“Này, bạn nhỏ cùng bàn, nghe có hiểu không đấy?”
Tôi ăn đau đến ôm đầu, chỉ vào chiếc bút hắn vừa gõ vào đầu tôi:
“Không được đánh vào đầu tôi!”
Chu Kỳ An cười nhẹ không nói gì, nhưng tiếng lòng của hắn lại truyền đến.
>
Tôi không phục đến nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai choáng váng, cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc!”
Chu Kỳ An chỉ thấy môi tôi mấp máy, lại không nghe rõ tôi nói gì, hắn đột nhiên kề sát vào, chóp mũi của chúng tôi thiếu chút nữa chạm vào nhau:
“Bạn cùng bàn nói gì vậy? Tôi không nghe rõ.”
Tôi sợ đến mức vội vàng quay phắt đầu đi, trên mặt nổi lên một rạng mây đỏ: “Không, không có gì.”
Ít phút sau, ở góc trái bàn học của tôi có thêm một hộp sữa:
“Thấy cậu buổi trưa sao lại không ăn cơm, uống hộp sữa để bổ sung trí thông minh.”
Tôi vừa định nói không cần, Chu Kỳ An giống như là đoán trước được tôi sắp nói gì liền ngồi xuống chỗ của mình, nằm úp sấp chuẩn bị ngủ:
“Tôi không thích uống, nếu cậu không uống tôi sẽ ném đấy.”
Hừ, lý do này quả thật làm cho người ta không thể phản bác.
Tôi lúng ta lúng túng cầm lấy, cắn người miệng mềm*, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn cậu nhé.”
**một nửa của vế ‘Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’, nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn
Chu Kỳ An xua tay:
“Không cần cảm ơn, bạn nhỏ thích là tốt rồi, vừa mới hâm nóng, tranh thủ uống đi.”
Tôi cầm hộp sữa, quả nhiên là còn rất ấm.
Trong trường học không bán sữa nóng, Chu Kỳ An hẳn đã hâm nóng sữa ở phòng nước nóng trước khi vào lớp học.
“Sau này ăn nhiều cơm một chút, nhìn cậu gầy như cây trúc vậy.”
“Ò.”
“Tớ ngủ đây, thầy giáo đến thì gọi tớ.”
Chu Kỳ An thế mà đổi tính, kêu tôi gọi cậu ấy dậy để học!
“Tiết sau cậu không ngủ sao?”
Chu Kỳ An nhìn tôi như thể một đứa ngốc: “Tiết sau là môn thể dục, không lẽ tớ ngủ trên đường chạy 800m hả?”
Tôi á khẩu không trả lời được.
Tôi vừa mới bóc ống hút để đâm sữa, tiếng lòng của Chu Kỳ An lại truyền đến.
>
Tôi:???
Sau đó không biết hắn nghĩ tới chuyện gì, hai tay ở dưới gầm bàn không biết đang làm cái gì, sắc mặt Chu Kỳ An cũng dần dần đỏ ửng, tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập.
Tiếng lòng hiện tại của hắn đều bị tôi nghe được, xấu hổ đến mức vội vàng để hộp sữa xuống.
“Chu Kỳ An, cậu đúng là cái đồ biến thái!!”
5
“Tiểu Ôn Ý, chuyện của nhà cậu thật ra tớ cũng không có quyền đánh giá, nhưng mà tớ thấy cậu học tốt như vậy, nhất định sẽ vào được một trường đại học tốt! Việc chuyển lớp có muốn về thảo luận lại một lần nữa với bố cậu không?”
Hách Hoan nói xong, tôi cúi đầu thở dài:
“Haizz, bọn họ sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa... Chị tớ năm nay cũng muốn thi vào trường đại học.”
Tôi lấy trong cặp sách một hộp sữa, tự mình uống: “Quên đi, đừng nghĩ ngợi nữa, đi một bước tính một bước vậy.”
Hách Hoan liếc nhìn hộp sữa: “Trùm trường tặng cho cậu?”
Tôi gật đầu: “Ừa.”
“Tớ ngồi cùng bàn với Chu Kỳ An được một tháng rồi, ngoại trừ có hơi lưu manh một chút thì cậu ấy cũng không tệ lắm.”
Hách Hoan nghe xong liền “shhhh” một tiếng:
“Cậu nói hắn cũng không tệ lắm á, ý là hắn tụ tập đàn em hay ý là hắn đi học ngủ suốt ngày?”
“Mấy người khác nhìn bộ mặt hung thần ác sát của Chu Kỳ An đều nhượng bộ lui binh. Tớ thấy có mỗi cậu là hắn đối xử không tệ lắm.”
Hách Hoan vẫn luôn miệng phàn nàn, lại đột nhiên im bặt.
Hoá ra là Chu Kỳ An đối diện đang đi tới.
Ánh tà dương buông xuống trên người thiếu niên, chiếu xuống bóng dáng cậu cao gầy, hơn nữa hắn luôn thích một tay đút túi, quả thật là một bộ dáng không dễ chọc.
Chu Kỳ An ném cho Hách Hoan một ánh mắt sắc bén:
“Cậu nói xấu tôi?”
Hách Hoan sợ đến mức run rẩy cả người:
“Khônh không không? Làm gì có, tớ đang nói chuyện cậu rất quan tâm đến Ôn Ý bé nhỏ của chúng ta, phải không Ôn Ý?”
Hách Hoan huých huých vào bả vai tôi, tôi vội vàng đáp:
“Ừ, Hách Hoan nói cậu tốt lắm.”
Ánh mắt Chu Kỳ An dừng ở mặt dây chuyền hình gấu dâu tây trên cặp sách tôi, không nói gì.
>
Tiếng lòng của hắn truyền tới khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, thật may là hắn không truy hỏi.
Quả nhiên, giây tiếp theo hắn liền nói với Hách Hoan:
“Như vầy đi, tôi sẽ đưa Ôn Ý về nhà sau.”
Đi mau đi mau đi mau, bạn cùng bàn hôm nay không biết vì sao lại rầu rĩ không vui, cả một ngày đều không thèm để ý đến tôi!>>
Chu Kỳ An càng nghĩ càng giận, lại lườm Hách Hoan thêm một phát, lần này ánh mắt càng thêm phẫn nộ, dường như còn mang theo sát khí.
Hách Hoan rùng mình một cái: “Được... Tôi... Tôi bây giờ cũng... muốn về nhà.”
Sau khi Hách Hoan chuồn đi mất, Chu Kỳ An liền cầm lấy túi sách của tôi đeo lên vai.
Tôi nghi hoặc nhìn hắn, trên mặt Chu Kỳ An liền hiện lên vẻ ửng hồng khó đoán:
“Rất nặng, tôi xách giúp cậu.”