Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Chương 87: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (4)

Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 87: Hoa vương đại tài, thiên địa biến sắc (4)

“Ngươi,” Giang Tập Nguyệt tái mặt, Lam Tiểu Lăng tiếp lời: “Đúng vậy quận chúa Minh Tuệ ngươi xác định muốn cược sao, chúng ta đều là người làm chứng, ngươi xác định làm được sao? Đừng học đòi giống người nào dó, dám làm không dám nhận, cuối cùnguống thuốc độc tránh né.”

“Lam Tiểu Lăng, ngươi?” Giang Tập Nguyệt thét chói tai, hi vọng có người tới đây, Lam Tiểu Lăng ra vẻ tốt bụng nhắc nhở, đừng kêu, kinh động đến người khác là không tốt, Giang tiểu thư ta nói có gì không đúng đâu, là ngươi nợ ta hiện tại có muốn thực hiện không?”

Giang Tập Nguyệt cắn răng im lặng, quận chúa Minh Tuệ lại điên cuồng cười rộ lên: “Vân Nhiễm, ta Phượng Quân Dao đã nói là làm, nếu ngươi giành được hoa vương năm nay, ta khấu đầu lạy ngươi ba cái, nếu ngươi lấy không được ngươi lạy ta ba cái.”

Vân Nhiễm nhìn quận chúa Minh Tuệ, nhắc nhở nữ nhân này: “Là ngươi nói ta giành được hoa vương sẽ lạy ta ba cái, ta không có cùng ngươi cá cược, không có cược, ta không giành được vì sao lại phải lạy ngươi ba cái, hay là quận chúa Minh Tuệ sự ta thật sự giành được hoa vương, vậy thôi, nhanh đi đi.”

Quận chúa Minh Tuệ giận tái mặt, cắn răng: “Được, bản quận chúa sẽ chờ ngươi giành được hoa vương, nếu ngươi thành hoa vương, trước mặt mọi người bản quận chúa lạy ngươi ba cái.”

Phượng Quân Dao oán hận nói, không phải nàng ta tự tin, mà là bao nhiêu năm nay không có hoa vương, Vân Nhiễm tuy rằng ngoại hình xuất sắc, tài nghị cao, là tài nữ mới nổi của Đại Tuyên, nàng nghĩ đơn giản vậy sao.

Vân Nhiễm cười nói nhỏ: “Tốt, hi vọng quận chúa Minh Tuệ nói được, làm được.”

Nơi này vài người tham gia náo nhiệt, mong rằng có người chú ý đến nơi này, trên đài đã có người phát hiện ra, có thái giám đi tới.

“Gặp qua công chúa An Nhạc, quận chúa Minh Tuệ, quận chúa Trường Bình.”

“Hoàng thượng ra lệnh cho quận chúa trở về chỗ ngồi, không cần làm ảnh hưởng tới người khác.”

Tiểu thái giám vừa dứt lời, quận chúa Minh Tuệ nhanh chóng ngẩng nhìn lên đài cao quả nhiên thấy hoàng thượng đang nhíu mày, nàng ta lập tức an phận, xoay người dẫn đám người về chỗ của mình.

Trên đài ca đã bắt đầu trưng bày ba tác phẩm dưới đài mọi người đang bình phẩm, có người kêu lên: “Điệp luyến hoa là tác phẩm xuất sắc nhất.”

“Đúng vậy, điệp luyến hoa của tiểu thư Nguyễn Mộng Điệp nhà thượng thư hộ bộ là đẹp nhất.”

Mọi người đều cho rằng điệp luyến hoa của Nguyễn Mộng Điệp tốt nhất, cuối cùng nhất trí chọn Nguyễn Mộng Điệp đứng thứ nhất tổ họa.

Nguyễn Mộng Điệp, Vân Nhiễm nhớ nữ nhân này là cháu gái Nguyễn Tâm Lan, không ngờ Nguyễn gia còn có nữ nhi tài tình như vậy, tướng mạo cũng tốt, xem ra Nguyễn gia đã hạ vốn gốc đặt tất cả vào Nguyễn Mộng Điệp, nữ nhân này bình thường rất ít xuất hiện trước đám đông, tự làm thấp mình.

Sau tổ họa xong đến lượt nhóm thi thư pháp bắt đầu, bởi vì có Lam Tiểu Lăng dự thi nên Vân Nhiễm phá lệ quan sát, nhìn khán đài có mười lăm mỹ nhân dự thi, Lam Tiểu Lăng ở nhóm thứ ba, là nhóm cuối cùng.

Thư pháp khác với nhóm họa, cạnh tranh kịch liệt, người đều là thiên kim nhà quan lớn, đại gia tộc, ai cũng tinh thông cầm kỳ thi họa, mỗi tác phẩm đều là tinh phẩm, cho nên rất khó so sánh. Thời gian tỷ thý nhóm thư pháp với nhóm họa cũng không khác nhau nhiều lắm, rất nhanh đã phần thắng bại, bất ngờ là Lam Tiểu Lăng đứng thứ nhất nhóm thư pháp.

Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, Lam Tiểu Lăng cũng không ngờ được, nàng ta cực kỳ vui vẻ ôm Vân Nhiễm nói.

“Vân Nhiêm, không ngờ ta có thể đứng thứ nhất nhóm thư pháp, tuy không có khả năng thành hoa vương, nhưng tốt xấu gì cũng sếp thứ nhất thư pháp, không ai dám nói ta là bao cỏ.”

Lam Tiểu Lăng càng nghĩ càng cao hứng, không ngừng cười.

Vân Nhiễm nhìn công chúa An Nhạc: “Xong rồi, nữ nhân này bị choáng,.”

Một câu khiến mọi người đều cười, vòng thứ ba là thi đấu đánh cờ, một vòng này có vẻ lâu.

Trên đài cao, đám người Tiêu Bắc Dã đang nói chuyện.

Ánh mắt Cơ thái tử rơi trên người Vân Nhiễm, trong mắt đã ngầm nổi sóng, hiện tại hắn còn chưa xác định được Vân Nhiễm có phải là người cứu hắn không, nếu nàng thật sự cứu hắn, vậy những gì hắn làm đối với nàng chẳng phải là?

Quanh thân Cơ Kình Thiên tỏa ra hàn khí, ánh mắt chuyển từ Vân Nhiễm sang người Triệu Thanh Nghiên, nàng ta dịu dàng cười ôn nhu nhìn lại, đúng lúc thấy Cơ Kình Thiên nhìn tới, cười càng thêm ngọt, nhưng ánh mắt hắn không dịu dàng như trước mà phảng phất như chìm vào hồ băng, nháy mắt khiến nàng lạnh cả người, trái tim cũng lạnh, Triệu Thanh Nghiên hoảng hốt tại sao lại như vậy. Sao Cơ thái tử lại lạnh lùng với nàng. Triệu Thanh Nghiên hoảng loạn, nhất thời choáng váng không nghĩ ra được chuyện gì đã xảy ra.

Trên đài tỷ thí đánh cờ, dưới đài mọi người nghị luận,

Năm nay chỉ sợ vẫn không có hoa vương, bởi vì đến lúc này trời đất vẫn chưa có hiện tượng lạ, thật là đáng tiếc cho trăm vạn lạng bạc.

Vòng thứ ba giằng co đến nửa canh giờ trời đã quá trưa, hoàng thượng cùng sứ thần tam quốc và đại thần trong triều, tạm nghỉ giải lao dùng ít điểm tâm, mọi người phía dưới cũng tranh thủ ăn một ít ddoodf ăn mang theo từ nhà, chờ mãi cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, đứng đầu là nữ nhi của tiến sĩ nội các Tiết đại nhân Tiết Du.

Cuối cùng là vòng đánh đàn, cùng lúc còn có vũ đạo, mười mỹ nhân đánh đàn, năm mỹ nhân thi vũ đạo.

Giang Tập Nguyệt, Mai Nhược Hàm, Tống Tình Nhi, Vân Nhiễm đều nằm ở nhóm cuối cùng, ngoại trừ các nàng còn có sáu mỹ nhân khác.

Nhóm vũ đạo, Triệu Thanh Nghiên được chú ý nhất vì năm trước nàng ta đứng thứ nhất hoa vương đại tài.

Nhưng hôm nay Triệu Thanh Nghiên tinh thần không tốt, nàng ta nhớ tới ánh mắt của Cơ Kình Thiên, giống như rơi vào mười tám tầng địa ngục, nàng ta không dám nhìn lại, chân tay tới giờ vẫn còn lạnh như đóng băng, trong đầu nghĩ loạn, vì sao Cơ thái tử nhìn mình như vậy, hắn phát hiện ra bí mật của nàng sao, điều này sao có thể? Không có khả năng.

Tâm trạng Triệu Thanh nghiên không tốt lên đài biểu diễn không thể nhập tâm, nên vũ đạo không phát huy được hiệu quả như mong muốn, dưới đài bắt đầu thất vọng, mọi người đều lắc đầu, Triệu Thanh Nghiên tỉnh lại muốn cứu vãn tình hình đã không còn kịp, đợi nàng ta đi xuống mọi người đều tiếc nuối.

Đám người Mai Nhược Hàm còn quan tâm hỏi Triệu tỷ tỷ làm sao vậy? Sao lại biểu diễn không tốt.

Triệu Thanh Nghiên chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn nói không nên lời, suy yếu ngồi tại chỗ.

Năm mỹ nhân biểu diễn vũ đạo đã xong, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay, còn than đáng tiếc xem ra năm nay lại không có hoa vương.

Cuối cùng trận đấu cao trào nhất hoa vương đại tài cũng bắt đầu, nhóm thứ nhất lên đài có Tống Tình Nhi cùng Mai Nhược Hàm.

Mai Nhược Hàm không nói gì, cầm nghệ của nàng ta không yệ, nhưng so với cao thủ vẫn còn kém, nên tâm tình bình thản,

Ngược lại Tống Tình Nhi lại như kiến bò trên chảo nóng, nàng cảm thấy chỉ cần đánh đàn sẽ lộ ra chuyện gì đó khiến Tống gia vạn kiếp bất phục, nhưng nàng không thể không đàn, muốn giả vờ bị đau bụng lại bị Yến Kỳ ngăn cản, giờ đã đứng trên đài không thể rút lui.

Đến lượt Tống Tình Nhi, Yến Kỳ ngồi trên đài cao ánh mắt hơi mị hoặc nhìn chằm chằm nàng ta.

Trong đầu hiện lên cảnh sương mù mênh mông, hồng y nữ tử ngồi trên bè gỗ màu son, tóc bay trong gió, nàng giống như tinh tú của vũ trụ, hòa hợp cùng trời đất, cây ngừng lay, cá ngừng quẫy đuôi, chim chóc nghỉ chân.

Tống Tình Nhi nhắm mắt lại, phát ra tiếng đàn du dương, âm thanh xinh đẹp lan tỏa trong đài Hương Lạp.

Trên đài cao Yến Kỳ vốn đang chìm trong hồi ức đột nhiên trợn mắt, ánh mắt bắn ra hàn khí, không phải nàng, căn bản không phải nàng. Tuy lúc đó hắn bị thương nhưng vẫn nhớ như in tiếng đàn, hình ảnh cùng trời đất hòa hợp khiến hắn ngỡ mình rơi vào mộng cảnh, trời đất đều dừng lại trong khoảnh khắc, hình ảnh tuyệt mỹ đó vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí hắn.

Nhưng tiếng đàn của Tống Tình Nhi còn không bằng Giang Tập Nguyệt chứ đừng nghĩ tới so vơi nàng.

Trong lòng Yến Kỳ như núi sập biển động, nếu không kiềm chế hắn đã muốn bóp chết nữ nhân kia, dám can đảm lừa hắn.

Giỏi thật sự rất giỏi, Tống gia đáng chết.

Tống Tình Nhi cảm nhận được sát khí của Yến Kỳ run rẩy đứng lên, làm sao bây giờ, làm sao? Chỉ sợ Tống gia sẽ gặp chuyện, bởi vì nàng có suy nghĩ trong đầu cho nên liên tục đàn sai âm, phía dưới không ít người lắc đầu.

Nhóm thứ nhất đã đàn xong, nhóm thứ hai lên đài, Vân Nhiễm xếp ở nhóm thứ hai, người biểu diễn trước nàng là Giang Tập Nguyệt.

Vân Nhiễm chậm rãi đứng dậy, nháy mắt bao nhiêu ánh mắt đều tập trung trên người nàng, nàng khẽ cười tao nhã, tràn đầy tự tin, khiến quanh thân tỏa ra hào quang, từ từ đi lên đài cao, Lam Tiểu Lăng, Hạ Tuyết Dĩnh cùng công chúa An Nhạc cổ vũ cho nàng.

“Vân Nhiễm cố lên.”

“Trường Bình cố lên.”

Trên đài cao nhiều tầm mắt cũng rơi trên người nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh diễm, nữ tử này đẹp tao nhã, đứng trong trời đất, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt, trền đài cao Vân Tử Khiếu nhìn nữ như vậy, trong lòng tự hào, thấy mọi người đều nhìn nữ nhi điên đảo thật là thích.

Tiểu tử Yến Kỳ từ hôn, chẳng lẽ nữ nhi của ông lại không thể gả ra ngoài.

Trên đài cao ánh mắt Sở Dật Kỳ hơi mị lên, nhìn chằm chằm nữ tử tao nhã đang lên đài, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bình tĩnh thong dong đối mặt với vô số người, không có nửa điểm sợ hãi, khí thế cường đại không kém gì hoàng thượng như hắn.

Sở Dật Kỳ hơi động tâm, khóe miệng nở nụ cười nhìn Vân Nhiễm, đến tận khi nàng lên đến chính giữa đài ngồi xuống.

Cơ Kình Thiên nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, ánh mắt nhìn thật sâu nữ tử như bạch hồ ly, nếu nàng thật sự là người cứu hắn, hắn nên làm thế nào để bồi thường lại cho nàng.

Tiêu Bắc Dã khóa chặt người thân ảnh hồng y, trên mặt hiện lên vẻ kiên định, người như vậy nhất định phải ở bên cạnh hắn.

Định vương tràn ngập hận ý, nữ nhân xuất sắc như vậy, hắn sẽ không để rơi vào tay người khác.

Yến quận vương nhìn Vân Nhiễm, trong đầu hiện lên hình ảnh thường ngày của nàng.

Trên khán đài, tiếng đàn của Giang Tập Nguyệt đã vang lên thanh thoát uyển chuyển, như tiếng trời, khi thì nhẹ nhàng như mỹ nhân đang hát, thanh thoát như nước chảy, tiếng đàn phiêu phiêu trong gió, lan khắp núi Mãn Đình, trước đài Hương Lạp mọi người như bị nhập vào tiếng đàn phiêu du đến cõi trời, thẳng đến khi tiếng đàn kết thúc, người người trầm trồ khen ngợi.

Vân Nhiễm hơi nhíu mi, tài đàn của Giang Tập Nguyệt không tệ, quả thật rất lợi hại, ngay cả nàng cũng phải tán thưởng một tiếng đàn hay, nếu như người như tiếng đàn thì tuyệt với, chỉ tiếc? Đáng tiếc điều gì Vân Nhiễm còn chưa kịp nghĩ hết, Giang Tập Nguyệt đã đi xuống dưới đài vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ.

Chẳng những dưới đài, trên khán đài, đám người hoàng thượng Định vương cũng gật đầu tán thưởng, Giang Tập Nguyệt quả nhiên xứng danh tài nữ Lương Thành.

Trên đài, Giang Tập Nguyệt quay đầu nhìn Vân Nhiễm đắc ý mỉm cười: “Mời quận chúa Trường Bình.”

Vân Nhiễm cười nhẹ nhàng, bàn tay trắng nõn dừng trên dây đàn, đông, một âm phù vang lên, thanh âm hùng hồn giống như thần thoại từ viễn cổ dũng mãnh tiến ra, chậm rãi xuyên qua mây mù, vượt núi băng sông bay tới, gió nhẹ thổi, hoa nhẹ lay, người biến sắc, trời đất đều xảy ra biến hóa.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận