Thư Nhiên xem xong ảnh chụp, lúc chơi game ngày kế tiếp, Trịnh Ngữ phát hiện Thư Nhiên đã đổi ID trong trò chơi thành 【 Vẻ đẹp cấp cung điện 】, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ngày hôm nay vẫn như thường lệ, ba người chơi hình thức bốn người, lúc chơi được hơn một nửa thì Thư Úy bận chuyện gì đó, tạm thời offline một lúc, do đó chỉ còn lại Thư Nhiên và Trịnh Ngữ ở trong game.
Lúc đứng ở đằng kia chán gần chết, Thư Nhiên nhớ tới một chuyện, cô quay sang hỏi Trịnh Ngữ: "Hôm qua em chia sẻ lên vòng bạn bè anh có nhìn thấy không?"
Trịnh Ngữ nhớ lại một lúc rồi nói: "Nhìn thấy."
"Nhìn thấy sao anh không bấm thích?" Thư Nhiên đặt câu hỏi.
Cô cố ý chia sẻ để anh xem, còn tưởng rằng anh không nhìn thấy, nên cả đêm mở WeChat một ngàn lần, màn hình thiếu điều bị cô bấm nổ.
Trịnh Ngữ còn chưa từng nghe qua cách nói chuyện này, anh nói: "Còn chưa có thói quen này."
"Được rồi..." Cô nói, "Vậy sau này nhìn thấy tin của em thì nhớ bấm thích, có nghĩa là anh đã thấy."
Tuy anh không biết vì sao, nhưng vẫn cảm thấy không nên hỏi nguyên do, dù sao anh cũng không quá khó khăn với việc này, nên chỉ gật đầu đồng ý: "Được."
Thư Nhiên nhướng mày, cô rất hài lòng đối với lời nói của Trịnh Ngữ.
Vì để thí nghiệm người này rốt cuộc có đồng ý thật hay không, buổi tối cô cố ý chia sẻ lên vòng bạn bè.
Cô không biết nên chia sẻ nội dung gì, còn vắt hết óc suy tư một lúc, cuối cùng mới đăng một một trạng gà mờ đau khổ không liên quan.
Đợi thêm hai tiếng đồng hồ, thông báo Trịnh Ngữ bấm thích vẫn chưa hiện lên.
Thư Nhiên nổi giận đùng đùng gửi tin nhắn cho Kiều Diệc Khê: 【 A, đồng ý lúc đó thì tốt như vậy, bây giờ đã qua hai tiếng đồng hồ rồi còn chưa bấm thích, nhất định là đã quên mất! Không bấm thì không bấm, tớ sẽ không tin đàn ông thêm một lần nào nữa! ! 】
Vừa nhấn gửi tin này rồi thoát ra ngoài, cô đã nhìn thấy Trịnh Ngữ bấm thích.
Thư Nhiên lại hỏa tốc nhắn cho Kiều Diệc Khê: 【 Anh ấy bấm thích! Hi hi hi. 】
Kiều Diệc Khê: ...
Chẳng bao lâu sau, Kiều Diệc Khê cực kỳ thấu hiểu tổng kết lộ trình suy nghĩ của Thư Nhiên:
【 Một giây trước: Anh ấy đồng ý với tớ rồi còn dám không bấm thích tớ? Sao anh ấy còn chưa bấm thích tớ? ? Thôi vậy thôi vậy, không bấm thì không bấm, tớ không cần anh ấy bấm thích, tớ cũng không để ý anh ấy, đàn ông cút đi! 】
【 Một giây sau: Oa anh ấy bấm thích! 】
【 Có lẽ đây chính là phụ nữ. 】
Thư Nhiên biện hộ cho chính mình bằng lời lẽ nghĩa chính: 【 Không, là sự thẳng thắng và tính nết nói là làm của anh ấy đã cảm động tớ. 】
Kiều Diệc Khê một lời nói toạc ra thiên cơ: 【 Không phải do khuôn mặt sao? 】
Thư Nhiên: ?
///
Lại chơi trò chơi với nhau thêm một lúc, Thư Nhiên và Trịnh Ngữ cũng chầm chậm thoát khỏi cảm giác mới lạ ngay từ đầu, sau đó từ từ thân nhau hơn.
Một khi đã thân với nhau, Thư Nhiên liền không nhịn được muốn để lộ bản tính.
Rất nhanh sau đó, Trịnh Ngữ đã phát hiện bản chất chơi game của cô ——
Một vị tuyển thủ vừa gà mờ vừa cứng đầu thích xông pha ra ngoài.
Đa số con gái hoặc là gà mờ sẽ trốn trong phòng bất động; hoặc là lợi hại sẽ đứng mũi chịu sào, anh dũng đấu súng.
Mà Thư Nhiên là kết hợp giữa hai loại, trình độ trò chơi đã gà mờ còn thích đi ra ngoài thể hiện.
Nhìn thấy người thì lập tức xông lên, cũng không xem lại bản thân có đánh thắng không; nếu không thắng được thì dưới tình huống sẽ ló đầu mở ống ngắm nhìn người ta, cuối cùng chính mình bị hạ gục.
Thật đúng là có một tấm lòng nhiệt huyết chiến đấu không chịu thua cuộc.
Hai ngày đó, câu Trịnh Ngữ nghe cô nói nhiều nhất chính là ——
"Phắc, có người đánh em? Để em xem thử người ở đâu, ừm? Sao em chết rồi??"
Thế nhưng Thư Nhiên vẫn như cũ không buông bỏ giấc mộng anh hùng trong lòng.
Nếu nhìn thấy người ở quanh mình, chỉ cần trên tay có súng, thì phản ứng đầu tiên của cô vẫn là xông lên phía trước bắn người ta.
Trịnh Ngữ ở bên kia nhắc nhở: "Anh ta có kỹ thuật bắn súng rất chuẩn, em cẩn thận một chút."
Thư Nhiên an ủi anh ngược lại: "Không sao, em cảm thấy lần này em có thể đánh..."
Còn chưa nói hết, người đã bị mấy tiếng súng hạ gục, Thư Nhiên giãy giụa bò đến phía sau tảng đá để trốn.
Câu nói kia trong cổ họng chuyển sang: "—— Quấy rầy rồi."
Cuối cùng là Trịnh Ngữ qua đây cứu cô, sau khi ném chút thuốc cho cô thì đứng lên bắn người kia.
Không thể nghi ngờ gì, Trịnh Ngữ thắng.
Thư Nhiên liên tục cảm thán, sau đó chạy đi nhặt đồ.
Trịnh Ngữ nhìn hướng cô đi: "Bên kia còn có người."
Vốn tưởng rằng vừa ăn giáo huấn, cô sẽ không xông lên trước nữa, nào ngờ cô gái còn nhanh chóng bấm gửi câu nhắc nhở thoại: "Tôi xông lên trước!"
Đây là câu nhắc nhở thoại trong trò chơi, là giọng nói của một cô gái cứng rắn kiên cường, trong giọng nói còn tràn đầy cảm giác trịnh trọng thể hiện sự việc đang nghìn cân treo sợi tóc, nghe xong thì có chút tức cười vì nghiêm túc quá mức.
Hơn nữa câu "Tôi xông lên trước" này, không phải hệ thống ngầm thừa nhận, cũng chính là nói, đây là câu cô cố ý tự điều chỉnh chỉ để bày ra quyết tâm gương mẫu làm kẻ xông pha.
Hình như còn rất có trách nhiệm...
Tâm trạng của Trịnh Ngữ nhất thời hơi phức tạp.
Cho nên khi nhân vật của Thư Nhiên kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, Trịnh Ngữ cũng không quá bất ngờ.
Dù sao một mình cô xông lên trước như vậy, khẳng định khó mà chống đỡ kẻ địch bên kia.
Thế là Trịnh Ngữ chạy qua đó giải quyết chuyện cô gây ra.
Bên cạnh có hai người, anh vốn chuẩn bị bắn từng người, kết quả Thư Nhiên bị hạ ở đó, vì điều kiện không cho phép, anh chỉ có thể tiến lên lấy một địch hai, lúc chỉ còn sót lại một chút máu thì nhanh chóng giết hết hai người, sau đó đến cứu cô, Thư Nhiên hình như còn rất tự đắc: "Em đỡ đạn cho anh."
Trịnh Ngữ trầm mặc một lúc, không vạch trần: "Ừm."
Thư Nhiên lại nói: "Chính là kỹ thuật bắn súng bây giờ còn không phải rất chuẩn, em sẽ tiến bộ."
"... Ừm."
"Anh tin em chứ? Em sớm muộn gì cũng có một ngày trở thành chiến thần trong trò chơi, thật."
"... Ừm."
Thư Nhiên hiển nhiên không phải đặc biệt hài lòng câu trả lời chỉ có một chữ của anh ấy: "Trừ ừm thì anh không biết nói cái khác sao?"
"Được, " Trịnh Ngữ bị cô chọc cười, "Mong em trở thành chiến thần vào ngày đó."
Thư Úy bình tĩnh bổ sung: "Không có ngày đó."
Thư Nhiên: ?
Suy nghĩ lúc lâu, cô không nhịn được vì đính chính chính mình: "Trịnh Ngữ, anh đừng nghe Thư Úy. Anh ấy lúc nào cũng chê em, em vẫn có rất nhiều chỗ lợi hại."
Trịnh Ngữ cũng cổ vũ: "Ví dụ như?"
Thư Nhiên còn chưa kịp nói, người anh trai Thư Úy này đã nghĩ nghĩ, thay cô nói: "Một hơi có thể ăn hết hai cái trứng chần nước sôi có được tính không?"
"..."
Trịnh Ngữ chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy Thư Nhiên phản bác.
"Nói bậy bạ gì đó."
"Không phải một hơi, là một ngụm, một hơi em có thể ăn hai mươi."
"Nhưng một ngày ăn quá nhiều trứng gà không tốt, em ăn tối đa hai cái."
Trịnh Ngữ: ...?
Nghe qua sở trường đặc biệt là hát hò khiêu vũ, chứ chưa từng nghe qua sở trường đặc biệt là một ngụm nhét hai cái trứng chần nước sôi.
Thấy qua gà mờ chơi game, chứ chưa từng thấy vừa gà mờ vừa thích xông ra ngoài.
Cô bé này đúng là... Phá vỡ nhận thức của anh.
Anh đang vô ý thức cười, bất thình lình nghe thấy Thư Úy nói với chính mình: "Tháng sau cậu có muốn tới thành phố Y không? Trường học em gái có một trận bóng rổ, cậu có đi xem không?"
Bởi vừa nhắc đến chuyện này, nên Trịnh Ngữ đương nhiên nghĩ: "Em gái cậu còn biết chơi bóng rổ?"
"Em không biết, chỉ biết nhìn người khác chơi, " Thư Nhiên hắng giọng một cái, "Người em cực kỳ mảnh mai, không nhấc nổi quả bóng đâu."
Thư Úy: "..."
Sau khi đề cập đến chuyện này rồi kết thúc chủ đề nói chuyện, Thư Úy cũng chưa nói thêm cái gì khác, hình như là bỗng nhiên có chuyện gì cần làm, nên anh offline đi xử lý.
Sau khi anh ấy offline, Thư Nhiên bàn một đề tài khác với Trịnh Ngữ.
"Tháng sau anh muốn tới thành phố Y sao? Tới làm gì?"
"Thì... Anh của em mời anh, nên đi."
"À."
Cô không có đề tài gì để nói, nửa ngày mới xả ra một câu: "Trận bóng rổ kia rất hay, anh thích chơi bóng rổ chứ?"
"Chơi, nhưng mà rất ít."
"Em cũng vậy." Thư Nhiên phụ họa.
"Vậy cái gì?" Anh ấy nghiêng đầu, "Không phải em không nhấc nổi quả bóng sao?"
Thư Nhiên vừa nghĩ cũng đúng, cô ho nhẹ một tiếng, bốn lạng đẩy ngàn cân (*) nói: "Ở trong mộng đánh."
(*) Bốn lạng đẩy ngàn cân là một trong những chiêu thức Thái Cực Quyền, lấy nhu thắng cương, mượn ngoại lực để giải quyết một việc khó khăn.
...
Sau đó Thư Úy không ở đó nữa, Trịnh Ngữ cũng bận đi làm việc khác, thời gian chơi trò chơi của hôm nay liền kết thúc.
Thư Nhiên đang dừng ở giao diện trang chủ, cô dùng chấm đỏ để mở mấy cái khung ra, sau đó bắt đầu bấm loạn xạ.
Kết quả phát hiện ra chút chuyện ở một trang nào đó.
Hôm qua cô thuận tay tặng tiền vàng cho Trịnh Ngữ, hôm nay Trịnh Ngữ nhìn thấy cũng tặng lại cô một phần.
Sau khi bấm nhận, hệ thống tự động tặng lại giúp cô, bên trên nhanh chóng lóe ra một nhắc nhở ——
【 Độ thân mật của bạn và Trịnh Ngữ đã tăng 2 điểm. 】
Độ thân mật.
Độ thân mật...
Từ ngữ thật mờ ám.
Quả tim cô nhẹ nhàng co rút lại một cái trong khoảnh khắc đó, cảm giác tế hai tràn đến đầu ngón tay, như vừa lén lút hoàn thành giao dịch bí mật gì đó vậy, cô khóa màn hình, một lúc sau mới nhìn vào trong màn hình đen xì, nhìn thấy chính mình đang cười toe toét.
Cô cũng thường xuyên tặng tiền cho người khác, nhắc nhở như thế này đã chẳng phải là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thế nhưng khi người đối diện biến thành Trịnh Ngữ, hình như sự việc cũng trở nên không giống nữa, lời nói bình thường nhất cũng có thể kích động tâm tình của cô, dễ như trở bàn tay làm cô vui mừng.
Là niềm vui nhỏ bé, do bắt đầu thích nên mới được sinh ra.
///
Tối thứ sáu, ba người lại cùng nhau chơi một ván.
Vào phút cuối cùng còn lại mười mấy người, vòng tròn co lại đặc biệt nhỏ, một vòng tròn cực nhỏ cũng cất giấu bốn đội địch, tiếng súng liên tục vang lên không ngừng kể từ hai phút trước.
Thư Úy nhìn tình huống xung quang rồi nói: "Xung quanh có ba đội. Trước hết cứ để cho hai đội bên phải chiến nhau trước, chúng ta đi giải quyết đội ở phòng bên trái trước."
Trịnh Ngữ ừ một tiếng.
Thư Nhiên vừa nghe thấy bên cạnh đều là tiếng súng, ngay lập tức có một chút kích động, nhưng theo bản năng lại có chút nhút nhát.
Cô đứng trước cửa sổ, hơi do dự không biết bản thân rốt cuộc nên đi lên đánh đâu, hay là nghỉ ngơi một chút, rồi mới đi lên đánh tiếp?
Trịnh Ngữ đứng ở bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ này của cô, thầm nghĩ cô có thể lại đang rục rịch muốn "Tôi xông lên trước" nữa hay không, anh quay sang hỏi cô một câu: "Lần này có muốn sống đến khi ăn gà không?"
Mấy trận trước cô cũng xông lên trước, đương nhiên cũng là người chết trước, bây giờ ván này chỉ còn lại ba đội, cách thời gian ăn gà không còn bao lâu.
Chỉ cần có thể nhịn xuống nhất thời ngứa tay là cô có thể sống đến cuối cùng, coi như là cho Trịnh Ngữ một lần triệt để hoàn thành nhiệm vụ dẫn em gái ăn gà trong hôm nay.
Thư Nhiên cho rằng anh ấy muốn tìm kiếm một chút động lực được mong đợi từ người khác, thế là vội vàng gật đầu: "Muốn muốn."
Nếu như không phải không làm được, ai lại không muốn sống đến thời khắc cuối cùng rồi ăn gà chứ.
"Vậy đừng xông về phía trước nữa, " Trịnh Ngữ nói, "Đến lúc đó người khác dùng em làm mồi, lúc bọn anh đến cứu viện sẽ dễ làm cho toàn đội bị diệt sạch."
Lại hoặc là không cần dùng cô làm mồi, trực tiếp bắn cô trước, có trình độ nhất định lại thiêu sạch chí khí bên này của bọn họ.
Dù sao thì đồng đội chết cũng không phải là đề tài nhẹ nhõm gì.
"Nghiêm trọng như thế à..." Thư Nhiên liếm liếm môi, "Vậy em tạm thời không xông lên trước."
Cô đứng ở trong phòng một lúc, nhưng cũng không chịu ngồi yên mà cứ chạy tới chạy lui nhìn người ta, chỉ là lần này cẩn thận hơn mấy lần trước nhiều, không khai hỏa hấp dẫn sự chú ý của người khác nữa.
Xung quanh toàn là tiếng súng nổ, Thư Nhiên nhìn thấy Trịnh Ngữ nhảy ra ngoài.
Cô vội vàng hỏi: "Anh ra ngoài sao, còn em thì sao, em làm sao bây giờ?"
"Em..."
Trịnh Ngữ dừng một chút, nói, "Ngoan ngoãn trốn phía sau anh."