Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường - Chương 3: Người Thanh Niên Đã Khuất Bệnh Tật
Chương trướcEngraw: Exiled Rebels
Trans+Editor: JfourRVS⁷
(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)
Mình xin thông báo vài thay đổi về xưng hô giữa các nhân vật như sau ạ:
• Nhất Minh Chí và Lâm Kỳ -> Thập Tư: Anh - Cậu
• Thập Tư -> Nhất Minh Chí và Lâm Kỳ: Em - Anh
• Bạch Quân Di -> Thập Tư: Tôi - Cậu
• Thập Tư -> Bạch Quân Di: Tôi - Anh
Mình xin lỗi vì những thiếu sót của mình ạ.
Bây giờ thì, chúc các bạn đọc vui vẻ ❤️
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Vào sáu giờ sáng, Thập Tư mở cửa nhà và bước ra ngoài. Do thời tiết xuất hiện những biến đổi lớn nên cậu đã mặc một chiếc áo khoác gió màu xám, nhưng dù vậy, nhiệt độ bên ngoài vẫn khiến Thập Tư vô thức rùng mình, rồi cậu tự hỏi không biết có bao nhiêu người đã bị ốm và cảm lạnh bởi sự thay đổi nhiệt độ đột ngột này.
Làm hướng dẫn viên du lịch khá là khác so với các ngành nghề khác; họ không có thời gian biểu đi lại cố định, đôi khi thậm chí còn dành mấy ngày đêm ở bên ngoài là chuyện hết sức bình thường. Nhất Minh Chí thông báo cho cậu về lịch trình làm việc của ngày hôm nay nhưng không yêu cầu cậu phải chuẩn bị bất cứ cái gì khác, tour của ngày hôm nay có lẽ sẽ ngắn thôi.
Thập Tư giơ tay và chỉnh lại áo, sau đó đi đến thang máy và đợi thang đi xuống tầng của mình, cậu nhìn con số giảm dần trên bảng điện tử, đúng lúc có một người đi tới bên cạnh cậu. Thập Tư khẽ giật mình, nhưng sau đó nhớ ra rằng người hàng xóm mất tích suốt ba năm của cậu đã quay trở lại vào ngày hôm qua.
"Chào buổi sáng, cậu dậy sớm thế." Bạch Quân Di vừa nói vừa ngáp, gương mặt lộ rõ sự uể oải.
"Bởi vì tôi phải đi làm ạ. Sao anh Bạch lại ra ngoài sớm vậy?"
Bạch Quân Di dụi mắt, sau đó trả lời với giọng điệu thì thào có chút ngái ngủ, "Hôm qua tôi đã nói rằng muốn mở một tiệm hoa không phải sao? Càng nghĩ về điều đó, tôi lại càng chắc chắn đó là một ý tưởng tuyệt vời, vì vậy tôi dự định hôm nay sẽ ra ngoài để nghiên cứu xem loại hoa nào đang thịnh hành ngày nay, và mua vài hạt giống hoa để trồng."
Cửa thang máy mở ra với tiếng ding-dong, Thập Tư dừng cuộc trò chuyện với Bạch Quân Di trong khi bước vào bên trong thang máy. Thập Tư đứng ngây ra bên cạnh một Bạch Quân Di vẫn còn đang ngái ngủ, và chỉ khi họ bước ra khỏi cánh cửa của toà dân cư thì Bạch Quân Di mới run lên vì lạnh, toàn thân anh trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nhìn Bạch Quân Di bao mình trong quần áo và chạy tới bến đợi xe buýt, Thập Tư nghĩ: Không phải là anh ta với những người bình thường giống hệt nhau sao? Anh ta trông không giống một Người Sống Sót chút nào.
Sau khi bước lên xe điện, Thập Tư ngả lưng vào ghế. Những người dậy sớm xung quanh cậu đang bàn tán về những Người Sống Sót, và một vài nhân viên công tác xã hội trông vẫn còn buồn ngủ có chút lo lắng về chuyện này bởi vì họ nghĩ rằng những Người Sống Sót quay trở lại từ thế giới của dòng chảy vô tận với những năng lực kì lạ kia chắc chắn sẽ trở thành những đối thủ mạnh trong các công việc của họ.
Không phải là chuyện hiếm gặp khi một hoặc hai Người Sống Sót xuất hiện ở đâu đó và làm việc. Sau cùng thì, năng lực của những Người Sống Sót ấy là để có thể chiến đấu với mạng sống của họ. Thật đáng tiếc cho những người lao động kia, những người có lẽ đã có cơ hội để thăng tiến.
Đút tay vào túi dọc quãng đường đi tới địa điểm tập hợp, Thập Tư thấy Lâm Kỳ và Nhất Minh Chí đều đã đến. Họ vẫy tay về phía Thập Tư, ra hiệu cho cậu đi qua.
"Đây là trang phục của cậu." Lâm Kỳ đưa một bộ trang phục làm việc cho Thập Tư, "Năm nay thật đúng là thú vị, một tuần trước còn nóng như lò nung, hôm đã lạnh như thể sắp sang đông, anh nghĩ mấy ngày nữa nhiệt độ sẽ giảm xuống âm độ đấy."
"Sau tất cả thì, thậm chí những người từ thế giới của dòng chảy vô tận cũng đã ra ngoài, so với thời tiết, chuyện đó còn đáng kinh ngạc hơn."
Nhất Minh Chí xen vào.
Lâm Kỳ gật đầu đồng ý và nói, "Cậu nói đúng."
Thay trang phục làm việc của mình, Thập Tư đội mũ lên để che đi mái tóc trắng, "Hôm nay mấy giờ chúng ta sẽ rời đi ạ?"
"7:30, các hành khách lát nữa sẽ đến địa điểm hẹn. Chú ý quan sát cẩn thận khi lên đến đỉnh núi đấy nhé, đặc biệt là với mấy người trẻ kia." Nhất Minh Chí vẫn có một chút lo lắng, "Nhiều người đến đây vì cái hố do Người Sống Sót đó đâm xuống mà thành ấy. Khi nào tới lúc thì anh sẽ thuyết minh. Vì Thập Tư không thích nói chuyện, nên cậu sẽ duy trì chỉ dẫn nhé."
"Vâng." Thập Tư đáp, "Hôm nay chúng ta đi sớm thế này, buổi chiều còn có nhóm nào khác sao ạ?"
"Ừ, nói thật thì, anh thực sự không hể hiểu được sự hâm mộ mà mấy người trẻ kia dành cho những Người Sống Sót." Nhất Minh Chí lắc đầu, "Đến mức phải đích thân chạy qua xem cái hố tạo ra bởi một Người Sống Sót như thế này."
Lâm Kỳ phì cười, "Này, tôi nói, cậu thực sự không hề đối xử với Thập Tư như là một người trẻ tuổi nhỉ, tôi nhớ là Thập Tư mới chỉ 23 tuổi thôi."
"Hở?" Nhất Minh Chí đông cứng lại trong một khắc, sau đó cười theo, "Tôi không thể khác được, nhóc Thập thực sự quá không hợp thời và trưởng thành, tôi đã quên mất rằng cậu ấy vẫn còn trẻ."
Thập Tư di chuyển xung quanh một chút, rồi cậu thấy có ai đó đang đi tới từ khoảng cách không xa, "Mọi người đang tới ạ."
Lâm Kỳ và Nhất Minh Chí vội đi tới chào họ và chỉ đường cho các du khách. Họ nói những người kia đi lên xe buýt và chờ một lát; lần này tour có nhiều người, vì vậy có lẽ sẽ phải đợi lâu.
Các du khách tới từng người từng người, đa số họ đều là người trẻ tuổi. Trước khi đi lên xe buýt, họ liên tục hỏi liệu thực sự có phải một Người Sống Sót đã đâm xuống thành cái hố đó hay không. Có người còn cầm theo cả máy ghi hình, chắc hẳn đây là một video blogger chuyên quay các vlog, và sau khi nhìn thấy Thập Tư, anh ta đã hi vọng rằng có thể quay cả Thập Tư nữa. Nhưng sau khi bị từ chối nhiều lần, anh ta đi lên xe buýt với một khuôn mặt thất vọng.
Thời gian trôi đi, và rất nhanh đã đến 7:30.
"Đến lúc đi rồi." Thập Tư nhìn Nhất Minh Chí, "Mọi người đã có mặt đủ chưa ạ?"
"Còn một người nữa." Nhất Minh Chí so sánh số lượng người, "Tên đăng kí là Gian Niệm. Hãy đợi thêm năm phút xem sao. Trong năm phút, anh sẽ gọi và hỏi đang xảy ra chuyện gì."
Thập Tư cúi đầu xuống lúc Nhất Minh Chí nói cái tên Gian Niệm và khẽ ngẩn ngơ. Gian Niệm là tên người bạn thời thơ ấu của cậu. Người ấy đã mất vì một cơn đau tim vào ba năm trước, và khi Thập Tư lao trở về thì người ấy đã sớm bị hoả táng rồi, vì vậy cậu đã không thể nhìn người đó dù là một lần cuối. Kia chắc hẳn là một người nào đó cùng tên thôi, sau tất cả, Gian Niệm không phải là một cái tên hiếm gặp.
Thập Tư quay lại và bắt đầu kiểm tra đồ của mình, trước khi cậu kịp hoàn tất đoạn kiểm tra này, một bàn tay đặt lên vai cậu. Thập Tư vô thức thúc người đó bằng khuỷu tay, người kia sau đó liền phát ra một tiếng than bị nghẹt lại bằng một giọng nói quen thuộc.
Giật nảy mình, cậu quay đầu lại. Cậu trông thấy cái người đằng sau cậu đang che ngực với một khuôn mặt đau đớn, ngay sau khi nhìn thấy Thập Tư quay người, anh ta liền bình tĩnh lại, mỉm cười và vẫy tay với cậu, "Bất ngờ chưa."
"Gian Niệm?"
Thập Tư không thể tin vào mắt mình, nhưng người phía trước cậu đây rõ ràng chính là Gian Niệm. Anh ta vẫn thích mặc đồ đen như mọi khi, mang một cảm giác rất ốm yếu và mỏng manh, và khuôn mặt của anh ta, được nhận định là rất đẹp, trông nổi bật lạ thường mỗi khi anh ta cười.
"Tớ đây, tớ quay lại rồi nè." Gian Niệm mỉm cười với cậu với bàn tay để ở sau lưng, "Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt của cậu đấy."
Thập Tư liếc sang bên cạnh, Nhất Minh Chí đã đi lên xe buýt và đang giải thích cho các du khách điều họ nên chú tâm tới và những nơi cần. Chỉ có duy nhất hai người ở đây, cậu và Gian Niệm.
"Cậu là một Người Sống Sót? Nhưng tôi nhớ gia đình cậu nói là cậu đã mất vì một cơn đau tim."
"Bọn họ chỉ là không muốn đi tìm tớ mà thôi. Sau tất cả, một bệnh nhân bị bệnh tim bẩm sinh chỉ là gánh nặng đối với bọn họ, vì vậy bọn họ chắc hẳn đã nghĩ sẽ thật tuyệt làm sao nếu tớ chết." Gian Niệm nói bằng một giọng điệu thờ ơ đầy hung bạo, đôi mắt đen của anh mang dấu vết của sự giễu cợt, "Giờ thì tớ đã ra khỏi cái chỗ đáy địa ngục kia, và phản ứng đầu tiên của bọn họ vẫn là vứt tớ ra ngoài. Chẳng phải là lời nói dối của bọn họ sẽ bị lộ tẩy nếu như tớ vẫn còn sống hay sao?"
Thập Tư khẽ im lặng trong một lúc, bố mẹ của Gian Niệm quả thực là có khả năng làm ra loại chuyện đó.
Gian Niệm bị bệnh tim bẩm sinh, phía bệnh viện nói là anh ấy sẽ không thể sống được tới 18 tuổi. Sau chẩn đoán kia, gia đình của anh đã không cố tìm cách chữa trị cho anh mà lấy thời gian để cho ra đời người con thứ hai. Kể từ đó, Gian Niệm đã trở thành một người không cần thiết trong gia đình và đã luôn bị gạt ra.
Bởi vì gặp vấn đề về tim, Gian Niệm đã lớn lên một cách ốm yếu, anh thậm chí còn không đến trường. Thập Tư là người đã dạy Gian Niệm cách đọc và viết đồng thời giúp anh xua đuổi những đứa trẻ đã bắt nạt anh.
Không chỉ một lần, Thập Tư đã thấy cha mẹ Gian Niệm chỉ vào anh ta và bảo anh cút đến địa ngục, nhưng mỗi khi chuyện đó xảy ra, Gian Niệm vẫn mỉm cười, thậm chí còn cười vào mấy câu chửi rủa của cha mẹ mình, và khi họ đi khuất anh lại kéo Thập Tư, trong khi vẫn đang cười, để cậu dạy anh cách đọc.
Khi Thập Tư nhận được tin rằng Gian Niệm đã qua đời vì một cơn đau tim ba năm trước, cậu đã nghĩ rằng, Cậu ấy cuối cùng cũng tự do.
Thế nhưng chuyện đó hoá ra lại là nói dối.
"Tình trạng tim của cậu... "
"Nó không tốt lên, nhưng nó cũng không xảy ra thường xuyên." Gian Niệm cho tay vào túi, đồng thời giọng nói của anh trở nên rõ ràng hơn, "Cậu nghĩ hiện tại bọn họ đang cảm thấy như thế nào? Tớ không chết nhưng ngoài ra còn có được những năng lực thần kì, có lẽ là bọn họ sợ tớ. Liệu bọn họ có sợ đến mức không thể ngủ được vào ban đêm không nhỉ?"
Thập Tư không trả lời, vào đúng lúc đó, Nhất Minh Chí thò đầu ra ngoài, "Này, cậu sẵn sàng chưa? Đến lúc đi rồi đấy."
"Sẵn sàng, cảm ơn tiểu huynh đệ vì đã cho tôi thời gian để nói chuyện với Thập Tư nhé."
Gian Niệm mỉm cười và vẫy tay với Thập Tư trong khi đi lên xe buýt.
Thập Tư yên lặng đứng nhìn Gian Niệm tiến vào trong xe. Lâm Kỳ chậc hai lần bên cạnh cậu, "Cảm giác gặp lại bạn cũ thế nào?"
"Một cảm giác rất kinh ngạc, giống như khi một món đồ chơi tình cờ biến mất lúc ta còn là một đứa trẻ, rồi sau khi lớn lên, trong một lần di chuyển nào đó món đồ chơi lại xuất hiện từ dưới giường. Mặc dù rất ngạc nhiên, ta đã không còn ở cái tuổi quan tâm tới đồ chơi nữa rồi."
Lâm Kỳ nghĩ về nó, "Ý cậu là... Cậu trên thực tế không ngạc nhiên đến thế?"
"Có lẽ là thế ạ." Thập Tư đeo balo lên, "Đi thôi anh, còn một nhóm vào buổi chiều và trời sẽ tối lúc chúng ta quay trở lại đấy."
Sau cùng thì, mục tiêu chính của chuyến đi trên thực tế là những khu rừng núi khá nguy hiểm, vì vậy còn chưa leo được nửa đường lên núi, những người trẻ phấn khích kia đã nản lòng đáng kể trong khi há hốc miệng hít khi trời và hỏi rằng liệu họ có thể tạm nghỉ một lát hay không. Thập Tư đã chứng kiến cảnh này không chỉ một lần, con đường đi lên đỉnh núi có vài điểm nghỉ chân và đây quả thực là thời gian để nghỉ ngơi.
Thời gian nghỉ chân là 15 phút, Thập Tư mở chai nước ra và uống một ngụm nước. Cậu lấy một tờ giấy để lau mồ hôi trên trán mình. Thập Tư thoáng thấy thân ảnh của Gian Niệm.
Gian Niệm, như thường lệ, đang đứng không xa đằng sau cậu, gương mặt ốm yếu của anh đang cười tươi rói, như thể đang ôm trọn lấy ánh mặt trời rực rỡ, nhưng chỉ Thập Tư biết được rằng nụ cười của Gian Niệm không phải là ánh mặt trời nào cả, mà là một nụ cười anh ta thích dùng để che giấu đi mọi thứ.
Sự đau đớn, nỗi buồn thương, sự suy sụp, nỗi ám ảnh... Tất cả mấy điều đó sẽ chỉ khiến Gian Niệm mỉm cười.
Sau khi nghỉ chân, họ tiếp tục lên đường, và với sự khích lệ của Lâm Kỳ, họ đã liền đi một mạch tới được đỉnh núi. Cửa tiệm nhỏ bị sập một nửa trên đỉnh núi đã được dựng lại, và chú bán nước lạnh mỉm cười với nhóm người, để lộ ra hàm răng trắng của mình. Thập Tư đứng đó quan sát các du khách và ngăn ngừa họ ngẫu nhiên đi vào một nơi nguy hiểm nào đấy.
Tất nhiên, điều này căn bản là không cần thiết, vì đa phần du khách đã đi cùng Nhất Minh Chí tới chỗ cái hố và lắng nghe câu chuyện anh kể về trận động đất và cái hố đó.
"Thật là một quang cảnh tuyệt đẹp."
Một giọng nói quen thuộc truyền đến đôi tai cậu, Thập Tư xoay đầu để nhìn sang bên cạnh mình. Gian Niệm dang tay ra đón gió, cơn gió thổi tung chiếc áo gió màu đen của anh như thể anh chuẩn bị bay lên vậy.
Thập Tư trả lời, "Nó thực sự rất tuyệt."
"Thật tốt khi vẫn còn sống. Sau khi quay trở lại, có hai điều tớ cảm thấy biết ơn." Gian Niệm đút tay vào túi của mình và mỉm cười ngược chiều gió, "Điều thứ hai là có thể nhìn thấy một cảnh rất đẹp, còn về điều thứ nhất... Tớ cuối cùng cũng sống sót quay trở lại để gặp cậu."
Thập Tư xoay đầu sang và khoá tầm mắt với Gian Niệm, nhưng chỉ sau một lát Thập Tư xoay đầu sang chỗ khác, giọng của cậu nghe có vẻ như còn có chút lạnh hơn cơn gió mùa thu này.
"Nếu tôi không nhớ nhầm, chúng ta đã chia tay trước khi cậu biến mất ba năm trước rồi."
Vào khoảnh khắc đó, nụ cười trên khuôn mặt Gian Niệm đông cứng lại.