Tiệc rượu có mười bàn, nhà gái Hứa gia ngồi chín bàn. Nhà trai chỉdùng một bàn, còn chỉ có hai người — Vân Ca và Mạnh Giác. Người tuy ít,nhưng thật ra thân bằng Hứa gia không ai dám khinh thị bọn họ.
Lúc đầu, khi Mạnh Giác chưa tới, khách mời của Hứa gia đã vừa ăn,uống rượu mừng của Lưu Bệnh Dĩ, vừa lén lút khe khẽ rỉ tai nhau, khó nén cười nhạo.
Nào có người đón dâu là ở gia đình nhà gái lo liệu tiệc rượu? Còn chỉ có một mình Vân Ca là thân bằng. Nghèo túng keo kiệt đến thế này cũnglà trên đời hiếm thấy. Tuy rằng Trương Hạ là người chủ hôn, nhưng ngườingười đều nghĩ Trương Hạ tới tham dự là bởi vì từng là cấp trên của HứaQuảng Hán, là giao tình cùng Hứa gia, Trương Hạ vốn là không có cách gìgiải thích ông ta có quen biết với Lưu Bệnh Dĩ, chỉ có thể biết thờibiết thế để mặc mọi người hiểu lầm.
Sắc mặt Hứa mẫu càng lúc càng khó coi, Hứa Quảng Hán uống rượu đầucàng cúi càng thấp, Vân Ca càng lúc càng khẩn trương. Đây là ngày mà cảđời chỉ có một lần của đại ca và Hứa tỷ tỷ, vậy nên ngàn vạn lần khôngđược bị những người này làm hỏng.
Khi Vân Ca đang lo lắng, Mạnh Giác y phục cẩm bào, nhẹ nhàng bướcđến. Mọi người đầy mặt kinh ngạc, cảm thấy là người tới đi nhầm chỗ. Tới khi biết được rằng Mạnh Giác là bằng hữu của Lưu Bệnh Dĩ, Mạnh Giác đưa tiền mừng lại là giấy khế ước của một căn nhà trong nội thành TrườngAn, miệng của thất cô bát bà rốt cuộc cũng ngậm lại.
Hứa mẫu lại có sắc mặt vui mừng khi gả con gái đi, Hứa Quảng Hán uống rượu đầu cũng chậm chậm thẳng lên, Trương Hạ cũng thấy nghi hoặc khótin nhìn chằm chằm Mạnh Giác đánh giá.
Tam thúc tứ thẩm, thất cô bát bà, đều hỏi thăm lai lịch Mạnh Giác,một đám thay nhau tìm cớ đi lên bắt chuyện cùng Mạnh Giác. Mạnh Giáckhông cự tuyệt bất cứ người nào, ý cười ôn hòa thân thiết, phong tháikhông chê vào đâu được, với người làm nghề rèn có thể tán gẫu về nghềrèn, với người bán bánh nướng có thể tán gẫu vốn nhỏ để sinh lời giannan như thế nào, với người cày ruộng nói chuyện phiếm về thời tiết, cùng lão bà bà còn có thể tán gẫu khi xương sống thắt lưng đau thì điềudưỡng như thế nào, cái gì gọi là ống tay áo dài khéo múa*, khéo đưa khéo đẩy chu toàn, lúc này Vân Ca mới thực sự hiểu rõ, mọi người ngồi đầyxung quanh đều bị một mình Mạnh Giác làm cho say mê, người người đềucười vui không dứt.
*Nguyên văn là "trường tụ thiện vũ", là một câunói của Trung Quốc, chỉ rằng có điều kiện thuận lợi rồi thì làm việccàng hiệu quả.
Có người can đảm, sau khi uống vài chén rượu, mượn cảm giác say hỏiMạnh Giác không bằng cưới vợ đi. Đề tài này một khi được mở ra, lập tứcgiống như hồng thủy không thể ngăn cản, trong nhà có cô nương vừa độtuổi, thân thích có cô nương vừa độ tuổi, bằng hữu có cô nương vừa độtuổi, thân thích của thân thích, bằng hữu của bằng hữu, thân thích củathân thích của thân thích, bằng hữu của bằng hữu của bằng hữu. . .
Vân Ca lần đầu tiên biết hóa ra phụ cận thành Trường An lại có thể có nhiều cô nương tài mạo song toàn như vậy, nhà sau còn tốt hơn nhàtrước.
Mạnh Giác mỉm cười mà nghe, Vân Ca mỉm cười mà uống rượu.
Bởi vì đã cùng Lăng ca ca ước định, Vân Ca vẫn cảm thấy mình giốngmột cô gái đã có hôn ước, hôn ước còn một ngày, nàng một ngày cũng không dám chân chính buông xuống, thậm chí mỗi khi Lưu Bệnh Dĩ gặp nàng vàMạnh Giác ở chung một chỗ, nàng đều đã có cảm giác áy náy.
Hôm nay, chính là ngày nàng cấp cho mình một câu thần chú để phá vỡ, buông xuống.
Dưới mái hiên kia, người bạn cũ khi còn nhỏ một thân hồng bào, đanglần lượt tới từng bàn mời rượu mọi người. Kỳ thật từ thời khắc bắt đầunhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ ở đó, Vân Ca chỉ biết người đó là Lưu Bệnh Dĩ, làđại ca của nàng, không phải Lăng ca ca trong lòng nàng đã từng hìnhdung. Rất lâu rồi, nàng cảm thấy rằng mình đối với Lưu Bệnh Dĩ có cảmgiác thân thiết càng giống với cảm giác của mình đối với Nhị ca và Tamca.
Hiện tại ngồi ở chỗ này, ngồi ở trong tiệc cưới của hắn, nàng càngthêm khẳng định rõ là nàng thật tâm vì đại ca và Hứa tỷ tỷ mà vui mừng,không có chút nào là giả vờ miễn cưỡng. Lúc này trong lòng thương cảmthẫn thờ, thương tiếc cho một đoạn quá khứ, một lời ước định, thươngtiếc là vì Lăng ca ca trong trí nhớ và trong tưởng tượng, mà không phảiđại ca.
Còn người ngồi bên cạnh nàng dưới mái hiên này vẫn đang mỉm cười,trên mặt lộ ra nét vui mừng như gió xuân, còn thật sự lắng nghe mỗi mộtngười đến nói chuyện cùng hắn, dường như mỗi người đều là người quantrọng.
Tâm tư của hắn, Vân Ca nhìn thế nào cũng đều không thấu. Vừa như hữutình, lại vừa như vô ý. Trong tai nghe được người khác giới thiệu vớihắn việc hôn nhân, nàng không khỏi nhìn vào hình bóng của mình trongchén rượu nở nụ cười. Những người này nếu biết Mạnh Giác ngồi vị tríthượng khách của Hoắc Thành Quân, không biết còn có ai dám ở chỗ này lải nhải?
Mà mình là muội muội của hắn? Muội muội! Vân Ca vừa cười uống một ly lớn.
Có người tìm Hứa mẫu nhờ nói giúp, chứng minh cô nương mà mình nói so với nhà khác còn tốt hơn, cũng có ý mượn thân phận Hứa mẫu là nhạc mẫucủa Lưu Bệnh Dĩ, khiến cho Mạnh Giác suy xét đáp ứng đề nghị của hắn.
Việc hỉ náo động làm Hứa mẫu vừa muốn mở miệng, nhìn thấy Vân Ca, đột nhiên nhớ tới ánh mắt đêm đó Mạnh Giác ôm Vân Ca, lập tức lại cảm thấymột cảm giác lành lạnh. Tuy rằng hiện tại thấy Mạnh Giác thế này, cũngcảm thấy ngày ấy nhất định là chính mình ngái ngủ nhìn lầm, nhưng vẫntiếp tục duy trì sự im lặng hiếm thấy.
Mạnh Giác giữ lấy bàn tay Vân Ca đang rót rượu, "Đừng uống nữa."
"Ai cần huynh lo?"
"Nếu muội không sợ uống rượu say nói năng hồ đồ, thì mời tiếp tục." Mạnh Giác cười nâng bầu rượu rót lên chén trước mặt Vân Ca.
Vân Ca kinh ngạc nhìn bầu rượu, yên lặng lấy ấm trà qua, rót một chén trà uống.
Tiệc cưới ngoài dự đoán mọi người, rất viên mãn. Do có Mạnh Giác, mỗi người đều hân hoan, cảm thấy được ăn ngon, uống tốt, tán gẫu lại càngvui. Khi bước loạng choạng rời đi, còn không quên dặn dò Mạnh Giác cônương bọn họ nhắc tới tốt tới thế nào.
Lưu Bệnh Dĩ tự mình đưa Mạnh Giác và Vân Ca đi ra, ba người đều imlặng sóng vai bước đi. Đã không còn âm thanh huyên náo của cổ nhạc,không khí có chút quái dị. Vân Ca vừa định cáo biệt, đã thấy Mạnh Giácvà Lưu Bệnh Dĩ nhìn nhau, thân hình lần lượt di chuyển, bảo vệ nàng ởchính giữa. Lưu Bệnh Dĩ nhìn bóng người trong bóng đêm tối đen cười hỏi:
"Không biết huynh đài phương nào đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?"
Một người khom người lại chui ra, đợi cho tới khi nhìn thấy rõ rànglà Hà Tiểu Thất, đề phòng của Lưu Bệnh Dĩ mới giảm đi, "Tiểu Thất, ngươi trốn ở chỗ này làm gì?"
"Ta chỉ sợ bị con cọp mẹ của Hứa gia kia thấy, bà ấy sẽ lại càm ràmđại ca." Thấy Lưu Bệnh Dĩ nhíu mày, Hà Tiểu Thất hì hì cười sờ sờ đầu,miệng lưỡi trơn tru nói bổ sung: "Sai rồi, sai rồi. Về sau sẽ không gọibậy gọi bạ nữa, ai bảo đại ca của chúng ta hái được đóa hoa là mỹ nhânHứa gia chứ? Chúng ta không nể mặt đại ca, cũng phải nể mặt mỹ nhân tẩutử chứ!"
Lưu Bệnh Dĩ cười mắng: "Có chuyện gì nhanh chóng nói đi! Nói xong thì cút về ngủ đi!"
Hà Tiểu Thất lấy từ trong ngực ra một cái cái hộp nhỏ, hai tay dânglên, vẻ mặt chân thành tuôn ra một tràng như thể lời khấn học thuộc lòng cứ thế đọc ra: "Đại ca, đây là một chút tâm ý của nhóm huynh đệ chúngta. Chúc đại ca, đại tẩu bạch đầu giai lão, bách tử thiên tôn (trăm conngàn cháu), yến yến vu phi (đôi chim yến cùng bay lượn), uyên ương híthủy (uyên ương nô đùa trong nước), cá nước giao hoan, kim thương bấtđảo(giáo đâm không ngã)..."
Lưu Bệnh Dĩ thực không dám nghe tiếp nữa, vội gõ cho Hà Tiểu Thất một quyền, "Đủ rồi, đủ rồi!"
"Đại ca, ta còn chưa nói hết đâu! Các huynh đệ cảm thấy ngôn ngữ thôbỉ không xứng với đại ca, ta đã phải suy nghĩ kỹ mấy ngày, mới nghĩ rađược một chuỗi những lời bốn chữ. . ."
Lưu Bệnh Dĩ dở khóc dở cười, "Hiếm thấy suy nghĩ được nhiều như vậy,sẽ có chỗ dùng được, giữ lại lần sau huynh đệ có ai lập gia đình lạidùng."
Hà Tiểu Thất vừa nghe, cảm thấy rất có lý, liên tục gật đầu: "Vẫn là đại ca lo lắng chu toàn."
Vân Ca nhịn không được, "Hi hi" bật cười một tiếng, Mạnh Giác liếcmắt nhìn nàng một cái, mặt nàng lập tức như bị thiêu đốt đỏ bừng. LưuBệnh Dĩ mở cái hộp ra nhìn thoáng qua, vừa định nói, Hà Tiểu Thất lậptức vội vàng nói: "Đại ca, các huynh đệ cũng biết quy củ của đại ca,những thứ này không phải là ăn trộm đâu, không phải lừa gạt, lại càngkhông phải cướp đoạt, là chúng ta thành thành thật thật kiếm tiền góplại. Ta đã thật sự chăm chỉ khuân vác một tháng, Hắc Tử còn thật sự chăm chỉ ăn xin, mặt rỗ ca đi làm thợ rèn. . ." Hà Tiểu Thất nói xong cònxòe tay mình ra trước mắt Lưu Bệnh Dĩ để cho hắn xem, làm bằng chứng bản thân tuyệt không nói dối.
Lưu Bệnh Dĩ cảm thấy chiếc hộp trong tay nặng trình trịch, tay nắmthật chặt chiếc hộp, vỗ một cái xuống bả vai Hà Tiểu Thất, gượng cười,nói: "Ta nhận. Đa tạ các ngươi! Đại ca không thể mời các ngươi uống rượu mừng. . ."
Hà Tiểu Thất hì hì cười, "Đại ca, huynh đừng có giữ trong lòng đi,trong lòng chúng ta đều hiểu được. Huynh đệ chúng ta ngày nào mà khôngcó cơ hội uống rượu chứ? Những ngày như thế cũng không ít mà. Giờ ta cút về ngủ đây." Hắn nói xong phất tay áo một cái, nhanh như chớp chạy đi.
Mạnh Giác nhìn chăm chú vào bóng dáng Hà Tiểu Thất, vẻ mặt hình nhưcó vài phần xúc động, quay sang Lưu Bệnh Dĩ nói: "Ngươi kỳ thật giàu cóso với rất nhiều người ở thành Trường An."
Lưu Bệnh Dĩ ảm đạm cười, cầm khế ước căn nhà Mạnh Giác đã đưa cho hắn đưa trả Mạnh Giác, "Đa tạ ý tốt của Mạnh huynh, hôm nay thay ta thu xếp việc này."
Mạnh Giác chỉ liếc mắt nhìn, không nhận lấy, "Bình Quân vẫn luôn coita là đại ca, đây là tâm ý của ta đối với việc Bình Quân thành hôn.Ngươi có thể đưa Vân Ca vòng tay, ta lại không thể đưa Bình Quân mộtphần lễ vật sao?"
Lưu Bệnh Dĩ trầm mặc nhìn Mạnh Giác. Vân Ca nửa tức giận nửa xấu hổ.Bình Quân là thê tử của Lưu Bệnh Dĩ, nàng có quan hệ thế nào với MạnhGiác? Cái này được tính là lễ vật gì đối lễ vật gì? Ngày đó khi đưa vòng tay chỉ có nàng, Hứa tỷ tỷ, Lưu Bệnh Dĩ biết, Mạnh Giác làm thế nàobiết được?
"Mạnh tảng đá, huynh nói cái gì đó? Huynh tặng lễ vật cho người khác, nhắc đến tên muội làm gì? Đại ca, huynh và Hứa tỷ tỷ đều là bằng hữucủa Mạnh tảng đá, đây là tâm ý của Mạnh tảng đá, đại ca hãy nhận đi! Dùsao Mạnh tảng đá còn chưa thành hôn đâu, còn có một lần đáp lễ chờ đó!Đại ca chiếm không được tiện nghi đâu."
Mạnh Giác cười nói: "Tân lang quan, đêm xuân đáng giá ngàn vàng,không cần tiễn đưa nữa, nhanh đi về xem tân nương tử thế nào đi!" Nóixong, kéo Vân Ca rời đi.
Đi đã thật xa, tới tận lúc đến cửa nhà, nhưng vẫn không thấy hắnbuông tay. Vân Ca rút tay ra vài lần, nhưng không thoát ra được, vốntrong lòng đã không thoải mái, miễn cưỡng cười vui một buổi tối, hiệntại tính tình đã bị kích thích, nàng cúi đầu cắn xuống một cái, để xemhắn còn không buông tay nữa không?
Lực đạo Vân Ca cắn không hề nhẹ, nhưng Mạnh Giác vẫn không phát ra âm thanh gì. Vân Ca trong lòng phát lạnh, chẳng lẽ người này không chỉ cómất đi vị giác, ngay cả cảm giác đau cũng mất đi? Nàng ngẩng đầu nghihoặc nhìn về phía Mạnh Giác.
Bóng đêm tối đen, đôi mắt Mạnh Giác so với bóng đêm còn tối đen hơn,giống như một hắc động sâu không thấy đáy, đang thôn tính hết thảy, nàng cũng bị cuốn vào trong đó. Vân Ca thấy hoảng sợ muốn chạy trốn, dùngsức kéo tay của mình, Mạnh Giác lại đột nhiên buông tay nàng ra, Vân Camất lực hơi chúi về phía sau, nàng vội vàng lùi lại một bước, muốn ổnđịnh thân hình của mình, lại quên mất phía sau chính là cánh cửa, mộttiếng kêu sợ hãi chưa kịp phát ra, đã ngã ngồi trên mặt đất.
"Mạnh tảng đá!" Vân Ca xoa xoa mông đang bị đau, lửa giận lên tới đầu.
Mạnh Giác cười thực ung dung điềm tĩnh, "Không buông muội ra, muộitức giận, buông muội ra, muội cũng tức giận. Vân Ca, muội rốt cuộc muốnnhư thế nào?"
Lời này của Mạnh Giác nói ra hơi có chút thâm ý, Vân Ca đang lúc tứcgiận tới cực điểm trái lại còn cười, đứng lên, sửa sang lại quần áo,giọng nói ôn nhu: "Mạnh Giác, huynh lại muốn gì vậy? Lúc thì tốt, lúcthì xấu, một hồi xa, một hồi gần, cười nhạo trước mặt người khác, cótừng nghĩ tới chính mình chưa?"
Mạnh Giác cười nói: "Ta thấy rằng mình luôn luôn rõ ràng minh bạch.Vân Ca, nếu luyến tiếc, thì phải tranh giành, nếu không chịu tranh, cũng đừng ở chỗ này mà cố ảnh tự liên*. Nhưng mà có lẽ muội từ nhỏ đến lớncăn bản là không biết cái gì gọi là 'tranh giành', bất cứ thứ gì cũngđều có cha mẹ huynh trưởng bê đến trước mắt muội để cho muội lựa chọn,mà không biết rằng trong cuộc sống đại đa số mọi người đều phải cố gắngtranh giành thứ mà mình muốn có."
*Thành ngữ, nghĩa là nhìn ảnh lại thương thân mình.
Vân Ca nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác, nghi hoặc hỏi: "Mạnh tảng đá, huynh vì sao tức giận? Giận muội sao?"
Mạnh Giác ngớ ra một chút, cười xoay người rời đi, "Bởi vì muội vìmột người khác thương tâm, mà ta tức giận sao? Muội không khỏi quá đềcao chính mình." Tức giận, là cảm xúc tối không nên có. Đối với giảiquyết vấn đề không hề trợ giúp, chỉ có ảnh hưởng tới phán đoán và bìnhtĩnh của bản thân, hắn cho rằng cảm xúc này vốn đã sớm bị hắn xóa sạchtrên người mình. Thế nhưng, giờ khắc này hắn mới ý thức tới, vậy mà hắnđã thực sự tức giận.
"Mạnh Giác, huynh nghe đây: Đầu tiên, trong cuộc sống của mỗi người,mọi thứ không giống nhau. Tiếp theo, nguyên nhân muội 'cố ảnh tự liên',có một nửa là do huynh." Vân Ca nói xong, rầm một tiếng đóng sầm cánhcửa.
Ý cười bên môi Mạnh Giác không thay đổi, bước chân chỉ hơi hơi dừnglại, vẫn giẫm lên ánh trăng bước đi như trước, tựa như ung dung kiênđịnh bước đi trên con đường của mình.
..................................................
Vân Ca mặt mày ủ ê nằm bò trên bàn. Thường thúc đạo lý lớn, đạo lýnhỏ một mình giảng giải tới mấy canh giờ, mồm miệng vẫn y như trướckhông hề khô, lưỡi không ráo, môi trên va vào môi dưới, một câu nói lắpcũng không có.
Hứa Bình Quân bên cạnh nghe được hết ngủ lại dậy đến mấy lần. Nàngtrong lòng nhớ đến phải ủ rượu làm việc, nhưng có Thường thúc ở đây,nàng không muốn phối rượu trước mặt Thường thúc, chỉ có thể chờ Thườngthúc đi. Nhưng không ngờ bản lĩnh lải nhải của Thường thúc có thể cùngmẫu thân của nàng ganh đua cao thấp. Không thể nhịn được nữa, nàng rótchén trà cho Thường thúc, muốn dùng nước ngăn lại cái miệng của ông ta.
Thường thúc lấy ánh mắt phi thường tán dương nhìn Hứa Bình Quân, lạidùng ánh mắt phi thường không tán dương nhìn về phía Vân Ca, "Vẫn là con người Bình Quân nha đầu biết ấm lạnh, là người hiểu biết, biết thôngcảm. Bình Quân à, ta hiện tại không khát, lát nữa uống. Vân Ca à, cháunên cẩn thận cân nhắc thêm, cân nhắc. . ."
Hứa Bình Quân cầm chén trà mạnh mẽ nhét vào trong tay Thường thúc,"Thường thúc nói lâu như vậy, trước nhuận hầu nghỉ ngơi một chút."
Hứa Bình Quân ngữ khí âm trầm thâm sâu, Thường thúc rùng mình mộtcái, nuốt vào chữ "không" đã đến bên miệng, ngoan ngoãn cầm chén tràbưng lên uống.
Cuối cùng cũng thanh tĩnh! Hứa Bình Quân day day huyệt thái dương,"Vân Ca, lời của công chúa là lời vàng ý ngọc, muội căn bản không có tưcách cự tuyệt. Nhưng mà nếu muội thật sự không muốn đi, thật ra có người có lẽ có thể giúp muội. Mạnh đại ca quen biết rất nhiều người, lại cónhiều biện pháp, muội đi tìm huynh ấy, xem huynh ấy có biện pháp nàogiúp muội từ chối không."
"Muội không muốn nợ thêm ân tình của hắn." Sắc mặt Vân Ca càng thêm suy sụp khó coi.
"Vậy muội phải đi. Dù sao trong thành Trường An nấu ăn cũng là nấu,trong Cam Tuyền Cung nấu ăn cũng là nấu thôi, có cái gì khác nhau đâu?Muội nghĩ xem, bởi vì hoàng đế xây dựng cái hành cung trên núi CamTuyền, người bình thường cơ hội tiếp cận núi Cam Tuyền cũng không có,muội có thể đi vào du ngoạn một chuyến, thật tốt! Nghe nói phong cảnhtrên núi Cam Tuyền vô cùng đẹp, muội cứ coi như đó là đi ra ngoài dungoạn một chuyến, chẳng những không cần bỏ tiền của mình, còn có ngườicho muội tiền. Lần trước chúng ta nấu ăn cho công chúa, tiền nhận đượcđều vượt qua một năm chi tiêu của gia đình người bình thường. Lần nàynếu muội nguyện ý, tỷ đi cùng với muội như lần trước."
Thường thúc liên tiếp gật đầu, vừa định mở miệng, nhìn thấy Hứa Bình Quân trừng mắt, lại lập tức ngậm miệng.
Vân Ca buồn bực thở dài, "Cứ như vậy đi!"
Thường thúc lập tức ném chén trà, nhưng thật là biết điều, chỉ chắptay làm dấu cảm tạ với Hứa Bình Quân, ý cười đầy mặt đi ra cửa.
"Hứa tỷ tỷ, tỷ không cần ở cùng đại ca sao?"
Nhắc tới đến Lưu Bệnh Dĩ, Hứa Bình Quân lập tức nở nụ cười, "Thờigian đi về cũng chỉ vài ngày, chàng cũng không phải trẻ con, có thể chăm sóc tốt bản thân mình. Ừ. . . Vân Ca, không dối gạt muội, tỷ nghĩ thừadịp hiện tại nhàn rỗi có khả năng thì kiếm nhiều tiền một chút, cho nênmượn tạm hào quang của muội, đi theo muội một chuyến. Chờ về sau có đứanhỏ, chi tiêu nhiều, có muốn cũng không được nhàn rỗi..."
"A! Tỷ có đứa nhỏ? Tỷ mang thai? Thành hôn mới được hơn một tháng. . . A! Đại ca có biết hay không? A!" Vân Ca từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, vừanhảy vừa hét.
Hứa Bình Quân một tay bưng kín miệng Vân Ca, "Thật là nha đầu khờ!Làm sao có thể nhanh như vậy? Đây chính là kế hoạch của tỷ! Kế hoạch!Mệt cho muội còn đọc qua sách vở, ngay cả ta đây một chữ cũng không biết cũng nghe mọi người nói qua cần lo trước tính sau*. Chẳng lẽ đợi đếnkhi biết mình mang thai mới đi sốt ruột?"
*Lo trước tính sau: nguyên văn là "Vị vũ trù mâu" nghĩa là chuẩn bị cho ngày trời mưa, ý rằng phải biết lo lắng trước.
Vân Ca yên tĩnh trở lại, cười ôm lấy Hứa Bình Quân, "Uổng công vui mừng một hồi, còn tưởng rằng muội có thể làm cô cô."
Hứa Bình Quân cười khanh khách nói: "Tỷ đã tính qua mấy khoản cần chi tiêu rồi, cuộc sống sau này chỉ cần bình an, khoản chi lớn nhất chínhlà tặng lễ vật khi thành hôn cho Mạnh đại ca và muội, việc này tuyệt đối không thể giảm bớt, nhưng mà..." Hứa Bình Quân nhéo nhéo mũi Vân Ca,"Nếu muội đau lòng cho tiền của tỷ và đại ca muội, tốt nhất tính toán gả cho Mạnh đại ca đi, chúng ta tiêu phí một số tiền rồi một lượt đẩy được cả hai người các ngươi đi..."
Vân Ca thoáng cái đẩy Hứa Bình Quân ra, "Mỗi người đều phải kiếm tiền, nhanh chóng đi ủ rượu đi, đừng ở chỗ này nói nhảm."
Hứa Bình Quân cười cầm lấy cái sọt nhanh nhẹn đi vào trong sân trong, tuy rằng luôn tay luôn chân, bận rộn làm lụng vất vả, nhưng luôn có vẻmặt hạnh phúc.
Vân Ca cũng không khỏi nhếch môi cười, cười rồi lại thở dài.
Hứa Bình Quân nghiêng đầu nhìn nàng, "Một tháng này không thấy Mạnhđại ca, ngược lại làm công phu thở dài của người ta càng luyện càngtốt."
Vân Ca bưng kín cái lỗ tai, "Tỷ đừng trái một câu 'Mạnh đại ca', phải một câu 'Mạnh đại ca' được không? Người khác nghe được thật phiềnchán!"
Hứa Bình Quân cười lắc đầu, không hề để ý tới Vân Ca, chuyên tâm ủ rượu, để mặc Vân Ca gục xuống bàn ngẩn người.
................................
Vân Ca và Hứa Bình Quân mặc dù là phụng ý chỉ công chúa mà đến, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy công chúa. Chỉ có một tổng quản nội thị củacông chúa đến truyền đạt lời công chúa khen ngợi thức ăn của Vân Ca, lại căn dặn Vân Ca tận tâm nghe công chúa phân phó, chỉ cần làm tốt đồ ăn,công chúa nhất định sẽ trọng thưởng thật hậu.
Là bởi vì xuất hành, phòng vệ sẽ vô cùng nghiêm ngặt, Vân Ca và HứaBình Quân đều bị lục soát toàn thân, còn được dặn dò nếu không có phânphó, không thể tùy ý đi lại, tuy rằng tra xét nghiêm ngặt, nhưng thái độ mọi người đối với các nàng đều rất lễ độ, làm cho trong lòng Vân Cathoáng thoải mái một chút.
Vân Ca và Hứa Bình Quân ngồi chung một chiếc xe ngựa, theo sau xe của công chúa ra khỏi Trường An. Mặc dù Vân Ca trước khi xuất môn rất không tình nguyện, nhưng đến khi xe ngựa đi tới vùng thôn dã, nàng cũng rấtvui vẻ, trên đường vén rèm, hưởng thụ phong cảnh vùng ngoại ô.
Sau khi tới Cam Tuyền Cung, Vân Ca và Hứa Bình Quân ở chung mộtphòng. Tổng quản của công chúa nói bởi vì Vân Ca và Hứa Bình Quân khônghiểu quy củ, cho nên phân phó một số thị nữ khác giúp đỡ Vân Ca và HứaBình Quân, nêu ra một số sai lầm rồi hỏi lại các nàng.
Tuy rằng những lời mà thị nữ của công chúa nói là nghiêm khắc, nhưngVân Ca cảm thấy chẳng qua là biến tướng của lời cảnh cáo đối với nàng và Hứa Bình Quân. Vân Ca lén lút quay sang Hứa Bình Quân thè lưỡi, làm cái vẻ mặt sợ hãi, sau đó vào phòng ha ha cười rộ lên.
Hứa Bình Quân đối với hành động của Vân Ca thập phần lo lắng, nhắcnhở Vân Ca: "Từ nội thành Trường An ra đây nghỉ hè không chỉ có côngchúa, vừa rồi từ trên núi nhìn xuống phía dưới, một chuỗi dài xe ngựaxếp thẳng đến dưới chân núi. Chúng ta cần phải cẩn thận một chút, tuyệtđối không được bất cẩn va chạm với những người khác, cái mạng nhỏ củachúng ta quả thực đắc tội không nổi với công chúa."
"Trước khi Hứa tỷ tỷ xuất môn, lời đại ca dặn dò tỷ tỷ cũng không ít nhỉ?"
"Không có. Lời Bệnh Dĩ đã căn dặn tỷ, muội cũng nghe được, chỉ bảochúng ta chỉ cần chuyên tâm nấu ăn, tất cả các chuyện khác, đều làm kẻđiếc, làm người câm, làm người mù. Tỷ cũng không rõ ràng lắm chàng rốtcuộc là nguyện ý cho chúng ta đi, hay là không muốn chúng ta đi."
Vân Ca cau mày, thở dài, "Nếu nghĩ cũng không thông thì không cầnnghĩ nữa, tâm tư nam nhân, cân nhắc tới cân nhắc lui, chỉ làm hao tổntinh thần, vẫn là không cần nghĩ tới nữa thì tốt."
Hứa Bình Quân đang uống trà, nghe thấy lời nói của Vân Ca, toàn bộtrà trong miệng đều phun ra, vừa ho khan, vừa cười to, "Tiểu nha đầu,muội... muội cân nhắc tâm tư nam nhân nào mà cân nhắc đến hao tổn tinhthần ?"
Vân Ca giả vờ như không hề nghe thấy, nhanh chóng chạy ra cửa phòng,"Muội đi hỏi thị nữ tỷ tỷ một chút, đại khái muốn chúng ta làm nhữngloại đồ ăn như thế nào."
Vân Ca cân nhắc công chúa cho mời nàng tới, chỉ có thể là vì nấu ăn,nhưng đến đây hai ngày, vẫn cứ không ra lệnh cho nàng xuống phòng bếplần nào, nàng là đầu bếp, mỗi ngày những thứ ăn được đều là đồ ăn ngườikhác làm
Vân Ca hỏi vài lần, nhưng không có người nào cho nàng đáp án chuẩnxác, chỉ nói khi công chúa muốn ăn, tự nhiên sẽ lệnh cho nàng làm. Bởivì các nàng là người công chúa dẫn theo đến, công chúa lại đã đặc biệtphân phó, chỉ có điều kiện tiên quyết để Vân Ca và Hứa Bình Quân có thểđi xuống núi du ngoạn là có người đi cùng, nên thật ra thời gian này sovới trước đây ở trong thành Trường An càng thoải mái nhàn nhã.
Hôm nay, các nàng đi xuống chân núi du ngoạn có người đi cùng tên làQuách Phú Dụ, là một tiểu thái giám tuổi cũng xấp xỉ với các nàng, sovới lão thái giám hai ngày trước cũng thú vị hơn, Vân Ca và Hứa BìnhQuân cũng đều là người thích vui chơi náo nhiệt, ba người rất nhanhchóng đã cười cười nói nói vui vẻ.
Vân Ca thấy bên phải đỉnh núi có một thác nước nhỏ, muốn đi tới đóxem, Phú Dụ cũng không có khả năng dẫn các nàng tới đó ngay được, "Ngàymai nhé! Ngày mai tôi sẽ dẫn hai vị tỷ tỷ tới đó du ngoạn, Yến vương,Quảng Lăng vương, Xương Ấp vương phụng chỉ đến Cam Tuyền Cung chờ yếtkiến hoàng thượng, hôm nay đang ở đỉnh núi bên kia săn thú, không sợnhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (1), vạn nhất kinh ngạc Vương gia, nô tàikhông đảm đương nổi. Nếu Trúc tỷ tỷ muốn ngắm thác nước, lại nguyện ý đi đường xa một chút, hay là chúng ta vượt qua đỉnh núi này, đi đến phíaĐông, nơi đó có một thác nước khác, tuy rằng không có lớn như bên này,cũng rất đẹp." Bởi vì tất cả mọi người đều gọi Vân Ca là Trúc công tử,sau khi Phú Dụ quen thân với các nàng rồi, cũng lấy tên Trúc tỷ tỷ gọiVân Ca.
Vân Ca cười đồng ý.
Chú thích:
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" (Bất úy nhất vạn, duy úy vạnnhất) là một câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na làkhông sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng làmột lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn và vạn nhất.
Hứa Bình Quân nghe Phú Dụ nói, mới biết là hoàng thượng cũng đến CamTuyền Cung, Hứa Bình Quân lén hỏi Vân Ca, "Muội nói chúng ta lần này cóthể trông thấy Hoàng thượng không?"
Vân Ca trừng mắt liếc nàng ấy một cái, "Còn muốn gặp? Tỷ lần trước bị đông lạnh còn chưa đủ?"
Hứa Bình Quân cười chu chu môi, "Lần trước là bị Đại công tử hại, lần này là chúng ta được công chúa mời đến, chỉ có thể không được quangminh chính đại mà nhìn thấy hoàng thượng thôi, lúc trở về lại nói cho mẹ tỷ biết, bà vốn nói nhiều lại thích thổi phồng, khẳng định tâm tình rất có thể sẽ tốt trong nhiều ngày, tỷ cũng có thể thoải mái mấy ngày."
Vân Ca im lặng cười cười, không đáp lại lời của Hứa Bình Quân. Lúcnày tuy rằng nói hoàng thượng đi săn nghỉ mát, nhưng lại không rảnh rỗichút nào, phiên vương không được vào kinh mà triệu tới đây, không có khả năng chỉ để cho phiên vương đến du ngoạn săn thú.
Nhưng mà, bản thân mình chẳng qua chỉ là tới nấu ăn, cho dù có chuyện gì, cũng không có khả năng rớt xuống đầu mình, cũng không cần suy nghĩnhiều như vậy. Chờ Vân Ca phục hồi lại tinh thần, phát hiện Hứa BìnhQuân đang thăm dò tin tức về hoàng thượng từ Phú Dụ.
Phú Dụ tuy tuổi không lớn lắm, làm việc rất hiểu biết đúng mực, đốivới những câu hỏi về hoàng thượng, một mực là nhất vấn tam bất tri*.
*Nhất vấn tam bất tri nghĩa là một lần hỏi, ba lần tỏ ra không biết, ý là từ đầu tới cuối đều tỏ ra không biết gì.
Hứa Bình Quân và Phú Dụ nói tới nói lui, đề tài đã chuyển sang mấy vị Vương gia. Tiên hoàng Vũ Đế Lưu Triệt có tất cả sáu con trai: Lưu Cứ,Lưu Hoành, Lưu Đán, Lưu Tư, Lưu Bác, cùng với đương kim hoàng thượng.Bởi vì Tiên hoàng hơn sáu mươi tuổi mới có hoàng thượng, cho nên tuổitác của hoàng thượng cùng với các huynh đệ khác kém rất nhiều. Hiện giờngoại trừ hoàng thượng, còn sống chỉ có Yến vương Lưu Đán và Quảng Lăngvương Lưu Tư. Hiện tại Xương Ấp vương Lưu Hạ là con trai của Lưu Bác,mặc dù tuổi cũng lớn hơn so với hoàng thượng, bối phận vẫn là con cháu,là cháu trai của hoàng thượng. Các huynh đệ khác của hoàng thượng, đềukhông có con nối dõi lưu lại, cho nên phong hào phiên vương cũng bị cắtđứt.
Vân Ca thầm nghĩ, Vệ Thái tử Lưu Cứ như thế nào lại gọi là không cócon nối dõi chứ? Ba con trai, một con gái, cháu trai cháu gái đều có, có điều đều đã bị giết.
Yến vương Lưu Đán văn võ song toàn, trọng đãi người tài, danh tiếngtrong phần đông môn khách và trong dân gian cũng rất tốt. Quảng Lăngvương Lưu Tư tuy rằng bề ngoài lịch sự tao nhã, nhưng con người cũng rất uy vũ và có sức mạnh. Sức có thể khiêng đỉnh*, tay không có thể đọ sứcvới mãnh thú, tính cách lỗ mãng dễ bị kích động, tàn nhẫn thích chémgiết, nên luôn luôn không được Tiên đế sủng ái. Nhưng ông ta vẫn cứ tựcho rằng bản thân rất có tài hoa, đối với việc Lưu Triệt đem ngôi vịhoàng đế truyền cho Lưu Phất Lăng tuổi nhỏ luôn luôn hết sức không phục.
*Đỉnh: được đúc bằng kim loại, có ba chân hai tay cầm, lớn bé và công dụng khác nhau, nói chung là nặng, hehe.
Phú Dụ đối với rất nhiều lời đồn về hai vị Vương gia này ở dân gian,dường như cũng không dám nói tới, những lời nói ra còn không bằng Vân Ca và Hứa Bình Quân nghe được từ dân gian. Mãi cho tới khi nói đến XươngẤp vương Lưu Hạ, Phú Dụ mới khôi phục tâm tính một thiếu niên, vừa nóivừa cười, lời hay ý đẹp không dứt.
"Hai vị tỷ tỷ có cơ hội nhất định phải gặp mặt Xương Ấp vương, luận diện mạo tuấn mỹ, không ai bằng vị Vương gia này."
Hứa Bình Quân và Vân Ca đều cười, lúc trước nếu chưa từng gặp MạnhGiác, những lời nói này của Phú Dụ cũng không tệ lắm, nhưng sau khi đãđược gặp Mạnh Giác, nếu như chỉ luận tới diện mạo bề ngoài, cũng chỉ códuy nhất Đại công tử mị hoặc bất kham mới có thể so sánh được.
"Vị Vương gia này tính tình khi tốt, nghe nói nha đầu chải đầu múcnước, hầu hạ tắm rửa đều được sung túc, nhưng tính tình một khi trở nênxấu đi thì..." Phú Dụ đưa mắt nhìn bốn phía, hạ thấp giọng nói: "KhiTiên hoàng băng hà, sau khi Xương Ấp vương nghe tin, lại có thể chạy đisăn thú như thường lệ, ngay cả những kẻ làm nô tì cũng tang phục khócthan, nhưng Vương gia vẫn uống rượu mua vui y như trước, đuổi theo nhađầu đùa giỡn, là một Vương gia vô pháp vô thiên... Ôi! Một con hươu..."
Một con hươu từ trong rừng chạy ra, nhanh như chớp chạy vòng quangười Phú Dụ, nhảy vào một khu vực khác trong rừng cây. Vì bị ngăn cáchbởi gai cây mâm xôi dày đặc, toàn bộ những mũi tên bắn đuổi theo nó ởphía sau đều rơi vào khoảng không.
Một nam nhân chừng hơn bốn mươi tuổi từ trong rừng chạy ra, mặt đầytức giận trừng mắt nhìn Phú Dụ. Phú Dụ mặc dù không biết người tới làai, nhưng nhìn đến hình dạng hoa văn thêu trên quần áo ông ta, cùng vớitrang phục của tùy tùng phía sau, đã đoán được phần nào, xác nhận ngườinày là một vị Vương gia, lại nhìn tướng mạo cử chỉ người này, mày đenmắt lớn, vẻ mặt mang nét tàn ác, hẳn là không phải vị Yến vương nho nhã, cũng không phải Xương Ấp vương tuấn tú, mà là Quảng Lăng vương tàn nhẫn thích chém giết.
Tốt cũng không va chạm, xấu càng không nên va chạm! Phú Dụ toàn thânrun sợ, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống, lập tức dập đầu, tiếng thùng thùngvang lên: "Vương gia, nô tài không biết ngài ở trong này săn thú, nô tài cho là..."
"Bổn vương săn thú ở chỗ nào còn phải thông báo cho ngươi?"
Phú Dụ sợ tới mức một câu cũng không dám nói, chỉ biết liều mạng dậpđầu. Hứa Bình Quân thấy tình thế không được bình thường, cũng quỳ xuống, Vân Ca thì vẫn đứng yên không cử động, Hứa Bình Quân ra sức túm túm ống tay áo Vân Ca, Vân Ca mới kịp phản ứng, cúi đầu, bĩu môi quỳ gối bêncạnh người Hứa Bình Quân.
"Các ngươi làm cho đồ ăn của các bảo bối kinh hãi chạy mất, đành phải bắt ngươi làm thức ăn cho các bảo bối." Quảng Lăng vương vỗ vỗ hai kiệt khuyển bên cạnh người, "Đi!"
Kiệt khuyển không giống với những con chó bình thường khác, là chọnlựa ra những con chó nhỏ khỏe mạnh nhất đem nhốt trong một phòng, khôngcho chúng thức ăn, để cho chúng nó ăn thịt lẫn nhau, cho tới khi duynhất còn lại chỉ một con, khi đó con chó này mới có tư cách trở thànhkiệt khuyển. Khi thợ săn trong dân gian thuần dưỡng kiệt khuyển, chỉ lấy chín con làm hạn định, nhưng trong cung đình thường thường là đem trămcon chó về nhốt trong phòng để chọn lựa kiệt khuyển, dưỡng thành kiệtkhuyển tàn nhẫn khát máu, có khả năng đấu với hổ báo, trân quý vô cùng.
Phú Dụ khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng lại không dám phản kháng chútnào. Lúc này Hứa Bình Quân đang cực kỳ hoảng sợ, vội đẩy Vân Ca ra, che ở trước người Vân Ca, "Chạy mau." Nàng ấy sợ tới mức thân thể không ngừng run rẩy lảo đảo, lại thuận tay nắm lấy một cành cây, muốn chống cự lạikiệt khuyển.
Hai kiệt khuyển nhanh chóng lao thẳng tới nơi, cành cây trong tayBình Quân chỉ có kích thước một cây gậy nhỏ, chỉ cần cắn một miếng là đã gãy lìa.
Vân Ca cũng tiện tay chọn cắt lấy một cành cây, một tay vung cành cây đâm thẳng vào mắt kiệt khuyển, bức lui từng bước kiệt khuyển đang tấncông Phú Dụ, một tay kéo Bình Quân đến phía sau mình, bỏ lại kiệt khuyển tấn công Bình Quân ở khoảng trống phía sau.
Hai kiệt khuyển đều nhìn chòng chọc vào Vân Ca, thân thể Vân Ca không dám làm một cử động nhỏ nào, nhưng hai mắt vẫn mở to, yên lặng đối diện với kiệt khuyển, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu trầm thấp như cónhư không.
Kiệt khuyển lập tức thu lại bước tiến, lông trên người đều dựng đứngcả lên, như gặp phải đại địch, thu bớt vẻ tàn nhẫn, thay vào đó là sự dè dặt, quanh quẩn một chỗ ở trước mặt Vân Ca, do dự mà không dám tấncông.
"Hứa tỷ tỷ, tỷ mau mang Phú Dụ đi trước." Giọng nói của Vân Ca bìnhtĩnh vững vàng, nhưng Hứa Bình Quân thấy trên gáy của nàng mồ hôi đãthấm ra chi chít.
"Đi? Khắp thiên hạ đều là của Lưu gia ta, các ngươi có thể đi tới chỗ nào?" Quảng Lăng vương nhìn thấy kiệt khuyển đối với Vân Ca thận trọng, trong kinh ngạc sinh hứng thú, "Thật hết sức thú vị, không nghĩ tới sovới săn hươu còn thú vị hơn!", hắn liền cong môi tạo thành tiếng còilệnh kiệt khuyển tấn công Vân Ca.
Kiệt khuyển với mệnh lệnh chủ nhân ra, không dám chần chừ thêm nữa,bắt đầu tính thăm dò thử tấn công Vân Ca. Nhưng chỉ sau hai ba chiêu,Quảng Lăng vương đã nhìn ra Vân Ca tuy rằng có chút công phu quyền cước, chiêu thức cũng thập phần tinh diệu, nhưng hiển nhiên chưa bao giờ bỏthời gian luyện tập qua, chiêu thức căn bản không có lực đạo, chỉ sợngay cả một nửa kiệt khuyển đều đánh không lại, lúc trước cũng khôngbiết làm thế nào có thể hù dọa kiệt khuyển dừng lại.
Vân Ca hoàn toàn là bắt chước theo Tuyết Lang học được khí thế vàtiếng kêu. Kiệt khuyển vốn tưởng rằng gặp sói, theo khí thế mà phánđoán, còn thấy được cũng không phải là một con sói bình thường, cho nênmới dè chừng ở bên ngoài. Lúc này phát hiện không phải, dè chừng biếnmất, tàn nhẫn tất lộ ra. Một con tấn công hướng chân Vân Ca, Vân Ca luivề phía sau, vạt váy bị kiệt khuyển cắn lấy, lúc này con còn lại nhân cơ hội, lướt qua người đồng bạn, bổ nhào về phía yết hầu Vân Ca, vạt váyVân Ca còn đang trong miệng kiệt khuyển, vì muốn tránh cổ họng bị tấncông, thân thể nàng chỉ có thể ngã nhào về phía sau.
Bình Quân không dám nhìn nữa, vội nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng kêu to, khàn khàn thảm thiết, nước mắt Bình Quân lập tức chảy ra.
Bình Quân bỗng cảm thấy tiếng kêu không đúng, lập tức mở to mắt, nhìn thấy chính là Phú Dụ đang bảo vệ Vân Ca. Lúc này hai con kiệt khuyển,một con cắn cánh tay của hắn, một con cắn chân của hắn.
Phú Dụ thảm thiết nói: "Vương gia, ăn nô tài là đủ rồi, hai vị cônương kia là khách quý của công chúa, đều không phải là nô tỳ bìnhthường. . ."
Quảng Lăng vương lại dường như không hề nghe thấy gì hết, hứng thúdạt dào nhìn một màn trước mắt. Vân Ca xoay người đứng lên, múa may câygậy, đánh nhau cùng kiệt khuyển, ngăn cản chúng nó tiếp cận yết hầu PhúDụ. Hứa Bình Quân vừa khóc, vừa ra sức bước tới, bắt đầu lấy cây gậykhua múa lung tung. Nhưng chỉ sau một hồi loạn đả, Vân Ca và Hứa BìnhQuân đều cùng bị cắn. Ba người đều bị kiệt khuyển cắn chết, chỉ làchuyện sớm hay muộn.
Đang trong lúc tuyệt vọng, chợt nghe thấy một người cất giọng yếu ớt* nói: "Hôm nay săn thú có mồi là người sao? Nhưng Vương thúc trước đókhông có nói với ta nha! Tha thứ cho chất nhi xen ngang chuyện này, ănnô tài thì không có việc gì, mỹ nhân thì đừng lãng phí. Vương thúc không thích, thì thưởng cho chất nhi** đi!"
*Nguyên văn là thành ngữ "Hữukhí một lực", theo giải thích của baidu là câu miêu tả giọng nói mỏngmanh yếu ớt. Tớ chẳng tìm được câu nào tương đương của tiếng Việt cả,nên tạm chuyển như trên.
**Chất nhi: cháu trai
Quảng Lăng vương Lưu Tư quét mắt nhìn Xương Ấp vương Lưu Hạ, cườinói: "Hai súc sinh này bị ta nuông chiều làm hư rồi. Một khi ngửi thấymáu, không ăn no thì không chịu ngậm miệng lại đâu."
Lưu Hạ vừa đi tới chỗ kiệt khuyển, vừa lắc đầu, "Ôi! Làm sao lại cóloại súc sinh không nghe lời như vậy? Nuôi súc sinh là phải làm cho nónghe lời, súc sinh không nghe lời chi bằng không cần."
Lời mới vừa nói ra, chỉ nghe một tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ, mọingười còn chưa thấy rõ ràng, đầu một con kiệt khuyển đã bay vào giữakhông trung, con kiệt khuyển còn lại lập tức buông Phú Dụ ra, quay sangtấn công Lưu Hạ, Lưu Hạ kêu thảm một tiếng, xoay người chạy trốn, "Người đâu, có chó tập kích bổn vương, bắn tên, bắn tên!"
Lập tức có một nhóm thị vệ hàng lối chỉnh tề bước ra, căng cung chực bắn.
Hai kiệt khuyển, từng được bồi dưỡng chất lượng tốt từ khi còn là chó con, đến khi sàng lọc kiệt khuyển, lại dưỡng tới khi thành kiệt khuyểnnhư bây giờ, nhận thức hắn là chủ nhân, mất của Lưu Tư vô số tâm huyết,nhưng không ngờ trong chớp mắt đã mất đi một con, con còn lại cũng nguynan trong một sớm một chiều, hắn cố nén cơn tức xuống, gọi con kiệtkhuyển còn lại trở về, dùng ánh mắt bắn ra lửa nhìn chằm chằm vào LưuHạ.
Vân Ca lúc này mới có thời gian xem người tới cứu bọn họ là ai, ánh mắt lập tức mở lớn.
Đại công tử? Hắn. . . Hắn là Vương gia?
Khó trách Hồng Y sợ hãi hắn bị đám người Hoắc Quang thấy như vậy. Hắn rõ ràng lừa gạt các nàng... Không đúng. . . Hắn dường như đã sớm nóivới nàng hắn là Vương gia, lúc đó chính nàng còn cho rằng đó là nói đùa.
Hắn là Vương gia? Hắn là Đại công tử bị nàng và Hứa Bình Quân chế giễu cười mắng sao? Đầu óc Vân Ca có chút choáng váng.
Hứa Bình Quân tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh hoàng vừa rồicòn chưa qua đi, thì một kinh hoàng khác lại xuất hiện trong tầm mắt,không khỏi chỉ vào Lưu Hạ hét to một tiếng, Vân Ca lập tức bụm miệngnàng ấy lại.
Lưu Hạ vẫn y như cũ biểu đạt một vẻ vô cùng tùy tiện ngang ngạnh,cười như thể đứa cháu tha hương rời nhà đã lâu mới vừa nhìn thấy vị thúc thúc thân thiết, đang vui mừng vô hạn, "Vương thúc, nghe nói thịt chóthực bổ dưỡng, có thể tráng dương, không bằng buổi tối hôm nay chúng tahầm thịt chó ăn đi?"
Quảng Lăng vương bỗng nhiên nắm chặt tay, định đi tới đó, tùy tùngphía sau ngăn cản hắn, thấp giọng nói: "Đó là một kẻ điên, Vương gia hàcớ gì phải so đo cùng với hắn. Nếu đánh nhau ở chỗ này, không phải vừalúc làm cho hoàng thượng và Hoắc Quang có cơ hội tìm kiếm tra xét sao?"
Quảng Lăng vương hít sâu mấy lượt, mới áp chế lửa giận trong lòng,quay sang Lưu Hạ cười lạnh gật đầu, "Chất nhi ngoan, chuyện hôm nay,ngày sau chúng ta chậm rãi tán gẫu."
Lưu Hạ nhíu mày: "Chất nhi không thích đoạn tụ*, chỉ thích chậm rãitán gẫu cùng mỹ nhân, nếu là nam nhân thì bỏ đi. Huống chi người vẫn làVương thúc của ta, lại đã nhiều tuổi như vậy, cái này thì cũng miễn đi,dù sao người trong hoàng gia chúng ta loạn luân cũng không có gì là lạ,nhưng quan trọng nhất chính là bộ dạng Vương thúc... Ôi! Chất nhi nhớ rõ khi Hoàng gia gia** hơn sáu mươi tuổi, tướng mạo vẫn đường đường nhưtrước, nhóm phi tử cũng mỗi người đều là mỹ nhân, hoàng thúc lại. . ."Lưu Hạ nhìn Quảng Lăng vương từ trên xuống dưới, nét mặt là đau thươngkịch liệt cùng với tiếc nuối lắc đầu.
*Đoạn tụ = đồng tính nam, điển cố phía dưới nhé.
**Gia gia: ông nội
Sắc mặt Quảng Lăng vương từ đen chuyển thành xanh, từ xanh chuyển sang trắng.
Quảng Lăng vương tàn bạo thích chém giết, tùy tùng bên người nhìndáng vẻ của hắn, sợ tai họa giáng xuống mình, không dám khuyên nữa.
Một Vương gia điên, thêm một Vương gia lỗ mãng, hai người gặp nhauthì giống như đổ nước lạnh vào trong nồi dầu sôi, không nổ lên "Bùm bùm" là không được. Thị vệ đi theo hai bên đều bắt đầu xắn tay áo, xoa xoatay, chuẩn bị kỹ càng, đi đánh bên kia một trận "Bùm bùm".
Đúng lúc đó, chợt nghe tiếng vó ngựa vội vàng, một giọng nói thanhthúy dễ nghe truyền đến: "Thành Quân không biết Vương gia đi săn ở chỗnày, chưa kịp có thời gian tránh đi, quấy nhiễu Vương gia, cầu Vương gia thứ tội."
Hoắc Thành Quân vừa nói xong, từ trên ngựa nhảy xuống, vội vàng thilễ thỉnh an Quảng Lăng vương. Cùng với Hoắc Thành Quân, Mạnh Giác cưỡituấn mã chạy tới cũng liền nhảy xuống ngựa, tiến lên hành lễ với QuảngLăng Vương, tầm mắt đảo qua trên người Vân Ca.
Quảng Lăng vương đối với Hoắc Quang kiêng kị còn hơn cả đối với hoàng đế thế đơn lực mỏng, tuy rằng trong lòng chán ghét, vẫn cố nặn ra mộtnụ cười: "Mau đứng lên, người không biết không có tội. Vài năm khônggặp, đã trổ mã thành đại cô nương rồi."
Con kiệt khuyển đã bị Quảng Lăng vương gọi quay về kia hình như ngửiđược mùi vị gì đó, cái mũi ra sức ngửi ngửi, đột nhiên gào lên mộttiếng, mãnh liệt giãy giụa thoát khỏi cái vòng cổ, bổ nhào về hướng Hoắc Thành Quân.
Tất cả mọi người thất thanh kinh hô, Quảng Lăng vương cũng thất thốkêu to, đang muốn gọi khuyển yêu quay về, khuyển yêu lại không nghe lờichút nào. Thời khắc nguy cấp, may có Mạnh Giác che chở cho Hoắc ThànhQuân né tránh kiệt khuyển tấn công, chính hắn cũng khó khăn lắm mớitránh thoát khỏi miệng kiệt khuyển, một đoạn áo bào đã bị kiệt khuyển xé đi. Kiệt khuyển còn muốn tiếp tục tấn công, đã bị đám người hầu phíasau đuổi tới vây quanh, nhốt vào trong lồng.
Hoắc Thành Quân sắc mặt tái nhợt, mọi người cũng đều chưa hết kinhhãi. Chỉ Lưu Hạ giống như chưa từng có sự tình gì phát sinh, cười tủmtỉm nhìn chằm chằm Hoắc Thành Quân cao thấp đánh giá, một bộ dáng côngtử quần là áo lượt phóng đãng, không hề có cấp bậc lễ nghĩa nam nữ khácbiệt, cũng không chút nào cố kỵ thân phận Hoắc Thành Quân.
Hoắc Thành Quân nghiêng đầu trừng mắt nhìn Lưu Hạ, trong lòng khôngvui chút nào. Tuy rằng nhìn tướng mạo quần áo của hắn, đã đoán ra thânphận của đối phương, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, lạilàm bộ như không nhận ra thân phận Xương Ấp vương, ngay cả thỉnh an cũng không làm.
Trên mặt Quảng Lăng vương mang theo một chút áy náy, lại cố gượng épcơ mặt xếp thành một nụ cười, đang muốn mở miệng nói chuyện. Hoắc ThànhQuân vội cười nói:
"Con chó săn này của Vương gia thực dũng mãnh. Ca ca ta còn dươngdương tự đắc khoe khoang huynh ấy dưỡng kiệt khuyển là tốt nhất trongthành Trường An, nhưng khi so sánh cùng con chó săn này, quả thực giốngnhư con chó tầm thường của các nhà khác nuôi. Nếu để cho ca ca ta nhìnthấy con chó tốt đến như vậy, huynh ấy còn không thèm muốn tới chết."Trong lời nói không hề có một chữ nào đề cập tới nguy hiểm vừa rồi, đãlà tránh những lời đàm tiếu nhân gian không hay cho Quảng Lăng vương.
Ý cười của Quảng Lăng vương rốt cục cũng có vài phần chân thành, "Caca ngươi cũng thích chơi như thế này sao? Về sau nói hắn tới hỏi ta,không chỉ nói tốt nhất Trường An, dù cho tốt nhất thiên hạ cũng khôngthành vấn đề."
Hoắc Thành Quân cười tạ ơn Quảng Lăng vương, vừa đưa mắt nhìn tới Vân Ca trên mặt đất, kinh ngạc nói: "Ồ? Đây không phải là người phủ côngchúa sao? Ba người bọn họ mạo phạm Vương gia sao?"
Quảng Lăng vương hừ lạnh một tiếng.
Hoắc Thành Quân cười phụ theo: "Lượng thứ cho Thành Quân lớn mật cầumột chuyện, mong rằng Vương gia nể mặt công chúa một chút, tha cho bọnhọ một lần, nếu thật sự có gây tội, thật không tha thứ được, không bằnggiao cho công chúa xử lý. Dù sao du ngoạn săn bắn là vì vui vẻ, Vươnggia thật sự không cần vì những kẻ không quan trọng gì thế này mà làm tổn thương cảm tình huynh muội."
Quảng Lăng vương vì thể diện trước mặt Hoắc Thành Quân không tiện nổi giận, nhưng cơn giận còn sót lại vẫn không tiêu, oán hận trừng mắt nhìn Xương Ấp vương. Tùy tùng bên cạnh vội mượn cơ hội ở bên tai Quảng Lăngvương cúi đầu nói: "Cái nhỏ mà không nhẫn nhịn được tất sẽ loạn đại mưu, chờ sau khi chuyện thành công, lúc đó Vương gia muốn đem hắn cho chó ăn cùng lắm cũng chỉ cần nói một câu."
Lưu Hạ lấy tay áo che mặt, che khuất ánh mắt Quảng Lăng vương, một bộ dáng thẹn thùng, "Ôi chao ôi! Vương thúc, người cũng đừng dùng bộ dạngnhư vậy nhìn ta, mọi người đều nói không thế được. Người trước mặt nhiều người như vậy, một bộ dáng muốn 'ăn' ta, truyền ra ngoài thật sự sẽ làm tổn hại đến thể diện hoàng gia."
Quảng Lăng vương đột nhiên xoay người, miễn cho Lưu Hạ lại nói thêmcái gì nữa, làm cho hắn nhịn xuống không được, xoay người lên ngựa, vộivàng rời đi.