Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân - Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
Chương trước- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân
Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
Đến khi Lữ Thiết Nhan tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cơ thể của cô đầy uể oải như thể có muôn vàn nỗi niềm cần phải suy nghĩ. Lữ Thiết Nhan lòm khòm ngồi dậy, bước chân xuống giường mang đôi dép bông hình con thỏ đáng yêu, cô đi mấy bước tới bên cửa sổ thuận tay kéo rèm ra. Rất nhanh một lượng nắng sớm ấm áp chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp, mặc dù không hề trang điểm cơ mà mặt mộc của cô vẫn làm người ta điêu đứng. Lữ Thiết Nhan nhắm tịt mắt như đang hưởng thụ thì đột nhiên tiếng gõ cửa đánh thức cô về thực tại, giọng nói có phần đanh: "Vào đi."
Tiểu Phỉ nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào trong, cậu nhìn Lữ Thiết Nhan nói: "Tiểu thư, Song Nhĩ Khanh đang ở dưới nhà."
"Đến sớm vậy sao?" Trong vô thức cô hỏi, dù biết rằng chuyện này cô đã đoán được từ trước, không sớm thì muộn Song Nhĩ Khanh sẽ đến đây chỉ là không nghĩ hắn đến nhanh hơn cô tưởng. Khuôn mặt cô vẫn không hề biến sắc, đến cả Tiểu Phỉ cũng không phân rõ được buồn vui bấy giờ. Sau khi báo cáo xong Tiểu Phỉ cúi đầu chào cô rồi rón rén đi ra ngoài. Giờ đây chỉ còn một mình Lữ Thiết Nhan trong phòng, cô đánh răng rửa mặt rồi thay một bộ đồ đơn giản đi xuống lầu. Thu vào tầm mắt của cô chính là bóng lưng cao ráo của Song Nhĩ Khang, hắn liên tục đảo đầu như đang quan sát kĩ càng nhà của cô.
"Ngọn gió nào đưa anh đến tìm tôi vậy?"
Đặt chân xuống bậc thềm cuối cùng Lữ Thiết Nhan mới lên tiếng, trong câu nói có phần châm biếm. Lời này của cô phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của căn nhà, Song Nhĩ Khanh ngoảnh đầu nhìn lại rất nhanh để lộ ra vẻ khích tướng:
"Em gái cũng khá tôn trọng anh mình đó, để anh chờ lâu như vậy đáng trách, đáng trách."
"Hình như anh trả lời có hơi lệch lạc với câu hỏi của tôi." Lữ Thiết Nhan chầm chậm tiến lại bộ bàn ghế đắt tiền, cẩn thận ngồi xuống đối diện với Song Nhĩ Khanh. Khuôn mặt của hắn mang vài phần khó chịu, giọng nói gắt gỏng:
"Đùa với cô một chút nhưng có vẻ cô khó tính quá rồi, chắc cô thừa biết lý do tôi đến đây đúng không?"
Đối diện với Song Nhĩ Khanh chính là gương mặt không tia xúc cảm của cô, điều này khiến hắn không tài nào nhìn thấu được nội tâm của đối phương.Thậm chí Song Nhĩ Khanh gần như bị khoáy đảo vào đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng kia, có lẽ hắn nên cẩn thận với cô em gái cùng cha khác mẹ này.
"Biết thì sao mà không biết thì sao?" Lữ Thiết Nhanh đưa tay rót một ly nước đẩy qua chỗ của hắn không nói thêm, Song Nhĩ Khanh hiểu ý nhìn ly nước, cau có lên tiếng:
"Song Yết Hỷ cô đừng để tôi phải nổi giận."
"Ồ!" Lữ Thiết Nhan nghênh ngang vẻ mặt, cặp mắt ngày một sắt bén hơn, tựa như lưỡi dao nhọn hoắt khiến Song Nhĩ Khanh lập tức né tránh. Song, đối mặt với tính khí dễ nổi nóng của hắn là ý cười hiện trên khuôn mặt cô: "Anh nên nhớ đây là nhà của tôi, dù anh nổi giận đi chăng nữa thì làm được gì? Nói chuyện đàng hoàng thì tiếp tục, còn nếu thích đụng tay đụng chân thì tôi đây không ngán anh đâu."
"Ha ha ha." Câu nói của cô rõ ràng rất nghiêm nghị vậy mà Song Nhĩ Khanh lại cười như được mùa, có thể thấy hắn chính là đang khinh khích cô đây mà: "Mày không ngán tao á? Đồ đàn bà yếu đuối như mày thì làm được gì, ngày trước còn suýt bị tên Nhĩ Khang làm cho nhục mặt, lại ở đây mạnh miệng hù dọa tao."
Hừ!
Lại còn dám nhắc đến chuyện đó, Lữ Thiết Nhan nhếch môi: "Vậy anh đã quên việc Song Nhĩ Khang bị tôi phế sao?"
"..."
Trong nhất thời Song Nhĩ Khanh cứng họng, đôi mắt đảo láo liên. Rõ ràng hắn khích chí quá nên quên mất chuyện xấu hổ của Song Nhĩ Khang. Lúc này đây mới thấy sợ hãi trước khí thế ngông cuồng của người đối diện, lách sang chuyện khác: "Mày... mày tại sao lại giả làm Regina để lừa tao?"
Căn bản đối với câu hỏi này của Song Nhĩ Khanh cô sớm đã biết, cho nên không lấy làm lúng túng. Khí thế hiên ngang bình thản lộ rõ: "Là ai đã nói anh biết?"
"Mày không cần nhiều lời, trả lời tại sao lại làm vậy?"
"Rất dễ hiểu. Tôi muốn các người phải nếm mùi đau khổ."
"Mày..."
Song Nhĩ Khanh giận đến nỗi đập mạnh tay lên bàn, nếu không phải là loại kính đắt tiền e là đã vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ. Cặp mắt trợn trừng như muốn nuốt chửng lấy cô: "Tao đã làm gì mà mày muốn hãm hại tao chứ? Rõ ràng mọi chuyện đều do Song Nhĩ Khang và mẹ của tao bắt tay gây nên cơ mà."
Lữ Thiết Nhan lộ ra vẻ khinh thường, châm biếm: "Hai người đó rõ là người thân của anh, vậy mà nghe những lời anh nói cứ như xua đuổi họ vậy. Sợ quá nên không muốn bị họ liên lụy à?"
Không để Song Nhĩ Khanh có bất kì cơ hội nói nào, Lữ Thiết Nhan đứng dậy khoanh tay trước ngực, khí chất phảng phất lan tỏa khiến hắn phải run sợ, đôi mắt lạnh tanh dán chặt vào hắn: "Anh nói anh không có lỗi trong chuyện này sao? Bịp bợm. Tôi nhớ hôm sinh nhật năm 16 tuổi của tôi, lúc đó anh còn chưa đi du học, anh nhớ anh đã làm gì không? Thay thế bánh kem của tôi bằng một cái bánh kem có đầy những con côn trùng bẩn thỉu. Tôi sợ mà hất đổ bánh kem vào người của một đối tác làm ăn của ba, khiến ông ta tức giận hủy hợp đồng. Ba vì chuyện đó mà đánh tôi một ngày, còn bỏ đói tôi hai ngày hai đêm. Bao nhiêu đó thôi đủ khiến tôi câm hận anh rồi."
Nghe đến đây cơ mặt của Song Nhĩ Khanh bắt đầu giật giật, hắn không tưởng tượng được cô lại nhớ rõ mòn mọt chuyện này. Thậm chí còn biết hắn chính là người thay đổi bánh kem, vừa nhột vừa cảm thấy rùng mình trước vẻ mặt phẫn nộ của cô. Ban đầu hắn đến đây rất hùng hổ, nhưng khi đã đối diện với cô rồi bao nhiêu can đảm gần như bị cạn kiệt.
"..."
"Còn chuyện tại sao tôi giả làm Regina để lừa anh để thời gian trả lời đi. Vả lại hôm đó cho anh thưởng thức 'tiểu thịt tươi' vậy mà còn đến đây mặt lớn mặt nhỏ chất vấn tôi. Haizz... không muốn nói nữa, mời anh về cho không tiễn.'
Lữ Thiết Nhan để lại vài lời ý rõ châm chọc sau đó cười chế nhạo bỏ quách đi ra ngoài vườn. Song Nhĩ Khanh chớp mắt liên tục, không rõ được tâm trạng thế nào. Đột nhiên đứng dậy không nhịn được cầm ly nước đập mạnh xuống sàn, ly vỡ toàn bộ nước đều chảy lan ra ngoài.
"Song Yết Hỷ, tiện nhân này, đừng nghĩ tao sẽ tha cho mày."
Tiếng động chói tai khiến Lữ Thiết Nhan vừa đi phải khựng chân, khí thế trở lại vào trong, nhìn xuống đóng tạp vụn mà Song Nhĩ Khanh tạo nên không tránh khỏi khó chịu: "Này!"
Nghe giọng nói bất giác khiến Song Nhĩ Khanh quýnh quáng, bao nhiêu khí thế hãi hùng vừa nãy hình như biến mất, có gan làm nhưng không có gan chịu. Tay chân run lẩy bẩy hổ thẹn cúi gầm mặt không dám nhìn cô.
Hiển nhiên Lạc Lạc sẽ không để yên chuyện này, cô đi đến ra lệnh nghiêm nghị: "Dọn sạch sẽ cho tôi."
"Mặt tao lại đi dọn nhà cho mày sao? Đừng có mơ."
Vẫn chứng nào tật đó, dù có sợ Song Nhĩ Khanh vẫn ngoan cố như không hề. Vênh mặt nói chuyện mặc dù chân tay đang run không thể nào kiểm soát được.
"Cố chấp."
Nói rồi Lữ Thiết Nhan thoáng vòng ra sau, giơ chân đạp lấy khuỷu chân của hắn, không kịp phản ứng theo cú đạp khiến Song Nhĩ Khanh dù muốn dù không vẫn phải quỳ xuống. Xui cho hắn lại quỳ lên phải những mảnh vỡ kia, gương mặt nhăn nhúm lại vô cùng khó coi.
Tiểu Phỉ nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào trong, cậu nhìn Lữ Thiết Nhan nói: "Tiểu thư, Song Nhĩ Khanh đang ở dưới nhà."
"Đến sớm vậy sao?" Trong vô thức cô hỏi, dù biết rằng chuyện này cô đã đoán được từ trước, không sớm thì muộn Song Nhĩ Khanh sẽ đến đây chỉ là không nghĩ hắn đến nhanh hơn cô tưởng. Khuôn mặt cô vẫn không hề biến sắc, đến cả Tiểu Phỉ cũng không phân rõ được buồn vui bấy giờ. Sau khi báo cáo xong Tiểu Phỉ cúi đầu chào cô rồi rón rén đi ra ngoài. Giờ đây chỉ còn một mình Lữ Thiết Nhan trong phòng, cô đánh răng rửa mặt rồi thay một bộ đồ đơn giản đi xuống lầu. Thu vào tầm mắt của cô chính là bóng lưng cao ráo của Song Nhĩ Khang, hắn liên tục đảo đầu như đang quan sát kĩ càng nhà của cô.
"Ngọn gió nào đưa anh đến tìm tôi vậy?"
Đặt chân xuống bậc thềm cuối cùng Lữ Thiết Nhan mới lên tiếng, trong câu nói có phần châm biếm. Lời này của cô phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của căn nhà, Song Nhĩ Khanh ngoảnh đầu nhìn lại rất nhanh để lộ ra vẻ khích tướng:
"Em gái cũng khá tôn trọng anh mình đó, để anh chờ lâu như vậy đáng trách, đáng trách."
"Hình như anh trả lời có hơi lệch lạc với câu hỏi của tôi." Lữ Thiết Nhan chầm chậm tiến lại bộ bàn ghế đắt tiền, cẩn thận ngồi xuống đối diện với Song Nhĩ Khanh. Khuôn mặt của hắn mang vài phần khó chịu, giọng nói gắt gỏng:
"Đùa với cô một chút nhưng có vẻ cô khó tính quá rồi, chắc cô thừa biết lý do tôi đến đây đúng không?"
Đối diện với Song Nhĩ Khanh chính là gương mặt không tia xúc cảm của cô, điều này khiến hắn không tài nào nhìn thấu được nội tâm của đối phương.Thậm chí Song Nhĩ Khanh gần như bị khoáy đảo vào đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng kia, có lẽ hắn nên cẩn thận với cô em gái cùng cha khác mẹ này.
"Biết thì sao mà không biết thì sao?" Lữ Thiết Nhanh đưa tay rót một ly nước đẩy qua chỗ của hắn không nói thêm, Song Nhĩ Khanh hiểu ý nhìn ly nước, cau có lên tiếng:
"Song Yết Hỷ cô đừng để tôi phải nổi giận."
"Ồ!" Lữ Thiết Nhan nghênh ngang vẻ mặt, cặp mắt ngày một sắt bén hơn, tựa như lưỡi dao nhọn hoắt khiến Song Nhĩ Khanh lập tức né tránh. Song, đối mặt với tính khí dễ nổi nóng của hắn là ý cười hiện trên khuôn mặt cô: "Anh nên nhớ đây là nhà của tôi, dù anh nổi giận đi chăng nữa thì làm được gì? Nói chuyện đàng hoàng thì tiếp tục, còn nếu thích đụng tay đụng chân thì tôi đây không ngán anh đâu."
"Ha ha ha." Câu nói của cô rõ ràng rất nghiêm nghị vậy mà Song Nhĩ Khanh lại cười như được mùa, có thể thấy hắn chính là đang khinh khích cô đây mà: "Mày không ngán tao á? Đồ đàn bà yếu đuối như mày thì làm được gì, ngày trước còn suýt bị tên Nhĩ Khang làm cho nhục mặt, lại ở đây mạnh miệng hù dọa tao."
Hừ!
Lại còn dám nhắc đến chuyện đó, Lữ Thiết Nhan nhếch môi: "Vậy anh đã quên việc Song Nhĩ Khang bị tôi phế sao?"
"..."
Trong nhất thời Song Nhĩ Khanh cứng họng, đôi mắt đảo láo liên. Rõ ràng hắn khích chí quá nên quên mất chuyện xấu hổ của Song Nhĩ Khang. Lúc này đây mới thấy sợ hãi trước khí thế ngông cuồng của người đối diện, lách sang chuyện khác: "Mày... mày tại sao lại giả làm Regina để lừa tao?"
Căn bản đối với câu hỏi này của Song Nhĩ Khanh cô sớm đã biết, cho nên không lấy làm lúng túng. Khí thế hiên ngang bình thản lộ rõ: "Là ai đã nói anh biết?"
"Mày không cần nhiều lời, trả lời tại sao lại làm vậy?"
"Rất dễ hiểu. Tôi muốn các người phải nếm mùi đau khổ."
"Mày..."
Song Nhĩ Khanh giận đến nỗi đập mạnh tay lên bàn, nếu không phải là loại kính đắt tiền e là đã vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ. Cặp mắt trợn trừng như muốn nuốt chửng lấy cô: "Tao đã làm gì mà mày muốn hãm hại tao chứ? Rõ ràng mọi chuyện đều do Song Nhĩ Khang và mẹ của tao bắt tay gây nên cơ mà."
Lữ Thiết Nhan lộ ra vẻ khinh thường, châm biếm: "Hai người đó rõ là người thân của anh, vậy mà nghe những lời anh nói cứ như xua đuổi họ vậy. Sợ quá nên không muốn bị họ liên lụy à?"
Không để Song Nhĩ Khanh có bất kì cơ hội nói nào, Lữ Thiết Nhan đứng dậy khoanh tay trước ngực, khí chất phảng phất lan tỏa khiến hắn phải run sợ, đôi mắt lạnh tanh dán chặt vào hắn: "Anh nói anh không có lỗi trong chuyện này sao? Bịp bợm. Tôi nhớ hôm sinh nhật năm 16 tuổi của tôi, lúc đó anh còn chưa đi du học, anh nhớ anh đã làm gì không? Thay thế bánh kem của tôi bằng một cái bánh kem có đầy những con côn trùng bẩn thỉu. Tôi sợ mà hất đổ bánh kem vào người của một đối tác làm ăn của ba, khiến ông ta tức giận hủy hợp đồng. Ba vì chuyện đó mà đánh tôi một ngày, còn bỏ đói tôi hai ngày hai đêm. Bao nhiêu đó thôi đủ khiến tôi câm hận anh rồi."
Nghe đến đây cơ mặt của Song Nhĩ Khanh bắt đầu giật giật, hắn không tưởng tượng được cô lại nhớ rõ mòn mọt chuyện này. Thậm chí còn biết hắn chính là người thay đổi bánh kem, vừa nhột vừa cảm thấy rùng mình trước vẻ mặt phẫn nộ của cô. Ban đầu hắn đến đây rất hùng hổ, nhưng khi đã đối diện với cô rồi bao nhiêu can đảm gần như bị cạn kiệt.
"..."
"Còn chuyện tại sao tôi giả làm Regina để lừa anh để thời gian trả lời đi. Vả lại hôm đó cho anh thưởng thức 'tiểu thịt tươi' vậy mà còn đến đây mặt lớn mặt nhỏ chất vấn tôi. Haizz... không muốn nói nữa, mời anh về cho không tiễn.'
Lữ Thiết Nhan để lại vài lời ý rõ châm chọc sau đó cười chế nhạo bỏ quách đi ra ngoài vườn. Song Nhĩ Khanh chớp mắt liên tục, không rõ được tâm trạng thế nào. Đột nhiên đứng dậy không nhịn được cầm ly nước đập mạnh xuống sàn, ly vỡ toàn bộ nước đều chảy lan ra ngoài.
"Song Yết Hỷ, tiện nhân này, đừng nghĩ tao sẽ tha cho mày."
Tiếng động chói tai khiến Lữ Thiết Nhan vừa đi phải khựng chân, khí thế trở lại vào trong, nhìn xuống đóng tạp vụn mà Song Nhĩ Khanh tạo nên không tránh khỏi khó chịu: "Này!"
Nghe giọng nói bất giác khiến Song Nhĩ Khanh quýnh quáng, bao nhiêu khí thế hãi hùng vừa nãy hình như biến mất, có gan làm nhưng không có gan chịu. Tay chân run lẩy bẩy hổ thẹn cúi gầm mặt không dám nhìn cô.
Hiển nhiên Lạc Lạc sẽ không để yên chuyện này, cô đi đến ra lệnh nghiêm nghị: "Dọn sạch sẽ cho tôi."
"Mặt tao lại đi dọn nhà cho mày sao? Đừng có mơ."
Vẫn chứng nào tật đó, dù có sợ Song Nhĩ Khanh vẫn ngoan cố như không hề. Vênh mặt nói chuyện mặc dù chân tay đang run không thể nào kiểm soát được.
"Cố chấp."
Nói rồi Lữ Thiết Nhan thoáng vòng ra sau, giơ chân đạp lấy khuỷu chân của hắn, không kịp phản ứng theo cú đạp khiến Song Nhĩ Khanh dù muốn dù không vẫn phải quỳ xuống. Xui cho hắn lại quỳ lên phải những mảnh vỡ kia, gương mặt nhăn nhúm lại vô cùng khó coi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên không rồi!
- Chương 2: Lật ngược tình thế
- Chương 3: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở
- Chương 4: Dạy dỗ từng kẻ ăn người ở (2)
- Chương 5: Tranh cãi giữa mẹ kế và con chồng
- Chương 6: Hai cha con nói chuyện
- Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
- Chương 8: Giới hạn của bản thân
- Chương 9: Đều điên hết cả rồi
- Chương 10: Trả giá
- Chương 11: Giận quá mất khôn
- Chương 12: Căn bản không để vào mắt
- Chương 13: Màn trả thù
- Chương 14: Regina tiên sinh
- Chương 15: Miếng mồi ngon
- Chương 16: Giết chết Regina đi
- Chương 17: Về nước
- Chương 18: Bất ngờ
- Chương 19: Xin lỗi
- Chương 20: Anh muốn gì từ tôi?
- Chương 21: Hứng thú với cô
- Chương 22: Một vài chuyện
- Chương 23: Chuyện năm đó
- Chương 24: Náo nhiệt
- Chương 25: Song Nhĩ Khanh về nước
- Chương 26: Hẹn gặp
- Chương 27: Cho leo cây
- Chương 28: Anh em tương tàn
- Chương 29: Anh em tương tàn (2)
- Chương 30: Anh em tương tàn (3)
- Chương 31: Anh em tương tàn (4)
- Chương 32: Anh em tương tàn (5)
- Chương 33: Anh em tương tàn (6)
- Chương 34: Đến nhà
- Chương 35: Cái bắt tay cảnh cáo
- Chương 36: Nói chuyện riêng
- Chương 37: Đổ lỗi
- Chương 38: Quan tâm
- Chương 39: Hoảng sợ
- Chương 40: Cưỡng đoạt
- Chương 41: Đánh nhau
- Chương 42: Mai mối
- Chương 43: Đánh nhau túi bụi
- Chương 44: Đánh nhau túi bụi (1)
- Chương 45: Bắt về đồn
- Chương 46: Lại bị đánh
- Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
- Chương 48: Trùng hợp
- Chương 49: Lo lắng
- Chương 50: Nghi ngờ
- Chương 51: Lại gặp nhau
- Chương 52: Mẹ nào con nấy
- Chương 53: Là dì của Đinh Thiên Ân
- Chương 54: Từ chối tình cảm: Đến lúc nên lộ diện
- Chương 55: Chuyện xấu hổ: Đoạn tình cha con
- Chương 56: Châm dầu vô lửa
- Chương 57: Thiếu phu nhân tương lai
- Chương 58: Quyến rũ
- Chương 59: Chấp niệm (H+)
- Chương 60: Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân mạnh tay quá!
- Chương 61: Chỉ có con yêu thầm cô ấy
- Chương 62: Kẻ chủ mưu
- Chương 63: Đến tìm : Dạy dỗ cho bài học làm người tự tế
- Chương 64: Đột nhiên vướng vào chuyện tình tay ba
- Chương 65: Không nói càng lấn tới
- Chương 66: Rơi nước mắt
- Chương 67: Regina là Song Yết Hỷ!
- Chương 68: Chúng ta yêu nhau đi
- Chương 69: Nụ hôn ngọt ngào
- Chương 70: Tức giận
- Chương 71: Tiệc sinh nhật đáng nhớ
- Chương 72: Tuyên bố
- Chương 73: Nụ hôn bất ngờ
- Chương 74: Đẹp đôi
- Chương 75: 'Bà dì'
- Chương 76: Bảo vệ cô
- Chương 77: Buổi tiệc 'đáng nhớ'
- Chương 78: Mê mẩn bảo bối
- Chương 79: Ước lượng
- Chương 80: Biến thành người thực vật
- Chương 81: Biến thành người thực vật (2)
- Chương 82: Biến thành người thực vật (3)
- Chương 83: Đến tìm
- Chương 84: Bắt cóc
- Chương 85: Bắt cóc (1)
- Chương 86: Những đòn đánh đau đớn
- Chương 87: Trả giá
- Chương 88: Cứu sống
- Chương 89: Quá hạn mức
- Chương 90: Cố chấp bênh vực
- Chương 91: Phát cẩu lương
- Chương 92: Tất cả đều là em
- Chương 93: Cuộc điện thoại bí mật
- Chương 94: Mạc Thái Huy: Mâu thuẫn
- Chương 95: To tiếng với nhau
- Chương 96: Tạm xa nhau một thời gian
- Chương 97: Nữ chủ tương lai
- Chương 98: Đuổi việc
- Chương 99: Vượt rào
- Chương 100: Cản trở lớn nhất
- Chương 101: Thanh mai trúc mã
- Chương 102: Tiệc khiêu vũ
- Chương 103: Là tốt nhất
- Chương 104: Say rượu
- Chương 105: Khinh thường
- Chương 106: Không ai có thể thay thế
- Chương 107: Ân cần
- Chương 108: Chạm mặt nơi buổi tiệc
- Chương 109: Chắc là từ khi thích em
- Chương 110: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn
- Chương 111: Em mới là quan trọng
- Chương 112: Nối lại tình xưa
- Chương 113: Thay cô xử lý
- Chương 114: Đút nhau ăn
- Chương 115: Nụ cười vui vẻ
- Chương 116: Đập phá
- Chương 117: Phá sản
- Chương 118: Lý do bí ẩn
- Chương 119: Dụ dỗ
- Chương 120: Sói đã lừa được thỏ
- Chương 121: Tôi là bác sĩ
- Chương 122: Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp
- Chương 123: Cưng chiều sau cuộc hoan ái
- Chương 124: Tụi mình chia tay rồi
- Chương 125: Em gái nuôi đến tận công ty
- Chương 126: Sống không bằng chết
- Chương 127: Ghen (H+)
- Chương 128: Chị đại
- Chương 129: Đăng kí kết hôn
- Chương 130: Có thai
- Chương 131: Thật sự có thai
- Chương 132: Sống chung với chị dâu
- Chương 133: Sống chung với chị dâu (2)
- Chương 134: May mắn không sao
- Chương 135: Thay đổi thái độ
- Chương 136: Lão già chết tiệt!
- Chương 137: Thương vợ nhiều hơn
- Chương 138: Giống hệt như cô
- Chương 139: Giả mạo
- Chương 140: Kế hoạch hoàn mỹ
- Chương 141: Cho em một hôn lễ thế kỉ
- Chương 142: Vạch trần
- Chương 143: Nên kết thúc rồi
- Chương 144: Năm năm sau
- Chương 145: Ngoại truyện (1)
- Chương 146: Ngoại truyện (2)
- bình luận