Nói cho cùng thì Tự thần đã độc thân nhiều năm lại là người lần đầu tiên có bạn gái, khao khát được sống mạng ―― cũng đúng thôi.
Mấy người bọn họ chưa chơi bao lâu đã kết thúc chiến đấu, Mã Kỳ Thành đi phát sóng trực tiếp, Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự đi dạo trung tâm gần đó.
Đầu tiên cô dạo quầy bán hàng ở lầu một, lầu một đều là quầy bán đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da, cô nhớ tới có mấy hãng vừa ra sản phẩm mới giới hạn nên chạy tới đó xem thử.
Bởi vì son môi dùng thử có rất nhiều người dùng qua, cho nên Kiều Diệc Khê chỉ lấy son thoa lên tay để quan sát, sau khi thoa năm sáu màu son, cô mới đưa tay mình cho Chu Minh Tự xem.
“Anh cảm thấy cái nào đẹp hơn?”
Chu Minh Tự nhìn một lúc, có thể nhìn ra cậu thật sự cố gắng phân biệt mỗi cây.
Sau một lúc, cậu nói: “Anh cảm thấy…… Không khác lắm.”
“Sao có thể?” Kiều Diệc Khê kinh ngạc, “Một cây đỏ tươi một cây hồng cà chua một cây hồng dâu tây một cây hồng dưa hấu một cây hồng táo, giống nhau chỗ nào.”
Chu Minh Tự lại híp mắt ngẫm lại một lúc, lúc này mới cảm khái: “Thật lợi hại.”
Kiều Diệc Khê mím môi, có chút ngại ngùng: “Cái gì lợi hại? Em có thể phân rõ nhiều màu son như vậy?”
“Không phải,” chàng trai đút tay vào túi, nhàn nhạt nói, “Thiết kế sư lừa phụ nữ tiêu tiền, cố gắng nghĩ ra nhiều tên khác nhau như vậy, rất lợi hại.”
“…………”
Cậu cúi người, nắm cổ tay cô rồi đặt đến trước môi.
Kiều Diệc Khê: ……?!! Anh lại muốn làm gì??
Ngay sau đó, chàng trai ngửi ngửi, lúc này mới nói: “Mùi hương không giống nhau?”
“Ừ,” Kiều Diệc Khê nói, “Hãng không giống nhau thì mùi cũng không giống nhau, cây thứ nhất là vị chocolate, cây thứ hai là mùi hương đào mật, cây thứ ba và thứ tư là hương trái cây nhạt, thứ năm là mùi sơn.”
Chu Minh Tự ngưng tầm mắt: “Thứ năm.”
“Mua cây thứ năm đúng không?”
“Ngoại trừ cây thứ năm, mua hết.”
Kiều Diệc Khê: ???
Là loại này sao??
“Mấy mùi hương trước còn được,” cậu đưa ra câu trả lời, “Chỗ nào tính tiền?”
Kiều Diệc Khê do dự: “Em cảm thấy…… Cái kia, mua một cây là được.”
Chu Minh Tự: “Sao nào?”
“Bởi vì em cảm thấy mấy cây này không khác là bao……”
Cậu thấp giọng cười: “Không phải vừa nãy em nói khác nhau?”
“Đúng là có khác, chỉ là không quá nhiều, son lên môi hẳn khá giống nhau.” Cô nhỏ giọng.
Chu Minh Tự vờ như bừng tỉnh rồi gật đầu phụ họa.
Cuối cùng, biến thành cậu thuyết phục cô: “Không sao, anh tin sau khi son lên môi chắc chắn khác nhau.”
Kiều Diệc Khê nhìn cậu kiên định như vậy, cũng dao động theo: “…… Anh nói thật?”
“Ừ.”
Cứ như vậy, cô không lay chuyển được cậu, thả cậu một mình cảm thấy vui vẻ đi trả tiền.
Tuy rằng cô không biết vì sao mua cây son cũng có thể làm cậu vui vẻ như vậy.
Sau khi thanh toán xong, người nào đó nhìn bốn cái túi trong tay, gập ngón tay cọ cọ chóp mũi.
Cô có chút tò mò, vì sao cô nói mua một cây là được, dù sao thì màu sắc cũng không khác quá nhiều, mà cậu thì muốn mua toàn bộ, ngoại trừ cây cuối cùng.
Thật ra cũng không có nguyên nhân gì khác.
Mùi của cây cuối cùng không dễ ngửi, cậu sợ dưới tình huống riêng tư nào đó ăn luôn loại mùi hương son môi đó, sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm hôn môi của cậu.
Chàng trai liếm khóe môi.
Mùi của mấy cây trước đó còn được, nếm vị…… Hẳn không tệ.
Cứ chờ một chút đi.
///
Kiều Diệc Khê trăm lần không nghĩ tới, một ngày trước khi thi đấu, Chu Minh Tự còn đi xem phim với cô.
Bất kể cô dùng mọi cách để hối thúc cậu thế nào, nói cho cậu biết cô có thể đi tìm Thư Nhiên đi với cô, thì người này vẫn bình thản trước sau như một.
“Không cần sốt ruột, thời gian đi xem phim với em vẫn phải có.”
“Ngày mai phải thi đấu rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”
“Không sao,” cậu mở to mắt, “Anh không lo, em gấp cái gì?”
“Em muốn anh được nghỉ ngơi mà, để ngày mai có trạng thái tốt nhất để đi thi đấu.”
“Em để anh hôm nay ở bên em nhiều một chút, vậy là trạng thái anh tốt rồi,” cậu nói, “Không nhìn em ngược lại anh không thể thi đấu đàng hoàng.”
Kiều Diệc Khê: ?
Đây là lý luận gì.
“Anh thật sự không thành vấn đề?” Cô vẫn xác nhận, “Nếu không sao em luôn cảm thấy mình ảnh hưởng anh.”
Đối với vấn đề này của cô, Chu Minh Tự đưa ra giải thích đơn giản nhất.
“Một ngày trước khi thi đại học anh còn chơi game, buổi tối còn ra ngoài ăn lẩu.”
“……”
“Yên tâm xem phim đi,” Chu Minh Tự xoa xoa gáy cô, “ở trong lòng em ngay cả vòng loại anh cũng không trị được?”
Nếu cậu đã nói như vậy, vậy Kiều Diệc Khê cũng yên lòng xem phim.
Đến cuối cùng nếu tâm trạng cậu tốt, thả lỏng một chút trước khi thi đấu cũng hợp lý, cô hẳn nên tin tưởng năng lực của cậu, không cần dùng hết sức chuẩn bị cũng có thể phát huy trạng thái tốt nhất.
Rạp chiếu phim ở gần nhà, xem xong phim đã là 10 giờ, bọn họ dứt khoát đi về nhà ngủ.
Trước khi chia tay, Kiều Diệc Khê nói với cậu: “Sáng mai em còn có tiết học, 7 giờ phải đi, anh thì sao?”
Chu Minh Tự: “10 giờ xuất phát là được.”
Bàn phím và con chuột của cậu đã có người đem đi, thật ra bên chiến đội đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi hôm nay, nhưng là hai người ở chung một phòng.
Nhưng người anh em được phân cùng phòng với cậu có thể ngáy rõ to vào buổi tối, xuất phát từ việc suy xét mọi mặt, huấn luyện viên để Chu Minh Tự về nhà nghỉ ngơi, trước 10 giờ buổi sáng ngày mai có mặt là được.
Kiều Diệc Khê gật đầu: “Vậy em về trước, ngày mai cố lên!”
Cậu cong môi, “Được.”
Lúc Chu Minh Tự về đến nhà, phòng khách đã tắt đèn, chỉ còn phòng ngủ của ba Chu mẹ Chu còn sáng, bên trong mơ hồ có nói chuyện truyền đến.
Không biết đang thương lượng cái gì.
Cậu đi vào phòng, sau khi tắm xong thì nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức vào 9 giờ sáng, sau khi Chu Minh Tự tỉnh giấc thì tắt chế độ máy bay, nhìn thấy tin nhắn Kiều Diệc Khê gửi tới: 【 Em đến trường học, tuy không thể xem anh thi đấu, nhưng lòng của Kiều Kiều sẽ đi theo anh. 】
Cậu cười, gửi đoạn ghi âm thoại qua đó, “Biết rồi.”
Sau khi rửa mặt, Chu Minh Tự mở cửa phòng chuẩn bị xuất phát.
Ba Chu ngồi trên sô pha, trước mặt đặt một tờ báo, ông ngẩng đầu lên giống như hiểu rõ mọi việc: “Đi làm gì?”
Chu Minh Tự đứng chỗ cửa, không nói chuyện.
Ba Chu đứng dậy, “Ba xem thời khoá biểu của con, 8 giờ sáng hôm nay không phải có tiết học sao? Bây giờ đã 9 giờ, con đi ra ngoài làm gì??”
Chu Minh Tự nhíu mày: “Ba xem thời khoá biểu của con?”
“Sao nào, tôi là ba anh, không thể xem thời khoá biểu của anh?” Ba Chu cười lạnh, “Tôi không xem thì sao biết được hôm nay anh trốn học, tôi không xem thì sao biết được anh trốn học vì ra ngoài chơi game?!”
Chu Minh Tự rất nhanh đã hiểu ra ông ấy đã biết việc cậu muốn đi thi đấu, không nghĩ dây dưa nhiều với ông ấy, “Con đi thi đấu.”
“Thi đấu không phải cũng là chơi game?” Lửa giận của ba Chu đã tăng lên, “Nếu không phải lần trước tôi nhìn thấy anh đến chỗ khác huấn luyện, hỏi qua mới biết anh có ký kết với công ty, chuyện lớn như vậy anh còn muốn giấu bao lâu? Vì sao không thương lượng với người trong nhà? Trong mắt anh còn có tôi và mẹ anh sao?”
“Nếu con nói, ba sẽ đồng ý sao,” Chu Minh Tự nâng mí mắt, nhìn thẳng qua đó, “Hơn nữa đây việc của con, tự con có thể quyết định.”
Ba Chu đã tức đến mức không ổn, ông đập mạnh vào bàn: “Quyết định của anh? Anh giỏi như vậy sao không dứt khoát dọn ra ngoài đi! Thành niên rồi thì cho rằng cánh của mình đủ cứng, còn dám trốn học sau lưng tôi ra ngoài chơi game?!”
Chu Minh Tự hít sâu một hơi, “Con xin nghỉ, lần đầu tiên.”
“Bây giờ nói thì nhẹ nhàng, ai biết anh ở trường học làm cái gì,” ba Chu từng bước ép sát, “Trong nhà từ nhỏ đã vì anh trả giá bao nhiêu? Vì anh chuyển nhà, mấy vạn mấy chục ngàn mấy trăm ngàn vứt đi để tìm giáo viên tốt nhất cho anh, mà anh bây giờ đang lãng phí cái gì ――”
“Anh chuẩn bị không đi học mà đi chơi game? Tôi thấy anh mẹ nó đầu óc không tỉnh táo! Bỏ trường học và tài nguyên tốt như vậy để chạy đi chơi game? Nào có ai sa đọa như anh vậy!”
“Con rất tỉnh táo,” Chu Minh Tự cắn răng, “Con chỉ muốn nếm thử đồ con thích.”
Mẹ Chu đứng bên cạnh, biểu cảm cũng rất khó xử, cuối cùng chỉ thở dài, không biết nên nói gì.
Chỉ là ba Chu tức đến nổi gân xanh: “Anh bây giờ mới bao lớn, sao anh biết bản thân thích cái gì? Anh chỉ là nghiện rồi, Anh bị trò chơi mê hoặc, tôi không có khả năng để anh tiếp tục làm loại việc lãng phí thời gian này, nếu thật sự như thế, mười mấy năm nỗ lực kia đều đổ sông đổ bể!”
“Con học Toán Lý Hóa mười mấy năm, muốn thích đã sớm thích, việc này rất khó hiểu sao.” Chu Minh Tự mặt không biểu cảm, “Cũng phải ăn táo mới biết bản thân không thích, ba không thể vì con đã ăn táo mười năm, sau khi con ăn lê thích lê thì nói con sai có đúng không.”
Cậu nghĩ rằng, có lẽ cậu đã chết lặng khi phải đối mặt với bài thi tẻ nhạt hết ngày này đến ngày khác, chỉ để nhận lấy một khoảnh khắc được đặt ngón tay lên bàn phím, nội tâm cậu dấy lên sự mãnh liệt mênh mông chưa từng xảy ra.
Chính vì đã từng đi nhiều con đường như vậy, mới biết được con đường dưới chân này, là con đường cậu luôn khao khát.
Ba Chu liên tục lắc đầu: “Anh chỉ không muốn nỗ lực.”
Những lời này đã thiêu đốt Chu Minh Tự, dường như mấy đêm qua mà cậu phải chịu đựng vượt qua, những áp lực cậu phải gánh vác, đã bị một đôi tay lau chùi sạch sẽ chỉ trong một giây ngắn ngi. Không thừa nhận quyết định của cậu thì thôi đi, kết quả là, ngay cả công sức cậu đã bỏ ra cũng bị khinh thường.
Chàng trai nhíu mày, đứng thẳng lên: “Ba biết cạnh tranh trong esport kịch liệt cỡ nào không? Những ngày tháng còn lại sao con không tìm một chức vụ an nhàn nào đó rồi ăn no chờ chết?”
“Tôi thà rằng anh đi tìm một chức vụ an nhàn!” Ba Chu càng tức giận hơn, “Biết bao nhiêu nghề đàng hoàng anh không chọn, đi chọn cái việc không ra hồn như vậy, anh cảm thấy hợp lý sao?!”
Chu Minh Tự nhìn thoáng qua đồng hồ: “Không nói với ba nữa, con phải đi.”
Ba Chu thấy đã nói với cậu nhiều như vậy, cậu lại dầu muối không ăn, càng không thể khống chế cơn giận: “Đứng lại! Không được đi!”
Chu Minh Tự mở cửa, đuôi mắt toát ra sự lạng lùng, dõng dạc nói: “Con không thể không đi.”
“Tôi thấy anh điên rồi! Xem tiền đồ như trò đùa!” Ba Chu ở phía sau hô to.
Chu Minh Tự cong môi, để lại câu nói ở cửa: “Con biết, ba chỉ cảm thấy đến lúc so sánh với mấy người con của bạn ba, con của người ta là luật sư là nhân vật tai to mặt lớn, mà con của ba chỉ là một đứa chơi esport, mất mặt biết bao.”
……
Chu Minh Tự đi vào thang máy, nhấn tầng một.
Lúc sắp đi ra cửa tiểu khu, cậu nghe thấy mẹ Chu khàn giọng gọi cậu: “Chu Minh Tự!!”
///
Lúc giữa trưa Kiều Diệc Khê nhận được điện thoại.
Bên kia điện thoại rất ồn, là mẹ Kiều gọi tới, nội dung cũng…… Làm người khác hoảng sợ như trong mơ.
Mẹ Kiều nói với cô, ba Chu bị cao huyết áp đã được người trong nhà đưa đi bệnh viện, làm cuộc giải phẫu, bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, đang nằm trên giường bệnh, bà bảo cô đi qua hỏi thăm một chút.
Lúc Kiều Diệc Khê ngồi trên xe còn rất mơ màng, nhìn hoàng hôn lờ mờ buông xuống, cô thầm nghĩ, sao có thể đột ngột phát bệnh?
Lúc đến bệnh viện, cô quả nhiên nhìn thấy ba Chu nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, cô đặt túi trái cây vừa mua xuống, rồi nói với mẹ Chu hai câu.
Một lúc sau, mẹ Chu mới thở một hơi dài thật dài: “Con biết Minh Tự ở đâu không? Nó vừa đi ra ngoài rồi, dì tìm một vòng cũng không tìm thấy nó.”
Kiều Diệc Khê gần như ngây ngốc trong chốc lát: “Vừa…… Đi ra ngoài?”
Lúc này mới từ từ lấy di động ra xem thời gian, lúc này không phải cậu nên đang thi đấu sao? Vì sao mẹ Chu nói cậu vừa đi từ phòng bệnh ra ngoài?
Mẹ Chu lấy tay đỡ trán: “Nó cãi nhau với chú Chu con rồi, luôn canh giữ ở cửa phòng bệnh, chờ giải phẫu xong mới đi, tâm trạng rất tệ, dì lo lắng nó có chuyện gì.”
“Vậy con, đi tìm anh ấy thử xem!”
Bỏ lại những lời này, Kiều Diệc Khê vội vàng chạy ra ngoài.
Chạy đến cửa bệnh viện, mới nghĩ cứ tìm cậu như vậy vốn không phải cách hay, có lẽ cậu sẽ không ở gần đây.
Kiều Diệc Khê gọi điện thoại cho cậu, sau khi chờ đợi một lúc lây, đầu dây bên kia vừa phức tạp vừa buồn tẻ dừng ngay chỗ “Tút tút tút”.
Cậu không nghe máy.
Lòng cô nóng như lửa đốt, cô như ruồi nhặng không đầu tìm vòng này đến vòng khác quanh con đường, tắt điện thoại rồi gọi lại, dù gọi lại vẫn không ai nghe máy.
Gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại, cô buông di động, bắt đầu thử đăng nhập WeChat của cậu.
Lúc trước tám nhảm, trong lúc vô tình cậu có nói cô biết mật mã của cậu.
Kiều Diệc Khê nín thở đưa vào tài khoản cùng mật mã, bước lên.
Thông báo tin nhắn không ngừng hiện lên, hết tin này đến tin khác liên tục hiện ra, có chấm tròn màu đỏ biểu thị chưa đọc, giờ phút này nhìn như một con dấu đỏ.
Cô đã đoán được chuyện gì đó.
Hàng trên cùng là tin nhắn Mã Kỳ Thành gửi tới, hơn mười tin, cô từ từ kéo lên.
【 Phắc, tôi nghe nói cậu không tham gia thi đấu?!! Có ý gì Chu Minh Tự, cậu sao thế?? 】
【? Sao không trả lời tin nhắn, cậu đừng làm tôi sợ! Nói chuyện đi chứ!! 】
【 Đậu phộng, Tự thần, thi đấu thật sự sắp bắt đầu rồi, cậu thật sự không tới hả……】
……
【 Cậu cãi nhau với em Kiều sao? Sống hay chết nói với tôi một tiếng đi chứ, tôi và Phó Thu bây giờ gấp muốn chết rồi này! 】
【 Bỏ lỡ thi đấu cũng không sao, cho dù là loại lý do ngu ngốc như ngủ quên cũng tha cho cậu, cậu trả lời một chút thôi được không, sao bốc hơi rồi?! 】
Phía dưới là tin nhắn của Phó Thu: 【 Cậu sao vậy, sao không đi thi? 】
Lại kéo xuống chút nữa, rất nhiều tin nhắn đều hỏi cậu vì sao không đi thi đấu.
【 Tự thần, ông đây vì xem cậu phát sóng trực tiếp, trốn học chạy tới tiệm net mở máy thì thôi đi, cuối cùng phát hiện cậu không đi?? 】
【 Sao thế này, sao vị trí của cậu bị một người khác thay thế rồi? 】
【 Không có cậu, trận đấu của chiến đội các cậu quả nhiên không có gì hay. 】
【 Tôi mong đợi lâu như vậy, sao cậu có thể vắng họp. 】
Kiều Diệc Khê cắn môi dưới, nuốt nước bọt, mở ra đoạn nhắn giữa cậu và huấn luyện viên.
Kéo lên trên, lúc 11 giờ, Chu Minh Tự có gửi một tin nhắn.
【 Xin lỗi, cha tôi cần giải phẫu gấp, tôi phải ở lại, không thể đi thi nữa. 】
Huấn luyện viên: 【 Được rồi, tôi nghĩ cách khác xem. 】
Bảy chữ ngắn ngủn, lại không thể bất lực hơn nữa.
Càng đơn giản, càng khó giải quyết.
Kiều Diệc Khê nhìn chằm chằm màn hình, nhìn thật lâu thật lâu, vẫn cảm thấy không thể hồi phục tinh thần.
Cậu chuẩn bị cho trận đấu lâu như vậy, cậu gửi nhiều kỳ vọng vào trận đấu như vậy, cậu dùng tất cả thời gian nghỉ ngơi bản thân có để đi huấn luyện cho trận đấu, cậu từ bỏ rất nhiều mới có thể có được cơ hội thi đấu, cứ như vậy lỡ mất.
Tuy sang năm còn có trận đấu, nhưng là một năm sau. Năm nay cậu hăng hái chờ đợi để trổ tài năng như vậy, lại không thể không dừng bước vì lý do thế này, đứng nhìn người khác đại sát tứ phương nở mày nở mặt dưới ống kính.
Sao có thể không mất mát, sao có thể không muốn tạm thời biến mất.
Giống như còn chưa chuẩn bị tốt lá chắn, thì đã có vô số mũi tên bay từ bốn phương tám hướng, khi không đoán trước đến kết quả, thường có thể làm người khác ngã quỵ dễ như trở bàn tay.
Cuộc sống dường như luôn thích chờ ở chỗ ngoặt, chờ đến lúc chàng trai thoả mãn nhất, rồi cho một cú thật mạnh ngay mặt cậu.
Bây giờ cậu khổ sở đến mức nào chứ.
Kiều Diệc Khê hít hít mũi rồi lau nước mắt.
Cô nhìn đường phố ngựa xe như nước, lang thang không có mục tiêu đi về trước, không biết đã đi tới bờ sông từ lúc nào.
Trời đã vào đêm, ngọn đèn dầu lả lướt treo lên bốn phương tám hướng, vạt áo của ai đó bị thổi bay phần phật, dường như Kiều Diệc Khê có cảm giác nên xoay người, nhìn thấy chàng trai đứng trong bóng đêm.
Cậu chỉ đứng đó, không có biểu cảm gì, cũng không nói lời nào, hai tròng mắt bình tĩnh đến mức gần như trống rỗng, cậu đang nhìn xuống sóng nước trùng điệp.
Giống thẫn thờ, lại giống như suy nghĩ rất nhiều.
Kiều Diệc Khê xác nhận một lúc lâu, lúc này mới dám đi đến sau lưng cậu, cắn môi, vươn tay vòng lấy thân thể cậu.
Cô dán mặt trên lưng cậu, vờ như thoải mái cười cười: “Sao anh không nghe điện thoại của em.”
Cậu không nói gì.
“Không sao, sang năm còn thi đấu,” Kiều Diệc Khê cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng, “Anh xem, cứ xem như cho anh chuẩn bị thêm một năm đi, đến lúc đó chắc chắn anh lợi hại hơn nhiều. Huấn luyện viên nói năm nay có thể lấy giải hay không thì không nói được, nói không chừng sang năm anh thật sự lấy được quán quân thế giới.”
Tiếng người ồn ào quanh thân, nhưng bên cậu lại yên tĩnh đến kỳ dị.
Không biết qua bao lâu, Chu Minh Tự mở miệng, giọng nói nghẹn ngào: “Sang năm nếu vẫn như vậy thì sao?”
Nếu vẫn như vậy, ngay thời khắc quan trọng nhất mà ba Chu vào phòng giải phẫu, cậu hễ là con người. Hễ còn chút lương tâm, lúc này sẽ không thể ngỗ nghịch đi chơi game trước mặt ba Chu.
Dù gì thì bọn họ vì trò chơi nên mới cãi nhau.
Thậm chí Chu Minh Tự còn nghĩ, nếu ba Chu thật sự gặp chuyện gì bất trắc, cậu còn có thể cầm nổi bàn phím sao? Có lẽ sự áy náy sâu sắc sẽ làm cậu từ đây cắt đứt hết mọi việc có liên quan đến esport.
Kiều Diệc Khê nhẹ giọng nói: “Sẽ không.”
“Bọn họ chỉ là nhất thời khó chuyển biến quan niệm, trò chuyện nhiều một chút thì tốt rồi, anh tin em, chắc chắn em sẽ nỗ lực thuyết phục ba mẹ em, sau đó để ba mẹ em đi……”
Chàng trai chợt cắt ngang cô: “Nhưng kết quả đã xảy ra.”
Cô sửng sốt.
“Nếu không có anh,” cậu nhắm mắt, “Chiến đội nhất định phân nhiều thời gian hơn cho các tuyển thủ tham dự khác, là anh đã chiếm cứ trọng tâm toàn đội, nhưng hôm nay, anh vắng mặt.”
“Nếu lấy thời gian dành cho anh phân cho những người bổ sung cho việc lên sân khấu hôm nay, không ai sẽ đối mặt với cục diện khó giải quyết như bây giờ, hôm nay bọn họ sẽ chơi tốt hơn nhiều.”
Kiều Diệc Khê biết, cậu ngoại trừ mất mát, còn có rất nhiều áy náy và tự trách.
Cậu cảm thấy bản thân đã phụ sự trả giá của mọi người trong mấy tháng vừa qua, nhưng việc này không phải là việc cậu có thể khống chế.
“Nhưng anh cũng biết đây là ngoài ý muốn, tình huống ngoài ý muốn không thể tránh được, anh đã làm rất tốt rồi.” Kiều Diệc Khê lại ôm chặt hơn, “Không sao, mọi người sẽ hiểu cho anh, anh cũng không nên trách chính mình.”
Lần đầu tiên cô cảm thấy người trước mặt đặc biệt nhẹ, giống như không dùng sức lực cũng ôm được, giống như sẽ bay mất vậy.
Cô đành phải ôm chặt hơn, lại chặt hơn nữa.
Chóp mũi để trên lưng cậu, không biết nên nói gì mới tốt, chỉ nỉ non hết lần này đến lần khác.
“Sẽ tốt thôi, đi ngủ một giấc ngon, lập tức tốt thôi.”
Gió đêm thổi đến kèm theo một chút khô nóng, gió rất lớn, ngay cả cây cổ thụ cũng suýt chút bị thổi cong.
Bọn họ đứng yên trong bóng đêm thật lâu thật lâu.
Sau đó Kiều Diệc Khê nhìn thấy tin nhắn, nói chiến đội của Chu Minh Tự không qua vòng loại, đội đại diện quốc gia đi thi là hai chiến đội khác.
Hơn nữa, nghe nói câu lạc bộ bọn họ sắp bị thu mua, ông chủ đổi thành ai, sau này sắp xếp như thế nào, tất cả không ai biết trước.
Khoảng thời gian đó, lơ đi những thay đổi trong câu lạc bộ, cậu không đi huấn luyện, Chu Minh Tự lại dời trọng tâm về trường học, ba Chu thì dưỡng bệnh ở bệnh viện.
Tất cả trở về trạng thái bình tĩnh, giống như gió nổi binh hoang mã loạn chẳng qua chỉ là một giấc mơ, cảnh phong ba bão táp đã qua, cuộc sống trở về như lúc ban đầu.
Cậu vẫn đi học tan học với cô, ăn cơm với cô, thời gian có thể ở bên cô cũng nhiều hơn, nên trêu ghẹo cô vẫn trêu ghẹo cô, nên nhường nhịn cô vẫn nhường nhịn cô, nhưng chỉ có Kiều Diệc Khê biết, vẫn thiếu cái gì đó.
Cậu thiếu chút trạng thái, như có sợi linh hồn không trở về thân thể, lâu lâu thẫn thờ, theo lý mà nói thì có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, nhưng quầng thâm trên mắt cậu lại càng nặng.
Sau khi Mã Kỳ Thành và Phó Thu biết sự việc kia, hai người luôn tới tìm cậu đi ăn khuya hay ăn đồ nướng BBQ, vì sợ cậu tinh thần sa sút.
Chu Minh Tự trước giờ không thích ra cửa, bây giờ không từ chối bọn họ, lúc rảnh rỗi sẽ ra ngoài với bọn họ.
Đêm đó Kiều Diệc Khê đi tìm bọn họ hội hợp, từ xa nhìn thấy Mã Kỳ Thành và Phó Thu uống say ngã xuống bàn, nhưng Chu Minh Tự vẫn ngồi chỗ đó tiếp tục uống, cái chai rỗng bị cậu ném vào rổ.
Trong rổ chứa đầy chai rỗng, ném xuống một chai, tạo ra tiếng va chạm tuần hoàn không dứt, cô nghĩ đến một câu thơ người nào viết, cảm thấy cực kỳ thích hợp.
Tiếng bình va chạm thanh thúy này, như âm thanh mộng vỡ.
Cô cố gắng làm cậu vui vẻ hơn, cho cậu đủ thời gian và không gian, cô nghĩ dựa vào lực lượng nhỏ bé của bản thân, dù chỉ một chút thôi, hy vọng có thể kéo cậu ra vũng bùn phiền lòng này.
Cho dù có thể giúp một chút thôi cũng được.
Vì thế cô đọc rất nhiều truyện cười, lúc ở bên cậu thì kể cậu nghe; dẫn cậu đi bắn tên, dẫn cậu đi chơi Escape Room; dẫn cậu leo lên đỉnh núi, dẫn cậu đi biển người tấp nập tiếng nhạc; cô hỏi muốn đi du lịch không, cậu nói một thời gian rồi nói.
Cô bày ra thế giới chân thật thú vị trước mặt cậu, ngay thời khắc cậu cần người bầu bạn, cô canh giữ bên người cậu, để cậu không đến mức cảm thấy cậu đang chiến đấu một mình.
Ngày đó ở nhà, trong lúc vô tình cô nhìn thấy vài bình luận về thi đấu, trong đó còn có nhắc tới Chu Minh Tự.
【 Tôi nhớ rõ có đội cố tình đầu tư vào đội viên nào đó để thông báo thiên hạ, kết quả đội viên kia vốn không lên sân khấu, ha ha ha đúng là vả mặt mà. 】
【 Năm nay chúng ta đánh chẳng ra hồn, cảm thấy giải quán quân khó đoạt. 】
【 Quả nhiên chiến đội nhỏ không thể so với chiến đội lớn, vào được trận chung kết đều là chiến đội lớn, hạng người vô danh chỉ kêu trời thôi. 】
【 Nói thật thì lúc ấy tôi còn rất chờ mong Chu Minh Tự, không xem phát sóng trực tiếp vòng loại, vậy mà cậu ta còn không vào được trận chung kết? 】
Rất nhiều người không xem trận đấu vòng loại, chỉ không thấy cậu tham gia vào chiến đội trong trận chung kết, thì cho rằng cậu bị đào thải.
Cô đang xem, trong lúc vô tình phát hiện Chu Minh Tự đi ngang sau lưng cô, cô cuống quít thu lại di động.
Chu Minh Tự quay đầu: “Sao vậy?”
“Không, không có gì, Thư Nhiên gửi quảng cáo nhỏ cho em.” Cô có chút chột dạ nuốt nước bọt.
“Ừ.” Cậu gật đầu, không nói gì nữa.
Kiều Diệc Khê vốn nghĩ cậu thật sự không phát hiện, nhưng ngày hôm sau đi vào phòng cậu, cô phát hiện có một gói thuốc lá trống trơn trong ngăn kéo cậu.
Thật ra thì bản thân đang làm gì, Chu Minh Tự luôn biết.
Cậu cũng lo sợ biết bản thân không thể như vậy, nhưng tựa như dưới đáy biển, có sợi rong biển cuốn lấy chân cậu, không ngừng kéo cậu xuống dưới, cậu cố hết sức khống chế nó nhưng lúc bị kéo vào vực sâu đã là sức cùng lực kiệt, nào còn hơi sức trồi lên mặt nước nữa.
Hơn mười ngày chiến đội có sự thay đổi, cậu nhận được tin nhắn, có người bảo cậu đến câu lạc bộ một chuyến, nói ông chủ tương lai tìm cậu.
Cậu không biết ông chủ tương lai là ai, đẩy cửa ra, lại nhìn thấy Bùi Hàn Châu ngồi bên cạnh.
Người đàn ông rất nổi tiếng, hàng năm trôi nổi trên hot search, sản nghiệp trải rộng khắp nẻo, vẫn là tin tức của khách quen, gần như không ai không biết tên của anh ta.
Tuổi trẻ tài cao, ngay cả trong danh sách hảo cảm của các trưởng bối cũng có mặt anh ta.
“Chu Minh Tự?” Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt bảo ghế ở trước mặt, “Ngồi đi.”
Chu Minh Tự ngồi xuống, nghe thấy người đàn ông mở miệng trước.
“Trước đó tôi đã xem qua rất nhiều video của cậu, luôn rất xem trọng cậu. Trận đấu vòng loại vì sao không đi?”
Cậu chuyển động yết hầu, nhàn nhạt nói: “Ba tôi bị bệnh.”
Bùi Hàn Châu bưng tách cà phê nhìn cậu một lúc, phút chốc mỉm cười: “Tôi đoán…… Hẳn không chỉ có nguyên nhân này.”
Chăm chú nhìn người đàn ông thật lâu, Chu Minh Tự mới mở miệng: “Ông ấy không đồng ý tôi chơi esport, là do trước trận đấu vòng loại tranh chấp với tôi, sau đó phát bệnh cao huyết áp, thời gian thi đấu ông ấy đang làm phẫu thuật.”
Bùi Hàn Châu gật đầu, “Ba phát bệnh cậu không rời đi, ngược lại còn rất hiếu thuận.”
“Nói trọng điểm đi, cậu hẳn biết tôi dự định thu mua chỗ này, không phải chơi đùa gì, tôi dự định nghiêm túc làm một câu lạc bộ khác biệt của thời đại esport, miếng mồi PUBG này…… Cậu là tuyển thủ tôi muốn bồi dưỡng nhất,” Bùi Hàn Châu đặt khuỷu tay lên tay vịn, ngón tay như có như không nhẹ nhàng gõ “Đội viên cũ có thể đi có thể giữ lại, không muốn làm với tôi cũng có thể giải ước.”
“Tôi muốn ký kết với cậu, đương nhiên, nếu cậu sẵn lòng ký kết, cũng phải tuân thủ theo quy tắc của tôi.”
Chu Minh Tự nhíu mày: “Cái gì?”
Mục tiêu của Bùi Hàn Châu rất rõ ràng, dẫn nhập từng câu từng chữ.
“Nếu đến đội của tôi, vậy cũng không thể vừa đi học vừa game. Tôi yêu cầu cậu giống với tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp khác, phải ở lại căn cứ, nghiêm khắc tuân thủ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nơi này.”
“Bình thường vào chiến đội thì phải tạm nghỉ học, nhưng tôi khá thân với hiệu trưởng đại học A, đến lúc đó thương lượng với ông ấy một chút, nói không chừng cậu thi vài lần thì có thể thuận lợi lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp ―― đây là việc tôi đã suy xét dựa vào điều kiện của cậu, đưa ra nhượng bộ.”
“Đây là cơ hội tốt, nhưng cũng là thử thách dành cho cậu, tôi cũng không có khả năng để cậu lại vắng mặt trong trận đấu tiếp theo, cho nên…… Cậu phải bảo đảm phụ huynh của cậu đồng ý, hoặc dùng biện pháp gì khác ―― việc này tôi không quản, tôi chỉ cần cậu bảo đảm cậu sẽ ổn định là được.”
Chu Minh Tự rũ mắt suy tư một lúc lâu, lúc này mới mím môi: “Tôi ngẫm lại đã.”
“Được, cho cậu hai tuần.”
Chu Minh Tự ra khỏi câu lạc bộ, không đi được bao xa thì nhìn thấy có cặp đôi đang cãi nhau.
Cô gái rơi lệ, tựa như không còn có cách nào, cô bất lực gỡ tay bạn trai: “Anh cứ mãi không gượng dậy nổi như vậy, chỉ thất nghiệp thôi mà, mỗi ngày sa sút tinh thần như vậy, cơm không ăn ngủ cũng không ngủ, không biết đang làm gì. Em đã cố hết sức rồi, nhưng làm thế nào cũng không kéo anh dậy nổi, em rất mệt mỏi, chúng ta thôi đi, em sợ có ngày em cũng bị anh lây vẻ mặt đưa đám đó.”
Chu Minh Tự ngẩn ra.
Cậu nghĩ đến những ngày vừa qua, hình như Kiều Diệc Khê cũng giống như vậy, cố gắng chạy đến trước mặt cậu kể truyện cười, kể những niềm vui nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày, cho cậu video cô kéo đàn, mỗi phút mỗi giây đều dùng hai má lúm đồng tiền nho nhỏ nhìn cậu.
Phải chăng cô cũng không vui vẻ như vậy.
Thế mà cậu đã quên cô cũng không phải người máy, không có cách nào duy trì trạng thái tích cực từng phút từng giây, chỉ khi ở trước mặt cậu, cô luôn mỉm cười, muốn lây lan cậu, muốn chữa khỏi cậu.
Tuy rằng mệt mỏi, nhưng cô không một lần nào oán giận, mỗi ngày đều nghĩ cách mới, hòng muốn dùng lực lượng nhỏ bé tích tiểu thành đại, để đẩy cậu lên hít thở bầu không khí trên mặt hồ.
Cậu đứng tại chỗ một lúc, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn.
Mùa hè đã tới, con ve ồn ào không ngừng tấu nhạc, lá cây ngô đồng nhiễm ánh sáng thấm vào từng sợi gân xanh, ánh nắng chan hòa, vạn vật như được trao cho cuộc sống mới sau khi trải qua một mùa đông khô héo, chúng mọc lên rất nhanh, thân cây chững chạc mọc dọc theo hai bên đường.
Không thể ủ rũ như vậy mãi, cậu hít sâu một hơi, lại mở to mắt, dường như tất cả xung quanh đã thay đổi.
Giống như có đồ vật nặng nề gì đó đã chảy khỏi cơ thể theo dòng khí thở, trong nháy mắt vui hơn rất nhiều, cậu nghĩ răng, vì cô, cậu cũng nên tiêu tan, cũng nên tự giải hòa với bản thân cậu.
Không có gì ghê gớm cả, chẳng qua chỉ bắt đầu lại từ đầu ―― huống hồ cậu cũng hẳn à bắt đầu lại từ đầu, cứ xem như là tích lũy kinh nghiệm.
Lúc cậu về đến nhà thì Kiều Diệc Khê đang trang trí cái gì đó trong phòng cậu, thấy cậu đi đến cửa phòng thì cuống quít che mắt cậu lại: “Ây da đừng nhìn đừng nhìn! Em còn chưa trang trí xong!”
“Trang trí cái gì?”
“Thì……”
Cô đang tìm từ ngữ, đột nhiên chưa kịp đề phòng đã bị người kia kéo vào ngực.
Chu Minh Tự đặt cằm lên vai cô.
Kiều Diệc Khê ngẩn ra, lúc này mới giơ tay đáp lại cậu.
“Sao vậy?”
“Đi du lịch đi.” Cậu thấp giọng nói, “Đi chỗ em muốn đi.”
Cô nhìn đồng hồ treo tường trước mặt, ngửi được hơi thở trên người cậu hình như có điều đó khác biệt, căng tràn như vậy, giống như đã khôi phục đến trạng thái tốt đẹp của trước kia.
Có lẽ do ông chủ mới đã nói lời gì đó dễ nghe, hoặc rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông suốt.
Tóm lại, trời không phụ lòng người.
Kiều Diệc Khê mím môi, rồi mở ra một nụ cười: “Được.”
///
Chỗ đi du lịch do Kiều Diệc Khê chọn, phòng cũng do Kiều Diệc Khê đặt.
Lúc cô đặt phòng ngủ khách sạn, vừa chuẩn bị ra cửa đi học vừa chọn phòng, cảm thấy chủ đề của khách sạn này khá lãng mạn, tên phòng cũng dễ nghe.
Gì mà thị trấn quả xoài, cửa hàng dâu tây, chanh và lá……
Lúc chuẩn bị chốt đơn đặt hàng, Thư Nhiên kéo cô: “Nhanh đi bà cô của tớ ơi, cậu còn ngồi nghiêm chỉnh như vậy?? Chúng ta bị trễ rồi!!!”
Vì thế cô vội vàng bấm chốt đơn, sau đó đi học.
Sau đó tất nhiên việc này bị vứt ra sau đầu, cũng không nghĩ tới phải xác nhận gì đó, cho đến khi hai người đến khách sạn vào tối hôm đó, Kiều Diệc Khê đưa số phòng đã đặt ra, sau đó lấy một tấm thẻ phòng từ nhân viên công tác.
Kiều Diệc Khê đợi nửa ngày, không có tấm thứ hai.
Cô ôn nhu nhắc nhở: “Cái kia…… Chúng tôi có hai cái phòng mà?”
“Chờ một chút nhé, tôi xem thử. Chanh và lá, một phòng nha.”
Trong đầu cô bùm một cái: “Chanh và lá, không phải hai phòng sao?”
Chanh, và, lá.
“Không phải như thế, là một phòng, phòng tên là chanh và lá, không phải chanh, còn có, lá.”
Kiều Diệc Khê hé miệng, phát hiện bản thân nói không ra lời. Bên cạnh dường như có người đang thấp giọng cười.
Cô muốn xoay chuyển tình hình: “Vậy còn phòng nào trống chứ?”
“Đã hết rồi, phòng của khách sạn chúng tôi đều yêu cầu đặt trước, mua tại chỗ rất khó mua được.”
“…………”
“Được.”
Hai người kéo hành lý vào phòng, trên giường đôi to rộng vẩy đầy lá cây và hoa, bên cạnh còn có đèn xông tinh dầu, trong phòng tắm còn có một bồn tắm siêu lớn.
Kiều Diệc Khê nhìn chằm chằm một lúc, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Có ý gì, chuẩn bị cho cặp đôi hưởng tuần trăng mật sao.
Cô giống như trốn tránh vọt vào nhà vệ sinh, điên cuồng gửi tin nhắn cho Thư Nhiên: 【 Ai có thể ngờ, ai có thể ngờ rằng loại tên chanh và lá này là một phòng đơn? Phòng khác đều gọi là dâu tây quả xoài cherry, dựa vào cái gì chỉ có phòng này thêm chữ “và”?? 】
【 Tớ nghĩ rằng đây là hai phòng, chỉ ghép cạnh nhau, kết quả lúc tới nơi thì nói với tớ là một cái? Vì sao là một phòng? Nó không thể hiện rõ ràng một chút sao?? Vì sao giá một phòng lại gấp đôi phòng khác? Này không phải là lẫn lộn nghe nhìn sao?? 】
【 Ở tại chỗ còn không mua được phòng khác, khách sạn này chỉ còn thừa một cái phòng lớn có giường xa hoa như này thôi sao! 】
【 Tớ đã chết, tớ thật sự đã chết, Thư Nhiên. 】
Chu Minh Tự dựa vào quầy bar, thích thú thưởng thức dáng vẻ nôn nóng của cô: “Sao em lại có vẻ mặt anh dũng hy sinh?”
Kiều Diệc Khê nhìn ra đó, mới phát hiện phòng tắm này có kính mờ nửa trong suốt, rèm ở bên ngoài, lúc đi vào không kéo lên thì trong và ngoài đều nhìn thấy rõ.
……
Cô căng da đầu đi ra phòng tắm, cố gắng nặn ra một nụ cười mỉm rất chi là ưu nhã khéo léo.
Chu Minh Tự dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Đứng một lúc, Kiều Diệc Khê cảm thấy cô sắp bị mùi của tinh dầu làm cho cơ thể hít thở không thông, vội vàng đi mở vali.
“Cái đó, em…… Em đi tắm trước?”
“Nếu không thì sao?” Chu Minh Tự thấy cô nói những lời này khá buồn cười, cậu cong môi, nhướng mày nói, “Còn muốn anh tắm chung với em?”