Thư Nhiên trào dâng tâm huyết muốn chơi một ván để giết thời gian, vừa vặn lúc đấy là sáu giờ chiều.
Mở trò chơi lên, cô nhìn thấy Kiều Diệc Khê đang online chơi vui vẻ với Chu Minh Tự, ba chàng trai khác thì ở phía trước anh dũng giết địch, Kiều Diệc Khê đi đằng sau như một đứa vô danh tiểu tốt, tác dụng duy nhất là tiêu hao thuốc dự trữ của cả đội —— dù sao thì một con gà mờ chỉ vừa ló đầu ra thôi đã bị người đối diện hạ gục.
Nhưng con gái chơi game cũng có thể thu được ưu đãi, cho dù gà mờ như Kiều Diệc Khê, nhưng do là cô gái duy nhất, cũng phải nhận được một chút săn sóc từ con trai.
Thư Nhiên cảm khái một tiếng, lập tức quyết định sắm vai như nhân vật của Kiều Diệc Khê, "cố gắng" gia nhập tất cả đội ngũ đều là con trai, trở thành một cô gái cho dù có gà mờ đi chăng nữa, cũng vẫn như cũ có thể độc chiếm sự nuông chiều trong đội.
Thế là cô gửi tin nhắn cho anh trai ruột là Thư Úy: 【 Hello, trai đẹp có ở đây không? 】
Thư Úy vừa nhìn đã biết không có chuyện gì tốt, cẩn thận nhắn lại cô: 【 Em lại viết số điện thoại của anh trong mấy cuộc phỏng vấn mua bảo hiểm cho người già? 】
Thư Nhiên cười híp mắt nhắn lại: 【 Sao có thể, Nhiên Nhiên tốt như vậy, Nhiên Nhiên không làm được loại chuyện này. 】
Thư Úy rất nhanh gửi qua đây một tấm hình, là ảnh chụp màn hình bảy cuộc gọi nhỡ.
【 Hôm qua ông đây đang ngủ trưa thì bị điện thoại đánh thức, người đầu dây bên kia hỏi anh có phải là Nicolas · Triệu Tứ không. 】
"..."
Thư Nhiên chột dạ nuốt nuốt nước bọt, nói sang chuyện khác: 【 Không nói cái này, em gái anh bây giờ rất trống vắng, ăn gà với em đi? 】
Sau đó gửi cái meme "con gà bông vàng" lớn qua (*), gà còn dùng biểu tượng để thay thế.
(*) Bản gốc là “鸡否”表情包.
Thư Úy mặc kệ chủ đề của cô, tiếp tục nhớ lại: 【 Tuần trước đó nữa, cô em gái thân yêu của anh còn dùng tên anh đăng kí trang web tình yêu và hôn nhân, còn điền vào mục sở thích của anh là thích làm móng tay, bạn bè hỏi anh có phải đã mất hi vọng với cuộc sống không. 】
Thư Nhiên chột dạ, càng không phản bác được, đành gọi một cú điện thoại qua đó.
Cô biết bản tính của Thư Úy, nói chuyện phiếm trên mạng còn có thể từng bước ép sát quở trách cô, nhưng chỉ cần cô gọi điện thoại hoặc hiện trường cầu xin anh ta, thì rất hiếm khi anh ta không đồng ý.
Điện thoại thông rồi, Thư Nhiên cố hết sức làm cho dây thanh của chính mình dịu dàng hơn, thoạt nhìn giống như tốt bụng.
"Những thứ ấy cũng không phải trọng điểm, là em không hiểu chuyện mới có thể bỏ bột ngọt vào cơm của anh, " cô cầm điện thoại chân tình tha thiết "sám hối", "Nhiên Nhiên bây giờ rất chán, bản thân ăn gà thì chết sớm, anh có thể dẫn em chứ?"
Đối mặt với năn nỉ của cô, Thư Úy chậm rãi trả lời: "Anh của em vừa bàn xong một vụ làm ăn, rất mệt."
Thư Nhiên cắn răng, chuẩn bị mắng anh ta vô tâm, lại nghe thấy giọng nam bên kia nói: "Anh kêu đại lão dẫn em đi vậy."
Cô từ chối ngay tại chỗ: "Không nên không nên không được, em không muốn chơi với người không quen, hơn nữa nói không chừng đại lão sẽ bị em đào hố, sau đó mắng em thành máu chó đầy đầu, cuối cùng còn gây gỗ với anh."
"Tìm người quen họp thành đội chơi một ván với nhau không được sao?" Thư Nhiên nói, "Em muốn làm con người nhàn nhã đi sau ba chàng trai."
Thư Úy đáp lại sáu chữ vô cùng đơn giản: "Đại lão nhìn rất đẹp trai."
"Vậy à," Thư Nhiên suy nghĩ một vòng, lập tức nói, "Vừa vặn chơi với anh cũng chán rồi, vậy gọi đại lão đến dẫn em nằm ăn gà được rồi."
Liếm liếm môi, cô vì mình giảng hòa: "Không phải là vấn đề có nhìn mặt hay không, chủ yếu là do em muốn tiếp xúc với bạn mới."
Trong giọng cười của Thư Úy như hiểu rõ tất cả, anh như sáng tỏ chuyện gì đó rồi nói: "Được, anh hỏi thử khi nào anh ấy rảnh."
"Có thể, sau đó thuận tiện gửi ảnh chụp của anh ấy cho em."
"Tự chụp không có, có một tấm lúc anh ấy tốt nghiệp trung học, có xem không?"
"Xem xem xem!" Cô gật đầu như giã tỏi.
Không bao lâu sau, Thư Úy gửi ảnh chụp của đại lão thần bí trong truyền thuyết ăn gà kia cho cô, cô không cúp điện thoại mà chỉ thoát ra ngoài xem.
Thư Úy thật không nói xạo, mặt đại lão này... Thật đúng là điển trai.
Mày kiếm mắt sáng sống mũi cao, khóe mắt chất chứa một chút lãnh đạm, chủ yếu chính là tạo cho người khác cảm giác cực kỳ tốt.
Thư Úy có vóc người khá tốt, có lẽ vì vậy mà tiếp xúc được với con trai có tỷ lệ tốt cũng lớn hơn một chút.
Thư Nhiên cảm thấy có lẽ do bản thân lâu lắm rồi chưa nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào hợp ý mình, nên lúc này mới nảy mầm một chút rung động đã lâu chưa xuất hiện.
Quan trọng hơn là người nọ là đại lão ăn gà, có thể dẫn cô ăn gà.
Nên biết là mỗi lần nhìn thấy có người dẫn theo Kiều Diệc Khê ăn gà, ván nào cũng vừa nói vừa cười nhẹ nhõm gần chết, đương nhiên cô không có khả năng không hâm mộ.
Hắng giọng một cái, Thư Nhiên hỏi Thư Úy: "Tài nguyên tốt như vậy sao anh không giới thiệu cho em sớm hơn?"
"Anh sợ người khác cảm thấy em đang hại anh ta."
"... ?"
"Anh có ý gì?" Thư Nhiên tốn hơi thừa lời, "Em gái xinh đẹp như hoa như thế mà không đạt được sao?"
"Có đạt được hay không, " Thư Úy dừng một chút, "Trong lòng em hẳn đều biết."
Thư Nhiên không mấy để tâm mấy lời nói tổn thương của anh trai, vẫn còn nói: "Anh nói xem đến lúc đó anh ấy có thể muốn không?"
"Muốn cái gì?" Thư Úy không hiểu ý cô lắm.
"Muốn cùng em sáng lập ra một giai thoại tình yêu tuyệt mỹ, song túc song phi nam canh nữ dệt thành một cuộc sống hạnh phúc ngay trên chiến trường kích thích."
Thư Úy: "......"
Em gái này của anh ta, bản lĩnh khác thì không có, nhưng trái lại thì pháo nổ ngay miệng lại chơi rất tốt.
"Anh ấy tên gì?" Thư Nhiên đột nhiên hỏi.
Thư Úy giải đáp: "Trịnh Ngữ, ngữ trong ngôn ngữ."
Thư Nhiên còn đang chìm đắm trong tư tưởng của mình: "Vậy em cũng đành đồng ý khi Trịnh Ngữ theo đuổi không dứt, sau đó không thể không triển khai tình yêu say đắm nồng cháy tan chảy tuyết đọng ở núi sông với anh ấy."
Trầm mặc một lúc, Thư Úy trầm ngâm nói: "Hi vọng đợi lát nữa em nhìn thấy anh ấy cũng có thể nói như vậy."
Thư Nhiên ho một tiếng: "... Vậy em không dám."
Cô chỉ có cái miệng là nhiệt tình, mở miệng là có thể ba hoa chích chòe, thời gian học trung học có sáng tác văn, cho dù là thứ không thích cũng có thể thổi đến mức như nước chảy mây trôi điên cuồng nhập ma.
Ngay cả Kiều Diệc Khê đôi lúc có nói đùa rằng sau này cô có thể làm chủ blog mỹ thực hoặc son môi, dù sao chỉ cần cô vừa mở miệng là cảm tình đầy đủ, có thể làm đồ vật sinh sôi từ hai sao thổi tới năm sao.
Khi Thư Úy nghe lời này của cô, tự nhiên cũng biết dựa vào tính cách của cô, lúc này chỉ là có chút thiện cảm với Trịnh Ngữ, tạm thời không tồn tại cái gì mà " tình yêu nồng cháy tan chảy tuyết đọng ở núi sông", chẳng qua cũng có chút ngoài ý muốn.
Anh ta nói: "Bây giờ em chẳng qua là nhìn khuôn mặt, hoàn toàn không biết nhân phẩm tính cách gì gì đó, vậy mà đã có ý tứ với người ta?"
"Không được?" Thư Nhiên nhíu mày, " Không phải nhan sắc đại diện cho khí chất sao?"
Tất nhiên không tính là đặc biệt yêu thích, những lời nói rác rưới này của cô chỉ vì làm bầu không khí sinh động nên mới thuận miệng nói thôi, cũng không phải chưa từng thấy qua, khẳng định không thể thực sự si mê vì người này.
Suy tư một lúc sau, cô lại trả lời: "Nhưng bạn bè của anh, có lẽ không sai đâu."
Thư Úy bị cô nịnh bợ như vậy, lập tức liếm liếm khóe môi chuẩn bị tiếp thu nhiều lời nói a dua nịnh hót hơn, chợt nghe Thư Nhiên ở bên kia tiếp tục nói ——
"Dù sao chắc chắn hơn anh."
"......"
"Không phải, em nói sai rồi," Thư Nhiên nhận ra sai lầm của mình, vội vàng phi phi hai tiếng, "Chắc chắn anh ấy cũng đáng tin như anh."
Thư Úy mới không tin lời của cô, chỉ là cũng không có ý định so đo với cô nữa, dù sao cũng đã quen rồi.
Anh em ruột thịt, chẳng phải là yêu thương và tàn sát lẫn nhau sao.
"Hỏi Trịnh Ngữ rồi, một tiếng sau anh ấy rảnh."
Thư Nhiên hỏi: "Theo hai chúng em sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Anh cũng đi cùng đi, được không, " cô khó có khi năn nỉ, "Dù sao một tiếng sau mới đánh, anh nghỉ ngơi một chút hẳn là có tinh lực."
Thư Úy hỏi cô: "Thế nào?"
"Một mình em, xấu hổ."
"... ?"
///
Một tiếng sau, Trịnh Ngữ đúng giờ online.
Thư Nhiên và Thư Úy chờ trong đội ngũ, chẳng bao lâu sau, anh ấy gia nhập bên phía Thư Úy.
Trịnh Ngữ không mở micro ngay từ đầu, Thư Nhiên đang suy nghĩ cái gì đó, lại hỏi Thư Úy một câu: "Chỉ một mình anh ấy sao?"
Thư Úy đáp: "Ừm, chỉ một."
"Vậy em phải tự động ghép một đồng đội sao?"
"Không cần, anh ta dẫn được."
Thư Nhiên vừa nghĩ người này lợi hại như vậy sao, vừa bắt đầu trò chơi.
Trước lúc lên máy bay, Thư Nhiên quay sang xác nhận với Thư Úy: "Chúng em nhảy với anh ấy sao?"
"Ừm."
Trịnh Ngữ nãy giờ không nói gì, làm cho Thư Nhiên vốn có chút hiếu kỳ ngày càng ngứa ngáy trong lòng, cô thấy Trịnh Ngữ đánh dấu, sau đó dẫn bọn họ nhảy dù.
Sau khi rơi xuống đất, Thư Nhiên tùy tiện nói hai câu với Thư Úy, lại liếm liếm môi, chậm rãi thăm dò: "Sao số ba nãy giờ không nói gì?"
Số ba chính là Trịnh Ngữ.
Thật ra thì Trịnh Ngữ không có thói quen mở micro, chỉ khi thỉnh thoảng có việc thông báo thời gian mới có thể mở một lúc, nhưng nếu Thư Nhiên đã nói như thế, thế là anh ta mở micro ra nói câu nói đầu tiên.
"Rất lâu không chơi trên điện thoại rồi, có thể rất gà mờ."
Thư Nhiên chuẩn bị nói một câu "Không sao", xung quanh đã có tiếng súng vang lên, cô vội vàng bấm vào nhắc nhở Trịnh Ngữ xung quanh có người, kết quả súng còn chưa vang được mấy tiếng thì màn hình đã truyền đến nhắc nhở ——
Đồng đội của bạn【 Trịnh Ngữ 】 đã sử dụng nắm tay hạ gục【 Tôi ăn sống mẹ cậu 】.
...
Nắm tay??
Này thích hợp sao??
Thì ra cô nói mình gà mờ là rất gà mờ, còn đại lão nói mình gà mờ, là loại gà mờ trắng trẻo đặt trong bảo tàng : )
Cô đang ngẩn ngơ căm giận, bất bình vì vừa mới chạm đất còn không nhặt được cây súng nào, đã vậy vừa quay người lại thì thấy có người đánh mình, lập tức luống cuống tay chân không kịp suy nghĩ, cô quay đầu lại chạy vào phòng.
"Có người đánh em, Thư Úy!"
Trên tay cô không có súng, nếu không lúc này sẽ tuyệt đối không quay đầu chạy, nói thế nào cũng phải đối đầu chính diện một chút với người kia thì mới đúng.
Thư Úy cực kỳ đàn ông: "Trịnh Ngữ, đi cứu em gái tôi."
Trịnh Ngữ đáp chữ được, hỏi Thư Nhiên: "Người ở đâu?"
"Ngay bên cạnh em, có lẽ 170 độ, em đoán cậu ta sắp đi tới."
Cô cái gì cũng không nhặt được, trống rỗng từ trên xuống dưới, ngay cả tư cách quyết định thắng bại cũng không có.
Nhưng may mắn thay có Trịnh Ngữ ở đây.
Anh ta phát hiện ra người đằng sau rồi pằng pằng hai tiếng, dùng súng lục giải quyết người kia.
"Có còn nữa không?"
"Chắc là... Không."
Trịnh Ngữ không nói gì nữa, đổi sang cây súng ngon lành hơn trong cái hộp của người đó, sau đó đi đến nhà khác lục soát.
Thư Nhiên chạy đến bên cạnh cái hộp, bởi cô cái gì cũng không có, hệ thống tự động giúp cô nhặt cây súng lục Trịnh Ngữ vừa thay.
Cô chậm chạp nhìn nhân vật của mình, con người nhỏ bé giơ cao tay lên đạn cây súng anh vừa dùng, đạn còn lại mười ba viên.
Dường như anh vừa thực sự chạm vào cái đó, mà bây giờ cây súng đã bị nắm chặt trong lòng bàn tay cô.
Cô cọ cọ vạt áo, cảm thấy lòng bàn tay có chút nóng.
Lại chơi thêm một lúc với Trịnh Ngữ, Thư Nhiên phát hiện anh đánh rất được, chỉ là ít nói một chút.
Vì thế cô còn cố ý ám chỉ gửi tin nhắn cho Thư Úy: 【 Sao nãy giờ anh ấy không nói gì, không phải có ý kiến gì với em chứ? 】
Thư Úy qua một lúc mới nhắn lại: 【 Không phải, anh ta cứ như vậy. 】
Thư Úy lại nói: 【 Rốt cuộc em muốn cho người ta chơi game hay là nói chuyện phiếm? 】
Thư Nhiên không chút nào che lấp: 【 Muốn cả hai. 】
Thư Úy nhìn tin nhắn này âm thầm cười một cái, thầm nghĩ sau này nếu cô em gái nói nhiều này thật sự bắt được người ta, làm cho Trịnh Ngữ nói nhiều lên cũng không hẳn là chuyện không thể.
Trò chơi chơi được nửa đường thì bọn họ đi nhặt một cái thùng thính, Thư Úy đội cái mũ cấp ba lên đầu, Thư Nhiên vừa nhìn có chút động lòng, mờ ám ngầm nói: "Anh, đồ vật trên đầu anh to quá che đi vẻ đẹp trai của anh, không tốt."
"Mũ cấp ba của anh đen quá, không có hoa văn gì cả, không xứng với khí chất cao quý của anh."
"Cho nên?" Thư Úy hỏi cô muốn thế nào.
"Chúng ta đổi đi, anh xem cái mũ cấp hai của em, trong màu đen còn mang theo hoa văn màu trắng, vừa có vẻ ngoài khiêm tốn mà không thiếu đi cảm giác thiết kế, hoạt bát sống nhăn, quả thực quá hoàn mỹ."
"Hoàn mỹ như vậy em đổi với anh làm gì?"
"Em muốn đưa đồ tốt hơn cho anh mà."
Trịnh Ngữ ở một bên nghe xong lời này thì mỉm cười.
Thư Nhiên hướng dẫn từng bước: "Anh cảm thấy thế nào, anh?"
Người anh trai lười biếng đáp lại: "Chẳng ra gì."
"... Anh vẫn là level quá thấp, không hiểu em gái dụng tâm lương khổ, " Thư Nhiên liên tục lắc đầu, vì để bảo vệ tôn nghiêm cho chính mình, "Anh cho rằng không có anh thì em không tìm được mũ cấp ba sao? Nực cười!"
Thư Úy thích thú: "Vậy em tìm xem?"
Thư Nhiên vừa xoay người chuyển hướng sang Trịnh Ngữ.
"Cái kia... Trịnh Ngữ."
Trịnh Ngữ đáp một tiếng: "Ừm."
"Mũ... Cho em mượn đội chút đi? Kết thúc ván này trả lại anh."
Hai người vốn chỉ mới quen, cũng không phải có quan hệ anh em, con gái đã lên tiếng rồi, Trịnh Ngữ cũng không có lý do không cho.
Thế là anh ấy tháo mũ cấp ba của mình cho Thư Nhiên.
"Cảm ơn cảm ơn, " Thư Nhiên cảm ơn rối rít, "Người tốt cả đời bình an!"
Cuối cùng, Thư Nhiên còn cảm khái một câu.
"A, trên thế giới này có nhiều linh hồn ưu tú như vậy, lại không tới lượt anh trai em."
Thư Úy chậm rãi nói: "Tiền đồ, còn có thể giẫm một nâng một."
Bên này, sau khi Thư Nhiên đội cái mũ cấp ba vào, còn chưa kịp vui vẻ bao lâu mà cô đã làm người thứ nhất trong đội ngũ vọt vào phòng trước mặt, kết quả không ngờ rằng bên trong cất giấu hai tên địch, cô còn chưa kịp phản ứng gì đã chợt trúng đạn, mũ bay mất rồi, người cũng bị hạ gục.
Cô vội vàng thông báo với hai người bọn họ: "Bên trong có người, hai người."
Thật ra thì cũng không ôm hy vọng sống sót gì, dù sao hai người kia và cô cùng ở trong một phòng, cho dù nhắm hai mắt đánh bừa cũng có thể giải quyết cô.
Không ngờ rằng Trịnh Ngữ rất nhanh đã đi tới, anh đứng ở cửa sổ quét chết người đang bắn cô, sau đó trèo cửa sổ đi vào, nhanh chóng giải quyết một người khác, sau đó qua đây cứu cô.
Cũng chẳng phải cảnh đặc biệt mưa gió kích động gì, anh giết hai người rất nhẹ nhàng, nhưng trong khoảnh khắc này không biết đã chọc tới chỗ nào của Thư Nhiên, cô chỉ thấy tấm hình tuần hoàn hiện ra trước mắt, sau đó bỗng nghe thấy lòng mình lộp bộp một tiếng.
Có ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào, ánh vàng rực rỡ tạo thành bao phủ khắp nơi, thời tiết đặc biệt tốt đẹp.
Cô kỳ lạ, vì sao vừa nãy không chú ý tới, bây giờ mới cảm thấy trời sáng đến mức hơi chói mắt.
Trịnh Ngữ cũng không giục cô hoàn hồn, ném thuốc cho cô rồi đứng chờ ở một bên.
Đi theo khoảnh khắc tâm động chần chừ chậm rãi kia, Thư Nhiên nhìn thấy Trịnh Ngữ đứng bên cạnh bầu bạn với mình, cảm giác tim đập có khuynh hướng nhanh dần.
"Anh đang bầu bạn với em sao?" Sợ cô sợ ư?
"Không phải, " Trịnh Ngữ nói, "Anh đang chỉnh cài đặt."
"......"
Mẹ nó, tên trực nam không hiểu phong tình này.
///
Sau khi offline trò chơi, Thư Nhiên vẫn còn đọng lại cảm giác đó.
Cô gửi tin nhắn cho Thư Úy, dò hỏi tình báo: 【 Cảm giác của anh ấy với em thế nào? 】
Thư Úy thực sự không hiểu ra sao cả: 【 Anh nào biết. 】
Thư Nhiên hỏi: 【 Anh ấy sẽ chê em cản trở sao? 】
Thư Úy bất đắc dĩ chỉ đành nói: 【 Giúp em hỏi một chút. 】
Qua một lúc, tin nhắn của Thư Úy lại gửi qua đây: 【 Không có, khen em đáng yêu. 】
Thư Nhiên chống hai má cười rộ lên, không hiểu sao tâm tình rất tốt, vạch chăn lên, chạy đến bệ cửa sổ ngắm trăng.
Qua một lúc bình phục tâm tình của mình, cô nói với Thư Úy: 【 Gửi hình chụp màn hình cho em! 】
Con gái mà, luôn muốn tận mắt xác nhận chút chuyện nào đó, nhất là muốn nhìn thấy câu trả lời cụ thể.
Thư Úy gửi hình chụp màn hình cho cô.
Trong ảnh chụp màn hình, Thư Úy hỏi anh ta: "Có cảm thấy em gái tôi cản trở, gì cũng không biết ngoại trừ kêu bừa, ảnh hưởng cậu phát huy không?"
Thư Nhiên nhìn câu hỏi này của Thư Úy, quả thực muốn ngồi máy bay qua đó nhổ sạch tóc người này.
Có biết nói chuyện không vậy! Ở trước mặt Trịnh Ngữ còn nói như vậy, cô tức giận đến mức đầu cũng phình to.
Thế nhưng kéo xuống chút nữa, tất cả khó chịu đều trở thành hư không.
Trịnh Ngữ nói: 【 Hoàn hảo mà, khá đáng yêu. 】
Mặc dù không biết đây là lời khách sáo chừa mặt mũi cho Thư Úy, hay là lời khen xuất phát từ nội tâm của anh ấy, lúc này, Thư Nhiên không quan tâm nữa, cảm thấy đây anh ấy thật sự muốn dùng lời này khen cô.
Thư Nhiên nói với "ống truyền lời": 【 Có thể gửi WeChat của anh ấy cho em chứ? Hỏi anh ấy chút vấn đề. 】
Thư Úy gửi một từ: 【 Xùy. 】
Cô gái nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, anh thật đúng là quá rõ ràng.
Thư Nhiên lấy được số WeChat của Trịnh Ngữ, gửi lời mời kết bạn, Trịnh Ngữ cũng vừa khéo cầm di động, rất nhanh đã bấm chấp nhận.
Thư Nhiên chẹp chẹp miệng —— gửi qua nhanh như vậy mà đã chấp nhận, có phải có ý với cô không?
Cô dùng đầu lưỡi quét hàm răng, đang suy nghĩ nói chút gì đó, kết quả không cẩn thận bấm vào nút gọi điện thoại.
... Bàn tay này xảy ra chuyện gì?!
Cô chưa kịp bấm nút tắt thì Trịnh Ngữ đã bấm nhận.
"Alo?"
Trong bóng đêm, giọng nói anh ấy hiếm khi rõ ràng.
Con người Thư Nhiên quen dùng miệng, đôi khi chỉ cần một chút thiện cảm cũng có thể nói đến mức như có thể chết vì tình vậy, nhưng tới loại thời khắc này, lại có chút nghẹn lời.
Cô khô cằn đáp lại câu: "Alo?"
Nói xong cũng muốn cắn lưỡi tự sát.
Trịnh Ngữ đợi một lúc, không đợi được cô mở miệng, cuối cùng nói: "Anh của em nói em có vấn đề muốn hỏi anh, chuyện gì?"
"Chính là... Cái kia..."
Cô nhìn bóng cây lung lay dưới ánh trăng ở bên ngoài cửa sổ, chẳng hiểu sao phun ra câu hỏi ——
"Anh có bạn gái chứ?"