Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân - Chương 126: Sống không bằng chết
Chương trước- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân
Chương 126: Sống không bằng chết
Lữ Thiết Nhan đến tìm anh còn mang theo cơm, nghĩ bụng anh vẫn chưa ăn gì. Đinh Thiên Ân sủng nịnh cô vô đối, mặc dù có Đinh Mẫn Nhu ở đây nhưng anh chẳng quan tâm đến quá nhiều, trực tiếp kéo tay cô lại ghế ngồi. Đinh Mẫn Nhu lẳng lặng nhìn theo thầm bực tức, rồi ghen tị với Lữ Thiết Nhan, chỉ là một cô bạn gái thì có là gì mà yêu thương!
Đinh Mẫn Nhu căn bản không thích điều này, dửng dưng đi lại chỗ hai người ngồi xuống bên cạnh Đinh Thiên Ân, thấy anh mở hộp cơm ra quen miệng nói: "Wow, nhìn ngon và hấp dẫn quá đi mất!"
Vừa nói, Đinh Mẫn Nhu đưa tay bóc một miếng thịt rồi bỏ vào miệng. Hành động vô phép của cô ta làm Đinh Thiên Ân gần như không vui, có chút nặng lời nói: "Nếu em đói thì em có thể ra tiệm mua mà ăn, đây là đồ ăn bạn gái của anh làm. Chưa có sự cho phép em lại dám ăn trước."
Đinh Mẫn Nhu bày ra vẻ mặt hối lỗi: "Anh hai đừng la em nữa, do em hơi đói nên mới ăn."
"Hừ! Không ai dạy em cách lịch sự hả? Anh không muốn nhìn thấy em, mau về đi."
Đinh Mẫn Nhu nhướng mắt, lệ rơi theo vô thức: "Đúng là từ nhỏ em không có ai dạy, em mồ côi, may mắn có ba mẹ nuôi đã giúp em thay đổi cuộc đời. Anh cũng đừng vậy mà mỉa mai em, em cũng biết buồn mà."
Đinh Thiên Ân bất đắt dĩ thở dài, sau đó vẫn giữa dáng vẻ nghiêm lãnh của mình: "Em cố chấp không đi?"
"Em..."
Lữ Thiết Nhan thấy tình hình có chút nặng nề liền xoa dịu anh bằng vài lời: "Để con bé ở đây một chút đi anh, dù gì nó cũng còn nhỏ không tránh khỏi sai sót mà."
"Còn nhỏ? Nó đã mười tám tuổi rồi, phải hiểu rõ đâu là lịch sự chứ!"
Đinh Mẫn Nhu ôm mặt khóc thật to, nước mắt không rõ là thật hay giả nhưng mà cứ tuôn trào ra. Kích động ngày một tăng dần, Đinh Mẫn Nhu đứng dậy chạy một mạch rời khỏi phòng. Lữ Thiết Nhan ngoái đầu nhìn theo: "Hình như con bé bị tổn thương rất sâu sắc."
"Mặc kệ nó đi."
"Để em đi xem sao."
Đinh Thiên Ân vốn có ý định ngăn không cho cô đi mà cô nhanh chân quá, mới đó mà đã đi khuất dạng. Lữ Thiết Nhan đuổi theo Đinh Mẫn Nhu một hồi, đến khi nhìn lại cô mới thấy bản thân đang ở trên sân thượng. Ngay lúc này Đinh Mẫn Nhu không còn khóc bù lu bù loa như vừa nãy, ánh mắt của cô ta có chút âm hiểm cộng thêm hơi đỏ do vừa khóc tăng thêm cảm giác rợn người. Cô ta ngã người tựa vào bức tường của sân thượng, nhìn chằm chằm về phía của cô: "Chị đi theo tôi làm gì?"
Lữ Thiết Nhan cảm thấy Đinh Mẫn Nhu này rất khác với vừa nãy, tựa như không phải cùng một người. Cô dè chừng đôi chút, cô chỉ biết lòng dạ phụ nữ là đáng sợ nhất: "Tôi muốn an ủi em."
"An ủi tôi? Hay là đến để cười nhạo tôi?"
Đinh Mẫn Nhu khoanh tay trước ngực rồi xoay mặt về phía xa xăm không phân định được phương hướng. Mái tóc dài hòa quyền vào gió bay phấp phới lả lơi nơi cao chót vót của Đinh thị.
Lữ Thiết Nhan đối đáp rất khéo léo: "Tôi là người lớn sẽ không làm vậy."
"Hừ! Tôi thấy chị đang giả vờ giả vịt thì đúng hơn. Nên trở về bản chất thật sự của mình đi, đừng tỏ ra thuần khiết nữa, tôi sắp nôn đến nơi rồi này."
Cô bé này cũng thật khó hiểu đi, căn bản là cô nói thật mà khư khư cho rằng cô giả vờ quan tâm, thôi thì cô không làm người tốt nữa.
Đến khi Lữ Thiết Nhan định rời đi thì Đinh Mẫn Nhu lên tiếng ngăn bước cô đi: "Tôi không cần biết chị và anh ấy yêu nhau lâu như thế nào, tôi cảnh cáo chị tốt nhất nên rời xa anh ấy càng sớm càng tốt, Thiên Ân chỉ có thể là của riêng tôi."
Khuôn mặt của Lữ Thiết Nhan không thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào. Dường như không phân rõ được buồn vui hay lo lắng: "Thì ra cô có tình cảm với Thiên Ân, cơ mà thật tiếc tôi không thể làm theo ý cô."
Câu trả lời này của cô thật tình mà nói như thể châm ngòi nổ cho cơn thịnh nộ trong lòng Đinh Mẫn Nhu, ả nghiến răng nghiến lợi nhìn cô đăm đăm: "Mẹ kiếp! Cô thật sự đang muốn đối đầu với tôi sao?"
Ả vốn dĩ xem cô là một người yếu đuối, thậm chí không chút tích sự gì, cho nên vẫn luôn tự tin vào bản thân mình có thể đánh bại cô bằng đủ mọi cách.
"Đối đầu nghe có vẻ hùng hồn quá, vẫn nên gọi là thách thức."
"Cô không có cửa, chỉ cần chút thủ đoạn tôi liền có được Thiên Ân. Còn cô sẽ bị anh ấy ném qua một xó nào đó."
"Ha ha, cô đang kể chuyện hài hả? Cô không phải Thiên Ân lại hiểu rõ anh ấy từng đường đi kẻ tóc luôn sao?"
"Cô đang sợ?"
Lữ Thiết Nhan nhướng mày, đôi môi mỏng căng khẽ nhếch tạo thành một đường cong đầy phiếm nhã: "Nếu sợ thì tôi đã không đứng đây đối mặt với cô."
"Suy cho cùng cô vẫn quyết không rời xa anh ấy?" Đinh Mẫn Nhu gần như mất kiên nhẫn gặng hỏi cô một lần nữa.
Lữ Thiết Nhan có bản lĩnh đến đâu người biết cô hẳn là hiểu rõ. Chỉ có Đinh Mẫn Nhu lần đầu gặp gỡ nên hơi bỡ ngỡ, tùy tiện nghĩ cô yếu đuối thì chính là hèn nhát. Lữ Thiết Nhan tiến lên một bước, hòa cùng ánh mắt sắc lạnh đến rợn người: "Tình yêu là của tôi hà cớ gì phải nghe theo lời một người mặt còn búng ra sữa như cô?"
"Cô..."
Lữ Thiết Nhan trợn trừng cặp mắt, thân thủ nhanh nhẹn sớm đã bắt kịp cánh tay định đánh cô, cảnh cáo: "Đừng tưởng tôi là người dễ ức hiếp, cô dám đụng tôi dám đánh, chẳng những vậy tôi còn có thể khiến cô sống không bằng chết."
Đinh Mẫn Nhu căn bản không thích điều này, dửng dưng đi lại chỗ hai người ngồi xuống bên cạnh Đinh Thiên Ân, thấy anh mở hộp cơm ra quen miệng nói: "Wow, nhìn ngon và hấp dẫn quá đi mất!"
Vừa nói, Đinh Mẫn Nhu đưa tay bóc một miếng thịt rồi bỏ vào miệng. Hành động vô phép của cô ta làm Đinh Thiên Ân gần như không vui, có chút nặng lời nói: "Nếu em đói thì em có thể ra tiệm mua mà ăn, đây là đồ ăn bạn gái của anh làm. Chưa có sự cho phép em lại dám ăn trước."
Đinh Mẫn Nhu bày ra vẻ mặt hối lỗi: "Anh hai đừng la em nữa, do em hơi đói nên mới ăn."
"Hừ! Không ai dạy em cách lịch sự hả? Anh không muốn nhìn thấy em, mau về đi."
Đinh Mẫn Nhu nhướng mắt, lệ rơi theo vô thức: "Đúng là từ nhỏ em không có ai dạy, em mồ côi, may mắn có ba mẹ nuôi đã giúp em thay đổi cuộc đời. Anh cũng đừng vậy mà mỉa mai em, em cũng biết buồn mà."
Đinh Thiên Ân bất đắt dĩ thở dài, sau đó vẫn giữa dáng vẻ nghiêm lãnh của mình: "Em cố chấp không đi?"
"Em..."
Lữ Thiết Nhan thấy tình hình có chút nặng nề liền xoa dịu anh bằng vài lời: "Để con bé ở đây một chút đi anh, dù gì nó cũng còn nhỏ không tránh khỏi sai sót mà."
"Còn nhỏ? Nó đã mười tám tuổi rồi, phải hiểu rõ đâu là lịch sự chứ!"
Đinh Mẫn Nhu ôm mặt khóc thật to, nước mắt không rõ là thật hay giả nhưng mà cứ tuôn trào ra. Kích động ngày một tăng dần, Đinh Mẫn Nhu đứng dậy chạy một mạch rời khỏi phòng. Lữ Thiết Nhan ngoái đầu nhìn theo: "Hình như con bé bị tổn thương rất sâu sắc."
"Mặc kệ nó đi."
"Để em đi xem sao."
Đinh Thiên Ân vốn có ý định ngăn không cho cô đi mà cô nhanh chân quá, mới đó mà đã đi khuất dạng. Lữ Thiết Nhan đuổi theo Đinh Mẫn Nhu một hồi, đến khi nhìn lại cô mới thấy bản thân đang ở trên sân thượng. Ngay lúc này Đinh Mẫn Nhu không còn khóc bù lu bù loa như vừa nãy, ánh mắt của cô ta có chút âm hiểm cộng thêm hơi đỏ do vừa khóc tăng thêm cảm giác rợn người. Cô ta ngã người tựa vào bức tường của sân thượng, nhìn chằm chằm về phía của cô: "Chị đi theo tôi làm gì?"
Lữ Thiết Nhan cảm thấy Đinh Mẫn Nhu này rất khác với vừa nãy, tựa như không phải cùng một người. Cô dè chừng đôi chút, cô chỉ biết lòng dạ phụ nữ là đáng sợ nhất: "Tôi muốn an ủi em."
"An ủi tôi? Hay là đến để cười nhạo tôi?"
Đinh Mẫn Nhu khoanh tay trước ngực rồi xoay mặt về phía xa xăm không phân định được phương hướng. Mái tóc dài hòa quyền vào gió bay phấp phới lả lơi nơi cao chót vót của Đinh thị.
Lữ Thiết Nhan đối đáp rất khéo léo: "Tôi là người lớn sẽ không làm vậy."
"Hừ! Tôi thấy chị đang giả vờ giả vịt thì đúng hơn. Nên trở về bản chất thật sự của mình đi, đừng tỏ ra thuần khiết nữa, tôi sắp nôn đến nơi rồi này."
Cô bé này cũng thật khó hiểu đi, căn bản là cô nói thật mà khư khư cho rằng cô giả vờ quan tâm, thôi thì cô không làm người tốt nữa.
Đến khi Lữ Thiết Nhan định rời đi thì Đinh Mẫn Nhu lên tiếng ngăn bước cô đi: "Tôi không cần biết chị và anh ấy yêu nhau lâu như thế nào, tôi cảnh cáo chị tốt nhất nên rời xa anh ấy càng sớm càng tốt, Thiên Ân chỉ có thể là của riêng tôi."
Khuôn mặt của Lữ Thiết Nhan không thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào. Dường như không phân rõ được buồn vui hay lo lắng: "Thì ra cô có tình cảm với Thiên Ân, cơ mà thật tiếc tôi không thể làm theo ý cô."
Câu trả lời này của cô thật tình mà nói như thể châm ngòi nổ cho cơn thịnh nộ trong lòng Đinh Mẫn Nhu, ả nghiến răng nghiến lợi nhìn cô đăm đăm: "Mẹ kiếp! Cô thật sự đang muốn đối đầu với tôi sao?"
Ả vốn dĩ xem cô là một người yếu đuối, thậm chí không chút tích sự gì, cho nên vẫn luôn tự tin vào bản thân mình có thể đánh bại cô bằng đủ mọi cách.
"Đối đầu nghe có vẻ hùng hồn quá, vẫn nên gọi là thách thức."
"Cô không có cửa, chỉ cần chút thủ đoạn tôi liền có được Thiên Ân. Còn cô sẽ bị anh ấy ném qua một xó nào đó."
"Ha ha, cô đang kể chuyện hài hả? Cô không phải Thiên Ân lại hiểu rõ anh ấy từng đường đi kẻ tóc luôn sao?"
"Cô đang sợ?"
Lữ Thiết Nhan nhướng mày, đôi môi mỏng căng khẽ nhếch tạo thành một đường cong đầy phiếm nhã: "Nếu sợ thì tôi đã không đứng đây đối mặt với cô."
"Suy cho cùng cô vẫn quyết không rời xa anh ấy?" Đinh Mẫn Nhu gần như mất kiên nhẫn gặng hỏi cô một lần nữa.
Lữ Thiết Nhan có bản lĩnh đến đâu người biết cô hẳn là hiểu rõ. Chỉ có Đinh Mẫn Nhu lần đầu gặp gỡ nên hơi bỡ ngỡ, tùy tiện nghĩ cô yếu đuối thì chính là hèn nhát. Lữ Thiết Nhan tiến lên một bước, hòa cùng ánh mắt sắc lạnh đến rợn người: "Tình yêu là của tôi hà cớ gì phải nghe theo lời một người mặt còn búng ra sữa như cô?"
"Cô..."
Lữ Thiết Nhan trợn trừng cặp mắt, thân thủ nhanh nhẹn sớm đã bắt kịp cánh tay định đánh cô, cảnh cáo: "Đừng tưởng tôi là người dễ ức hiếp, cô dám đụng tôi dám đánh, chẳng những vậy tôi còn có thể khiến cô sống không bằng chết."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
- bình luận