Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân - Chương 6: Hai cha con nói chuyện
Chương trước- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân
Chương 6: Hai cha con nói chuyện
Lữ Thiết Nhan vào phòng, thả mình xuống chiếc giường lớn. Mấy ngày nay đột nhiên xuyên đến một thế giới kì lạ, bản thân cô cũng còn rất nhiều ngỡ ngàng. Thế nhưng chỉ với đoạn thời gian ngắn ngủi này, Lữ Thiết Nhan cũng tương đối hiểu được tình cảnh của chủ nhân thân thể này. Phải nói rằng những thủ đoạn của những người ghét bỏ thân thể này thật sự quá độc ác. So với chiến trường của cô hình như còn khốc liệt hơn.
Người đời luôn nói “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”. Đào Yến Trúc sau vụ bị cô sỉ nhục như ngày hôm nay, chắc chắn không thể yên ổn mà chịu thua. Nhưng bà ta đang nghĩ gì và muốn làm gì, Lữ Thiết Nhan lại vẫn không đoán được.
Đối với thế giới còn nhiều xa lạ này, Lữ Thiết Nhan giống như một cái cây cô độc không chỗ nương tựa. Cô không dám chắc bản thân có thể vượt qua những thủ đoạn của Đào Yến Trúc hay không.
Đang chìm vào dòng suy nghĩ miên man thì tiếng gõ cửa phòng lại vang lên kéo cô quay về với thực tại.
Lữ Thiết Nhạn bật dậy khỏi giường, sải bước lớn đến mở cửa. Nhìn thấy Song Hải làm cô nhớ lại việc ban nãy, Lữ Thiết Nhan thở dài ngao ngán.
Song Hải đi vào phòng cô, ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ. Ông đan hai ban tay vào nhau, ánh mắt nhìn cô có phần khó xử.
“Yết Hỷ, không phải ta nói con. Nhưng mà dù sao Yến Trúc cũng là người vợ mà ta quang minh chính đại cưới về. Con có không nể mặt bà ấy cũng phải suy nghĩ cho ta một chút chứ!”
Lữ Thiết Nhan vô thức cảm thấy trái tim hơi nhói lên. Là cảm giác của chính thân thể này sao? Phải chăng Song Yết Hỷ luôn có cảm giác đau lòng như thế mỗi khi Song Hải nói lời bao che cho Đào Yến Trúc.
Cô xoa lòng bàn tay vào nhau, hàng mi đen khẽ rũ xuống che đi con ngươi đen láy.
“Ba à, người chưa từng hỏi con cảm thấy thế nào. Tại sao con đối với Đào Yến Trúc lại như vậy chứ? Con đâu phải kẻ không có học thức mà vô duyên vô cớ làm ra điều xằng bậy với bậc trưởng bối. Nhưng ba à, người chưa từng hỏi con đã trải qua những gì, đã chịu đựng những gì mà.”
Song Hải ngẩn người. Phải, trước nay ông chưa từng hỏi qua Song Yết Hỷ cảm nhận thế nào về việc ông cưới Đào Yến Trúc. Song Yết Hỷ trong quá khứ luôn trầm lặng, trầm lặng đến mức người khác quên mất sự tồn tại của cô ấy. Cô ấy cũng chưa một lần nào nói ra suy nghĩ của mình với người khác, vì vậy mà cũng không có quyền quyết định bất kì chuyện gì.
Ông vẫn luôn nghĩ, cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp đầy đủ là được. Ông yêu thương Song Yết Hỷ, nhưng lại không biết cách để khiến con gái mình hạnh phúc. Ông cứ nghĩ, chỉ cần ông cho cô ấy tất cả mọi thứ thì cô ấy sẽ hạnh phúc. Thế nhưng ông lại không biết rằng Song Yết Hỷ chỉ mong muốn một hạnh phúc bình thường giản đơn, chứ không phải mỗi một ngày nhìn sắc mặt của người khác để sống, bị cô lập trong một góc tường nhỏ. Cuộc sống như thế, nào có khác gì chim vàng oanh bị giam trong lồng vàng đâu chứ.
Song Hải tựa lưng vào ghế, trong vẻ mặt hiện lên một vẻ băn khoăn.
“Yết Hỷ, con… thay đổi nhiều quá! Trước đây con…”
Ông vẫn còn chưa dứt câu thì Lữ Thiết Nhan đã không nhịn được mà cất lời: “Ba à, con thật sự đã thay đổi rất nhiều. Nhưng con bây giờ không phải càng tốt hơn sao? Ít nhất con sẽ không còn mỗi đêm nằm trong chăn mà lệ ướt cả gối, không còn mỗi ngày đều sống như một cái bóng vô hình”
Song Hải nghe những lời của cô liền giật mình. Ông tưởng trước nay mình đã rất hiểu đứa con gái này, nhưng hôm nay lại đột nhiên nhận ra đứa con mà ông yêu thương lại mang nhiều vết thương lòng như vậy. Mà đau đớn thay, ông lại chẳng hay biết gì.
Lữ Thiết Nhan điềm tĩnh uống một ngụm nước. Tuy cô không phải Song Yết Hỷ, cũng chưa từng trải qua những gì mà cô ấy đã chịu đựng. Nhưng Lữ Thiết Nhan vẫn đủ minh mẫn để hiểu một điều rằng áp lực từ cuộc sống phải lớn đến thế nào để một cô gái còn đang độ tuổi tươi đẹp lại lựa chọn cách tự sát để giải thoát chính mình. Nếu nơi đây thật sự tốt, cô ấy cũng không phải lựa chọn như thế.
Có lẽ, cho đến lúc chết Song Yết Hỷ cũng mong được ba của mình quan tâm đến mình. Những thứ xa hoa mà Song Hải cho cô ấy, suy cho cùng cũng chỉ là thứ vật chất không có ý nghĩa. Thứ mà Song Yết Hỷ cần, là một gia đình chứ không phải một chiếc lồng.
Song Hải đứng dậy rướn người đưa tay đặt lên vai Lữ Thiết Nhan, trầm giọng nói: “Con à… ba… ba xin lỗi, ba không nên…”
Lời đến đó liền bỏ ngõ phía sau. Có lẽ Song Hải vẫn chưa nhận ra bản thân sai ở bước nào. Ông chỉ là vì nhìn thấy con gái nói ra những lời đau lòng nên mới muốn an ủi. Mà lỗi lầm thực sự, ông lại chẳng nhận ra.
Lữ Thiết Nhan thở dài, thương tiếc cho số phận Song Yết Hỷ. Có những vết thương cho dù có nhận lời xin lỗi nhưng nỗi đau đã chịu vẫn còn đó. Nó không những không giảm bớt đi mà còn khắc sâu trong lòng, đến hết đời có lẽ cũng không quên được.
Nhưng có lẽ, Song Yết Hỷ cũng mong muốn được một lần nghe những lời này. Chỉ đáng tiếc, cô ấy đã chết rồi! Không còn ở đây nữa.
Lữ Thiết Nhan cho dù có xuyên vào thân thể Song Yết Hỷ, cũng mãi mãi không thể là Song Yết Hỷ. Có những thứ, cô cảm thấy bất bình thay cô ấy, nhưng lại không thể nào nói ra.
Lữ Thiết Nhan nhìn ra được tình yêu thương của Song Hải dành cho con gái mình. Nhưng nhớ về quá khứ mà Song Yết Hỷ phải chịu đựng, cô không cách nào có thể thay mặt cô ấy nói một câu “con không sao” được. Như vậy quá bất công đối với cô ấy.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Lữ Thiết Nhan vẫn lựa chọn phớt lờ đi hệt như không nhận ra tình cảm của Song Hải. Cô xoay người, rời khỏi cái chạm vai của ông.
“Ba không cần phải xin lỗi. Con không còn là đứa trẻ tám tuổi mỗi ngày đều khóc nhè, cũng không còn là một tiểu thư bướng bỉnh đòi hỏi ba điều gì. Ba có nỗi khổ riêng của ba, con có thể hiểu được. Nhưng xin ba cũng hiểu cho nỗi khổ riêng của con có được không?”
Song Hải buông thõng tay giữa không trung, lòng ông lúc này cảm thấy tựa như thắt lại. Từ lúc nào bóng lưng của đứa con gái mỗi ngày đều vui vẻ, hoạt bát nói cười lại trở nên cô độc đến đau lòng như thế.
Những năm qua, ông rốt cuộc đã bỏ lỡ những điều gì?
Song Hải vươn cánh tay muốn chạm đến cô, nhưng lại do dự rút về. Ông muốn nói nhưng lời đến miệng liền không cách nào nói ra được. Có lẽ là cảm giác lỗi lầm bao lấy nên vẫn chưa biết làm sao để đối diện.
Chìm vào im lặng, Song Hải biết mình cũng không nên ở lại lâu nữa. Cả hai có lẽ đều cần một khoảng không gian riêng cho mình.
“Con… thôi, con nghỉ ngơi sớm đi!”
Đến lúc ra khỏi cửa, ông vẫn còn ngoảnh đầu lại nhìn. Bóng lưng mảnh khảnh đứng tựa cửa sổ, ánh chiều ráng vàng soi lên từng tấc da khiến cho Lữ Thiết Nhan tựa như một đoá hoa đứng giữa đất trời. Là đẹp đẽ nhưng cũng rất cô đơn.
Không ai nhìn thấy, lúc cánh cửa phòng khép lại, giọt nước mắt trong suốt tựa pha lê lăn dài trên đôi gò má hồng.
Không phải Lữ Thiết Nhan khóc, mà là Song Yết Hỷ khóc. Thân thể này, cũng vẫn còn cảm nhận được đau đớn.
Người đời luôn nói “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”. Đào Yến Trúc sau vụ bị cô sỉ nhục như ngày hôm nay, chắc chắn không thể yên ổn mà chịu thua. Nhưng bà ta đang nghĩ gì và muốn làm gì, Lữ Thiết Nhan lại vẫn không đoán được.
Đối với thế giới còn nhiều xa lạ này, Lữ Thiết Nhan giống như một cái cây cô độc không chỗ nương tựa. Cô không dám chắc bản thân có thể vượt qua những thủ đoạn của Đào Yến Trúc hay không.
Đang chìm vào dòng suy nghĩ miên man thì tiếng gõ cửa phòng lại vang lên kéo cô quay về với thực tại.
Lữ Thiết Nhạn bật dậy khỏi giường, sải bước lớn đến mở cửa. Nhìn thấy Song Hải làm cô nhớ lại việc ban nãy, Lữ Thiết Nhan thở dài ngao ngán.
Song Hải đi vào phòng cô, ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ. Ông đan hai ban tay vào nhau, ánh mắt nhìn cô có phần khó xử.
“Yết Hỷ, không phải ta nói con. Nhưng mà dù sao Yến Trúc cũng là người vợ mà ta quang minh chính đại cưới về. Con có không nể mặt bà ấy cũng phải suy nghĩ cho ta một chút chứ!”
Lữ Thiết Nhan vô thức cảm thấy trái tim hơi nhói lên. Là cảm giác của chính thân thể này sao? Phải chăng Song Yết Hỷ luôn có cảm giác đau lòng như thế mỗi khi Song Hải nói lời bao che cho Đào Yến Trúc.
Cô xoa lòng bàn tay vào nhau, hàng mi đen khẽ rũ xuống che đi con ngươi đen láy.
“Ba à, người chưa từng hỏi con cảm thấy thế nào. Tại sao con đối với Đào Yến Trúc lại như vậy chứ? Con đâu phải kẻ không có học thức mà vô duyên vô cớ làm ra điều xằng bậy với bậc trưởng bối. Nhưng ba à, người chưa từng hỏi con đã trải qua những gì, đã chịu đựng những gì mà.”
Song Hải ngẩn người. Phải, trước nay ông chưa từng hỏi qua Song Yết Hỷ cảm nhận thế nào về việc ông cưới Đào Yến Trúc. Song Yết Hỷ trong quá khứ luôn trầm lặng, trầm lặng đến mức người khác quên mất sự tồn tại của cô ấy. Cô ấy cũng chưa một lần nào nói ra suy nghĩ của mình với người khác, vì vậy mà cũng không có quyền quyết định bất kì chuyện gì.
Ông vẫn luôn nghĩ, cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp đầy đủ là được. Ông yêu thương Song Yết Hỷ, nhưng lại không biết cách để khiến con gái mình hạnh phúc. Ông cứ nghĩ, chỉ cần ông cho cô ấy tất cả mọi thứ thì cô ấy sẽ hạnh phúc. Thế nhưng ông lại không biết rằng Song Yết Hỷ chỉ mong muốn một hạnh phúc bình thường giản đơn, chứ không phải mỗi một ngày nhìn sắc mặt của người khác để sống, bị cô lập trong một góc tường nhỏ. Cuộc sống như thế, nào có khác gì chim vàng oanh bị giam trong lồng vàng đâu chứ.
Song Hải tựa lưng vào ghế, trong vẻ mặt hiện lên một vẻ băn khoăn.
“Yết Hỷ, con… thay đổi nhiều quá! Trước đây con…”
Ông vẫn còn chưa dứt câu thì Lữ Thiết Nhan đã không nhịn được mà cất lời: “Ba à, con thật sự đã thay đổi rất nhiều. Nhưng con bây giờ không phải càng tốt hơn sao? Ít nhất con sẽ không còn mỗi đêm nằm trong chăn mà lệ ướt cả gối, không còn mỗi ngày đều sống như một cái bóng vô hình”
Song Hải nghe những lời của cô liền giật mình. Ông tưởng trước nay mình đã rất hiểu đứa con gái này, nhưng hôm nay lại đột nhiên nhận ra đứa con mà ông yêu thương lại mang nhiều vết thương lòng như vậy. Mà đau đớn thay, ông lại chẳng hay biết gì.
Lữ Thiết Nhan điềm tĩnh uống một ngụm nước. Tuy cô không phải Song Yết Hỷ, cũng chưa từng trải qua những gì mà cô ấy đã chịu đựng. Nhưng Lữ Thiết Nhan vẫn đủ minh mẫn để hiểu một điều rằng áp lực từ cuộc sống phải lớn đến thế nào để một cô gái còn đang độ tuổi tươi đẹp lại lựa chọn cách tự sát để giải thoát chính mình. Nếu nơi đây thật sự tốt, cô ấy cũng không phải lựa chọn như thế.
Có lẽ, cho đến lúc chết Song Yết Hỷ cũng mong được ba của mình quan tâm đến mình. Những thứ xa hoa mà Song Hải cho cô ấy, suy cho cùng cũng chỉ là thứ vật chất không có ý nghĩa. Thứ mà Song Yết Hỷ cần, là một gia đình chứ không phải một chiếc lồng.
Song Hải đứng dậy rướn người đưa tay đặt lên vai Lữ Thiết Nhan, trầm giọng nói: “Con à… ba… ba xin lỗi, ba không nên…”
Lời đến đó liền bỏ ngõ phía sau. Có lẽ Song Hải vẫn chưa nhận ra bản thân sai ở bước nào. Ông chỉ là vì nhìn thấy con gái nói ra những lời đau lòng nên mới muốn an ủi. Mà lỗi lầm thực sự, ông lại chẳng nhận ra.
Lữ Thiết Nhan thở dài, thương tiếc cho số phận Song Yết Hỷ. Có những vết thương cho dù có nhận lời xin lỗi nhưng nỗi đau đã chịu vẫn còn đó. Nó không những không giảm bớt đi mà còn khắc sâu trong lòng, đến hết đời có lẽ cũng không quên được.
Nhưng có lẽ, Song Yết Hỷ cũng mong muốn được một lần nghe những lời này. Chỉ đáng tiếc, cô ấy đã chết rồi! Không còn ở đây nữa.
Lữ Thiết Nhan cho dù có xuyên vào thân thể Song Yết Hỷ, cũng mãi mãi không thể là Song Yết Hỷ. Có những thứ, cô cảm thấy bất bình thay cô ấy, nhưng lại không thể nào nói ra.
Lữ Thiết Nhan nhìn ra được tình yêu thương của Song Hải dành cho con gái mình. Nhưng nhớ về quá khứ mà Song Yết Hỷ phải chịu đựng, cô không cách nào có thể thay mặt cô ấy nói một câu “con không sao” được. Như vậy quá bất công đối với cô ấy.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Lữ Thiết Nhan vẫn lựa chọn phớt lờ đi hệt như không nhận ra tình cảm của Song Hải. Cô xoay người, rời khỏi cái chạm vai của ông.
“Ba không cần phải xin lỗi. Con không còn là đứa trẻ tám tuổi mỗi ngày đều khóc nhè, cũng không còn là một tiểu thư bướng bỉnh đòi hỏi ba điều gì. Ba có nỗi khổ riêng của ba, con có thể hiểu được. Nhưng xin ba cũng hiểu cho nỗi khổ riêng của con có được không?”
Song Hải buông thõng tay giữa không trung, lòng ông lúc này cảm thấy tựa như thắt lại. Từ lúc nào bóng lưng của đứa con gái mỗi ngày đều vui vẻ, hoạt bát nói cười lại trở nên cô độc đến đau lòng như thế.
Những năm qua, ông rốt cuộc đã bỏ lỡ những điều gì?
Song Hải vươn cánh tay muốn chạm đến cô, nhưng lại do dự rút về. Ông muốn nói nhưng lời đến miệng liền không cách nào nói ra được. Có lẽ là cảm giác lỗi lầm bao lấy nên vẫn chưa biết làm sao để đối diện.
Chìm vào im lặng, Song Hải biết mình cũng không nên ở lại lâu nữa. Cả hai có lẽ đều cần một khoảng không gian riêng cho mình.
“Con… thôi, con nghỉ ngơi sớm đi!”
Đến lúc ra khỏi cửa, ông vẫn còn ngoảnh đầu lại nhìn. Bóng lưng mảnh khảnh đứng tựa cửa sổ, ánh chiều ráng vàng soi lên từng tấc da khiến cho Lữ Thiết Nhan tựa như một đoá hoa đứng giữa đất trời. Là đẹp đẽ nhưng cũng rất cô đơn.
Không ai nhìn thấy, lúc cánh cửa phòng khép lại, giọt nước mắt trong suốt tựa pha lê lăn dài trên đôi gò má hồng.
Không phải Lữ Thiết Nhan khóc, mà là Song Yết Hỷ khóc. Thân thể này, cũng vẫn còn cảm nhận được đau đớn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
- bình luận