[BHTT] Tục Mệnh - Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
Chương trước- Chương 1: Sao có được đôi mắt âm dương
- Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy
- Chương 3: Sao không thể buông bỏ hận thù
- Chương 4: Sao thành quỷ cũng ăn quỷ
- Chương 5: Sao có thể tương kế tựu kế
- Chương 6: Sao gặp quỷ vào ban ngày
- Chương 7: Sao trên bút còn khắc chữ
- Chương 8: Sao đưa tới một nữ quỷ
- Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranh
- Chương 10: Sao có thể kết huyết khế
- Chương 11: Sao có thể sai quỷ làm việc ác
- Chương 12: Sao chê dương thọ quá dài
- Chương 13: Sao dọa đại sư bỏ chạy
- Chương 14: Sao trong lòng lại mang ý xấu
- Chương 15: Sao nói dối thử nàng ấy
- Chương 16: Sao có thể là quỷ quái tầm thường
- Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào
- Chương 18: Sao bị dọa đến không dám động
- Chương 19: Sao lại mua con vật nhỏ này
- Chương 20: Sao ấm ức đáng thương như vậy
- Chương 21: Sao dặn dò tha thiết như thế
- Chương 22: Sao lai lịch cũng không biết
- Chương 23: Sao làm bộ làm tịch như thế
- Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
- Chương 25: Sao có thể có tấm lòng tốt
- Chương 26: Sao bỗng nhiên thắt cổ tự vẫn
- Chương 27: Sao không vạch trần tội trạng của nàng ta.
- Chương 28: Sao có thi thể lại không thấy hồn
- Chương 29: Sao còn dùng người sống nuôi quỷ.
- Chương 30: Sao bị dọa đến trượt chân khỏi sườn núi
- Chương 31: Sao có thể vẽ được tinh tế
- Chương 32: Sao gặp phải hòa thượng kỳ lạ
- Chương 33: Sao mới có thể dụ nói ra
- Chương 34: Sao hẹn giờ Tý gặp nhau.
- Chương 35: Sao đi lâu như vậy mới trở về.
- Chương 36: Sao làm việc cẩu thả này
- Chương 37: Sao bị bệnh chỉ trong một đêm.
- Chương 38: Sao ẩn giấu thù hận như thế
- Chương 39: Sao chôn xương cốt dưới nhà
- Chương 40: Sao giấu xác trẻ sơ sinh
- Chương 41: Sao muốn hồn trẻ sơ sinh nhập vào bụng
- Chương 42: Sao lòng tham không đáy như vậy.
- Chương 43: Sao khiến hắn nói ra sự thật.
- Chương 44: Sao tính kế rõ ràng như vậy.
- Chương 45: Sao giải hương rối.
- Chương 46: Sao trong lòng có quỷ.
- Chương 47: Sao bị xem là nàng.
- Chương 48: Sao mới có thể mượn tay người khác.
- Chương 49: Sao cởi bỏ giam cầm cho nhị nương.
- Chương 50: Sao muốn đi khai quan nghiệm thi.
- Chương 51: Sao thật sự thiếu một thứ.
- Chương 52: Sao thật sự giấu xác trẻ sơ sinh.
- Chương 53: Sao chân tướng là như thế.
- Chương 54: Sao sợ tới mức bỏ chạy hết.
- Chương 55: Sao bởi vì lòng tham không đáy.
- Chương 56: Sao trong phủ đều bị chết hoặc điên.
- Chương 57: Sao phải qua đêm ở ngoại ô.
- Chương 58: Sao lại đuổi theo nàng
- Chương 59: Sao đường xá xa xôi như vậy.
- Chương 60: Sao khách điếm thật sự có quỷ.
- Chương 61: Sao có thể gặp được chưởng quầy
- Chương 62: Sao chỉ có thể vào không thể ra.
- Chương 63: Sao có con chim giả tới
- Chương 64: Sao chỉ muốn nói lời giải thích
- Chương 65: Sao tiểu quỷ không vào Hoàng Thành.
- Chương 66: Sao có một căn phòng trống
- Chương 67: Sao không phải là con đẻ của bà ngoại
- Chương 68: Sao lại là đứa trẻ bị bỏ trong núi
- Chương 69: Sao lặng lẽ lên núi tra xét.
- Chương 70: Sao có cá yêu giữ miếu
- Chương 71: Sao cá yêu không nói sự thật.
- Chương 72: Sao chưa từng gặp kẻ thù này.
- Chương 73: Sao nàng cũng có đôi mắt Âm Dương.
- Chương 74: Sao còn liên quan với nhau.
- Chương 75: Sao không thể mời pháp sư đến.
- Chương 76: Sao còn gánh tai họa cho quỷ
- Chương 77: Sao có thù hận lớn như vậy.
- Chương 78: Sao phía sau còn có bí ẩn.
- Chương 79: Sao có thể là Động Hành Quân
- Chương 80: Sao tu luyện Vô tình pháp
- Chương 81: Sao còn thờ cúng tượng đá
- Chương 82: Sao còn ẩn giấu một thứ tà ám.
- Chương 83: Sao quỷ đói không thể nói chuyện.
- Chương 84: Sao quan binh điều tra khắp nơi.
- Chương 85: Sao trốn trốn tránh tránh như thế.
- Chương 86: Sao Hoàng Thành không chấp nhận nàng.
- Chương 87: Sao đến Bồng Châu tìm người.
- Chương 88: Sao còn ẩn giấu thân thể
- Chương 89: Sao yêu quái tới chặn đường
- Chương 90: Sao không đáp không để ý tới
- Chương 91: Sao trên lưng giấu vảy cá.
- Chương 92: Sao khảm vảy cá vào hồn
- Chương 93: Sao hành động bất ngờ như vậy
- Chương 94: Sao lại vẽ một mảnh thiên địa
- Chương 95: Sao còn sát hại lẫn nhau
- Chương 96: Sao quỷ này còn có nguyên thân.
- Chương 97: Sao Hồng Long đuổi theo.
- Chương 98: Sao còn lợi hại hơn tiên khí
- Chương 99: Sao đưa Xích Huyết Hồng Long tới.
- Chương 100: Sao khiến Hồng Long rời đi.
- Chương 101: Sao còn yêu cầu đồ vật
- Chương 102: Sao còn lừa gạt quỷ.
- Chương 103: Sao nàng thật sự không phải là người.
- Chương 104: Sao vào Thành quỷ tìm đồ vật.
- Chương 105: Sao mua túi thơm tặng nàng ấy.
- Chương 106: Sao chặt đứt Họa Túy
- Chương 107: Sao cắn cả khóe môi
- Chương 108: Sao nhận nàng làm chủ bút
- Chương 109: Sao gϊếŧ người trong đêm mưa
- Chương 110: Sao trong thôn có quỷ ám
- Chương 111: Sao đi theo nàng ấy lên núi
- Chương 112: Sao chịu thương chịu khó như vậy
- Chương 113: Sao sạch sẽ quá mức như vậy
- Chương 114: Sao lại là Trần Lương Điếm
- Chương 115: Sao tình nguyện lừa chính mình.
- Chương 116: Sao chờ đến công dã tràng
- Chương 117: Sao tự lừa chính mình
- Chương 118: Sao ghét nước vì điều này.
- Chương 119: Sao nhận lỗi khó như vậy
- Chương 120: Sao vẽ con rối thay thế mình.
- Chương 121: Sao còn bắt chẹt nàng.
- Chương 122: Sao dùng mực ngâm đầm khô.
- Chương 123: Sao đáy đầm rỗng tuếch
- Chương 124: Sao vẫn làm người phàm tốt hơn
- Chương 125: Sao Quỷ Vương ấn có công dụng này
- Chương 126: Sao để dưỡng anh chạy thoát
- Chương 127: Sao vì vậy mới lấy mắt đầm.
- Chương 128: Sao mua nhiều cá như vậy
- Chương 129: Sao trộm nuôi yêu quỷ
- Chương 130: Sao mèo yêu báo ân.
- Chương 131: Sao mới có thể buông bỏ
- Chương 132: Sao hoàn hồn vì nguyên nhân này
- Chương 133: Sao có ý tưởng không an phận.
- Chương 134: Sao phân thần thức ra
- Chương 135: Sao không thấy những quỷ binh
- Chương 136: Sao có nước trào ra từ dưới đất
- Chương 137: Sao nhảy xuống dưới nước
- Chương 138: Sao đi con đường xưa của hắn
- Chương 139: Sao có chiếc kiệu đỏ thẫm
- Chương 140: Sao tiên hạt ngậm tơ lụa tới
- Chương 141: Sao lại đi đến thế gian
- Chương 142: Sao xuân thu của thế gian ngắn như vậy
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
[BHTT] Tục Mệnh
Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
Dung Ly lắc đầu, nắm Họa Túy hỏi: "Nếu quỷ áo xanh chưa từng bị thương, ngươi đấu với nàng ta, có mấy phần thắng?"
Hoa Túc không đáp lại, bình tĩnh nhìn nàng một lát, đột nhiên đi tới, ngón tay lạnh lẽo cầm lấy mép chăn, thay nàng xê dịch góc chăn, che chiếc cằm nhỏ gầy cũng đôi môi tái nhợt của nàng lại, tựa như đang lệnh nàng ngậm miệng nói chuyện thận trọng.
Dung Ly im lặng, nghe thấy Hoa Túc nói: "Ngủ đi."
Hoa Túc đi đến bàn trang điểm, chống người chầm chậm ngồi xuống. Nàng ấy kéo vải lụa che mặt xuống, soi gương vuốt vuốt đầu tóc rối bù, quanh thân tràn ra quỷ khí lạnh lẽo sâu thẳm.
Quỷ khí như sương như khói chậm rãi ngưng tụ thành một bàn tay không xương, nâng mái tóc dài trắng đen đan xen của nàng ấy lên, không nhanh không chậm bện thành bím tóc rời rạc.
Trên bàn trang điểm đặt một chiếc đèn, ánh đèn chiếu vào gương đồng, Dung Ly mở to mắt, nhìn thấy rõ ràng, không có bóng quỷ nào trong gương đồng.
Dung Ly nhắm mắt lại, đầu lưỡi chuyển động, âm thầm đọc tên của cây bút trúc này —— Họa Túy.Tục Mệnh - Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
Sáng sớm hôm sau, khắp nơi sương mù mênh mông, sương mù dày đặc vô cùng kỳ quái, mưa rơi tí tách, làm mái ngói vang lên lộp bộp.
Cửa phòng chất củi bị đẩy ra, một gã sai vặt theo lệ đến đưa cháo, ai ngờ, hôm nay vừa mới mở cửa, tỳ nữ bên trong liền giãy giụa như bị điên rồi, chui rúc vào đống củi, đầu cũng không dám nâng lên.
Gã sai vặt bị dáng vẻ này của nàng ta dọa sợ, suýt nữa làm đổ cháo, khó hiểu nói: "Ta tới đưa cháo, lão gia cùng cô nương mấy ngày gần đây đều không đề cập gì đến ngươi, không nói phạt thế nào."
Nhưng Ngọc Trác vẫn run rẩy cả người, nói chuyện ấp a ấp úng, lại thật nhỏ giọng, gã sai vặt đành phải buông chén xuống, tới gần hỏi: "Ngươi đang nói cái gì, ta không phải do lão gia sai tới phạt ngươi, ngươi sợ cái gì."
Ngọc Trác mấp máy môi nói: "Quỷ, quỷ, có quỷ ——"
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trừng to, khuôn mặt kia còn dọa người hơn cả lệ quỷ, đầu đụng vào cằm của gã sai vặt.
Gã sai vặt ngã ngồi trên đất, che chiếc cằm bị đụng đau, thấy nàng ta nhặt củi làm bộ muốn khua, vội vàng đứng lên bỏ chạy, ra ngoài còn không quên khóa cửa phòng lại lần nữa.
Tiểu Phù ngủ ngon một đêm, sáng tỉnh dậy sớm, nghe thấy tiếng động lập tức ra ngoài xem, bắt gặp gã sai vặt đang cất bước bỏ chạy liền hỏi: "Sao vội vội vàng vàng như vậy, cũng không sợ làm ồn các chủ nhân."
Gã sai vặt chỉ vào phòng chất củi nói: "Tỳ nữ bị nhốt ở trong kia, không biết sao lại nổi điên lên."
Ngay lúc này cửa phòng Mông Nguyên cũng mở ra, tỳ nữ của nàng ta hỏi với vẻ mặt phiền muộn: "Ai nổi điên?"
"Ngọc Trác, Ngọc Trác điên rồi." Gã sai vặt nuốt một chút, thở gấp nói.
Tỳ nữ của Mông Nguyên khinh thường nói: "Sao đột nhiên nổi điên rồi, hôm qua không phải còn tốt sao." Nàng như bỗng nhiên nghĩ đến việc gì, sắc mặt chợt biến đổi, vội vội vàng vàng khép cửa lại.
Dung Ly còn nằm ở trên giường, dù chưa thức dậy, nhưng cũng nghe được tiếng động ngoài phòng. Nàng không nhanh không chậm ngồi dậy, không đợi Tiểu Phù trở về, tự mình rửa mặt súc miệng, mặc xiêm y vào.
Hoa Túc vẫn giữ tư thế ngồi trước bàn trang điểm như đêm qua, nghe tiếng nàng đứng dậy, mới quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Dung phủ này thật sự ngày ngày đều có trò hay."
Dung Ly ôm lò sưởi tay mà Tiểu Phù đã chuẩn bị sẵn trước đó, đón nhận ánh mắt của Hoa Túc sau đó mới thản nhiên nói: "Tỳ nữ kia, có lẽ là bị ta dọa sợ." Nàng nói quá mức bình tĩnh, trong mắt không thấy một chút áy náy nào.
"Ngươi cố ý." Hoa Túc nói.
Hai mắt Dung Ly cong lên, coi như cam chịu.
"Ngươi dọa nàng ta làm chi." Hoa Túc tạm dừng, lại nói: "Nếu thật sự căm thù đến tận xương tuỷ, sao không diệt trừ nàng ta cho xong chuyện."
Lời nói này bình tĩnh vững vàng, thật sự không xem trọng tính mạng con người.
Dung Ly chậm rãi nói: "Lúc trước ta ngã xuống hồ là bởi vì nàng ta, nàng ta là do Tam phu nhân phái tới, có lẽ biết được một số việc, cũng không biết bị thu mua như thế nào mà lại cam tâm tình nguyện đến vậy."
"Ngươi nghĩ rất chu toàn." Hoa Túc nói.
Dung Ly nhẹ nhàng nói, rõ ràng dáng vẻ trông yếu ớt, nhưng lời nói ra lại không dịu dàng, "Không nói đến chu toàn, nhưng cầu tam nương đêm không thể ngủ."
Nàng ra ngoài, vừa lúc thấy Mông Nguyên từ trong phòng đi ra, giống như vô tình nói: "Chẳng lẽ nha đầu kia bị thứ gì dọa?"
Gã sai vặt vốn đang hoảng hốt, thấy Đại cô nương càng hoảng loạn hơn, ấp úng nói: "Nàng, nàng ta nói, nàng ta nhìn thấy quỷ."
Dung Ly ngước mắt lên, kinh ngạc hỏi: "Nàng ta bị dọa đến mức đó, không biết đã thấy quỷ gì."
Mông Nguyên nắm chặt khăn, giả vờ trấn định nói: "Đi báo cho lão gia, việc này truyền ra ngoài không tốt cho Dung phủ, chớ nên rêu rao."
Dung Ly gật đầu, "Mau chút, trên đường đừng trì hoãn."
Gã sai vặt cất bước bỏ chạy trong mưa, xông vào sương mù.
Sương mù này thật lạ lùng, mảnh đất Kỳ An đã từ lâu không có sương mù lớn như vậy, đi ra ngoài vài bước là một màu trắng xoá, không thấy rõ cái gì, như bị tấm lụa mỏng che mắt.
Tiểu Phù vội vàng trở về phòng, đỡ Dung Ly nói: "Cô nương, sao người lại thức dậy."
Dung Ly vỗ vỗ cánh tay của nàng ấy, nói lời ám chỉ: "Đêm qua ta bị yểm, không biết có phải nàng ta bị ta dọa sợ hay không, nhưng ta...... sao có thể dọa nàng ta thành thế này."
"Nhất định là do trong lòng nàng ta có quỷ, không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!" Tiểu Phù hừ lạnh một tiếng.
Nơi xa, nét mặt Mông Nguyên hơi thay đổi.
Mưa dần dần nhỏ lại, gió lớn nhưng cũng không thể thổi tan sương mù, nước mưa rả rích lăn tăn dưới mái hiên, rơi xuống đầu Dung Ly.
Dung Ly lui lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, nói: "Hôm nay thật kỳ quái, gió lớn cũng đành thôi, sao sương mù cũng dày như vậy."
"Chúng ta vào phòng đi, đừng để nước mưa dính lên người." Tiểu Phù lót dép, đưa tay che trên trán Dung Ly.
"Không vào phòng, đứng đây chờ cha đến." Dung Ly lấy tay nàng ấy ra, "Nếu ngươi muốn che mưa cho ta, không bằng vào trong lấy dù."
Tiểu Phù lúng túng "À" một tiếng, vội vàng vào phòng tìm dù.
Vừa lúc Hoa Túc từ trong phòng đi ra, vươn bàn tay trắng nõn từ trong áo đen ra ngoài mái hiên. Mu bàn tay nàng ấy lập tức bị dính chút hạt mưa phùn, sương mù dường như tan ra khi chạm vào tay nàng ấy.
Dung Ly nhìn sửng sốt, lại không tiện mở miệng.
"Đây không phải sương mù bình thường." Hoa Túc nhíu mày, lui về ngưỡng cửa, "Có người bày trận pháp."
Dung Ly giơ tay che miệng, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ do quỷ áo xanh làm?"
"Chưa chắc, hiện giờ Kỳ An quỷ khí ngập trời, quỷ quái tề tụ về đây, cho nên khắp nơi đều là hòa thượng đạo sĩ, ngay cả những kẻ giả danh lừa bịp cũng muốn có được một phần lợi, bày trận có thể là quỷ quái, cũng có thể là hòa thượng đạo sĩ." Hoa Túc lạnh mặt, nói tiếp: "Thành Kỳ An này, sợ là không được an bình."
Nàng ấy thu tay lại, vân vê hạt mưa dính trên đầu ngón tay, "Lần này có sợ không?."
Dung Ly nhẹ nhàng mỉm cười, không trả lời, trên mặt dính chút nước mưa, nốt ruồi nơi đuôi mắt cũng ướŧ áŧ theo.
Tiểu Phù đi ra ngoài, mở dù che trên đầu nàng.
Qua một lát, Dung Trường Đình quả thực tới đây, hắn thấy Dung Ly đứng bình yên vô sự, thở dài nhẹ nhõm một hơi mới sai người mở cửa phòng chất củi.
Trong phòng, Ngọc Trác cuộn người lại, miệng còn nhắc mãi "Có quỷ".
Dung Trường Đình nhíu mày: "Thật sự có chuyện ma quỷ sao?"
Tiểu Phù cầm dù, quan sát sắc mặt cô nương nhà mình một chút, nhỏ giọng nói: "Lão gia, đêm qua cô nương bị yểm, ban đêm mất hồn mất vía ra khỏi phòng, có lẽ Ngọc Trác nhìn thấy cô nương, nàng ta sợ như vậy, chẳng lẽ là...... Trong lòng có quỷ?"
Dung Ly rũ mắt, khóe môi hơi cong lên, lại chầm chậm hạ xuống.
Hoa Túc đứng ngay ngưỡng cửa, lạnh lùng cười nhẹ một cái, đôi môi đỏ không tiếng động nói thầm, "Hồ ly."
Hoa Túc không đáp lại, bình tĩnh nhìn nàng một lát, đột nhiên đi tới, ngón tay lạnh lẽo cầm lấy mép chăn, thay nàng xê dịch góc chăn, che chiếc cằm nhỏ gầy cũng đôi môi tái nhợt của nàng lại, tựa như đang lệnh nàng ngậm miệng nói chuyện thận trọng.
Dung Ly im lặng, nghe thấy Hoa Túc nói: "Ngủ đi."
Hoa Túc đi đến bàn trang điểm, chống người chầm chậm ngồi xuống. Nàng ấy kéo vải lụa che mặt xuống, soi gương vuốt vuốt đầu tóc rối bù, quanh thân tràn ra quỷ khí lạnh lẽo sâu thẳm.
Quỷ khí như sương như khói chậm rãi ngưng tụ thành một bàn tay không xương, nâng mái tóc dài trắng đen đan xen của nàng ấy lên, không nhanh không chậm bện thành bím tóc rời rạc.
Trên bàn trang điểm đặt một chiếc đèn, ánh đèn chiếu vào gương đồng, Dung Ly mở to mắt, nhìn thấy rõ ràng, không có bóng quỷ nào trong gương đồng.
Dung Ly nhắm mắt lại, đầu lưỡi chuyển động, âm thầm đọc tên của cây bút trúc này —— Họa Túy.Tục Mệnh - Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
Sáng sớm hôm sau, khắp nơi sương mù mênh mông, sương mù dày đặc vô cùng kỳ quái, mưa rơi tí tách, làm mái ngói vang lên lộp bộp.
Cửa phòng chất củi bị đẩy ra, một gã sai vặt theo lệ đến đưa cháo, ai ngờ, hôm nay vừa mới mở cửa, tỳ nữ bên trong liền giãy giụa như bị điên rồi, chui rúc vào đống củi, đầu cũng không dám nâng lên.
Gã sai vặt bị dáng vẻ này của nàng ta dọa sợ, suýt nữa làm đổ cháo, khó hiểu nói: "Ta tới đưa cháo, lão gia cùng cô nương mấy ngày gần đây đều không đề cập gì đến ngươi, không nói phạt thế nào."
Nhưng Ngọc Trác vẫn run rẩy cả người, nói chuyện ấp a ấp úng, lại thật nhỏ giọng, gã sai vặt đành phải buông chén xuống, tới gần hỏi: "Ngươi đang nói cái gì, ta không phải do lão gia sai tới phạt ngươi, ngươi sợ cái gì."
Ngọc Trác mấp máy môi nói: "Quỷ, quỷ, có quỷ ——"
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trừng to, khuôn mặt kia còn dọa người hơn cả lệ quỷ, đầu đụng vào cằm của gã sai vặt.
Gã sai vặt ngã ngồi trên đất, che chiếc cằm bị đụng đau, thấy nàng ta nhặt củi làm bộ muốn khua, vội vàng đứng lên bỏ chạy, ra ngoài còn không quên khóa cửa phòng lại lần nữa.
Tiểu Phù ngủ ngon một đêm, sáng tỉnh dậy sớm, nghe thấy tiếng động lập tức ra ngoài xem, bắt gặp gã sai vặt đang cất bước bỏ chạy liền hỏi: "Sao vội vội vàng vàng như vậy, cũng không sợ làm ồn các chủ nhân."
Gã sai vặt chỉ vào phòng chất củi nói: "Tỳ nữ bị nhốt ở trong kia, không biết sao lại nổi điên lên."
Ngay lúc này cửa phòng Mông Nguyên cũng mở ra, tỳ nữ của nàng ta hỏi với vẻ mặt phiền muộn: "Ai nổi điên?"
"Ngọc Trác, Ngọc Trác điên rồi." Gã sai vặt nuốt một chút, thở gấp nói.
Tỳ nữ của Mông Nguyên khinh thường nói: "Sao đột nhiên nổi điên rồi, hôm qua không phải còn tốt sao." Nàng như bỗng nhiên nghĩ đến việc gì, sắc mặt chợt biến đổi, vội vội vàng vàng khép cửa lại.
Dung Ly còn nằm ở trên giường, dù chưa thức dậy, nhưng cũng nghe được tiếng động ngoài phòng. Nàng không nhanh không chậm ngồi dậy, không đợi Tiểu Phù trở về, tự mình rửa mặt súc miệng, mặc xiêm y vào.
Hoa Túc vẫn giữ tư thế ngồi trước bàn trang điểm như đêm qua, nghe tiếng nàng đứng dậy, mới quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Dung phủ này thật sự ngày ngày đều có trò hay."
Dung Ly ôm lò sưởi tay mà Tiểu Phù đã chuẩn bị sẵn trước đó, đón nhận ánh mắt của Hoa Túc sau đó mới thản nhiên nói: "Tỳ nữ kia, có lẽ là bị ta dọa sợ." Nàng nói quá mức bình tĩnh, trong mắt không thấy một chút áy náy nào.
"Ngươi cố ý." Hoa Túc nói.
Hai mắt Dung Ly cong lên, coi như cam chịu.
"Ngươi dọa nàng ta làm chi." Hoa Túc tạm dừng, lại nói: "Nếu thật sự căm thù đến tận xương tuỷ, sao không diệt trừ nàng ta cho xong chuyện."
Lời nói này bình tĩnh vững vàng, thật sự không xem trọng tính mạng con người.
Dung Ly chậm rãi nói: "Lúc trước ta ngã xuống hồ là bởi vì nàng ta, nàng ta là do Tam phu nhân phái tới, có lẽ biết được một số việc, cũng không biết bị thu mua như thế nào mà lại cam tâm tình nguyện đến vậy."
"Ngươi nghĩ rất chu toàn." Hoa Túc nói.
Dung Ly nhẹ nhàng nói, rõ ràng dáng vẻ trông yếu ớt, nhưng lời nói ra lại không dịu dàng, "Không nói đến chu toàn, nhưng cầu tam nương đêm không thể ngủ."
Nàng ra ngoài, vừa lúc thấy Mông Nguyên từ trong phòng đi ra, giống như vô tình nói: "Chẳng lẽ nha đầu kia bị thứ gì dọa?"
Gã sai vặt vốn đang hoảng hốt, thấy Đại cô nương càng hoảng loạn hơn, ấp úng nói: "Nàng, nàng ta nói, nàng ta nhìn thấy quỷ."
Dung Ly ngước mắt lên, kinh ngạc hỏi: "Nàng ta bị dọa đến mức đó, không biết đã thấy quỷ gì."
Mông Nguyên nắm chặt khăn, giả vờ trấn định nói: "Đi báo cho lão gia, việc này truyền ra ngoài không tốt cho Dung phủ, chớ nên rêu rao."
Dung Ly gật đầu, "Mau chút, trên đường đừng trì hoãn."
Gã sai vặt cất bước bỏ chạy trong mưa, xông vào sương mù.
Sương mù này thật lạ lùng, mảnh đất Kỳ An đã từ lâu không có sương mù lớn như vậy, đi ra ngoài vài bước là một màu trắng xoá, không thấy rõ cái gì, như bị tấm lụa mỏng che mắt.
Tiểu Phù vội vàng trở về phòng, đỡ Dung Ly nói: "Cô nương, sao người lại thức dậy."
Dung Ly vỗ vỗ cánh tay của nàng ấy, nói lời ám chỉ: "Đêm qua ta bị yểm, không biết có phải nàng ta bị ta dọa sợ hay không, nhưng ta...... sao có thể dọa nàng ta thành thế này."
"Nhất định là do trong lòng nàng ta có quỷ, không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!" Tiểu Phù hừ lạnh một tiếng.
Nơi xa, nét mặt Mông Nguyên hơi thay đổi.
Mưa dần dần nhỏ lại, gió lớn nhưng cũng không thể thổi tan sương mù, nước mưa rả rích lăn tăn dưới mái hiên, rơi xuống đầu Dung Ly.
Dung Ly lui lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, nói: "Hôm nay thật kỳ quái, gió lớn cũng đành thôi, sao sương mù cũng dày như vậy."
"Chúng ta vào phòng đi, đừng để nước mưa dính lên người." Tiểu Phù lót dép, đưa tay che trên trán Dung Ly.
"Không vào phòng, đứng đây chờ cha đến." Dung Ly lấy tay nàng ấy ra, "Nếu ngươi muốn che mưa cho ta, không bằng vào trong lấy dù."
Tiểu Phù lúng túng "À" một tiếng, vội vàng vào phòng tìm dù.
Vừa lúc Hoa Túc từ trong phòng đi ra, vươn bàn tay trắng nõn từ trong áo đen ra ngoài mái hiên. Mu bàn tay nàng ấy lập tức bị dính chút hạt mưa phùn, sương mù dường như tan ra khi chạm vào tay nàng ấy.
Dung Ly nhìn sửng sốt, lại không tiện mở miệng.
"Đây không phải sương mù bình thường." Hoa Túc nhíu mày, lui về ngưỡng cửa, "Có người bày trận pháp."
Dung Ly giơ tay che miệng, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ do quỷ áo xanh làm?"
"Chưa chắc, hiện giờ Kỳ An quỷ khí ngập trời, quỷ quái tề tụ về đây, cho nên khắp nơi đều là hòa thượng đạo sĩ, ngay cả những kẻ giả danh lừa bịp cũng muốn có được một phần lợi, bày trận có thể là quỷ quái, cũng có thể là hòa thượng đạo sĩ." Hoa Túc lạnh mặt, nói tiếp: "Thành Kỳ An này, sợ là không được an bình."
Nàng ấy thu tay lại, vân vê hạt mưa dính trên đầu ngón tay, "Lần này có sợ không?."
Dung Ly nhẹ nhàng mỉm cười, không trả lời, trên mặt dính chút nước mưa, nốt ruồi nơi đuôi mắt cũng ướŧ áŧ theo.
Tiểu Phù đi ra ngoài, mở dù che trên đầu nàng.
Qua một lát, Dung Trường Đình quả thực tới đây, hắn thấy Dung Ly đứng bình yên vô sự, thở dài nhẹ nhõm một hơi mới sai người mở cửa phòng chất củi.
Trong phòng, Ngọc Trác cuộn người lại, miệng còn nhắc mãi "Có quỷ".
Dung Trường Đình nhíu mày: "Thật sự có chuyện ma quỷ sao?"
Tiểu Phù cầm dù, quan sát sắc mặt cô nương nhà mình một chút, nhỏ giọng nói: "Lão gia, đêm qua cô nương bị yểm, ban đêm mất hồn mất vía ra khỏi phòng, có lẽ Ngọc Trác nhìn thấy cô nương, nàng ta sợ như vậy, chẳng lẽ là...... Trong lòng có quỷ?"
Dung Ly rũ mắt, khóe môi hơi cong lên, lại chầm chậm hạ xuống.
Hoa Túc đứng ngay ngưỡng cửa, lạnh lùng cười nhẹ một cái, đôi môi đỏ không tiếng động nói thầm, "Hồ ly."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Sao có được đôi mắt âm dương
- Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy
- Chương 3: Sao không thể buông bỏ hận thù
- Chương 4: Sao thành quỷ cũng ăn quỷ
- Chương 5: Sao có thể tương kế tựu kế
- Chương 6: Sao gặp quỷ vào ban ngày
- Chương 7: Sao trên bút còn khắc chữ
- Chương 8: Sao đưa tới một nữ quỷ
- Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranh
- Chương 10: Sao có thể kết huyết khế
- Chương 11: Sao có thể sai quỷ làm việc ác
- Chương 12: Sao chê dương thọ quá dài
- Chương 13: Sao dọa đại sư bỏ chạy
- Chương 14: Sao trong lòng lại mang ý xấu
- Chương 15: Sao nói dối thử nàng ấy
- Chương 16: Sao có thể là quỷ quái tầm thường
- Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào
- Chương 18: Sao bị dọa đến không dám động
- Chương 19: Sao lại mua con vật nhỏ này
- Chương 20: Sao ấm ức đáng thương như vậy
- Chương 21: Sao dặn dò tha thiết như thế
- Chương 22: Sao lai lịch cũng không biết
- Chương 23: Sao làm bộ làm tịch như thế
- Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
- Chương 25: Sao có thể có tấm lòng tốt
- Chương 26: Sao bỗng nhiên thắt cổ tự vẫn
- Chương 27: Sao không vạch trần tội trạng của nàng ta.
- Chương 28: Sao có thi thể lại không thấy hồn
- Chương 29: Sao còn dùng người sống nuôi quỷ.
- Chương 30: Sao bị dọa đến trượt chân khỏi sườn núi
- Chương 31: Sao có thể vẽ được tinh tế
- Chương 32: Sao gặp phải hòa thượng kỳ lạ
- Chương 33: Sao mới có thể dụ nói ra
- Chương 34: Sao hẹn giờ Tý gặp nhau.
- Chương 35: Sao đi lâu như vậy mới trở về.
- Chương 36: Sao làm việc cẩu thả này
- Chương 37: Sao bị bệnh chỉ trong một đêm.
- Chương 38: Sao ẩn giấu thù hận như thế
- Chương 39: Sao chôn xương cốt dưới nhà
- Chương 40: Sao giấu xác trẻ sơ sinh
- Chương 41: Sao muốn hồn trẻ sơ sinh nhập vào bụng
- Chương 42: Sao lòng tham không đáy như vậy.
- Chương 43: Sao khiến hắn nói ra sự thật.
- Chương 44: Sao tính kế rõ ràng như vậy.
- Chương 45: Sao giải hương rối.
- Chương 46: Sao trong lòng có quỷ.
- Chương 47: Sao bị xem là nàng.
- Chương 48: Sao mới có thể mượn tay người khác.
- Chương 49: Sao cởi bỏ giam cầm cho nhị nương.
- Chương 50: Sao muốn đi khai quan nghiệm thi.
- Chương 51: Sao thật sự thiếu một thứ.
- Chương 52: Sao thật sự giấu xác trẻ sơ sinh.
- Chương 53: Sao chân tướng là như thế.
- Chương 54: Sao sợ tới mức bỏ chạy hết.
- Chương 55: Sao bởi vì lòng tham không đáy.
- Chương 56: Sao trong phủ đều bị chết hoặc điên.
- Chương 57: Sao phải qua đêm ở ngoại ô.
- Chương 58: Sao lại đuổi theo nàng
- Chương 59: Sao đường xá xa xôi như vậy.
- Chương 60: Sao khách điếm thật sự có quỷ.
- Chương 61: Sao có thể gặp được chưởng quầy
- Chương 62: Sao chỉ có thể vào không thể ra.
- Chương 63: Sao có con chim giả tới
- Chương 64: Sao chỉ muốn nói lời giải thích
- Chương 65: Sao tiểu quỷ không vào Hoàng Thành.
- Chương 66: Sao có một căn phòng trống
- Chương 67: Sao không phải là con đẻ của bà ngoại
- Chương 68: Sao lại là đứa trẻ bị bỏ trong núi
- Chương 69: Sao lặng lẽ lên núi tra xét.
- Chương 70: Sao có cá yêu giữ miếu
- Chương 71: Sao cá yêu không nói sự thật.
- Chương 72: Sao chưa từng gặp kẻ thù này.
- Chương 73: Sao nàng cũng có đôi mắt Âm Dương.
- Chương 74: Sao còn liên quan với nhau.
- Chương 75: Sao không thể mời pháp sư đến.
- Chương 76: Sao còn gánh tai họa cho quỷ
- Chương 77: Sao có thù hận lớn như vậy.
- Chương 78: Sao phía sau còn có bí ẩn.
- Chương 79: Sao có thể là Động Hành Quân
- Chương 80: Sao tu luyện Vô tình pháp
- Chương 81: Sao còn thờ cúng tượng đá
- Chương 82: Sao còn ẩn giấu một thứ tà ám.
- Chương 83: Sao quỷ đói không thể nói chuyện.
- Chương 84: Sao quan binh điều tra khắp nơi.
- Chương 85: Sao trốn trốn tránh tránh như thế.
- Chương 86: Sao Hoàng Thành không chấp nhận nàng.
- Chương 87: Sao đến Bồng Châu tìm người.
- Chương 88: Sao còn ẩn giấu thân thể
- Chương 89: Sao yêu quái tới chặn đường
- Chương 90: Sao không đáp không để ý tới
- Chương 91: Sao trên lưng giấu vảy cá.
- Chương 92: Sao khảm vảy cá vào hồn
- Chương 93: Sao hành động bất ngờ như vậy
- Chương 94: Sao lại vẽ một mảnh thiên địa
- Chương 95: Sao còn sát hại lẫn nhau
- Chương 96: Sao quỷ này còn có nguyên thân.
- Chương 97: Sao Hồng Long đuổi theo.
- Chương 98: Sao còn lợi hại hơn tiên khí
- Chương 99: Sao đưa Xích Huyết Hồng Long tới.
- Chương 100: Sao khiến Hồng Long rời đi.
- Chương 101: Sao còn yêu cầu đồ vật
- Chương 102: Sao còn lừa gạt quỷ.
- Chương 103: Sao nàng thật sự không phải là người.
- Chương 104: Sao vào Thành quỷ tìm đồ vật.
- Chương 105: Sao mua túi thơm tặng nàng ấy.
- Chương 106: Sao chặt đứt Họa Túy
- Chương 107: Sao cắn cả khóe môi
- Chương 108: Sao nhận nàng làm chủ bút
- Chương 109: Sao gϊếŧ người trong đêm mưa
- Chương 110: Sao trong thôn có quỷ ám
- Chương 111: Sao đi theo nàng ấy lên núi
- Chương 112: Sao chịu thương chịu khó như vậy
- Chương 113: Sao sạch sẽ quá mức như vậy
- Chương 114: Sao lại là Trần Lương Điếm
- Chương 115: Sao tình nguyện lừa chính mình.
- Chương 116: Sao chờ đến công dã tràng
- Chương 117: Sao tự lừa chính mình
- Chương 118: Sao ghét nước vì điều này.
- Chương 119: Sao nhận lỗi khó như vậy
- Chương 120: Sao vẽ con rối thay thế mình.
- Chương 121: Sao còn bắt chẹt nàng.
- Chương 122: Sao dùng mực ngâm đầm khô.
- Chương 123: Sao đáy đầm rỗng tuếch
- Chương 124: Sao vẫn làm người phàm tốt hơn
- Chương 125: Sao Quỷ Vương ấn có công dụng này
- Chương 126: Sao để dưỡng anh chạy thoát
- Chương 127: Sao vì vậy mới lấy mắt đầm.
- Chương 128: Sao mua nhiều cá như vậy
- Chương 129: Sao trộm nuôi yêu quỷ
- Chương 130: Sao mèo yêu báo ân.
- Chương 131: Sao mới có thể buông bỏ
- Chương 132: Sao hoàn hồn vì nguyên nhân này
- Chương 133: Sao có ý tưởng không an phận.
- Chương 134: Sao phân thần thức ra
- Chương 135: Sao không thấy những quỷ binh
- Chương 136: Sao có nước trào ra từ dưới đất
- Chương 137: Sao nhảy xuống dưới nước
- Chương 138: Sao đi con đường xưa của hắn
- Chương 139: Sao có chiếc kiệu đỏ thẫm
- Chương 140: Sao tiên hạt ngậm tơ lụa tới
- Chương 141: Sao lại đi đến thế gian
- Chương 142: Sao xuân thu của thế gian ngắn như vậy