Lan Phong thấy Phúc Gia đã tính trước mọi việc, đành phải thay đổi cách nói: "Thái tử thì có gì cần quản giáo chứ?"
Phúc Gia dựa lưng vào vách xe, suy nghĩ một chút: "Rất nhiều."
Thật ra cũng không nhiều đến vậy.
Có điều kiếp trước, thái tử chết thảm như vậy, ít nhiều gì cũng có liên quan đến tính cách của hắn. Nếu muốn tránh những chuyện thế này, tất nhiên phải thay đổi từ gốc.
Hơn nữa, nàng cần một cơ hội cho Lan Phong chính thức tiến cung để giúp đỡ nàng. Cũng để cho vận mệnh của hắn và thái tử gắn kết với nhau.
Hai người trao đổi một chút, từ Đông Hoa Môn tiến vào hoàng thành. Phúc Gia cho Bạch Hòa đưa lễ vật đến cho thái tử trước, rồi mới lên một chiếc xe nhỏ đi đến điện Khôn Ninh.
Hoàng môn nội thị Thái Ngọc Tập nghênh đón từ xa: "Phúc Gia điện hạ, Lan phò mã, bệ hạ ở bên trong vừa nhắc đến ngài."
Phúc Gia vịn tay Lan Phong bước xuống xe, nói Bạch Hòa ban thưởng cho mấy hoàng môn, cười nói: "Còn phải cảm tạ Thái đô tri lúc trước đi Tịnh Châu truyền chỉ cho phò mã."
Thái Ngọc Tập nhìn thoáng qua Lan Phong, nhẹ thở dài: "Có thể làm chút chuyện cho hậu nhân của Lan tri châu là may mắn của lão nô."
Đoàn người đến gần điện Khôn Ninh, đế hậu đang trò chuyện vui vẻ, trong điện đốt trầm hương, luồng khí mát lạnh xông tới làm Phúc Gia khẽ nhíu mày.
Vào trong điện, Tào hoàng hậu tiến đến vài bước, nắm lấy bả vai Phúc Gia, nhiệt tình thân thiết nói: "Công chúa tân hôn, khí sắc rất tốt, có lẽ vừa lòng phò mã này."
Động tác của bà ta vô cùng thân thiết, Lan Phong vốn dĩ đang đứng bên cạnh Phúc Gia cũng bị đẩy sang một bên, chỉ đành đứng cùng Thái Ngọc Tập.
Bả vai Phúc Gia bị vòng ngọc trên cổ tay bà ta đè đau, miễn cưỡng cười nói: "Nhờ phúc của nương nương mà đời này Phúc Gia mới có thể kết đoạn lương duyên này, quả thực đáng quý."
Lan Phong đang nghe hai người nói chuyện, Nguyên Trinh đế đang ngồi trên điện bỗng mở miệng: "Con à, lại đây cho ta nhìn một chút."
Phúc Gia lặng lẽ nhìn Lan Phong một cái, hắn liền hiểu, chính là ý "ông ấy bắt đầu rồi".
Lan Phong đi lên ngự tiền, ngẩng đầu nhìn cữu ngũ chí tôn trước mặt.
Hoàng đế Lý Hanh năm nay chưa đến bốn mươi tuổi.
Dáng vẻ của ông và Phúc Gia rất giống nhau, ông mặc một bộ thường phục cổ tròn màu đỏ sậm, sinh hoạt thời gian dài trong cung nên màu da có chút tái nhưng cũng là một vị mỹ nam tử.
Quan sát Lan Phong một lát, Lý Hanh nói một cách tiếc nuối: "Dáng vẻ của con và Cảnh Diên không giống lắm."
Lan Phong lễ bái nói: "Vi thần giống mẹ nhiều hơn."
Lý Hanh đi xuống gần hắn hơn: "Thời gian trôi qua nhanh quá, lúc cha con bằng tuổi con đã là trạng nguyên của Tuyên Đức Môn."
Lan Phong nói: "Phụ thân mất sớm, Lan Phong không sánh bằng."
Lý Hanh cười nói: "Con cũng đừng qua tự ti, trên đời này có được mấy người như Lan Cảnh Diên chứ?"
Phúc Gia lặng lẽ nhìn Lan Phong, thấy hắn tuy đang lễ phép đáp lời Lý Hanh nhưng bàn tay đã nắm lại thành quyền.
Nàng cảm thấy lo lắng.
Phúc Gia đoán, việc kiếp trước Lan Phong trở thành phản thần có liên hệ với cái chết của cha hắn. Lan Cảnh Diên cẩn trọng mười mấy năm, chết khi còn nhậm chức. Sau khi chết lại bị vu oan nhiều tội trạng.
Đời này Phúc Gia lôi kéo hắn vào hoàng thất, ít nhất về mặt vật chất cũng an ủi phần nào cho đối phương. Kiếp trước hắn quá khổ sở, ở biên quan dùng mồ hôi và máu của mình để lập chiến công.
Mà hoàng để một bên thì dường như rất hối tiếc, nhưng lúc Lan Cảnh Diên bị quần thần vu oan thì lại vô cùng yếu đuối, không dám đứng ra áp đi dị nghị. Nói là bồi thường Lan gia, nhưng cũng là ép gả một đích nữ không tình nguyện, mặc dù Phúc Gia chủ động đứng ra, nhưng ông cũng chỉ ban thưởng thêm một tòa nhà còn chưa sửa chữa xong.
Quá giả tạo rồi, Phúc Gia không thể nhìn được.
Nàng ngẩng đầu, ngây ngô cắt đứt "câu chuyện xưa" của cha: "Đúng rồi cha à, con gái muốn xin một ân điển cho phò mã."
Lý Hanh hồi phục tinh thần: "Ân điển gì?"
Phúc Gia lại cười nói: "Phò mã ban đầu thủ biên ở Hà Đông Lộ, hàng ngày công việc rất nhiều, giờ đây đến kinh thành, vốn tưởng được hưởng phúc. Nhưng chàng là mệnh vất vả, không chịu được an nhàn."
Nàng tiếp tục nói, ánh mắt nhìn Tào hoàng hậu: "Ý con là.. không bằng cho chàng một chức vụ nhàn tản, chẳng hạn như một chế sứ nhỏ của Điện Tiền Chư Ban [1]. Gần phủ công chúa, cũng không có ý đồ gì khác, chủ yếu có nơi hoạt động gân cốt thôi."
Không chờ cha trả lời, Phúc Gia lại quay qua nắm tay Tào hoàng hậu, làm nũng nói: "Nương nương thấy sao?"
Một chút tâm tư này của nàng, Tào hoàng hậu liếc mắt một cái cũng hiểu.
Có công chúa nào mà không muốn phò mã của mình có một chút quyền lực trong triều.
Cho dù là võ quan cấp thấp của Điện Tiền Ty, nhưng cũng là quan ngự tiền, so với làm ổ trong phủ công chúa, hưởng bổng lộc của phò mã đô úy thì tốt hơn nhiều.
Nhưng mà, Tào hoàng hậu thầm nghĩ, may mắn Phúc Gia biết tiến biết lùi, nàng gả cho đại lang Lan gia đã nhượng bộ lắm rồi, muốn chức vị chẳng qua chỉ là một ngự tiền thị vệ, có thể làm được gì chứ?
So với Khang Bình công chúa gả cho tôn trưởng của thế gia đại tộc thì quả là một trời một vực.
"Có việc để làm tất nhiên là tốt, chỉ là ủy khuất Lan phò mã," Tào hoàng hậu quay qua nói với Lý Hanh: "Ân điển này, ta thay Phúc Gia cầu xin bệ hạ."
Lý Hanh không muốn nhúng tay vào những tranh đấu chốn hậu cung, nghe bà ta nói như vậy cũng liền đáp ứng nói: "Ân chuẩn."
Phúc Gia vui vẻ ôm Tào hoàng hậu: "Nương nương, vậy sau này Lan Phong ở trong cung, mong mọi người quan tâm nhiều một chút."
Khi mọi người đang náo nhiệt thì Thái Ngọc Tâp ở ngoài cửa bỗng nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ tới thỉnh an ngài."
Tào hoàng hậu nghe vậy thì cười: "Nào phải thỉnh an ta, chắc muốn gặp tỷ tỷ nhưng sợ mất mặt."
Trước đó vài ngày, vì chuyện Phúc Gia gả cho Lan Phong mà thái tử đã đại náo ở tẩm cung công chúa, ban đầu Phúc Gia còn nói lý với hắn, sau này trực tiếp bị mấy cung nữ chặn ngoài cửa.
Huyên náo này trong cung mọi người đều biết.
Lý Hanh sợ hắn vào gây sự, liền vung tay: "Để nó chờ bên ngoài."
Thái tử bên kia nghe thấy cha nói vậy liền sốt ruột muốn xông vào trong. Thái Ngọc Tập ngăn hắn lại và nói: "Ây da thái tử điện hạ, không thể xông vào.."
Tào hoàng hậu châm dầu vào lửa: "So đo với đứa nhỏ làm gì, thái tử tính tình nóng vội cũng không phải ngày một ngày hai."
Thái tử vào điện, hành lễ xong lại giả vờ thỉnh an hoàng hậu.
Lý Hanh mắt lạnh nhìn hắn: "Được rồi, còn muốn nói gì thì nói đi."
Thái tử cúi đầu, không được tự nhiên nói: "Còn có.. a tỷ có vừa ý phò mã không?"
Phúc Gia che miệng cười nói: "Còn nhỏ hỏi mấy cài này làm gì? Đợi đệ lớn rồi nói đệ nghe?"
Thái tử xanh mặt, hai người đế hậu nghe vậy thì cười lớn.
Lý Hanh nói: "Ngươi xem con của Cảnh Diên, so với ngươi cùng lắm lớn hơn hai tuổi, tính tình trầm ổn, thân thể rắn chắc, còn ngươi, haiz.."
Thái tử vốn đã có thành kiến với Lan Phong, nghe thấy cha lấy hắn áp lên đầu mình như vậy thì nhất thời cảm thấy sôi máu, không kiềm chế được mà lớn tiếng: "Đứng, đúng, đối với cha thì ai cũng tốt, ai cũng giỏi hơn con!"
Phúc Gia giận nói: "Lý Mặc Nghiên! Thái độ vậy là sao, cha không thể nói đệ vài câu à?"
Thái tử không nói nữa, nhưng không chịu cúi đầu, trầm mặc không phục.
Một buổi lại mặt tốt đẹp lại huyên náo không vui, Lý Hanh tức giận đến đau đầu, phất tay nói: "Lui xuống, tất cả đều lui xuống đi, thái tử bế môn ba ngày."
Phúc Gia và thái tử vừa muốn lui ra.
Lý Hanh suy nghĩ rồi lại ngẩng đầu lên nói: "Lan phò mã không phải muốn vào Điện Tiền Chư Ban sao? Vậy thì an bài ở Đông Cung của thái tử đi."
Phúc Gia ngẩn người, cố gắng che giấu biểu cảm kinh ngạc.
Nàng không ngờ việc đưa Lan Phong đến cạnh thái tử lại thuận lợi như vậy.
Nàng hoảng hốt nhìn Tào hoàng hậu, Tào hoàng hậu lại đang nhìn Lý Hanh.
Mà Lý Hanh đang hung dữ nhìn về phía thái tử.
Tào hoàng hậu quan sát một lát, Lý Hanh bất quá chỉ muốn giáo huấn thái tử thôi. Bà ta thấy Phúc Gia ngỡ ngàng nhìn mình thì nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Phúc Gia thở phảo nhẹ nhõm một hơi.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu nàng sẽ để Lan Phong tiến cung một thời gian, sau đó mới tìm cơ hội sau. Lần này thái tử đến, lại làm cho Tào hoàng hậu và cha biết nàng và thái tử bất hòa, tránh phải suy nghĩ nhiều.
Ra khỏi điện Khôn Ninh, Phúc Gia lên xe mà Lý Hanh đã chuẩn bị, Lan Phong đi bộ theo.
Thái tử thấy a tỷ đi nhanh, sốt ruột đi theo, lại sợ phụ hoàng quở trách nên liền thận trọng chạy tới, mắt thấy Phúc Gia đã lên xe, hắn vội nói: "A tỷ, chờ ta một chút."
Một chiếc quạt lông thỏ tròn đưa ra vém rèm xe lên.
Phúc Gia cúi đầu nhìn đệ đệ, nhíu mày nói: "Cần thận dưới chân, có chuyện gì thì từ từ nói, coi chừng ngã."
Thái tử thở gấp, nắm chặt tay: "A tỷ, ta thật không hiểu vì sao tỷ lại gả cho tên võ phu này?"
Phúc Gia biến sắc, nhìn thoáng qua Lan Phong đang đứng kế bên, gương mặt như ngọc, thần sắc âm trầm.
Phúc Gia quay đầu lại, nhẹ giọng trách mắng: "Nói năng cẩn thận."
Bên ngoài, mưa lắc rắc rơi, Phúc Gia lấy quạt che đầu đệ đệ, nhẫn nại phản bác hắn: "Sao lại không xứng? Cha của Lan phò mã, mười bảy tuổi đã là trạng nguyên, khi còn sống là tri châu của Tịnh Châu, còn là kinh lược của Hà Đông Lộ, dân chúng Tịnh Châu có ai không nhớ đến ông? Sau khi ông ấy chết thì bị nhà bị tịch thu, cả nhà trên dưới còn không có tới hai mươi lượng bạc. Đệ tự nhìn lại đệ xem, giao du với đám bằng hữu xấu, suốt ngày xa hoa lãng phí?"
Những lý lẽ này tất nhiên không thể làm cho thái tử phục. Từng hạt mưa dừng trên vai và lông mi của hắn, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu của a tỷ lại càng luyến tiếc, nói không suy nghĩ: "Dù vậy thì cũng có liên quan gì tỷ đâu? Phụ hoàng và hoàng hậu xem tỷ là gì chứ? Một món quà.."
"Hôn sự này là do ta chủ động chọn." Phúc Gia thu quạt, quở trách: "Đệ trở về suy nghĩ lại đi, đừng để họa từ miệng mà ra."
Đi được một đoạn, Lan Phong nhắc nhở: "Nữ quan của Tào hoàng hậu đang nhìn."
Phúc Gia không quay đầu: "Ta biết."
Trong cung, liễu rũ rợp bóng, hoa nở rực rỡ, ánh nắng chiếu lên bức tường gạch xám.
Lan Phong nhìn Phúc Gia, hai người đều không nói chyện nữa.
Trên đường về phủ, trong lòng Phúc Gia cứ bị chuyện này đè nặng. Chuyện của thái tử đã ổn thỏa, nhưng tự dưng lại gợi lên chuyện thương tâm của Lan Phong, hắn có đau lòng không?
Bạch Hòa giúp nàng lau sạch lớp trang điểm trên mặt, Phúc Gia thở dài.
Bây giờ dường như biến thành hy sinh tôn nghiêm của Lan Phong để hắn vào cung đến bên cạnh thái tử. Hơn nữa, hàng ngày hắn phải ở chung với thái tử, bọn họ có thể hòa hợp không?
Bạch Hòa thấy nàng thất thần, nói: "Mấy bộ quần áo điện hạ sắp xếp cho già trẻ của Lan gia đã làm xong rồi, buổi sáng, lúc điện hạ và phò mã tiến cung, nô tỳ và Tuệ Tuệ đã đem đi tặng."
Phúc Gia đáp: "Ừm. Đói rồi, ngươi đi tìm cho ta chút đồ ăn."
Thay xiêm y xong, Phúc Gia lấy thoại bản đã mua mấy bữa trước ra xem.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, nàng tưởng Bạch Hòa đưa đồ ăn: "Vào đi."
Có người bưng một chiếc dĩa sứ trắng nhỏ tiến vào, không phải Bạch Hòa, mà là Lan Phong.
Tầm mắt của Phúc Gia dừng trên những trái kim quất khô trên đĩa, sau đó lại đến những ngón tay thon gầy đang bưng đĩa, nàng không nhìn thẳng vào hắn mà nói: "Cảm ơn."
Những trái kim quất khô phủ bởi đường bột trông rất hấp dẫn, Phúc Gia giơ tay lấy một miếng đưa lên miệng: "Ngươi cũng ăn đi."
Lan Phong không ăn, hắn đặt đĩa sứ trước mặt nàng.
Hắn đang tức giận sao, Phúc Gia suy nghĩ, muốn nói gì đó để dỗ hắn, không thể để lại mầm móng thù ghét trong lòng hắn được. Hơn nữa, hắn không vui, trong lòng nàng cũng khó chịu.
"Cuộc sống của người cũng không phải quá như ý." Lan Phong vẫn là người mở lời trước, thanh âm lạnh lùng, như đang cười nhạo nàng.
Phúc Gia không ngại kể khổ, nương theo lời nói của hắn mà liên tục than thở: "Đúng vậy, mệnh của ta thật khổ. Đệ đệ vô tích sự, cha không thương ta, mẹ mất sớm, mẹ kế đề phòng ta."
Lan Phong nhất thời không nói gì, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Phúc Gia tranh thủ thời cơ, chân thành nói: "Buổi sáng thái tử ăn nói không cẩn thận, ta cũng bị chọc tức muốn chết, ngươi có giận thì cứ đánh ta một cái đi."
Nàng tiến gần đến trước mặt Lan Phong, nhắm mắt lại, gương mặt không son phấn có chút non nớt, lông mi bởi vì căng thẳng mà khẽ rung.
Lan Phong hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: "Nếu người muốn diễn kịch trước mặt Tào hoàng hậu thì lần sau nói trước với ta."
Phúc Gia bóp dẹp trái kim quất khô đang cầm trong tay, nàng mở mắt ra, đường bột dính đầy tay.
Nàng nghe thấy hắn nói: "Ta sẽ phối hợp với người. Nhưng phải cho ta chuẩn bị trước."
Giọng nói của hắn từ phía trên truyền đến, mang theo cảm giác mát mẻ như nước: "Ta đã đáp ứng.."
Hắn không nhìn nàng, cổ họng hơi khô: "Hợp tác với người.."
Trái tim Phúc Gia như bị một bàn tay bóp chặt. Nàng cúi đầu, dường như nhận ra được sự bỉ ổi của chính mình.
* * *
[1] Điện Tiền Chư Ban: Cấm vệ quân của hoàng đế nhà Tống.