Nhiều Nhiều nhìn Lâm Nhất Niệm như vậy liền sốt ruột : “Chị Niệm Niệm, chị cũng đi qua mời rượu xoát mặt”.
Lâm Nhất Niệm nói: “Khi đóng phim đã xoát đủ rồi, người ta cũng không chú ý đến chị nha”.
Vai diễn của cô cùng Ninh Trí Viễn phối hợp với nhau cũng không ít. Nguyên chủ phải quay bộ phim này trong ba tháng, cô quay chụp trong một tháng cuối, như vậy tổng là bốn tháng, nhưng đối phương đối xử với cô rất lãnh đạm. Trong phim, nhân vật của Lâm Nhất Niệm với anh ta chính là sư huynh, sư muội, chỉ phối hợp diễn với nhau chứ hai người không hề giao lưu. Bốn tháng quay chụp mà đến thêm Wechat cũng không.
Hơn nữa, trợ lý của Ninh Trí Viễn canh phòng rất nghiêm ngặt, e sợ người khác lôi kéo hắn tạo ra tai tiếng để cọ nhiệt.
Lâm Nhất Niệm cũng chẳng muốn để cho người ta ghét mình.
Mặt của Nhiều Nhiều giống như khóc tang, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn thoáng qua bàn chính giữa kia một cái.
Lâm Nhất Niệm thấy cô nàng như vậy, có chút không nhìn nổi, vì vậy mà duỗi tay xoay đầu của cô nàng trở lại bàn tiệc của mình : “Cả một bàn đầy đồ ăn như vậy, em không ăn còn rảnh mà nhìn chằm chằm người khác? Hắn ta so với đồ ăn thơm hơn sao?”
Nhiều Nhiều lắc đầu, “Không có!”
Ăn cơm ở Hải Yến Lâu phải bỏ tiền, nhìn Ninh Trí Viễn lại chẳng được tiền, hắn còn có thể trả tiền sao?
Lâm Nhất Niệm nói: “Không có là được rồi. Ăn cơm của em cho tốt đi, đi ăn không phải trả tiền thì cần phải ăn thật nhiều!”
Nhiều Nhiều lập tức lấy lại tình thần, bước vào cuộc chiến ăn uống.
Tiệc rượu hôm nay được tổ chức ở một nhà hàng xa hoa. Nhà hàng này ở Giang Thành rất có danh tiếng, cũng có tiếng là đắt đỏ. Nhưng món ăn ở đây đúng là không làm cho người ăn thất vọng. Lâm Nhất Niêm ăn thật sự thoả mãn, chờ sau khi cô kiếm được tiền, về sau sẽ tự mình đến đây ăn.
Sau khi đã ăn uống no đủ, mọi người cũng lác đác rời đi.
Lâm Nhất Niệm cùng Nhiều Nhiều cũng rời khỏi đây. Hiện tại đang là tháng ba, ban đêm Giang Thành vẫn còn có chút lạnh. Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, Lâm Nhất Niệm liền kéo khoá kéo của áo khoác, che kín thân thể của mình.
Nhiều Nhiều ở gần đây, vì vậy cô nàng trực tiếp đi bộ về nhà. Chỉ còn lại Lâm Nhất Niệm một mình ngồi ở bên ven đường chờ xe.
Lâm Nhất Niệm đợi một lúc, xe còn chưa tới, lại nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân.
Lâm Nhất Niệm quay đầu lại nhìn, phía sau cô có hai người đang đi tới.
Một cậu bé tầm khoảng mười bôn, mười lăm tuổi đang đỡ một cô gái tầm hai mươi. Hai người này có chút giống nhau, chắc là hai chị em.
Khi hai người đến gần Lâm Nhất Niệm, cô có thể ngửi được trên người của cô gái nồng nặc mùi rượu, hai mắt cô ấy vẫn mở, nhưng ý thức đã không rõ ràng.
Trong miệng cậu bé kia còn nói: “Sắp đến nhà vệ sinh rồi”.
Lâm Nhất Niệm trên đầu dâng lên một loạt dấu chấm hỏi, nhà vệ sinh tại sao lại ở trên đường cái?