Nếu không thì sao một câu “cả hai” vô cùng đơn giản của Chu Minh Tự, chỉ nói cả con thỏ của cô và người đều đẹp hơn Giang Tuyết, cũng có thể chọc cho lỗ tai cô nóng đến mức bất thường, trong đầu cũng ong ong, giống như mạch điện cháy hỏng, hơn nửa ngày mới hồi hồn.
Cô ho nhẹ một cái, tùy tiện tìm câu nói để tiếp lời.
“Cậu…… Khá tinh mắt, tớ thưởng thức cậu.”
Chu Minh Tự vốn dĩ rất hứng thú quan sát phản ứng của cô, đột nhiên nghe cô thốt ra một câu như vậy, ngón tay vòng qua, sau đó bắt đầu cười.
Cậu đỡ cái trán, tần suất cười di chuyển tới tay trước, sau đó đưa tay ra sau lưng, thậm chí còn cười đến mức mấy sợi tóc cũng lắc qua lắc lại.
“Cậu cười cái gì.”
Cô vốn hơi bực mình vì bị cậu nói, thật vất vả mới tìm được một câu miễn cưỡng đáp lại, kết quả vừa nói xong thì cậu bắt đầu cười.
“Rất buồn cười đúng không?”
Nghe cô nói như vậy, Chu Minh Tự bỗng nhiên thu lại ý cười, một lần nữa dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ lên bàn dần dần có tiết tấu: “Còn được.”
Sau đó lại cong khóe môi.
Kiều Diệc Khê: “……?”
Cuối cùng là bầu không khí do mẹ Chu về nên được cứu vớt, bà vừa nhìn quanh, đã trôi qua bốn mươi phút mà hai người còn đang ăn, hơn nữa còn chưa ăn xong, đúng là bất ngờ.
“Mẹ cũng đi ra ngoài một chuyến, chuẩn bị về dọn chén, sao các con còn chưa ăn được một nửa? Làm gì vậy?!”
Kiều Diệc Khê “vô tội” cúi đầu lùa cơm: “Cậu ấy luôn nói chuyện với con.”
Chu Minh Tự cúi đầu nhìn người đang cố giảm đi sự tồn tại của bản thân, cô đưa đầu lưỡi ra, liếm nước sốt dính bên môi.
Mẹ Chu còn hơi không tin muốn xác nhận: “Minh Tự?”
“Ừm, đều do con,” Chu Minh Tự nâng đôi tay lên, thừa nhận nói, “Con lúc nào cũng tìm cậu ấy nói chuyện.”
Sau khi mẹ Chu về nhà, hai người nhanh chóng ăn xong, sau đó chuồn vào phòng chơi game.
Hai người vừa đánh xong một trận, Thư Nhiên đã tới tìm Kiều Diệc Khê.
【 Kiều Kiều Kiều Kiều! Tới đi! Online đi! Trịnh Ngữ tìm tớ chơi game! 】
Kiều Diệc Khê: 【 Tớ đang online. 】
Thư Nhiên: 【 Chơi game à? Cậu với ai? 】
Kiều Diệc Khê: 【 Chu Minh Tự. 】
Qua vài phút, Thư Nhiên nhắn lại: 【 Tớ hỏi Trịnh Ngữ, chúng tớ bên này chỉ có hai, sau đó cậu dẫn Chu Minh Tự, chúng ta chơi bốn người. 】
Kiều Diệc Khê nghiêng đầu hỏi Chu Minh Tự: “Thư Nhiên gọi tớ đi chơi với cậu ấy và Trịnh Ngữ, thiếu người, cậu nói cậu có thể tới không?”
Chu Minh Tự: “Tôi nói không thể……”
Người này lúc này mới chậm rãi nói hết lời, “Nếu tôi nói không thể, chẳng lẽ thật sự để tôi một mình xem ba người các cậu đánh?”
“……” Không nói sớm.
Thông qua sự đồng ý của Chu Minh Tự, Kiều Diệc Khê kéo Thư Nhiên và Trịnh Ngữ vào. Trịnh Ngữ có lẽ cũng quen biết Chu Minh Tự, bị kéo vào cũng không hỏi gì.
Lúc bắt đầu, Kiều Diệc Khê nhảy dù theo Chu Minh Tự, Thư Nhiên đi theo Trịnh Ngữ.
Chu Minh Tự đánh dấu, nhảy chỗ không người nhiều, đây là chăm sóc cơ bản để con gà mờ Kiều Diệc Khê trải nghiệm trò chơi.
Sau đó Thư Nhiên và Kiều Diệc Khê bắt đầu nói chuyện phiếm.
Kiều Diệc Khê: “Nhiên Nhiên, chúng ta nhảy chung chứ?”
“Đương nhiên! Không nhảy chung thì còn gì là đồng đội?”
Vì thế Thư Nhiên cũng nói với Trịnh Ngữ: “Trịnh Ngữ, chúng ta cũng nhảy ở Hà Tĩnh được không?”
Trịnh Ngữ nói được.
Sau khi nhảy xuống, Kiều Diệc Khê và Thư Nhiên hoàn toàn lưu lạc thành hai người cái gì cũng không cần phải xen vào mà nhặt đồ.
Tất cả người đều bị Chu Minh Tự và Trịnh Ngữ giết hết rồi.
Càng đánh càng thích, Thư Nhiên còn ngắm phong cảnh: “Kiều Kiều, cậu tới đây, cậu nhìn con sông này thật đẹp.”
Kiều Diệc Khê hoả tốc đi về trước ngắm nhìn, nhìn thấy Thư Nhiên ở bên bờ sông nóng lòng muốn thử cái gì đó.
“Cậu làm gì vậy, muốn nhảy xuống à?”
“Đúng vậy, cảm nhận khoái cảm đắm chìm trong nước, giống nhảy cầu,” Thư Nhiên khuyến khích, “Cùng nhau đi!”
“Nhảy xuống như vậy có chết không?”
“Sẽ không, yên tâm.”
Cứ như vậy, Kiều Diệc Khê đi theo Thư Nhiên nhảy xuống sông, để trải nghiệm khoái cảm “đắm chìm trong nước”.
Sau đó, Chu Minh Tự đọc được nhắc nhở ở phía dưới.
Đồng đội của bạn 【ciao】trọng thương vì rơi từ trên cao xuống.
Đồng đội của bạn 【ciao】 bị 【 Thương vương chi vương 】 dùng lựu đạn hạ gục.
“…………”
Chu Minh Tự khó khăn ấn vào chân mày, âm điệu hơi tăng lên: “Cậu đang tập nhảy bungee sau lưng tôi?”
“Không phải! Haiz, sao tớ biết được vậy cũng chết?” Kiều Diệc Khê còn chưa hiểu vấn đề, “Thư Nhiên không phải cậu bảo đảm với tớ sẽ không chết sao?”
Thư Nhiên ở bên cạnh cũng hơi luống cuống chân tay: “Hai chúng ta rớt xuống đất mà, rớt xuống đất thì tất nhiên chết, nhưng tớ cảm thấy rõ ràng chúng ta nhảy xuống sông ―― sao lại xui xẻo nhảy xuống bờ biển chứ?”
Càng đòi mạng hơn, sau khi rơi xuống đất bị thương nặng, hai người đúng lúc gặp một đội đang lục soát vật phẩm ở phía dưới, một quả bom trực tiếp giải quyết hai cô.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng là Chu Minh Tự và Trịnh Ngữ giải quyết đội đó.
“Trong balo tớ còn có súng gọi thính,” Kiều Diệc Khê khóc hu hu, “Chu Minh Tự, mau nhặt của tớ, tớ trong đám cỏ!”
Ngữ điệu của Thư Nhiên bỗng nhiên trở nên mờ ám: “Nhặt cậu?”
“Nhặt đồ của tớ!” Kiều Diệc Khê bó tay nói cho xong, lại bắt đầu hối thúc Chu Minh Tự, “Nhanh lên Tiểu Chu, cậu nhặt trang bị của tớ, thay tớ sống sót, mang đồ của tớ đi ăn gà, có được không?”
Chu Minh Tự cười, “Được.”
Nói xong cậu bắt đầu bỏ đồ trang bị, dưới đất rớt đầy vật phẩm.
Kiều Diệc Khê: “Cậu làm gì vậy?”
Chu Minh Tự trả lời rất nhẹ nhàng: “Nhặt đồ cậu, thay cậu sống sót.”
Cậu thật sự đổi sang hai cây súng của cô, đeo balo của cô, nhặt đạn và thuốc của cô.
Kiều Diệc Khê hốt hoảng: “Không cần nghiêm túc như vậy, tớ chỉ thuận miệng nói, cậu nhặt đồ cần thiết là được, không cần đổi hết.”
“Làm sao đây,” Chu Minh Tự nhàn nhạt nói, “Tôi coi như thật rồi.”
“…… Thật sự xin lỗi.”
“Không sao,” sau khi chọc cô xong thì cậu quay về quỹ đạo, “Tôi như vậy cũng có thể thắng.”
Chu Minh Tự báo thù cho Kiều Diệc Khê, Trịnh Ngữ báo thù cho Thư Nhiên.
Phía sau chia thành nửa trận lớn, hai người hiếm khi bày ra chút hợp tác ăn ý ―― dù sao cũng là cùng một mục tiêu.
Có rất nhiều lần Thư Nhiên hào hứng.
“Đậu phộng! Hai người các cậu thật bá đạo! Quả nhiên là bá đạo thì phải chơi chung với bá đạo! Bây giờ tớ mới cảm thấy anh tớ đúng là thật ――”
Hai chữ “phế vật” còn chưa nói ra, phía sau Thư Nhiên đã vang lên giọng dò hỏi, “Anh của em thế nào?”
Thư Nhiên cười hi hi: “Anh về rồi? Em nói anh của em đúng là lợi hại còn bá đạo, thật đó, không đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp đúng là thất sách của quốc gia.”
“……”
Ngay khi Thư Nhiên ba hoa chích chòe với anh cô, Chu Minh Tự và Trịnh Ngữ không có gì ngoài ý muốn ăn gà.
Máu của hai người cũng chưa rớt bao nhiêu, dẫn theo toàn đội tăng điểm.
Bởi vì bốn người đánh với nhau, ngoài ý muốn còn rất hợp nhau, cho nên mọi người lại chơi thêm vài ván.
Chơi xong trò chơi đã là 10 giờ, Kiều Diệc Khê nằm trên giường, cô không kéo màn, thưởng thức tiếng gió của cảnh đêm.
Đương nhiên không chỉ thưởng thức cảnh đêm, cô vừa nhìn ra bên ngoài, đầu óc cô vừa bắt đầu suy nghĩ.
Ngoại trừ trò chơi, thì chính là chuyện của Giang Tuyết.
…… Không nghĩ rằng việc đồ trang sức chỉ là nhầm lẫn, Chu Minh Tự không hề nhận đồ của Giang Tuyết, cũng không khen người tuyết đẹp.
Tuy không biết có thật là cậu khen con thỏ chó tai cụp của bản thân đáng yêu không, nhưng…… Ít nhất thì nhìn qua còn rất chân thành.
Cô mím môi, không biết cảm giác thỏa mãn và vui vẻ từ khóe mắt cho đến chân mày từ đâu đến, nhưng cô vẫn để nó tùy ý tràn ra.
Có thể là hôm nay chơi game quá vui vẻ.
Trở mình trên giường, cô cứ như vậy mà cười vui vẻ đi vào giấc ngủ.
Vào thứ sáu, cô tiếp tục lên lớp thủ công tự chọn, trước khi đi còn cố ý xem video giáo trình, để bảo đảm bản thân sẽ không thêu con thỏ thành con chó, không thêu con mèo thành con heo.
Giữa tiết học, Thư Nhiên đi ra ngoài mua nước, hai người đi dạo một vòng, phát hiện đội bóng rổ còn đang chơi bóng.
Thư Nhiên tò mò nói thầm một câu: “Bọn họ thứ năm tuần nào cũng huấn luyện ở đây sao?”
“Không rõ lắm, chắc vậy?” Kiều Diệc Khê híp mắt nhìn qua đó, “Đi xem xem?”
“Đi chứ.”
Hai người vừa đi đến sân bóng rổ, lại vừa kịp lúc buổi huấn luyện kết thúc, mọi người đặt bóng về chỗ cũ, sau đó ôm lấy quần áo của mình, xách balo chuẩn bị rời đi.
Kiều Diệc Khê đi qua đó, phát hiện Trịnh Hòa cũng đang thu dọn đồ đạc.
Trịnh Hòa cũng có thói quen như đám Mã Kỳ Thành, sau khi nhìn thấy Kiều Diệc Khê thì chào hỏi thân thiết: “Em Kiều!”
Kiều Diệc Khê gật đầu, nhìn cái balo trên tay bọn họ, hỏi: “Hôm nay các cậu đều đeo cái balo kia?”
“Đúng vậy, không biết huấn luyện viên muốn gì, một hai bắt bọn tớ đeo cái này, chẳng lẽ vì cảm thấy sĩ diện sao?” Trịnh Hòa lắc đầu, “Nhưng còn tạm, ha ha ha chúng tớ đều treo mấy đồ vật nhỏ các cậu đưa trên balo, cũng khá hay!”
Cậu vừa nói như vậy, Kiều Diệc Khê nhìn qua đó, quả nhiên, phần lớn con trai nhận được quà tặng đều treo nó lên balo.
Đây cũng là một loại lặng lẽ khoe khoang, vì để chứng minh sức hút của mình.
Con trai chắc cũng xem trọng sĩ diện, thích khoe khoang.
Khóe mắt nhìn thấy Chu Minh Tự đi tới, Kiều Diệc Khê chuyển ánh mắt sang balo trên tay cậu.
Trống rỗng, gì cũng chưa treo.
……
Có lẽ Tự thần cậu ấy không phải con trai.
Cô nghĩ vậy.
Kết quả lúc cuối tuần nhìn thấy cậu thuận tay xách cái balo khác quay về trường học, bên hông balo hình như còn treo cái gì đó, Kiều Diệc Khê không thấy rõ, tò mò hỏi cậu: “Balo cậu treo cái gì?”
“Cái gì?”
Chu Minh Tự nghe nhắc tới balo thì nhìn nhìn, lúc này mới bừng tỉnh, “Cái cậu đưa tôi đó.”
Cô ngẩn ra một lúc: “Không phải mọi người đều treo trên balo trường phát sao?”
“Nhưng cái balo đó tôi không đeo thường xuyên, nên đổi thành cái này,” Chu Minh Tự nhướng mày, “Sao, xấu?”
“Không,” cô sờ sờ cái mũi, “Đẹp.”
///
Kiều Diệc Khê vừa quay về trường học, Thư Nhiên đã gấp không chờ nổi đi chia sẻ mấy video lưu trữ của bản thân với cô.
“Hu hu hu tớ khóc rồi, đây là thần tiên quyến lữ gì chứ.”
Kiều Diệc Khê: ?
“Cái gì? Phim truyền hình sao?”
“Không phải.”
“Điện ảnh?”
“Cũng không phải,” biểu cảm của Thư Nhiên lập tức trở nên mờ ám, “Thật ra thì tốt nhất là cặp đôi, chỉ ở ngay cạnh chúng ta, vậy mà chúng ta lại không phát hiện!!!”
Kiều Diệc Khê: “Đùa gì thế? Ai với ai?”
Thư Nhiên thần bí đẩy đoạn video cho cô xem.
Mở video ra, bên trong là hình ảnh PUBG, ngay từ đầu Kiều Diệc Khê đã cảm thấy hình ảnh hai người này sao có chút quen mắt, tầm mắt vừa nhìn thoáng qua, trận trò chơi này cô cũng ở đây.
“……”
Không, không chỉ là cô ở đây, cả Thư Nhiên cũng ở đây.
Đây là lần trước, trận bốn người của cô, Chu Minh Tự, Thư Nhiên và Trịnh Ngữ.
“Đây không phải lúc mấy người chúng ta chơi game sao?” Kiều Diệc Khê nói, “Cậu bấm nhầm video?”
“Không,” Thư Nhiên tràn đầy tình cảm, “Kiều Kiều, chúng ta là người dư thừa đứng xem.”
Kiều Diệc Khê: “Cái quỷ gì?”
“Trận đó vừa lúc Trịnh Ngữ đang phát sóng trực tiếp, hai chúng ta chết sớm, Chu Minh Tự vì sống sót thay cậu, nên đã nhặt trang bị của cậu, sau đó cậu ấy còn thay cậu sống sót có đúng không? Sau đó cậu ấy và Trịnh Ngữ phối hợp ăn gà, lúc ấy tớ đã cảm thấy hai người bọn họ chơi còn có chút ăn ý, quả nhiên, hôm nay thấy đoạn video này, đã cắt hình ảnh của hai người họ rồi ghép lại, có người còn bắt đầu chèo thuyền hai người bọn họ.”
Kiều Diệc Khê càng cảm thấy bất ngờ hơn: “Toàn bộ quá trình thì hai người bọn họ không hề giao lưu gì cả, có gì để ghép chứ?”
“Cậu muốn mà, ngay cả không nói lời nào cũng có thể ăn ý, hơn nữa còn là cp (*) cường cường, mối quan hệ đối thủ, đây chẳng lẽ không đáng ghép sao?”
(*) Cp là cặp đôi.
Kiều Diệc Khê nghĩ trăm lần cũng không ra, “Đáng ghép chỗ nào?”
“Đáng ở chỗ có thể bổ não! Tới đây, cậu đọc thử bình luận.”
【 Quá ăn ý rồi, tôi không thể ngờ rằng đây là lần đầu tiên hợp tác, chắc chắn không phải! Có phải hai người bọn họ trước đó chơi tài khoản phụ không, sau đó quên chuyển tài khoản mà mở nhầm phát sóng trực tiếp, lại không thể thoát khỏi vả mặt trên phát sóng trực tiếp, nên mới làm bộ không quen biết, nhưng kỹ thuật phối hợp lẫn nhau đã bán đứng bọn họ! A! A a a! 】
【 Thật là thú vị quá đi mà! Tôi bổ não mười ngàn chữ cường cường đối thủ, đặc biệt là cạnh tranh trong esport không có cách nào công khai, nhưng lại không nhịn được trái tim đến gần trái tim! 】
【 Cậu xem hai cô gái mua nước tương (*) này chết cực kỳ sớm, hơn nữa nguyên nhân chết còn ngu ngốc như vậy, vốn không thể thành sự thật! Cho nên đây là hai người qua đường Giáp bọn họ thuê tới để đánh lạc hướng, nhìn như hai người bọn họ mỗi người sẽ tạo thành một cặp, thật ra thì! Cặp đôi chân chính đã bị chúng ta nhìn thấu ~ hai cô gái này thật tốt, đại trí giả ngu (*), tuy ngã từ trên cao xuống thì rất vô lý lại cố tình, đây là hành động kỳ lạ vốn không phải người bình thường có thể làm được, nhưng tôi cảm kích các cô ấy. 】
(*) Mua nước tương chỉ người qua đường.
(*) Đại trí giả ngu chỉ người thông minh vờ như ngu dốt.
Kiều Diệc Khê nhìn đến dòng bình luận thứ ba: “…………”
Chết vì ngu? Cố tình? Đại trí giả ngu?
Đáng sợ nhất chính là cái gì mà ―― là cậu chơi trò chơi không giỏi sao? Là cậu một lòng muốn đi tìm chết sao?
Đều không phải, là cậu rõ ràng chơi nghiêm túc, nhưng người khác lại nói cậu cố ý tìm chết : )
“Thư Nhiên, bây giờ tớ rất hợp lý hoài nghi về sau có nên chơi game với cậu không.”
Cô, hạng nhất khoa âm nhạc, lúc chơi game bị người hoài nghi là người ngu ngốc.
“Đừng mà,” Thư Nhiên nhanh chóng nói, “Cậu nhìn thấy cái bình luận nói chúng ta không? Cố ý cái gì, cậu không biết lần trước tớ chơi vương giả, chơi rất nghiêm túc, kết quả bị báo cáo, người ta nói tớ tặng đầu người.”
Thư Nhiên: “Tớ tặng khi nào? Tớ dựa vào bản lĩnh của bản thân tự tìm đường chết, đường đường chính chính như vậy mà nói là kỹ thuật không sánh bằng người khác, sao có thể gọi là tặng đầu người hả??”
Kiều Diệc Khê cạn lời cứng họng một lúc lâu: “…… Tâm trạng của cậu thật tốt.”
Thư Nhiên tiếp tục dò hỏi: “Thế nào, xem xong video này, cậu không cảm thấy thú vị?”
“Còn tạm,” Kiều Diệc Khê nói, “Chủ yếu là mọi người quá biết cách suy nghĩ, lại là hai người biết chơi game.”
“Tớ thì không có thời gian lo cái này, hình như cuối tuần Chu Minh Tự phải thi đấu bóng rổ, trận này cần phải tốn chút tinh lực để luyện bóng. Cậu đừng có đi gửi mấy loại đồ vật lung tung rối loạn này cho cậu ấy để phân tán lực chú ý của cậu ấy.”
“Được được được, thần lãnh chỉ.” Thư Nhiên hừ hừ, “Nói lại thì, tớ lại không có phương thức liên hệ của Chu Minh Tự, sao để cậu ấy xem video cp của bản thân được?”
“Lỡ như cậu trộm tài khoản của tớ thì sao?”
Thư Nhiên: ???
Thấp giọng mắng mỏ cô một lúc, Thư Nhiên lại hỏi: “Trận bóng rổ thi lúc nào, chúng tớ có thể đi xem chứ?”
“Chắc có thể, tớ tìm giúp cậu thêm một vé, xem thử có lấy được không.”
“Chỉ thêm một vé?” Thư Nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Vé của cậu cậu ấy đã chủ động cho rồi?”
“Còn chưa cho, nhưng mời tớ đi xem, tớ đồng ý rồi.”
Khi nói chuyện, tin nhắn Kiều Diệc Khê gửi cho Chu Minh Tự đã được nhắn lại: “Cậu ấy nói có thể, tự cậu ấy có năm tấm vé, tớ có thể dẫn thêm bốn người.”
Thư Nhiên: “Hoàn toàn ok, đến lúc đó chúng ta sẽ làm cổ động viên khó quên nhất trên sân bóng rổ cho cậu ấy!”
Kiều Diệc Khê có dự cảm không lành: “Cậu lại muốn làm gì?”
Trận bóng rổ ngày đó, Kiều Diệc Khê rốt cuộc cũng biết trong hồ lô của Thư Nhiên bán thuốc quỷ gì.
Cô mua bốn bộ trang phục cổ động, tuy không lộ hàng, nhưng cực kỳ cực kỳ gây chú ý.
Vào giây đầu tiên Kiều Diệc Khê nhìn thấy đã lập tức từ chối: “Vì sao mua loại này?”
“Phòng chúng ta ra ngoài cổ vũ, phải có mặt mũi,” Thư Nhiên nói, “Ngoan nào, mau mặc vào thử xem.”
“Chắc thôi đi,” Kiều Diệc Khê đổi hướng suy nghĩ, “Âm Thư các cậu ấy chắc chắn không muốn, đến lúc đó chỉ có hai ta mặc, xấu hổ biết bao có đúng không.”
“Không đâu, Âm Thư đồng ý rồi.”
“……”
Kiều Diệc Khê không biết Thư Nhiên rốt cuộc đã làm công tác tư tưởng gì để hai người kia nghĩ thoáng như vậy, tóm lại, cuối cùng thì tất cả mọi người đều mặc nó, cô không thể không chịu sỉ nhục đi thay.
Cô tay chân dài, làn da trắng nõn, cột tóc đuôi ngựa, cả người cực kỳ trẻ trung.
Thư Nhiên hài lòng vỗ tay.
Bốn cô gái xinh đẹp mặc như vậy xuất hiện ở sân bóng rổ, tất nhiên là cực kỳ, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt.
Chu Minh Tự vốn dĩ đang làm nóng cơ thể, nghe thấy tiếng hoan hô bất thình lình xảy ra thì nhìn sang cửa, nhìn thấy trang bị toàn thân của Kiều Diệc Khê, giống như hóa đá mà ngẩn ra một lúc.
Cô rất không thích ứng, ngay cả chào hỏi với cậu cũng không dám, cô tìm vị trí ngồi xuống, sau đó cúi thấp đầu để giảm bớt cảm giác tồn tại.
Cô gái bất đắc dĩ phải mặc váy ngắn như tỏa sáng khắp người, da trắng như sữa bò đến mức làm người khác lóa mắt, vốn dĩ là tiêu điểm của ánh mắt bao người.
Chu Minh Tự xoay người đi lấy balo, gửi tin nhắn cho cô: 【 Vì sao cúi đầu? 】
Kiều Diệc Khê: 【 Cậu nhìn thấy tớ?? Đừng mà qvq】
Chu Minh Tự: 【 Cũng đẹp mà, không cần che. 】
Thư Nhiên ở bên cạnh Kiều Diệc Khê, vừa nhìn thấy tin nhắn Chu Minh Tự gửi tới, lập tức hiểu rõ: “Nhìn đi!! Đàn ông chỉ yêu cầu loại cổ vũ này!! Nhiên Nhiên có phải rất thông minh không!”
Kiều Diệc Khê trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, cô nói với Thư Nhiên: “Đàn ông chỉ yêu cầu loại bạn biết suy nghĩ chu đáo vì bọn họ như cậu.”
“……”
Hai người đang nói chuyện, ở cửa lại xuất hiện thêm hai người nữa, Thư Nhiên đứng lên gọi anh trai.
“Không phải có dư một vé sao, tớ cho anh tớ,” Thư Nhiên giải thích, “Nhưng hôm nay Trịnh Ngữ tới thành phố Y, tớ cho rằng anh ấy sẽ không tới xem trận bóng rổ đâu, không ngờ đúng là tới thật.”
“Em gái mặc trang phục cổ động, bất kể thế nào cũng cảm thấy nên chế nhạo một chút.” Kiều Diệc Khê hiểu rõ, “Nhưng, người cạnh anh cậu là ai?”
Bên cạnh anh Thư Nhiên có một chàng trai mặc đồng phục thể dục, kéo khóa kéo rất cao, nhìn thoáng qua khá xa lạ với chỗ này, nhưng lại giơ tay chào hỏi với Chu Minh Tự, hai người đập tay.
“Đó là Trịnh Ngữ! Trịnh Ngữ!” Thư Nhiên hoàn toàn hào hứng, “Cậu nhìn thấy Trịnh Ngữ và Chu Minh Tự đập tay không, trời ạ, đập tay, cặp đôi Trật Tự Từ (Ngữ Tự) là thật!”
“Trịnh Ngữ? Không phải anh ấy ở thành phố W sao?” Kiều Diệc Khê kỳ lạ, “Hơn nữa cậu không phải là nữ hâm mộ của Trịnh Ngữ sao? Bây giờ lại chèo thuyền Trịnh Ngữ và người khác, cái này hợp lý sao?”
“Tớ chỉ chèo một ngày!” Thư Nhiên tủi thân vươn ra một ngón tay, “Hôm nay ngày cuối, tình cảm tuyệt mỹ.”
“Không thể nào, Trịnh Ngữ từ thành phố W tới đây, thật là chỉ để gặp Chu Minh Tự từng chơi chung mấy trận trong game?” Kiều Diệc Khê có chút hoảng sợ.
Thư Nhiên: “Vậy thì không phải, anh ấy tới tìm anh tớ uống rượu.”
“…… Cậu làm tớ sợ muốn chết.”
“Nhưng đây cũng không cản trở cặp đôi Ngữ Tự là sự thật!”
Chu Minh Tự và Trịnh Ngữ chào hỏi nhau, lúc chuẩn bị tới gần Kiều Diệc Khê đang nói chuyện, vừa tới gần, đã nghe được đoạn đối thoại của hai cô gái.
Thư Nhiên còn đang lặp lại những lời như “cặp đôi Ngữ Tự là sự thật”.
Thật ra thì Mã Kỳ Thành có nói cậu nghe việc này, cậu cũng biết có người ghép cậu với Trịnh Ngữ, nhưng vẫn không thèm để ý, cảm thấy không có nhiều người tin.
Lúc đang muốn nói cái gì đó, cậu nghe Kiều Diệc Khê mở miệng: “Cậu nói không đúng rồi.”
Cậu nâng tầm mắt, cho rằng Kiều Diệc Khê muốn bảo hộ cậu, còn có một chút chờ mong.
Cô sẽ nói cái gì? Sẽ kiên định bảo vệ cậu sao? Sẽ ghen sao?
Cậu có một khoảnh khắc tim tạm dừng đập.
Kết quả nghe thấy cô gái rất nghiêm túc phổ cập khoa học: “Thứ này cần có nghiên cứu, trình tự trước sau phân thành công thụ, nếu cậu đứng ở vị trí Chu Minh Tự là công, phải nói thuyền cậu chèo chính là Lải Nhải (Tự Ngữ).”
Chu Minh Tự: “…………”
Xem trọng cô rồi.
Cậu ho khan hai tiếng, Kiều Diệc Khê quay đầu lại.
“A, sao cậu lại tới đây?”
“Tới nói với cậu một tiếng, thi đấu sắp bắt đầu rồi.”
Kiều Diệc Khê cân nhắc cái này thì có gì đáng nhắc, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười: “Được, vậy cậu cố lên.”
Thi đấu rất nhanh đã bắt đầu.
Kiều Diệc Khê vốn cho rằng bản thân không dễ kích động, nhưng đến khi Chu Minh Tự bắt đầu tiến công, cô mới phát hiện, thì ra trong thân thể của bản thân cũng có một linh hồn dễ châm ngòi dễ bị nổ.
Đối phương cũng rất lợi hại, luôn theo kịp điểm số, hai bên chơi ngang nhau khó phân thắng bại.
Vào mười giây cuối, hai bên điểm số ngang nhau.
Chu Minh Tự cướp được quả bóng cuối cùng.
Cô như có cảm giác cả thế giới đều yên lặng, giống như chỉ còn lại tiếng hít thở của bản thân, ánh mắt chỉ dõi theo cậu một đường thẳng, ngón tay nắm chặt vạt áo.
Trong khoảnh khắc hình ảnh dừng lại, giống như được thiên vị mà tua chậm động tác, sau đó cậu ném quả bóng vào cái rổ xinh đẹp.
Tiếng còi kết thúc vang lên ――
Cả sân thi đấu đều nhiệt liệt hoan hô, Kiều Diệc Khê cũng kích động đứng dậy.
Mũi chân Chu Minh Tự chạm đất, quả bóng rơi xuống phía sau cậu, cậu không đón nó, ánh mắt đầu tiên chính là ngẩng đầu, nhìn về phía cô.
Ai cậu cũng không nhìn, người đầu tiên cậu chia sẻ vinh quang chính là cô.
Phần tóc ngay trán của chàng trai hơi ướt, một đôi mắt đen nhánh, đuôi mắt hơi mở rộng, còn có vài phần tựa như sóng nước dập dềnh. Trong phút giây cậu cong môi cười, chùm tia sáng như bị cắt ra chiếu vào gương mặt cậu, hình ảnh trong nháy mắt được thắp sáng.
Giống như có cái gì đó lóe lên, rất chói mắt.
Cô lần đầu tiên cảm giác được, lúc cặp mắt khí phách hăng hái này cười rộ lên, thì ra rất…… rất dụ dỗ người khác.
Dụ dỗ người khác, giống như ba hồn mất đi bảy vía.
Kiều Diệc Khê ngơ ngẩn một lúc, chân mềm nhũn, một lần nữa ngã ngồi về vị trí vừa đứng lên.
Người bên cạnh đã đứng lên hết, chỉ có cô ngồi xuống.
Thư Nhiên nhìn cô vi phạm quy định: “Bị gì vậy?”
Kiều Diệc Khê có chút thẩn thờ lại không tin mà che ngực, giống như chia sẻ, lại giống tự lẩm bẩm.
“…… Sao tim tớ đập nhanh như vậy?”
Thư Nhiên ra vẻ suy tư, lập tức đáp: “À, vậy có thể là nhịp tim không đồng đều.”
“……”
Tất cả mọi người đều đang hoan hô, ầm ĩ đến mức như hận không thể lật cả cái sân lên, nhưng cô lại cảm thấy toàn bộ thế giới giống như chợt yên tĩnh.
Vì để phối hợp với phần yên tĩnh này, trong đầu cô còn tuần hoàn phát lại hình ảnh vừa rồi, không hề có tạp âm, ngay cả âm sắc cũng vờn quanh góc cạnh.
Cậu mặc đồ chơi bóng, cậu chuyển động yết hầu, cậu chảy mồ hôi, cậu cong khóe miệng.
Còn có, ánh mắt của cậu.
Trong khoảng khắc chiến thắng, người đầu tiên cậu nhìn,
Là cô.