Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân - Chương 13: Màn trả thù
Chương trước- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân
Chương 13: Màn trả thù
Lữ Thiết Nhan thẳng một mạch không quay đầu, dường như đối với Song gia này không còn chút gì luyến tiếc. Cho đến tận lúc Lữ Thiết Nhan rời đi, Song Hải cũng không quay đầu nhìn con gái mình một lần.
Có những vết thương ở mãi trong tim, cũng có những người mãi không chịu đối diện với thực tại.
Có những vết thương ở mãi trong tim, cũng có những người mãi không chịu đối diện với thực tại.
Song Hải quá ám ảnh hình ảnh người vợ quá cố, ông luôn muốn con gái trở nên giống hệt người mà mình yêu nhất. Từ cử chỉ, hành động đến cả sự ngoan ngoãn vâng lời ông cũng muốn cô phải giống y hệt.
Nhưng Song Hải quên mất một điều, ông sinh một đứa con chứ không phải nhân bản một con người. Ông luôn muốn Song Yết Hỷ trở thành người vợ quá cố, lại quên mất bản thân là một người cha.
Tình yêu thương ông không phải không có, chỉ là nó như chiếc lồng khiến Song Yết Hỷ tràn đầy thương tích. Mà ông, lại không hề nhận ra điều đó.
Lữ Thiết Nhan rời đi vội vã, không đem theo bất cứ thứ gì. Cô không thể đi đâu nếu không có tiền. Muốn kiềm tiền không phải chuyện khó, nhưng gấp rút như vậy mà muốn có được tiền lại không dễ chút nào.
Buổi tối hôm đó, sau khi nhìn thấy xe của Song Hải rời đi cô mới lẻn vào nhà. Có lẽ ông lại đến bệnh viện thăm thằng con trai kia, lúc này quay về là hợp nhất.
Lữ Thiết Nhan không lên phòng mình mà trực tiếp đến tìm A Kiều. A Kiều đang quét dọn ở sân sau thì liền nghe tiếng cô gọi. Ngay lập tức nhận ra, cô ta giáo giác nhìn xung quanh, xác định không có ai mới lẻn theo lối mòn đến gặp Lữ Thiết Nhan.
“Tiểu thư, cô sao lại kích động như vậy chứ? Hai người dù sao cũng là cha con, cô cứ nhượng bộ một chút, ông chủ qua vài hôm cũng sẽ nguôi giận thôi.”
A Kiều vừa gặp đã không ngăn được lo lắng mà hỏi cô tới tấp. Cô bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cô ta, lại nói sự việc xảy ra ngày hôm đó là cô ta tố cáo Song Nhĩ Khang. Song Nhĩ Khang chắc chắn ghi nhớ chuyện này, mối thù này sớm muộn cũng tính trên đầu cô ta.
Cô ta bây giờ còn tiến thoái lưỡng nan hơn so với Lữ Thiết Nhan.
Lữ Thiết Nhan cũng không có ý định mặc kệ cô ta. Bởi vì A Kiều này vẫn còn có giá trị.
“Chuyện của tôi, tự tôi có định đoạt. Hiện tại so với ở lại thì rời đi là tốt nhất. Đào Yến Trúc sẽ không nuốt được cục tức này, tôi ở lại sớm muộn cũng bị bà ta hại cho thành cái xác khô. Đến lúc đó lại mang thêm nỗi hận chết oan thì chi bằng bây giờ rời đi an toàn.”
A Kiều nghe cô nói xong thì cũng không khuyên giải thêm điều gì nữa. Cô ta cũng hiểu rõ tính cách của Đào Yến Trúc, vậy nên thủ đoạn của bà ta tàn độc thế nào cô ta cũng sẽ biết.
Nhưng như thế thì cái mạng nhỏ này của cô ta không phải sẽ nguy hiểm hơn sao?
A Kiều rụt rè, nhìn cô rồi lại cúi đầu. Lữ Thiết Nhan biết cô ta muốn nói gì liền nói trước: “Mặc dù tôi rời đi nhưng không đồng nghĩa sẽ bỏ mặc cô không lo. Chuyện là do tôi gây ra, tôi sẽ không để cô chịu tội thay.”
A Kiều nghe lời này của cô thì trong lòng an tâm phần nào. Chỉ là sự việc đã đi quá xa khỏi tầm kiểm soát, phải làm sao mới đưa về đúng quỹ đạo được?
“Tiểu thư, tôi không phải nghi ngờ cô. Nhưng muốn Đào Yến Trúc không tính món nợ này, có phải rất không khả thi không?”
Lữ Thiết Nhan khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý. Cô đứng dậy, bước tới trước mặt A Kiều, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ta.
“A Kiều, cô phải biết, trên thế giời này không có đồng minh nào mãi mãi, cũng không có kẻ thù nào mãi mãi. Chỉ cần cho bà ta đủ lợi ích bà ta muốn, thì món nợ này có là gì đâu!”
Đã là con người ai cũng sẽ có yếu điểm. Sở dĩ Lữ Thiết Nhan có thể đi tới chức vị Đại Tướng Quân là bởi vì cô biết tìm ra yếu điểm này, thao túng nó trong tay.
Một người nếu đã không đủ mạnh, mà lại còn có yếu điểm, vậy thì yếu điểm này chính là chỗ chí mạng.
“A Kiều, tôi muốn cô đổ hết tội danh lên đầu tôi. Nói với Đào Yến Trúc là do tôi ép cô tố cáo Song Nhĩ Khang. Trong tay quản gia Lương có một bản sổ sách ghi chép thu chi. Mấy năm này ông ta ngoài mặt làm việc cho Đào Yến Trúc, trong bụng lại ăn xén không biết bao nhiêu là tiền bạc. Bản sổ sách ăn xén đó tôi để ở đầu tủ cạnh giường, cô đem nó giao cho bà ta. Bán cho bà ta một ít thông tin hữu dụng, bà ta có không muốn cũng phải tin cô.”
A Kiều sửng sốt nhìn cô. Cô ta không dám tin một người vẫn luôn im hơi lặng tiếng như cô lại biết nhiều bí mật như thế. Hơn nữa tính kế đều chuẩn xác, dứt khoát như vậy, không có chút gì là dáng vẻ rụt rè ngu ngốc của năm xưa.
Người trước mắt đây rõ ràng là một người rất quen thuộc nhưng giờ phút này lại bỗng chốc thật xa lạ, tựa như đã hoàn toàn là một người khác vậy.
Sau đó, A Kiều lấy một số tiền và quần áo đưa cho cô. Lúc tiễn cô rời đi, A Kiều đã lấy hết can đảm hỏi cô: “Tiểu thư! Cô rốt cuộc là ai? Cô… không phải Song Yết Hỷ mà tôi biết.”
Song Yết Hỷ trong trí nhớ của A Kiều, là một người ngốc nghếch đến độ thua cả đứa trẻ lên năm. Còn Song Yết Hỷ trước mắt, lại thông minh đến đáng sợ. So với Đào Yến Trúc, tâm cơ dường như càng khó lường hơn.
Đáng sợ nhất chính là không rõ được đôi phương là người như thế nào. Nụ cười như lớp sương che đi hết tất thảy những điều về bản thân, không để ai có thể nhìn rõ được là bên trong thế giới đầy mờ ảo đó đang chứa thứ gì.
Lữ Thiết Nhan ngẩn nhìn A Kiều, rồi nhoẻn miệng cười ranh mãnh, đáp: “Tôi sao? Cô chỉ cần biết, tôi là người sống lại từ những đau khổ cùng cực, để dựng nên một màn trả thù tất cả những kẻ đã từng khiến tôi tổn thương.
Có những vết thương ở mãi trong tim, cũng có những người mãi không chịu đối diện với thực tại.
Có những vết thương ở mãi trong tim, cũng có những người mãi không chịu đối diện với thực tại.
Song Hải quá ám ảnh hình ảnh người vợ quá cố, ông luôn muốn con gái trở nên giống hệt người mà mình yêu nhất. Từ cử chỉ, hành động đến cả sự ngoan ngoãn vâng lời ông cũng muốn cô phải giống y hệt.
Nhưng Song Hải quên mất một điều, ông sinh một đứa con chứ không phải nhân bản một con người. Ông luôn muốn Song Yết Hỷ trở thành người vợ quá cố, lại quên mất bản thân là một người cha.
Tình yêu thương ông không phải không có, chỉ là nó như chiếc lồng khiến Song Yết Hỷ tràn đầy thương tích. Mà ông, lại không hề nhận ra điều đó.
Lữ Thiết Nhan rời đi vội vã, không đem theo bất cứ thứ gì. Cô không thể đi đâu nếu không có tiền. Muốn kiềm tiền không phải chuyện khó, nhưng gấp rút như vậy mà muốn có được tiền lại không dễ chút nào.
Buổi tối hôm đó, sau khi nhìn thấy xe của Song Hải rời đi cô mới lẻn vào nhà. Có lẽ ông lại đến bệnh viện thăm thằng con trai kia, lúc này quay về là hợp nhất.
Lữ Thiết Nhan không lên phòng mình mà trực tiếp đến tìm A Kiều. A Kiều đang quét dọn ở sân sau thì liền nghe tiếng cô gọi. Ngay lập tức nhận ra, cô ta giáo giác nhìn xung quanh, xác định không có ai mới lẻn theo lối mòn đến gặp Lữ Thiết Nhan.
“Tiểu thư, cô sao lại kích động như vậy chứ? Hai người dù sao cũng là cha con, cô cứ nhượng bộ một chút, ông chủ qua vài hôm cũng sẽ nguôi giận thôi.”
A Kiều vừa gặp đã không ngăn được lo lắng mà hỏi cô tới tấp. Cô bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cô ta, lại nói sự việc xảy ra ngày hôm đó là cô ta tố cáo Song Nhĩ Khang. Song Nhĩ Khang chắc chắn ghi nhớ chuyện này, mối thù này sớm muộn cũng tính trên đầu cô ta.
Cô ta bây giờ còn tiến thoái lưỡng nan hơn so với Lữ Thiết Nhan.
Lữ Thiết Nhan cũng không có ý định mặc kệ cô ta. Bởi vì A Kiều này vẫn còn có giá trị.
“Chuyện của tôi, tự tôi có định đoạt. Hiện tại so với ở lại thì rời đi là tốt nhất. Đào Yến Trúc sẽ không nuốt được cục tức này, tôi ở lại sớm muộn cũng bị bà ta hại cho thành cái xác khô. Đến lúc đó lại mang thêm nỗi hận chết oan thì chi bằng bây giờ rời đi an toàn.”
A Kiều nghe cô nói xong thì cũng không khuyên giải thêm điều gì nữa. Cô ta cũng hiểu rõ tính cách của Đào Yến Trúc, vậy nên thủ đoạn của bà ta tàn độc thế nào cô ta cũng sẽ biết.
Nhưng như thế thì cái mạng nhỏ này của cô ta không phải sẽ nguy hiểm hơn sao?
A Kiều rụt rè, nhìn cô rồi lại cúi đầu. Lữ Thiết Nhan biết cô ta muốn nói gì liền nói trước: “Mặc dù tôi rời đi nhưng không đồng nghĩa sẽ bỏ mặc cô không lo. Chuyện là do tôi gây ra, tôi sẽ không để cô chịu tội thay.”
A Kiều nghe lời này của cô thì trong lòng an tâm phần nào. Chỉ là sự việc đã đi quá xa khỏi tầm kiểm soát, phải làm sao mới đưa về đúng quỹ đạo được?
“Tiểu thư, tôi không phải nghi ngờ cô. Nhưng muốn Đào Yến Trúc không tính món nợ này, có phải rất không khả thi không?”
Lữ Thiết Nhan khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý. Cô đứng dậy, bước tới trước mặt A Kiều, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ta.
“A Kiều, cô phải biết, trên thế giời này không có đồng minh nào mãi mãi, cũng không có kẻ thù nào mãi mãi. Chỉ cần cho bà ta đủ lợi ích bà ta muốn, thì món nợ này có là gì đâu!”
Đã là con người ai cũng sẽ có yếu điểm. Sở dĩ Lữ Thiết Nhan có thể đi tới chức vị Đại Tướng Quân là bởi vì cô biết tìm ra yếu điểm này, thao túng nó trong tay.
Một người nếu đã không đủ mạnh, mà lại còn có yếu điểm, vậy thì yếu điểm này chính là chỗ chí mạng.
“A Kiều, tôi muốn cô đổ hết tội danh lên đầu tôi. Nói với Đào Yến Trúc là do tôi ép cô tố cáo Song Nhĩ Khang. Trong tay quản gia Lương có một bản sổ sách ghi chép thu chi. Mấy năm này ông ta ngoài mặt làm việc cho Đào Yến Trúc, trong bụng lại ăn xén không biết bao nhiêu là tiền bạc. Bản sổ sách ăn xén đó tôi để ở đầu tủ cạnh giường, cô đem nó giao cho bà ta. Bán cho bà ta một ít thông tin hữu dụng, bà ta có không muốn cũng phải tin cô.”
A Kiều sửng sốt nhìn cô. Cô ta không dám tin một người vẫn luôn im hơi lặng tiếng như cô lại biết nhiều bí mật như thế. Hơn nữa tính kế đều chuẩn xác, dứt khoát như vậy, không có chút gì là dáng vẻ rụt rè ngu ngốc của năm xưa.
Người trước mắt đây rõ ràng là một người rất quen thuộc nhưng giờ phút này lại bỗng chốc thật xa lạ, tựa như đã hoàn toàn là một người khác vậy.
Sau đó, A Kiều lấy một số tiền và quần áo đưa cho cô. Lúc tiễn cô rời đi, A Kiều đã lấy hết can đảm hỏi cô: “Tiểu thư! Cô rốt cuộc là ai? Cô… không phải Song Yết Hỷ mà tôi biết.”
Song Yết Hỷ trong trí nhớ của A Kiều, là một người ngốc nghếch đến độ thua cả đứa trẻ lên năm. Còn Song Yết Hỷ trước mắt, lại thông minh đến đáng sợ. So với Đào Yến Trúc, tâm cơ dường như càng khó lường hơn.
Đáng sợ nhất chính là không rõ được đôi phương là người như thế nào. Nụ cười như lớp sương che đi hết tất thảy những điều về bản thân, không để ai có thể nhìn rõ được là bên trong thế giới đầy mờ ảo đó đang chứa thứ gì.
Lữ Thiết Nhan ngẩn nhìn A Kiều, rồi nhoẻn miệng cười ranh mãnh, đáp: “Tôi sao? Cô chỉ cần biết, tôi là người sống lại từ những đau khổ cùng cực, để dựng nên một màn trả thù tất cả những kẻ đã từng khiến tôi tổn thương.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
- bình luận