Vân Ca kinh ngạc hỏi: "Đại ca không phải đã dặn chúng ta, huynh ấy tới đón chúng ta cùng đi về sao? Không đợi đại ca sao?"
Hứa Bình Quân mặt có chút đỏ, thấp giọng nói: "Tỷ muốn đi gặp đạiphu, trên người đã một tháng không có rồi..., tỷ nghi là, nghi là..."
Vân Ca cau mày suy nghĩ một lát: "Phỏng chừng là tỷ hằng ngày ăn uống nhiều đồ có tính lạnh, hẳn là không có gì quá đáng ngại. Tháng này ănnhiều một chút đồ ăn tính nóng."
Hứa Bình Quân nhẹ nhéo Vân Ca một cái: "Thật sự là ngốc! Tỷ nghi là tỷ có..."
Vân Ca vẫn không kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: "Tỷ có cái gì?"
Hứa Bình Quân xoay người một cái xem thường, vài phần ngượng ngùnglúc trước đã sớm bị Vân Ca làm cho bực mình tới mất sạch: "Có đứa nhỏ!"
Vân Ca ngây người trong chớp mắt, đột nhiên ôm lấy Hứa Bình Quân, rồi lại lập tức sợ tới mức buông nàng ấy ra, giống như vừa mới ôm một chútthôi là đã làm thương tổn đến đứa bé. Vân Ca thật cẩn thận chạm nhẹ vàobụng Hứa Bình Quân, hưng phấn mà nói: "Đợi cho đại ca biết được khẳngđịnh sẽ cao hứng chết được. Bây giờ muội tìm người đi kiếm đại ca."
Hứa Bình Quân giữ chặt tay Vân Ca: "Tỷ còn chưa dám chắc chắn, chonên muốn tự mình đi gặp đại phu trước, chờ khi xác định rồi mới nói choBệnh Dĩ. Nói không chừng là tỷ vui mừng uổng công một hồi đấy."
Vân Ca gật đầu: "Cũng được, bây giờ hai chúng ta đi luôn."
Lúc đại phu nói cho Hứa Bình Quân đích thật là hỉ mạch, hai người Hứa Bình Quân và Vân Ca mừng đến ngay cả nói cũng đều nói không thành câu.Hứa Bình Quân luôn luôn tiết kiệm lại lần đầu tiên phá lệ, đưa thêm chođại phu một ít tiền ngoài tiền khám, liên tiếp nói: "Cám ơn, cám ơn, cám ơn. . ."
Đại phu trẻ tuổi ngượng ngùng đứng lên tạ ơn, quay sang nói với HứaBình Quân: "Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ. Muốn tạ ơn nên đi tạ ơnphu quân của cô, đây cũng không phải là công lao của ta."
Một câu nói ra trong lúc gấp gáp lại thành một câu lỡ lời, đại phulại càng bối rối, gương mặt đỏ bừng, nhưng rốt cục cũng làm cho tiếng"Cám ơn" của Hứa Bình Quân ngừng lại.
Vân Ca đập bàn suýt nữa cười thành tiếng.
Khi Vân Ca và Hứa Bình Quân ra khỏi y quán, sắc trời đã tối đen. Haingười đều thập phần hưng phấn, Vân Ca cười nói: "Được rồi, kể từ hômnay, chuyện ăn uống của tỷ đều do muội toàn quyền phụ trách. Thuốc dưỡng thai tốt nhất không nên uống, dù sao cũng là thuốc nên có ba phần độc,muội trở về cẩn thận đọc sách, lại bảo Mạnh Giác bắt mạch cho tỷ, nhấtđịnh. . ."
Vân Ca chợt thấy ngõ nhỏ im lặng khác thường, vài phần bản năng độngvật làm cho nàng lập tức nắm lấy cánh tay Hứa Bình Quân bắt đầu chạy,nhưng cũng đã chậm. Vài đại hán che mặt trước sau vây kín các nàng.
Vân Ca lo lắng cho Hứa Bình Quân, lập tức nói: "Các ngươi muốn tìmai? Bất luận các ngươi xuất phát từ mục đích gì, bắt một mình ta là đủrồi."
Một người hừ khẽ một tiếng: "Hai người đều muốn."
Hứa Bình Quân cầm lấy tay Vân Ca, thân thể run rẩy tới không ra bộdáng gì hết: "Chúng ta không có tiền, chỉ là bách tính bình thường."
Vân Ca nhẹ nắm chặt tay Hứa Bình Quân: "Chúng ta sẽ nghe lời theo các ngươi đi, không cần làm thương tổn chúng ta, nếu không cá chết lướirách, nhất phách lưỡng tán*."
*Nhất phách lưỡng tán: nghĩa đen là một đập vỡ đôi, là câu thành ngữ ý chỉ chia đôi đường, không còn dính líu gì tới nhau.
Tên đầu lĩnh nhún vai, tựa hồ đối với nhiệm vụ của mình dễ dàng nhưthế đã hoàn thành, vô cùng kinh ngạc, vẫy tay với đám người còn lại,lệnh cho bọn họ đưa Vân Ca và Hứa Bình Quân nhét vào một chiếc xe ngựađen được che chắn cẩn thận, đoàn người vội vàng rời đi.
Hứa Bình Quân vuốt nhẹ bụng mình, rầu rĩ hỏi: "Bọn họ là ai?"
Vân Ca lắc lắc đầu: "Tỷ không có tiền, muội cũng không có tiền, tỷkhông có kẻ thù, muội cũng không có kẻ thù, chuyện này chỉ có thể hỏiMạnh Giác hoặc là đại ca. Tỷ tỷ không cần lo lắng, bọn họ không hạ độcthủ ngay tại chỗ, ngược lại còn mang chúng ta đi, chứng tỏ chỉ dùngchúng ta để đưa ra yêu cầu đối với Mạnh Giác hoặc là đại ca. Một khi đãnhư vậy, tạm thời không cần lo lắng."
Hứa Bình Quân bất đắc dĩ gật nhẹ đầu, tựa vào vai Vân Ca. Có lẽ bởivì đứa bé, Hứa Bình Quân có thêm vài phần yếu đuối so với bình thường.Đột nhiên lúc này Vân Ca nảy sinh cảm giác nàng phải có trách nhiệm bảovệ cho hai người.
Vân Ca bỗng nhiên chạm đến thanh chủy thủ ngày đó Mạnh Giác tặngnàng, bởi vì thanh chủy thủ này được chế tạo tinh xảo, mang theo rấtthuận tiện, dùng cắt hoa cỏ cây cối rất tốt, cho nên Vân Ca vẫn mangtheo bên người.
Vân Ca thấp giọng nói với Hứa Bình Quân: "Làm bộ khóc, không cần quá lớn tiếng, cũng không cần quá nhỏ tiếng."
Hứa Bình Quân mặc dù không hiểu tại sao, nhưng xưa nay biết Vân Camưu ma chước quỷ nhiều nhất, cho nên hu hu nức nở giả vờ khóc lên. VânCa miệng làm bộ khuyên nàng ấy, nhưng bên dưới tay cũng không rảnh, lấychủy thủ ra, cuộn thảm trên xe ngựa lên, dọc theo khe hở của tấm ván gỗ, cẩn thận đục một lỗ.
Chờ khi đục được một cái lỗ nhỏ, Vân Ca đưa chủy thủ cho Hứa BìnhQuân, ý bảo nàng ấy cất kỹ. Nàng lấy ra vài cái hà bao, mở ra một cáitrong đó, bên trong là một ít hạt hồ tiêu, nàng cẩn thận nắm một ít hồtiêu, hạt hồ tiêu theo lỗ nhỏ, từng hạt từng hạt rơi xuống. Nhưng xengựa chưa dừng lại, hạt hồ tiêu cũng đã dùng hết, Vân Ca chỉ có thể mang toàn bộ những gì có thể dùng được trong hà bao đều đem dùng hết.
Thấy tốc độ xe ngựa chậm lại, Vân Ca lập tức chỉnh lại tấm thảm nhưcũ, ôm lấy Hứa Bình Quân, giống như hai người đang ôm đầu khóc. Khixuống xe ngựa, Vân Ca và Hứa Bình Quân đều bị một miếng vải đen trùm lên đầu. Chờ khi lấy miếng vải đen ra, đã ở trong một căn phòng, tuy rằngđơn sơ, nhưng đệm chăn đầy đủ hết, không bao lâu còn có người đưa thứcăn tới.
Vân Ca dặn Hứa Bình Quân trước bình tĩnh nghỉ ngơi một đêm, thứ nhất, yên lặng chờ Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ tới cứu bọn họ. Thứ hai, nếu Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ không thể đến kịp lúc, khi đó các nàng phải nghĩcách đào tẩu, cần có thể lực tốt.
Hứa Bình Quân nhỏ giọng hỏi: "Cách của muội có thể dùng được sao?"
"Không biết, để xem Mạnh Giác và đại ca có chú ý đến hay không, nhưng cũng mong trời tối nay không được mưa."
Hứa Bình Quân vốn tâm trạng không yên, nhưng nhìn thấy Vân Ca bìnhthản ngủ, lòng cũng yên ổn lại, cũng từ từ đi vào giấc ngủ. Chờ nàng ấyngủ, Vân Ca ngược lại mở mắt, trừng mắt nhìn trần nhà, cau mày.
Sợ cái gì, cái đó lại đến, muốn trời không mưa, Vân Ca chợt nghe thấy tiếng gió dần dần chuyển lớn, chỉ chốc lát, đã vang lên tiếng mưa rơivào mái hiên. Vân Ca buồn bực nghĩ, chẳng lẽ ông trời cũng muốn đốinghịch với mình? Ông trời kia, van xin ông, đừng để cho chúng ta bị bắtlại! Đang lúc ý nghĩ xoay chuyển, lại không dám cầu xin nữa, linh nghiệm thì tốt nhưng vạn nhất không linh nghiệm hỏng chuyện thì sao? Vẫn nêntự lực cánh sinh, dựa vào chính mình đi!
Hứa Bình Quân bị tiếng mưa rơi làm tỉnh giấc, lo lắng hỏi: "Vân Ca, chúng ta thật có thể an toàn về nhà sao?"
Vân Ca cười nói: "Sẽ mà! Mạnh Giác và đại ca hẳn là đã sớm phát giácra chúng ta mất tích, có lẽ đã phát hiện hồ tiêu mà muội bỏ lại, cho dùkhông thể trực tiếp tìm được chúng ta, sẽ có một ít manh mối có thể điều tra, hơn nữa trời mưa có chỗ tốt của trời mưa, khi trời mưa, canh phòng sẽ lơi lỏng, thuận lợi cho chúng ta đào tẩu."
Ngày hôm sau.
Mưa vẫn rơi xuống mặt đất không dứt như cũ, người trông coi các nàngkhông nói gì với các nàng, lại hết sức đúng giờ đưa cơm và đồ ăn tới.Vân Ca nhìn ra những người này đều là những người đã trải qua huấnluyện, không phải là người giang hồ bình thường. Nàng không biết nhữngngười này rốt cuộc dùng các nàng áp chế Mạnh Giác và đại ca đi làm gì,nhưng trong cơ thể có một chút tri giác động vật, khiến cho nàng từ ánhmắt những người này cảm nhận được sát ý. Ánh mắt bọn họ nhìn nàng và Hứa Bình Quân giống như con sói đang nhìn con thỏ đã bị thần phục dưới móng vuốt của mình, e là bất luận Mạnh Giác và đại ca có dựa theo như lờibọn họ mà làm hay không, bọn họ đều sẽ giết nàng và Hứa Bình Quân.
Vân Ca từ đầu có nghiêng về hướng chờ Mạnh Giác tới cứu các nàng, lúc này lại biết nhất định phải tự cứu chính mình. Thật vất vả mới chờ được đến lúc bầu trời tối đen, Vân Ca bảo Hứa Bình Quân lùi lại vài bước,cẩn thận mở ra một cái hà bao da hươu. Một con nhện to bằng nắm tay trẻcon từ bên trong chậm rì rì bò ra. Vân Ca lẳng lặng lùi lại, chỉ nhìncon nhện không nhanh không chậm từ cửa sổ bò ra ngoài.
Hứa Bình Quân nhỏ giọng hỏi: "Con đó có độc sao?"
Vân Ca gật gật đầu: "Hai ngày trước muội mang rất nhiều tiền tới chỗthương gia người Hồ mua, là độc dược nhưng cũng là thuốc hay. Loại nhệnnày có tên là 'Hắc Quả Phụ' (hay còn gọi là góa phụ đen, Black Widow),thỉnh thoảng sẽ lấy nhện đực làm thức ăn. Con nhện này là do người nuôi, vì để độc tính ngưng tụ trong cơ thể nó, từ nhỏ thức ăn chính là nhệnđực, buổi chiều khi thủ vệ tiến vào đưa cơm, muội đã hạ được phấn nhệnđực trên người hai thủ vệ, lúc này nó đói bụng hai ngày, khẳng định sẽngửi thấy mùi mà bò tới, còn lại phải xem vận khí."
Hứa Bình Quân lặng lẽ dựa sát cánh cửa, khẩn trương lắng nghe độngtĩnh bên ngoài. Vân Ca dùng chủy thủ, cẩn thận cắt tấm chăn ra, lấy chăn làm áo mưa cho Hứa Bình Quân, toàn bộ lớp lót bên trong chăn cắt thànhtừng mảnh, lần lượt buộc từng mảnh vải lại với nhau, nối lại thành mộtsợi dây thừng.
Bởi vì đêm đen mưa lớn, ngoại trừ ngẫu nhiên có thủ vệ tuần tra điqua, những người khác đều ở trong phòng uống rượu dùng bữa. Hai ngườitrông coi Vân Ca và Hứa Bình Quân lại phải ở dưới mái hiên gác đêm,trong lòng buồn bực, căn bản không lưu ý đến nguy hiểm đang lẳng lặng bò trên mặt đất.
Hắc Quả Phụ tiết ra độc dược nhưng đồng thời trước đó cũng sẽ tiết ra một loại thành phần gây tê, làm con mồi bị cắn tê liệt. Một thủ vệkhông kiên nhẫn xoa xoa tay. Một người thấp giọng nói: "Cố gắng nhịnthêm chút nữa, buổi tối hôm nay sẽ dùng tới các nàng, nói không chừngqua một hồi, đầu lĩnh sẽ đến thông báo cho chúng ta biết."
Hai người bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ, một người thật sựchống đỡ không được, lên tiếng "Ta ngồi một lát", dựa sát vào cánh cửangồi xuống, người còn lại cũng ngồi xuống.
Chỉ chốc lát hai người đều nhắm hai mắt lại. Hứa Bình Quân ra hiệuvới Vân Ca, Vân Ca gật đầu, trước hết để cho Hứa Bình Quân cầm tỏi trátđầy trên giầy.
"Hắc Quả Phụ rất ghét mùi tỏi. Không biết nó chui vào hay chạy đi đâu, vẫn là cẩn thận một chút thì hơn."
Hứa Bình Quân vừa nghe, lập tức bôi không ít lên trên tay, trên mặt,trên cổ. Vân Ca cười đem áo mưa mình làm xong che lên người Hứa BìnhQuân. Hứa Bình Quân biết mình đang mang thai, cũng không khách khí vớiVân Ca, chỉ nắm thật chặt tay Vân Ca. Vân Ca lấy chủy thủ cẩn thận hướng cánh cửa có khóa kia, bắt đầu từ tấm ván gỗ cắt xuống dưới.
Cửa vừa mở, hai thủ vệ lập tức ngã trên mặt đất, Hứa Bình Quân hoảng sợ lui về phía sau một bước dài: "Bọn họ đều chết hết sao?"
"Không có, không có, đại khái chỉ là ngất đi thôi, Hứa tỷ tỷ nhanhmột chút." Vân Ca lừa Hứa Bình Quân đi qua thi thể hai người, đưa chủythủ cho Hứa Bình Quân, chỉ vào phương hướng mà nàng nhớ mang máng: "Tỷchạy trước sang hướng bên kia đi, muội lập tức tới ngay."
"Muội làm gì?"
"Muội muốn ngụy trang nơi này một chút, kéo dài một ít thời gian, nếu không người tuần tra vừa nhìn thấy chỗ này, thì đều biết chúng ta đãtrốn."
Vân Ca cố nén sợ hãi đóng kỹ hai cánh cửa, đặt thi thể hai thủ vệ mỗi người dựa vững vào khung cửa và trong góc tường. Nhìn từ xa, không cógì khác thường. Khi Vân Ca đuổi theo Hứa Bình Quân gương mặt đã táinhợt, cả người đều run rẩy.
Hứa Bình Quân hỏi: "Vân ca, muội làm sao vậy? Muội nôn mửa sao?"
Vân Ca lắc đầu: "Muội không sao, chúng ta chạy đi, thừa dịp trước khi bọn họ phát hiện, cố gắng hết sức rời xa nơi này."
Hai người khom lưng, liều mạng chạy trốn ở dưới đám cây. Chạy đượcmột đoạn, quả nhiên thấy xe ngựa ngày đó đỗ dưới bức tường cao. Vân Cavõ công mặc dù kém, nhưng nhờ vào cây, còn có thể nhảy ra ngoài, HứaBình Quân thì lại một chút công phu cũng không có.
"Muội lên trước, tìm chỗ cố định dây thừng cho tốt."
Vân Ca vội vàng trèo lên cây, dựa vào lực đẩy của cành cây, trèo được lên trên bờ tường. Cắm chủy thủ ngập tới cán vào trong tường, lại cộtchắc dây thừng làm từ những mảnh vải vào thân chủy thủ, Vân Ca thả dâythừng xuống: "Hứa tỷ tỷ, nhanh trèo lên đây."
Hứa Bình Quân nhìn tường cao cao, lắc lắc đầu: "Tỷ không trèo lên được đâu."
Vân Ca sốt ruột nói: "Tỷ tỷ, tỷ có thể trèo lên mà."
Hứa Bình Quân vẫn lắc đầu: "Không được! Ngộ nhỡ ngã xuống thì sao?"
Vân Ca suy nghĩ một lát, nhảy xuống, ngồi xổm trên mặt đất, "Hứa tỷtỷ, tỷ túm dây thừng, giẫm lên vai muội. Muội chầm chậm đứng lên, chờkhi muội đứng lên hẳn, đầu của tỷ vốn chỉ cách bờ tường bằng chiều caocủa hai người thôi, tỷ nhất định có thể trèo lên, muội sẽ ở dưới đất bảo vệ tỷ, tuyệt đối sẽ không làm ngã tỷ."
Hứa Bình Quân tay đặt ở bụng còn đang do dự, Vân Ca nói: "Hứa tỷ tỷ,bọn họ sẽ giết chúng ta, muội cảm nhận được, cho nên chúng ta nhất địnhphải trốn."
Hứa Bình Quân cắn chặt răng, đứng trên vai Vân Ca. Làm mẹ cơ thể sẽvô cùng yếu đuối, nhưng cũng vô cùng dũng cảm. Vân Ca ở dưới đất căngthẳng nhìn chằm chằm Hứa Bình Quân, nàng thấy Hứa Bình Quân sợ hãi, nhìn thấy khi Hứa Bình Quân mới trèo lên được một nửa, đã dùng hết khí lựcđể leo lên tiếp rồi.
Vân Ca vừa khẩn trương duỗi tay, vừa không ngừng nói: "Còn có một chút, cũng sắp tới rồi, còn có một chút, cũng sắp tới rồi."
Mơ hồ nghe được tiếng người nói cùng tiếng bước chân rối loạn. Vân Ca không thể quay đầu lại nhìn, cũng không thể trèo lên tường, chỉ nhìnchằm chằm Hứa Bình Quân, một lần nữa khích lệ Hứa Bình Quân trèo lên bờtường.
Hứa Bình Quân gọi: "Vân Ca, bọn họ đuổi tới rồi, muội... Muội mau lên đây, không cần lo cho tỷ."
Vân Ca lập tức mắng: "Hứa Bình Quân, muội quan tâm không phải là tỷ,ai thích quan tâm tới người vô dụng như tỷ? Muội chỉ quan tâm tới đứa bé trong bụng tỷ thôi, tỷ còn không đi, tỷ muốn hại chết đứa bé sao? Đạica sẽ hận tỷ."
Hứa Bình Quân nghe thấy tiếng nói của những người phía sau, tiếngbước chân càng lúc càng gần. Nàng vừa khóc, vừa nghĩ tới đứa bé, trongcơ thể lại có một cỗ khí lực, khiến cho nàng trèo được lên bờ tường.
Vân Ca lập tức nói: "Kéo dây thừng lên, sau đó theo dây thừng trượt xuống, việc này rất đơn giản, đi mau!"
Hứa Bình Quân từ trên cao nhìn xuống, đã nhìn thấy một đoàn ngườibinh khí cầm trong tay, nàng khóc hỏi: "Muội thì sao? Muội mau lên đây."
Vân Ca nhìn nàng khinh thường chu chu môi: "Muội đi đường khác. Muộicó võ công, không có tỷ liên lụy, thực dễ dàng thoát thân, tỷ nhanh trèo xuống, đừng có làm liên lụy tới muội!" Nói xong, liền phi thân rangoài.
Truy binh nghe được tiếng động Vân Ca tận lực gây ra trong đám cây cối, lập tức kêu lên: "Ở bên kia, ở bên kia."
Hứa Bình Quân vừa khóc, vừa theo dây thừng trượt xuống. Hai chân vừarơi xuống đất, nàng lập tức thất tha thất thểu liều mạng chạy, tronglòng điên cuồng mà gọi: "Bệnh Dĩ, Bệnh Dĩ, Mạnh Giác, Mạnh Giác, haingười đang ở đâu? Hai người đang ở chỗ nào?"
Nước mắt trên mặt, nước mưa trên trời rơi xuống, đêm tối đen, HứaBình Quân lòng tràn đầy tuyệt vọng. Đều là bởi vì nàng muốn lén đi gặpđại phu, nếu không phải nàng muốn đi gặp đại phu, sẽ không bị người tabắt đi, đều là bởi vì nàng làm liên lụy, nếu không Vân Ca sớm đã chạythoát. Tất cả đều là lỗi của nàng!
Mưa tuôn đầy trời, bốn phía đều tối đen. Hứa Bình Quân chỉ biết phảichạy, nhưng không biết làm thế nào mới có thể thoát khỏi bóng tối, nghĩđến cảnh ngộ lúc này của Vân Ca, Hứa Bình Quân khó khăn nén lại bithương trong lòng, ngửa đầu lên trời hét lên: "Bệnh Dĩ, Mạnh Giác rốtcuộc hai người đang ở chỗ nào?"
Không ngờ vậy mà lại nghe thấy: "Bình Quân, Bình Quân, là nàng sao?"
"Là thiếp, là thiếp." Hứa Bình Quân điên cuồng hô lớn, trong màn mưanặng hạt, vài bóng người xuất hiện ở trước mặt nàng. Nàng nhìn thấy LưuBệnh Dĩ, trong nháy mắt thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Lưu Bệnh Dĩ lập tức ôm lấy nàng, nàng khóc lớn: "Đi cứu Vân Ca, nhanh đi, nhanh đi, bằng không nếu chậm. . ."
Mạnh Giác sắc mặt trắng bệch, cầm áo mưa trên người ném cho Lưu BệnhDĩ, lập tức biến mất ở trong màn mưa. Lưu Bệnh Dĩ nhìn phương hướng Mạnh Giác biến mất một lát, lại nhìn Hứa Bình Quân đang yếu ớt trong lòng,kìm lại mong muốn của bản thân, quay sang nhóm du hiệp khách phía saulần lượt lớn tiếng nói: "Bằng hữu của Bệnh Dĩ còn bị vây khốn bên trong, xin nhờ các vị huynh đệ phối hợp với Mạnh huynh cứu người trước."
Có người bên cạnh phi thân lướt đi qua, còn cười hỏi: "Sau khi cứungười, chúng ta có thể đại khai sát giới chứ, lão tử từ lâu rồi làmngười vô dụng, lá gan đem nhắm rượu mất rồi."
Lưu Bệnh Dĩ hào sảng cười to nói: "Tự nhiên! Nhưng có khả năng màthỏa chí như vậy rồi quay về được sao?" Tới lúc cúi đầu, giọng nói đãrất ôn hòa: "Ta đưa nàng về nhà trước."
Hứa Bình Quân lắc đầu: "Thiếp muốn chờ cứu được Vân Ca mới đi, bọn thiếp cùng nhau tới đây, đương nhiên phải cùng nhau đi về."
Lưu Bệnh Dĩ hỏi: "Thân thể nàng chịu nổi sao?"
Hứa Bình Quân gắng gượng cười cười: "Chỉ là ngấm một chút nước mưa, thiếp chỉ là sợ hãi, càng lúc càng sợ hãi."
Lưu Bệnh Dĩ cũng không nhiều lời nữa, dùng áo mưa Mạnh Giác ném lạibọc quanh người Hứa Bình Quân thật cẩn thận, ôm Hứa Bình Quân đuổi theohướng đi của mọi người.
Lưu Bệnh Dĩ che chở cho Hứa Bình Quân đứng ở một góc bức tường, quan sát toàn bộ trạch viện*.
*Trạch viện: khu nhà lớn có sân.
Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy đột nhiên được đặt mình trong một thế giới khác. Có người mập như cái lu nước, mặt mũi hiền lành, có người gầy như cây gậy trúc, hung thần ác sát, có người giống con gái kiều mị như hoa, cũng có người giống như người đọc sách quan bào chỉnh tề, nhưng mỗingười đều thân thủ bất phàm, chỉ một cây quạt, một cây dù, thậm chí mộtdải lụa nhẹ nhàng bay múa, cũng có thể lập tức làm cho kẻ địch ngãxuống.
Có hai ba người là nàng nhận ra, còn lại là rất nhiều gương mặt nàngchưa từng thấy qua. Cho dù gương mặt nhìn qua có chút quen thuộc, nhưnghiện tại xem ra cũng thập phần xa lạ.
Hứa Bình Quân nhỏ giọng hỏi: "Đây là giang hồ hiệp khách che dấu hành tung trong truyền thuyết, ghét ác như thù, lục lâm hảo hán sao?"
"Ừ."
"Đều là bằng hữu của chàng."
"Ừ."
Hứa Bình Quân quen biết Lưu Bệnh Dĩ đã lâu, tuy rằng tính tình LưuBệnh Dĩ đôi khi có chút cổ quái, có chút đoán không ra, nhưng nàng vẫncảm thấy bản thân vẫn biết rõ Lưu Bệnh Dĩ. Nhưng hiện tại nàng có chúthoang mang, nàng thật sự hiểu rõ Lưu Bệnh Dĩ sao?
Lúc này mặt mày Lưu Bệnh Dĩ có tận tình hào hiệp, nhưng biểu lộ càngnhiều chính là vẻ nắm trong tay tánh mạng muôn dân, khí thế nhìn thiênhạ bằng nửa con mắt. Hứa Bình Quân bỗng nhiên cảm thấy rằng cho dù Quảng Lăng vương ngày đó nàng nhìn thấy khi so sánh với Lưu Bệnh Dĩ, khí thếcũng kém một mảng lớn.
Đột nhiên nhìn thấy trường đao trong tay Hà Tiểu Thất vung tới, đầumột người bay lên, Hứa Bình Quân không khỏi thất thanh kinh hô. Nàng đột nhiên ý thức được, những người này ngã xuống không phải chỉ là ngã.Trong dạ dày của nàng một trận quay cuồng, thân thể lảo đảo muốn ngã.May mắn Lưu Bệnh Dĩ vẫn ôm hông của nàng, mới không ngã xuống dưới.
Lưu Bệnh Dĩ nhẹ nhàng ấn khuôn mặt nàng vào đầu vai của mình, dùng mũ áo mưa che toàn bộ bên ngoài: "Không nên nhìn, cũng không phải nghĩnhiều, những người này đều là người xấu, là đúng người đúng tội."
Lưu Bệnh Dĩ cũng càng lúc càng thản nhiên nhìn cảnh tượng đẫm máu,thậm chí hứng thú xem cũng không nhiều, chỉ có ánh mắt đảo quanh trongđám người, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Đợi đến khi nhìn thấy trong lồng ngực Mạnh Giác ôm một người, hắn mới nhẹ thở ra một tiếng, cười đưa tay đặt bên môi, làm một tiếng huýt giócực kỳ vang dội, phía dưới đồng loạt liên tiếp lên tiếng hô ứng. Ngaysau đó chính là một người cũng không giữ lại, huyết tinh đồ sát.
Lưu Bệnh Dĩ ôm Hứa Bình Quân nhảy xuống tường: "Vân Ca bị thương sao?"
Mạnh Giác lắc đầu, vừa tức cười lại vừa bất đắc dĩ: "Có chút trầy da, cũng không sao hết. Nàng tự mình dọa mình làm cho hôn mê. Nàng giếtngười, đoán chừng là lần đầu tiên giết người, ban đầu vốn sợ muốn chết,nhưng kết quả người nọ không chết hẳn, khi Vân Ca chạy bị hắn nắm lấychân, nàng vừa thấy hình dáng người nọ giống như lệ quỷ, liền hôn mê bất tỉnh, may mắn đúng lúc Nhị Nguyệt tìm được nàng, nếu không. . ."
"Trước kia ta có cùng nàng đi qua mộ địa, thấy lá gan nàng cũng rấtlớn, không nghĩ tới. . ." Lưu Bệnh Dĩ lắc đầu cười lớn, tùy tùng củaMạnh Giác phía sau cũng đều cười rộ lên.
Lúc này tâm trạng bất an của Hứa Bình Quân cũng được thả lỏng, vừacười lại vừa khóc mắng: "Còn nói mình có võ công, hóa ra là thành cáidạng này."
Đang nói, bằng hữu của Lưu Bệnh Dĩ lần lượt đi ra, xúm lại quanh LưuBệnh Dĩ vái mấy quyền, cười lớn rời đi. Hứa Bình Quân không dám nhìn bọn họ, ánh mắt chỉ có thể dừng lại chỗ Mạnh Giác. May mắn tùy tùng củaMạnh Giác cũng giống như hắn, mỗi người đều có phong thái xuất chúng, nữ tử giống như tiểu thư nhà đại gia, nam tử giống như công tử nhà thithư.
Lưu Bệnh Dĩ cười nhìn trạch viện đã không có một người nào còn sống: "Trận mưa này to, dấu vết gì cũng sẽ không lưu lại."
Mạnh Giác quay sang Lưu Bệnh Dĩ khen: "Sảng khoái báo thù, vương pháp dường như không dùng được, sau khi giết người, càng thêm ẩn thân ẩndanh, khó trách Tư Mã Thiên lại đặc biệt thích viết thích khách và duhiệp liệt truyện*."
*Thích khách liệt truyện và Du hiệp luyệt truyện là hai phần nhỏ trong cuốn Sử ký Tư Mã Thiên.
Xe ngựa đã đến, Nhị Nguyệt vén mành xe lên, mời bọn họ lên xe. Lênxe, Mạnh Giác cười nói với Hứa Bình Quân: "Ta xem mạch cho muội mộtchút."
Mặt Hứa Bình Quân đỏ lên: "Mạnh đại ca đã biết?"
Mạnh Giác cười gật đầu: "Đoán được tâm tư của muội, biết muội nhấtđịnh muốn mình chính miệng nói cho hắn biết, cho nên còn cố ý gạt hắngiúp muội."
Lưu Bệnh Dĩ cười hỏi: "Hai người các ngươi nói cái gì khó hiểu vậy?"
Hứa Bình Quân cúi đầu, đưa tay cho Mạnh Giác, sau khi Mạnh Giác xemmạch xong, cười nói: "Không làm sao, tuy rằng có dính chút nước mưa,nhưng thân thể muội lúc trước khỏe lắm, trở về phối mấy vị thuốc phùhợp, điều dưỡng cho tốt một chút là được, nhưng mà về sau cũng không thể để dính mưa nữa, không phải mỗi lần đều có thể may mắn như thế này."
Hứa Bình Quân do có thừa kinh sợ nên nhẹ gật đầu: "Hai người làm như thế nào tìm được bọn muội."
Lưu Bệnh Dĩ trả lời: "Phải đa tạ hạt hồ tiêu của Vân Ca. Hồ tiêu làsản vật Tây Vực, dân chúng bình thường cũng chưa từng gặp qua, ngoại trừ Vân Ca, còn có thể là ai sẽ đem đồ gia vị quý hiếm như vậy ném loạnxung quanh? Tuy rằng chúng ta phát hiện có chậm, nhưng dù sao cũng gợi ý cho ta."
Vân Ca lúc này mới từ từ tỉnh dậy, đôi mắt còn chưa mở hết, đã vội hô to: "Không được bắt ta, không được bắt ta."
Hứa Bình Quân vừa định cười nhắc nhở, Mạnh Giác ra hiệu bảo nàng ấyđừng lên tiếng, cầm lấy bàn chân Vân Ca cười hỏi: "Nắm lấy muội như thếnày sao?"
Thân thể Vân Ca run rẩy, giọng nói cũng đã run rẩy: "Đừng bắt ta,đừng bắt ta, ta không muốn giết ngươi, là ngươi muốn giết ta trước, tacũng không muốn giết ngươi..."
Mạnh Giác vốn định trêu chọc Vân Ca một chút, lúc này mới phát hiện,Vân Ca thực bị dọa đến không nhẹ, không dám đùa nàng nữa, vỗ nhẹ gò mácủa nàng: "Vân Ca, là ta."
Vân Ca mở to mắt nhìn thấy Mạnh Giác, vẻ mặt sợ hãi dần dần biến mất, ngớ ra một hồi, đột nhiên nhào tới đánh Mạnh Giác: "Sao huynh bây giờmới tới? Huynh tại sao lại ngốc như vậy? Muội còn tưởng rằng huynh rấtthông minh! Muội giết ba người. . .hu hu... Muội giết ba người. . . Muội còn chạm vào thi thể bọn họ, vẫn mềm, vẫn còn ấm, không phải lạnh...Trên đời rốt cuộc có quỷ hay không? Muội trước kia cảm thấy không có,nhưng muội bây giờ rất sợ hãi. . . huhu..."
Vân Ca đánh rồi đánh, rồi lại nhào vào lòng Mạnh Giác khóc lớn. MạnhGiác nhẹ nhàng vỗ về Vân Ca, ở bên tai nàng dỗ dành nói: "Ta biết, không trách muội, không trách muội, tính mạng những người này đều tính trênđầu ta, Diêm Vương sẽ không ghi nợ cho muội."
Hứa Bình Quân ngượng ngùng quay đầu đi, Lưu Bệnh Dĩ vén một góc mànhlên, dời tầm mắt về phía ngoài cửa sổ. Sau khi Vân Ca đem toàn bộ nỗi sợ hãi lần đầu tiên giết người phát thành tiếng khóc, dần dần tỉnh táolại. Chờ khi phát hiện trong xe ngựa còn có người khác, lập tức bối rốimặt thoáng cái đỏ bừng, ra sức nhéo Mạnh Giác, trừng mắt nhìn hắn, oántrách hắn không nói lời nào thức tỉnh mình.
Mạnh Giác cười hít một hơi khí lạnh, túm chặt lấy tay Vân Ca, khôngcho nàng lộn xộn thêm nữa. Vân Ca cười đưa mắt nhìn về phía Lưu Bệnh Dĩvà Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân cười lắc đầu.
Vân Ca vừa nhìn Lưu Bệnh Dĩ, vừa cười đến vô cùng mờ ám, Lưu Bệnh Dĩ day day lông mày: "Hai người có chuyện gì giấu ta?"
Vân Ca thu lại tiếng cười, hung dữ truy vấn: "Muội và Hứa tỷ tỷ rốtcuộc là vì người nào trong hai người các huynh mà gặp tai bay vạ gió?"
Lưu Bệnh Dĩ tiện tay giúp Hứa Bình Quân chỉnh lại đệm dựa phía saunàng có chút nghiêng lệch, cánh tay đan chéo ở trước ngực, lười biếngnằm dựa bên cạnh Hứa Bình Quân, cười nói: "Không phải chuyện của ta, hỏi nhóm Mạnh đại công tử đi!"
Mạnh Giác trước hành một lễ tạ tội với Hứa Bình Quân, lại hành một lễ nhận lỗi với Lưu Bệnh Dĩ: "Yến vương chó cùng dứt giậu, muốn dùng haingười bọn muội uy hiếp ta giúp hắn ám sát Hoắc Quang."
Vân Ca khó hiểu hỏi: "Vậy bắt muội là được rồi, tại sao còn muốn bắt Hứa tỷ tỷ?"
Mạnh Giác sớm đã đoán được nguyên nhân. Yến vương đã từng nhìn thấyhắn và Hứa Bình Quân ở cùng một chỗ, mà chính hắn lúc ấy bởi vì có vàiphần tư tâm, cố ý làm lẫn lộn tầm mắt Yến vương, không ngờ rằng sau đóVân Ca lại tự mình chạy đến trước mặt Yến vương. Tuy rằng Hứa Bình Quânđã gả cho người khác, nhưng Yến vương vì bảo đảm không sai sót gì, đãbắt cả Vân Ca và Hứa Bình Quân lại.
Mạnh Giác mặc dù trong lòng hiểu rõ, nhưng ngoài miệng lại chỉ có thể nói: "Đại khái hai người bọn muội vừa hay ở cùng một chỗ, sợ để lộ tintức, nên đơn giản bắt luôn cả hai người."
Vân Ca hỏi: "Ám sát Hoắc Quang không giống như ám sát Yến vương, hiện tại Yến vương đã không quan trọng gì, Hoắc Quang cũng đã một tay chetrời, hai người đã làm như thế nào ?"
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ nhìn nhau, Mạnh Giác nói: "Ta và Bệnh Dĩ sau khi thương lượng, đã trực tiếp đi gặp Hoắc Quang, đem chuyện Yến vươngmuốn mượn sức ta ám sát Hoắc Quang nói cho ông ta, ta phối hợp với Hoắcđại nhân hết sức làm cho Yến vương sớm ngày từ bỏ, không còn ngoan cốchống lại, Bệnh Dĩ thì toàn lực điều tra chỗ nhốt hai người. Buổi chiềunhận được bồ câu đưa tin, Yến vương đã sợ tội tự vẫn."
Mạnh Giác nhẹ nhàng bâng quơ nói đến chuyện một phiên vương vừa chết, giống như nói về một chuyện đã qua.
"A?" Vân Ca thập phần khiếp sợ: "Yến vương không giống như người sẽtự sát, ông ta là loại người cho dù bản thân có chết, cũng nhất địnhliều mạng làm cho người khác cũng 'cá chết lưới rách'. Địch nhân chếtmột người, ông ta hòa, địch nhân chết hai người, ông ta có lời. Huốngchi hoàng thượng không phải đã không ban chết cho ông ta sao? Ông ta vìsao lại tự sát? Nếu không cam tâm, đơn giản là bắt đầu đánh trả, nếumuốn sống cho qua ngày, thì nhận tội một cái, sau đó tiếp tục ăn ngonmặc ấm mà sống tiếp."
Ánh mắt của Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ đều lần lượt thay đổi, Mạnh Giác cười nói: "Đại quân của hoàng thượng đã vây hãm, Yến vương đại khái bởi vì mộng làm hoàng đế bị phá vỡ, nhất thời nghĩ không ra nên tự vẫn. Vân Ca, muội nghĩ nhiều như vậy làm gì? Hắn chết hắn sống, với muội đềukhông có quan hệ."
Vân Ca hừ một tiếng: "Không có quan hệ? Không có quan hệ? Muội đêmnay như thế nào. . ." Nói xong lại trở nên khó chịu. Mạnh Giác cầm taynàng: "Đều đã qua rồi, ta cam đoan từ nay về sau sẽ không có chuyện nhưvậy nữa."
Vân Ca nhìn Mạnh Giác gượng cười: "Muội không có trách huynh."
Mạnh Giác thản nhiên cười, trong ánh mắt lại có vài phần đau lòng: "Ta chỉ tự trách chính mình."
Hứa Bình Quân ho khan vài tiếng: "Khắp cánh tay muội đã nổi da gà hết cả."
Vân Ca lập tức đỏ mặt, nhắm mắt lại giả bộ ngủ: "Muội mệt rồi, ngủ trước một chút."
Tuy rằng đã uống thuốc an thần Mạnh Giác sắp xếp, nhưng Vân Ca tronglúc nhất thời vẫn khó có thể xóa đi bóng ma lần đầu tiên giết người,buổi tối thường thường bị ác mộng làm tỉnh giấc.
Mạnh Giác và Vân Ca đều là người bất kể thế tục, thấy Vân Ca như thế, Mạnh Giác dứt khoát hàng đêm qua đó với Vân Ca. Hai người cách một tấmmành mà ngủ. Mặc dù ngay lập tức không thể làm cho Vân Ca không gặp ácmộng nữa, nhưng ít ra khi Vân Ca gặp ác mộng, có người đánh thức nàng từ trong ác mộng, làm nàng không còn sợ hãi.
Sau khi Lưu Bệnh Dĩ biết tin Hứa Bình Quân mang thai, vừa vui vừabuồn, trên mặt đem bao nhiêu buồn bực che giấu hết, chỉ để lộ ra sự chờmong với sinh mệnh mới. Hắn mua gỗ về, ở trong sân nhỏ làm nôi cho trẻcon, còn dự định làm thêm một con ngựa gỗ nhỏ. Hắn không cho Hứa BìnhQuân làm lụng vất vả nữa, mọi việc trong gia đình trước đây hắn đều ômđồm hết, nấu cơm có Vân Ca phụ trách, rửa chén, giặt quần áo, múc nước, ủ rượu đều trở thành việc của hắn.
Hứa Bình Quân lải nhải: "Để cho người khác thấy chàng là một đại namnhân mà lại giặt quần áo cho thê tử mình sẽ đều chê cười chàng."
Lưu Bệnh Dĩ cười nói: "Có phải đại trượng phu hay không thì có quanhệ gì với giặt hay không giặt quần áo, hơn nữa, thương yêu thê tử nhưthế nào là chuyện của ta, có quan hệ gì với người khác ?"
Hứa Bình Quân trong lòng thấy ngọt ngào khôn kể, thường thường là Lưu Bệnh Dĩ ở trong sân nhỏ làm nôi, nàng ở ngay bên cạnh may quần áo chotrẻ con.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, rơi xuống khoảng sân, ánh nắng vô cùng thanh lệ.
Nàng làm việc mệt mỏi, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ cúi người bào gọt mấy mảnh gỗ, không khỏi sẽ có một loại cảm giáchạnh phúc đến ngẩn ngơ. Từ nhỏ đến lớn, vật lộn với những ngày thángkhốn khổ, nàng luôn ngóng trông thực hiện nguyện vọng này, thực hiệnnguyện vọng kia. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy mãn nguyện, mong mỏi thờigian có thể ngừng trôi ở thời khắc này.
Từ sáng sớm, Mạnh Giác đã ra khỏi nhà, chưa tới giữa trưa thì đã trởvề, muốn Vân Ca đi cùng hắn một chuyến ra ngoại thành. Mạnh Giác khôngdùng xa phu, tự mình đánh xe ngựa chở Vân Ca thẳng ra khỏi Trường An.
Vân Ca ngồi ở bên cạnh hắn, trên đường nói không ngừng, nói chuyệntào lao, một hồi nói chuyện về món ăn của nàng, một hồi nói nàng đọcđược câu thơ từ nào, một hồi nói đến người nhà của nàng. Khi nói tới cao hứng, sẽ tự mình cười đến ngửa tới ngửa lui, khi nói tới chuyện khôngvui, sẽ cau mày giống như người khác thiếu tiền của nàng.
Mạnh Giác chỉ yên lặng nghe, tươi cười thản nhiên, biểu cảm vẫn không thay đổi lên xuống theo câu chuyện của Vân Ca. Có lúc hắn sẽ chuyển túi nước cho Vân Ca, ý bảo Vân Ca uống nước. Cũng có khi mặt trời lên cao,sẽ cầm cái nón chụp lên đầu Vân Ca. Cũng có khi Vân Ca cười đến sắp ngãthẳng xuống, tay sẽ bỏ dây cương ngựa ra, túm lấy cánh tay Vân Ca, đềphòng nàng té xuống khỏi xe.
Chờ khi xe ngựa dừng ở trước một tòa trang viên, Vân Ca mới kịp nhậnra Mạnh Giác không phải là đưa nàng đi du ngoạn. Tấm biển trên cánh cửaviết hai chữ "Thanh viên", khu vườn mặc dù được giữ gìn rất tốt, nhưngnhìn từng cọng cây ngọn cỏ, hành lang, cột trụ, dễ dàng nhận thấy hơi có chút bỏ trống nhiều năm, Vân Ca thấp giọng hỏi: "Gia viên của ai vậy?"
Mạnh Giác nắm bả vai Vân Ca, vẻ mặt nghiêm trọng: "Vân Ca, còn nhớ lần trước ta dẫn muội tới gặp thúc thúc không?"
Vân Ca gật đầu.
"Đây cũng là sản nghiệp của thúc ấy, bệnh tình của Phong thúc thúcquá nặng, thuốc và châm cứu đã không còn giúp được gì nữa rồi, hôm naysợ là lần cuối cùng được gặp thúc ấy. Một lúc nữa, bất kể Phong thúcthúc nói với muội chuyện gì, cũng không được trái lại tâm ý của thúcấy."
Vân Ca ra sức gật đầu: "Muội hiểu."
Mạnh Giác cầm tay Vân Ca, dẫn theo nàng đi vòng qua dãy hành langdài, bảy rẽ tám ngoặt, sau một lúc tới trước một phòng, phía trước cótrồng rất nhiều trúc.
Mạnh Giác ra hiệu bảo Vân Ca ở bên ngoài chờ, tự mình vén mành đi vào trước, tới bên trong phòng, hắn đi nhanh vài bước, quỳ gối ở trướcgiường: "Tiểu Giác xin thỉnh tội với Phong thúc."
Có gã sai vặt đến đỡ Lục Phong ngồi dậy, cẩn thận đặt nhuyễn điếm* phía sau rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
*Nhuyễn điếm: một loại đệm ngồi.
Lục Phong nhìn Mạnh Giác chăm chú sau một lúc lâu cũng không nói mộtcâu. Mạnh Giác cũng không nói một lời, chỉ lẳng lặng quỳ. Lục Phong hình như có chút mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, thở dài: "Xúi giục Yến vương mưu phản, làm cho mâu thuẫn của Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang trở nên gaygắt, đáng chết, thực đáng chết mà, hiện tại Hoắc Quang một mình thaotúng triều chính, cháu vừa lòng rồi chứ? Tiểu Giác, tâm của cháu ghê gớm thật, khó trách Cửu gia không chịu đem sản nghiệp Tây Vực giao chocháu."
Lục Phong nghe thấy tiếng của nữ tử nói chuyện với gã sai vặt ngoài phòng: "Cháu dẫn theo ai tới? Vân Ca sao?"
Mạnh Giác trả lời: "Là Vân Ca, sợ thúc thúc bệnh không muốn gặp khách, nên không dám để nàng tiến vào."
Lục Phong ngắt lời hắn, cả giận nói: "Không dám? Cháu đừng giả bộ hồ đồ với ta, gọi Vân Ca vào đây."
Sau khi Vân Ca bước vào, thấy Mạnh Giác quỳ gối trước giường, cũnglập tức tiến lên quỳ xuống. Người trên giường tuy rằng sắc mặt vàng nhưnến, nhưng ánh mắt vẫn còn sắc sảo, cũng không có mùi của người bệnhbình thường, được thu dọn gọn gàng sạch sẽ dị thường.
Lục Phong nhìn Vân Ca, lộ ra ý cười: "Nha đầu, ta và cháu không thân chẳng quen, cháu vì sao lại quỳ gối trước ta?"
Vân Ca đỏ mặt liếc nhìn Mạnh Giác một cái, mặc dù là cúi đầu, ngữ khí lại vô cùng thản nhiên: "Thúc là trưởng bối của Mạnh Giác, Mạnh Giácquỳ trước người, cháu đương nhiên cũng nên quỳ trước người."
Lục Phong cười gật gật đầu: "Hài tử ngoan, cháu đây là tính toán đi theo Tiểu Giác sao?"
Vân Ca lắc lắc đầu: "Không phải."
Lục Phong và Mạnh Giác đều ngẩn ra, Mạnh Giác nghiêng đầu nhìn vềphía Vân Ca, Vân Ca cười với hắn, rồi quay sang Lục Phong nói: "Khôngphải cháu đi theo huynh ấy, cũng không phải huynh ấy đi theo cháu, làchúng cháu ở cùng một chỗ, là sau này chúng cháu cùng đi một đường."
Lục Phong cười ha hả: "Thật sự là con gái... của... Ngọc..." Nói được một nửa, Lục Phong bắt đầu ho khan dữ dội, Mạnh Giác vội đấm lưng choông, lại muốn xem mạch cho ông, Lục Phong khoát tay áo: "Không cần mấtcông, đã ra bộ dáng thế này rồi, thừa dịp có thể cười thì cười thêm vàilần."
Lục Phong nhìn nhìn Mạnh Giác, lại nhìn sang Vân Ca, lấy từ dưới gốira một khối Mặc thiết bài, đưa cho Vân Ca. Vân Ca do dự một lúc, đưa tay nhận lấy.
Lục Phong cười nói với Vân Ca: "Vân Ca, nếu về sau Tiểu Giác bắt nạtcháu, cháu mang khối Cự Tử lệnh này tìm Chấp pháp nhân hỗ trợ."
Vân Ca nói: "Cự Tử lệnh? Cháu giống như đã nhìn thấy ở chỗ nào rồi.A! Mặc Tử, học đồ Mặc gia đều phải nghe theo hiệu lệnh Cự Tử lệnh."
Lục Phong nói: "Ta tuy không phải học đồ Mặc gia, lại vô cùng kínhngưỡng Mặc Tử, cho nên tổ chức Chấp pháp nhân đích xác là mô phỏng tổchức của Mặc gia mà thiết lập. Người tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều thân thủ bất phàm, ngày thường đều là những nghệ nhân thủcông bình thường, chỉ khi nào Cự Tử hạ lệnh, đều có thể vào nơi nước sôi lửa bỏng* cũng không chối từ. Bởi vì việc buôn bán, thường có thuộc hạvì ích lợi bán đứng lương tâm, cho nên thiết trí Chấp pháp nhân đến giám sát và xử quyết thuộc hạ trái với quy củ. Trường An, Trường An, cũng là thường thường bất an, cháu cầm cái này, để bảo vệ cháu bình an!"
*Nguyên văn: phó thang đạo hỏa nghĩa là vượt lửa qua sông.
Vân Ca cầm Cự Tử lệnh đưa trả cho Lục Phong: "Cháu không cần tới cái này."
Lục Phong ôn hòa nói: "Vân Ca, đây là một phần tâm ý của trưởng bối, nghe lời nhận lấy."
Vân Ca còn muốn chối từ, lại nhớ tới Mạnh Giác lúc trước có lời dặndò, những lời này chỉ sợ đều là tâm nguyện cuối cùng của Lục Phong. VânCa mặc dù chỉ gặp Lục Phong có hai lần, lại bởi vì Lục Phong đối vớinàng thân thiết lạ thường, ông ấy lại là thúc thúc của Mạnh Giác, nênVân Ca đã coi Lục Phong như là trưởng bối của mình, lúc này nghe thấyLục Phong nói như thế, không thể tiếp tục chối từ, chỉ có thể nhận Cự Tử lệnh: "Cám ơn Phong thúc thúc."
Lục Phong nhìn Vân Ca chăm chú: "Nhìn thấy cháu và Mạnh Giác ở bênnhau, ta rất vui mừng. Đáng tiếc Cửu. . ." Trong mắt Lục Phong hình nhưcó lệ: "Vân Ca, cháu đi ra ngoài trước, thúc thúc còn có chuyện giao cho Tiểu Giác."
Vân Ca dập đầu, bước ra khỏi phòng. Lục Phong nói với Mạnh Giác: "Vềsau toàn bộ sản nghiệp trong lãnh thổ Hán triều đều là của cháu, mặc cho cháu chi phối."
Mạnh Giác cúi người dập đầu: "Tạ ơn thúc thúc."
Lục Phong xụ mặt nói: "Một là bởi vì cháu họ Mạnh, hai là bởi vì VânCa, ba là bởi vì chúng ta đều là nam nhân, ta cũng từng có một thời trẻtuổi. Tiểu Giác..." Lục Phong nhắm nửa con mắt, suy nghĩ cân nhắc xemnên nói gì, cuối cùng lại chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai Mạnh Giác: "Cháu đi theo bên người Cửu gia nhiều năm, dù sao ít ít nhiều nhiều cũng bịảnh hưởng vài phần. Nếu đã quyết định giao cho cháu, ta sẽ không nóithêm những lời vô ích nữa."
Lục Phong nhắm hai mắt lại: "Cháu trở về đi! Tiểu Giác, cháu khôngcần lại đến thăm ta nữa. Ta có lẽ lúc chiều muộn hôm nay sẽ rời khỏiTrường An, vẫn nhớ những nơi thời gian trước đây đã đi qua, cũng luônluôn mong khi nhàn rỗi sẽ đi du lịch một chuyến, nhưng lại kéo dài tớihôm nay, hi vọng còn có thể đủ thời gian, nhân dịp đi thăm bọn Tiểu Lôi, Tiểu Điện."
Gã sai vặt tiến vào, hầu hạ Lục Phong nằm xuống.
Sau khi Mạnh Giác dập đầu liên tục ba lần, đứng dậy ra khỏi phòng,vừa mới nhấc màn trúc lên, thì nghe được một câu nói rất trầm từ trongphòng: "Không được để vuột mất nữa."
Cánh tay Mạnh Giác ngừng lại trong chớp mắt, rồi nhẹ nhàng buông màntrúc xuống, đi tới hướng cuối hành lang nơi có người chờ hắn: "Vân Ca."
Vân Ca lập tức chạy tới, Mạnh Giác cười cầm tay Vân Ca. Bọn họ và Lục Phong cảm tình không sâu, hơn nữa khi cáo biệt, tinh thần của Lục Phong cũng rất tốt, cho nên vẫn chưa có thương cảm nhiều lắm, nhưng tâm tìnhcả hai người vẫn thập phần ủ dột.
Mạnh Giác nắm tay Vân Ca, không xuống núi, ngược lại còn trèo lêntrên núi. Hai người đi một mạch lên đỉnh núi. Quan sát cảnh vật phíadưới chân núi, nhìn bầu trời xanh bao la mênh mông, nặng nề trong lòngmới tiêu tán vài phần.
Trên đỉnh núi gió rất lớn, thổi trúng làm Vân Ca lảo đảo muốn ngã.Vân Ca đứng trước chiều gió, không khỏi cảm thấy có chút lạnh, đang muốn nói tìm một chỗ nào đó tránh gió, Mạnh Giác đã ôm nàng vào trong lòng,xoay lưng lại, thay nàng chắn gió, đầu cúi xuống bên tai Vân Ca hỏi: "Có người vừa rồi mới nói là nguyện ý gả cho người nào đó sao? Về sau cóthể nói với con gái 'Năm đó là mẹ con đuổi theo cha con hô lớn nói phảigả' không?"
Vân Ca vừa rồi đối với Lục Phong thoải mái phóng khoáng, lúc này lạichỉ có Mạnh Giác ở đây, ngược lại xấu hổ đến hận không thể tìm được cáilỗ nào mà chui xuống, lại bị Mạnh Giác có chút trêu đùa, lập tức xấu hổthành tức giận, vùng vẫy muốn đẩy Mạnh Giác ra, "Ai đuổi theo huynh? Lời vừa rồi mới nói đều là theo tâm ý của Phong thúc thúc mà nói, khôngphải là dự định gì hết."
Cánh tay Mạnh Giác không hề nới lỏng, ngược lại ôm càng chặt hơn:"Được, vừa rồi không tính. Hiện tại nói lại một lần nữa, Vân Ca, nàngnguyện ý gả cho ta chứ?"
Vân Ca lập tức yên tĩnh trở lại, hoảng hoảng hốt hốt lại có ý nghĩtới một đêm của rất nhiều năm trước, có người ở dưới bầu trời sao nóivới nàng: "Ta nhận. Vân Ca, cô cũng nhất định phải nhớ kỹ!", "Lấy ngôisao làm chứng, tuyệt không hối hận."
"Vân Ca, nàng nguyện ý gả cho ta chứ?" Mạnh Giác nâng đầu Vân Ca lên, trong ánh mắt của hắn có chút quan sát và khẩn trương. Ngôi sao đêm đó, chẳng qua là một giấc mộng của trẻ con. Hôm nay người trước mắt, mới là phu quân của nàng.
Vân Ca cười cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chàng đi hỏi cha thiếp, nếu cha thiếp nói cho phép thì là có thể."
Mạnh Giác cười trêu ghẹo: "Lời này nói ra nhất định còn có ý là 'Thiếp đã nói đồng ý.' "
Vân Ca không lên tiếng, Mạnh Giác nhẹ nâng cằm Vân Ca lên, khi đôi môi Mạnh Giác hôn lên hai má Vân Ca, Vân Ca nhắm hai mắt lại.
Trên đỉnh núi cao, không gian mênh mang, dã phong vù vù thổi.
Không biết là Mạnh Giác vô ý chạm vào làm trâm gài tóc rơi xuống, hay là gió thổi mạnh, làm cho mái tóc Vân Ca tung bay trong gió, tóc đentheo làn gió thổi mà bay, chạm nhẹ vào mặt của nàng.
Mạnh Giác lấy tay làm trâm, quấn tóc đen của nàng trên tay, rồi quấnthành một búi tóc trên đầu Vân Ca, mà tóc của Vân Ca vẫn còn chuyển động quấn quanh tay của hắn, Mạnh Giác cười cắn môi Vân Ca thì thào nói:"Búi tóc kết đồng tâm."
Hai gò má rất lạnh, nhưng trên môi lại nóng.
Vân Ca không phân biệt rõ là mộng hay là thật, dường như nhìn thấykhắp núi khắp đồng là hoa đỗ quyên đỏ như lửa trong nháy mắt từ đỉnh núi chạy thẳng đến chân núi, sau đó bùng cháy, trong tiếng gió vù vù, hoalửa lốp bốp rung động.
.......................................
Đã nhiều ngày nay Vân Ca thường thường khi làm việc hay sinh hoạtthường ngày, lúc thì cong môi cười không ngừng, hoặc là trong tay còncầm một ít rau, người lại ngơ ngác xuất thần, nửa ngày đều vẫn khôngnhúc nhích, khuôn mặt ửng hồng, giống như vui mừng lại giống như xấu hổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Hứa Bình Quân đẩy cánh cửa sân nhà Vân Ca ra, nhìn thấy Vân Ca đangbê cái chậu, đứng bên vại nước ngây ngẩn xuất thần. Hứa Bình Quân tiếnđến bên cạnh Vân Ca, cười giễu hỏi Vân Ca: "Muội và Mạnh đại ca có phảingầm định ước chung thân hay không?"
Vân Ca đỏ mặt cười: "Sẽ không nói cho tỷ biết!"
Hứa Bình Quân ha ha cười đi cù vào người Vân Ca: "Xem muội có nói hay không?"
Vân Ca vừa cười trốn, vừa vẩy nước trong chậu lên người Hứa BìnhQuân, mà thực ra phần lớn đều rơi vào khoảng không. Hai người đang cườiđùa, không ngờ có người từ ngoài sân tiến vào, Vân Ca đang vẩy nước,không dội trúng người Hứa Bình Quân, lại vẩy ướt người vừa mới tới.
Câu "Thực xin lỗi" của Vân Ca mới vừa tới miệng, thấy rõ ràng là Hoắc Thành Quân, tức thì sững sờ đứng yên, không biết nên nói gì. Hứa BìnhQuân lập tức cảnh giác đứng bên cạnh Vân Ca, một bộ dáng cùng chung mốithù với Vân Ca.
Nha hoàn của Hoắc Thành Quân ở ngoài cửa sân dò xét trên dưới, nhìnthấy tiểu thư nhà mình bị vẩy nước ướt, lập tức mắng Vân Ca: "Ngươi muốn chết? Tự nhiên dám hắt nước vào tiểu thư nhà ta. . ."
Hoắc Thành Quân lau nước trên mặt, lạnh giọng nói: "Ta lệnh cho ngươi ở bên ngoài coi chừng, ngươi không nhìn bên ngoài, ngược lại vào nhìnbên trong?"
Nha hoàn lập tức rụt đầu về: "Nô tỳ đáng chết!"
Bởi vì người tới là Hoắc Thành Quân, là con gái của Hoắc Quang, VânCa không muốn liên lụy tới Hứa Bình Quân, cười nói với Hứa Bình Quân:"Hứa tỷ tỷ, tỷ đi về trước, muội muốn nói chuyện cùng Hoắc tiểu thư."
Hứa Bình Quân do dự một lát, chậm rãi ra khỏi sân.
Vân Ca đưa một chiếc khăn mặt cho Hoắc Thành Quân, Hoắc Thành Quânkhông nhận lấy, vẻ mặt giống như sương lạnh nhìn Vân Ca, chỉ là trên mặt có những giọt nước chưa khô giống như nước mắt, làm cho khí thế củanàng ta suy yếu vài phần.
Vân Ca thu lại khăn mặt, cắn cắn môi nói: "Cô đã cứu ta một mạng, ta còn chưa tạ ơn cô."
Hoắc Thành Quân khẽ mỉm cười nói: "Chẳng những không có tạ ơn, còn lấy oán trả ơn."
Vân Ca có vài phần bất đắc dĩ: "Cô tới tìm ta có chuyện gì?"
Hoắc Thành Quân nhìn Vân Ca chằm chằm, cẩn thận xem xét, giống nhưmuốn nhìn xem rốt cuộc Vân Ca có chỗ nào tốt hơn nàng. Nàng có dung mạoxinh đẹp, có thân phận tôn quý, nàng còn là viên ngọc quý trên tay phụthân.
Nàng vẫn nghĩ rằng người như nàng sinh ra khẳng định sẽ phú quý hạnhphúc, nhưng khoảng thời gian này, nhìn tỷ tỷ và Thượng Quan Lan chếtthảm, làm cho nàng từ trong mộng bừng tỉnh.
Với tư cách con gái của Hoắc Quang, nàng đã mơ mơ hồ hồ thấy đượctương lai của mình. Nhưng nàng không cam lòng. Nàng biết từ khi nàngsinh ra chính là thuộc về lớp người hưởng phú quý, nàng đã có thói quenhưởng thụ vinh hoa phú quý hàng ngày, nàng không có khả năng vứt bỏ dòng họ của nàng, dòng họ đã cung cấp cho nàng hết thảy, nhưng nàng lạikhông cam lòng giống như tỷ tỷ của nàng, chẳng qua chỉ là một quân cờcho gia tộc Hoắc thị vinh quang sử dụng, hôn nhân chính là kết hợp lợiích chính trị, nàng đã muốn một người có thể làm cho nàng tiếp tục cóđược cuộc sống cao cao tại thượng như trước, nhưng lại không muốn bỏ qua cảm giác trong đáy lòng. Mà Mạnh Giác là người duy nhất có thể là hạnhphúc của nàng, Mạnh Giác có năng lực bảo vệ mình và bảo vệ nàng. Nàngtuyệt đối không muốn làm tỷ tỷ thứ hai, hoặc là Thượng Quan Lan thứ hai.
Vân Ca bị Hoắc Thành Quân nhìn chăm chú tới nổi da gà, thối lui vài bước nhỏ, cười gượng hỏi: "Hoắc tiểu thư?"
Hoắc Thành Quân hít một hơi thật sâu, cố gắng cười với vẻ ung dunggiống như thường ngày: "Mạnh Giác là một người rất có tham vọng, cũng là một người chí lớn, kỳ thật huynh ấy làm việc so với ca ca ta còn giốngphụ thân hơn, đây đại khái cũng là nguyên nhân phụ thân rất thích huynhấy. Đường về sau mà Mạnh Giác muốn đi, ngươi căn bản không thể giúphuynh ấy. Ngươi ngoại trừ làm được đồ ăn không tồi ra, còn có ưu điểmgì? Gặp rắc rối, là huynh ấy thay ngươi dọn dẹp cục diện rối rắm? VânCa, ngươi nên rời khỏi Trường An đi."
Vân Ca cười làm tư thế tiễn khách: "Mời Hoắc tiểu thư quay về. Ta khi nào đi, khi nào đến, không phiền cô quan tâm. Hoàng đế Hán triều vừarồi cũng không hạ chỉ nói không chuẩn cho ta tới Trường An."
Hoắc Thành Quân cười như thể trong lòng đã định liệu từ trước: "Bởivì ta là họ Hoắc, cho nên những gì ta đã nói đều đương nhiên có thể làmđược. Chỉ hy vọng ngươi sau này đừng dây dưa không ngớt, giữ lại chonhau vài phần thể diện."
Ngoài cửa sân truyền đến giọng nói của Lưu Bệnh Dĩ, tựa hồ Lưu BệnhDĩ đang muốn đi vào, lại bị nha hoàn của Hoắc Thành Quân ngăn ở ngoàicửa. Lưu Bệnh Dĩ lớn giọng gọi: "Vân Ca?"
Vân Ca lập tức đáp lại: "Đại ca."
Hoắc Thành Quân cười lắc đầu, vài phần khinh miệt: "Ta hôm nay chỉ là muốn nhìn kỹ ngươi, lại làm cho các ngươi căng thẳng thành như vậy, nếu ta thực sự có hành động gì, các ngươi sẽ làm như thế nào? Ta phải đirồi."
Nàng ta và Lưu Bệnh Dĩ nhìn thoáng qua nhau, vốn cao ngạo giống nhưphượng hoàng, nhưng khi chạm phải ánh mắt tựa như tản mạn tùy ý của LưuBệnh Dĩ, trong lòng không khỏi run lên, ngạo mạn và khinh miệt đều thulại vài phần. Bản thân Hoắc Thành Quân cũng không thể hiểu được vì saolần này mình đối với nam tử quần áo giản dị này lại nhượng bộ.
"Vân Ca?" Lưu Bệnh Dĩ thăm dò hỏi.
Nụ cười của Vân Ca vẫn sáng lạn như trước, hiển nhiên không chịu ảnh hưởng của Hoắc Thành Quân: "Muội không sao."
Lưu Bệnh Dĩ yên lòng: "Muội cũng không phải là đang tự xem nhẹ mình,nếu đổi lại là Hứa tỷ tỷ của muội, hiện tại khẳng định đang suy nghĩlung tung."
Vân Ca thè lưỡi, cười hỏi: "Đại ca muốn nói muội da mặt dày chứ gì?Một con sơn trĩ nhỏ lại có thể ở trước mặt phượng hoàng cũng không biếttự xấu hổ."
Lưu Bệnh Dĩ gõ một cái lên gáy Vân Ca: "Vân Ca, muội chỉ cần nhớ kỹ,khi nam nhân thích một cô gái, cùng với thân phận của nàng, địa vị,quyền thế, của cải không có bất cứ quan hệ nào."
Vân Ca cười gật gật đầu.