Trọng Sinh Vi Quan - Chương 48: Lựa chọn trốn tránh

Trọng Sinh Vi Quan

Chương 48: Lựa chọn trốn tránh

Nhìn dáng người Kế Xuân Mai đầy mê hoặc, dù không uống thuốc nhưng Hứa Lập cũng không kiềm chế được, thoáng cái đè Kế Xuân Mai xuống dưới. Trận chiến của hai người giằng co hơn hai giờ.

Hứa Lập đang muốn hỏi Kế Xuân Mai rõ ràng nhưng Kế Xuân Mai đã mệt mỏi ngủ thiếp đí. Nhìn Kế Xuân Mai ngủ rất ngây thơ, khờ khạo như một cô bé, Hứa Lập không nỡ đánh thức cô. Dù sao cô ả chạy cũng không được, sáng mai mình hỏi cũng không muộn. Hứa Lập nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô, vuốt lại mái tóc rối kia. Không ngờ Kế Xuân Mai hé miệng ngậm ngón tay hắn, còn chép miệng. Cảm giác buồn buồn thiếu chút nữa làm Hứa Lập cười muốn ngất. Hứa Lập lập tức thở dài một tiếng ôm Kế Xuân Mai nằm ngủ.

Nhưng làm Hứa Lập không ngờ là sáng hôm sau tỉnh dậy thì không thấy Kế Xuân Mai bên cạnh, cô đi từ lúc nào mà mình không biết.

Hứa Lập mặc quần áo đi ra phòng khách thấy trên bàn có một tờ giấy, Hứa Lập đọc:

- Hứa Lập, không phải tôi cố ý lừa cậu, tôi không biết nên đối mặt thế nào với cậu, càng không biết giải thích với cậu thế nào, để tôi suy nghĩ một vài ngày được không? Để tôi nghĩ xong sẽ tìm cậu nói chuyện. Tôi đã làm bữa sáng để trong nồi, cậu tỉnh dậy thì ăn chút nhé, đêm qua đã mệt lắm rồi. Bữa sáng do tôi tự nấu, cậu nhất định phải ăn, đừng tức giận nhé. Cuối cùng trên tờ giấy Kế Xuân Mai còn vẽ một mặt cười.

Hứa Lập đi vào phòng bếp tìm nồi cơm theo lời Kế Xuân Mai, nhìn nồi cơm Hứa Lập dở khóc dở cười. Nồi cơm Kế Xuân Mai nấu ít nước nên rất khô, thức ăn không có gì, không nhẽ bảo mình ăn cơm trắng sao?

Tại nhà Kế Xuân Mai, Hứa Lập cũng không coi mình như người ngoài, hắn vào phòng bếp xem còn gì để ăn không. Thức ăn tối qua còn thừa Kế Xuân Mai đem bỏ hết, cũng may Hứa Lập tìm được mấy quả trứng, không có gì ăn Hứa Lập đành chiên mấy quả trứng ăn một bữa.

Chút oán giận với Kế Xuân Mai trong lòng hắn đã tan biến khi thấy Kế Xuân Mai ngủ rất đáng yêu. Kế Xuân Mai từ lúc 18 tuổi không như những cô gái khác rúc đầu vào lòng cha mẹ làm nũng, cô đã phải gánh vác gánh nặng hoàn toàn không tương xứng với tuổi của cô. Gần mười năm qua sợ rằng cô sớm đã phải khom lưng rồi.

Chịu đựng đè nén trong thời gian dài như vậy nếu cô không có thủ đoạn bảo vệ mình sợ rằng sớm bị những tên dê xồm ăn tươi nuốt sống, lấy đâu ra cô có được vị trí như ngày hôm nay.

Với một cô gái như vậy, dù cô có dùng chút thủ đoạn với mình, Hứa Lập cũng không có cách gì tức giận. Hơn nữa cho đến giờ chính mình toàn chiếm được lợi, có hại ngược lại Kế Xuân Mai.

Hứa Lập ăn sáng xong rồi viết lại cho Kế Xuân Mai một lá thư: Tôi về nhà, tôi không giận, chị nên về nhà đừng ở bên ngoài đi lung tung nếu không tôi không khách khí với chị. Chị suy nghĩ cẩn thận rồi gọi điện cho tôi.

Hứa Lập về đến nhà đã 9h, vừa vào cửa đã thấy cậu cả và người vợ đang ngồi trong nhà. Hứa Lập giật mình, cậu cả đã mấy năm không đến nay không biết có chuyện gì mà đến nhà mình.

Cậu cả của Hứa Lập – Đổng Hâm thấy Hứa Lập về liền ưỡn bụng bia đứng lên nói:

- Tiểu Lập đã về. Sao, cháu làm việc ở xã Nhị Đạo ổn không. Nghe mẹ cháu nói cháu vừa đến đã được cử làm trợ lý chủ tịch xã, có tương ai. Cháu mạnh hơn cậu nhiều, tại Phòng lâm nghiệpcậu lăn lộn hơn nửa đời chỉ làm một phó bộ phận, cháu lại đi trước cả cậu.

Hứa Lập dù ghét ông cậu, nếu không phải mình thi đỗ công chức còn lên làm trợ lý chủ tịch xã sợ rằng có mời hắn cũng không đến nhà mình. Lần trước cha nhờ hắn nhưng miệng hắn nói chính sách, nội quy, rồi bao lý do chính là vì không muốn làm. Nhưng thế nào hắn cũng là ông cậu của mình, Hứa Lập lại thấy mẹ nháy mắt, mình không tiện quá mức.

- Công việc rất tốt, bí thư Phó đối với cháu rất tốt đã cho cháu làm trợ lý chủ tịch xã. Chỉ là trước kia cháu chưa từng ở xã, chắc phải một thời gian nữa mới thích ứng với công việc.

- Tiểu Lập của chúng ta đúng là may mắn, đi học giỏi, vào trường điểm của cả nước, khi tốt nghiệp lại có quý nhân trợ giúp, sau này tiền đồ sẽ sáng lạn. Tiểu Lập sau này cháu đừng quên cậu và mợ cháu đó.

Mợ Hứa Lập – Phùng Lập Hà ở bên nói xen vào.



- Không quên được. Mợ, sao hôm nay lại rảnh tới đây? Có việc gì sao?

Hứa Lập không muốn khách sáo với bọn họ, hỏi luôn.

- Không có việc gì, biết tin cháu đỗ công chức nhưng chỉ là gần đây công việc cậu bận quá nên hôm nay mới có thời gian đến gặp cháu. Bữa trưa ra ngoài ăn, cậu cả chúc mừng cháu lên chức.

- Không cần phiền cậu cả, để mẹ cháu nấu vài món ở nhà là được. Món ăn mẹ cháu nấu rất ngon, chúng ta đừng đi ra ngoài lãng phí làm gì

- Được rồi, cháu đỗ công chức là chuyện lớn, nếu như ở thời xưa chính là đỗ tú tài đương nhiên phải chúc mừng. Nếu không thì cậu không yên tâm được.

- Được rồi, cũng đều do ông cả, bình thường công việc bận quá, lãnh đạo luôn tìm cậu làm việc, ngày nghỉ cũng không được nghỉ. Mợ đã nói đến sớm nhưng cậu cháu không có thời gian. Lâu rồi chúng ta không ngồi ăn cùng nhau, hôm nay nhân tiện có thời gian mời mọi người ăn một bữa coi như cậu cháu xin lỗi mọi người.

Phùng Lập Hà nói.

Hứa Lập cười thầm, cái gì mà không có thời gian, giống như phòng lâm nghiệp thiếu ông cậu mình là hỏng vậy. Ai chẳng biết Đổng Hẩm một tuần có bảy ngày thì năm ngày ngồi chơi mạt chược, ngày nào cũng như vậy đương nhiên không có thời gian.

Đổng Tinh thấy mặt Hứa Lập cũng Hứa Thành Hữu đều trầm xuống, bà sợ hại người nói ra điều không nên nói. Đổng Hâm thế nào cũng là đại ca của mình, không thể để hắn mất mặt:

- Được rồi, bữa trưa chúng ta đi ra ngoài ăn, đại ca, chúng ta là người nhà nên chỉ cần tìm nhà hàng nào đó ăn qua bữa cũng được, đừng lãng phí.

- Được.

Đổng Hân nhìn đồng hồ:

- Mười giờ rồi chúng ta cũng nên đi thôi, phía đông bắc có quán ăn cũng ngon lắm.

Đổng Tinh thấy Hứa Thành Hữu một câu cũng không nói, lúc này cũng không có chút nhúc nhích, bà liền đứng lên kéo Hứa Thành Hữu nói:

- Đại ca mời chúng ta ăn cơm, chúng ta không nên khách khí, ông đi thay quần áo rồi chúng ta đi thôi.

Hứa Thành Hữu chẳng có chút hảo cảm nào với Đổng Hâm, trong lòng ông không muốn đi một chút nào nhưng lại nhìn ánh mắt cầu xin của Đổng Tinh, ông không thể không đi. Dù thế nào cũng là người nhà, dù không muốn gặp mặt Đổng Hân cũng phải nể vợ mình, ông không thể làm gì khác hơn là đi thay quần áo.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận