Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy
Chương 45
Anh biết nói câu ấy ra sẽ không biết nên khóc hay nên cười, nhưng anh không muốn mình một thân đầy mùi rượu nói ra điều gì với Thành Việt, huống chi…
Kê Từ nghĩ được nửa chừng vươn tay xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi chầm chậm ngồi dậy, đè xuống cơn choáng vì say rồi cầm quần áo đến phòng tắm.
Tắm rửa xong, đầu óc anh vẫn còn váng vất, đến tủ lạnh lấy bình nước uống một hơi cạn sạch mới cảm thấy tỉnh táo hơn, trong cổ họng cũng là cảm giác mát mẻ.
Uống hết nước, Kê Từ đi đến phòng Thành Việt, ngừng bước chân nhìn cửa phòng đóng chặt, nhíu mày suy tư.
Cả người Thành Việt như chiếc côn thẳng tắp ngồi bên giường, cúi đầu nhìn nắm tay căng thẳng nắm thành đấm của mình.
Cậu nghe được tiếng động Kê Từ mở cửa, cũng nghe được tiếng nước nhỏ bé, kể cả tiếng bước chân nhẹ nhàng của Kê Từ hướng đến phòng cậu.
Kê Từ hiện tại đang đứng ngoài cửa phòng.
Thành Việt nghĩ đến đây tai càng đỏ chót, cậu không nhịn được đè tay lên ngực trái, muốn cầu xin trái tim mình nhảy chậm lại, như vậy cậu mới có thể nghe rõ được tiếng động của Kê Từ bên ngoài.
Trong sự yên tĩnh bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, cả người Thành Việt run lên, chui tọt vào chăn, che kín bản thân mình.
Mà tiếng bước chân ngoài cửa cách cậu ngày càng xa, mãi cho đến khi Thành Việt nghe thấy tiếng đóng cửa phòng Kê Từ, mới thò đầu ra khỏi chăn, trên mặt hoang mang cực độ.
Cậu không hiểu nổi tình trạng của mình.
E rằng sâu trong tiềm thức đã ý thức được, thế nhưng Thành Việt không dám đi sâu vào cân nhắc, vì cậu vừa do dự vừa sợ hãi.
Sáng hôm sau Thành Việt dậy rất sớm, sau khi sửa soạn xong nhìn cửa phòng Kê Từ đóng chặt, suy nghĩ lung lắm nhưng không vào xem, trực tiếp ra khỏi nhà chuẩn bị đi học.
Lúc đứng trước cửa thang máy cậu luôn nghĩ ngợi, có nên đi xem thử Kê Từ hay không, đêm qua Kê Từ uống nhiều rượu như vậy, có khó chịu hay không, có nôn không…
Thành Việt cắn răng chuẩn bị quay người trở về thì thang máy vang lên tiếng ‘keng’.
Thang máy đi lên, sau đó không đợi Thành Việt tránh khỏi cửa thang máy thì cửa đã mở.
Có một người đứng trong thang máy, chờ Thành Việt thấy rõ không khỏi hơi mất tự nhiên cúi đầu.
“Đi học?” vẻ mặt Kê Từ hơi ngạc nhiên.
“Ừm.” Thành Việt qua loa đáp lại, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Kê Từ.
“Sao lại đi?” Kê Từ ra khỏi thang máy, tay xách bữa sáng mới vừa mua “Ăn sáng rồi hẵng đi.”
“… bạn học nói qua đón tôi.” Thành Việt nói chuyện lắp bắp, đôi mắt nhìn quanh “Tôi đi trước đây.”
Kê Từ cau mày định nói gì đó, nhưng thấy Thành Việt có gì đó không bình thường nên đành nhịn xuống, Kê Từ suy nghĩ rồi lấy một túi đồ ăn ra đưa cho Thành Việt “Nhớ ăn đấy.”
Thành Việt nhận túi rồi nhanh chóng xông vào thang máy.
Kê Từ nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trên mặt có vẻ suy tư, lúc đầu anh còn cho rằng Thành Việt chỉ là giận dỗi bình thường thôi, chờ một hai hôm là được.
Mà sự việc lại nằm ngoài dự liệu của anh, Kê Từ phát hiện mỗi ngày Thành Việt đều vừa nghiêm túc lẫn nơm nớp lo sợ bắt đầu trốn anh, có lúc tránh không khỏi thì trực tiếp giả mù.
Có lần Thành Việt xem phim tự mình cười lăn cười bò trên ghế sa lông, vừa thấy anh đi tới thì cố sức dừng lại, giả vờ giả vịt trừng mắt không cảm xúc.
Còn có một lần Thành Việt nửa đêm ra lục lọi tủ lạnh bị anh bắt quả tang, rồi do chạy nhanh quá mà đập trán lên cửa phòng.
Những chuyện như thế còn có rất nhiều, tính tình như trẻ con của Thành Việt cứ như vậy qua bốn, năm ngày ngắn ngủi thật khiến Kê Từ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Chiều thứ sáu này Kê Từ làm việc xong chuẩn bị đón Thành Việt tan học, muốn hòa hợp với cậu hơn một chút thì đúng lúc đó nhận được một cú điện thoại.
Là thám tử tư đã liên hệ trước đó.
Kê Từ nhíu mày, nghe điện thoại quyết định nơi gặp mặt xong hướng thẳng đến nơi đó.
Hai người gần như đến tiệm cà phê cùng lúc, Kê Từ cùng thám tử Tiểu Trần ngồi xuống, Tiểu Trần cười cười, báo cáo thông tin tư liệu không hề qua loa.
“Đàm Mẫn Mẫn và Lương Tư Nguy quả thật có quan hệ, nhưng họ không thường xuyên gặp nhau, tôi theo dõi cô ta lâu như thế mà chỉ thấy hai người gặp mặt vẻn vẹn có một lần, địa điểm là ở một hội quán tư nhân, có tính bảo mật rất cao, tôi chỉ chụp được ảnh hai người cùng đi ra ngoài.” Tiểu Trần vừa nói vừa đẩy túi văn kiện trên bàn qua, ngay sau đó bảo “Hơn nữa, tôi phát hiện phương diện tinh thần của Đàm Mẫn Mẫn khả năng là có vấn đề, có một lần cô ta ở nhà tròn ba ngày liền không ra ngoài, em trai cô ta tới cửa quậy phá rất nhiều lần, gần đây Đàm Mẫn Mẫn đang liên lạc với chuyên gia tâm lý, nhưng mà hiệu quả không như mong đợi, trong hai ngày ngắn ngủi mà cô ta đã đổi ba chuyên gia tâm lý rồi.”
“Phương diện tinh thần xảy ra vấn đề?” Kê Từ hơi ngạc nhiên, nhất thời nghĩ tới một phương án có thể áp dụng được.
Nếu tâm lý Đàm Mẫn Mẫn thực sự có vấn đề, vậy tất thảy đều dễ làm hơn nhiều.
“Không sai.” Tiểu Trần gật gật đầu, tay chỉ vào túi văn kiện trên bàn “Danh sách địa chỉ bệnh viện và bác sĩ tâm lý mà cô ta từng liên hệ đều ở trong đó.”
Kê Từ mở túi giấy ra kiểm tra tỉ mỉ, trả phí hoàn công cho Tiểu Trần, thấy thời gian sắp đến liền lập tức lái xe đến trường học đón Thành Việt.
Tới trường học, Kê Từ vừa lấy di động trong túi ra định gọi điện thoại cho Thành Việt.
Lúc nghiêng đầu thì ánh mắt lướt qua một chiếc moto khá ngầu bên lề đường, anh đã từng thấy nam sinh ngồi trên moto vài lần, còn có Thành Việt cầm mũ bảo hiểm đứng cạnh xe.
Hai người đang vừa nói vừa cười.
Kê Từ nhìn một hồi bắt đầu đen mặt, tay cầm điện thoại di động gọi cho Thành Việt.
Điện thoại rất nhanh thông máy, Kê Từ xuyên qua cửa sổ xe nhìn Thành Việt đang nhận điện thoại.
“Ở đâu thế?” Kê Từ hỏi.
“Tôi vừa tan học.” Tay cầm mũ bảo hiểm của Thành Việt đổi tư thế cầm.
“Tôi đang ở trước cổng trường nhóc.” Kê Từ nói.
“Chú tới đón tôi?” trên mặt Thành Việt đầu tiên là vui vẻ, tiếp đó ném mũ bảo hiểm cho Bạch Trinh, sau đó quay đầu nhìn trái phải tìm xe Kê Từ.
Kê Từ nhìn một loạt động tác của Thành Việt, sắc mặt mới khá hơn.
Thành Việt bấy giờ cũng đã thấy được xe Kê Từ đậu bên đường, vội nói: “Tôi thấy chú rồi, qua ngay đây.”
“Được.” Kê Từ cúp điện thoại, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Thành Việt.
Thành Việt cách đó không xa nói gì đó với nam sinh kia, tay nam sinh vỗ vai Thành Việt rồi lái moto đi, bây giờ Thành Việt mới chạy qua chỗ anh.
Kê Từ nhanh chóng thu lại đường nhìn, quay đầu đi không bao lâu thì cửa xe bên kia liền được mở ra.
Thành Việt thở hổn hển ngồi lên xe, trên mặt không mấy dễ chịu hỏi: “Hôm nay sao chú không gọi trước cho tôi, suýt chút nữa tôi đã về nhà rồi.”
“Quên mất.” Kê Từ nói xong nhìn Thành Việt còn chưa thắt đai an toàn, nghiêng người sang định kéo đai an toàn cho cậu thì Thành Việt đột nhiên đẩy anh một cái.
Kê Từ dừng động tác, cúi đầu nhìn Thành Việt không biết đang nghĩ gì, nhẹ giọng hỏi: “Có phải nhóc đang trốn tôi không.”
Thành Việt nghe vậy giật mình, đầu ngón tay nắm đai an toàn dùng lực nên hơi trắng đi.
Mấy hôm nay đúng là cậu đang tránh mặt Kê Từ, vì cậu nghĩ không ra rốt cuộc là mình bị làm sao, hơn nữa từ sau buổi tối hôm đó thì mỗi lần cậu đối mặt Kê Từ đều cảm thấy không ổn, đặc biệt là lỗ tai, lần nào cũng nóng lên.
“Thành Việt.” Kê Từ gọi cậu.
“Hả?” Thành Việt nghiêng đầu nhìn anh.
“Nhóc…” Kê Từ nhìn đường phía trước, suy nghĩ một lúc vẫn không mở miệng được, anh không có bất kỳ lý do gì bảo Thành Việt cách xa nam sinh kia, cũng không có tư cách can thiệp vào chuyện kết giao bạn bè của Thành Việt.
Sau khi về nhà, tuy trong đầu hai người không nghĩ cùng một chuyện nhưng đều không hẹn mà cùng giữ im lặng.
Ăn xong cơm tối, Thành Việt chui ngay vào phòng nhỏ, bức tranh sơn dầu này sắp xong rồi, trong hai ngày này cậu sẽ hoàn thành nó.
Kê Từ cũng không có nhiều thời gian nghĩ chuyện khác, chuyện của Đàm Mẫn Mẫn đã bị xé ra một lỗ hổng, đánh nhanh thắng nhanh là tốt nhất.
Cho nên sáng hôm sau, Kê Từ đã ra ngoài từ rất sớm.
Đến khi Thành Việt thức dậy thì Kê Từ đã đi từ lâu rồi.
Kê Từ như thường lệ để lại tờ giấy, Thành Việt nhìn chằm chằm tờ giấy kia hồi lâu, cuối cùng thở dài đem tờ giấy về phòng mình.
Thành Việt trề môi làm xong bài tập rồi úp sấp trên ghế sô pha nghịch điều khiển tivi, nghĩ xem khi nào Kê Từ về nhà.
Mãi cho đến buổi tối, Thành Việt nhìn thời gian trước và sau khi tắm xong rồi lại úp sấp trên sô pha đợi một lúc lâu, nhưng Kê Từ vẫn chưa về.
Sau cùng, Thành Việt bực bội trong lòng đi vòng quanh trong nhà.
Thành Việt cảm thấy mình đúng là đồ thần kinh, cậu nhìn thấy Kê Từ thì không dễ chịu, không nhìn thấy Kê Từ thì trong lòng không thoải mái.
Cho đến 10 giờ tối, Thành Việt xoay vòng vòng trong nhà vài vòng rồi gọi điện thoại cho Kê Từ.
Điện thoại rất nhanh kết nối, nhanh đến nỗi Thành Việt chưa kịp chuẩn bị lời mình muốn hỏi.
“Này? Thành Việt à?” âm thanh Đường Cảnh truyền tới từ bên kia đầu dây.
“Cậu ấy đi rửa tay rồi.” Đường Cảnh cười nói “Mấy chú đi ăn cơm với nhau, đừng lo, nhóc ăn cơm chưa?”
Thực ra Thành Việt ăn rồi, nhưng suy nghĩ một chút lại bảo: “Chưa ạ.”
“Ôi, đã trễ thế này rồi còn chưa ăn sao, vậy nhóc mau tới đây đi, bên chú cũng vừa mới bắt đầu thôi, Kê Từ thực chẳng ra sao cả, sao không chăm sóc cháu xong rồi ra ngoài chứ.” Đường Cảnh oán trách “Chú gửi địa chỉ cho nhóc, gần lắm, cháu tự bắt xe tới đây, nhớ chú ý an toàn nhé.”
Thành Việt cúp máy xong nhanh chóng thay quần áo, chạy xuống lầu, gọi xe đến địa chỉ nhà hàng mà Đường Cảnh gửi.
Sau khi vào nhà hàng Thành Việt nói số phòng riêng cho nhân viên phục vụ, đi theo nhân viên phục vụ lên lầu, trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, Thành Việt trông thấy phòng toàn người là người thì hối hận rồi.
Cả phòng có tổng cộng khoảng mười người, bây giờ đều đang nhìn về phía cậu, Thành Việt lo lắng lui về sau vài bước.
“Vào đi.” Đường Cảnh cười đứng dậy, vẫy vẫy tay với cậu.
Thành Việt không nhúc nhích, tìm bóng dáng Kê Từ khắp phòng.
“Tới đây.” Kê Từ đứng lên, kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra.
Trong nháy mắt Thành Việt nhìn thấy Kê Từ, tâm trạng buồn bực cả ngày chợt tan đi, khóe môi không kiềm được nở nụ cười.
“Bây giờ còn chưa ăn tối sao?” Kê Từ chau mày nhìn cậu ngồi xuống, vừa nói vừa xới cho Thành Việt một chén cơm “Sao không gọi thức ăn ngoài.”
Thành Việt nhận bát cơm xong có hơi ngại ngùng “Quên mất.”
“Nhóc có thể nhớ được cái gì.” Kê Từ không đồng tình liếc cậu, hỏi tiếp “Muốn ăn gì.”
Thành Việt giương mắt nhìn quanh một vòng, đưa tay chỉ món tôm ở xa xa.
Kê Từ xoay bàn bưng tôm tới cho cậu.
“Có ai còn nhớ chuyện Đường mập vì một cô bạn cách lớp đánh nhau với Chính Vũ không?”
“Sao mà quên được! Con bà nó ai dám quên Đường mập cầm muôi xúc cơm của thím trong căn tin nện vào đầu Chính Vũ chứ!”
Khi mọi người trong phòng bắt đầu trò chuyện, Thành Việt chuyên tâm ăn tôm do Kê Từ bóc vỏ, cậu vốn thích ăn tôm, tôm nhà hàng này làm đặc biệt ngon.
“Xung đột vì hồng nhan là chuyện rất bình thường mà!” Đường Cảnh nổi giận “Đang ngồi đây có ai dám nói chưa từng đánh nhau vì con gái không.”
“Trường Thịnh sẽ không, tên nhóc này đánh nhau vì Kê Từ!”
Lời này vừa xong, cả phòng đều cười phá lên.
Đoạn Trường Thịnh bị điểm danh cũng cười cười, nhìn Kê Từ ngồi phía đối diện và nam sinh bên cạnh, ý cười bên môi càng lớn “Tôi hiện tại cũng đánh vì cậu ấy.”
Câu ấy vừa nói ra, cả phòng tru lên như sói, đập bàn gõ bát.
Động tĩnh lớn này dọa cho con tôm trên tay Thành Việt rơi xuống, cậu vốn không nghe rõ lúc đầu những người kia nói gì, lúc này nhìn cả phòng đột nhiên sôi trào thì hoang mang một tẹo.
“Các ông đừng hù đứa bé đơn thuần duy nhất trong phòng chúng ta!” Đường Cảnh cười chỉ vào mọi người rồi mắng “Mau yên lặng!”
Trong phòng yên tĩnh đi, Đoạn Trường Thịnh nhìn nam sinh ngồi bên cạnh Kê Từ rồi hỏi: “Đây là?”
“Cháu Kê Từ.” Đường Cảnh lúc này mới chợt nhớ ra, vỗ vỗ đầu “Đều tại Kê Từ lôi kéo thằng bé ăn, tôi quên giới thiệu mất.”
“Em trai rất tuấn tú nhỉ.” Đoạn Trường Thịnh cười nhìn Thành Việt “Ở trường học rất được hoan nghênh phải không, có phải cũng từng đánh nhau vì con gái không hả.”
Thành Việt không biết sao đề tài đột ngột bắn lên người mình, thế nhưng ánh mắt người kia nhìn cậu khiến Thành Việt rất chi là không thoải mái.
Mà Thành Việt lại không nói ra được ánh mắt ấy là có ý gì.
“Em trai ngại sao?” Đoạn Trường Thịnh còn cười bảo “Nhưng cũng có thể đoán được em rất có duyên với nữ sinh, chỉ là không biết có từng chủ động theo đuổi con gái hay chưa…”
Thành Việt nhìn hắn, rồi nghiêng đầu nhìn Kê Từ ngồi bên cạnh, đột nhiên ý thức được gì đó, nhíu mày cúi đầu nhìn tôm trong bát, lòng hơi khó chịu.
Kê Từ cầm tôm trên tay vừa lột xong đặt vào bát của Thành Việt, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn về phía Đoạn Trường Thịnh, ánh mắt mang theo xa lạ và nhắc nhở.
Đường Cảnh ý thức được không ổn, vội vã ba phải: “Thành Việt của chúng ta lớn lên quả thật không chê vào đâu được, đẹp trai sáng láng…”
Đoạn Trường Thịnh phụ họa thêm: “Đúng thật, kiểu đẹp trai rất được con gái thích…”
Thành Việt cau mày nhìn chằm chằm người đàn ông kia, buông đũa trên tay xuống, trực tiếp cắt đứt lời hắn: “Tôi không thích con gái.”
Tác giả:
Tôi xin tuyên bố giải GHEN mỗi năm một lần chính thức bắt đầu. Truyện Truyện Teen
Đang đi về phía chúng ta là một tuyển thủ xuất sắc, tuyển thủ lão Kê!
Phương thức biểu diễn ghen hôm nay của anh ta là lặng lẽ ăn, ăn không lộ dấu vết, không có kẽ hở.
Cuối cùng tuyển thủ Kê dấm chua muốn biến thái…
Đi đến chỗ chúng ta là tuyển thủ thứ hai, Việt ngốc xít!
Phương thức biểu diễn ghen của cậu ta hôm nay là dội thùng lên người mình! Dội đến tiêu sái, dội một cách cuồng dã!
Sau đó Việt ngốc xít dấm chua trực tiếp bộc lộ…
Bình luận sau trận đấu:
Hết thảy những ai có ý đồ không an phận đối với vai chính đều là trợ công.