Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 112
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 112
“Bệ hạ!” Mấy người hành lễ.
Lão hoàng đế giơ tay lên, một giọng nói như hụt hơi vang lên: "Đứng lên đi.”
"Tạ bệ hạ." Mọi người đứng dậy.
Lão hoàng đế nhìn bọn họ, khó xử thở dài một tiếng, nói: "Lúc này gọi các ngươi tạm thời tới đây là có việc thương lượng, vừa rồi trẫm nhận được tin tức, A Lăng trúng độc rồi!”
Năm chữ cuối cùng, trực tiếp làm cho sắc mặt bọn họ đều thay đổi, nhất là Huệ Vương: "Cái này... Làm sao nó có thể bị trúng độc được?!”
"Đúng vậy, làm sao có thể trúng độc? Thái tử, nhị hoàng tử hiện tại thế nào?”
"Bệ hạ, phát hiện này có kịp thời không?"
Các đại thần vô cùng sốt ruột, trên mặt ai cũng có mức độ lo lắng khác nhau, dù sao A Lăng trong miệng Hoàng đế không phải là ai khác, mà chính là phế thái tử!
Cựu thái tử của một quốc gia!
Đêm giao thừa, vốn nên cả nhà sum vầy vui vẻ, nhưng đúng lúc này phế thái tử trúng độc, còn bị phát hiện, thật sự là làm cho người ta khiếp sợ.
Sắc mặt lão hoàng đế vô cùng khó coi, nhưng bên trong lại ẩn chứa uất khí khó nói nên lời, không trả lời tại sao trúng độc, mà là nói: "A Lăng trúng độc, liều chế.t xông ra cầu cứu trẫm, chỉ là mới đi chưa được mấy bước đã bị thủ vệ nhốt lại, còn nhân cơ hội đả thương ở chân, nếu không phải có một thủ vệ nhìn không vừa mắt, đi cầu nghĩa tử của Phúc công công thì đã không truyền đến tai trẫm..."
Ông khó khăn che đôi mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Trẫm không biết A Lăng lại sống cuộc sống như vậy, chuyện năm đó, trẫm cũng sớm không còn tức giận nữa, lúc này gọi các ngươi tới đây là muốn hỏi các ngươi một chút, trẫm tính toán phong A Lăng làm Xương Vương các ngươi thấy thế nào?”
Thiếu niên rũ mắt khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, thản nhiên quỳ xuống: "Thần cho rằng có thể.”
Đám người Thừa tướng hai mặt nhìn nhau, do dự một lát, cũng quỳ xuống theo: "Hồi bệ hạ, thần cho là có thể.”
Anan
Động tác che mắt của lão hoàng đế cứng đờ, chậm rãi buông xuống, nhìn Tiêu Hoài Thanh thật sâu: "Tiêu ái khanh vì sao lại khẳng định như vậy?”
Tiêu Hoài Thanh liếc mắt một cái nói: "Bởi vì bệ hạ muốn, vậy là được!”
Lão hoàng đế trong mắt lạnh lẽo ảm đạm, cười nói: "Trẫm còn tưởng rằng Tiêu ái khanh là nhớ tình cảm lúc trước của nhị ca ngươi và A Lăng.”
"Công là công tư là tư." Tiêu Hoài Thanh cứng rắn nói.
Lão hoàng đế cười: "Được, đêm nay chính là năm mới, hài tử ta chịu nhiều năm khổ sở như vậy, là trẫm không quan tâm tới, lúc trước chỉ là muốn cho hắn hiểu chuyện một chút, không nghĩ tới đảo mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy, càng không nghĩ tới có vài người sau lưng bằng mặt không bằng lòng, khinh nhục con ta, bây giờ bồi thường cho hắn cũng là việc nên làm. Lý Phúc! Hầu hạ bút mực.”
Phúc công công cười tủm tỉm nói: "Vâng!”
Rất nhanh, một thánh chỉ đã được đưa ra, từ phế thái tử, thoắt cái trở mình biến thành Xương Vương, chỉ là thân thể phế thái tử trong thời gian bị cấm túc bị hao tổn nghiêm trọng, tạm thời ở lại nơi dưỡng bệnh của hoàng tử.
Nhưng thật ra là đang biến chuyện trúng độc từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì.
Thánh chỉ viết ra, do Phúc công công đưa đến Trung Thư Tỉnh, sau đó tuyên bố rộng rãi, đoán chừng chờ tới lúc mọi người đều biết thì đã là bữa tiệc tối, lúc này, Hoàng đế nói: "Làm phiền các ngươi tới đây một chuyến rồi, tạm thời ở đây nghỉ ngơi, buổi tối trực tiếp tham gia yến tiệc đi.”
"Tạ ơn ân điển bệ hạ!"
Trong tiếng hô, lão hoàng đế phất phất tay, đi đến bên điện, nhìn nhi tử nằm ở đó, lộ ra vài phần áy náy: "A Lăng..."
Nam tử nằm ở trên giường suy yếu mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy ỷ lại, phảng phất có chút nước mắt: "Phụ hoàng!”
*
Qua hơn phân nửa giờ Thân.
Yến Thu Xuân đã được mời đến chủ viện.
Khi nàng đến, ba đứa trẻ đã đến, vào một chiều tuyết rơi, những đứa trẻ đang chơi với tuyết, người lớn đang nói chuyện trong nhà.
Yến Thu Xuân vừa đi vào, chợt nghe thấy tiếng nói sắc mặt Tiêu Hoài Viên không thay đổi: "Chỉ có nàng ấy lợi hại, Trầm gia đều biết đưa Bình Nghiêm tới đây ăn tết, duy chỉ có nàng ấy, phẩm giá lớn, ta phái người đi đón, nàng ấy cũng không trở về, còn không cho hài tử trở về!”
“Được rồi!” Tạ Thanh Vân trầm giọng cắt đứt cơn giận dữ của nàng ấy: "Nay là ngày tốt, không nói những lời này nữa.”
Tiêu Hoài Viên lúc này mới bất mãn bĩu môi, trưởng tẩu mở miệng, nàng ấy mất hứng cũng không tiện phản bác.
Sắc mặt Tiêu phu nhân cũng không tốt lắm, đã lâu không thấy môi bà mím chặt như vậy, trong tay còn cầm một tờ giấy, liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy mặt sau, nhưng mơ hồ nhìn thấy phía trên nhiều nhất là một hàng chữ.
Tâm tình bà không tốt, trên tay dùng sức bóp nát giấy.
Chờ khi con dâu cắt ngang lời oán giận của nữ nhi, bà mới rũ mắt nói: "Mặc cho con bé đi, nhà chúng ta cái này..."
Nói đến một nửa, động tĩnh của Yến Thu Xuân kinh động đến bà.
Tiêu phu nhân ngước mắt lên, nhìn thần sắc nhu hòa theo bản năng của bà, đáy mắt tựa hồ lại có chút bi thương, bà thoải mái gấp tờ giấy trong tay lại, lấy lại tinh thần: "A Xuân tới đây, mau tới đây ngồi.”
Lão hoàng đế giơ tay lên, một giọng nói như hụt hơi vang lên: "Đứng lên đi.”
"Tạ bệ hạ." Mọi người đứng dậy.
Lão hoàng đế nhìn bọn họ, khó xử thở dài một tiếng, nói: "Lúc này gọi các ngươi tạm thời tới đây là có việc thương lượng, vừa rồi trẫm nhận được tin tức, A Lăng trúng độc rồi!”
Năm chữ cuối cùng, trực tiếp làm cho sắc mặt bọn họ đều thay đổi, nhất là Huệ Vương: "Cái này... Làm sao nó có thể bị trúng độc được?!”
"Đúng vậy, làm sao có thể trúng độc? Thái tử, nhị hoàng tử hiện tại thế nào?”
"Bệ hạ, phát hiện này có kịp thời không?"
Các đại thần vô cùng sốt ruột, trên mặt ai cũng có mức độ lo lắng khác nhau, dù sao A Lăng trong miệng Hoàng đế không phải là ai khác, mà chính là phế thái tử!
Cựu thái tử của một quốc gia!
Đêm giao thừa, vốn nên cả nhà sum vầy vui vẻ, nhưng đúng lúc này phế thái tử trúng độc, còn bị phát hiện, thật sự là làm cho người ta khiếp sợ.
Sắc mặt lão hoàng đế vô cùng khó coi, nhưng bên trong lại ẩn chứa uất khí khó nói nên lời, không trả lời tại sao trúng độc, mà là nói: "A Lăng trúng độc, liều chế.t xông ra cầu cứu trẫm, chỉ là mới đi chưa được mấy bước đã bị thủ vệ nhốt lại, còn nhân cơ hội đả thương ở chân, nếu không phải có một thủ vệ nhìn không vừa mắt, đi cầu nghĩa tử của Phúc công công thì đã không truyền đến tai trẫm..."
Ông khó khăn che đôi mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Trẫm không biết A Lăng lại sống cuộc sống như vậy, chuyện năm đó, trẫm cũng sớm không còn tức giận nữa, lúc này gọi các ngươi tới đây là muốn hỏi các ngươi một chút, trẫm tính toán phong A Lăng làm Xương Vương các ngươi thấy thế nào?”
Thiếu niên rũ mắt khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, thản nhiên quỳ xuống: "Thần cho rằng có thể.”
Đám người Thừa tướng hai mặt nhìn nhau, do dự một lát, cũng quỳ xuống theo: "Hồi bệ hạ, thần cho là có thể.”
Anan
Động tác che mắt của lão hoàng đế cứng đờ, chậm rãi buông xuống, nhìn Tiêu Hoài Thanh thật sâu: "Tiêu ái khanh vì sao lại khẳng định như vậy?”
Tiêu Hoài Thanh liếc mắt một cái nói: "Bởi vì bệ hạ muốn, vậy là được!”
Lão hoàng đế trong mắt lạnh lẽo ảm đạm, cười nói: "Trẫm còn tưởng rằng Tiêu ái khanh là nhớ tình cảm lúc trước của nhị ca ngươi và A Lăng.”
"Công là công tư là tư." Tiêu Hoài Thanh cứng rắn nói.
Lão hoàng đế cười: "Được, đêm nay chính là năm mới, hài tử ta chịu nhiều năm khổ sở như vậy, là trẫm không quan tâm tới, lúc trước chỉ là muốn cho hắn hiểu chuyện một chút, không nghĩ tới đảo mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy, càng không nghĩ tới có vài người sau lưng bằng mặt không bằng lòng, khinh nhục con ta, bây giờ bồi thường cho hắn cũng là việc nên làm. Lý Phúc! Hầu hạ bút mực.”
Phúc công công cười tủm tỉm nói: "Vâng!”
Rất nhanh, một thánh chỉ đã được đưa ra, từ phế thái tử, thoắt cái trở mình biến thành Xương Vương, chỉ là thân thể phế thái tử trong thời gian bị cấm túc bị hao tổn nghiêm trọng, tạm thời ở lại nơi dưỡng bệnh của hoàng tử.
Nhưng thật ra là đang biến chuyện trúng độc từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì.
Thánh chỉ viết ra, do Phúc công công đưa đến Trung Thư Tỉnh, sau đó tuyên bố rộng rãi, đoán chừng chờ tới lúc mọi người đều biết thì đã là bữa tiệc tối, lúc này, Hoàng đế nói: "Làm phiền các ngươi tới đây một chuyến rồi, tạm thời ở đây nghỉ ngơi, buổi tối trực tiếp tham gia yến tiệc đi.”
"Tạ ơn ân điển bệ hạ!"
Trong tiếng hô, lão hoàng đế phất phất tay, đi đến bên điện, nhìn nhi tử nằm ở đó, lộ ra vài phần áy náy: "A Lăng..."
Nam tử nằm ở trên giường suy yếu mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy ỷ lại, phảng phất có chút nước mắt: "Phụ hoàng!”
*
Qua hơn phân nửa giờ Thân.
Yến Thu Xuân đã được mời đến chủ viện.
Khi nàng đến, ba đứa trẻ đã đến, vào một chiều tuyết rơi, những đứa trẻ đang chơi với tuyết, người lớn đang nói chuyện trong nhà.
Yến Thu Xuân vừa đi vào, chợt nghe thấy tiếng nói sắc mặt Tiêu Hoài Viên không thay đổi: "Chỉ có nàng ấy lợi hại, Trầm gia đều biết đưa Bình Nghiêm tới đây ăn tết, duy chỉ có nàng ấy, phẩm giá lớn, ta phái người đi đón, nàng ấy cũng không trở về, còn không cho hài tử trở về!”
“Được rồi!” Tạ Thanh Vân trầm giọng cắt đứt cơn giận dữ của nàng ấy: "Nay là ngày tốt, không nói những lời này nữa.”
Tiêu Hoài Viên lúc này mới bất mãn bĩu môi, trưởng tẩu mở miệng, nàng ấy mất hứng cũng không tiện phản bác.
Sắc mặt Tiêu phu nhân cũng không tốt lắm, đã lâu không thấy môi bà mím chặt như vậy, trong tay còn cầm một tờ giấy, liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy mặt sau, nhưng mơ hồ nhìn thấy phía trên nhiều nhất là một hàng chữ.
Tâm tình bà không tốt, trên tay dùng sức bóp nát giấy.
Chờ khi con dâu cắt ngang lời oán giận của nữ nhi, bà mới rũ mắt nói: "Mặc cho con bé đi, nhà chúng ta cái này..."
Nói đến một nửa, động tĩnh của Yến Thu Xuân kinh động đến bà.
Tiêu phu nhân ngước mắt lên, nhìn thần sắc nhu hòa theo bản năng của bà, đáy mắt tựa hồ lại có chút bi thương, bà thoải mái gấp tờ giấy trong tay lại, lấy lại tinh thần: "A Xuân tới đây, mau tới đây ngồi.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- bình luận