Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân - Chương 37: Đổ lỗi
Chương trước- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân
Chương 37: Đổ lỗi
Thái Phương Lam im lặng hồi lâu để suy nghĩ, không chịu thua cô xỉa xói tiếp lời:
"Vốn dĩ người ngoài là cô thì đúng hơn đó, tôi và Thiên Ân được hai bên gia đình liên hôn với nhau, không sớm thì muộn sẽ lấy nhau. Cô lại xuất hiện xen vào, tôi thấy cô giống kẻ thứ ba rồi đó, khôn hồn nên từ bỏ ý định đặt chân vào làm dâu Đinh gia đi, nếu không tôi sẽ dùng truyền thông để tố cáo hành vi giật chồng của người khác, đến chừng đó người mất mặt nhất định là cô."
Lữ Thiết Nhan cảm thấy hôm nay cô đã tập được tính nhẫn nại, đứng chờ Thái Phương Lam nói hết cả một câu dài thượt quả nhiên là kì tích mà. Trước giờ cô làm việc gì cũng nhanh gọn, dứt khoát. Người hợp tác của cô cũng vậy, cho nên đối với lời cảnh cáo của Thái Phương Lam cô thấy có chút buồn cười. Do hiện tại bắt buộc cô che giấu thân phận của mình, cho dù có mười Thái Phương Lam cũng không là gì đối với cô. Một câu nói, hay đơn thuần là một cái búng tay, Thái Phương Lam nhanh thôi sẽ không còn hống hách lấn lối như vậy.
Thái Phương Lam không nghe cô nói mà chỉ thấy cô cứ nhìn mình đăm đăm, đôi đồng tử như không thấy đáy, trong veo, sáng rực tựa như những vì sao sáng trên bầu trời đêm. Thái Phương Lam bị thu hút bởi ánh mắt này, đồng thời nảy ra chút điên não, khi không biết cô đang nghĩ cái gì. Nó rất khó đoán, thậm chí là không thể đoán ra được. Thái Phương Lam lắc nhẹ đầu, nhìn đi chỗ khác tiếp tục phản kích:
"Có phải thấy sợ rồi đúng không? Nếu thật là vậy thì nên rút lui đi."
Lúc này Lữ Thiết Nhan mới quay về thực tại, một bên khóe miệng nhếch lên, thái độ không biết sợ là gì của cô hiện rõ, Lữ Thiết Nhan để nhẹ bông rửa chén vào vị trí ban đầu, vặn vòi nước rửa sạch tay. Hành động tiếp theo là giũ giũ hai tay cho sạch nước, sau đó mới lên tiếng: "Không có lý do gì khiến tôi từ bỏ tình cảm này, kể cả sự uy hiếp của cô cũng chẳng hề hấn gì đối với tôi. Nếu thích chúng ta liền tranh gianh, đừng dùng cách đánh đòn tâm lý với tôi..."
Nói đoạn Lữ Thiết Nhan chỉ ngón tay hướng vào mình, gằn từng chữ một: "Tôi không phải người dễ ức hiếp như cô nghĩ đâu."
Nói cũng đã nói xong, Lữ Thiết Nhan chỉ muốn trêu đùa Thái Phương Lam mà thôi, điều hiển nhiên cô đối với Đinh Thiên Ân không hề có tình cảm trai gái gì ở đây cả. Đôi chân dài thon gọn của cô vừa bước được hai bước đột nhiên khựng lại, cô chợt nhớ ra một điều, ngoái đầu nhìn Thái Phương Lam: "Chén tôi đã rửa xong rồi, phần rửa sạch rồi úp lên giao cho cô đó."
Thái Phương Lam hĩnh lỗ mũi, trừng mắt táo tợn nhìn bóng lưng của cô, trong đầu liền nảy ra một kế sách để hạ bệ cô. Cô ta đưa mắt nhìn giáo giác xung quanh, thấy được đồ vật mình muốn tiện mồm cười khẩy một cái, nhanh cầm lên chạy về phía cô, nhét bình hoa có kích thước không quá lớn vào tay cô. Lữ Thiết Nhan còn chưa định hình được chuyện gì thì Thái Phương Lam đã giữ tay tay cô, còn di chuyển đưa lên gần trán dùng toàn bộ sức lực đập mạnh lên đầu của mình.
*Choảng
*Bịch
Hàng loạt âm thanh chói tai vang lên, làm kinh động đến mọi người ở phòng khách.
"Á... đau quá... đau quá..."
Tiếp theo đó là tiếng hét đầy kinh hãi của Thái Phương Lam, lần này mọi người mới hốt hoảng nhanh chân chạy vào xem đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả ánh mắt liền đổ dồn vào Lữ Thiết Nhan, vì tay cô đang cầm vật chứng gây án là một hoa đã bể. Còn dưới sàn nhà là Thái Phương Lam đang ôm chặt lấy đầu của mình với đôi tay đầy máu tươi, gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn.
Đinh phu nhân cả kinh chạy lại, ngồi xổm xuống: "Phương Lam, con bị làm sao vậy? Cái gì mà máu me không như thế này."
Mặc dù đang rất đau nhưng Thái Phương Lam vẫn còn đủ sức, đủ tỉnh táo để nói lời cáo buộc dành cho cô, ngón tay đầy run rẩy chỉ thẳng vào Lữ Thiết Nhan đang đứng trước mặt, câm phẫn nói: "Là cô ta... cô ta đập bình hoa vào đầu con, chỉ... chỉ vì con lỡ làm ướt áo của cô ta."
Đinh phu nhân liền nhìn cô, quả thực tay áo của cô có ướt, nhưng nói gì đi nữa bà vẫn có cảm giác không phải cô làm.
Thái Phương Lam muốn làm cho tất cả mọi người phải nhìn Lữ Thiết Nhan bằng ánh mắt khinh miệt, tiếp tục châm dầu vào lửa: "Con không ngờ cô ta lại là một người có tâm địa rắn độc như vậy, con vô ý làm ướt áo cô ta là thật mà con cũng xin lỗi rồi, vậy mà... vậy mà..."
Nói đến đây nước mắt của cô ta bắt đầu tuôn trào ra, cổ họng như bị nghẹn mà không nói tròn câu. Đây cũng là một cách khiến mọi người tin lời của cô ta hơn. Đinh phu nhân lập tức ôm Thái Phương Lam vào lòng dỗ dành: "Được rồi, nín đi mẹ thương, mẹ sẽ làm chủ cho con mà."
Thái Phương Lam nằm gọn trong lòng Đinh phu nhân thầm lên mặt. Nụ cười đắt thắng ẩn trong lòng bà, không ai có thể thấy được gương mặt mưu mô lúc này của cô ta.
Đinh lão gia nhịn không được nữa mà đến gần cô, trực tiếp cho cô một bạt tay:
*Chát
Lữ Thiết Nhan kinh ngạc xen lẫn sự sắc lạnh mà nhìn ông. Không chỉ cô mà Đinh Thiên Ân và Đinh phu nhân cũng lấy làm bất ngờ.
Mọi chuyện còn chưa sáng tỏ vậy mà Đinh lão gia đây lại ra tay đánh cô. Lần đầu tiên cô có cảm giác uất ức đến như vậy, chưa kể từ lúc cô còn ở kiếp trước cho đến khi cô xuyên không đến kiếp này chưa có bất kỳ một ai dám ra tay đánh cô như vậy. Cũng vì thế đã trẩy lên cơn thịnh nộ trong người Lữ Thiết Nhan, đến nỗi cô bóp chặt bình hoa vốn chỉ bể một bữa, qua lực bóp của tay cô đã khiến bình hoa kia trở nên vỡ vụn. Ánh mắt rực lửa đầy đáng sợ: "Đinh lão gia làm tôi vô cùng bất ngờ."
Đinh lão gia chỉ trỏ thẳng mặt cô: "Đừng tưởng hôm nay đến đây mang chút quà đắt tiền mà muốn làm gì thì làm, Đinh gia tôi không chấp nhận loại phụ nữ coi trời bằng vun như cô đâu. Không ngờ ông già này lại bị cô qua mặt một cách dễ dàng như vậy, ban đầu còn tưởng tốt lành, ai ngờ không khác gì du côn đầu đường xó chợ."
Đinh Thiên Ân nãy giờ vẫn luôn nhìn cô, cái làm anh chú ý chính là bàn tay đang chảy máu của cô, những giọt máu tươi rơi vãi xuống sàn nhà, từng giọt từng giọt một. Vậy mà Lữ Thiết Nhan không một lời kêu than, thậm chí còn tỏ ra như không có gì, cô có thể mạnh mẽ kiên cường đến vậy sao? Lúc này đây anh lại rất muốn biết cô đã trải qua những gì mà lại biến cô trở nên mạnh mẽ như thế.
Đoạn Lữ Thiết Nhan bật cười khinh thường, lời nói có phần sắc lẹm vang lên: "Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn Đinh lão gia việc đã xem tôi là một người tốt. Việc thứ hai tôi muốn nói với ông câu này, chính là đừng 'nhìn mặt mà bắt hình dong'."
Dứt câu cô xoay người bỏ đi, mà sực nhớ ra một chuyện mình vẫn chưa làm, khựng chân nhìn lại, đầu cúi thấp: "Chào tạm biệt."
Mặc dù hành động vô cớ đánh người của Đinh lão gia làm cô thấy vô cùng tức giận, có điều cô vẫn là người có phép tắc, luôn biến mình trở thành một người có khuôn mẫu, đến phải thưa về phải hỏi. Cái cúi đầu chào ra về của cô đã làm mọi người có chút sững sờ.
Lúc đi ngang qua Đinh Thiên Ân cô có nhìn anh một cái, mà Đinh Thiên Ân lại cảm thấy ánh mắt đó kì lạ lắm, như thể đang nói với anh cô khá thất vọng về mình, suy nghĩ nửa vời làm anh có phần luống cuống mà đuổi theo cô, mặc cho tiếng gọi của ba mình đang vang vọng ở phía sau.
Thái Phương Lam sau khi nhìn thấy anh không quan tâm mình mà lại quan tâm đến người phụ nữ kia, không tránh khỏi ngậm một bụng tức.
Đinh phu nhân sau đó dẫn Thái Phương Lam ra phòng khách giúp cô ta băng bó vết thương. Trong chuyện này bà không biết phải đứng về phía nào cho đúng, giống như bà là một người trung lập. Nhưng suy đi nghĩ lại bà vẫn chọn tin Thái Phương Lam, bởi vì không ai mà tự làm mình bị thương cả.
Chính điều đó bà lại không biết rằng bản thân đã đặt niềm tin cho một con rắn độc.
"Vốn dĩ người ngoài là cô thì đúng hơn đó, tôi và Thiên Ân được hai bên gia đình liên hôn với nhau, không sớm thì muộn sẽ lấy nhau. Cô lại xuất hiện xen vào, tôi thấy cô giống kẻ thứ ba rồi đó, khôn hồn nên từ bỏ ý định đặt chân vào làm dâu Đinh gia đi, nếu không tôi sẽ dùng truyền thông để tố cáo hành vi giật chồng của người khác, đến chừng đó người mất mặt nhất định là cô."
Lữ Thiết Nhan cảm thấy hôm nay cô đã tập được tính nhẫn nại, đứng chờ Thái Phương Lam nói hết cả một câu dài thượt quả nhiên là kì tích mà. Trước giờ cô làm việc gì cũng nhanh gọn, dứt khoát. Người hợp tác của cô cũng vậy, cho nên đối với lời cảnh cáo của Thái Phương Lam cô thấy có chút buồn cười. Do hiện tại bắt buộc cô che giấu thân phận của mình, cho dù có mười Thái Phương Lam cũng không là gì đối với cô. Một câu nói, hay đơn thuần là một cái búng tay, Thái Phương Lam nhanh thôi sẽ không còn hống hách lấn lối như vậy.
Thái Phương Lam không nghe cô nói mà chỉ thấy cô cứ nhìn mình đăm đăm, đôi đồng tử như không thấy đáy, trong veo, sáng rực tựa như những vì sao sáng trên bầu trời đêm. Thái Phương Lam bị thu hút bởi ánh mắt này, đồng thời nảy ra chút điên não, khi không biết cô đang nghĩ cái gì. Nó rất khó đoán, thậm chí là không thể đoán ra được. Thái Phương Lam lắc nhẹ đầu, nhìn đi chỗ khác tiếp tục phản kích:
"Có phải thấy sợ rồi đúng không? Nếu thật là vậy thì nên rút lui đi."
Lúc này Lữ Thiết Nhan mới quay về thực tại, một bên khóe miệng nhếch lên, thái độ không biết sợ là gì của cô hiện rõ, Lữ Thiết Nhan để nhẹ bông rửa chén vào vị trí ban đầu, vặn vòi nước rửa sạch tay. Hành động tiếp theo là giũ giũ hai tay cho sạch nước, sau đó mới lên tiếng: "Không có lý do gì khiến tôi từ bỏ tình cảm này, kể cả sự uy hiếp của cô cũng chẳng hề hấn gì đối với tôi. Nếu thích chúng ta liền tranh gianh, đừng dùng cách đánh đòn tâm lý với tôi..."
Nói đoạn Lữ Thiết Nhan chỉ ngón tay hướng vào mình, gằn từng chữ một: "Tôi không phải người dễ ức hiếp như cô nghĩ đâu."
Nói cũng đã nói xong, Lữ Thiết Nhan chỉ muốn trêu đùa Thái Phương Lam mà thôi, điều hiển nhiên cô đối với Đinh Thiên Ân không hề có tình cảm trai gái gì ở đây cả. Đôi chân dài thon gọn của cô vừa bước được hai bước đột nhiên khựng lại, cô chợt nhớ ra một điều, ngoái đầu nhìn Thái Phương Lam: "Chén tôi đã rửa xong rồi, phần rửa sạch rồi úp lên giao cho cô đó."
Thái Phương Lam hĩnh lỗ mũi, trừng mắt táo tợn nhìn bóng lưng của cô, trong đầu liền nảy ra một kế sách để hạ bệ cô. Cô ta đưa mắt nhìn giáo giác xung quanh, thấy được đồ vật mình muốn tiện mồm cười khẩy một cái, nhanh cầm lên chạy về phía cô, nhét bình hoa có kích thước không quá lớn vào tay cô. Lữ Thiết Nhan còn chưa định hình được chuyện gì thì Thái Phương Lam đã giữ tay tay cô, còn di chuyển đưa lên gần trán dùng toàn bộ sức lực đập mạnh lên đầu của mình.
*Choảng
*Bịch
Hàng loạt âm thanh chói tai vang lên, làm kinh động đến mọi người ở phòng khách.
"Á... đau quá... đau quá..."
Tiếp theo đó là tiếng hét đầy kinh hãi của Thái Phương Lam, lần này mọi người mới hốt hoảng nhanh chân chạy vào xem đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả ánh mắt liền đổ dồn vào Lữ Thiết Nhan, vì tay cô đang cầm vật chứng gây án là một hoa đã bể. Còn dưới sàn nhà là Thái Phương Lam đang ôm chặt lấy đầu của mình với đôi tay đầy máu tươi, gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn.
Đinh phu nhân cả kinh chạy lại, ngồi xổm xuống: "Phương Lam, con bị làm sao vậy? Cái gì mà máu me không như thế này."
Mặc dù đang rất đau nhưng Thái Phương Lam vẫn còn đủ sức, đủ tỉnh táo để nói lời cáo buộc dành cho cô, ngón tay đầy run rẩy chỉ thẳng vào Lữ Thiết Nhan đang đứng trước mặt, câm phẫn nói: "Là cô ta... cô ta đập bình hoa vào đầu con, chỉ... chỉ vì con lỡ làm ướt áo của cô ta."
Đinh phu nhân liền nhìn cô, quả thực tay áo của cô có ướt, nhưng nói gì đi nữa bà vẫn có cảm giác không phải cô làm.
Thái Phương Lam muốn làm cho tất cả mọi người phải nhìn Lữ Thiết Nhan bằng ánh mắt khinh miệt, tiếp tục châm dầu vào lửa: "Con không ngờ cô ta lại là một người có tâm địa rắn độc như vậy, con vô ý làm ướt áo cô ta là thật mà con cũng xin lỗi rồi, vậy mà... vậy mà..."
Nói đến đây nước mắt của cô ta bắt đầu tuôn trào ra, cổ họng như bị nghẹn mà không nói tròn câu. Đây cũng là một cách khiến mọi người tin lời của cô ta hơn. Đinh phu nhân lập tức ôm Thái Phương Lam vào lòng dỗ dành: "Được rồi, nín đi mẹ thương, mẹ sẽ làm chủ cho con mà."
Thái Phương Lam nằm gọn trong lòng Đinh phu nhân thầm lên mặt. Nụ cười đắt thắng ẩn trong lòng bà, không ai có thể thấy được gương mặt mưu mô lúc này của cô ta.
Đinh lão gia nhịn không được nữa mà đến gần cô, trực tiếp cho cô một bạt tay:
*Chát
Lữ Thiết Nhan kinh ngạc xen lẫn sự sắc lạnh mà nhìn ông. Không chỉ cô mà Đinh Thiên Ân và Đinh phu nhân cũng lấy làm bất ngờ.
Mọi chuyện còn chưa sáng tỏ vậy mà Đinh lão gia đây lại ra tay đánh cô. Lần đầu tiên cô có cảm giác uất ức đến như vậy, chưa kể từ lúc cô còn ở kiếp trước cho đến khi cô xuyên không đến kiếp này chưa có bất kỳ một ai dám ra tay đánh cô như vậy. Cũng vì thế đã trẩy lên cơn thịnh nộ trong người Lữ Thiết Nhan, đến nỗi cô bóp chặt bình hoa vốn chỉ bể một bữa, qua lực bóp của tay cô đã khiến bình hoa kia trở nên vỡ vụn. Ánh mắt rực lửa đầy đáng sợ: "Đinh lão gia làm tôi vô cùng bất ngờ."
Đinh lão gia chỉ trỏ thẳng mặt cô: "Đừng tưởng hôm nay đến đây mang chút quà đắt tiền mà muốn làm gì thì làm, Đinh gia tôi không chấp nhận loại phụ nữ coi trời bằng vun như cô đâu. Không ngờ ông già này lại bị cô qua mặt một cách dễ dàng như vậy, ban đầu còn tưởng tốt lành, ai ngờ không khác gì du côn đầu đường xó chợ."
Đinh Thiên Ân nãy giờ vẫn luôn nhìn cô, cái làm anh chú ý chính là bàn tay đang chảy máu của cô, những giọt máu tươi rơi vãi xuống sàn nhà, từng giọt từng giọt một. Vậy mà Lữ Thiết Nhan không một lời kêu than, thậm chí còn tỏ ra như không có gì, cô có thể mạnh mẽ kiên cường đến vậy sao? Lúc này đây anh lại rất muốn biết cô đã trải qua những gì mà lại biến cô trở nên mạnh mẽ như thế.
Đoạn Lữ Thiết Nhan bật cười khinh thường, lời nói có phần sắc lẹm vang lên: "Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn Đinh lão gia việc đã xem tôi là một người tốt. Việc thứ hai tôi muốn nói với ông câu này, chính là đừng 'nhìn mặt mà bắt hình dong'."
Dứt câu cô xoay người bỏ đi, mà sực nhớ ra một chuyện mình vẫn chưa làm, khựng chân nhìn lại, đầu cúi thấp: "Chào tạm biệt."
Mặc dù hành động vô cớ đánh người của Đinh lão gia làm cô thấy vô cùng tức giận, có điều cô vẫn là người có phép tắc, luôn biến mình trở thành một người có khuôn mẫu, đến phải thưa về phải hỏi. Cái cúi đầu chào ra về của cô đã làm mọi người có chút sững sờ.
Lúc đi ngang qua Đinh Thiên Ân cô có nhìn anh một cái, mà Đinh Thiên Ân lại cảm thấy ánh mắt đó kì lạ lắm, như thể đang nói với anh cô khá thất vọng về mình, suy nghĩ nửa vời làm anh có phần luống cuống mà đuổi theo cô, mặc cho tiếng gọi của ba mình đang vang vọng ở phía sau.
Thái Phương Lam sau khi nhìn thấy anh không quan tâm mình mà lại quan tâm đến người phụ nữ kia, không tránh khỏi ngậm một bụng tức.
Đinh phu nhân sau đó dẫn Thái Phương Lam ra phòng khách giúp cô ta băng bó vết thương. Trong chuyện này bà không biết phải đứng về phía nào cho đúng, giống như bà là một người trung lập. Nhưng suy đi nghĩ lại bà vẫn chọn tin Thái Phương Lam, bởi vì không ai mà tự làm mình bị thương cả.
Chính điều đó bà lại không biết rằng bản thân đã đặt niềm tin cho một con rắn độc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
- bình luận