Quỷ Y Quận Vương Phi - Chương 85: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (2)
Chương trước- Chương 1: Sóng gió đêm hội hoa đăng
- Chương 2: Bệnh thích sạch sẽ
- Chương 3: Kinh biến
- Chương 4: Xảo trá
- Chương 5: Thần chú Chương Thiên Phách
- Chương 6: Người tới từ kinh thành
- Chương 7: Vân tử khiếu
- Chương 8: Ma nữ hồi kinh
- Chương 9: Vân vương phi ta đã trở lại
- Chương 10: Vô đề
- Chương 11: Lời đồn nhảm
- Chương 12: Trung thành
- Chương 13: Từ hôn
- Chương 14: Tuyệt giao
- Chương 15: Quy củ
- Chương 16: Loạn côn đánh chết
- Chương 17: Kinh sợ
- Chương 18: Thích khách
- Chương 19: Cự hôn
- Chương 20: Thưởng hoa yến
- Chương 21: Tức giận mắng người
- Chương 22: Cảnh cáo
- Chương 23: Giết hại quận chúa
- Chương 24: Yến Kỳ, ngươi là đổ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa
- Chương 25: Hộ hoa sứ giả
- Chương 26: Cảnh cáo
- Chương 27: Thoát y tú
- Chương 28: Tự trách
- Chương 29: Người tới ngoài ý muốn
- Chương 30: Tự giải quyết cho tốt
- Chương 31: Phụ trách
- Chương 32: Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt
- Chương 33: Trò hay
- Chương 34: Tâm tư của Định vương
- Chương 35: Trao đổi
- Chương 36: Một vạn năm trăm ngàn lượng
- Chương 37: Ghen tị
- Chương 38: Muội muội nhà ngươi! Yến Kỳ
- Chương 39: Ban hôn
- Chương 40: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 41: Xuân cung đồ
- Chương 42: Cân bằng
- Chương 43: Công chúa Chiêu Dương
- Chương 44: Bồi dưỡng tình cảm
- Chương 45: Quỷ kế của Nhiễm Nhi
- Chương 46: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (1)
- Chương 47: Bạch Liên hoa, lục trà nữ (2)
- Chương 48: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (3)
- Chương 49: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (4)
- Chương 50: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (5)
- Chương 51: Đồ cưới
- Chương 52: Đồ cưới (2)
- Chương 53: Đồ cưới (3)
- Chương 54: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (1)
- Chương 55: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (2)
- Chương 56: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (3)
- Chương 57: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (1)
- Chương 58: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (2)
- Chương 59: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (3)
- Chương 60: Đối đầu gay gắt, Yến Kỳ trúng chiêu (1)
- Chương 61: Đối đầu gay gắt, Yến Kỳ trúng chiêu (2)
- Chương 62: Đối đầu gay gắt Yến Kỳ trúng chiêu (3)
- Chương 63: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (1)
- Chương 64: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (2)
- Chương 65: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (3)
- Chương 66: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (1)
- Chương 67: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (2)
- Chương 68: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (3)
- Chương 69: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (1)
- Chương 70: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (2)
- Chương 71: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (3)
- Chương 72: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (1)
- Chương 73: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (2)
- Chương 74: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (3)
- Chương 75: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (1)
- Chương 76: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (2)
- Chương 77: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (3)
- Chương 78: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (1)
- Chương 79: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (2)
- Chương 80: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (3)
- Chương 81: Giá trên trời cho ngày hoa yến(1)
- Chương 82: Giá trên trời cho ngày hoa yến (2)
- Chương 83: Giá trên trời cho ngày hoa yến (3)
- Chương 84: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (1)
- Chương 85: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (2)
- Chương 86: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (3)
- Chương 87: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (4)
- Chương 88: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (1)
- Chương 89: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (2)
- Chương 90: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (3)
- Chương 91: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành (1)
- Chương 92: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành (2)
- Chương 93: Thông báo chọn rê, giai ngẫu thiên thành(3)
- Chương 94: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (1)
- Chương 95: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (2)
- Chương 96: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (3)
- Chương 97: Chuyển bại thành thắng, Vương gia hưu thê (1)
- Chương 98: Chuyển bại thành thắng, Vương gia hưu thê (2)
- Chương 99: Nửa Đêm Hẹn Hò
- Chương 100: Có khách tới chơi, gặp nhau ở thanh lâu
- Chương 101: Hai nam nhân đánh nhau, Hạ Cao giết người
- Chương 102: Định Vương kinh ngạc, ngươi là ca ca của ta
- Chương 103: Đại hôn, công chúa bị hại
- Chương 104: Dụ dỗ Yến quận vương
- Chương 105: Yến Kỳ cứu Vân Nhiễm
- Chương 106: Yến quận vương gây rối
- Chương 107: Vân Tử Khiếu từ hôn
- Chương 108: Trong Cung Tuyển Phi
- Chương 109: Tuyển tú ngoài ý muốn
- Chương 110: Hai nam xin cưới Vân Nhiễm
- Chương 111: Gièm pha
- Chương 112: Vân Nhiễm mất tích
- Chương 113: Yến Kỳ truy bắt
- Chương 114: Vân Nhiễm tiến cung, cự hôn
- Chương 115: Yến Kỳ, Vân Nhiễm liên thủ
- Chương 116: Mưu đồ bí mật hại Vân Nhiễm
- Chương 117: Phượng tinh hiện, minh quân xuất thế
- Chương 118: Sự sắp đặt của Vân Nhiễm
- Chương 119: Lão Vương Phi giận trúng gió
- Chương 120: Ngu ngốc, tưởng ai cũng giống ngươi sao?
- Chương 121: 36 kế truy thê
- Chương 122: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 123: Quận chúa Minh Tuệ trúng kế
- Chương 124: Yến Kỳ dùng mạng hộ Vân Nhiễm
- Chương 125: Làm phẫu thuật
- Chương 126: Đau lòng Yến Kỳ
- Chương 127: Trúng độc
- Chương 128: Tử tù quận chúa Minh Tuệ
- Chương 129: Quận chúa Minh Tuệ chết, quận vương ghen
- Chương 130: Quận vương thổ lộ, mẫu tử thành thù
- Chương 131: Liên hoàn kế, Đại Vân Sở Hưng
- Chương 132: Đạo cao một thước, ma cao một trượng
- Chương 133: Thân bại danh liệt, tự nhận quả đắng
- Chương 134: Thiên độc trận, thân thế Vân Nhiễm
- Chương 135: Cãi nhau, mâu thuẫn
- Chương 136: Thái tử Tây Tuyết
- Chương 137: Tiểu nương tử của ta (Vợ nhỏ của ta)
- Chương 138: Cứu thê
- Chương 139: Người đàn bà đanh dá, cứu người
- Chương 140: Sinh non
- Chương 141: Cha con giành nữ nhân
- Chương 142: Kiểm tra
- Chương 143: Nguy hiểm trùng trùng
- Chương 144: Tuyệt Nhai mất hồn
- Chương 145: Vân Nhiễm động tình
- Chương 146: Yến Kỳ xin chỉ ban hôn
- Chương 147: Không phải Khanh không cưới, không phải Quân không lấy chồng
- Chương 148: Người ác có ác báo
- Chương 149: Nhị nữ tranh nhất phu
- Chương 150: Phản đồ
- Chương 151: Hoàng đế âm hiểm, thích khách giết người
- Chương 152: Yến quận vương ghen
- Chương 153: Nhược Uyển rời kinh, hai người liên thủ
- Chương 154: Trong cung gièm pha
- Chương 155: Bảo tàng
- Chương 156: Yến Kỳ khổ tâm, bạn tốt thành thù
- Chương 157: Gần quan được ban lộc
- Chương 158: Huynh muội liên thủ, thiên hạ vô địch
- Chương 159: Cố ý phá cửa
- Chương 160: Vân Nhiễm ghen
- Chương 161: Đùa giỡn khỉ, bị khỉ đùa giỡn
- Chương 162: Công chúa An Nhạc xuất cung, mật đạo
- Chương 163: Roi đánh vương, đánh công chúa
- Chương 164: Tức giận mắng hoàng đế, thái hậu vô sỉ
- Chương 165: Hộ quốc công chúa, ai là phản đồ
- Chương 166: Hạ Tuyết Dĩnh từ hôn, bảo tàng bị lộ
- Chương 167: Đến quận Hoài Nam, bày trận bắt người
- Chương 168: Truy sát Tống Tuyển, thầy trò gặp lại
- Chương 169: Cường hào tranh đoạt
- Chương 170: Chỉ hôn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ
- Chương 171: Chỉ hôn thành công, gài bẫy bắt người
- Chương 172: Hủy Cung Thân vương Tiêu Chiến
- Chương 173: Chuyển bại thành thắng, tình thương bao la của mẹ
- Chương 174: Ai dám cản, ta giết kẻ đó
- Chương 175: Cấm thuật câu hồn
- Chương 176: Gọi hồn, Yến Quận Vương tức giận
- Chương 177: Sự trừng phạt của ma quỷ
- Chương 178: Cung hình
- Chương 179: Ngày đại hôn
- Chương 180: Động phòng hoa chúc
- Chương 181: Tiêu Ngọc Đình bị đánh
- Chương 182: Độc khói báo động, toàn quân bị diệt
- Chương 183: Đánh gãy mũi của ngươi
- Chương 184: Nghĩa nữ, loạn côn
- Chương 185: Dạy Vân Nhiễm quy củ
- Chương 186: Quần ma loạn vũ, Tiêu Ngọc Đình phát điên
- Chương 187: Bức cung đoạt vị
- Chương 188: Định vương mưu phản, giáo huấn lão Yến vương phi
- Chương 189: Vân Nhiễm tới sòng bạc, Yến Kỳ thành chim cảnh
- Chương 190: Giỏi đánh bạc, giỏi nam phong
- Chương 191: Trừng trị nô tài, châm mười đầu ngón tay
- Chương 192: Chăm người ốm
- Chương 193: Giam lỏng
- Chương 194: Vân Nhiễm trừng trị Yến vương phi
- Chương 195: Soát người
- Chương 196: Ác hơn hổ dữ
- Chương 197: Hôn quân yêu cơ
- Chương 198: Lam gia bị diệt
- Chương 199: Thân thế Yến Kỳ bị lộ
- Chương 200: Hai đạo thánh chỉ
- Chương 201: Yến Kỳ lập mưu cứu hoàng hậu
- Chương 202: Tự gây nghiệt không thể sống
- Chương 203: Sở Dật Kỳ băng hà
- Chương 204: Bắt Định vương Sở Dật Lâm
- Chương 205: Định vương chết, Yến Trăn sám hối
- Chương 206: Vân Nhiễm mang thai, sắc phong hoàng hậu
- Chương 207: Chỉ cưới nhất phi, biểu huynh muội
- Chương 208: Chỉnh dung, cáo ngự trạng
- Chương 209: Hoàng hậu quyên bạc
- Chương 210: Hoàng hậu tham chính
- Chương 211: Âm mưu giết người
- Chương 212: Đánh chết Tần Chiêu Vân
- Chương 213: Bản đồ bảo tàng, công chúa cự hôn
- Chương 214: Đại quân Tây Tuyết áp sát
- Chương 215: Yến Kỳ ngự giá thân chinh
- Chương 216: Treo đầu dê bán thịt chó
- Chương 217: Mật thất giết người
- Chương 218: Quân Tây Tuyết
- Chương 219: Kết cục tử chiến
- Chương 220: Vân Nhiễm cứu Yến Kỳ
- Chương 221: Yến Kỳ gặp lại Vân Nhiễm
- Chương 222: Yến Kỳ ghen
- Chương 223: Toàn thắng
- Chương 224: Vân Nhiễm mang song thai
- Chương 225: Kiếp nạn của Tần gia
- Chương 226: Trưởng công chúa tỉnh lại
- Chương 227: Nguy hiểm tìm bảo tàng
- Chương 228
- Chương 229: Ngốc Ưng Minh
- Chương 230: Vân Nhiễm sinh
- Chương 231: Chuyện xấu, lễ đầy tháng tiểu công chúa
- Chương 232: Trộm long tráo phụng
- Chương 233: Thánh Nữ Nam Ly
- Chương 234: Kế trong kế, ập đến
- Chương 235: Đại Tuyên nội loạn
- Chương 236: Yến Trăn bóp chết Yến vương phi
- Chương 237: Đế hậu về kinh
- Chương 238: Xử chém loạn thần tặc tử
- Chương 239: Đại kết cục hoàn mỹ (1)
- Chương 240: Đại kết cục hoàn mỹ (2)
- Chương 241: Đại kết cục hoàn mỹ (3)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Quỷ Y Quận Vương Phi
Chương 85: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (2)
Vân Nhiễm đang suy nghĩ nhập thần, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, nhanh chóng quay đầu lại.
Hôm nay hoa vương đại rất đông người cho nên nguy hiểm cũng nhiều, nàng phải cẩn thận.
Nhưng nàng cũng không quá lo lắng, còn có Long Nhất ở chỗ tối bảo hộ nàng/
Vân Nhiễm quay đầu nhìn người đang chạy tới, không phải ai xa lạ chính là Ninh Cảnh, tâm tình cũng thả lỏng. Tuy rằng Ninh Cảnh cùng nàng không khác nhau lắm, nhưng hắn là do nàng nhặt được, ý nghĩ lại không tốt cho nên đôi khi nàng cảm thấy hắn như một đứa nhỏ.
“Ninh Cảnh.”
“Sư phụ cuối cùng con cũng tìm được ngươi.”
Ninh Cảnh vui vẻ cười rộ lên, khuôn mặt tinh xảo, nụ cười thành thuần hai má núm đồng tiền, ánh mắt sáng như sao, người này người khác đối hắn tốt một, hắn tốt lại một trăm, đừng nhìn hắn đầu óc không tốt, nhưng lại biết y, y thuật cũng không tệ, ba năm nay dưới sự dẫn dắt của nàng hiện tại đã rất lợi hại.
“Ngươi sao lại một mình tới đây? Những người Tây Tuyết khác đâu?”
“Lúc nãy con nhìn thấy người cho nên tránh né bọn họ, lén lại đây tìm người, người ta nhớ người.”
Ninh Cảnh kéo trề môi, kéo áo Vân Nhiễm: “Sư phụ ta muốn ở cùng với người, ta không muốn ở cùng những người đó.”
Vân Nhiễm nhíu mày suy nghĩ, nàng cũng có chút lo lắng Ninh Cảnh ở cùng với đám người Tây Tuyết, hắn rất đơn thuần nhỡ bị bọn họ lợi dụng thì làm sao bây giờ?
“Đi, quay về ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi đến phủ Vân vương”
“Tốt quá, sư phụ, người là tốt nhất tiểu cảnh cảnh thích người nhất, người là người tiểu cảnh cảnh thích nhất.”
Nghĩ đến cứu người, nàng nhớ đến Yến Kỳ cùng Cơ Kình Thiên, cứu bọn họ còn không bằng cứu tiểu bạch hoa, tuy rằng đầu óc rất tốt nhưng cũng chỉ là bạch nhãn lang thôi.
Ninh Cảnh bởi vì cao hứng đặc biệt nói nhiều, líu ríu như chim sẻ: “Sư phụ, bọn họ nói người muốn tham gia hoa vương đại tài, là thật sao?”
Vân Nhiễm gật đầu, Ninh Cảnh hớn hở: “Sư phụ, nếu có ai dám cùng người tranh thứ nhất, tiểu Cảnh Cảnh sẽ đem các nàng đánh ngất hết để sư phụ đứng thứ nhất. “
Khóe miệng Vân Nhiễm giật giật, hắn lại dám có ý nghĩ này, đang muốn trêu tiểu bạch hoa vài câu, không ngờ chỗ tối tràn ngập sát khí, Vân Nhiễm xoay mình hướng tới Ninh Cảnh thở dài, Ninh Cảnh im lặng mở to mắt lo lắng, võ công hắn không tệ vừa nghe đã biết cách đó không xa có người giết người, nhanh chóng nhỏ giọng: “Sư phụ, có người giết người, chúng ta có đi cứu bọn họ không.”
“Uhm, đi xem.”
Vân Nhiễm trầm ổn gật đầu, dẫn Ninh đi nhanh về phía trước, rất nhanh nhìn thấy xa xa trong rừng có rất nhiều hắc y nhân đang vây quanh một người, Ninh Cảnh nóng vội lên tiếng: “Sư phụ có muốn giúp bọn họ không.”
Tuy rằng không ít hắc y nhân nhưng Ninh Cảnh không sợ, năng lực của hắn rất cao nên không lo lắng.
Vân Nhiễm đang muốn gật đầu lại nhìn thấy người đang bị hắc y nhân vây hãm, sắc mặt lại biến đổi.
Bởi vì người kia là Cơ Kình Thiên, thái tử Đông Viêm, vừa thấy là hắn, Vân Nhiễm đã có quyết định nàng đã cứu hắn một lần sẽ không có lần thứ hai.
Vân Nhiễm thấy Ninh Cảnh đã muốn xông ra, nhanh chóng ngăn cản hắn: “Không cần cứu, loại bạch nhãn lang này, cứu một lần là đủ thất vọng, chúng ta đi.”
Hai người lắc mình muốn lui, nhưng động tĩnh của bọn họ đã bị phát hiện, người cầm đầu hắc y nhân ra lệnh: “Mau, bên kia có người đừng lưu lại người sống tránh để bọn họ kéo người tới đây.”
Người này vừa dứt lời hắc y nhân đã lắc mình đến chỗ Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh, nháy mắt đã vây quanh hai người bọn họ.
Vân Nhiễm nhướng mày cười khẽ, nhìn vài hắc y sát thủ: “Các ngươi giết người cứ việc giết, chúng ta cam đoan sẽ không lắm lời, cũng không gọi người tới cứu, loại người bạch nhãn lang như hắn cứu một lần là đủ, ta tuyệt đối không cứu lần thứ hai.”
Vân Nhiễm âm thanh có chút lớn, cách đó không xa Cơ Kình Thiên nghe thấy, lông mày nhíu chặt, quanh thân sát khí đặc hơn, ánh mắt sắc bén, nhưng trong lại lóe qua nghi hoặc, quận chúa Trường Bình có ý gì, hắn là bạch nhãn lang sao, cái gì mà cứu hắn một lần, nàng cứu hắn khi nào.
Có điều Cơ Kình Thiên không có nhiều thời gian suy nghĩ, vài hắc y nhân lại bắt đầu động thủ, không ngờ bên người hoàng đệ lại có nhiều cao thủ lợi hại như vậy, nhưng đây chính là cơ hội hắn chờ.
Cơ Kình Thiên rùng mình, nhanh chóng nhìn thủ hạ bên người, thủ hạ tuân lệnh ngón tay bắn ra một quả đạn tín hiệu/
Hắc y nhân vừa thấy sắc mặt liền biến đổi, nhanh chóng ra lệnh: “Mau, giết chết hắn, có thể hắn còn viện bình.”
Bên này Vân Nhiễm bị vài hắc y nhân vây quanh, cũng không vì lời của nàng mà tha cho bọn nàng, vài người cầm kiếm tiến lại, Vân Nhiễm biến sắc mặt, Ninh Cảnh đã sớm như sói xông lên trong tay cầm nhuyễn kiếm nhằm thẳng cô hắc y nhân, trong nháy mắt máu phun trào một người mất mạng, những kẻ khác rùng mình, không ngờ hai người này lợi hại như vậy.
Vân Nhiễm gọi Long Nhất xuất hiện, Long Nhất thân thủ lợi hại nội lực cường đại, như gió xóay tập kích hắc y nhân, vài kẻ bị đánh bay ra người, Ninh Cảnh vừa thấy liền hưng phấn, nhuyễn kiếm trong tay theo sát tiến lên, nháy mắt lại có vài tên bị mất mạng, còn lại hai người hoảng sợ nhìn nhau, làm sao có thể trở thành đối thủ của những người này, nhanh chóng lui trở về.
Cơ Kình Thiên ở bên kia, thủ hạ đã xuất hiện bao vây sát thủ, trong nháy mắt vài sát thủ lại bị giết.
Cơ Kinh Thiên lui lại hướng về chỗ Vân Nhiễm đánh tới, Long Nhất nhanh tay đánh ra một chưởng lực nghênh đón, hai đạo chưởng lực va chạm vào nhau tóe lửa, hủy diệt một mảng hoa cỏ, hai người đồng thời lui lại phía sau, Long Nhất vẫn kém hơn Cơ Kình Thiên một chút. Vân Nhiễm hừ lạnh nhìn Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử muốn giết người diệt khẩu sao?”
Cơ Kình Thiên thu tay sắc bén nhìn Vân Nhiễm: “Bản cung chỉ muốn hỏi quận chúa một chuyện? Ngươi cứu ta khi nào?”
Vân Nhiễm hừ lạnh lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội quơ quơ trước mặt hắn: “Ta cứu ngươi khi nào? Đây là lệ phí ta lấy từ trên người ngươi, nếu không phải ta, người bình thường chỉ sợ không cứu được ngươi, chẳng những bị người đả thương, còn trúng kịch độc, ngươi biết mình bị trúng độc gì sao? Là xà lời một trong mười loại kịch độc.”
Vân Nhiễm nói xong ngừng một chút: “Nhưng mà ta hối hận rồi, sớm biết như vậy sẽ không cứu ngươi, tin tưởng giờ này ngươi cùng diêm vương ngồi uống trà rồi, bản quận chúa thực sự nhiều chuyện, lại cứu về một bạch nhã lang, còn nói lưu quang họa của bản quận chúa nan đăng nhã các, làm hỏng tâm trạng của ngươi, hiện tại ngươi có rất nhiều cơ hội để thể hiện cảm xúc, nếu ngươi là một người chết còn làm được sao.”
Vân Nhiễm nói xong trong lòng căm phẫn, cũng không nhìn Cơ Kình Thiên, xoay người phân phó Long Nhất cùng Ninh Cảnh rời đi, hai người kia cùng trừng mắt nhìn Cơ Kình Thien, nhất là Long Nhất hừ lạnh: “Bạch nhãn lang, chính gia là người mang ngươi lên xe ngựa của quận chúa chứ ai. Sớm biết vậy gia đã đạp ngươi một chưởng, cho ngươi hết khi dễ quận chúa nhà ta, khốn, khinh bỉ ngươi.”
Long Nhất hướng lỗ mũi lên trời, ánh mắt nhìn sắc mặt Cơ Kình Thiên khó coi, còn lộ ra chút nhợt nhạt, trong lòng liền đắc ý, xem ra Long gia gia lại có công lực mắng chửi người, thật sự là quá sung sướng.
Đoàn người Vân Nhiễm rơi đi, phía sau Cơ Kình Thiên đã có chút không chống đơ được, hắn cùng hắc y nhân đánh nhau đã bị thương nặng giờ phút này cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, hắn tự nhận mình là người có ân báo ân có oán báo oán, không ngờ lại xảy ra chuyện nhận sai ân nhân cứu mạng, khó trách hắn cảm thấy không thích hợp, hắn nhớ rõ lúc mình bị thương có cảm giác trúng độc, nhưng sau khi tỉnh lại Triệu Thanh Nghiên lại không nhắc tới chuyện hắn trúng độc, chỉ nói hắn bị thương nàng cứu hắn, hắn còn tưởng mình nhớ lầm .
Nếu như là quận chúa Trường Bình cứu hắn, vậy tại sao khi hắn tỉnh dậy lại ở trong khuê phòng của Triệu Thanh Nghiên.
Quanh thân Cơ Kình Thiên tràn đầy sát khí, phảng phất như tu la đến từ địa ngục, phía sau rừng thủ hạ đã đem y nhân giết hết, không lưu lại dù chỉ một người, hai thủ hạ thân tin là Ngu Tông cùng Đặng Minh chạy vội tới, nhìn thấy sắc mặt chủ tử lãnh khốc khiến bọn họ sợ hãi, bàn tay nắm chặt gân xanh nổi lên.
Ngu Tông lo lắng lên tiếng: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì, là quận chúa Trường Bình chọc giận người sao?”
Trong mắt Ngu Tông lóe lên sát khí, nếu thật sự là vậy hắn không ngại giết chết quận chúa Trường Bình.
Sát khí quanh thân Cơ Kình Thiên càng đặc hơn chậm rãi lên tiếng: “Ta đã biết ai tiết lộ tin tức ta bị thương.”
Đặng Minh đoán: “Là quận chúa Trường Bình.”
Cơ thái tử gật đầu: “Đúng vậy, là nàng.”
Bởi vì nàng tức giận, nàng có lòng tốt cứu hắn, hắn lại khinh thường nàng trước mặt mọi người, còn muốn giết nàng, cho nên nàng trả thù hắn.
Ngu Tông cùng Đặng Minh vừa nghe thấy sắc mặt lạnh lẽo: “Không ngờ là quận chúa, nàng lại có can đảm tiết lộ chuyện điện hạ bị thương, thuộc hạ lập tức phái người đi giết nữ nhân này.”
Ngu Tông vừa dứt lời đã bị Cơ Kình Thiên tát một cái, khiến khắn ngây người, chủ tử rất ít khi đánh bọn họ.
Sắc mặt Cơ Kình Thiên khó coi hừ lạnh: “Hỗn láo, biết nàng là ai không? Nàng là ân nhân cứu mạng của bản cung, vì nàng cứu bản cung cho nên mới biết bản cung bị thương, hóa ra lúc trước bản không những bị thương còn trúng thập đại kịch độc xà lời, hoàng đệ ra tay cũng thật tàn nhẫn.”
Ngu Tông cùng Đặng Minh khó tin mở hai mắt: “Chủ tử chuyện này sao có thể, không phải Triệu tiểu thư cứu chủ tử sao? Có khi nào quận chúa lừa chủ tử.”
“Nàng giống người nói dối sao? Hơn nữa trên tay nàng có ngọc bộ của bản cung.”
Hai người im lặng không nói thêm nữa, quận chúa Trường Bình cứu chủ tử , chủ tử lại nhằm vào nàng, khó trách người ta tức giận, đem chuyện chủ tử bị thương tiết lộ ra ngoài, nhưng quận chúa cũng thật lợi hại, chẳng những ngoại hình xinh đẹp, thông minh, y thuật lại cao siêu, nữ nhân như vậy thật hiếm thấy.
“Hiện tại chúng ta phải làm sao?”
“Điều tra rõ vì sao bản cung lại ở Triệu phủ?” Cơ Kình Thiên lóe lên sát khí, Triệu Thanh Nghiên thật sự dụng tâm kín dao, Cơ Kình Thiên cười lạnh, ra lệnh: “Các ngươi bắt nha hoàn bên người Triệu Thanh Nghiên mang đi thẩm vấn, điều tra rõ tối hôm đó xảy ra chuyện gỉ?”
“Ân, thuộc hạ đã biết.”
Vân Nhiễm dẫn Ninh Cảnh đi về hướng khác, Ninh Cảnh thấy sắc mặt Vân Nhiễm không tốt liền cẩn thận lên tiếng: “Sư phụ, không cần tức giận, người nhìn tiểu cảnh cảnh này, tiểu cảnh cảnh làm ngáo ộp cho người.”
Người này nói xong còn thật sự phồng mặt trợn mắt làm mặt quỷ khiến Vân Nhiễm cười. Nhìn Ninh Cảnh tâm trạng nàng tốt lên, ít nhất nàng cứu được một người không phải Bạch Nhãn Lang.
“Ninh Cảnh, vẫn là ngươi tốt nhất, bọn họ đều không bằng ngươi.”
“Sư phụ vui vẻ, tiểu cảnh cảnh sẽ vui vẻ,” Thầy trò hai người cùng nhau nở nụ cười, lúc hai người trở về không còn sớm, hoa vương đại tài đã bắt đầu.
Hai người vừa đi, đột nhiên nghe thấy phía trước có âm thanh nức nở, Vân Nhiễm dừng bước đi về hướng tiếng khóc, chỉ thấy trong đám hoa cỏ phía trước có hai người, một người là công chúa An Nhạc một người là Đường Tử Khiên, trên mặt Đường Tử Khiên hiện vẻ mất kiên nhẫn, công chúa An Nhạc thì cúi đầu khóc, tay nàng đang cầm một vòng hoa.
Hiển nhiên vòng hoa này là do An Nhạc bện muốn tặng Đường Tử Khiên, đáng tiếc Đường Tử Khiên không muốn trực tiếp từ chối.
Vân Nhiễm kinh ngạc, không ngờ công chúa An Nhạc lại thích Đường Tử Khiên, mà hắn vì sao lại cự tuyệt công chúa, không phải hắn thích nữ tử ôn nhu ấm áp như nắng sao, công chúa An Nhạc không phải là người như vậy sao? Sao hắn lại không tiếp nhận, Vân Nhiễm nhớ tới lời Sở Dật Lâm nói, Đường Tử Khiên có người trong lòng, người hắn thích là ai?
Vân Nhiễm rất tò mò về người trong lòng của Đường Tử Khiên.
Ninh Cảnh ở bên cạnh nhìn cảnh kia có chút không đành lòng muốn lên tiếng, Vân Nhiễm đã nhanh chóng bịt miệng hắn kéo lại.
An Nhạc thích Đường Tử Khiên, chuyện như vậy không thể để người khác biết, nếu nàng cùng Ninh Cảnh đi ra sẽ khiến nàng ta chịu không nổi đã kích, cho nên bọn nàng vẫn không cần kinh động đến bọn họ.
Vân Nhiễm túm tay Ninh Cảnh đi khỏi, rất xa còn nghe thấy Đường Tử Khiên tuyệt tình nói: “An Nhạc, ta đã có người thương, cho nên không đáp lại tình cảm của ngươi, mời ngươ thu hồi tâm ý.”
Vân Nhiễm không nhịn được mắng Đường Tử Khiên hỗn đản, người tốt như An Nhạc hắn lại không thích, thật không người hắn thích là dạng như thế nào, chẳng lẽ còn tốt hơn so với An Nhạc.
Ninh Cảnh ở bênh cạnh giận dỗi: “Sư phụ, vì sao lại che miệng của ta.”
“Ngươi đi ra sẽ làm công chúa xấu hổ, cho nên chúng ta phải giả vờ như không biết, hơn nữa ngươi đừng nói ra chuyện này, nếu không sư phụ sẽ không thích ngươi.”
Vân Nhiễm nói xong Ninh Cảnh lập tức gật đầu: “Được, tiểu Cảnh Cảnh đã biết.”
Vân Nhiễm nhớ tới một chuyện dặn dò Tiểu Bạch hoa: “Đã nói gọi ta Vân tỷ tỷ, ngươi vẫn kêu sư phụ, để người khác nghe thấy liền phiền phức.”
“Nhưng mà con thích gọi sư phụ,” Ninh Cảnh bất mãn, nhận thất mắt Vân Nhiễm lạnh lẽo nhanh chóng cầu xin: “Đã biết, Vân tỷ tỷ, Vân tỷ tỷ tốt, Vân tỷ tỷ rất tốt, Vân tỷ tỷ thật xinh đẹp.”
Hôm nay hoa vương đại rất đông người cho nên nguy hiểm cũng nhiều, nàng phải cẩn thận.
Nhưng nàng cũng không quá lo lắng, còn có Long Nhất ở chỗ tối bảo hộ nàng/
Vân Nhiễm quay đầu nhìn người đang chạy tới, không phải ai xa lạ chính là Ninh Cảnh, tâm tình cũng thả lỏng. Tuy rằng Ninh Cảnh cùng nàng không khác nhau lắm, nhưng hắn là do nàng nhặt được, ý nghĩ lại không tốt cho nên đôi khi nàng cảm thấy hắn như một đứa nhỏ.
“Ninh Cảnh.”
“Sư phụ cuối cùng con cũng tìm được ngươi.”
Ninh Cảnh vui vẻ cười rộ lên, khuôn mặt tinh xảo, nụ cười thành thuần hai má núm đồng tiền, ánh mắt sáng như sao, người này người khác đối hắn tốt một, hắn tốt lại một trăm, đừng nhìn hắn đầu óc không tốt, nhưng lại biết y, y thuật cũng không tệ, ba năm nay dưới sự dẫn dắt của nàng hiện tại đã rất lợi hại.
“Ngươi sao lại một mình tới đây? Những người Tây Tuyết khác đâu?”
“Lúc nãy con nhìn thấy người cho nên tránh né bọn họ, lén lại đây tìm người, người ta nhớ người.”
Ninh Cảnh kéo trề môi, kéo áo Vân Nhiễm: “Sư phụ ta muốn ở cùng với người, ta không muốn ở cùng những người đó.”
Vân Nhiễm nhíu mày suy nghĩ, nàng cũng có chút lo lắng Ninh Cảnh ở cùng với đám người Tây Tuyết, hắn rất đơn thuần nhỡ bị bọn họ lợi dụng thì làm sao bây giờ?
“Đi, quay về ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi đến phủ Vân vương”
“Tốt quá, sư phụ, người là tốt nhất tiểu cảnh cảnh thích người nhất, người là người tiểu cảnh cảnh thích nhất.”
Nghĩ đến cứu người, nàng nhớ đến Yến Kỳ cùng Cơ Kình Thiên, cứu bọn họ còn không bằng cứu tiểu bạch hoa, tuy rằng đầu óc rất tốt nhưng cũng chỉ là bạch nhãn lang thôi.
Ninh Cảnh bởi vì cao hứng đặc biệt nói nhiều, líu ríu như chim sẻ: “Sư phụ, bọn họ nói người muốn tham gia hoa vương đại tài, là thật sao?”
Vân Nhiễm gật đầu, Ninh Cảnh hớn hở: “Sư phụ, nếu có ai dám cùng người tranh thứ nhất, tiểu Cảnh Cảnh sẽ đem các nàng đánh ngất hết để sư phụ đứng thứ nhất. “
Khóe miệng Vân Nhiễm giật giật, hắn lại dám có ý nghĩ này, đang muốn trêu tiểu bạch hoa vài câu, không ngờ chỗ tối tràn ngập sát khí, Vân Nhiễm xoay mình hướng tới Ninh Cảnh thở dài, Ninh Cảnh im lặng mở to mắt lo lắng, võ công hắn không tệ vừa nghe đã biết cách đó không xa có người giết người, nhanh chóng nhỏ giọng: “Sư phụ, có người giết người, chúng ta có đi cứu bọn họ không.”
“Uhm, đi xem.”
Vân Nhiễm trầm ổn gật đầu, dẫn Ninh đi nhanh về phía trước, rất nhanh nhìn thấy xa xa trong rừng có rất nhiều hắc y nhân đang vây quanh một người, Ninh Cảnh nóng vội lên tiếng: “Sư phụ có muốn giúp bọn họ không.”
Tuy rằng không ít hắc y nhân nhưng Ninh Cảnh không sợ, năng lực của hắn rất cao nên không lo lắng.
Vân Nhiễm đang muốn gật đầu lại nhìn thấy người đang bị hắc y nhân vây hãm, sắc mặt lại biến đổi.
Bởi vì người kia là Cơ Kình Thiên, thái tử Đông Viêm, vừa thấy là hắn, Vân Nhiễm đã có quyết định nàng đã cứu hắn một lần sẽ không có lần thứ hai.
Vân Nhiễm thấy Ninh Cảnh đã muốn xông ra, nhanh chóng ngăn cản hắn: “Không cần cứu, loại bạch nhãn lang này, cứu một lần là đủ thất vọng, chúng ta đi.”
Hai người lắc mình muốn lui, nhưng động tĩnh của bọn họ đã bị phát hiện, người cầm đầu hắc y nhân ra lệnh: “Mau, bên kia có người đừng lưu lại người sống tránh để bọn họ kéo người tới đây.”
Người này vừa dứt lời hắc y nhân đã lắc mình đến chỗ Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh, nháy mắt đã vây quanh hai người bọn họ.
Vân Nhiễm nhướng mày cười khẽ, nhìn vài hắc y sát thủ: “Các ngươi giết người cứ việc giết, chúng ta cam đoan sẽ không lắm lời, cũng không gọi người tới cứu, loại người bạch nhãn lang như hắn cứu một lần là đủ, ta tuyệt đối không cứu lần thứ hai.”
Vân Nhiễm âm thanh có chút lớn, cách đó không xa Cơ Kình Thiên nghe thấy, lông mày nhíu chặt, quanh thân sát khí đặc hơn, ánh mắt sắc bén, nhưng trong lại lóe qua nghi hoặc, quận chúa Trường Bình có ý gì, hắn là bạch nhãn lang sao, cái gì mà cứu hắn một lần, nàng cứu hắn khi nào.
Có điều Cơ Kình Thiên không có nhiều thời gian suy nghĩ, vài hắc y nhân lại bắt đầu động thủ, không ngờ bên người hoàng đệ lại có nhiều cao thủ lợi hại như vậy, nhưng đây chính là cơ hội hắn chờ.
Cơ Kình Thiên rùng mình, nhanh chóng nhìn thủ hạ bên người, thủ hạ tuân lệnh ngón tay bắn ra một quả đạn tín hiệu/
Hắc y nhân vừa thấy sắc mặt liền biến đổi, nhanh chóng ra lệnh: “Mau, giết chết hắn, có thể hắn còn viện bình.”
Bên này Vân Nhiễm bị vài hắc y nhân vây quanh, cũng không vì lời của nàng mà tha cho bọn nàng, vài người cầm kiếm tiến lại, Vân Nhiễm biến sắc mặt, Ninh Cảnh đã sớm như sói xông lên trong tay cầm nhuyễn kiếm nhằm thẳng cô hắc y nhân, trong nháy mắt máu phun trào một người mất mạng, những kẻ khác rùng mình, không ngờ hai người này lợi hại như vậy.
Vân Nhiễm gọi Long Nhất xuất hiện, Long Nhất thân thủ lợi hại nội lực cường đại, như gió xóay tập kích hắc y nhân, vài kẻ bị đánh bay ra người, Ninh Cảnh vừa thấy liền hưng phấn, nhuyễn kiếm trong tay theo sát tiến lên, nháy mắt lại có vài tên bị mất mạng, còn lại hai người hoảng sợ nhìn nhau, làm sao có thể trở thành đối thủ của những người này, nhanh chóng lui trở về.
Cơ Kình Thiên ở bên kia, thủ hạ đã xuất hiện bao vây sát thủ, trong nháy mắt vài sát thủ lại bị giết.
Cơ Kinh Thiên lui lại hướng về chỗ Vân Nhiễm đánh tới, Long Nhất nhanh tay đánh ra một chưởng lực nghênh đón, hai đạo chưởng lực va chạm vào nhau tóe lửa, hủy diệt một mảng hoa cỏ, hai người đồng thời lui lại phía sau, Long Nhất vẫn kém hơn Cơ Kình Thiên một chút. Vân Nhiễm hừ lạnh nhìn Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử muốn giết người diệt khẩu sao?”
Cơ Kình Thiên thu tay sắc bén nhìn Vân Nhiễm: “Bản cung chỉ muốn hỏi quận chúa một chuyện? Ngươi cứu ta khi nào?”
Vân Nhiễm hừ lạnh lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội quơ quơ trước mặt hắn: “Ta cứu ngươi khi nào? Đây là lệ phí ta lấy từ trên người ngươi, nếu không phải ta, người bình thường chỉ sợ không cứu được ngươi, chẳng những bị người đả thương, còn trúng kịch độc, ngươi biết mình bị trúng độc gì sao? Là xà lời một trong mười loại kịch độc.”
Vân Nhiễm nói xong ngừng một chút: “Nhưng mà ta hối hận rồi, sớm biết như vậy sẽ không cứu ngươi, tin tưởng giờ này ngươi cùng diêm vương ngồi uống trà rồi, bản quận chúa thực sự nhiều chuyện, lại cứu về một bạch nhã lang, còn nói lưu quang họa của bản quận chúa nan đăng nhã các, làm hỏng tâm trạng của ngươi, hiện tại ngươi có rất nhiều cơ hội để thể hiện cảm xúc, nếu ngươi là một người chết còn làm được sao.”
Vân Nhiễm nói xong trong lòng căm phẫn, cũng không nhìn Cơ Kình Thiên, xoay người phân phó Long Nhất cùng Ninh Cảnh rời đi, hai người kia cùng trừng mắt nhìn Cơ Kình Thien, nhất là Long Nhất hừ lạnh: “Bạch nhãn lang, chính gia là người mang ngươi lên xe ngựa của quận chúa chứ ai. Sớm biết vậy gia đã đạp ngươi một chưởng, cho ngươi hết khi dễ quận chúa nhà ta, khốn, khinh bỉ ngươi.”
Long Nhất hướng lỗ mũi lên trời, ánh mắt nhìn sắc mặt Cơ Kình Thiên khó coi, còn lộ ra chút nhợt nhạt, trong lòng liền đắc ý, xem ra Long gia gia lại có công lực mắng chửi người, thật sự là quá sung sướng.
Đoàn người Vân Nhiễm rơi đi, phía sau Cơ Kình Thiên đã có chút không chống đơ được, hắn cùng hắc y nhân đánh nhau đã bị thương nặng giờ phút này cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, hắn tự nhận mình là người có ân báo ân có oán báo oán, không ngờ lại xảy ra chuyện nhận sai ân nhân cứu mạng, khó trách hắn cảm thấy không thích hợp, hắn nhớ rõ lúc mình bị thương có cảm giác trúng độc, nhưng sau khi tỉnh lại Triệu Thanh Nghiên lại không nhắc tới chuyện hắn trúng độc, chỉ nói hắn bị thương nàng cứu hắn, hắn còn tưởng mình nhớ lầm .
Nếu như là quận chúa Trường Bình cứu hắn, vậy tại sao khi hắn tỉnh dậy lại ở trong khuê phòng của Triệu Thanh Nghiên.
Quanh thân Cơ Kình Thiên tràn đầy sát khí, phảng phất như tu la đến từ địa ngục, phía sau rừng thủ hạ đã đem y nhân giết hết, không lưu lại dù chỉ một người, hai thủ hạ thân tin là Ngu Tông cùng Đặng Minh chạy vội tới, nhìn thấy sắc mặt chủ tử lãnh khốc khiến bọn họ sợ hãi, bàn tay nắm chặt gân xanh nổi lên.
Ngu Tông lo lắng lên tiếng: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì, là quận chúa Trường Bình chọc giận người sao?”
Trong mắt Ngu Tông lóe lên sát khí, nếu thật sự là vậy hắn không ngại giết chết quận chúa Trường Bình.
Sát khí quanh thân Cơ Kình Thiên càng đặc hơn chậm rãi lên tiếng: “Ta đã biết ai tiết lộ tin tức ta bị thương.”
Đặng Minh đoán: “Là quận chúa Trường Bình.”
Cơ thái tử gật đầu: “Đúng vậy, là nàng.”
Bởi vì nàng tức giận, nàng có lòng tốt cứu hắn, hắn lại khinh thường nàng trước mặt mọi người, còn muốn giết nàng, cho nên nàng trả thù hắn.
Ngu Tông cùng Đặng Minh vừa nghe thấy sắc mặt lạnh lẽo: “Không ngờ là quận chúa, nàng lại có can đảm tiết lộ chuyện điện hạ bị thương, thuộc hạ lập tức phái người đi giết nữ nhân này.”
Ngu Tông vừa dứt lời đã bị Cơ Kình Thiên tát một cái, khiến khắn ngây người, chủ tử rất ít khi đánh bọn họ.
Sắc mặt Cơ Kình Thiên khó coi hừ lạnh: “Hỗn láo, biết nàng là ai không? Nàng là ân nhân cứu mạng của bản cung, vì nàng cứu bản cung cho nên mới biết bản cung bị thương, hóa ra lúc trước bản không những bị thương còn trúng thập đại kịch độc xà lời, hoàng đệ ra tay cũng thật tàn nhẫn.”
Ngu Tông cùng Đặng Minh khó tin mở hai mắt: “Chủ tử chuyện này sao có thể, không phải Triệu tiểu thư cứu chủ tử sao? Có khi nào quận chúa lừa chủ tử.”
“Nàng giống người nói dối sao? Hơn nữa trên tay nàng có ngọc bộ của bản cung.”
Hai người im lặng không nói thêm nữa, quận chúa Trường Bình cứu chủ tử , chủ tử lại nhằm vào nàng, khó trách người ta tức giận, đem chuyện chủ tử bị thương tiết lộ ra ngoài, nhưng quận chúa cũng thật lợi hại, chẳng những ngoại hình xinh đẹp, thông minh, y thuật lại cao siêu, nữ nhân như vậy thật hiếm thấy.
“Hiện tại chúng ta phải làm sao?”
“Điều tra rõ vì sao bản cung lại ở Triệu phủ?” Cơ Kình Thiên lóe lên sát khí, Triệu Thanh Nghiên thật sự dụng tâm kín dao, Cơ Kình Thiên cười lạnh, ra lệnh: “Các ngươi bắt nha hoàn bên người Triệu Thanh Nghiên mang đi thẩm vấn, điều tra rõ tối hôm đó xảy ra chuyện gỉ?”
“Ân, thuộc hạ đã biết.”
Vân Nhiễm dẫn Ninh Cảnh đi về hướng khác, Ninh Cảnh thấy sắc mặt Vân Nhiễm không tốt liền cẩn thận lên tiếng: “Sư phụ, không cần tức giận, người nhìn tiểu cảnh cảnh này, tiểu cảnh cảnh làm ngáo ộp cho người.”
Người này nói xong còn thật sự phồng mặt trợn mắt làm mặt quỷ khiến Vân Nhiễm cười. Nhìn Ninh Cảnh tâm trạng nàng tốt lên, ít nhất nàng cứu được một người không phải Bạch Nhãn Lang.
“Ninh Cảnh, vẫn là ngươi tốt nhất, bọn họ đều không bằng ngươi.”
“Sư phụ vui vẻ, tiểu cảnh cảnh sẽ vui vẻ,” Thầy trò hai người cùng nhau nở nụ cười, lúc hai người trở về không còn sớm, hoa vương đại tài đã bắt đầu.
Hai người vừa đi, đột nhiên nghe thấy phía trước có âm thanh nức nở, Vân Nhiễm dừng bước đi về hướng tiếng khóc, chỉ thấy trong đám hoa cỏ phía trước có hai người, một người là công chúa An Nhạc một người là Đường Tử Khiên, trên mặt Đường Tử Khiên hiện vẻ mất kiên nhẫn, công chúa An Nhạc thì cúi đầu khóc, tay nàng đang cầm một vòng hoa.
Hiển nhiên vòng hoa này là do An Nhạc bện muốn tặng Đường Tử Khiên, đáng tiếc Đường Tử Khiên không muốn trực tiếp từ chối.
Vân Nhiễm kinh ngạc, không ngờ công chúa An Nhạc lại thích Đường Tử Khiên, mà hắn vì sao lại cự tuyệt công chúa, không phải hắn thích nữ tử ôn nhu ấm áp như nắng sao, công chúa An Nhạc không phải là người như vậy sao? Sao hắn lại không tiếp nhận, Vân Nhiễm nhớ tới lời Sở Dật Lâm nói, Đường Tử Khiên có người trong lòng, người hắn thích là ai?
Vân Nhiễm rất tò mò về người trong lòng của Đường Tử Khiên.
Ninh Cảnh ở bên cạnh nhìn cảnh kia có chút không đành lòng muốn lên tiếng, Vân Nhiễm đã nhanh chóng bịt miệng hắn kéo lại.
An Nhạc thích Đường Tử Khiên, chuyện như vậy không thể để người khác biết, nếu nàng cùng Ninh Cảnh đi ra sẽ khiến nàng ta chịu không nổi đã kích, cho nên bọn nàng vẫn không cần kinh động đến bọn họ.
Vân Nhiễm túm tay Ninh Cảnh đi khỏi, rất xa còn nghe thấy Đường Tử Khiên tuyệt tình nói: “An Nhạc, ta đã có người thương, cho nên không đáp lại tình cảm của ngươi, mời ngươ thu hồi tâm ý.”
Vân Nhiễm không nhịn được mắng Đường Tử Khiên hỗn đản, người tốt như An Nhạc hắn lại không thích, thật không người hắn thích là dạng như thế nào, chẳng lẽ còn tốt hơn so với An Nhạc.
Ninh Cảnh ở bênh cạnh giận dỗi: “Sư phụ, vì sao lại che miệng của ta.”
“Ngươi đi ra sẽ làm công chúa xấu hổ, cho nên chúng ta phải giả vờ như không biết, hơn nữa ngươi đừng nói ra chuyện này, nếu không sư phụ sẽ không thích ngươi.”
Vân Nhiễm nói xong Ninh Cảnh lập tức gật đầu: “Được, tiểu Cảnh Cảnh đã biết.”
Vân Nhiễm nhớ tới một chuyện dặn dò Tiểu Bạch hoa: “Đã nói gọi ta Vân tỷ tỷ, ngươi vẫn kêu sư phụ, để người khác nghe thấy liền phiền phức.”
“Nhưng mà con thích gọi sư phụ,” Ninh Cảnh bất mãn, nhận thất mắt Vân Nhiễm lạnh lẽo nhanh chóng cầu xin: “Đã biết, Vân tỷ tỷ, Vân tỷ tỷ tốt, Vân tỷ tỷ rất tốt, Vân tỷ tỷ thật xinh đẹp.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Sóng gió đêm hội hoa đăng
- Chương 2: Bệnh thích sạch sẽ
- Chương 3: Kinh biến
- Chương 4: Xảo trá
- Chương 5: Thần chú Chương Thiên Phách
- Chương 6: Người tới từ kinh thành
- Chương 7: Vân tử khiếu
- Chương 8: Ma nữ hồi kinh
- Chương 9: Vân vương phi ta đã trở lại
- Chương 10: Vô đề
- Chương 11: Lời đồn nhảm
- Chương 12: Trung thành
- Chương 13: Từ hôn
- Chương 14: Tuyệt giao
- Chương 15: Quy củ
- Chương 16: Loạn côn đánh chết
- Chương 17: Kinh sợ
- Chương 18: Thích khách
- Chương 19: Cự hôn
- Chương 20: Thưởng hoa yến
- Chương 21: Tức giận mắng người
- Chương 22: Cảnh cáo
- Chương 23: Giết hại quận chúa
- Chương 24: Yến Kỳ, ngươi là đổ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa
- Chương 25: Hộ hoa sứ giả
- Chương 26: Cảnh cáo
- Chương 27: Thoát y tú
- Chương 28: Tự trách
- Chương 29: Người tới ngoài ý muốn
- Chương 30: Tự giải quyết cho tốt
- Chương 31: Phụ trách
- Chương 32: Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt
- Chương 33: Trò hay
- Chương 34: Tâm tư của Định vương
- Chương 35: Trao đổi
- Chương 36: Một vạn năm trăm ngàn lượng
- Chương 37: Ghen tị
- Chương 38: Muội muội nhà ngươi! Yến Kỳ
- Chương 39: Ban hôn
- Chương 40: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 41: Xuân cung đồ
- Chương 42: Cân bằng
- Chương 43: Công chúa Chiêu Dương
- Chương 44: Bồi dưỡng tình cảm
- Chương 45: Quỷ kế của Nhiễm Nhi
- Chương 46: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (1)
- Chương 47: Bạch Liên hoa, lục trà nữ (2)
- Chương 48: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (3)
- Chương 49: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (4)
- Chương 50: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (5)
- Chương 51: Đồ cưới
- Chương 52: Đồ cưới (2)
- Chương 53: Đồ cưới (3)
- Chương 54: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (1)
- Chương 55: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (2)
- Chương 56: Thu hồi đồ cưới, quận vương kinh ngạc (3)
- Chương 57: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (1)
- Chương 58: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (2)
- Chương 59: Đua ngựa, anh hùng cứu mỹ nhân (3)
- Chương 60: Đối đầu gay gắt, Yến Kỳ trúng chiêu (1)
- Chương 61: Đối đầu gay gắt, Yến Kỳ trúng chiêu (2)
- Chương 62: Đối đầu gay gắt Yến Kỳ trúng chiêu (3)
- Chương 63: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (1)
- Chương 64: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (2)
- Chương 65: Anh Đào bị đánh, Yến Kỳ ngâm nước lạnh (3)
- Chương 66: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (1)
- Chương 67: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (2)
- Chương 68: Gây sự ở tửu lâu, sơ lộ dung nhan (3)
- Chương 69: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (1)
- Chương 70: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (2)
- Chương 71: Anh hùng cứu mỹ nhân, Yến Kỳ khó chịu (3)
- Chương 72: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (1)
- Chương 73: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (2)
- Chương 74: Cứu một mạng người, thái tử Đông Viêm (3)
- Chương 75: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (1)
- Chương 76: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (2)
- Chương 77: Tự biên tự diễn, nhận quả đắng (3)
- Chương 78: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (1)
- Chương 79: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (2)
- Chương 80: Trừng trị Vân vương phi, tỷ thí giành vương miện (3)
- Chương 81: Giá trên trời cho ngày hoa yến(1)
- Chương 82: Giá trên trời cho ngày hoa yến (2)
- Chương 83: Giá trên trời cho ngày hoa yến (3)
- Chương 84: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (1)
- Chương 85: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (2)
- Chương 86: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (3)
- Chương 87: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (4)
- Chương 88: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (1)
- Chương 89: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (2)
- Chương 90: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (3)
- Chương 91: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành (1)
- Chương 92: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành (2)
- Chương 93: Thông báo chọn rê, giai ngẫu thiên thành(3)
- Chương 94: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (1)
- Chương 95: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (2)
- Chương 96: Nửa đêm tới cửa, nhận tội chịu đòn (3)
- Chương 97: Chuyển bại thành thắng, Vương gia hưu thê (1)
- Chương 98: Chuyển bại thành thắng, Vương gia hưu thê (2)
- Chương 99: Nửa Đêm Hẹn Hò
- Chương 100: Có khách tới chơi, gặp nhau ở thanh lâu
- Chương 101: Hai nam nhân đánh nhau, Hạ Cao giết người
- Chương 102: Định Vương kinh ngạc, ngươi là ca ca của ta
- Chương 103: Đại hôn, công chúa bị hại
- Chương 104: Dụ dỗ Yến quận vương
- Chương 105: Yến Kỳ cứu Vân Nhiễm
- Chương 106: Yến quận vương gây rối
- Chương 107: Vân Tử Khiếu từ hôn
- Chương 108: Trong Cung Tuyển Phi
- Chương 109: Tuyển tú ngoài ý muốn
- Chương 110: Hai nam xin cưới Vân Nhiễm
- Chương 111: Gièm pha
- Chương 112: Vân Nhiễm mất tích
- Chương 113: Yến Kỳ truy bắt
- Chương 114: Vân Nhiễm tiến cung, cự hôn
- Chương 115: Yến Kỳ, Vân Nhiễm liên thủ
- Chương 116: Mưu đồ bí mật hại Vân Nhiễm
- Chương 117: Phượng tinh hiện, minh quân xuất thế
- Chương 118: Sự sắp đặt của Vân Nhiễm
- Chương 119: Lão Vương Phi giận trúng gió
- Chương 120: Ngu ngốc, tưởng ai cũng giống ngươi sao?
- Chương 121: 36 kế truy thê
- Chương 122: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 123: Quận chúa Minh Tuệ trúng kế
- Chương 124: Yến Kỳ dùng mạng hộ Vân Nhiễm
- Chương 125: Làm phẫu thuật
- Chương 126: Đau lòng Yến Kỳ
- Chương 127: Trúng độc
- Chương 128: Tử tù quận chúa Minh Tuệ
- Chương 129: Quận chúa Minh Tuệ chết, quận vương ghen
- Chương 130: Quận vương thổ lộ, mẫu tử thành thù
- Chương 131: Liên hoàn kế, Đại Vân Sở Hưng
- Chương 132: Đạo cao một thước, ma cao một trượng
- Chương 133: Thân bại danh liệt, tự nhận quả đắng
- Chương 134: Thiên độc trận, thân thế Vân Nhiễm
- Chương 135: Cãi nhau, mâu thuẫn
- Chương 136: Thái tử Tây Tuyết
- Chương 137: Tiểu nương tử của ta (Vợ nhỏ của ta)
- Chương 138: Cứu thê
- Chương 139: Người đàn bà đanh dá, cứu người
- Chương 140: Sinh non
- Chương 141: Cha con giành nữ nhân
- Chương 142: Kiểm tra
- Chương 143: Nguy hiểm trùng trùng
- Chương 144: Tuyệt Nhai mất hồn
- Chương 145: Vân Nhiễm động tình
- Chương 146: Yến Kỳ xin chỉ ban hôn
- Chương 147: Không phải Khanh không cưới, không phải Quân không lấy chồng
- Chương 148: Người ác có ác báo
- Chương 149: Nhị nữ tranh nhất phu
- Chương 150: Phản đồ
- Chương 151: Hoàng đế âm hiểm, thích khách giết người
- Chương 152: Yến quận vương ghen
- Chương 153: Nhược Uyển rời kinh, hai người liên thủ
- Chương 154: Trong cung gièm pha
- Chương 155: Bảo tàng
- Chương 156: Yến Kỳ khổ tâm, bạn tốt thành thù
- Chương 157: Gần quan được ban lộc
- Chương 158: Huynh muội liên thủ, thiên hạ vô địch
- Chương 159: Cố ý phá cửa
- Chương 160: Vân Nhiễm ghen
- Chương 161: Đùa giỡn khỉ, bị khỉ đùa giỡn
- Chương 162: Công chúa An Nhạc xuất cung, mật đạo
- Chương 163: Roi đánh vương, đánh công chúa
- Chương 164: Tức giận mắng hoàng đế, thái hậu vô sỉ
- Chương 165: Hộ quốc công chúa, ai là phản đồ
- Chương 166: Hạ Tuyết Dĩnh từ hôn, bảo tàng bị lộ
- Chương 167: Đến quận Hoài Nam, bày trận bắt người
- Chương 168: Truy sát Tống Tuyển, thầy trò gặp lại
- Chương 169: Cường hào tranh đoạt
- Chương 170: Chỉ hôn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ
- Chương 171: Chỉ hôn thành công, gài bẫy bắt người
- Chương 172: Hủy Cung Thân vương Tiêu Chiến
- Chương 173: Chuyển bại thành thắng, tình thương bao la của mẹ
- Chương 174: Ai dám cản, ta giết kẻ đó
- Chương 175: Cấm thuật câu hồn
- Chương 176: Gọi hồn, Yến Quận Vương tức giận
- Chương 177: Sự trừng phạt của ma quỷ
- Chương 178: Cung hình
- Chương 179: Ngày đại hôn
- Chương 180: Động phòng hoa chúc
- Chương 181: Tiêu Ngọc Đình bị đánh
- Chương 182: Độc khói báo động, toàn quân bị diệt
- Chương 183: Đánh gãy mũi của ngươi
- Chương 184: Nghĩa nữ, loạn côn
- Chương 185: Dạy Vân Nhiễm quy củ
- Chương 186: Quần ma loạn vũ, Tiêu Ngọc Đình phát điên
- Chương 187: Bức cung đoạt vị
- Chương 188: Định vương mưu phản, giáo huấn lão Yến vương phi
- Chương 189: Vân Nhiễm tới sòng bạc, Yến Kỳ thành chim cảnh
- Chương 190: Giỏi đánh bạc, giỏi nam phong
- Chương 191: Trừng trị nô tài, châm mười đầu ngón tay
- Chương 192: Chăm người ốm
- Chương 193: Giam lỏng
- Chương 194: Vân Nhiễm trừng trị Yến vương phi
- Chương 195: Soát người
- Chương 196: Ác hơn hổ dữ
- Chương 197: Hôn quân yêu cơ
- Chương 198: Lam gia bị diệt
- Chương 199: Thân thế Yến Kỳ bị lộ
- Chương 200: Hai đạo thánh chỉ
- Chương 201: Yến Kỳ lập mưu cứu hoàng hậu
- Chương 202: Tự gây nghiệt không thể sống
- Chương 203: Sở Dật Kỳ băng hà
- Chương 204: Bắt Định vương Sở Dật Lâm
- Chương 205: Định vương chết, Yến Trăn sám hối
- Chương 206: Vân Nhiễm mang thai, sắc phong hoàng hậu
- Chương 207: Chỉ cưới nhất phi, biểu huynh muội
- Chương 208: Chỉnh dung, cáo ngự trạng
- Chương 209: Hoàng hậu quyên bạc
- Chương 210: Hoàng hậu tham chính
- Chương 211: Âm mưu giết người
- Chương 212: Đánh chết Tần Chiêu Vân
- Chương 213: Bản đồ bảo tàng, công chúa cự hôn
- Chương 214: Đại quân Tây Tuyết áp sát
- Chương 215: Yến Kỳ ngự giá thân chinh
- Chương 216: Treo đầu dê bán thịt chó
- Chương 217: Mật thất giết người
- Chương 218: Quân Tây Tuyết
- Chương 219: Kết cục tử chiến
- Chương 220: Vân Nhiễm cứu Yến Kỳ
- Chương 221: Yến Kỳ gặp lại Vân Nhiễm
- Chương 222: Yến Kỳ ghen
- Chương 223: Toàn thắng
- Chương 224: Vân Nhiễm mang song thai
- Chương 225: Kiếp nạn của Tần gia
- Chương 226: Trưởng công chúa tỉnh lại
- Chương 227: Nguy hiểm tìm bảo tàng
- Chương 228
- Chương 229: Ngốc Ưng Minh
- Chương 230: Vân Nhiễm sinh
- Chương 231: Chuyện xấu, lễ đầy tháng tiểu công chúa
- Chương 232: Trộm long tráo phụng
- Chương 233: Thánh Nữ Nam Ly
- Chương 234: Kế trong kế, ập đến
- Chương 235: Đại Tuyên nội loạn
- Chương 236: Yến Trăn bóp chết Yến vương phi
- Chương 237: Đế hậu về kinh
- Chương 238: Xử chém loạn thần tặc tử
- Chương 239: Đại kết cục hoàn mỹ (1)
- Chương 240: Đại kết cục hoàn mỹ (2)
- Chương 241: Đại kết cục hoàn mỹ (3)
- bình luận