Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông - Chương 30

Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông Chương 30
Hàn Mộng Khuê phần nào đoán ra được thân phận của những người này, cũng dẫn hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, lần đầu tiên dính đến hoàng thất, đầu choáng mắt hoa, tuy có chí hướng trị quốc an bình, nhưng mà những thứ này đến quá bất chợt và hỗn loạn. Tổng cộng bốn người, ở trong một cái trấn chết, hắn nhìn thị vệ của phiên vương (lính của vua nước thuộc địa) một chút, mạnh mẽ hơn mình nhiều, mặc dù nhìn có vẻ thẩn trọng ôn nhã, nhưng thái độ ổn định, tuyệt đối không phải là một tên thư sinh, mà chính mình đứng bên người hoàng đế, thần xui quỷ khiến trở thành thị vệ của Hoàng Đế, nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra chút dáng vẻ. Nhìn lại Phiên Vương đối diện, thất kinh, cử chỉ không chút chừng mực, đang nghe nói là cái trấn này đâu đâu cũng có người chết, nhưng mà bản thân đầu tiên thấy những đầu lâu của người chết này, đã khiến hắn hồn vía lên mây, lầm bà lầm bầm nói rất nhiều điều vô nghĩa, tiểu Hoàng Đế thậm chí cũng không thèm phản ứng lại hắn.

Hàn Mộng Khuê biết không thể ngồi chờ chết được, nhưng mà lại không có chủ ý gì, “Hoàng Thượng, vậy không phải bây giờ chúng ta nên lập tức rời khỏi trấn?”

“Nếu như là ta, ta đã sớm ở bên trong trấn mai phục xung quanh rồi, chúng ta đợi đi.” Cảnh Hi Miểu nắm chặt thanh kiếm trong tay, nó hiện tại đã thành một cây gậy chống. Lông mày y nhíu chặt, Hàn Mộng Khuê nhìn dáng vẻ chật vật của y cảm thấy rất có lỗi, nhưng mà Cảnh Hi Miểu dường như cũng không quá để ý, có thể chỉ là hiện tại, nguy cơ trước mặt y còn không kịp quan tâm. Hàn Mộng Khuê có một ý nghĩ, “Nhưng mà Hoàng Thượng, nếu như bọn chúng bắt chúng ta ở đây, chính là chúng ta cùng với đám xác chết đầy đất này, ý ta nói là, dựa vào mấy người chúng ta thì không thể nào giết chết được nhiều người như vậy được, hơn nữa những người này đã chết mấy ngày rồi.”

“Ngươi nói rất đúng.” Cảnh Hi Miểu nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, cũng còn tốt, ở nơi máu tanh hoảng sợ như này còn có một đầu óc sáng tỏ, “Chúng ta ở đây ngừng lại cũng không nói rõ được cái vấn đề gì. Nếu như xảy ra chuyện thêm lần nữa, giải thích là phương pháp tốt. Đầu tiên lúc chúng ta còn đang ở quận Thông Bình, có người giật dây tể tướng vùng lân cận của Phúc Ninh Vương tàn sát khu vực gần Phúc Ninh Vương, Cảnh Tường cùng triều đình lúc đó khoanh vùng trấn này, đem đàn ông chặt hết đầu mang về phiên quốc Phúc Ninh, nói cho Phúc Ninh Vương biết bọn họ bị Cảnh Tường công kích, đồng thời đã khai chiến, bọn họ đã giết gần hai ngàn binh lính của Cảnh Tường, nói cho Phúc Ninh Vương biết giao chiến đã không thể tránh khỏi.”

Cảnh Hi Miểu liếc mắt nhìn Cảnh Dụ dường như đang muốn ói, không để ý tới mà tiếp tục nói, “Sau đó trẫm bị người đưa đến nơi này, chủ ý của bọn họ nhất định không phải là để cái trấn này bị phát hiện, này hoàn toàn là trẫm…. thị vệ đánh bậy đánh bạ đã dẫn đến, bọn họ muốn đem trẫm đến ranh giới của Cảnh Tường, sau đó vào lúc này, quân đội của Phúc Ninh Vương ồ ạt tiến công khơi mào tranh chấp với Cảnh Tưởng. Nếu như sự việc thuận lợi, đối với Thái Úy coi như là — Phúc Ninh Vương vô cớ công kích Cảnh Tường hiện đang suy yếu, đồng thời chiếm lĩnh hai mảnh đất phong (đất được cấp) của Phúc Ninh Vương cùng Duệ Khánh Vương, sau đó vào lúc này lại xuất hiện Hoàng Đế ở đây, nói đúng là hành vi trước kia của Phúc Ninh Vương bị Hoàng Thượng bày mưu đặt kế, Thái Úy sẽ cho rằng bước kế tiếp của Hoàng Đế là ý đồ liên kết với Dục Giang Vương, ba mảnh đất phong của Cảnh Thị liên hợp lại ủng hộ Hoàng Đế đánh dẹp loạn thần tặc tử. Dĩ nhiên Hoàng Đế sẽ không thể nào thành công, Thái Úy sẽ dựa theo nặng nhẹ mà sắp đặt chiến lược mới, hắn sẽ cắt nhường đất cho Man Tộc đổi lấy biên cương phía bắc tạm thời yên ổn, lại tiếp tục phát binh đem nơi này san thành bình địa, lo rằng nơi đây sẽ rơi vào một đại hỗn chiến, tất cả Cảnh thị ở bên trong trận hỗn chiến này cũng sẽ bị tiêu diệt hết, đương nhiên còn tùy theo thiên hạ đại loạn đến đâu.” Biết đâu còn tùy vào Tương Lý Nhược Mộc đối với mình thất vọng cực độ, ngực Cảnh Hi Miểu ê ẩm đau đớn. “Mộc Tộc có lẽ sẽ thừa dịp loạn mà tấn công Trung Thổ.”

“Lẽ nào những thứ này đều là…” Hàn Mộng Khuê nhìn tiểu Hoàng Đế, tin là y lần này là phân tích.

“Không phải là chủ ý của Quách Hiền,” Cảnh Hi Miểu biết hắn muốn nói cái gì, “Tể tướng của phiên quốc đều là do triều đình chọn lão thần trụ cột nhậm chức, ý định làm hạn chế quyền hạn của phiên vương. Mà nàng lại có thể chịu đựng dù chỉ là một người giang hồ, nàng không có cách nào chỉ huy một lão thần triều đình, không đúng, khẳng định không phải nàng, nàng cũng chỉ là một con cờ trong chiến thuật của người này, vì đem trẫm từ bên người Thái Úy tách ra.” Cảnh Hi Miểu suy tư, ở trong điền trang của Quách Hiền, hắn đảm nhiệm, đây thực sự là ở sau Hoàng Tước không nhìn xa trông rộng, bản thân thực sự ngu xuẩn, nhưng mà tình huống kia, y không cách nào không nghĩ đến Tương Lý Nhược Mộc, thế nào cũng đều là chết, y căn bản không có quyền lựa chọn, “Người vận hành tất cả những thứ này nhất định đến từ trung tâm quyền lực, là phủ Thái Úy kia.”

“Không phải là do chính Thái Úy chứ?” Cảnh Dụ nhớ tới biệt hiệu tướng quâng đồ phu kia (người làm nghề sát sinh – ví với kẻ giết hại nhân dân) kia liền run lên.

“Không thể nào là hắn”, Cảnh Hi Miểu nhịn không được nói, nếu như hắn muốn giết ta, ở trên giường cắt đứt cổ ta càng bớt chút việc rồi– đột nhiên ý thức được bản thân lại nghĩ tới việc này, Cảnh Hi Miểu mặt đột nhiên đỏ lên(Matcha: ờ, giết đâu không giết, lựa trên “giường” mà giết:v chưa ăn được giết cái gì mà giết:v:v:v. Ú: sao mới nhỏ mà lại vậy con =3=), “Cũng có thể là toàn bộ phủ Thái Úy có tâm nguyện này, bởi vì bọn họ cảm thấy Thái Úy sẽ không hạ thủ được mà giết vị Hoàng Đế này, vì vậy nơi này cần được thúc đẩy một cái.” Thanh âm Cảnh Hi Miểu trở nên nhẹ dần, nhưng lại lập tức nghĩ đến, nhất định phải chấm dứt những chuyện đã xảy ra kia, cùng tưởng tượng những điều sắp sửa phát sinh, ý nghĩ đột nhiên lóe lên, “Ngươi đơn thân đi ra ngoài là tình huống ngoại lệ, Phúc Ninh Vương, Hoàng Đế có thể thoát khỏi kiểm soát của phủ Thái Úy, cũng là tình huống ngoại lệ, nhưng mà này cũng không đủ để thay đổi kế hoạch, tuy rằng bọn họ tạm thời có thể không tìm được trẫm và ngươi, nhưng chúng ta không thể tự vệ, bị tìm thấy là chuyện sớm hay muộn thôi, sự mất tích của chúng ta đối với kế hoạch của họ không có ảnh hưởng lớn. Vì vậy, vì vậy… Phiên quốc Phúc Ninh Vương vẫn phát động tiến công với Cảnh Tường, tể tướng của ta– nhất định đã tập kết quân đội, bọn họ nhất định đang trên đường đến đây. Ha, chúng ta nhất định phải quay về, quay về trong quân đội tìm kiếm cơ hội đoạt lại binh quyền phiên quốc, Phúc Ninh Vương, bọn họ không nghĩ đến chúng ta sẽ quay lại đâu, đây là phương pháp duy nhất.”

“Hoàng Thượng”, Hàn Mộng Khuê giác ngộ ra, “Nhưng mà nếu như Thái Úy phát hiện người ở trong quân đội của phiên quốc….”

“Mặc kệ làm thế nào, theo thời gian mà xoay chuyển, cuối cùng phủ Thái Úy đều sẽ hướng Thái Úy nghĩ như vậy, cảm thấy trẫm là theo phiên quốc hòa lẫn cùng nhau.” Tay Cảnh Hi Miểu đang run, y dùng tay còn lại nắm lấy, tận lực che giấu nội tâm chính mình đang khủng hoảng khẩn thiết trước mặt những người này, y hạ quyết tâm, hoặc là nói y biết ít nhất để mấy người này, đặc biệt Phúc Ninh Vương cho là y đã hạ quyết tâm, mới có thể vứt bỏ tất cả kẻ chỉ điểm là chuyện duy nhất có thể làm, “Nhất định phải quay về tìm quân đội của ngươi, Cảnh Dụ”, Cảnh Hi Miểu ngước mặt lên nhìn Tề Vọng Thư, người từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đến đáng sợ ở bên cạnh cạnh Dụ, Cảnh Hi Miểu còn nhỏ, nhưng mà cũng không hề ngốc, sống ở trung tâm người quyền lực, đối với người khác đặc biệt mẫn cảm, người kia chính là có năng lực nắm quyền lực. Cảnh Hi Miểu đã gặp Tề Vọng Thư vài lần, đã nói vài câu, nhưng kinh ngạc là y chính là loại người như vậy, y trực tiếp hỏi Tề Vọng Thư, “Thu hồi quân đội Cảnh Dụ, ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?”

Trên khuôn mặt thon gầy của Tề Vọng Thư lướt qua một tia thông suốt, trả lời cực kỳ ngắn gọn, “Bảy phần mười.” Hắn tin rằng tiểu Hoàng Đế đối với hắn phân tích cụ thể không cảm thấy hứng thú chút nào, tiểu Hoàng Đế này rất kỳ quái, rõ ràng là hài tử được nuông chiều từ nơi cung vàng điện ngọc, nhưng mà lại là người rất tài giỏi, việc gì cũng phải tự tay làm, người mà y cần phải là kẻ thật sự tài giỏi và phải làm nên chuyện, còn những việc khác y không hề quan tâm. Người đứng đầu như vậy, khiến người ta cảm thấy rất hài lòng.

“Rất tốt”, Cảnh Hi Miểu lại nhìn hắn một chút, “Rất tốt, tình hình trước mắt, đã không thể cầu tốt hơn được nữa.” Cảnh Dụ kinh ngạc nhìn Tề Vọng Thư một cái, lại nhìn Hoàng Đế một cái, Cảnh Hi Miểu đã phớt lờ hắn, cùng Tề Vọng Thư chậm rãi bắt đầu định ra kế hoạch con đường quay về, thỉnh thoảng còn cùng Hàn Mộng Khuê dò hỏi lộ trình một hồi.

Cảnh Dụ im lặng nửa ngày, “Hoàng Thượng.”

“Bắt đầu từ bây giờ, không nên để cho người khác cảm thấy rằng ta là Hoàng Thượng, Phúc Ninh Vương”, Cảnh Hi Miểu lạnh lùng nhìn hắn, Cảnh Dụ lập tức im lặng trở lại, Cảnh Hi Miểu nói tiếp, “Ta cũng cảm thấy tể tướng của Phúc Ninh Vương vì coi trọng tốc độ tiến công nhất định sẽ lựa chọn con đường gần nhất.”

Cảnh Hi Miểu quay đầu lại nhìn Phúc Ninh Vương, nếu như mình chết rồi, Tương Lý Nhược Mộc còn không muốn xưng vương, như vậy Cảnh Dụ liền là Hoàng Đế tiếp theo, vì vậy hắn là một trong bốn người có khả năng còn sống nhất. Cảnh Hi Miểu đem bàn tay hướng về hắn, bàn tay mở ra, bên trong là một khối ngọc cổ màu trắng, “Nếu như ta bị xử tử, ta chết, sau này ngươi liền đem cái này trao trả cho Tương Lý Nhược Mộc.” Đây là đồ vật duy nhất Tương Lý Nhược Mộc cho ta, trong lòng Cảnh Hi Miểu bổ sung nói, nếu như trước khi ta trưởng thành đã bị xử tử, cũng không cần giữ lại nó.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận