Trường Yên Như Mộng - Chương 36: Cbương 36: Thiên Lý Quốc
Chương trước- Chương 1: Đăng Châu ký sử
- Chương 2: Gian tế
- Chương 3: Tù binh
- Chương 4: Thư đồng
- Chương 5: Đuổi đi
- Chương 6: Sủng nam
- Chương 7: Đi sứ
- Chương 8: Thủy chiến
- Chương 9: Nên bờ Giang Tử
- Chương 10: Nụ hôn đầu
- Chương 11: Khao Quân
- Chương 12: Thổ lộ
- Chương 13: Người của ta
- Chương 14: Mgươi từ đâu mà đến
- Chương 15: Về kinh
- Chương 16: Truy hỏi
- Chương 17: Lập lời thề
- Chương 18: Ta đến từ....
- Chương 19: Linh Sam Viện
- Chương 20: Cấm tinh quân
- Chương 21: Cắt máu ăn thề
- Chương 22: Nhận chủ nhân
- Chương 23: Ngọt ngào
- Chương 24: Mượn sách trả phí
- Chương 25: Xảy ra chuyện
- Chương 26: Dịch tả
- Chương 27: Dịch tả 2
- Chương 28: Thái tử nhiễm bệnh
- Chương 29: Thái tử
- Chương 30: Trị bệnh
- Chương 31: Làm xà phòng
- Chương 32: Thái tử phi
- Chương 33: Quân sư
- Chương 34: Sau bức bình phong
- Chương 35: Sự nghi ngờ của Thái Tử
- Chương 36: Cbương 36: Thiên Lý Quốc
- Chương 37: Như gần như xa
- Chương 38: Tiểu Linh
- Chương 39: Dạy cưỡi ngựa
- Chương 40: Đỡ đẻ trên đường
- Chương 41: Đêm khuya trở về
- Chương 42: Tìm được câu trả lời
- Chương 43: Nổi cơn ghen
- Chương 44: Bỏ lỡ
- Chương 45: Xuân Hương Lâu
- Chương 46: Ăn quỵt
- Chương 47: Tay nào của ngươi chạm vào hắn
- Chương 48: Phế
- Chương 49: Xin lỗi ta chưa sẵn sàng
- Chương 50: Công chúa Đại Lý
- Chương 51: Tiếp cận
- Chương 52: Theo dõi
- Chương 53: Tự nguyện lãnh binh
- Chương 54: Ra chiến trường
- Chương 55: Buôn lậu
- Chương 56: Mất tích
- Chương 57: Tội trạng
- Chương 58: Cả đời không bội ước
- Chương 59: Cướp pháp trường
- Chương 60: Thân phận bại lộ 1
- Chương 61: Thân phận bại lộ 2
- Chương 62: Làm gì sau khi bị lộ
- Chương 63: Ta yêu chàng
- Chương 64: Giấc mộng
- Chương 65: Vẫn là nghiệt duyên
- Chương 66: Dạo phố
- Chương 67: Chạm mặt
- Chương 68: Mang đi
- Chương 69: Lý Mộc Cầm
- Chương 70: Cha con trở mặt
- Chương 71: Trường Yên
- Chương 72: Thanh Loan công chúa
- Chương 73: Ngươi muốn biết
- Chương 74: Vén màn quá khứ
- Chương 75: Thân thế
- Chương 76: Ngày Trường Yên ngược gió
- Chương 77: Ngày Trường Yên ngược gió 2
- Chương 78: Lý Bồ Long
- Chương 79: Đời đời kiếp kiếp khắc ghi tên nàng
- Chương 80: Ta ở đây đợi chàng
- Chương 81: Đèn lồng đỏ treo cao
- Chương 82: Cắt tóc đoạn tình
- Chương 83: Thịt nát xương tan
- Chương 84: Xuống tóc quy y
- Chương 85: Đêm tân hôn
- Chương 86: Đại lễ phong hậu
- Chương 87: Vọng bái
- Chương 88: Chàng chàng thiếp thiếp
- Chương 89: Sư tử nỗi đoá
- Chương 90: Nàng từng yêu hắn
- Chương 91: A Mạn
- Chương 92: Tĩnh Quang
- Chương 93: Bị hành thích
- Chương 94: Vực sâu vạn trượng
- Chương 95: Tiễn quân ra trận
- Chương 96: Nàng
- Chương 97: Hoả thiêu
- Chương 98: Âm thầm chiêu binh
- Chương 99: Thư ủy thác
- Chương 100: Huynh phục không?
- Chương 101: Ân đền oán trả
- Chương 102: Nhiệm vụ của kẻ dẫn đường
- Chương 103: Đại Lý
- Chương 104: Đại Lý
- Chương 105: Thư phế hậu
- Chương 106: Nỗi loạn
- Chương 107: Triều Dương
- Chương 108: Trước điện Càn Nguyên
- Chương 109: Huynh đệ tương tàn
- Chương 110: Ngã xuống
- Chương 111: Khép lại một kiếp người
- Chương 112: Ngoại truyện 1
- Chương 113: Ngoại truyện 2
- Chương 114: Ngoại truyện 3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trường Yên Như Mộng
Chương 36: Cbương 36: Thiên Lý Quốc
Hôm nay có quá nhiều việc cần hắn đích thân xử lý, hắn một thân mệt mỏi trở về. Vừa vào đến đại viện đã thấy Thạch ngồi trên ghế, cái đầu nghiêng qua một bên, có lẽ là ngủ quên. Hắn mỉm cười đi đến, thật là tối lạnh thế này mà y lại ngủ ở đây, chẳng lẽ là đang đợi hắn trở về sao. Nghe tiếng bước chân cô giật mình, theo phản xạ đưa tay lau khóe miệng, sau đó mơ màng nhìn Lý Long Mộc.
"Huynh về rồi à, sao về trễ vậy?"
"Ta có một vài việc cần xử lý, sao lại ngủ ở đây?"
"Ta đợi huynh về cùng ăn cơm."
Chỉ một câu đơn giản thôi nhưng sao tim hắn lại cảm thấy vô cùng ấm áp, là một thứ hạnh phúc không nói nên lời. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có người đợi hắn trở về nhà. "Về nhà", phải là nhà có y, có hắn, nhà của bọn họ.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, hắn cảm thấy Vũ Vương Phủ này đáng để hắn quay về.
Hắn đưa tay xoa đầu cô, vô cùng dịu dàng và ôn nhu, cô cũng quen loại hưởng thụ này rồi.
"Đợi ta một lát, sẽ nhanh thôi."
Cô gật đầu, hắn đi về viện của mình, rất nhanh tắm rửa thay y phục. Khi trở lại đã thấy trên bàn đầy thức ăn.
"Huynh mau ăn thử đi, tất cả chỗ này đều do ta làm cả đấy."
Hắn có chút ngạc nhiên, hắn tưởng lúc đó Thạch chỉ nói vậy thôi, không ngờ sẽ thật sự vì hắn mà xuống bếp. Hắn cầm đũa thử từng món một, có lẽ đây là những món ngon nhất trong đời hắn từng được ăn.
"Ngon không?"
"Ngon lắm."
Hắn gật đầu cũng không quên gắp thức ăn cho cô, cô cười tít mắt, cô biết tay nghề của mình không tệ mà.
"Lần sau khi nào huynh muốn ăn cứ nói với ta, ta sẽ nấu cho huynh."
"Được."
Hắn không từ chối đãi ngộ này, còn rất hưởng thụ. Nhưng hắn không thể để Thạch quá vất vả ngày nào cũng vào bếp, cho nên về sau lâu lâu được ăn một lần là đủ rồi.
"Về sau chỉ được nấu cho mình ta thôi."
"Được, đời này ta chỉ vì huynh xuống bếp."
Hắn vô cùng thỏa mãn với câu trả lời của Thạch.
Dùng bữa xong bọn họ cùng nhau đi dạo, hắn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về Thiên Lý Quốc, từ thuở khai lập đến bây giờ. Cô nghe vô cùng chăm chú, tựa như học trò đang nghe thầy giáo giảng bài.
Thiên Lý Quốc chỉ mới được lập nên cách đây hơn 100 năm. Trước đó nơi đây là vùng đất có rất nhiều tộc người sinh sống, trong đó có bốn bộ tộc mạnh nhất là tộc Chiêu Nùng, tộc Lỗ Ban, tộc Bách Việt và tộc họ Chu.
Bọn họ trấn giữ đông, nam, tây, bắc. Có một ngày người tộc họ Chu lên núi Mã Đề, tìm thấy một loại vật liệu sâu trong lòng núi. Bọn họ dùng nó chế tạo thành binh khí, cuối cùng dựa vào lợi thế mà thu phục được những bộ tộc khác.
Tộc trưởng họ Chu lúc bấy giờ tự mình xưng vương, lập nên Chu triều, lấy hiệu là Thiên Lý Quốc, tức là quốc gia rộng lớn vạn dặm. Chính vì vậy cho nên đến bây giờ, núi Mã Đề được xem như thánh địa của Thiên Lý Quốc. Có rất nhiều lời đồn quanh đó, ai cũng nói đó là nơi ở của các vị chân nhân, thần tiên bảo hộ Thiên Lý Quốc.
Núi Mã Đề thật sự có một ngôi chùa, tên là chùa Lục Tổ, mà ở đó cũng chỉ có một vị cao tăng. Ông ấy xưa nay chưa từng lộ diện, nên người đời mới xem ông ấy là thần tiên.
Chu triều tồn tại được hơn 60 năm, thì hoàng đế thứ hai là Chu Huệ Đế bị nội quan độc chết mà băng hà. Chu Hậu trong lúc cảnh nước nhà lâm nguy, các bộ tộc khác không ngừng nổi dậy, liền lập biểu đệ của Chu Huệ Đế là Triệu Hoành lên làm tân đế. Nhưng nhà Triệu chỉ tồn tại 27 năm, cuối cùng Hiếu Hoàng đế Triệu Long Vũ vì giết anh đoạt vị, làm nhiều chuyện ác, khiến dân chúng phẫn nộ cũng bị người độc chết. Họ Triệu không còn nam tử, cho nên họ Lý lên thay.
Chỉ có mình cô mới biết, họ Lý của hắn lên thay bằng cách nào. Cũng chỉ có cô mới hiểu, Triệu Long Vũ hắn là một minh quân đức độ ra sao. Nhưng mà cô không thể nói với Lý Long Mộc, rằng những gì lưu lại trong sử sách mà hắn đọc, điều là những thứ mà Lý Nhật Trung muốn người đời nghĩ như vậy.
Cô thở dài, bất kể là ông ấy dùng cách gì để đạt được giang sơn nhưng cũng không thể phủ nhận một đều, cho đến bây giờ ông ấy đã làm rất tốt. Cô giống như nhớ ra điều gì đó liền hỏi hắn.
"Vậy công chúa tiền triều thì sao, bà ấy thế nào?"
Lý Long Mộc trầm tư trong giây lát, vẫn dùng giọng điệu ôn hoà mà đáp.
"Bà ấy vẫn khoẻ, đang ở Trường Yên."
Cô vừa nghe câu đó hai mắt liền sáng lên, Thanh Loan công chúa, bà ấy vẫn còn sống. Vậy thì cô không cần phải hỏi Lý Đế, cô có thể tìm đến bà ấy. Trường Yên cô biết nơi đó, chính là cố đô của nhà Triệu. Cô phấn khích nắm tay hắn.
"Lý Long Mộc, huynh có thể dẫn ta đi gặp bà ấy không?"
Hắn không biết vì sao Thạch lại muốn gặp người như thế, y không phải người của Thiên Lý vì sao biết người, nhưng hắn vẫn bình tĩnh.
"Thạch ngươi muốn gặp mẫu hậu ta?"
Mẫu hậu, cô có chút giật mình, Lý Long Mộc vậy mà lại là con của Thanh Loan công chúa. Cô chỉ có thể làm ra vẻ bình thường mà nắm lấy cánh tay hắn nịnh nọt.
"Ta đương nhiên muốn, là mẫu thân của huynh mà, chẳng lẽ huynh không muốn ta gặp bà ấy sao?"
"Huynh về rồi à, sao về trễ vậy?"
"Ta có một vài việc cần xử lý, sao lại ngủ ở đây?"
"Ta đợi huynh về cùng ăn cơm."
Chỉ một câu đơn giản thôi nhưng sao tim hắn lại cảm thấy vô cùng ấm áp, là một thứ hạnh phúc không nói nên lời. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có người đợi hắn trở về nhà. "Về nhà", phải là nhà có y, có hắn, nhà của bọn họ.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, hắn cảm thấy Vũ Vương Phủ này đáng để hắn quay về.
Hắn đưa tay xoa đầu cô, vô cùng dịu dàng và ôn nhu, cô cũng quen loại hưởng thụ này rồi.
"Đợi ta một lát, sẽ nhanh thôi."
Cô gật đầu, hắn đi về viện của mình, rất nhanh tắm rửa thay y phục. Khi trở lại đã thấy trên bàn đầy thức ăn.
"Huynh mau ăn thử đi, tất cả chỗ này đều do ta làm cả đấy."
Hắn có chút ngạc nhiên, hắn tưởng lúc đó Thạch chỉ nói vậy thôi, không ngờ sẽ thật sự vì hắn mà xuống bếp. Hắn cầm đũa thử từng món một, có lẽ đây là những món ngon nhất trong đời hắn từng được ăn.
"Ngon không?"
"Ngon lắm."
Hắn gật đầu cũng không quên gắp thức ăn cho cô, cô cười tít mắt, cô biết tay nghề của mình không tệ mà.
"Lần sau khi nào huynh muốn ăn cứ nói với ta, ta sẽ nấu cho huynh."
"Được."
Hắn không từ chối đãi ngộ này, còn rất hưởng thụ. Nhưng hắn không thể để Thạch quá vất vả ngày nào cũng vào bếp, cho nên về sau lâu lâu được ăn một lần là đủ rồi.
"Về sau chỉ được nấu cho mình ta thôi."
"Được, đời này ta chỉ vì huynh xuống bếp."
Hắn vô cùng thỏa mãn với câu trả lời của Thạch.
Dùng bữa xong bọn họ cùng nhau đi dạo, hắn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về Thiên Lý Quốc, từ thuở khai lập đến bây giờ. Cô nghe vô cùng chăm chú, tựa như học trò đang nghe thầy giáo giảng bài.
Thiên Lý Quốc chỉ mới được lập nên cách đây hơn 100 năm. Trước đó nơi đây là vùng đất có rất nhiều tộc người sinh sống, trong đó có bốn bộ tộc mạnh nhất là tộc Chiêu Nùng, tộc Lỗ Ban, tộc Bách Việt và tộc họ Chu.
Bọn họ trấn giữ đông, nam, tây, bắc. Có một ngày người tộc họ Chu lên núi Mã Đề, tìm thấy một loại vật liệu sâu trong lòng núi. Bọn họ dùng nó chế tạo thành binh khí, cuối cùng dựa vào lợi thế mà thu phục được những bộ tộc khác.
Tộc trưởng họ Chu lúc bấy giờ tự mình xưng vương, lập nên Chu triều, lấy hiệu là Thiên Lý Quốc, tức là quốc gia rộng lớn vạn dặm. Chính vì vậy cho nên đến bây giờ, núi Mã Đề được xem như thánh địa của Thiên Lý Quốc. Có rất nhiều lời đồn quanh đó, ai cũng nói đó là nơi ở của các vị chân nhân, thần tiên bảo hộ Thiên Lý Quốc.
Núi Mã Đề thật sự có một ngôi chùa, tên là chùa Lục Tổ, mà ở đó cũng chỉ có một vị cao tăng. Ông ấy xưa nay chưa từng lộ diện, nên người đời mới xem ông ấy là thần tiên.
Chu triều tồn tại được hơn 60 năm, thì hoàng đế thứ hai là Chu Huệ Đế bị nội quan độc chết mà băng hà. Chu Hậu trong lúc cảnh nước nhà lâm nguy, các bộ tộc khác không ngừng nổi dậy, liền lập biểu đệ của Chu Huệ Đế là Triệu Hoành lên làm tân đế. Nhưng nhà Triệu chỉ tồn tại 27 năm, cuối cùng Hiếu Hoàng đế Triệu Long Vũ vì giết anh đoạt vị, làm nhiều chuyện ác, khiến dân chúng phẫn nộ cũng bị người độc chết. Họ Triệu không còn nam tử, cho nên họ Lý lên thay.
Chỉ có mình cô mới biết, họ Lý của hắn lên thay bằng cách nào. Cũng chỉ có cô mới hiểu, Triệu Long Vũ hắn là một minh quân đức độ ra sao. Nhưng mà cô không thể nói với Lý Long Mộc, rằng những gì lưu lại trong sử sách mà hắn đọc, điều là những thứ mà Lý Nhật Trung muốn người đời nghĩ như vậy.
Cô thở dài, bất kể là ông ấy dùng cách gì để đạt được giang sơn nhưng cũng không thể phủ nhận một đều, cho đến bây giờ ông ấy đã làm rất tốt. Cô giống như nhớ ra điều gì đó liền hỏi hắn.
"Vậy công chúa tiền triều thì sao, bà ấy thế nào?"
Lý Long Mộc trầm tư trong giây lát, vẫn dùng giọng điệu ôn hoà mà đáp.
"Bà ấy vẫn khoẻ, đang ở Trường Yên."
Cô vừa nghe câu đó hai mắt liền sáng lên, Thanh Loan công chúa, bà ấy vẫn còn sống. Vậy thì cô không cần phải hỏi Lý Đế, cô có thể tìm đến bà ấy. Trường Yên cô biết nơi đó, chính là cố đô của nhà Triệu. Cô phấn khích nắm tay hắn.
"Lý Long Mộc, huynh có thể dẫn ta đi gặp bà ấy không?"
Hắn không biết vì sao Thạch lại muốn gặp người như thế, y không phải người của Thiên Lý vì sao biết người, nhưng hắn vẫn bình tĩnh.
"Thạch ngươi muốn gặp mẫu hậu ta?"
Mẫu hậu, cô có chút giật mình, Lý Long Mộc vậy mà lại là con của Thanh Loan công chúa. Cô chỉ có thể làm ra vẻ bình thường mà nắm lấy cánh tay hắn nịnh nọt.
"Ta đương nhiên muốn, là mẫu thân của huynh mà, chẳng lẽ huynh không muốn ta gặp bà ấy sao?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đăng Châu ký sử
- Chương 2: Gian tế
- Chương 3: Tù binh
- Chương 4: Thư đồng
- Chương 5: Đuổi đi
- Chương 6: Sủng nam
- Chương 7: Đi sứ
- Chương 8: Thủy chiến
- Chương 9: Nên bờ Giang Tử
- Chương 10: Nụ hôn đầu
- Chương 11: Khao Quân
- Chương 12: Thổ lộ
- Chương 13: Người của ta
- Chương 14: Mgươi từ đâu mà đến
- Chương 15: Về kinh
- Chương 16: Truy hỏi
- Chương 17: Lập lời thề
- Chương 18: Ta đến từ....
- Chương 19: Linh Sam Viện
- Chương 20: Cấm tinh quân
- Chương 21: Cắt máu ăn thề
- Chương 22: Nhận chủ nhân
- Chương 23: Ngọt ngào
- Chương 24: Mượn sách trả phí
- Chương 25: Xảy ra chuyện
- Chương 26: Dịch tả
- Chương 27: Dịch tả 2
- Chương 28: Thái tử nhiễm bệnh
- Chương 29: Thái tử
- Chương 30: Trị bệnh
- Chương 31: Làm xà phòng
- Chương 32: Thái tử phi
- Chương 33: Quân sư
- Chương 34: Sau bức bình phong
- Chương 35: Sự nghi ngờ của Thái Tử
- Chương 36: Cbương 36: Thiên Lý Quốc
- Chương 37: Như gần như xa
- Chương 38: Tiểu Linh
- Chương 39: Dạy cưỡi ngựa
- Chương 40: Đỡ đẻ trên đường
- Chương 41: Đêm khuya trở về
- Chương 42: Tìm được câu trả lời
- Chương 43: Nổi cơn ghen
- Chương 44: Bỏ lỡ
- Chương 45: Xuân Hương Lâu
- Chương 46: Ăn quỵt
- Chương 47: Tay nào của ngươi chạm vào hắn
- Chương 48: Phế
- Chương 49: Xin lỗi ta chưa sẵn sàng
- Chương 50: Công chúa Đại Lý
- Chương 51: Tiếp cận
- Chương 52: Theo dõi
- Chương 53: Tự nguyện lãnh binh
- Chương 54: Ra chiến trường
- Chương 55: Buôn lậu
- Chương 56: Mất tích
- Chương 57: Tội trạng
- Chương 58: Cả đời không bội ước
- Chương 59: Cướp pháp trường
- Chương 60: Thân phận bại lộ 1
- Chương 61: Thân phận bại lộ 2
- Chương 62: Làm gì sau khi bị lộ
- Chương 63: Ta yêu chàng
- Chương 64: Giấc mộng
- Chương 65: Vẫn là nghiệt duyên
- Chương 66: Dạo phố
- Chương 67: Chạm mặt
- Chương 68: Mang đi
- Chương 69: Lý Mộc Cầm
- Chương 70: Cha con trở mặt
- Chương 71: Trường Yên
- Chương 72: Thanh Loan công chúa
- Chương 73: Ngươi muốn biết
- Chương 74: Vén màn quá khứ
- Chương 75: Thân thế
- Chương 76: Ngày Trường Yên ngược gió
- Chương 77: Ngày Trường Yên ngược gió 2
- Chương 78: Lý Bồ Long
- Chương 79: Đời đời kiếp kiếp khắc ghi tên nàng
- Chương 80: Ta ở đây đợi chàng
- Chương 81: Đèn lồng đỏ treo cao
- Chương 82: Cắt tóc đoạn tình
- Chương 83: Thịt nát xương tan
- Chương 84: Xuống tóc quy y
- Chương 85: Đêm tân hôn
- Chương 86: Đại lễ phong hậu
- Chương 87: Vọng bái
- Chương 88: Chàng chàng thiếp thiếp
- Chương 89: Sư tử nỗi đoá
- Chương 90: Nàng từng yêu hắn
- Chương 91: A Mạn
- Chương 92: Tĩnh Quang
- Chương 93: Bị hành thích
- Chương 94: Vực sâu vạn trượng
- Chương 95: Tiễn quân ra trận
- Chương 96: Nàng
- Chương 97: Hoả thiêu
- Chương 98: Âm thầm chiêu binh
- Chương 99: Thư ủy thác
- Chương 100: Huynh phục không?
- Chương 101: Ân đền oán trả
- Chương 102: Nhiệm vụ của kẻ dẫn đường
- Chương 103: Đại Lý
- Chương 104: Đại Lý
- Chương 105: Thư phế hậu
- Chương 106: Nỗi loạn
- Chương 107: Triều Dương
- Chương 108: Trước điện Càn Nguyên
- Chương 109: Huynh đệ tương tàn
- Chương 110: Ngã xuống
- Chương 111: Khép lại một kiếp người
- Chương 112: Ngoại truyện 1
- Chương 113: Ngoại truyện 2
- Chương 114: Ngoại truyện 3
- bình luận