Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu - Chương 30: Tạ Minh Thành Biết Rồi
Chương trước- Chương 1: Lần Đầu Tiên
- Chương 2: Sợ Tội Chạy Trốn
- Chương 3: Sáu Năm Sau
- Chương 4: Tập Đoàn Long Thành, Tạ Minh Thành
- Chương 5: Đi Xin Việc
- Chương 6: Cơm Hộp
- Chương 7: Anh Có Biết Diệp Trúc Nhã Không
- Chương 8: Bố Của Đứa Bé
- Chương 9: Bọn Họ Biết Cả Rồi
- Chương 10: Gặp Tạ Bách An
- Chương 11: Bị Oan
- Chương 12: Về Nhà Họ Diệp
- Chương 13: Tâm Địa Khó Lường
- Chương 14: Không Muốn Đi Nước Ngoài
- Chương 15: Lục Bách Thiên Trở Lại
- Chương 16: Đi Dự Tiệc
- Chương 17: Anh Đang Nghi Ngờ Em Sao
- Chương 18: Không Có Cảm Xúc
- Chương 19: Chị Dương
- Chương 20: Không Chịu Buông Tay
- Chương 21: Nhẫn Tâm
- Chương 22: Tai Nạn Ô Tô
- Chương 23: Trả Công Cứu Mạng
- Chương 24: Điều Tra
- Chương 25: Không Thể Ly Hôn
- Chương 26: 900 Tỷ
- Chương 27: Giúp Long Thành
- Chương 28: Trùng Hợp
- Chương 29: Có Lẽ Là Hiểu Nhầm
- Chương 30: Tạ Minh Thành Biết Rồi
- Chương 31: Trở Mặt
- Chương 32: Tạ Bách An
- Chương 33: Uy Hiếp
- Chương 34: Gặp Mặt
- Chương 35: Cô Không Muốn Lật Lại Bản Án À?
- Chương 36: Lục Bách Thiên
- Chương 37: Xin Lỗi
- Chương 38: Đứa Nhỏ Tên Là Diệp Trúc Nhã
- Chương 39: Con Có Thể Về Nhà Chứ?
- Chương 40: Bỏ Trốn
- Chương 41: Coi chừng Lạc Mất Bé Trai
- Chương 42: Kiểm Tra Đột Xuất
- Chương 43: Tình Cờ Chạm Mặt
- Chương 44: Tìm Thấy
- Chương 45: Hi Vọng
- Chương 46
- Chương 47: Tìm kiếm sơ hở
- Chương 48
- Chương 49: Bước đầu thực hiện kế hoạch
- Chương 50: Gặp được quý nhân
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu
Chương 30: Tạ Minh Thành Biết Rồi
Biết Rồi “Tôi…” Diệp Mai Hoa ấp úng: “Tôi cũng đoán như vậy thôi, nói không chừng có gì đó hiểu lầm…” Nụ cười trên miệng Tạ Minh Thành lại càng lớn hơn.
Ngay khi Tạ Minh Thành ngừng trêu chọc cô và muốn nói một câu gì đó, một giọng nói lanh lảnh truyền đến từ phía sau.
“Minh Thành!” Diệp Mai Nhung dẫm trên giày cao gót cộp cộp xông tới.
Bởi vì quá đột ngột, những người vệ sỹ phía sau còn không kịp phản ứng, Diệp Mai Nhung đã chen vào, nép vào người Tạ Minh Thành.
“Minh Thành, anh không có việc gì thật sự thật tốt quá. Em biết ngay mấy tin tức kia đều là nói bậy mà. Vừa thấy anh là em vội vàng tới đây, tại sao anh còn không đợi em?” Trong mắt Tạ Minh Thành hiện lên vẻ chán ghét, đúng lúc cô ta sắp ôm lấy cánh tay anh, anh đã trực tiếp lui về phía sau một bước.
Diệp Mai Nhung sắc mặt cứng đờ, cảm thấy nóng rát khắp mặt, nhưng cô đã quen với điều này và không còn cảm thấy xấu hổ. Cũng may mẹ cô đã dặn cô phải kiên trì chờ đợi ở bệnh viện, thực sự chờ tới lúc anh xuất hiện và đành liều mạng lái xe theo anh tới tận đây.
Mai Nhung liếc mắt nhìn Diệp Mai Hoa, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Chị, sao chị lại cũng ở đây vậy?” Diệp Mai Nhung phá lệ gọi một chữ òn lộ ra vẻ thân mật nắm lấy cánh tay Diệp Mai Hoa, vui vẻ giới thiệu: “Chị, đây là em rể của chị, Tạ Minh Thành. Lúc trước em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội giới thiệu hai người với nhau, vừa hay hôm nay gặp được.” Diệp Mai Hoa có chút ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại được, Tạ Minh Thành trên danh nghĩa thực sự có thể coi là em rể” của cô.
Tuy rằng chán ghét cô “em gái” Diệp Mai Nhung này, nhưng đối với thân phận “em rể” của Tạ Minh Thành, cô cũng không còn quá sợ hãi nữa, sắc mặt cũng dần giãn ra.
Giữa hai hàng lông mày của Tạ Minh Thành hiện lên vẻ khó chịu: “Cô làm gì ở đây?” Diệp Mai Nhung lấy hết can đảm nói nói: “Minh Thành, em vãn luôn rất lo lắng cho anh, không ngừng canh gác ngoài cửa suốt mấy ngày trời. Vì sao anh tỉnh rồi mà không nói với em?”
Tạ Minh Thành vẻ mặt trào phúng nhìn cô rồi nói: “Cô không cần biết” Diệp Mai Nhung tức giận đến xanh mặt, đặc biệt lại bị mất hết thể diện ở trước mặt người mà mình ghét nhất, nhưng cô không dám nói những lời cay đăng với Tạ Minh Thành.
Cô ta cũng không thể ngờ rằng, Tạ Minh Thành vừa tỉnh lại liền lập tức tới đây. Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra điều gì sao?
Nghĩ tới việc này, Diệp Mai Nhung vô cùng hoảng hốt.
“Minh Thành, chúng ta đi về trước đi, nếu sức khỏe của anh đã không còn gì đáng lo, tốt nhất nên nói cho bà biết. Bà đã rất lo lắng cho anh” Tạ Minh Thành đột nhiên nhìn chằm chằm cô ta, mắt khế nheo lại, cười lạnh một tiếng.
“Cô đi qua bên đó sao?” Rõ ràng là câu nghỉ vấn, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.
Diệp Mai Hoa bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh dường như nở ra, hơn nữa mang theo hơi lạnh. Giờ phút này Tạ Minh Thành giống như một pho tượng băng, không ngừng toát ra khí lạnh.
Diệp Mai Hoa có chút sợ hãi, khẽ lui về phía sau.
Diệp Mai Nhung cũng sợ, nhưng cô ta vẫn cố diễn tròn vai bà chủ nhà họ Tạ, nói: “Minh Thành, chúng ta đi về trước đi?” Tạ Minh Thành thu lại hơi thở, đôi môi chậm rãi gợn lên một nụ cười chế nhạo, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Cô nói đúng, tôi thực sự phải về xem thế nào” Trong câu nói của anh chỉ có “tôi” chứ không hề có “chúng ta”, khiến sắc mặt Diệp Mai Nhung càng thêm khó coi.
Tạ Minh Thành đút tay vào túi quần, nhìn thoáng qua Diệp.
Mai Hoa và nói với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Tôi cũng rất muốn bi tên trộm kia sẽ gặp phải chuyện gì. Xem ra đành phải nói tiếp với cô vào lần sau vậy” Tất cả mọi người ngoại trừ Diệp Mai Hoa đều cảm thấy sững sờ trước câu nói khó hiểu này.
Diệp Mai Hoa trong lòng có chút lo lắng, anh ta quả nhiên đã biết rồi.
Diệp Mai Nhung cảnh giác nhìn hai người, trong lòng càng thêm bất an. Tạ Minh Thành tại sao lại đột nhiên nói những lời này? Chẳng lẽ bọn họ đã nhận ra? Chẳng lẽ Tạ Minh Thành đã biết điều gì?
Không, không có khả năng! Sáu năm qua mẹ cô ta đã dọn dẹp tất cả mọi thứ, không thể có chuyện sẽ bị phát hiện được.
Đồ tiện nhân Diệp Mai Hoa này cũng sẽ không dám nói ra.
Diệp Mai Nhung nén lại nỗi lo sợ, đi theo Tạ Minh Thành rời khỏi bệnh viện.
Đám người này khi tới thì vừa đông vừa khí thế, khi đi lại rất nhanh chóng gọn gàng, chỉ để lại người xem ngơ ngác nhìn nhau. Nhưng cũng có không ít người nhận ra người vừa tới chính là chủ tịch Tạ, không lâu trước đây còn có tin đồn rằng anh đã chết.
Trúc Nhã cũng từ phòng bệnh chạy ra, kéo tay mẹ: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Vừa rồi có phải là chú đẹp trai đã tới không?” Diệp Mai Hoa lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh, hồn phách đều đã đi đâu mất, tới lúc này mới có thể ôm chặt lấy Trúc Nhã.
Cô muốn đẩy nhanh thời gian hành động, Tạ Minh Thành đã phát hiện ra rồi.
Ngay khi Tạ Minh Thành ngừng trêu chọc cô và muốn nói một câu gì đó, một giọng nói lanh lảnh truyền đến từ phía sau.
“Minh Thành!” Diệp Mai Nhung dẫm trên giày cao gót cộp cộp xông tới.
Bởi vì quá đột ngột, những người vệ sỹ phía sau còn không kịp phản ứng, Diệp Mai Nhung đã chen vào, nép vào người Tạ Minh Thành.
“Minh Thành, anh không có việc gì thật sự thật tốt quá. Em biết ngay mấy tin tức kia đều là nói bậy mà. Vừa thấy anh là em vội vàng tới đây, tại sao anh còn không đợi em?” Trong mắt Tạ Minh Thành hiện lên vẻ chán ghét, đúng lúc cô ta sắp ôm lấy cánh tay anh, anh đã trực tiếp lui về phía sau một bước.
Diệp Mai Nhung sắc mặt cứng đờ, cảm thấy nóng rát khắp mặt, nhưng cô đã quen với điều này và không còn cảm thấy xấu hổ. Cũng may mẹ cô đã dặn cô phải kiên trì chờ đợi ở bệnh viện, thực sự chờ tới lúc anh xuất hiện và đành liều mạng lái xe theo anh tới tận đây.
Mai Nhung liếc mắt nhìn Diệp Mai Hoa, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Chị, sao chị lại cũng ở đây vậy?” Diệp Mai Nhung phá lệ gọi một chữ òn lộ ra vẻ thân mật nắm lấy cánh tay Diệp Mai Hoa, vui vẻ giới thiệu: “Chị, đây là em rể của chị, Tạ Minh Thành. Lúc trước em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội giới thiệu hai người với nhau, vừa hay hôm nay gặp được.” Diệp Mai Hoa có chút ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại được, Tạ Minh Thành trên danh nghĩa thực sự có thể coi là em rể” của cô.
Tuy rằng chán ghét cô “em gái” Diệp Mai Nhung này, nhưng đối với thân phận “em rể” của Tạ Minh Thành, cô cũng không còn quá sợ hãi nữa, sắc mặt cũng dần giãn ra.
Giữa hai hàng lông mày của Tạ Minh Thành hiện lên vẻ khó chịu: “Cô làm gì ở đây?” Diệp Mai Nhung lấy hết can đảm nói nói: “Minh Thành, em vãn luôn rất lo lắng cho anh, không ngừng canh gác ngoài cửa suốt mấy ngày trời. Vì sao anh tỉnh rồi mà không nói với em?”
Tạ Minh Thành vẻ mặt trào phúng nhìn cô rồi nói: “Cô không cần biết” Diệp Mai Nhung tức giận đến xanh mặt, đặc biệt lại bị mất hết thể diện ở trước mặt người mà mình ghét nhất, nhưng cô không dám nói những lời cay đăng với Tạ Minh Thành.
Cô ta cũng không thể ngờ rằng, Tạ Minh Thành vừa tỉnh lại liền lập tức tới đây. Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra điều gì sao?
Nghĩ tới việc này, Diệp Mai Nhung vô cùng hoảng hốt.
“Minh Thành, chúng ta đi về trước đi, nếu sức khỏe của anh đã không còn gì đáng lo, tốt nhất nên nói cho bà biết. Bà đã rất lo lắng cho anh” Tạ Minh Thành đột nhiên nhìn chằm chằm cô ta, mắt khế nheo lại, cười lạnh một tiếng.
“Cô đi qua bên đó sao?” Rõ ràng là câu nghỉ vấn, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.
Diệp Mai Hoa bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh dường như nở ra, hơn nữa mang theo hơi lạnh. Giờ phút này Tạ Minh Thành giống như một pho tượng băng, không ngừng toát ra khí lạnh.
Diệp Mai Hoa có chút sợ hãi, khẽ lui về phía sau.
Diệp Mai Nhung cũng sợ, nhưng cô ta vẫn cố diễn tròn vai bà chủ nhà họ Tạ, nói: “Minh Thành, chúng ta đi về trước đi?” Tạ Minh Thành thu lại hơi thở, đôi môi chậm rãi gợn lên một nụ cười chế nhạo, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Cô nói đúng, tôi thực sự phải về xem thế nào” Trong câu nói của anh chỉ có “tôi” chứ không hề có “chúng ta”, khiến sắc mặt Diệp Mai Nhung càng thêm khó coi.
Tạ Minh Thành đút tay vào túi quần, nhìn thoáng qua Diệp.
Mai Hoa và nói với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Tôi cũng rất muốn bi tên trộm kia sẽ gặp phải chuyện gì. Xem ra đành phải nói tiếp với cô vào lần sau vậy” Tất cả mọi người ngoại trừ Diệp Mai Hoa đều cảm thấy sững sờ trước câu nói khó hiểu này.
Diệp Mai Hoa trong lòng có chút lo lắng, anh ta quả nhiên đã biết rồi.
Diệp Mai Nhung cảnh giác nhìn hai người, trong lòng càng thêm bất an. Tạ Minh Thành tại sao lại đột nhiên nói những lời này? Chẳng lẽ bọn họ đã nhận ra? Chẳng lẽ Tạ Minh Thành đã biết điều gì?
Không, không có khả năng! Sáu năm qua mẹ cô ta đã dọn dẹp tất cả mọi thứ, không thể có chuyện sẽ bị phát hiện được.
Đồ tiện nhân Diệp Mai Hoa này cũng sẽ không dám nói ra.
Diệp Mai Nhung nén lại nỗi lo sợ, đi theo Tạ Minh Thành rời khỏi bệnh viện.
Đám người này khi tới thì vừa đông vừa khí thế, khi đi lại rất nhanh chóng gọn gàng, chỉ để lại người xem ngơ ngác nhìn nhau. Nhưng cũng có không ít người nhận ra người vừa tới chính là chủ tịch Tạ, không lâu trước đây còn có tin đồn rằng anh đã chết.
Trúc Nhã cũng từ phòng bệnh chạy ra, kéo tay mẹ: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Vừa rồi có phải là chú đẹp trai đã tới không?” Diệp Mai Hoa lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh, hồn phách đều đã đi đâu mất, tới lúc này mới có thể ôm chặt lấy Trúc Nhã.
Cô muốn đẩy nhanh thời gian hành động, Tạ Minh Thành đã phát hiện ra rồi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lần Đầu Tiên
- Chương 2: Sợ Tội Chạy Trốn
- Chương 3: Sáu Năm Sau
- Chương 4: Tập Đoàn Long Thành, Tạ Minh Thành
- Chương 5: Đi Xin Việc
- Chương 6: Cơm Hộp
- Chương 7: Anh Có Biết Diệp Trúc Nhã Không
- Chương 8: Bố Của Đứa Bé
- Chương 9: Bọn Họ Biết Cả Rồi
- Chương 10: Gặp Tạ Bách An
- Chương 11: Bị Oan
- Chương 12: Về Nhà Họ Diệp
- Chương 13: Tâm Địa Khó Lường
- Chương 14: Không Muốn Đi Nước Ngoài
- Chương 15: Lục Bách Thiên Trở Lại
- Chương 16: Đi Dự Tiệc
- Chương 17: Anh Đang Nghi Ngờ Em Sao
- Chương 18: Không Có Cảm Xúc
- Chương 19: Chị Dương
- Chương 20: Không Chịu Buông Tay
- Chương 21: Nhẫn Tâm
- Chương 22: Tai Nạn Ô Tô
- Chương 23: Trả Công Cứu Mạng
- Chương 24: Điều Tra
- Chương 25: Không Thể Ly Hôn
- Chương 26: 900 Tỷ
- Chương 27: Giúp Long Thành
- Chương 28: Trùng Hợp
- Chương 29: Có Lẽ Là Hiểu Nhầm
- Chương 30: Tạ Minh Thành Biết Rồi
- Chương 31: Trở Mặt
- Chương 32: Tạ Bách An
- Chương 33: Uy Hiếp
- Chương 34: Gặp Mặt
- Chương 35: Cô Không Muốn Lật Lại Bản Án À?
- Chương 36: Lục Bách Thiên
- Chương 37: Xin Lỗi
- Chương 38: Đứa Nhỏ Tên Là Diệp Trúc Nhã
- Chương 39: Con Có Thể Về Nhà Chứ?
- Chương 40: Bỏ Trốn
- Chương 41: Coi chừng Lạc Mất Bé Trai
- Chương 42: Kiểm Tra Đột Xuất
- Chương 43: Tình Cờ Chạm Mặt
- Chương 44: Tìm Thấy
- Chương 45: Hi Vọng
- Chương 46
- Chương 47: Tìm kiếm sơ hở
- Chương 48
- Chương 49: Bước đầu thực hiện kế hoạch
- Chương 50: Gặp được quý nhân
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- bình luận