Quỷ Y Quận Vương Phi - Chương 57: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (1)
Chương trước- Chương 1: Sóng gió đêm hội hoa đăng
- Chương 2: Bệnh thích sạch sẽ
- Chương 3: Kinh biến
- Chương 4: Xảo trá
- Chương 5: Thần chú Chương Thiên Phách
- Chương 6: Người tới từ kinh thành
- Chương 7: Vân tử khiếu
- Chương 8: Ma nữ hồi kinh
- Chương 9: Vân vương phi ta đã trở lại
- Chương 10: Vô đề
- Chương 11: Lời đồn nhảm
- Chương 12: Trung thành
- Chương 13: Từ hôn
- Chương 14: Tuyệt giao
- Chương 15: Quy củ
- Chương 16: Loạn côn đánh chết
- Chương 17: Kinh sợ
- Chương 18: Thích khách
- Chương 19: Cự hôn
- Chương 20: Thưởng hoa yến
- Chương 21: Tức giận mắng người
- Chương 22: Cảnh cáo
- Chương 23: Giết hại quận chúa
- Chương 24: Yến Kỳ, ngươi là đổ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa
- Chương 25: Hộ hoa sứ giả
- Chương 26: Cảnh cáo
- Chương 27: Thoát y tú
- Chương 28: Tự trách
- Chương 29: Người tới ngoài ý muốn
- Chương 30: Tự giải quyết cho tốt
- Chương 31: Phụ trách
- Chương 32: Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt
- Chương 33: Trò hay
- Chương 34: Tâm tư của Định vương
- Chương 35: Trao đổi
- Chương 36: Một vạn năm trăm ngàn lượng
- Chương 37: Ghen tị
- Chương 38: Muội muội nhà ngươi! Yến Kỳ
- Chương 39: Ban hôn
- Chương 40: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 41: Xuân cung đồ
- Chương 42: Cân bằng
- Chương 43: Công chúa Chiêu Dương
- Chương 44: Bồi dưỡng tình cảm
- Chương 45: Quỷ kế của Nhiễm Nhi
- Chương 46: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (1)
- Chương 47: Bạch Liên hoa, lục trà nữ (2)
- Chương 48: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (3)
- Chương 49: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (4)
- Chương 50: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (5)
- Chương 51: Đồ cưới
- Chương 52: Đồ cưới (2)
- Chương 53: Đồ cưới (3)
- Chương 54: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (1)
- Chương 55: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (2)
- Chương 56: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (3)
- Chương 57: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (1)
- Chương 58: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (2)
- Chương 59: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (3)
- Chương 60: Đối đầu gay gắt, Yến Kỳ trúng chiêu (1)
- Chương 61: Đối đầu gay gắt, Yến Kỳ trúng chiêu (2)
- Chương 62: Đối đầu gay gắt Yến Kỳ trúng chiêu (3)
- Chương 63: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (1)
- Chương 64: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (2)
- Chương 65: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (3)
- Chương 66: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (1)
- Chương 67: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (2)
- Chương 68: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (3)
- Chương 69: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (1)
- Chương 70: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (2)
- Chương 71: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (3)
- Chương 72: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (1)
- Chương 73: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (2)
- Chương 74: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (3)
- Chương 75: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (1)
- Chương 76: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (2)
- Chương 77: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (3)
- Chương 78: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (1)
- Chương 79: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (2)
- Chương 80: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (3)
- Chương 81: Giá trên trời cho ngày hoa yến(1)
- Chương 82: Giá trên trời cho ngày hoa yến (2)
- Chương 83: Giá trên trời cho ngày hoa yến (3)
- Chương 84: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (1)
- Chương 85: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (2)
- Chương 86: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (3)
- Chương 87: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (4)
- Chương 88: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (1)
- Chương 89: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (2)
- Chương 90: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (3)
- Chương 91: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành (1)
- Chương 92: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành (2)
- Chương 93: Thông báo chọn rê, giai ngẫu thiên thành(3)
- Chương 94: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (1)
- Chương 95: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (2)
- Chương 96: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (3)
- Chương 97: Chuyển bại thành thắng, Vương gia hưu thê (1)
- Chương 98: Chuyển bại thành thắng, Vương gia hưu thê (2)
- Chương 99: Nửa Đêm Hẹn Hò
- Chương 100: Có khách tới chơi, gặp nhau ở thanh lâu
- Chương 101: Hai nam nhân đánh nhau, Hạ Cao giết người
- Chương 102: Định Vương kinh ngạc, ngươi là ca ca của ta
- Chương 103: Đại hôn, công chúa bị hại
- Chương 104: Dụ dỗ Yến quận vương
- Chương 105: Yến Kỳ cứu Vân Nhiễm
- Chương 106: Yến quận vương gây rối
- Chương 107: Vân Tử Khiếu từ hôn
- Chương 108: Trong Cung Tuyển Phi
- Chương 109: Tuyển tú ngoài ý muốn
- Chương 110: Hai nam xin cưới Vân Nhiễm
- Chương 111: Gièm pha
- Chương 112: Vân Nhiễm mất tích
- Chương 113: Yến Kỳ truy bắt
- Chương 114: Vân Nhiễm tiến cung, cự hôn
- Chương 115: Yến Kỳ, Vân Nhiễm liên thủ
- Chương 116: Mưu đồ bí mật hại Vân Nhiễm
- Chương 117: Phượng tinh hiện, minh quân xuất thế
- Chương 118: Sự sắp đặt của Vân Nhiễm
- Chương 119: Lão Vương Phi giận trúng gió
- Chương 120: Ngu ngốc, tưởng ai cũng giống ngươi sao?
- Chương 121: 36 kế truy thê
- Chương 122: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 123: Quận chúa Minh Tuệ trúng kế
- Chương 124: Yến Kỳ dùng mạng hộ Vân Nhiễm
- Chương 125: Làm phẫu thuật
- Chương 126: Đau lòng Yến Kỳ
- Chương 127: Trúng độc
- Chương 128: Tử tù quận chúa Minh Tuệ
- Chương 129: Quận chúa Minh Tuệ chết, quận vương ghen
- Chương 130: Quận vương thổ lộ, mẫu tử thành thù
- Chương 131: Liên hoàn kế, Đại Vân Sở Hưng
- Chương 132: Đạo cao một thước, ma cao một trượng
- Chương 133: Thân bại danh liệt, tự nhận quả đắng
- Chương 134: Thiên độc trận, thân thế Vân Nhiễm
- Chương 135: Cãi nhau, mâu thuẫn
- Chương 136: Thái tử Tây Tuyết
- Chương 137: Tiểu nương tử của ta (Vợ nhỏ của ta)
- Chương 138: Cứu thê
- Chương 139: Người đàn bà đanh dá, cứu người
- Chương 140: Sinh non
- Chương 141: Cha con giành nữ nhân
- Chương 142: Kiểm tra
- Chương 143: Nguy hiểm trùng trùng
- Chương 144: Tuyệt Nhai mất hồn
- Chương 145: Vân Nhiễm động tình
- Chương 146: Yến Kỳ xin chỉ ban hôn
- Chương 147: Không phải Khanh không cưới, không phải Quân không lấy chồng
- Chương 148: Người ác có ác báo
- Chương 149: Nhị nữ tranh nhất phu
- Chương 150: Phản đồ
- Chương 151: Hoàng đế âm hiểm, thích khách giết người
- Chương 152: Yến quận vương ghen
- Chương 153: Nhược Uyển rời kinh, hai người liên thủ
- Chương 154: Trong cung gièm pha
- Chương 155: Bảo tàng
- Chương 156: Yến Kỳ khổ tâm, bạn tốt thành thù
- Chương 157: Gần quan được ban lộc
- Chương 158: Huynh muội liên thủ, thiên hạ vô địch
- Chương 159: Cố ý phá cửa
- Chương 160: Vân Nhiễm ghen
- Chương 161: Đùa giỡn khỉ, bị khỉ đùa giỡn
- Chương 162: Công chúa An Nhạc xuất cung, mật đạo
- Chương 163: Roi đánh vương, đánh công chúa
- Chương 164: Tức giận mắng hoàng đế, thái hậu vô sỉ
- Chương 165: Hộ quốc công chúa, ai là phản đồ
- Chương 166: Hạ Tuyết Dĩnh từ hôn, bảo tàng bị lộ
- Chương 167: Đến quận Hoài Nam, bày trận bắt người
- Chương 168: Truy sát Tống Tuyển, thầy trò gặp lại
- Chương 169: Cường hào tranh đoạt
- Chương 170: Chỉ hôn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ
- Chương 171: Chỉ hôn thành công, gài bẫy bắt người
- Chương 172: Hủy Cung Thân vương Tiêu Chiến
- Chương 173: Chuyển bại thành thắng, tình thương bao la của mẹ
- Chương 174: Ai dám cản, ta giết kẻ đó
- Chương 175: Cấm thuật câu hồn
- Chương 176: Gọi hồn, Yến Quận Vương tức giận
- Chương 177: Sự trừng phạt của ma quỷ
- Chương 178: Cung hình
- Chương 179: Ngày đại hôn
- Chương 180: Động phòng hoa chúc
- Chương 181: Tiêu Ngọc Đình bị đánh
- Chương 182: Độc khói báo động, toàn quân bị diệt
- Chương 183: Đánh gãy mũi của ngươi
- Chương 184: Nghĩa nữ, loạn côn
- Chương 185: Dạy Vân Nhiễm quy củ
- Chương 186: Quần ma loạn vũ, Tiêu Ngọc Đình phát điên
- Chương 187: Bức cung đoạt vị
- Chương 188: Định vương mưu phản, giáo huấn lão Yến vương phi
- Chương 189: Vân Nhiễm tới sòng bạc, Yến Kỳ thành chim cảnh
- Chương 190: Giỏi đánh bạc, giỏi nam phong
- Chương 191: Trừng trị nô tài, châm mười đầu ngón tay
- Chương 192: Chăm người ốm
- Chương 193: Giam lỏng
- Chương 194: Vân Nhiễm trừng trị Yến vương phi
- Chương 195: Soát người
- Chương 196: Ác hơn hổ dữ
- Chương 197: Hôn quân yêu cơ
- Chương 198: Lam gia bị diệt
- Chương 199: Thân thế Yến Kỳ bị lộ
- Chương 200: Hai đạo thánh chỉ
- Chương 201: Yến Kỳ lập mưu cứu hoàng hậu
- Chương 202: Tự gây nghiệt không thể sống
- Chương 203: Sở Dật Kỳ băng hà
- Chương 204: Bắt Định vương Sở Dật Lâm
- Chương 205: Định vương chết, Yến Trăn sám hối
- Chương 206: Vân Nhiễm mang thai, sắc phong hoàng hậu
- Chương 207: Chỉ cưới nhất phi, biểu huynh muội
- Chương 208: Chỉnh dung, cáo ngự trạng
- Chương 209: Hoàng hậu quyên bạc
- Chương 210: Hoàng hậu tham chính
- Chương 211: Âm mưu giết người
- Chương 212: Đánh chết Tần Chiêu Vân
- Chương 213: Bản đồ bảo tàng, công chúa cự hôn
- Chương 214: Đại quân Tây Tuyết áp sát
- Chương 215: Yến Kỳ ngự giá thân chinh
- Chương 216: Treo đầu dê bán thịt chó
- Chương 217: Mật thất giết người
- Chương 218: Quân Tây Tuyết
- Chương 219: Kết cục tử chiến
- Chương 220: Vân Nhiễm cứu Yến Kỳ
- Chương 221: Yến Kỳ gặp lại Vân Nhiễm
- Chương 222: Yến Kỳ ghen
- Chương 223: Toàn thắng
- Chương 224: Vân Nhiễm mang song thai
- Chương 225: Kiếp nạn của Tần gia
- Chương 226: Trưởng công chúa tỉnh lại
- Chương 227: Nguy hiểm tìm bảo tàng
- Chương 228
- Chương 229: Ngốc Ưng Minh
- Chương 230: Vân Nhiễm sinh
- Chương 231: Chuyện xấu, lễ đầy tháng tiểu công chúa
- Chương 232: Trộm long tráo phụng
- Chương 233: Thánh Nữ Nam Ly
- Chương 234: Kế trong kế, ập đến
- Chương 235: Đại Tuyên nội loạn
- Chương 236: Yến Trăn bóp chết Yến vương phi
- Chương 237: Đế hậu về kinh
- Chương 238: Xử chém loạn thần tặc tử
- Chương 239: Đại kết cục hoàn mỹ (1)
- Chương 240: Đại kết cục hoàn mỹ (2)
- Chương 241: Đại kết cục hoàn mỹ (3)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 57: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (1)
, anh hùng cứu mỹ nhân.
Bên ngoài sân Vân Nhiễm cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng nhưng nàng vờ như không biết, Vân Tử Khiếu cũng không để ý, những thứ kia là của Triệu gia, dĩ nhiên nên thuộc về Nhiễm Nhi, có gì phải luyến tiếc.
“Nhiễm Nhi, con cùng tiểu tử Đường Tử Khiên thật sự không có chuyện gì chứ?”
Vân Tử Khiếu nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, tuy rằng ông không muốn Nhiễm Nhi gả đến phủ hộ quốc tướng quân, nhưng nếu Nhiễm Nhi thật lòng thích tiểu tử ki, thì ông cũng không phản đối nàng gả.
Đường Tử Khiên cũng không tệ, chỉ đáng tiếc phủ hộ quốc tướng quân cùng hoàng thượng là một, bọn họ hai địa phủ Yến Vân vẫn luôn độc lập, không đứng về phía nào, bọn họ nguyện trung thành với hoàng quyền chứ không phải hoàng đế, nói cách khác nếu Định vương soán ngôi làm tân hoàng bọn họ cũng không phản đối.
Hiện tại hoàng thượng lại muốn đem phủ Vân vương kéo lên thuyền của hắn, trợ lực cho hắn, thật ra nếu đứng cùng thuyền với hoàng thượng cũng không có vấn đề gì. Nhưng ông đang rất mâu thuẫn với vị hoàng thượng này, ông vừa về kinh hắn đã muốn tính kế trên đầu ông, ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên hiện tại ông không muốn cùng thuyền với hắn.
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu cười yếu ớt: “Nếu con thích Đường Tử Khiên, phụ vương sẽ làm thế nào.”
Vân Tử Khiếu thở dài: “Còn thế nào nữa, gả ngươi cho hắn, phủ Vân phương cùng thuyền với hoàng thượng, cũng không quá tệ.”
“Xem người đau khổ kìa,” Vân Nhiễm đẩy đẩy Vân Tử Khiếu làm nũng: “Con cùng Đường Tử Khiên chỉ là bằng hữu bình thường, người đừng lo lắng, hắn cũng không phải kiểu người con thích, con sẽ không gả cho hắn, cho nên người đừng suy nghĩ nhiều, nhanh già.”
Vân Nhiễm nói xong cười sang sảng, phía sau Vân Tử Khiếu bất mãn lên tiếng: “Nhiễm Nhi, tiểu hỗn đản, ngay cả phụ vương con cũng ghét bỏ, cái gì gọi lão già, ta còn rất trẻ nha.”
Vân Nhiễm xua tay, âm thanh trong sáng truyền tới,
“Đúng vậy, phụ vương của con anh tuấn tiêu sái, ngươi gặp người thích gặp hoa hoa nở, người cũng không cần quan tâm đến chuyện của con.”
Vân Tử Khiếu nhìn tiểu thiên hạ phía trước không nói gì, lắc đầu lại thở dài, cuối cùng lại nở nụ cười từ ái. Nhiễm Nhi không cần ông lo lắng, cũng tốt, ba năm nay ông ở phương Bắc đánh giặc, vẫn luôn nhớ nha đầu, không ngờ nữ nhi tới Phượng Thai Huyền chờ ba năm lại khác với trước, nếu đã nói không cần ông che chở, ông tin tưởng nàng có thể tự bảo vệ bản thân.
Chạng vạng, Triệu Hổ phái người mang đồ vào.
Nguyễn Đình nhị công tử phủ Nguyễn cũng tới đây, còn ở bên ngoài viện Như Hương vòng vo nửa ngày.
Nguyễn gia là nhà mẹ đẻ Vân vương phi Nguyễn Tâm Lan cùng lão vương phi, Nguyễn gia là dựa vào cây to là phủ Vân vương, trải qua nhiều năm cố gắng, đến giờ địa vị ở kinh thành không thấp không cao. Ca ca của Nguyễn Tâm Lâm là thượng thư hộ bộ, Nguyễn Đình là con thứ hai của Nguyễn thượng thư, là một công tử ăn chơi không học vấn, không nghề nghiệp, háo sắc, bình thường không phải đi tìm nữ nhân thì chính là chọi gà đánh bạc, thanh danh ở Lương Thành rất kém. Căn bản không có nữ nhân muố gả cho hắn, nhưng cũng có vài người vì ham tiền tài địa vị gả làm thiếp cho hắn, hiện nay trong phủ cũng có vài vị tiểu thiếp, chưa có chính thê, không có tiểu thư nhà nào nguyện gả cho hắn làm chính thê.
Vân Tử Khiếu không thích hắn, cho nên bình thường hắn không dám đến phủ Vân vương.
Không ngờ hôm nay lại dám đến, còn quanh quẩn ngoài viện Như Hương, Triệu ma ma đoán chắc hắn muốn đánh chủ ý lên người quận chúa, đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, quận chúa là người hắn có thể mơ tưởng sao.
Nhưng Triệu ma ma cũng không nói gì, bà tin quận chúa biết phải làm gì?
“Umh, việc này ta đã biết,” Vân Nhiễm cũng không có để ý đến việc này, nàng quan tâm tới chuyện khác: “Buổi chiều, bà dẫn người đi kiểm kê đồ cưới sao rồi?”
Vừa nhắc đến chuyện này Triệu ma ma cười rộ lên.
“Bẩm quận chưa, nô tỳ đã kiểm tra kỹ, về cơ bản là đã đủ, còn thiếu vài món, Vân vương phi nói rất nhanh sẽ cho người đưa tới.”
Triệu ma ma nói xong nhịn không được lại mở miệng: “Quận chúa biết không, mặt Vân vương phi lúc đó khuôn mặt rất khó coi, chờ nô tỳ dẫn ngươi đem đồ khiêng đi, bà ta liền ngất.”
Vân Nhiễm nhíu mi, nữ nhân này thật tham lam, căn bản không phải là của bà ta, ngẫm lại tình huống lúc đó thật là sung sướng, thống khoái. Có lẽ bà ta đã sớm cho rằng đồ của Triệu gia là của mình, cho nên mới đau lòng như thế.”
“Quận chúa còn không biết, rất nhiều đồ tốt đều bị các nàng động, nô tỳ thấy tất cả các phòng đều mang đồ lại đây.”
“Cả một đám đều không ra gì.”
Vân Nhiễm cười trào phúng, bọn họ thật không biết xấu hổ, cầm đồ của thân thể này, còn khi dễ nàng ta, đừng tưởng rằng nàng không biết, những người này không ít người đều ngầm kính kế thân thể này, nếu không thanh danh của nàng ta sao lại xấu thế?
“Thu hết lại đi, nhớ kỹ còn vài món đồ, nếu Vân vương phi không cho người đưa tới thì bà mang theo người qua lấy.”
“Ân, nô tỳ đã rõ.”
Vân Nhiễm nhìn thời gian không còn sớm, dặn dò Triệu ma ma một tiếng rồi chuẩn bị đi ngủ: “Chọn lấy một món lễ vật phù hợp với thân phận của ta, ngay mai ta đem làm lễ vật tặng cho trưởng công chúa.”
Triệu ma ma nhận lệnh, Vân Nhiễm phất tay ý bảo bà lui xuống nghỉ ngơi, đợi Triệu ma ma đi rồi, Anh Đào cùng Lệ Chi tiến vào hầu hạ Vân Nhiễm đi nghỉ, rồi lui ra bên ngoài canh gác. Anh Đâò nói nhỏ nàng ăn phải đồ linh tinh bị đau bụng muốn đi nhà xí, Lệ Chi nhắc nhở nàng vài câu nhắc nàng ta đi sớm về sớm.
Trong phòng Vân Nhiễm đang đảo qua đảo lại, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng lãnh bạc như nước, ánh trăng rọi vào cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt nàng, lại nhìn thấy dáng vẻ nàng đang thất vọng đau lòng.
Rất nhanh bên ngoài lại có động tĩnh, Thải Nhi đến đây, nhỏ giọng nói muốn gặp Vân Nhiễm, Lệ Chi nói quận chua ngủ rồi, ngày mai nàng ta hãy đến.
Lệ Chi có chút không thích Thải Nhi, nàng cho rằng Thải Nhi ăn nói hàm hồ, bất kể thế nào Anh Đào cũng sẽ không phản bội chủ tử.
Trong phòng Vân Nhiễm lại lên tiếng: “Cho Thải Nhi vào đi.”
“Ân, quận chúa,” Lệ Chi trầm ổn lên tiếng, nhìn Thải Nhi cũng không nói gì thêm dẫn nàng vào. Vân Nhiễm ngồi ở trên giường, tóc đen xõa trên vai, khuôn mặt điềm tĩnh, như một đoa hoa hồng có gai, thật là đẹp, Thải Nhi bật thốt lên.
“Quận chúa thật là đẹp.”
Lệ Chi u ám, người này lại lấy lòng quận chúa, thật là đáng ghét.
Thải Nhi quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, mạo phạm quận chúa.”
Vân Nhiễm lên tiếng: “Được rồi, ngươi đứng lên đi, có chuyện gì gấp cần gặp bản quận chúa.”
Thải Nhi không có đứng lên, nhanh chóng bẩm báo: “Bẩm quận chúa, chiều nay nô tỳ lại phát hiện Anh Đào tỷ tỷ gặp Bảo Sắc.”
Lệ Chi lập tức trách: “Ngươi nói láo, cả chiều nay nàng ta đều ở cạnh ta.”
Thải Nhi nhỏ giọng: “Chính là lúc nàng nói muốn đi nhà xí, nô tỳ đi theo thấy nàng ra ngoài đi đến phía sau viện Như Hương gặp Bảo Sắc.”
Lệ Chi lập tức im lặng, Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nàng, Lệ Chi không dám lên tiếng, quận chúa đã muốn nổi, giận nếu còn tiếp tục nói, quận chúa sẽ tức giận, hơn nữa lời Thải Nhi cũng có chút đáng tin, giống như Anh Đào thật sự gặp người của Lạc U cư, nàng ta muốn làm gì đây.
Vân Nhiễm nở nụ cười nhìn Thải Nhi, nha đầu này thật thông minh, giữ lại bên người cũng không tệ.
“Thải Nhi, Thải Nhi ngươi có quen thuộc với vương phủ.”
“Bẩm quận chú, nô tỳ mười tuổi đã vào vương phủ, hiện tại đã có sáu năm , trước kia làm tam đẳng nha hoàn trong viện Vân vương phi, cũng biết một chút chuyện trong phủ.”
“Ân, không tệ, thưởng,” Vân Nhiễm gật đầu tán thưởng, Thải Nhi cảm tạ rồi rời đi.
Lệ Chi tiễn Thải Nhi ra ngoài, quay trở lại bên giường Vân Nhiễm: “Quận chúa.”
“Xem ra sinh nhật trưởng công chúa ngày mai là đầm rồng hang hổ.”
Vân Nhiễm nhẹ nhàng vuôt tóc, ánh mắt lắng đọng như nước, quanh người tỏa ra sự thông tuệ, Lệ Chi lo lắng lên tiếng: “Quận chúa, nếu biết trưởng công chúa không có ý tốt, hay là chúng ta cáo bệnh không đi.”
Vân Nhiễm cười khẽ: “Sao lại không đi, vừa nghe đã biết là giả, chỉ sợ trưởng công chúa nghi ngờ, người khác cũng nói ra nói vào, tưởng rta không muốn cùng quận chúa Minh Tuệ hòa giải, sao ta phải đi đắc tội với người. Bọn họ đã muốn tính kế trên đầu ta, ta lại muốn phản kích ngược lại, cho bọn họ biết ta là người có thù tất báo.
Lúc này Vân Nhiễm cười, có chút lạnh lẽo, Lệ Chi cũng cảm nhận được quận chúa đang tức giận, kẻ dám tính kế người nhất định sẽ thê thảm, mà Anh Đào cũng nằm trong những kẻ đó, điều này khiến Lệ Chi đau lòng.
Bên ngoài Anh Đào đã trở lại, nhỏ giọng gọi: “Lệ Chi, Lệ Chi.”
Vân Nhiễm phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài, Lệ Chi đi ra, Anh Đào hỏi, “Ngươi đi vào làm gì, quận chúa đã ngủ chưa?”
Lệ Chi thành nhiên trả lời: “Quận chúa đang ngủ, ta sợ nàng bị lạnh cho nên vào đắp chăn cho người.”
Lòng Lệ Chi cũng lạnh lẽo, không còn ôm hy vọng với Anh Đào.
Phủ của trưởng công chúa ở phía nam ngoại ô Lương Thành, được kiến tạo dựa vào núi, nơi này là khi tiên đế còn sống hạ chỉ ban riêng cho trưởng công chúa, nghe nói phò mã Phượng Đình bệnh tật suy yếu qua đời, tiên đế vì thương tỷ tỷ nên đã ban cho tòa núi phía nam làm phủ đệ.
Phủ đệ của công chúa nằm ở lưng chừng núi, xe ngựa chạy thẳng đi lên. Giữa sườn núi có rất nhiều xe ngựa đang dừng, không ít khách nhân đã đến, Vân Nhiễm dẫn Anh Đào cùng Lệ Chi từ trên xe xuống, liền nghe thấy đằng sau có tiếng cười, vài người đi tới, dẫn đầu là Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh, hai người người dẫn theo nha hoàn, mỉm cười đi về hướng này.
“Tiểu Lăng, Tuyết Dĩnh, gặp qua quận chúa.”
Tuy răng thân phận của Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh rất tôn quý, nhưng Vân Nhiễm là quận chúa nhất phẩm, hành lễ với nàng là điều tự nhiên.
Vân Nhiễm vui vẻ nhìn các nàng, vốn còn đang lo lắng sẽ buồn muốn chết vì đến dự yến không có người quen, giờ lại có Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh tâm tình tốt lên một chút, lần trước ba người hợp tác làm lưu quang họa, cảm giác không tệ lắm tệ, cho nên gặp mặt đều rất vui vẻ.
“Các ngươi đứng lên đi, chúng ta là bằng hữu về sau không cần khách sáo như vậy.”
Lễ tiết chỉ dùng với người ngoài, còn bằng hữu thì miễn đi.
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh nở nụ cười, trái phải kéo tay Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, hôm qua chúng ta định đi thăm ngươi, nhưng sau lại có việc nên hoãn lại không đi được.”
Lam Tiểu Lăng nói xong, Hạ Tuyết Dĩnh nhỏ giọng nói: “Chúng ta là muốn dặn ngươi nên cẩn thận với quận chúa Minh Tuệ, nàng ta không phải là người tốt.”
“Lúc trước , người còn có mẫu thuẫn với nàng, hơn nữa đám người Giang Tập Nguyệt bị chúng ta thu thập ở Tứ Phương Quán đều là bằng hữu tốt của quận chúa.”
“Được, ta sẽ cẩn thận.”
Vân Nhiễm gật đầu, bọn họ vừa cười vừa nói cùng tiến vào phủ công chúa.
Cách đó không xa, trên xe ngựa phủ Vân vương, anh mắt Nguyễn Tâm Lan âm lệ nhìn Vân Nhiễm, tràn đầy thù hận, tiểu tiện nhân, còn nhỏ mà lợi hại như vậy, vừa hồi phủ đã khiến nữ nhi bà bị đánh, hiện tại đồ đạc trong tay bà cũng bị nàng đoạt về, không được, nàng nuốt không trôi cục hận này. Hai đồ cưới của hai nữ nhi, toàn toàn trông cậy vào phần đồ kia, cho nên bà muốn tìm biện pháp để lấy lại.
Vân Vãn Sương ở bên cạnh xoa nhẹ tay nàng, nhăc nhở nàng đừng để mất hình tượng.
Vân vương phi hoàn hồn, trên mặt trưng ra nụ cười khéo léo, Hạ Ngọc Trân lóe ra nụ cười lạnh, Vân Nhiễm, hôm nay sẽ khiến cho ngươi thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, toàn bộ Lương Thành đều ghét bỏ, đừng nghĩ tới chuyện muốn bức chân vào cửa phủ hộ quốc tướng quân.
Tâm tình Hạ Ngọc Trân rất tốt, dẫn tiểu nha hoàn đi theo phía sau Vân vương phi.
Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của tiên đế, lúc tiên đế còn tại vị rất yêu quý vị này, đối với bà cũng rất thân thiết, tuy rằng phò mã mất sớm, bà là cô nhi quả phụ, nhưng đại thần trong triều cũng không dám đắc tội với bà. Hôm nay là sinh thần của trưởng công chúa, không ít đại thần trong triều cùng các vị phu nhân đến dự.
Đám người Vân Nhiễm đang đi tới, đột nhiên Lam Tiểu Lăng nhỏ giọng hỏi Vân Nhiễm: “Ngươi có biết vì sao, mỗi năm trưởng công chúa đều muốn tổ chức sinh thần như vậy không?”
Đường Tiểu Lăng vừa dứt lời, Hạ Tuyết Dĩnh lóe lên, khóe môi cười giảo hoạt, ngoái đầu nhìn Vân Nhiễm: “Đố ngươi đó?”
Vân Nhiễm khẽ cười nhỏ giọng trả lời: “Đây là một thủ đoạn để vơ vé của cải.”
Trưởng công chúa Sở Lăng Vi là đích trưởng công chúa, được phụ hoàng yêu thương, ban thương phong hào công chúa Phùng Dực, rất được sủng ái. Nhưng phò mã lại không phải là trọng thần trong triều, cho nên phủ công chúa tiền tài không thể sánh bằng các nhà quyền quý khác, sau khi phò mã qua đời, tài chính của quý phủ thu chi càng hạn hẹp hưn, trưởng công chúa hàng năm đều tổ chức sinh thần long trọng để thu lễ vật, cộng thêm địa tô và các cửa hàng, mẫu tử hai bà cũng sống không cũng không tệ.
Vân Nhiễm nói xong, Lam Tiểu Lăng cùng Ha Tuyết Dĩnh than thầm, nàng thật sự thông mình.
Các nàng đều không có nghĩ ra, là mẫu thân chỉ điểm mới biết.
Hạ Tuyết Dĩnh kéo tay Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi thật sự là thông minh, thật khác so với trước.”
Hạ Tuyết Dĩnh nhắc tới chuyện cũ, Lam Tiểu Lăng đẩy đẩy nàng, nhắc đến mấy chuyện đó làm gì, không phải là làm khó người khác sao?
Vân Nhiễm thật ra không để tâm, những chuyện đó đều không phải do nàng làm, hơn nữa biết sai mà sửa, hiện tại nàng không phải đã sửa đổi rồi sao.
Vân Nhiễm thản nhiên lê tiếng: “Không sao, đều là những chuyện đã qua, ta bị người khác che mắt lợi dụng, cũng may còn kịp thời tỉnh ngộ.”
“May mắn ngươi đã tỉnh ngộ, bằng không đã bị người khác hãm hại cả đời.”
“Đúng vậy, việc này cũng chứng tỏ người rất thông mình, nếu không đã bị người ta lừa gạt cả đời.”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, thẳng một đường tới Trường Xuân hiên nơi hôm nay trưởng công chúa tổ chức yến hội.
Bên ngoài sân Vân Nhiễm cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng nhưng nàng vờ như không biết, Vân Tử Khiếu cũng không để ý, những thứ kia là của Triệu gia, dĩ nhiên nên thuộc về Nhiễm Nhi, có gì phải luyến tiếc.
“Nhiễm Nhi, con cùng tiểu tử Đường Tử Khiên thật sự không có chuyện gì chứ?”
Vân Tử Khiếu nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, tuy rằng ông không muốn Nhiễm Nhi gả đến phủ hộ quốc tướng quân, nhưng nếu Nhiễm Nhi thật lòng thích tiểu tử ki, thì ông cũng không phản đối nàng gả.
Đường Tử Khiên cũng không tệ, chỉ đáng tiếc phủ hộ quốc tướng quân cùng hoàng thượng là một, bọn họ hai địa phủ Yến Vân vẫn luôn độc lập, không đứng về phía nào, bọn họ nguyện trung thành với hoàng quyền chứ không phải hoàng đế, nói cách khác nếu Định vương soán ngôi làm tân hoàng bọn họ cũng không phản đối.
Hiện tại hoàng thượng lại muốn đem phủ Vân vương kéo lên thuyền của hắn, trợ lực cho hắn, thật ra nếu đứng cùng thuyền với hoàng thượng cũng không có vấn đề gì. Nhưng ông đang rất mâu thuẫn với vị hoàng thượng này, ông vừa về kinh hắn đã muốn tính kế trên đầu ông, ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên hiện tại ông không muốn cùng thuyền với hắn.
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu cười yếu ớt: “Nếu con thích Đường Tử Khiên, phụ vương sẽ làm thế nào.”
Vân Tử Khiếu thở dài: “Còn thế nào nữa, gả ngươi cho hắn, phủ Vân phương cùng thuyền với hoàng thượng, cũng không quá tệ.”
“Xem người đau khổ kìa,” Vân Nhiễm đẩy đẩy Vân Tử Khiếu làm nũng: “Con cùng Đường Tử Khiên chỉ là bằng hữu bình thường, người đừng lo lắng, hắn cũng không phải kiểu người con thích, con sẽ không gả cho hắn, cho nên người đừng suy nghĩ nhiều, nhanh già.”
Vân Nhiễm nói xong cười sang sảng, phía sau Vân Tử Khiếu bất mãn lên tiếng: “Nhiễm Nhi, tiểu hỗn đản, ngay cả phụ vương con cũng ghét bỏ, cái gì gọi lão già, ta còn rất trẻ nha.”
Vân Nhiễm xua tay, âm thanh trong sáng truyền tới,
“Đúng vậy, phụ vương của con anh tuấn tiêu sái, ngươi gặp người thích gặp hoa hoa nở, người cũng không cần quan tâm đến chuyện của con.”
Vân Tử Khiếu nhìn tiểu thiên hạ phía trước không nói gì, lắc đầu lại thở dài, cuối cùng lại nở nụ cười từ ái. Nhiễm Nhi không cần ông lo lắng, cũng tốt, ba năm nay ông ở phương Bắc đánh giặc, vẫn luôn nhớ nha đầu, không ngờ nữ nhi tới Phượng Thai Huyền chờ ba năm lại khác với trước, nếu đã nói không cần ông che chở, ông tin tưởng nàng có thể tự bảo vệ bản thân.
Chạng vạng, Triệu Hổ phái người mang đồ vào.
Nguyễn Đình nhị công tử phủ Nguyễn cũng tới đây, còn ở bên ngoài viện Như Hương vòng vo nửa ngày.
Nguyễn gia là nhà mẹ đẻ Vân vương phi Nguyễn Tâm Lan cùng lão vương phi, Nguyễn gia là dựa vào cây to là phủ Vân vương, trải qua nhiều năm cố gắng, đến giờ địa vị ở kinh thành không thấp không cao. Ca ca của Nguyễn Tâm Lâm là thượng thư hộ bộ, Nguyễn Đình là con thứ hai của Nguyễn thượng thư, là một công tử ăn chơi không học vấn, không nghề nghiệp, háo sắc, bình thường không phải đi tìm nữ nhân thì chính là chọi gà đánh bạc, thanh danh ở Lương Thành rất kém. Căn bản không có nữ nhân muố gả cho hắn, nhưng cũng có vài người vì ham tiền tài địa vị gả làm thiếp cho hắn, hiện nay trong phủ cũng có vài vị tiểu thiếp, chưa có chính thê, không có tiểu thư nhà nào nguyện gả cho hắn làm chính thê.
Vân Tử Khiếu không thích hắn, cho nên bình thường hắn không dám đến phủ Vân vương.
Không ngờ hôm nay lại dám đến, còn quanh quẩn ngoài viện Như Hương, Triệu ma ma đoán chắc hắn muốn đánh chủ ý lên người quận chúa, đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, quận chúa là người hắn có thể mơ tưởng sao.
Nhưng Triệu ma ma cũng không nói gì, bà tin quận chúa biết phải làm gì?
“Umh, việc này ta đã biết,” Vân Nhiễm cũng không có để ý đến việc này, nàng quan tâm tới chuyện khác: “Buổi chiều, bà dẫn người đi kiểm kê đồ cưới sao rồi?”
Vừa nhắc đến chuyện này Triệu ma ma cười rộ lên.
“Bẩm quận chưa, nô tỳ đã kiểm tra kỹ, về cơ bản là đã đủ, còn thiếu vài món, Vân vương phi nói rất nhanh sẽ cho người đưa tới.”
Triệu ma ma nói xong nhịn không được lại mở miệng: “Quận chúa biết không, mặt Vân vương phi lúc đó khuôn mặt rất khó coi, chờ nô tỳ dẫn ngươi đem đồ khiêng đi, bà ta liền ngất.”
Vân Nhiễm nhíu mi, nữ nhân này thật tham lam, căn bản không phải là của bà ta, ngẫm lại tình huống lúc đó thật là sung sướng, thống khoái. Có lẽ bà ta đã sớm cho rằng đồ của Triệu gia là của mình, cho nên mới đau lòng như thế.”
“Quận chúa còn không biết, rất nhiều đồ tốt đều bị các nàng động, nô tỳ thấy tất cả các phòng đều mang đồ lại đây.”
“Cả một đám đều không ra gì.”
Vân Nhiễm cười trào phúng, bọn họ thật không biết xấu hổ, cầm đồ của thân thể này, còn khi dễ nàng ta, đừng tưởng rằng nàng không biết, những người này không ít người đều ngầm kính kế thân thể này, nếu không thanh danh của nàng ta sao lại xấu thế?
“Thu hết lại đi, nhớ kỹ còn vài món đồ, nếu Vân vương phi không cho người đưa tới thì bà mang theo người qua lấy.”
“Ân, nô tỳ đã rõ.”
Vân Nhiễm nhìn thời gian không còn sớm, dặn dò Triệu ma ma một tiếng rồi chuẩn bị đi ngủ: “Chọn lấy một món lễ vật phù hợp với thân phận của ta, ngay mai ta đem làm lễ vật tặng cho trưởng công chúa.”
Triệu ma ma nhận lệnh, Vân Nhiễm phất tay ý bảo bà lui xuống nghỉ ngơi, đợi Triệu ma ma đi rồi, Anh Đào cùng Lệ Chi tiến vào hầu hạ Vân Nhiễm đi nghỉ, rồi lui ra bên ngoài canh gác. Anh Đâò nói nhỏ nàng ăn phải đồ linh tinh bị đau bụng muốn đi nhà xí, Lệ Chi nhắc nhở nàng vài câu nhắc nàng ta đi sớm về sớm.
Trong phòng Vân Nhiễm đang đảo qua đảo lại, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng lãnh bạc như nước, ánh trăng rọi vào cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt nàng, lại nhìn thấy dáng vẻ nàng đang thất vọng đau lòng.
Rất nhanh bên ngoài lại có động tĩnh, Thải Nhi đến đây, nhỏ giọng nói muốn gặp Vân Nhiễm, Lệ Chi nói quận chua ngủ rồi, ngày mai nàng ta hãy đến.
Lệ Chi có chút không thích Thải Nhi, nàng cho rằng Thải Nhi ăn nói hàm hồ, bất kể thế nào Anh Đào cũng sẽ không phản bội chủ tử.
Trong phòng Vân Nhiễm lại lên tiếng: “Cho Thải Nhi vào đi.”
“Ân, quận chúa,” Lệ Chi trầm ổn lên tiếng, nhìn Thải Nhi cũng không nói gì thêm dẫn nàng vào. Vân Nhiễm ngồi ở trên giường, tóc đen xõa trên vai, khuôn mặt điềm tĩnh, như một đoa hoa hồng có gai, thật là đẹp, Thải Nhi bật thốt lên.
“Quận chúa thật là đẹp.”
Lệ Chi u ám, người này lại lấy lòng quận chúa, thật là đáng ghét.
Thải Nhi quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, mạo phạm quận chúa.”
Vân Nhiễm lên tiếng: “Được rồi, ngươi đứng lên đi, có chuyện gì gấp cần gặp bản quận chúa.”
Thải Nhi không có đứng lên, nhanh chóng bẩm báo: “Bẩm quận chúa, chiều nay nô tỳ lại phát hiện Anh Đào tỷ tỷ gặp Bảo Sắc.”
Lệ Chi lập tức trách: “Ngươi nói láo, cả chiều nay nàng ta đều ở cạnh ta.”
Thải Nhi nhỏ giọng: “Chính là lúc nàng nói muốn đi nhà xí, nô tỳ đi theo thấy nàng ra ngoài đi đến phía sau viện Như Hương gặp Bảo Sắc.”
Lệ Chi lập tức im lặng, Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nàng, Lệ Chi không dám lên tiếng, quận chúa đã muốn nổi, giận nếu còn tiếp tục nói, quận chúa sẽ tức giận, hơn nữa lời Thải Nhi cũng có chút đáng tin, giống như Anh Đào thật sự gặp người của Lạc U cư, nàng ta muốn làm gì đây.
Vân Nhiễm nở nụ cười nhìn Thải Nhi, nha đầu này thật thông minh, giữ lại bên người cũng không tệ.
“Thải Nhi, Thải Nhi ngươi có quen thuộc với vương phủ.”
“Bẩm quận chú, nô tỳ mười tuổi đã vào vương phủ, hiện tại đã có sáu năm , trước kia làm tam đẳng nha hoàn trong viện Vân vương phi, cũng biết một chút chuyện trong phủ.”
“Ân, không tệ, thưởng,” Vân Nhiễm gật đầu tán thưởng, Thải Nhi cảm tạ rồi rời đi.
Lệ Chi tiễn Thải Nhi ra ngoài, quay trở lại bên giường Vân Nhiễm: “Quận chúa.”
“Xem ra sinh nhật trưởng công chúa ngày mai là đầm rồng hang hổ.”
Vân Nhiễm nhẹ nhàng vuôt tóc, ánh mắt lắng đọng như nước, quanh người tỏa ra sự thông tuệ, Lệ Chi lo lắng lên tiếng: “Quận chúa, nếu biết trưởng công chúa không có ý tốt, hay là chúng ta cáo bệnh không đi.”
Vân Nhiễm cười khẽ: “Sao lại không đi, vừa nghe đã biết là giả, chỉ sợ trưởng công chúa nghi ngờ, người khác cũng nói ra nói vào, tưởng rta không muốn cùng quận chúa Minh Tuệ hòa giải, sao ta phải đi đắc tội với người. Bọn họ đã muốn tính kế trên đầu ta, ta lại muốn phản kích ngược lại, cho bọn họ biết ta là người có thù tất báo.
Lúc này Vân Nhiễm cười, có chút lạnh lẽo, Lệ Chi cũng cảm nhận được quận chúa đang tức giận, kẻ dám tính kế người nhất định sẽ thê thảm, mà Anh Đào cũng nằm trong những kẻ đó, điều này khiến Lệ Chi đau lòng.
Bên ngoài Anh Đào đã trở lại, nhỏ giọng gọi: “Lệ Chi, Lệ Chi.”
Vân Nhiễm phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài, Lệ Chi đi ra, Anh Đào hỏi, “Ngươi đi vào làm gì, quận chúa đã ngủ chưa?”
Lệ Chi thành nhiên trả lời: “Quận chúa đang ngủ, ta sợ nàng bị lạnh cho nên vào đắp chăn cho người.”
Lòng Lệ Chi cũng lạnh lẽo, không còn ôm hy vọng với Anh Đào.
Phủ của trưởng công chúa ở phía nam ngoại ô Lương Thành, được kiến tạo dựa vào núi, nơi này là khi tiên đế còn sống hạ chỉ ban riêng cho trưởng công chúa, nghe nói phò mã Phượng Đình bệnh tật suy yếu qua đời, tiên đế vì thương tỷ tỷ nên đã ban cho tòa núi phía nam làm phủ đệ.
Phủ đệ của công chúa nằm ở lưng chừng núi, xe ngựa chạy thẳng đi lên. Giữa sườn núi có rất nhiều xe ngựa đang dừng, không ít khách nhân đã đến, Vân Nhiễm dẫn Anh Đào cùng Lệ Chi từ trên xe xuống, liền nghe thấy đằng sau có tiếng cười, vài người đi tới, dẫn đầu là Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh, hai người người dẫn theo nha hoàn, mỉm cười đi về hướng này.
“Tiểu Lăng, Tuyết Dĩnh, gặp qua quận chúa.”
Tuy răng thân phận của Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh rất tôn quý, nhưng Vân Nhiễm là quận chúa nhất phẩm, hành lễ với nàng là điều tự nhiên.
Vân Nhiễm vui vẻ nhìn các nàng, vốn còn đang lo lắng sẽ buồn muốn chết vì đến dự yến không có người quen, giờ lại có Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh tâm tình tốt lên một chút, lần trước ba người hợp tác làm lưu quang họa, cảm giác không tệ lắm tệ, cho nên gặp mặt đều rất vui vẻ.
“Các ngươi đứng lên đi, chúng ta là bằng hữu về sau không cần khách sáo như vậy.”
Lễ tiết chỉ dùng với người ngoài, còn bằng hữu thì miễn đi.
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh nở nụ cười, trái phải kéo tay Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, hôm qua chúng ta định đi thăm ngươi, nhưng sau lại có việc nên hoãn lại không đi được.”
Lam Tiểu Lăng nói xong, Hạ Tuyết Dĩnh nhỏ giọng nói: “Chúng ta là muốn dặn ngươi nên cẩn thận với quận chúa Minh Tuệ, nàng ta không phải là người tốt.”
“Lúc trước , người còn có mẫu thuẫn với nàng, hơn nữa đám người Giang Tập Nguyệt bị chúng ta thu thập ở Tứ Phương Quán đều là bằng hữu tốt của quận chúa.”
“Được, ta sẽ cẩn thận.”
Vân Nhiễm gật đầu, bọn họ vừa cười vừa nói cùng tiến vào phủ công chúa.
Cách đó không xa, trên xe ngựa phủ Vân vương, anh mắt Nguyễn Tâm Lan âm lệ nhìn Vân Nhiễm, tràn đầy thù hận, tiểu tiện nhân, còn nhỏ mà lợi hại như vậy, vừa hồi phủ đã khiến nữ nhi bà bị đánh, hiện tại đồ đạc trong tay bà cũng bị nàng đoạt về, không được, nàng nuốt không trôi cục hận này. Hai đồ cưới của hai nữ nhi, toàn toàn trông cậy vào phần đồ kia, cho nên bà muốn tìm biện pháp để lấy lại.
Vân Vãn Sương ở bên cạnh xoa nhẹ tay nàng, nhăc nhở nàng đừng để mất hình tượng.
Vân vương phi hoàn hồn, trên mặt trưng ra nụ cười khéo léo, Hạ Ngọc Trân lóe ra nụ cười lạnh, Vân Nhiễm, hôm nay sẽ khiến cho ngươi thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, toàn bộ Lương Thành đều ghét bỏ, đừng nghĩ tới chuyện muốn bức chân vào cửa phủ hộ quốc tướng quân.
Tâm tình Hạ Ngọc Trân rất tốt, dẫn tiểu nha hoàn đi theo phía sau Vân vương phi.
Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của tiên đế, lúc tiên đế còn tại vị rất yêu quý vị này, đối với bà cũng rất thân thiết, tuy rằng phò mã mất sớm, bà là cô nhi quả phụ, nhưng đại thần trong triều cũng không dám đắc tội với bà. Hôm nay là sinh thần của trưởng công chúa, không ít đại thần trong triều cùng các vị phu nhân đến dự.
Đám người Vân Nhiễm đang đi tới, đột nhiên Lam Tiểu Lăng nhỏ giọng hỏi Vân Nhiễm: “Ngươi có biết vì sao, mỗi năm trưởng công chúa đều muốn tổ chức sinh thần như vậy không?”
Đường Tiểu Lăng vừa dứt lời, Hạ Tuyết Dĩnh lóe lên, khóe môi cười giảo hoạt, ngoái đầu nhìn Vân Nhiễm: “Đố ngươi đó?”
Vân Nhiễm khẽ cười nhỏ giọng trả lời: “Đây là một thủ đoạn để vơ vé của cải.”
Trưởng công chúa Sở Lăng Vi là đích trưởng công chúa, được phụ hoàng yêu thương, ban thương phong hào công chúa Phùng Dực, rất được sủng ái. Nhưng phò mã lại không phải là trọng thần trong triều, cho nên phủ công chúa tiền tài không thể sánh bằng các nhà quyền quý khác, sau khi phò mã qua đời, tài chính của quý phủ thu chi càng hạn hẹp hưn, trưởng công chúa hàng năm đều tổ chức sinh thần long trọng để thu lễ vật, cộng thêm địa tô và các cửa hàng, mẫu tử hai bà cũng sống không cũng không tệ.
Vân Nhiễm nói xong, Lam Tiểu Lăng cùng Ha Tuyết Dĩnh than thầm, nàng thật sự thông mình.
Các nàng đều không có nghĩ ra, là mẫu thân chỉ điểm mới biết.
Hạ Tuyết Dĩnh kéo tay Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi thật sự là thông minh, thật khác so với trước.”
Hạ Tuyết Dĩnh nhắc tới chuyện cũ, Lam Tiểu Lăng đẩy đẩy nàng, nhắc đến mấy chuyện đó làm gì, không phải là làm khó người khác sao?
Vân Nhiễm thật ra không để tâm, những chuyện đó đều không phải do nàng làm, hơn nữa biết sai mà sửa, hiện tại nàng không phải đã sửa đổi rồi sao.
Vân Nhiễm thản nhiên lê tiếng: “Không sao, đều là những chuyện đã qua, ta bị người khác che mắt lợi dụng, cũng may còn kịp thời tỉnh ngộ.”
“May mắn ngươi đã tỉnh ngộ, bằng không đã bị người khác hãm hại cả đời.”
“Đúng vậy, việc này cũng chứng tỏ người rất thông mình, nếu không đã bị người ta lừa gạt cả đời.”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, thẳng một đường tới Trường Xuân hiên nơi hôm nay trưởng công chúa tổ chức yến hội.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Sóng gió đêm hội hoa đăng
- Chương 2: Bệnh thích sạch sẽ
- Chương 3: Kinh biến
- Chương 4: Xảo trá
- Chương 5: Thần chú Chương Thiên Phách
- Chương 6: Người tới từ kinh thành
- Chương 7: Vân tử khiếu
- Chương 8: Ma nữ hồi kinh
- Chương 9: Vân vương phi ta đã trở lại
- Chương 10: Vô đề
- Chương 11: Lời đồn nhảm
- Chương 12: Trung thành
- Chương 13: Từ hôn
- Chương 14: Tuyệt giao
- Chương 15: Quy củ
- Chương 16: Loạn côn đánh chết
- Chương 17: Kinh sợ
- Chương 18: Thích khách
- Chương 19: Cự hôn
- Chương 20: Thưởng hoa yến
- Chương 21: Tức giận mắng người
- Chương 22: Cảnh cáo
- Chương 23: Giết hại quận chúa
- Chương 24: Yến Kỳ, ngươi là đổ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa
- Chương 25: Hộ hoa sứ giả
- Chương 26: Cảnh cáo
- Chương 27: Thoát y tú
- Chương 28: Tự trách
- Chương 29: Người tới ngoài ý muốn
- Chương 30: Tự giải quyết cho tốt
- Chương 31: Phụ trách
- Chương 32: Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt
- Chương 33: Trò hay
- Chương 34: Tâm tư của Định vương
- Chương 35: Trao đổi
- Chương 36: Một vạn năm trăm ngàn lượng
- Chương 37: Ghen tị
- Chương 38: Muội muội nhà ngươi! Yến Kỳ
- Chương 39: Ban hôn
- Chương 40: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 41: Xuân cung đồ
- Chương 42: Cân bằng
- Chương 43: Công chúa Chiêu Dương
- Chương 44: Bồi dưỡng tình cảm
- Chương 45: Quỷ kế của Nhiễm Nhi
- Chương 46: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (1)
- Chương 47: Bạch Liên hoa, lục trà nữ (2)
- Chương 48: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (3)
- Chương 49: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (4)
- Chương 50: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (5)
- Chương 51: Đồ cưới
- Chương 52: Đồ cưới (2)
- Chương 53: Đồ cưới (3)
- Chương 54: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (1)
- Chương 55: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (2)
- Chương 56: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (3)
- Chương 57: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (1)
- Chương 58: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (2)
- Chương 59: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (3)
- Chương 60: Đối đầu gay gắt, Yến Kỳ trúng chiêu (1)
- Chương 61: Đối đầu gay gắt, Yến Kỳ trúng chiêu (2)
- Chương 62: Đối đầu gay gắt Yến Kỳ trúng chiêu (3)
- Chương 63: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (1)
- Chương 64: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (2)
- Chương 65: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (3)
- Chương 66: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (1)
- Chương 67: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (2)
- Chương 68: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (3)
- Chương 69: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (1)
- Chương 70: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (2)
- Chương 71: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (3)
- Chương 72: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (1)
- Chương 73: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (2)
- Chương 74: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (3)
- Chương 75: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (1)
- Chương 76: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (2)
- Chương 77: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (3)
- Chương 78: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (1)
- Chương 79: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (2)
- Chương 80: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (3)
- Chương 81: Giá trên trời cho ngày hoa yến(1)
- Chương 82: Giá trên trời cho ngày hoa yến (2)
- Chương 83: Giá trên trời cho ngày hoa yến (3)
- Chương 84: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (1)
- Chương 85: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (2)
- Chương 86: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (3)
- Chương 87: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (4)
- Chương 88: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (1)
- Chương 89: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (2)
- Chương 90: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (3)
- Chương 91: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành (1)
- Chương 92: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành (2)
- Chương 93: Thông báo chọn rê, giai ngẫu thiên thành(3)
- Chương 94: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (1)
- Chương 95: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (2)
- Chương 96: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (3)
- Chương 97: Chuyển bại thành thắng, Vương gia hưu thê (1)
- Chương 98: Chuyển bại thành thắng, Vương gia hưu thê (2)
- Chương 99: Nửa Đêm Hẹn Hò
- Chương 100: Có khách tới chơi, gặp nhau ở thanh lâu
- Chương 101: Hai nam nhân đánh nhau, Hạ Cao giết người
- Chương 102: Định Vương kinh ngạc, ngươi là ca ca của ta
- Chương 103: Đại hôn, công chúa bị hại
- Chương 104: Dụ dỗ Yến quận vương
- Chương 105: Yến Kỳ cứu Vân Nhiễm
- Chương 106: Yến quận vương gây rối
- Chương 107: Vân Tử Khiếu từ hôn
- Chương 108: Trong Cung Tuyển Phi
- Chương 109: Tuyển tú ngoài ý muốn
- Chương 110: Hai nam xin cưới Vân Nhiễm
- Chương 111: Gièm pha
- Chương 112: Vân Nhiễm mất tích
- Chương 113: Yến Kỳ truy bắt
- Chương 114: Vân Nhiễm tiến cung, cự hôn
- Chương 115: Yến Kỳ, Vân Nhiễm liên thủ
- Chương 116: Mưu đồ bí mật hại Vân Nhiễm
- Chương 117: Phượng tinh hiện, minh quân xuất thế
- Chương 118: Sự sắp đặt của Vân Nhiễm
- Chương 119: Lão Vương Phi giận trúng gió
- Chương 120: Ngu ngốc, tưởng ai cũng giống ngươi sao?
- Chương 121: 36 kế truy thê
- Chương 122: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 123: Quận chúa Minh Tuệ trúng kế
- Chương 124: Yến Kỳ dùng mạng hộ Vân Nhiễm
- Chương 125: Làm phẫu thuật
- Chương 126: Đau lòng Yến Kỳ
- Chương 127: Trúng độc
- Chương 128: Tử tù quận chúa Minh Tuệ
- Chương 129: Quận chúa Minh Tuệ chết, quận vương ghen
- Chương 130: Quận vương thổ lộ, mẫu tử thành thù
- Chương 131: Liên hoàn kế, Đại Vân Sở Hưng
- Chương 132: Đạo cao một thước, ma cao một trượng
- Chương 133: Thân bại danh liệt, tự nhận quả đắng
- Chương 134: Thiên độc trận, thân thế Vân Nhiễm
- Chương 135: Cãi nhau, mâu thuẫn
- Chương 136: Thái tử Tây Tuyết
- Chương 137: Tiểu nương tử của ta (Vợ nhỏ của ta)
- Chương 138: Cứu thê
- Chương 139: Người đàn bà đanh dá, cứu người
- Chương 140: Sinh non
- Chương 141: Cha con giành nữ nhân
- Chương 142: Kiểm tra
- Chương 143: Nguy hiểm trùng trùng
- Chương 144: Tuyệt Nhai mất hồn
- Chương 145: Vân Nhiễm động tình
- Chương 146: Yến Kỳ xin chỉ ban hôn
- Chương 147: Không phải Khanh không cưới, không phải Quân không lấy chồng
- Chương 148: Người ác có ác báo
- Chương 149: Nhị nữ tranh nhất phu
- Chương 150: Phản đồ
- Chương 151: Hoàng đế âm hiểm, thích khách giết người
- Chương 152: Yến quận vương ghen
- Chương 153: Nhược Uyển rời kinh, hai người liên thủ
- Chương 154: Trong cung gièm pha
- Chương 155: Bảo tàng
- Chương 156: Yến Kỳ khổ tâm, bạn tốt thành thù
- Chương 157: Gần quan được ban lộc
- Chương 158: Huynh muội liên thủ, thiên hạ vô địch
- Chương 159: Cố ý phá cửa
- Chương 160: Vân Nhiễm ghen
- Chương 161: Đùa giỡn khỉ, bị khỉ đùa giỡn
- Chương 162: Công chúa An Nhạc xuất cung, mật đạo
- Chương 163: Roi đánh vương, đánh công chúa
- Chương 164: Tức giận mắng hoàng đế, thái hậu vô sỉ
- Chương 165: Hộ quốc công chúa, ai là phản đồ
- Chương 166: Hạ Tuyết Dĩnh từ hôn, bảo tàng bị lộ
- Chương 167: Đến quận Hoài Nam, bày trận bắt người
- Chương 168: Truy sát Tống Tuyển, thầy trò gặp lại
- Chương 169: Cường hào tranh đoạt
- Chương 170: Chỉ hôn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ
- Chương 171: Chỉ hôn thành công, gài bẫy bắt người
- Chương 172: Hủy Cung Thân vương Tiêu Chiến
- Chương 173: Chuyển bại thành thắng, tình thương bao la của mẹ
- Chương 174: Ai dám cản, ta giết kẻ đó
- Chương 175: Cấm thuật câu hồn
- Chương 176: Gọi hồn, Yến Quận Vương tức giận
- Chương 177: Sự trừng phạt của ma quỷ
- Chương 178: Cung hình
- Chương 179: Ngày đại hôn
- Chương 180: Động phòng hoa chúc
- Chương 181: Tiêu Ngọc Đình bị đánh
- Chương 182: Độc khói báo động, toàn quân bị diệt
- Chương 183: Đánh gãy mũi của ngươi
- Chương 184: Nghĩa nữ, loạn côn
- Chương 185: Dạy Vân Nhiễm quy củ
- Chương 186: Quần ma loạn vũ, Tiêu Ngọc Đình phát điên
- Chương 187: Bức cung đoạt vị
- Chương 188: Định vương mưu phản, giáo huấn lão Yến vương phi
- Chương 189: Vân Nhiễm tới sòng bạc, Yến Kỳ thành chim cảnh
- Chương 190: Giỏi đánh bạc, giỏi nam phong
- Chương 191: Trừng trị nô tài, châm mười đầu ngón tay
- Chương 192: Chăm người ốm
- Chương 193: Giam lỏng
- Chương 194: Vân Nhiễm trừng trị Yến vương phi
- Chương 195: Soát người
- Chương 196: Ác hơn hổ dữ
- Chương 197: Hôn quân yêu cơ
- Chương 198: Lam gia bị diệt
- Chương 199: Thân thế Yến Kỳ bị lộ
- Chương 200: Hai đạo thánh chỉ
- Chương 201: Yến Kỳ lập mưu cứu hoàng hậu
- Chương 202: Tự gây nghiệt không thể sống
- Chương 203: Sở Dật Kỳ băng hà
- Chương 204: Bắt Định vương Sở Dật Lâm
- Chương 205: Định vương chết, Yến Trăn sám hối
- Chương 206: Vân Nhiễm mang thai, sắc phong hoàng hậu
- Chương 207: Chỉ cưới nhất phi, biểu huynh muội
- Chương 208: Chỉnh dung, cáo ngự trạng
- Chương 209: Hoàng hậu quyên bạc
- Chương 210: Hoàng hậu tham chính
- Chương 211: Âm mưu giết người
- Chương 212: Đánh chết Tần Chiêu Vân
- Chương 213: Bản đồ bảo tàng, công chúa cự hôn
- Chương 214: Đại quân Tây Tuyết áp sát
- Chương 215: Yến Kỳ ngự giá thân chinh
- Chương 216: Treo đầu dê bán thịt chó
- Chương 217: Mật thất giết người
- Chương 218: Quân Tây Tuyết
- Chương 219: Kết cục tử chiến
- Chương 220: Vân Nhiễm cứu Yến Kỳ
- Chương 221: Yến Kỳ gặp lại Vân Nhiễm
- Chương 222: Yến Kỳ ghen
- Chương 223: Toàn thắng
- Chương 224: Vân Nhiễm mang song thai
- Chương 225: Kiếp nạn của Tần gia
- Chương 226: Trưởng công chúa tỉnh lại
- Chương 227: Nguy hiểm tìm bảo tàng
- Chương 228
- Chương 229: Ngốc Ưng Minh
- Chương 230: Vân Nhiễm sinh
- Chương 231: Chuyện xấu, lễ đầy tháng tiểu công chúa
- Chương 232: Trộm long tráo phụng
- Chương 233: Thánh Nữ Nam Ly
- Chương 234: Kế trong kế, ập đến
- Chương 235: Đại Tuyên nội loạn
- Chương 236: Yến Trăn bóp chết Yến vương phi
- Chương 237: Đế hậu về kinh
- Chương 238: Xử chém loạn thần tặc tử
- Chương 239: Đại kết cục hoàn mỹ (1)
- Chương 240: Đại kết cục hoàn mỹ (2)
- Chương 241: Đại kết cục hoàn mỹ (3)
- bình luận