Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 4: Máu nhuộm đồng tâm kết, lệ đẫm trường mệnh hoa
Chương trướcVào buổi tối ngày hôm trước Hoắc Quang đã đưa ra mệnh lệnh cho PhạmMinh Hữu: bề ngoài là truy bắt, thực tế là chém giết. Bởi vì xảy rachuyện ngoài ý muốn, thần tử Xương Ấp quốc khẳng định sẽ không bó taychịu trói, nhất định sẽ phản kháng, Phạm Minh Hữu sẽ mượn cớ, dùng tộidanh "Kháng chỉ" để giết hết bọn họ. Nhưng cứ như là tin tức bị lộ ra,khi Phạm Minh Hữu đuổi tới, lại giống như trước đó Lưu Hạ đã ra mệnhlệnh, bất luận cấm quân khiêu khích như thế nào, tất cả bọn họ đều không nói một lời, cúi đầu nghe theo. Phạm Minh Hữu không còn lựa chọn nàokhác, không thể mượn cớ làm khó dễ, chỉ có thể trước tiên là giam giữhết thần tử của Lưu Hạ lại.
Ngày thứ hai mươi bảy sau khi Lưu Phất Lăng băng hà, Thượng Quanhoàng thái hậu hạ chiếu, phế Lưu Hạ, lập Lưu Tuân. Lưu Tuân vào cung tếbái quan cữu của Lưu Phất Lăng, nhận Lưu Phất Lăng là tổ phụ, xưng mìnhlà tự tôn của Lưu Phất Lăng, lại đi khấu kiến Thượng Quan thái hoàngthái hậu, nhận Thượng Quan Tiểu Muội là tổ mẫu.
Sau khi hành đại lễ xong, Thượng Quan thái hoàng thái hậu ban nướctrà xanh cho Lưu Tuân, Lục Thuận nhân cơ hội dâng trà, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Hầu gia, cần phải đi thay y phục sao?"
Lưu Tuân hơi sững sờ một chút, ung dung thản nhiên nhận chén trà,khom người khấu tạ Thượng Quan thái hoàng thái hậu. Sau khi uống vài hớp trà, Lưu Tuân xin Thượng Quan thái hoàng thái hậu được cáo lui, nóirằng mình cần phải đi thay y phục. Ra tới cửa điện, một thị nữ gương mặt tròn trịa, dáng điệu đoan chính mỉm cười tiến lên hành lễ, "Nô tỳ Tranh Nhi, hầu hạ Hầu gia đi tới Thượng y hiên*."
*Thượng y hiên: phòng thay quần áo.
Lưu Tuân gật gật đầu, im lặng đi theo phía sau Tranh Nhi. Tới khibước vào, rốt cuộc lại tới Thượng y hiên để thay quần áo thật, Tranh Nhi mời Lưu Tuân ngồi, "Hầu gia mời ngồi một lát, nô tỳ đi chuẩn bị huânhương."
Lưu Tuân ngồi vào tháp thượng thơm ngát, trong lòng hoàn toàn khóhiểu, rốt cuộc là Thượng Quan Tiểu Muội muốn làm gì? Trong đầu vụt hiệnlên một câu trong "Sử ký": "Đế khởi canh y, Tử Phu thị Thượng y hiêntrung, đắc hạnh!"(Hoàng đế tới thay y phục, Tử Phu hầu hạ trong Thượng y hiên, được sủng hạnh). Chỉ cảm thấy trước mắt là một màn vô cùng quenthuộc, không khỏi cười lên một tiếng, Bình Dương công chúa dùng Vệ TửPhu lấy lòng, lôi kéo Lưu Triệt, điều kiện tiên quyết là "Âu giả tiến,đế độc duyệt Tử Phu."(Người hát tiến vào, hoàng đế chỉ thích một mình Tử Phu). Nếu Thượng Quan Tiểu Muội muốn dùng kế sách của Bình Dương côngchúa để trải đường cho tương lai, không khỏi quá coi thường hắn. Thếnhưng... hiện tại có thể đắc tội với Thượng Quan thái hoàng thái hậusao? Có thể không nhận hảo ý của đối phương được sao?
Lúc này đột nhiên hắn có vài phần ngộ ra Lưu Triệt năm đó "Háo sắc".Sắc hay không phải sắc, sủng hạnh hay không sủng hạnh, Lưu Triệt sủnghạnh Vệ Tử Phu, kỳ thật là thể hiện rằng hắn nguyện ý nhận sự trungthành của Bình Dương công chúa, đây là một loại nghi thức kết minh imhơi lặng tiếng, bày tỏ rằng từ đó về sau, ngoài gia tộc của Trần hoànghậu, hắn tiếp nhận thế lực của Bình Dương công chúa. Nếu lúc ấy, LưuTriệt cự tuyệt Bình Dương công chúa, không lâm hạnh Vệ Tử Phu, sau đóthế cục triều đình sẽ như thế nào? Bình Dương công chúa trước khi chưadò được chính xác tâm tư của Lưu Triệt, nhất định không dám đối đầu vớigia tộc Trần thị, như vậy cũng sẽ không có toàn bộ cục diện sau này.
Tranh Nhi đang bưng huân hương và đồ dùng rửa tay tiến vào, khóe môiLưu Tuân khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười nhẹ, nhìn nàng. Nàng cúi thấpđầu, tay bưng chậu bằng gỗ đàn hương, khăn mặt đưa đến trước mặt LưuTuân, nhỏ giọng nói: "Hầu gia, mời rửa tay."
Lưu Tuân không hề cử động, Tranh Nhi có chút quẫn bách, đành phải tựmình kéo một góc chiếc khăn mặt lên. Khi Lưu Tuân liếc thấy dưới chiếckhăn mặt là quốc tỉ, mắt đột nhiên trợn tròn, giật mình nhìn về phíaTranh Nhi, Tranh Nhi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, ngược lại còn thêm bìnhtĩnh, mỉm cười nói: "Nô tỳ phụng mệnh thái hoàng thái hậu, đem chúng ban cho Hầu gia."
Lưu Tuân há miệng thở dốc, nhưng cổ họng khô cong, nói không nên lời. Tranh Nhi đặt chậu gỗ đàn hương bên cạnh Lưu Tuân, hành lễ cáo lui,"Hầu gia xin cứ tự nhiên, nô tỳ ở bên ngoài chờ."
Lưu Tuân gắt gao nắm chặt quốc tỉ, một chút lo lắng cuối cùng tronglòng rốt cục biến mất, vốn nên cao hứng, nhưng không hiểu tại sao lạicảm thấy khó chịu, trước mắt hiện lên lại là giọng nói và dáng điệu củaLưu Phất Lăng.
Hắn đêm khuya đến căn nhà nghèo túng, từ đó về sau vận mệnh của mìnhthay đổi. Hắn phong quan chức cho mình, phong mình làm vương hầu. Hắnbắt đầu dạy mình về quy cách của chiếu thư, các loại chiếu thư, loại nào nên ấn giám*, hắn soạn ra một khóa học để bổ sung toàn bộ những thiếusót của một hoàng tử còn khiếm khuyết như mình, hắn dạy mình làm như thế nào khống chế triều thần. Hắn đứng ở trước bản đồ nhà Hán, từ từ nóirằng...
*Ấn giám: hành động bảo lưu dấu gốc của ấn triện để phòng giả mạo.
Khi Lưu Tuân thay quần áo xong trở lại, Thượng Quan Tiểu Muội có phần mệt mỏi, lệnh hắn cùng với quan viên đều đi về. Lưu Tuân quỳ xuốngtrước Thượng Quan Tiểu Muội, liên tiếp dập đầu lạy ba lần, thành tâmthật ý nói: "Thái hoàng thái hậu, hoàng tôn chắc chắn sẽ hết sức hiếuđạo."
Tiểu Muội cười nhẹ, thập phần khách khí nói: "Ai gia sớm đã quen nếpmột mình coi giữ một tòa cung điện, không thích quấy rầy người khác,cũng không thích bị người khác quấy rầy, sau khi chuyển tới Trường Nhạccung, ngươi cũng không nhất thiết phải mỗi ngày đến thỉnh an, cai trịgiang sơn cho tốt, chính là hiếu thuận của ngươi."
Lưu Tuân đương nhiên là lên tiếng đồng ý. Rời khỏi Tiêu Phòng Điện,Lưu Tuân nói muốn đi một mình, các vị quan viên khác lập tức đều thứcthời xin được hắn cáo lui. Chỉ chốc lát sau, cung điện lớn như vậy giống như chỉ còn một mình Lưu Tuân.
Bầu trời màu xanh lam, treo cao chính giữa là vầng mặt trời, chiếusáng khắp mặt đất, ánh mặt trời mãnh liệt, ánh chiếu làm người ta hoamắt, Lưu Tuân không né tránh, ngược lại còn vừa đón ánh mặt trời vừanhìn kỹ tường cung, xà điện chung quanh. Từ nay về sau, toàn bộ nơi nàyđều thuộc về hắn!
Hắn đi tới hướng Tuyên Thất Điện, cản Thất Hỉ ra nghênh đón hắn phân phó: "Cho đòi Mạnh Giác tới yết kiến."
Mạnh Giác phụng mệnh đi tới, vừa bước vào Tuyên Thất Điện, thì nhìnthấy Lưu Tuân đang ngồi trên long tháp. Nhớ tới lần trước đó, khi bướcvào Tuyên Thất Điện, ngồi trên long tháp là một người khác, hắn khẽ mỉmcười, hướng Lưu Tuân hành đại lễ quỳ lạy, Lưu Tuân chờ sau khi hắn dậpđầu xong, mới lên tiếng: "Ngươi là bạn thâm giao khi trẫm nghèo hèn, hàtất gì mà đa lễ như vậy?"
Mạnh Giác cung kính nói: "Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, quân thần chi lễ tuyệt đối không thể bỏ qua được."
"Trẫm có thể ngồi vào chỗ này, còn phải đa tạ ngươi. Nếu không cóngười của ngươi giúp trẫm xúi giục Quảng Lăng vương tiến kinh, HoắcQuang chỉ sợ sẽ không quyết định nhanh như vậy, cũng còn phải đa tạngươi hơn hai mươi ngày nay, vẫn luôn ở lại trong phủ trồng hoa ngắmcỏ."
"Hoàng thượng có thể có hôm nay, là hoàng thượng hùng tài vĩ lược, thần cũng không có chút công lao."
Lưu Tuân cười nói: "Từ nay về sau, nhất cử nhất động của trẫm đều bịngười khác chú ý, nếu mọi người phát hiện thê nhi của trẫm lại mất tíchhơn hai mươi ngày, chắc chắn kinh ngạc mà dò hỏi. Mạnh ái khanh có caokiến gì không?"
Mạnh Giác thản nhiên cười, "Vân Ca bình an, Hứa Bình Quân và Lưu Thích tự nhiên cũng bình an."
Lưu Tuân trầm mặc sau một chớp mắt, nói: "Kỳ thật ngươi căn bản không cần dùng Bình Quân và Hổ nhi đến uy hiếp ta, ta sẽ không làm thương tổn tới Vân Ca, hành động này cũng vì bất đắc dĩ để cho ngươi thực sự ởtrong nhà, bảo đảm ngươi sẽ không quấy nhiễu kế hoạch của ta, ta sẽ mauchóng thả nàng."
"Đa tạ long ân hoàng thượng." Mạnh Giác dập đầu, "Thần còn muốn cầuhoàng thượng một việc, cho phép thần được gặp tội thần Lưu Hạ một lần."
"Hắn ở trong tay Hoắc Quang."
"Cho nên thần tới van cầu hoàng thượng, cho thần một ân điển."
Vẻ mặt Lưu Tuân khó xử, "Trẫm sẽ cố gắng hết sức!"
Sau khi Mạnh Giác dập đầu, rời khỏi Tuyên Thất Điện. Lưu Tuân ngồimột mình một lát, đứng dậy đi ra bên ngoài. Thất Hỉ cùng hai tiểu tháigiám vội vội vàng vàng đuổi theo. Lưu Tuân trên đường đi đều im lặng,càng đi càng lệch sang một hướng. Bởi vì hắn vẫn chưa mặc long bào,ngoại trừ những người phục dịch trong Tuyên Thất Điện, Tiêu Phòng Điệnvà trong đại điện, đại bộ phận cung nữ, thái giám đều không nhận ra hắn, khi nhìn thấy hắn đi qua, đều chỉ thỉnh an Thất Hỉ, đối với Lưu Tuânthì ngược lại, không để ý không đáp lại. Thất Hỉ vài lần muốn cất lời,đều bị ánh mắt Lưu Tuân ngăn cản, chỉ có thể thấp thỏm bất an mà cẩnthận đi theo.
Đoạn đường trải ra trước mắt nhấp nhô không bằng phẳng, cỏ dại từnhững khe nứt trên đường mọc lên, có chỗ mọc cao tới hơn đầu gối ngườita. Màu sắc của cột trụ, lan can trên hành lang đã không còn nhìn ra ban đầu là màu gì, thỉnh thoảng còn có chỗ còn giữ lại được hai màu đỏ,đen, càng hiện rõ tất cả đều tàn tạ, hoang vắng, chỉ có bờ tường cao cao vây quanh bốn phía vẫn hiện rõ sâm nghiêm của hoàng gia như trước.
Đứng ở cửa đã cảm thấy mát lạnh, nơi này, ngay cả ánh mặt trời sángchói cũng không thể chiếu tới được. Mấy thị vệ trước cửa ngăn cản, lạnhgiọng trách cứ: "Nơi này là Dịch đình* lãnh cung, là nơi nhốt tội phạm,không được tùy ý ra vào."
*Dịch đình: là khu nhà xây cạnh cung điệncho cung nữ ở, lãnh cung cũng ở chỗ này. Chức quan của Trương Hạ là Dịch đình lệnh, chính là người cai quản chỗ này. Có lẽ trước đó thông quaTrương Hạ, Lưu Tuân mới sắp xếp người ở lãnh cung dịch đình được.
Thất Hỉ bước lên phía trước, đưa ra yêu bài* của mình, thị vệ thấy là người hầu hạ ngự tiền, khách khí hơn rất nhiều, "Ngươi đã là người củaTuyên Thất Điện, hiển nhiên là biết rõ quy củ, nơi này không phải giamgiữ phi tần, cung nữ của Hiếu Vũ hoàng đế mà là gia quyến của tội thần,tất cả đều là nữ tử, ngay cả chúng ta cũng không thể đi vào."
*Yêubài: lệnh bài đeo bên hông, có tác dụng như giấy thông hành để ra vàocung cấm. Từ yêu vốn có nghĩa là eo lưng, do đây là tên một loại lệnhbài nên tớ vẫn giữ tên là yêu bài.
Thất Hỉ còn nói thêm mấy câu, thị vệ này lại vô luận như thế nàokhông chịu cho vào, hoặc là cần lệnh bài của tổng quản cung đình, hoặclà cần ý chỉ của hoàng đế. Thất Hỉ có chút tức giận, Lưu Tuân lại thảnnhiên nở nụ cười, "Ngươi tên là gì?"
Thị vệ trầm giọng nói: "Công Tôn Chỉ."
Lưu Tuân giơ tay ra, trên tay có một khối lệnh bài.
"Chúng ta có thể đi vào không?"
Công Tôn Chỉ thấy là lệnh bài của tổng quản cung đình, ngây người ra một chút, thối lui sang một bên, "Mời vào."
Lưu Tuân vừa đi, vừa thuận tay quăng lệnh bài cho Thất Hỉ. Thất Hỉ do dự giây lát, nhận lấy tấm lệnh bài, vội quỳ xuống, hướng theo bóng dáng Lưu Tuân dập đầu, "Tạ long ân hoàng thượng, tạ long ân hoàng thượng."
Bước chân Lưu Tuân không ngừng lại, đi thẳng một mạch về phía trước.Mấy lão cung nữ đang dựa vào chân tường mà ngủ gật, nhìn thấy hắn, vừađịnh trách cứ, hai hắc y nhân từ trong phòng chạy ra, lặng lẽ hành mộtlễ, rồi đi trước dẫn đường. Lão cung nữ lập tức ngậm miệng lại.
Lưu Tuân phân phó Thất Hỉ: "Ngươi ở lại chỗ này chờ trẫm."
Hắc y nhân dẫn Lưu Tuân đi thêm một đoạn, ngừng bước chân, chỉ vàocăn phòng phía bên trái, thấp giọng nói: "Người đang trong phòng."
Một gian phòng cũ nát, trước cửa cỏ hoang mọc đầy, mọc lan tới cả bậc cửa. Màn che cửa sổ rách nát, bị gió thổi qua, vang lên tiếng vù vù,giống như tiếng khóc của nữ tử.
Lưu Tuân hỏi: "Mấy ngày này nàng thế nào?"
Hắc y nhân trả lời: "Vẫn không nói tiếng nào. Nhưng ngược lại rất lànghe lời, chưa từng thấy cãi cọ, cũng không có làm ầm ĩ gì. Hoắc tiểuthư đã tới một lần, dùng roi đánh nàng một trận."
Lông mày của Lưu Tuân có hơi nhíu lại, nhưng không thể nhận ra, thản nhiên hỏi: "Đánh có nặng không?"
"Dù sao vẫn còn sống, có tìm một lão cung nữ bị giam ở chỗ này tới chăm sóc cho nàng."
Lưu Tuân khẽ phất tay, hắc y nhân đều lui xuống. Hắn đi đến cửa sổ,nhìn vào phía trong phòng. Một người đang nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ, không hề nhúc nhích, một mái tóc đen để xõa, buông tán loạn trên gối,gương mặt bị che khuất mơ hồ không thấy rõ. Lưu Tuân đứng một lát, chợtthấy không đúng, sải bước đi vào trong phòng, kéo người ở trên giườnglên, đúng là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, hắn giận dữ,"Người đâu."
Một hắc y nhân vội vàng tiến vào, nhìn thấy người phụ nữ ở trêngiường, lập tức quỳ xuống, "Tiểu nhân. . . Tiểu nhân. . ." Nhưng căn bản không biết nên giải thích như thế nào.
Lưu Tuân cũng không giống như người bình thường, lập tức tỉnh táolại, biết mấu chốt của vấn đề không ở hắn, phất tay để cho hắn lui ra,nhìn về phía người phụ nữ ở trên giường, "Ngươi muốn sống, hay là muốnchết?"
Người phụ nữ mỉm cười, trong mắt thấy rõ là sự thờ ơ phó mặc hếtthảy, "Lời giống như thế này, buổi sáng hôm nay mới vừa có người hỏiqua, cho nên ta đành nằm ở chỗ này, tráo đổi để nha đầu kia ra ngoài."
Loại người này, hết thảy đều không có gì quan trọng, rất khó để cóthể tra hỏi ra, Lưu Tuân đang suy tư làm như thế nào mới có thể khiếncho bà ta mở miệng, bà ta lại nhìn chăm chú vào Lưu Tuân một hồi, sự thờ ơ trong mắt nhạt đi, vẻ mặt ngạc nhiên, "Ngươi họ Lưu? Ánh mắt, bộ dạng của ngươi cũng thật giống hoàng thượng, mũi, cằm lại có vài phần giốngthái tử... Ngươi, ngươi..."
Lưu Tuân trả lời: "Ta họ Lưu, tên Tuân."
Lúc này bỗng nhiên thân thể bà ta bắt đầu không ngừng run rẩy, bàntay bà ta run rẩy đưa ra, phủ lên mặt Lưu Tuân, nước mắt ào ào rơixuống, "Ngài... Ngài..."
Lưu Tuân không mảy may thấy kì quái, để mặc cho bà ta ôm lấy khuôn mặt mình, "Ta còn sống."
Bà ta bỗng nhiên ôm lấy hắn, vừa khóc lớn, lại vừa cười to, trông như thể phát điên, "Ngài đã lớn như vậy rồi, lần trước khi ta gặp ngài,ngài vẫn còn ở trong lòng thái tử điện hạ, điện hạ nhất định sẽ vuimừng... nhất định sẽ vô cùng vui mừng..."
Lưu Tuân đã hiểu được vài phần manh mối, vẫn không nhúc nhích để mặccho bà ấy ôm. Bà ấy khóc khóc cười cười một hồi, đột nhiên khẩn trươngnhìn về phía bên ngoài, "Tại sao ngài lại ở chỗ này? Đi mau! Không nênđể người khác phát hiện."
Bà ta bị nhốt trong Dịch đình nhiều năm, căn bản không biết mọichuyện bên ngoài, Lưu Tuân có vài phần đau xót, nhẹ giọng kể lại mọichuyện. Bà ta lúc này mới biết Lưu Tuân đúng là tân đế, tuy rằng sớmthấy quen mưa gió chốn cung đình, đời người chìm nổi, nhưng vẫn vạn phần hoảng hốt, lúc thì khóc, lúc thì cười, khó có thể tự kiềm chế được.
Theo lời kể lại ngắt quãng của bà ấy Lưu Tuân hiểu được thân phận của bà ấy. Bà ấy họ Hạ, là thị nữ điện tiền của tiên đế Lưu Triệt, nhìn ánh mắt của bà ấy, khẳng định không chỉ có vậy, nhưng Lưu Tuân không muốnhỏi nhiều, chỉ cần bà ấy nói cái gì nên nói thôi! Xương cốt đều sớm đãlạnh hết rồi, người còn sống còn phải sống tiếp, chuyện cũ có thể chônvùi xuống được thì cứ chôn vùi đi.
Chờ sau khi Hạ ma ma bình tĩnh lại một chút, Lưu Tuân hỏi: "Ma ma, nữ tử nhốt tại chỗ này đã đi đâu rồi?"
"Ta không biết nàng là nữ nhân của bệ hạ, ta thiếu ân tình của Hoắcthị, cho nên. . . Cho nên đã để cho người của Hoắc gia mang nàng đi."
"Hoắc Quang?"
"Trong triều đình này, ngoại trừ người của hắn, còn có ai có thể tùy ý ra vào cung cấm?"
Lưu Tuân nói: "Trước hết phải để ma ma chịu khổ ở lại trong này vàingày, chờ sau khi mọi việc an ổn, ta sẽ phái người tới đón ma ma."
Gần hai mươi năm sống kiếp giam cầm, vẫn cho rằng chốn Dịch đìnhhoang vắng chính là chốn mà mình sống quãng đời còn lại, không ngờ lạivẫn có ngày được ra ngoài, Hạ ma ma lại không thấy vui sướng, ngược lạivẻ mặt mờ mịt, chỉ khe khẽ gật đầu.
Lưu Tuân mới vừa đi tới cửa.
"Hoàng thượng, chờ một chút! Ta đột nhiên nhớ tới. . ."
Lưu Tuân xoay người lại.
Hạ ma ma đắn đo một lúc, nói: "Khi còn nhỏ ta có xem qua mấy quyển ythư, hiểu sơ một chút về y lý, ta thấy vị cô nương kia giống như đangmang long thai trong mình, hoàng thượng nhanh chóng nghĩ biện pháp đónnàng về đi!"
Sắc mặt Lưu Tuân đại biến, trong mắt có ánh sáng sắc bén chợt lóe ra, "Ngươi nói cái gì?"
Hạ ma ma có chút áy náy nói: "Ta cũng không có thể xác định, nhưng mà chăm sóc nàng hơn hai mươi ngày, cảm thấy như thế. Chỉ là một suy đoánvốn không nên nói lung tung, nhưng nếu quả thực nàng mang long thai, thì sự tình trọng đại. . . Cho nên ta không dám giấu giếm."
Lưu Tuân bước chân không vững đi ra khỏi lãnh cung.
Lưu Phất Lăng có con nối dõi.
Lưu Phất Lăng có con nối dõi!
......................
Trong đầu hắn câu nói kia cứ lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.
Nếu Lưu Phất Lăng có con nối dõi, vậy hắn một tháng này bận rộn toantính để làm gì? Hiện tại Hoắc Quang cũng biết Vân Ca mang thai sao? NếuHoắc Quang biết có thể tùy ý an bài để lợi dụng ấu tử, còn cần quân cờlà hắn đây sao? Nếu đám người Triệu Sung Quốc biết Lưu Phất Lăng có connối dõi, còn có thể nguyện trung thành với hắn sao? Nếu. . . Nếu. . .
Vô số nếu như, làm cho tâm tư hắn rối loạn, bước chân xiêu vẹo.Khoảnh khắc cầm quốc tỉ trong tay, hắn cho rằng hết thảy đã là chắcchắn, tòa cung điện này, thiên hạ này đều là của hắn! Nhưng không nghĩtới ông trời lại lặng lẽ an bài một chủ nhân khác, vậy rốt cuộc hắn tính toán là để làm gì?
Không! Tuyệt đối không được! Cung điện này, thiên hạ này đều là của hắn, hắn mới là chủ nhân!
Đã mất đi một lần rồi, tuyệt đối không thể có lần thứ hai. Một lầnkia, hắn không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc cho ông trời sắp đặt,lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không cam chịu số phận, cúi đầu nghe theo.
Bước chân xiêu vẹo dần dần ổn định, ánh mắt hoảng loạn dần dần lạnhlùng tàn nhẫn, hắn bắt đầu cẩn thận suy xét đối sách. Tính ra, cho dùVân Ca mang thai, hẳn là cũng chỉ một hai tháng, hắn là do cơ duyên* vừa khéo trùng hợp mới biết trước được, Hoắc Quang hẳn là sẽ không biếtđược tin tức nhanh như vậy được.
*Cơ duyên: cơ hội và duyên phận, nguyên văn chỉ là cụm từ: cơ duyên xảo hợp.
Nghĩ đến đây, tâm trạng rối loạn của hắn an ổn lại vài phần, bướcnhanh tới Tuyên Thất Điện, "Thất Hỉ, lập tức truyền Triệu Sung Quốc,Trương An Thế, Tuyển Bất Nghi vào cung."
Hắn phải lập tức đăng cơ!
Mảnh trăng tàn như chiếc móc câu, trời lạnh tựa tuyết.
Mấy gốc cây ngô đồng trong sân, chạc cây màu xám co rúm lại dưới giólạnh, trên bậc thang đá xanh đọng một tầng sương lạnh, nhìn dưới ánhtrăng, giống như một lớp tuyết mỏng. Trên lớp sương đọng không có mộtvết tích nào, hiển nhiên là đã lâu không có người ra vào.
Tứ Nguyệt đứng ở cửa sân, thấp giọng nói: "Vương gia vẫn tự giam mình ở trong phòng, chúng ta cũng không dám... từ sau khi Hồng Y mất, Vươnggia giống như biến thành một người khác..."
Trong mắt Mạnh Giác giống như kết một tầng sương lạnh, trong lòng TứNguyệt khẽ run lên, không dám nói nữa, sau khi hành lễ xong, lặng lẽ rời đi. Mạnh Giác giẫm lên lớp sương lạnh, chậm rãi bước lên bậc thềm, cánh cửa cũng không đóng chặt, nhẹ nhàng đẩy ra, vang lên tiếng cửa mở.
Trong phòng thất linh bát lạc* chất đống những vò rượu bể, giữa mùirượu nồng nặc, tản ra một mùi chua lè. Lưu Hạ tóc tai bù xù nằm ở trêngiường, vương bào màu tím đã nhăn nhúm tới mức không nhìn rõ hình dạng.
*Thất linh bát lạc hiểu theo nghĩa đen là bảy rơi tám vãi, là một câu chỉ đồvật để lung tung, tớ đang bí từ, để tạm câu này vậy.
Mạnh Giác đứng bên cạnh giường, lạnh lùng nhìn Lưu Hạ. Lưu Hạ bị giólạnh thổi qua, dường như có chút cảm giác, xoay người lại, thì thào nói: "Rượu, rượu. . ."
Mạnh Giác nhặt một vò rượu trên mặt đất lên, không nhanh không chậmđổ rượu xuống người Lưu Hạ. Lưu Hạ nhấp nhấp miệng, đột nhiên mở mắt.Mạnh Giác vẫn đổ rượu không nhanh không chậm như trước, bên môi giốngnhư hàm chứa ý cười. Lưu Hạ ngơ ngác, rồi trừng mắt nhìn Mạnh Giác, rượu từ trên mặt hắn chảy xuống nhanh chóng thấm ướt đệm chăn, quần áo. Giólạnh vù vù thổi qua người hắn, hắn rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnhtáo.
Mạnh Giác đổ xong một vò, lại cầm lấy một vò nữa tiếp tục đổ xuống.
"Ngươi có thôi đi không? Ta có sa sút thế nào cũng vẫn là Vương gia, ngươi tính tới đây đùa bỡn cái gì? Cút ra ngoài cho ta!"
Lưu Hạ vung tay muốn đánh Mạnh giác, thân hình hai người đều bấtđộng, chỉ đưa tay xuất lực, nhanh chóng đã đánh mấy chiêu, Lưu Hạ bảnlĩnh cao hơn một bậc, chiếm thế thượng phong, đánh bay vò rượu trong tay Mạnh Giác. Vò rượu đập vào bờ tường, vang lên một tiếng "choang", vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Trong phòng, mùi rượu bắt đầu bao phủ, nồng nặc tới muốn say.
Mạnh Giác lui ra phía sau, đứng khoanh tay, cười nhìn Lưu Hạ, "Xem ra đã tỉnh táo thật rồi, có tiện nói chuyện với ta không?"
"Từ khi ta tiến kinh, ngươi ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy,bây giờ tại sao lại có chuyện? Ta và ngươi không có gì để nói cả." LưuHạ di chuyển tới chiếc bàn bên cạnh giường, ngồi xuống, thuận tay quơlấy một bình rượu, uống mấy ngụm lớn, "Mạnh đại nhân, hay là nhanh chóng đi hầu hạ tân đế, chờ ngày tân đế đăng cơ, nhất định có thể đứng hàngTam công Cửu khanh."
Mạnh Giác không thèm giải thích, cũng không tức giận, chỉ cười nói:"Đa tạ ý tốt của ngươi! Trước hết hỏi ngươi một chuyện, thuộc hạ của Lưu Tuân tại sao đột nhiên lại thành một bang hắc y nhân liều lĩnh? Huấnluyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, tuyệt đối không phải một đám ôhợp giang hồ lỗ mãng. Người, Lưu Tuân không lo không có, nhưng hắn làmsao có được tài lực vật lực huấn luyện những người này."
Lưu Hạ ngây người trong chớp mắt, hiểu ra, nói: "Ngươi còn nhớ vươngtử Khương tộc Khắc Nhĩ Tháp Tháp không? Năm đó hoàng thượng nói với LưuTuân, cấp cho hắn tài lực vật lực, để hắn nghĩ biện pháp âm thầm canthiệp vào nội bộ Khương tộc, có lẽ Lưu Tuân đã dùng tiền của hoàngthượng lén huấn luyện đội quân này."
(Đoạn này xin xem lại chương 14 quyển Trung để hiểu rõ hơn)
Trong mắt Mạnh Giác dường như có nghi ngờ, cau mày, Lưu Hạ khẽ thởdài một tiếng, "Thủ đoạn này của Lưu Tuân, hẳn là trong lòng hoàngthượng cũng hiểu rõ."
Khóe môi Mạnh Giác hiện lên một tia cười lạnh, "Nếu Lưu Phất Lăngbiết Lưu Tuân dùng bọn họ làm gì, không biết sẽ có cảm tưởng gì."
Lưu Hạ kinh ngạc hỏi: "Lưu Tuân đã làm gì? Đội quân này mặc dù là Lưu Tuân bắt chước theo Vũ Lâm doanh mà thiết lập, nhưng hiện tại nhiềunhất là hai ba ngàn người, còn chưa huấn luyện xong."
Mạnh Giác không trả lời câu hỏi của Lưu Hạ, kiểm tra khắp một vòngquanh phòng, mở hết toàn bộ rương hòm ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lưu Hạ nhảy dựng lên, tới ngăn cản Mạnh Giác, "Ngươi làm cái gì? Những thứ này đều là đồ của Hồng Y đó!"
"Ta muốn đem hết đồ của nàng đi, ngay cả quan cữu của nàng cũng mang đi."
"Mang cái con mẹ ngươi! Hồng Y sống là người của vương phủ, chết làma của vương phủ, bao giờ mới tới phiên ngươi nói tới chuyện này?"
Mạnh Giác cười lạnh: "Ngươi ngay cả một nữ tử cũng không bảo vệ được, còn có mặt mũi mà ở chỗ này kêu gào thế sao?"
Lời nói của Mạnh Giác chọc vào vết thương của hắn, Lưu Hạ nghẹn lời,người vẫn chắn trước rương, trên mặt hiện lên vẻ tĩnh lặng, u ám.
"Nên tranh thì không tranh, nên lui thì không lui, làm việc thì hàmhàm hồ hồ, duy chỉ đối với nghi tâm của ta thì không có điểm nào hàm hồ. Tại sao thời khắc quan trọng đó, ngươi lại trở về Xương Ấp, một bộ dáng không có hứng thú đối với hoàng vị, nếu lúc ấy không có hứng thú, vìsao không dứt khoát không hứng thú tới cùng? Để cho tất cả mọi ngườibình an!"
"Hoàng thượng cũng không dự định sẽ truyền ngôi cho ta! Hắn xin tarời khỏi Trường An, ta..." Lưu Hạ muốn nói, hắn không muốn từ chốinguyện vọng cuối cùng của Lưu Phất Lăng, chỉ là có một số chuyện, hắnkhông có cách nào giải thích cho Mạnh Giác hiểu, Mạnh Giác cũng khôngthể nào hiểu được hắn đối với Lưu Phất Lăng vô cùng tôn kính và cảmkích.
"Ngươi quan tâm tới Lưu Phất Lăng có truyền ngôi cho ngươi hay khôngsao? Nếu muốn, cứ đi mà đoạt lấy! Nếu ngươi có thể lợi dụng Hoắc Quangthích đáng, người chiếm ưu thế chính là ngươi! Triệu Sung Quốc, TrươngHạ, những người này có gì phải e ngại? Chỉ cần động tác nhanh nhẹn, diệt trừ Lưu Tuân, bọn họ không ủng hộ ngươi, còn có thể ủng hộ ai?
Ta sợ ngươi muốn dùng người, nên người Nhị ca huấn luyện, tất cả đang ở thành Trường An đợi lệnh, nhưng mấy người võ công cao nhất, một người cũng không dám dùng, ngươi đã dùng người nào? Tình thế thành Trường Anchính là so xem ai nhanh tay hơn, so xem ai tàn nhẫn hơn, ngươi cả ngàyđã làm những gì? Trong lòng muốn, hành động so với đại cô nương* lênkiệu hoa còn ngượng nghịu hơn, ngươi ngượng ngượng nghịu nghịu cũngkhông sao cả, nhưng ngươi..." Mạnh Giác nghĩ đến Hồng Y, sắc mặt xanhmét.
*Đại cô nương: chỉ cô gái lớn tuổi mà chưa lập gia đình.
Lưu Hạ há miệng thở dốc, nhìn Mạnh Giác, rồi lại ngậm miệng lại.Quyền lực đối với hắn chỉ là công cụ, mà không phải mục đích, nếu chỉ vì công cụ, mà trước hết lại phải làm trái với mục đích của chính mình,vậy hắn tình nguyện lựa chọn vứt bỏ. Vì quyền lực mà trở nên xấu xa, hắn đã sớm thấy đủ rồi! Bất luận là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai,hắn đều tuyệt đối không cho phép mình vì quyền lực mà biến thành kẻ xấuxa hắn đã căm thù đến tận xương tuỷ. Hắn tôn kính và cảm kích Lưu PhấtLăng, không chỉ là bởi vì Lưu Phất Lăng đã cứu hắn, đã cứu Nguyệt Sinh,cũng không chỉ là bởi vì Lưu Phất Lăng đối với hắn tín nhiệm không hềgiấu giếm điều gì, cho hắn cơ hội thi triển tài hoa, mà là bởi vì LưuPhất Lăng suy nghĩ và hành động cho hắn thấy được một cách thức khác thể hiện quyền lực – có nhân thiện, có hiệp nghĩa, có khoan dung, có rộnglượng, có ung dung. Lưu Phất Lăng là người Lưu Triệt dốc lòng dạy dỗ,luận về thuật đế vương, mưu cầu quyền lợi, có ai có thể hiểu rõ hơn sovới Lưu Phất Lăng? Hắn còn chưa đăng cơ, mẫu thân đã chết thảm, mới vừađăng cơ, phiên vương đã nhìn chằm chằm như hổ đói. Ngay sau đó, tam đạiquyền thần từng bước dồn ép, nếu bàn về gặp phải thế cục phức tạp, tìnhthế nguy hiểm, còn có ai có thể so với hắn? Hắn so với bất kỳ ai đều cóthể mượn cớ vung tay đao kiếm vô tình để mở đường đế vương, dùng bánh xe sắt quyền lực to lớn nghiền nát hết thảy những người, những việc làmtrái với hắn. Chỉ cần kết quả tốt, quá trình như thế nào cũng không quan trọng, vì đạt được mục tiêu phía trước, hy sinh một số người, đã sớm là nguyên tắc hành sự ngầm được thừa nhận của bậc đế vương, thậm chí mọingười sẽ ca ngợi như vậy mới là đế vương anh minh quyết đoán, chỉ là,Lưu Phất Lăng không thế! Hắn chỉ cần nhẫn tâm hơn, thì đoạn đường trướcmắt sẽ càng đơn giản, càng dễ dàng, càng an toàn, hắn lại cố tình chọnđi một con đường khác.
Từ nhỏ đến lớn, hoàng gia gia dạy bảo, mẫu thân chỉ dạy, cùng vớinhững gì nhìn thấy, nghe thấy, tự mình trải qua đều đã nói với Lưu Hạ,quyền lực đại diện cho vô tình và đáng ghê tởm, ở trong lòng Lưu Hạ, hắn căm hận nó, nhưng trong dòng máu đang chảy của hắn, hắn lại khát vọngnó. Khi hắn làm trò đùa giỡn tại hồng trần, chính là để cất giấu thốngkhổ và mê mang, là không biết đi con đường nào mà suy sụp, thế nhưng,Lưu Phất Lăng dùng chính hành động của mình xóa tan đi thống khổ và mêmang của hắn, làm cho hắn hiểu được bản thân quyền lực cũng không vôtình, vô tình chính là người dùng nó, bản thân quyền lợi cũng không đáng ghê tởm, đáng ghê tởm chính là người muốn nó.
Lưu Hạ há miệng muốn giải thích, thế nhưng suy nghĩ, những gì đã trải qua từ nhỏ đến bây giờ làm sao mà dễ dàng giải thích rõ ràng cho được?Cuối cùng đành phải thở dài một tiếng rồi nói: "Tiểu Giác, ta và ngươikhông phải người giống nhau, ta tuân thủ nguyên tắc của ta, ngươi sẽkhông hiểu, hoặc là cho dù có thể hiểu được, cũng khinh thường. Với tamà nói, kết quả tất nhiên là quan trọng, nhưng quá trình cũng quan trọng như vậy. Hiện tại, ta sống ta chết đều không sao cả, chỉ muốn thỉnh cầu ngươi một việc, xin ngươi coi sóc tới những việc còn chưa làm xong củaHồng Y và Nhị đệ."
Sắc mặt xanh mét của Mạnh Giác trở nên trắng bệch, hiển nhiên là giận dữ. Lưu Hạ không để ý thấy, nói tiếp: "Nguyệt Sinh lúc mới vào Xương Ấp vương phủ, đã có giao hảo tốt với nhóm Vương Cát, hy vọng ngươi nghĩtới Nguyệt Sinh, cứu bọn họ một mạng."
Mạnh Giác tuy rằng bi thương và tức giận đan xen, nhưng cũng khônglạnh lùng nói lời phản bác, bởi vì trong thư Nguyệt Sinh gửi cho hắn,đích xác là từng đề cập tới tên Vương Cát, có từng nói rằng Vương Cátđối xử trọng hậu với hắn, Nguyệt Sinh có thể được Lưu Hạ tán thưởng,cũng là do Vương Cát tiến cử.
Lưu Hạ thấy hắn không nói lời nào, tự mình xoay người lại hành mộtđại lễ với hắn, "Đa tạ! Vương Cát là một chính nhân quân tử, nhất địnhsẽ không đành lòng thấy đồng liêu chịu chết, mà hắn một mình sống choqua ngày, cho nên ngươi nói cho hắn biết, những người đó bất quá là tamượn tay Hoắc Quang diệt trừ mà thôi, bảo hắn cần phải bảo trọng, tất cả những chuyện khác trong Xương Ấp vương phủ trước hết xin nhờ hắn loliệu. Những người còn lại, ngươi có thể cứu được thì cứu! Là... là ta có lỗi với bọn họ!"
Mạnh Giác cười lạnh châm chọc, "Quả là một Xương Ấp vương 'thôngminh'! Có thể mưu tính tuyệt tình tới như thế, nhưng tại sao lại quêntính tới tính mạng của Hồng Y? Thế nào lại khiến cho nàng dính tới những chuyện thị phi này?" Sự tình đã đến mức này, hắn và Lưu Hạ đã ân đoạnnghĩa tuyệt, cũng không còn gì mà phải nhiều lời, hắn phất tay muốn đẩyLưu Hạ ra, mang di vật của Hồng Y đi.
Lưu Hạ chặn tay Mạnh Giác lại, "Tiểu Giác, ta biết ngươi vẫn coi Hồng Y như muội muội, ta không bảo vệ được nàng, là ta sai, nhưng di vật của Hồng Y, ta sẽ không để ngươi mang đi. Bất luận là lần này ta còn sốnghay là chết, sau này nàng sẽ hợp táng cùng ta. Những chuyện ta đã làmsai, xuống đó ta sẽ bù lại cho nàng."
Giọng nói của Lưu Hạ vô cùng lạnh nhạt, thần sắc cũng vô cùng bìnhtĩnh, nhưng là một loại lạnh nhạt bình tĩnh quá mức bi thương như thểtrái tim đã chết.
Mạnh Giác nhìn hắn chăm chú trong chốc lát, đột nhiên lắc đầu cườilớn, vẻ mặt đầy sự chế nhạo, "Lưu Hạ ơi Lưu Hạ! Ngươi đời này rốt cuộclà có hiểu rõ một số việc hay không?"
Lưu Hạ thản nhiên nói: "Tự cho là thông minh một đời, thực tế vẫn làmột người hồ đồ. Tự cho là mình hoang đường hồ đồ là để diễn cho ngườikhác xem, nhưng mà diễn trò quá lâu rồi, hóa ra cũng đã sớm hồ đồ thật,không phân biệt rõ ràng là mình chủ tâm hay không, cũng không thấy rõthật giả."
Cái gì là thật? Cái gì là giả? Khi người khác đều nghĩ rằng ngươihoang đường hồ đồ, ngươi thực có thể nói rằng mình rất tỉnh táo sao? Khi người bên cạnh cũng cho rằng ngươi háo sắc tham vui, nàng còn có thể kỳ vọng ngươi sẽ thật tình đối với nàng sao?
Khi giả thành thật, thật cũng sẽ thành giả.
Mạnh Giác cười ha hả, "Được! Di vật và quan cữu của Hồng Y, ta để lại cho ngươi! Mấy ngày trước đây khi mới vừa nghe được tin Hồng Y chết,phản ứng đầu tiên của ta chính là hối hận năm đó đã không giết ngươi,ngươi hại chết Nhị ca còn chưa đủ, lại còn hại chết Hồng Y. Chỉ là vừarồi, ta còn đang nghĩ có nên mượn tay Hoắc Quang hoặc là Lưu Tuân haykhông, để mạng của ngươi vĩnh viễn ở lại Trường An. Nhưng mà hiện tại,ta không dự định bỏ đá xuống giếng* nữa, sinh tử của ngươi không có quan hệ gì với ta nữa, di vật và quan cữu của Hồng Y, ngươi muốn, sẽ để lạicho ngươi!"
*Đây là câu thành ngữ ý chỉ thừa cơ hãm hại.
"Đa tạ!"
Mạnh Giác cười xua tay, "Không cần cảm tạ ta. Cái chết chỉ là đau đớn trong khoảnh khắc, mà ta chỉ muốn thấy ngươi thống khổ hối hận cả đờimà thôi!"
Trong mắt Lưu Hạ có đau thương mênh mang, khiến cho đôi mắt ngày xưa trong trẻo của hắn giờ đây u ám không còn ánh sáng.
Mạnh Giác cười hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ lúc sắp chết Nhị ca đã nói gì không?"
Lưu Hạ trầm mặc sau một hồi lâu, chậm rãi nói: "Năm ấy hoàng thượngcho đòi phiên vương đi săn ở núi Cam Tuyền, Nguyệt Sinh đi cùng với ta.Lúc ấy còn tuổi trẻ khí thịnh, lời nói và việc làm của ta nhất quán làkhông hề kiêng kị, đã nói lời đắc tội với Yến vương. Yến vương thiết lập bẫy muốn giết ta, Nguyệt Sinh nhìn ra manh mối, hết lời khuyên ta cẩnthận đề phòng, nhất định không được rời khỏi phạm vi quanh hoàng thượng, ta lại ỷ vào võ công cao cường, thông minh ứng biến tốt, không để tâmtới chuyện của Yến vương, cho tới khi một mình bị năm con gấu đen vâykhốn, mới biết được sức người chung quy là có hạn, thời khắc nguy hiểm,Nguyệt Sinh đuổi tới. Sau đó... khi hoàng thượng dẫn binh đuổi tới nơi,Nguyệt Sinh đã chết, chỉ cứu được ta đã trọng thương."
Màn huyết đấu ngày đó tựa hồ hiện ra ngay trước mắt, hai huynh đệ kềvai chiến đấu, đối mặt với năm con gấu đen, lại bình thản không hề sợhãi, chuyện trò vui vẻ, cùng tiến cùng lùi.
Từ nhỏ đến lớn, Lưu Hạ thấy chính là thê tử tính kế với trượng phu,trượng phu căm hận thê tử, nhi tử tính kế với phụ thân, phụ thân giếthại nhi tử, huynh đệ bất hòa, tỷ muội tranh sủng, trước khi quen biếtNguyệt Sinh, hắn cũng không tin tưởng hai chữ "Tri kỷ" là chân thật tồntại. Cả đời này, thời khắc hắn vui sướng nhất, chính là ngày đó, thốngkhổ nhất cũng chính là ngày đó!
"... Nửa người Nguyệt Sinh bị gấu cắn đứt, đệ ấy chết rất nhanh,trước khi chết, đệ ấy dặn ta, bảo ta báo ân thay đệ ấy, còn bảo ta chămsóc ngươi cho tốt, nhưng ngươi làm sao cần tới ta chăm sóc?"
Mạnh Giác thản nhiên nói: "Nếu ta không nhớ lầm, ngươi đã nói với talà 'Đại ca, giúp ta chăm sóc tốt... chăm sóc...' Nguyệt Sinh còn chưanói dứt lời, đã mang theo di hận mà ra đi."
Lưu Hạ đờ đẫn gật đầu: "Ừ."
Mạnh Giác cười nói: "Đại ca tốt, người hắn muốn ngươi chăm sóc lại không phải là ta."
Lưu Hạ ngạc nhiên, "Nguyệt Sinh chỉ có một người thân là ngươi, cảngày miệng hắn nhắc tới cũng là ngươi, hắn nói tới không phải ngươi, còn có thể là ai?"
Mạnh Giác cười nhìn hắn, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.
Trong lòng Lưu Hạ cảm thấy có hàn ý xâm nhập vào tứ chi xương cốt,hắn rất muốn cự tuyệt không nghe đáp án, bởi vì hắn biết đáp án có lẽ so với giết hắn còn đáng sợ hơn, nhưng hắn phải nghe.
"Là Hồng Y." Mạnh Giác dường như rất thưởng thức nét mặt Lưu Hạ lúcnày, nói chuyện với ngữ khí vô cùng chậm rãi, "Nhị ca là nam tử hào khícan vân, vì sao hắn lại cam lòng chịu thiệt ở lại vương phủ? Bởi vì Hồng Y là muội muội ruột của Nhị ca! Khi còn nhỏ bị cha mẹ bán cho bọn buônngười, sau lại qua tay nhiều người bị bán tới vương phủ."
Thân thể Lưu Hạ không khống chế được run rẩy, "Nguyệt Sinh... đệ ấy... đệ ấy vì sao không nói cho ta biết?"
"Nói cho ngươi biết, ngươi có thể ngăn cản mẫu thân ngươi hạ độc làmHồng Y câm sao? Nói cho ngươi biết, ngươi có làm cho Hồng Y nói lại được không? Nói cho ngươi biết, ngươi có thể đền bù những khổ sở mà Hồng Yphải chịu không? Nói cho ngươi, ngươi có thể làm gì?"
Lưu Hạ há miệng thở dốc, nhưng không thể nói ra một từ, chỉ có thân thể càng lúc càng run rẩy kịch liệt hơn.
"Nhị ca vốn định dẫn Hồng Y đi, nhưng Hồng Y không muốn."
"Vì... vì sao?"
"Sau đó, khi ta tìm tới vương phủ, vốn định nói cho ngươi biết, Hồng Y là muội muội của Nguyệt Sinh, nhưng Hồng Y xin ta không được nói, nàngmuốn vào thời điểm thích hợp, tự mình nói cho ngươi biết."
"Vì sao?" Giọng nói của Lưu Hạ giống như một sợi dây đàn bị kéo căngsắp đứt, hắn giống như một người sắp bị dòng nước lũ cuồn cuộn ngất trời nhấn chìm, nhìn dòng nước lũ cuồn cuộn chảy đến, trong mắt có vô cùngsợ hãi, trên mặt là vẻ đờ đẫn không có sức lực để phản kháng.
"Bởi vì đời này nàng thầm muốn đi theo ngươi, cho nên nàng không muốn rời đi. Nếu ngươi biết được nàng là muội muội của Nguyệt Sinh, ngươinhất định sẽ đối với nàng vô cùng tốt, đem toàn bộ áy náy của ngươi vớiNguyệt Sinh bù lại cho nàng, có lẽ ngươi còn có thể không để ý tới lễnghi hoàng gia, lập một người câm làm trắc phi, nhưng nàng không muốnnhững thứ đó, nàng muốn chính là bởi vì nàng là nàng, cho nên ngươi đốitốt với nàng." Mạnh Giác mỉm cười, "Đáng tiếc! Vậy mà Hồng Y vẫn khôngthể đợi tới cơ hội thích hợp để nói ra. Nữ nhân bên người Vương gia đếnđến đi đi, Hồng Y được tính là gì? Cùng lắm cũng chỉ là một người câm!Cùng lắm chỉ là nô tỳ thấp hèn mà nhà ngươi đã mua thôi..."
"Câm miệng!"
Thân thể Lưu Hạ cường tráng, nhưng dường như đột nhiên thu nhỏ lạirất nhiều, hắn vô lực lui về phía sau vài bước, tựa vào rương hòm củaHồng Y.
Gương mặt tươi cười dịu dàng của Hồng Y quanh quẩn trước mắt hắn không hề mất đi, càng lúc càng thêm rõ ràng.
Khi nàng nghiêng đầu, tươi cười ấm áp.
Khi nàng ngẩng đầu, nụ cười tỏa sáng.
Trời ơi!
Vậy mà hắn chưa bao giờ nhìn mà hiểu được!
Hoặc là không phải hắn không thể hiểu, mà là hắn đã rất quen rồi!
Hồng Y tựa như cái bóng của hắn, lúc nào, nơi nào cũng ở đó, hắn cũng không từng nghĩ xem nàng thế nào, cũng không tốn sức mà suy nghĩ về tâm tư của nàng, cũng không cần lo lắng là sẽ mất đi nàng, dù sao nàng cũng vĩnh viễn ở nơi đó. Hắn chỉ cần nhẹ nhàng gọi một tiếng "Hồng Y", nàngsẽ cười dịu dàng xuất hiện.
Nhưng nàng sẽ không xuất hiện nữa rồi, vĩnh viễn sẽ không.
...................
Hắn trượt từ đám rương hòm xuống mặt đất, một chiếc hộp gỗ mộc lanđặt trên một chiếc hòm rơi xuống đất, "Bịch" một tiếng, chiếc hộp vỡthành hai mảnh. Những sợi dây đã được kết xong đặt đầy trong hộp rơitung tóe trên mặt đất. Tất cả đều giống hệt như nhau, đều là những sợidây đỏ chói kết thành, dưới ánh trăng, nhìn thật chói mắt.
"Đây là thứ gì vậy?"
Mạnh Giác nhìn chằm chằm vào màu đỏ rơi đầy trên đất, không thể trả lời.
Nếu chỉ là dây kết bình thường, Hồng Y không cần phải làm nhiều nhưvậy, còn trân trọng mà để trong hộp rồi cất kỹ như vậy. Thế nhưng, đíchxác cũng chỉ là những sợi dây bình thường kết lại, thật sự không nhìn ra là nó có gì không bình thường.
Hắn nhìn một hồi lâu, cảm thấy nhìn rất là quen, chợt nhớ tới, có một lần hắn tới Tuyên Thất Điện, Vân Ca ngồi một mình ở trên hành lang,đang kết một sợi dây giống như thế này.
"Người đâu, người đâu!" Lưu Hạ liên tục hét lớn.
Tứ Nguyệt vội vàng chạy tới, nhìn tới bộ dáng Lưu Hạ, bị dọa tới nhảy dựng, đây là Vương gia cười một cái mỹ nhân quỳ dưới gối sao?
Lưu Hạ giơ sợi dây kết trong tay lên, hỏi: "Đây là cái gì?"
Tứ Nguyệt nhìn kỹ, nói: "Đó là đồng tâm kết. Hoa văn của nó thập phần phức tạp, nhưng chỉ dùng một sợi dây để kết thành, khi bện rất là haotâm tổn sức. Nữ tử dùng một sợi dây màu đỏ tỉ mỉ kết thành đồng tâm kết, đeo nó bên hông nam tử trong lòng, biểu thị lời đính ước, ý nói rằng'vĩnh viễn kết đồng tâm'. À... dường như còn có một câu." Tứ Nguyệt vừanhớ lại, vừa chậm rãi nói: "Hình như là 'Giao ti kết long phượng, lũthải kết vân hà. Nhất thốn đồng tâm lũ, bách niên. . . Bách niên trườngmệnh hoa*.' "
*Dịch: Kết dây kết long phượng, dây màu kết mây ngũ sắc.
Dây đồng tâm một tấc, trăm năm... dây trường mệnh trăm năm.
"Kết dây kết long phượng, dây màu kết mây ngũ sắc. Dây đồng tâm một tấc, dây trường mệnh trăm năm." Giọng nói của Lưu Hạ vừa như khócvừa như cười, hắn giơ đồng tâm kết lên trước mắt, cẩn thận nhìn kỹ, tựahồ qua sợi dây kết rườm rà trước mắt, thấy được ngày đó trong cung điệnyên tĩnh, dáng vẻ Hồng Y cúi đầu, cẩn thận kết sợi dây, ánh mắt nàngchứa đựng muôn vàn tình cảm dịu dàng, bên môi hàm chứa nụ cười mong mỏi, khát khao có một ngày, nàng có thể cầm nó tự tay đeo lên bên hông hắn.Chỉ là tới tận cuối cùng, nàng cũng không thể đưa tặng đồng tâm kết củanàng.
Giọt lệ từ khóe mắt Hồng Y rơi xuống khi đó, có phải là trách hắn không hiểu hay không?
Hắn tự cho là thông minh một đời, lại ngay cả tâm ý của một nữ tử trước khi chết cũng không hiểu nổi.
"Dây đồng tâm một tấc, dây trường mệnh trăm năm. Dây đồng tâm một tấc, dây trường mệnh trăm năm..."
Hắn nằm bò trên mặt đất, nhặt từng dây, từng dây đồng tâm kết, mỗimột sợi dây đều cẩn thận vuốt thẳng lại, rồi cẩn thận ôm vào trong lòng. Vương bào màu tím buông thõng ngấm rượu lạnh như băng, nhưng hắn khônghề có cảm giác. Trên tóc dính đầy bụi đất, nhưng hắn cũng không hề cócảm giác. Hắn chỉ thật cẩn thận nhặt lấy đồng tâm kết, tựa như làm vậylà có thể hứng lấy dòng lệ rơi xuống khi nàng chết.
Dây đồng tâm một tấc, dây trường mệnh trăm năm?
Trong lòng Mạnh Giác có một cảm giác khó tả, một câu cũng không thểnói được. Hắn lẳng lặng nhìn đồng tâm kết trên mặt đất, chợt thấy nhữngsắc đỏ tươi đẹp kia ép xuống khiến hắn khó thở, vội cất bước đi ra bênngoài. Mảnh trăng tàn giống như móc câu, treo nghiêng trên đỉnh cây ngôđồng màu xám.
Tầng sương lạnh trên bậc thềm tí tách chảy xuống. Gió thổi khiến chocánh cửa cứ mở ra rồi đóng lại, tiếng "kẽo kẹt", "kẽo kẹt" khẽ vang lên.
Trong màn đêm yên tĩnh nghe được, ngân dài, thê lương.