Thích Em Từng Giây - Chương 45

Thích Em Từng Giây Chương 45
“Kiều Diệc Khê! Mau online!! Ăn gà!!! Chơi với tớ!!”



Buổi sáng 9 giờ ngày hôm sau, Kiều Diệc Khê bị Thư Nhiên đánh thức.



Cô mơ màng dụi mắt, sau đó lật người: “Sao vậy?”



Giọng nói Thư Nhiên mang theo sự rụt rè lại kích động: “Tớ yêu đương.”



Mấy chữ này làm cho Kiều Diệc Khê ngồi bật dậy, đôi mắt vẫn còn nhắm, nhưng tư duy đã bị dọa tỉnh: “Đột nhiên như vậy??”



Thư Nhiên ngượng ngùng nói: “Đơn phương.”



“……”



Cô lại nằm xuống.



Thư Nhiên rơi vào thế giới của bản thân, thao thao bất tuyệt không thể tự kềm chế: “Anh tớ giới thiệu cho tớ một người chơi game bá đạo, tối hôm qua tớ và anh ấy vẫn luôn triền miên đến sáng nay.”



“Triền miên?” Kiều Diệc Khê rất ghét bỏ từ này, “Cậu có thể dùng từ bình thường chút, từ ngữ có nghĩa không thâm thúy như vậy được không?”



“Được, tớ và anh ấy vẫn luôn chơi tới sáng, tớ đã tìm lại được niềm yêu thích với trò chơi này.” Thư Nhiên chắp tay đặt trước ngực, “Kiều Kiều, tớ cảm thấy mùa xuân của tớ tới rồi.”



Kiều Diệc Khê: “……”



“Bát tự còn chưa ghi, cậu đã định sẵn cả đời của cậu và người ta hả?” Cô đứng dậy mặc quần áo, “Các cậu vừa quen biết tối hôm qua?”



“Đúng vậy.” Thư Nhiên nói.



“Là dạng người gì? Mà làm cậu chết mê chết mệt như vậy.”



“Không miêu tả được, rất kiệm lời, kỹ thuật thì rất được, diện mạo cũng là gu của tớ,” Thư Nhiên tấm tắc cảm thán, cô vỗ đùi, “Tớ nói cho cậu biết, nếu tình yêu tới thì cũng không cản được.”



Kiều Diệc Khê xuống giường, gãi gãi tóc, ngáp một cái rồi trả lời: “Vậy cậu đi gặp mặt người ta đi, chơi game thì tính là gì.”



“Cậu cho rằng tớ không muốn gặp? Cách quá xa, anh ấy ở thành phố W.” Thư Nhiên cực kỳ tiếc nuối, “Có thể gặp thì tớ đã sớm đi rồi.”



“Người của thành phố W mà anh cậu cũng quen biết? Mối quan hệ đủ rộng,” Kiều Diệc Khê lại dời trọng điểm về chủ đề ban đầu, “Vì sao cậu không tự chơi với anh ấy, một hai phải gọi tớ?”



“Tối hôm qua tớ chơi với anh ấy hình thức bốn người, bỗng nhiên chơi hai người tớ sợ xấu hổ, hơn nữa cũng sợ anh ấy không muốn,” Thư Nhiên đặt tay lên vai cô, “Cậu tới làm ấm không khí, coi như giúp tớ điều tiết không khí.”



“Được rồi, vậy cậu chờ tớ đánh răng xong rồi chơi với cậu.”



Lúc Kiều Diệc Khê đánh răng, giọng nói của Thư Nhiên truyền từ phía sau.



“Cái kia, anh ấy nói bây giờ anh ấy phải đi học, buổi tối mới dẫn tớ chơi.”



“Anh ấy cũng là học sinh?”



“Ừm.”



Kiều Diệc Khê sau khi súc miệng thì xả khăn lau mặt, thuận miệng hỏi: “Sao thích người ta?”



“Chính là……” Thư Nhiên sững lại một lúc, “Lúc ấy tớ bị người hạ gục cậu biết không, sau đó tớ trốn vào chỗ đó nhìn ra ngoài cửa sổ coi mặt của người bắn tớ, dù sao thì tớ cảm thấy tớ cũng phải chết, nhưng ―― phắc! Chàng trai này giống như rơi từ trên trời xuống, bằng bằng hai tiếng rồi giết chết người kia, sau đó cứu tớ đứng dậy, rồi ném cho tớ một bộ dụng cụ y tế.”



“Kiều Kiều, trong khoảnh khắc đó, tớ đã bị giam cầm.”



Kiều Diệc Khê vỗ tay, cười: “Thật hay giả? Nhiên Nhiên của chúng ta cũng có tâm hồn thiếu nữ như vậy? Đơn giản như vậy cũng chọc phải cậu?”

“Này mà còn đơn giản? Chỗ nào đơn giản! Cái này là trong nháy mắt có ánh sáng phát ra có biết không?! Coi《 Goblin 》chưa? Coi《 Hậu Duệ Mặt Trời 》 chưa? Từng xem phim Hàn chưa?? Có coi khoảnh khắc nam chính diệt hết tất cả để cứu nữ chính rồi thâm tình ôm hôn chưa??”



“Đậu phộng, lúc đó tớ cảm thấy trong trò chơi cũng mẹ nó có mặt trời mọc!!! Là cái tròn tròn, xuất hiện ở phía sau anh ấy, ánh mặt trời vụt một cái, làm cho sau lưng anh ấy càng chói mắt……”



“Được rồi,” Kiều Diệc Khê kịp thời kêu dừng, “Tớ biết rồi, cậu bình tĩnh một chút.”



Nếu không kêu dừng nữa, có thể Thư Nhiên sẽ nói quá đến mức tháng mười hai của thành phố Y đang có tuyết cũng ló ra ông mặt trời.



Thư Nhiên nhíu mày, “Cậu biết cái gì chứ, cậu cái gì cũng không hiểu! Cậu và đứa con trai khác chơi game từng có loại trải nghiệm này sao? Cứ nói Chu Minh Tự, các cậu từng có loại kỷ niệm này sao, nói thử xem.”



Kiều Diệc Khê nhất thời cứng họng.



Thư Nhiên đắc ý nhướng mày, “Nhìn đi, tớ nói mà, đúng là không thể nghĩ ra được.”



“Không phải,” Kiều Diệc Khê giải thích nói, “Bởi vì có quá nhiều, trong lúc nhất thời tớ không biết nói cái nào trước.”



Thư Nhiên: “……”



Thư Nhiên lại bắt đầu suy diễn: “Còn nữa, tớ nói tớ không có áo giáp để mặc, hỏi anh ấy có thể đưa áo giáp của bản thân giáp cho tớ không, sau đó anh ấy đồng ý! Khi đó chúng tớ mới quen biết nhau!”



Kiều Diệc Khê suy tư: “Tối hôm qua tớ nói áo giáp cấp hai của bản thân suýt chút nữa bị đánh nát, Chu Minh Tự không nói một lời chạy tới trước mặt tớ, đưa áo giáp cấp ba của bản thân đổi với tớ.”



Thư Nhiên sửng sốt trầm mặc một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu: “Trời ơi, tới mức đó?”



Cô rót ly nước: “Đúng vậy.”



Lúc ấy cô còn cảm động đến mức sắp ngất đi, à không, cảm động đến mức hoảng hốt một lúc lâu, dù sao thì không có con gái nào không thích loại cảm giác được chăm sóc này.



Nhưng còn chưa kịp cảm động thêm một lúc, Mã Kỳ Thành đã bị hạ gục, tình hình chiến đấu gấp gáp, cô nhanh chóng đi cứu, cứu xong Mã Kỳ Thành, Phó Thu lại bị hạ, cứ như vậy, một ván PUBG nhanh chóng phân tán tất cả sự chú ý của cô.



Bây giờ cô mới có thời gian để nhớ lại, rồi cảm động thêm một lúc lâu.



Cái khác không nói, nhà họ Chu dạy bảo rất rất tốt, biết chăm sóc con gái tỉ mỉ như vậy, đúng là làm cô cảm thấy rất ấm áp.



Bởi vì Thư Nhiên gọi cô lên, nhưng lại không chơi game, cho nên Kiều Diệc Khê tự làm cho mình một ly ngũ cốc, rồi lướt Weibo một lúc.



Vừa mở Weibo ra thì phát hiện bản thân trúng thưởng.



“Nhiên Nhiên, hình như tớ trúng một hộp đồ ăn vặt do Nhiếp Giang Lan tặng?”



“Nhiếp Giang Lan?” Thư Nhiên suy nghĩ một chút về cái tên này, “Cậu…… Lại bò vào tường nhà Nhiếp Giang Lan? Là tiểu thịt tươi cực phẩm trước kia quay chương trình văn nghệ rồi sau đó đổi sang nghề đạo diễn?”



“Không có, chỉ thích chương trình văn nghệ và điện ảnh của anh ấy, sau đó có tham gia một hoạt động do Weibo chính thức của anh ấy tổ chức,” Kiều Diệc Khê nói, “Tớ tùy tiện quay một vòng, không ngờ đúng là trúng thưởng.”



Tài khoản Weibo của Nhiếp Giang Lan không có nhiều hoạt động, mấy lần duy nhất hoạt động, hoặc là tỏ tình với bạn gái là Thẩm Đồng, hoặc là để cổ vũ bạn gái.



Không chịu nổi những người đẹp trai có nhiều fans, cho nên Weibo chính thức của anh ta đành phải cực kỳ náo nhiệt, lần trước Weibo chính thức có làm vài hoạt động, gọi là “bạn Lan tặng cậu đồ ăn vặt”. Chia sẻ Weibo là được, sau hai tuần thì Weibo chính thức sẽ chọn ra một trăm người để tặng hộp đồ ăn vặt có chữ ký của Nhiếp Giang Lan, bên trong bao gồm đồ ăn vặt do Thẩm Đồng chọn.



Cặp đôi “Hồng Lam (*)” này tặng đồ ăn vặt cũng phải mùi mẫn như vậy.

(*) Chữ Lan đồng âm với Lam (màu xanh biển), còn chữ Đồng có thể hiểu là màu đỏ, nên có chữ Hồng.



Lúc ấy Kiều Diệc Khê chỉ bị trượt tay mới bấm chia sẻ, sau đó thì lười xóa, không nghĩ tới trúng thật.



Thư Nhiên cảm khái: “Vận khí của cậu thật mẹ nó được, trúc mã Chu Minh Tự, chia sẻ bài đăng Weibo của Nhiếp Giang Lan, còn có bạn tốt tuyệt nhất trần đời tên Thư Nhiên.”



Kiều Diệc Khê: ?



Mặc kệ Thư Nhiên, cô bấm vào giao diện trúng thưởng để điền địa chỉ, ba ngày sau thì nhận được đồ ăn vặt.



Hộp quà đồ ăn vặt được đặt ở khu chuyển phát nhanh của trường học, lúc ấy cô không biết nghĩ thế nào, một mình đi ra cửa lấy chuyển phát nhanh.



Lúc nhìn thấy nhân viên công tác bưng một thùng lớn đồ ăn vặt, rốt cuộc cô cũng cảm thấy hối hận.



Vì sao bản thân nghĩ quẩn như vậy rồi tới đây dọn món đồ chơi này.



Hộp quà đồ ăn vặt lớn bằng một nửa thân hình cô, cô bưng lên đi được một đoạn đường, cảm giác tay hơi tê.



Đang cân nhắc có nên gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng không, nhờ các cô ấy tới giúp cô, thì bên cạnh đã xẹt qua một mùi chanh.



Chu Minh Tự chạy xe đạp ngang qua cô, bởi vì ôm một đống đồ ăn vặt nên cô mới gây chú ý, vì thế cậu nghiêng đầu nhìn thử, phát hiện là Kiều Diệc Khê thì cậu ngừng lại.



Cậu nghiêng đầu nhíu mày: “Sao một mình bưng đồ vật lớn như vậy?”



Kiều Diệc Khê vừa thấy Chu Minh Tự thì vội vàng nói: “Tớ không ngờ thứ này lớn như vậy, người khác tặng.”



Chu Minh Tự thẳng thắn đi vào chủ đề: “Ai tặng?”



Nghĩ đến hoạt động kia, cô không cần nghĩ ngợi: “Bạn Lan.”



Bởi vì cô hơi phát âm nhầm giữa âm n và âm l, nghe thì rất giống với lúc đang nói đồ ăn vặt do bạn trai tặng.



Chu Minh Tự dừng một chút, nhấc chân lên, trực tiếp đạp xe nhanh như gió rời khỏi đó.



Nhìn cọng rơm cứu mạng dần dần đi xa, Kiều Diệc Khê mở miệng: “…………”



Một lúc sau, xe lại lui về, Chu Minh Tự nghiêng đầu, trầm giọng nói: “Đặt vào rổ của tôi trước.”



Cô so sánh, “Có thể đặt vừa sao? Còn bị dư ra ngoài nhiều như vậy.”



“Tôi đỡ nó.” Cậu nói.



“Cậu đỡ thì sao lái xe?”



Chu Minh Tự lại bị cô chọc cười, “Tôi dùng một bàn tay đỡ cái này, một bàn tay cầm tay lái.”



“Vậy cũng được.”



Cô đặt hộp đồ ăn vặt vào rổ xe Chu Minh Tự, sau đó đứng bên cạnh nhìn cậu đỡ lấy nó.



Chu Minh Tự thấy cô còn đứng đó, không có ý lên xe, cậu nhắc nhở: “Lên xe.”



Cô trợn mắt: “Tớ sao? Cậu chở tớ à?”



“Chứ chẳng lẽ?” Cậu nhướng mày hỏi lại, “Chẳng lẽ tôi chở đồ ăn vặt của cậu, sau đó để cậu đi về ký túc xá?”



Sau khi lên xe đạp, Kiều Diệc Khê ngồi một bên, lúc này mới mở miệng nói chuyện: “Sao hôm nay cậu đạp xe ra ngoài?”



“Một người bạn tặng tôi quà sinh nhật, hôm nay mới đến,” cậu nói, “Tôi đạp từ một trạm chuyển phát nhanh khác về đây.”



……



Thật tàn nhẫn.



Đạp xe đạp rất nhanh, chưa được một lúc thì hai người đã về đến dưới lầu ký túc xá.



Lúc Kiều Diệc Khê đang muốn xuống xe, lại nghe Chu Minh Tự gọi lại.



“Từ từ.”



Cô cố sức quay đầu lại: “Sao vậy?”



Chu Minh Tự còn nhớ rõ câu “bạn Lan” của cô lúc nãy, tất nhiên lúc này muốn hỏi cho rõ ràng, cậu xoay chuyển ánh mắt rồi đặt câu hỏi: “Đồ ăn vặt của cậu…… Cuối cùng là ai tặng vậy?”



Kiều Diệc Khê trả lời đúng sự thật: “Là do chia sẻ Weibo.”



“Được,” chàng trai đột nhiên mở rộng khóe mắt, “Cậu đi lên đi.”



Vậy thì được.



Cái gì xảy ra bất thình lình như là bạn trai thì không nên tồn tại.



Kiều Diệc Khê xoay người muốn đi, lại bị gọi về.



Cô tốt bụng đứng lại: “Thủ trưởng lại có chỉ thị gì?”



Chu Minh Tự dừng xe, lấy cái hộp lớn trong tay cô: “Tôi mang lên giúp cậu.”



Nể mặt cậu còn chưa có bạn trai.



///



Kiều Diệc Khê về rồi, lại bị Thư Nhiên kéo đi chơi game.



“Nhanh lên nhanh lên, còn thiếu một người, cậu mau chuẩn bị, đợi lát nữa chơi game với wuli (*) anh Trịnh Ngữ.”

(*) Wuli là tiếng Hàn và là cách gọi thân mật, nghĩa là “của chúng ta”.



Kiều Diệc Khê nói được, qua một lúc lại nói: “Trịnh Ngữ? Sao tên này hơi quen quen.”



“Cậu nghe qua? Nghe qua cũng không gì là lạ,” Thư Nhiên cười hì hì, “Anh ấy là streamer, có một chút danh tiếng, có lẽ cậu từng xem anh ấy phát sóng trực tiếp.”



Kiều Diệc Khê lại cảm thấy càng đến gần với cái gì đó, cô lặp lại: “Streamer……”



“Ừm, một streamer có ý thức trò chơi rất tốt,” Thư Nhiên kiêu ngạo, “Đúng rồi, anh ấy còn tham gia thi đấu esport, tham gia giống với cái Chu Minh Tự tham gia.”



Nói như vậy, Kiều Diệc Khê đã nhớ ra.



Lúc ấy Mã Kỳ Thành nói trận đấu này có ba tuyển thủ đứng đầu, Chu Minh Tự, Cô Đao, còn có một người tên Trịnh Ngữ.



Chắc người đó là người Thư Nhiên nói.



Đời người sao có thể trùng hợp như vậy.



Suy nghĩ một lúc, Kiều Diệc Khê hơi kháng cự: “Nếu không cậu tìm Tiểu Mộc chơi với cậu đi, tớ không chơi.”



Thư Nhiên: “Sao đột nhiên như vậy?”



“Trận đấu esport này có ba tuyển thủ tương đối lợi hại, ngoại trừ Chu Minh Tự và Trịnh Ngữ còn có một Cô Đao, Cô Đao này cực kỳ nham hiểm, lần trước tớ có một người bạn chỉ thuận miệng nói hai câu mà đã bị Cô Đao cố tình phóng đại, sau đó fans của Cô Đao đi trút giận, vào diễn đàn trường học và Tieba đăng bài phốt Chu Minh Tự.”



Bây giờ, cô đúng là sợ Chu Minh Tự thi đấu với streamer.



Thư Nhiên sờ cằm: “Hình như tớ có ấn tượng với chuyện này.”



“Cho nên tớ rất sợ,” Kiều Diệc Khê nói, “Nếu Trịnh Ngữ này giống như Cô Đao, là đối thủ làm chơi kiểu tôi sống cậu chết với Chu Minh Tự, đến lúc đó làm ra chút chuyện gì đó, sao tớ có thể tương thân tương ái chơi trò chơi với cậu ấy nữa, cậu nói sao tớ có thể chịu nổi việc này……”



Chuyện Cô Đao làm hành động kia với Chu Minh Tự, đã làm cho Kiều Diệc Khê có bóng ma.



“Cậu tin tớ chứ?” Thư Nhiên đột nhiên hỏi.



“Còn tạm, cụ thể chỉ cái gì?”



“……”



Kiều Diệc Khê cười, không nói giỡn nữa: “Tin chứ, sao.”



“Nhân phẩm của tớ chính là nhân phẩm của anh tớ, cậu phải tin anh tớ, Trịnh Ngữ là bạn bè anh tớ quen ba năm, sẽ không làm loại chuyện này. Cho dù là đối thủ của Chu Minh Tự, vậy cũng là đối thủ rất bình thường, là loại người lúc cạnh tranh sẽ toàn lực ứng phó, để tỏ lòng tôn trọng ――” Thư Nhiên cực kỳ chân thành tha thiết đảm bảo, “Tuyệt đối không để cậu cảm thấy khó xử, tớ hoàn toàn bảo đảm việc này.”



Kiều Diệc Khê còn đang do dự, Thư Nhiên đã hô một tiếng to rõ: “Nhanh lên nhanh lên, anh ấy online, anh tớ cũng tới! A a a Kiều Diệc Khê giang hồ cấp cứu, online!!”



Thuận nước đẩy thuyền tới bước này rồi, Kiều Diệc Khê đành phải lắc lắc đầu online.



Trịnh Ngữ đúng là ít nói, nhưng lại không giống với người nói lời lạnh lùng như Chu Minh Tự, Trịnh Ngữ thiên về xấu hổ nên không thích nói chuyện.



Làm cho người khác cảm thấy đúng là tốt hơn Cô Đao nhiều, ít nhất thì tiếp xúc khá thoải mái.



Thư Nhiên và anh trai cô là Thư Úy thật không hổ danh là anh em ruột, vừa chơi được mười phút đã song song bỏ mình, chỉ còn lại Kiều Diệc Khê và Trịnh Ngữ không mấy thân quen mà dựa vào tình hình khó khăn để chống lại kẻ địch.



Nhưng cũng may Thư Nhiên quan sát toàn bộ quá trình, thường xuyên nói chuyện, cho dù Kiều Diệc Khê không nói lời nào, không khí cũng khá tốt.



Kiều Diệc Khê đang chơi ở bên này, Chu Minh Tự cũng quay về ký túc xá, rồi sau đó online.

Vừa online, cậu phát hiện có người bạn tốt của bản thân đang online, vừa bấm mở, ngoại trừ Mã Kỳ Thành và Phó Thu, còn có Kiều Diệc Khê, hơn nữa Kiều Diệc Khê còn đang trong trận chiến.



Cậu thuận tay bấm vào quan sát trận chiến.



Lúc đi vào, cái cậu nhìn thấy đầu tiên chính là phía trên góc trái ―― xem thử Kiều Diệc Khê đang chơi với ai.



Mà cái ID phía dưới tên Kiều Diệc Khê đúng là họ tên của người nào đó mà cậu quen thuộc, Trịnh Ngữ.



Tên trong trò chơi và tên thật của Trịnh Ngữ đều giống nhau như đúc, cũng tiện lợi cho việc phát sóng trực tiếp, cho nên Chu Minh Tự nhớ kỹ.



Bởi vì Thư Nhiên và Thư Úy đã sớm chết, hình cái đầu lâu xám xịt không có cảm giác tồn tại gì cả, hơn nữa Chu Minh Tự điều chỉnh độ trong suốt của tên đồng đội khá thấp, cho nên chỉ liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy mỗi Kiều Diệc Khê và Trịnh Ngữ.



Lúc này, trong đầu chàng trai bắn ra trọng điểm ―― cô đang chơi game với đứa con trai khác.



Trước đây cô chỉ chơi với bạn cùng phòng, chứ chưa từng chơi với con trai lần nào.



Nhận thức này làm cậu cực kỳ khó chịu, thậm chí có loại cảm giác bản thân bị cắm sừng.



Mấy ván trò chơi sau đó Chu Minh Tự chơi rất tàn nhẫn, giống như phát tiết vậy, cả người không nói lời nào, cậu ở chiến trường đấu đá lung tung, lấy một cây AK đi khắp nơi để giết người.



Ngay cả Mã Kỳ Thành và Phó Thu không bên cạnh cậu cũng cảm giác áp suất thấp đang tỏa ra.



“Tự thần hôm nay sao vậy? Dáng vẻ không vui lắm.”



“Không biết, bởi vì em Kiều đang chơi game người khác sao?”



Một câu chọc trúng điểm đau của người nào đó, Chu Minh Tự rốt cuộc mở micro, nói ra câu đầu tiên của bản thân trong trận trò chơi hôm nay ――



“Tự chết hay tôi nổ chết cậu, chọn một.”



Phó Thu: “…………”



Đậu phộng, thật mẹ nó đáng sợ.



Chu Minh Tự bọn họ chơi mấy trận, trước khi bắt đầu lập đội trận thứ năm, Kiều Diệc Khê xin gia nhập.



Cô vừa chơi xong với đám Thư Nhiên, chuẩn bị chơi thêm một ván nữa thì xuống lầu ăn cơm.



Nhưng Mã Kỳ Thành phải đi phát sóng trực tiếp, bạn cùng phòng của Phó Thu gọi cậu ta, cho nên hai người đều offline.



Vì thế chỉ có Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự chơi đôi.



Kiều Diệc Khê nhìn Chu Minh Tự không nói lời nào ở bên kia, nghĩ rằng cậu lười mở micro, cho nên cô không cố gắng bắt chuyện, chỉ nhảy dù theo cậu, cô cũng tắt micro của bản thân, để tránh quấy rầy cậu.



Lần này Chu Minh Tự dẫn cô nhảy chỗ cũ là khu biệt thự chiến trường Tu La, có rất nhiều người.



Ngày thường lúc có bốn người cậu mới nhảy nơi này, lúc chơi với cô, cậu đều sẽ chọn chỗ vừa đủ, không nhiều người cũng không ít người, lục soát một vòng lấy vật phẩm rồi mới bắt đầu chiến đấu.



Kiều Diệc Khê cắn môi, cảm thấy có lẽ Chu Minh Tự muốn rèn luyện cô.



Vì thế cô chuẩn bị sẵn sàng, ánh mắt kiên nghị đi nhặt súng, khóe mắt nhìn thấy Chu Minh Tự cái gì cũng chưa lấy mà đã nhảy khỏi cửa sổ, cô còn nghĩ rằng cậu muốn đi ra ngoài tìm cái gì.



Kết quả giây tiếp theo, thông báo 【 Tôi có mèo 】 bị hạ gục.



Kiều Diệc Khê cả người bất ngờ hô một tiếng: “………………”



Sao lại thế này.



Đây chẳng lẽ là ảnh hưởng tiêu cực của trò chơi trong truyền thuyết sao?



Chắc chắn không phải đâu.



Nhưng sao Chu Minh Tự có thể bị hạ gục như vậy, đây hoàn toàn không phải trình độ của cậu ấy, giống như chịu chết vậy.



Mang theo tâm tình phức tạp rối rắm, cô cảm thấy có lẽ cậu chỉ bấm nhầm nút nên mới phá cửa sổ nhảy khỏi đó, lại không có vũ khí, nên đúng lúc bị người đánh chết.



Kết quả là ngay từ đầu ván thứ hai, người “ảnh hưởng tiêu cực của trò chơi” nào đó lại nhanh chóng bị hạ gục.



Kiều Diệc Khê có hơi điên cuồng.



…… Chuyện gì đã xảy ra?



Ván thứ ba, ván thứ tư……



Dù sao thì, mười phút của ván thứ năm, Kiều Diệc Khê nhịn không được nhỏ giọng hỏi cậu: “Cậu…… Sao thế?”



Chu Minh Tự đơn giản dứt khoát bỏ một câu, xuyên qua tai nghe đến bên tai Kiều Diệc Khê.



“Tôi chơi game quá tệ, cậu tìm Trịnh Ngữ dẫn cậu đi.”



……



…………



………………



Sau đó là bầu không khí yên lặng rất lâu.



Kiều Diệc Khê hoàn toàn bị những lời này làm cho ngây ngốc, hơn nửa ngày mới tìm được một chút ý thức của bản thân.



Cậu…… Nói bản thân chơi quá tệ, bảo cô đi tìm Trịnh Ngữ?



Này…… Có mối quan hệ tất yếu nào sao?



Suy nghĩ một lúc lâu, Kiều Diệc Khê nghiêng đầu, nhỏ giọng mở miệng: “…… Cậu đang giận tớ sao?”

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận