Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 131: Thiên ảnh (1)
Chương trước- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 131: Thiên ảnh (1)
Nghe Tạ Trình kịch liệt ho khan, Sở Tu Ninh một lần nữa tỉnh táo lại.
Kinh thành vẫn đang chìm trong mùa đông giá rét, Sở Tu Ninh nhấc bình trà lên phát hiện trà đã lạnh ngắt. Xưa nay ông đều trực tiếp kêu người vào phòng mang đi đổi bình trà khác, nhưng lần này ông ra mở cửa phân phó: “Nhanh đi mang đến một bếp nhỏ để pha trà.”
“Vâng ạ.”
Sở Tu Ninh một lần nữa trở lại trước án đài, thấy Tạ Trình không còn ho nữa bèn hỏi: “Trong trận chiến ở Tháp Nhi Cốc, thúc phụ thế thân ngài chết trận, còn ngài thì thay thế thúc phụ tiếp quản Thiên Ảnh, âm thầm trù tính vì Tạ Tòng Diễm sao?”
Tạ Trình ừ một tiếng, giọng điệu cực kỳ chậm rãi: “Khi Đại Lương chưa lập quốc, tổ tiên Tạ gia là tử sĩ cho gia tộc Phó thị của Giang Hoài. Theo Thái Tổ lập quốc, Phó gia được ban tước vị Quốc công, tổ tiên nghe theo sự an bài của Phó gia đi ra ngoài tự lập môn hộ dưới sự nâng đỡ của Phó gia. Khi Phó gia đứng vững gót chân ở triều đình, Tạ gia làm ám thần cho phủ Trấn Quốc Công. Trung thành với Phó gia là tổ huấn của Tạ gia chúng ta. Có mấy thế tộc khi lập quốc được phong làm Quốc công đều có ám thần như vậy ở trong triều.”
Điểm này Sở Tu Ninh cũng biết đến.
“Vậy ngươi hẳn cũng đã biết, A Diễm là huyết mạch sống sót duy nhất của Hoài Vương, mà Hoài Vương là ngoại tôn của Trấn Quốc Công, trong thân thể cũng có dòng máu Phó gia. Trước khi Hoài Vương rơi đài, ta vốn phụng mệnh đuổi giết mẫu thân của A Diễm chạy thoát khỏi Giáo Phường Tư, chính là nữ nhi của tiền Nội các Thủ Phụ Từ Hòa. Nhưng khi kinh thành bất ngờ làm phản, trước khi Trấn Quốc Công lâm chung phái tâm phúc giao cho ta một danh sách gia thần trong triều, đánh dấu nhưng kẻ được ông rất tín nhiệm, cũng ra lệnh cho ta làm hai việc.”
Tạ Trình ngừng lại lấy giọng, Sở Tu Ninh đại khái cũng biết đấy là chuyện gì.
Tạ Trình nói tiếp: “Việc thứ nhất, tru sát toàn bộ con cháu của Định Quốc Công Tống Tích, muốn cho Tống gia nhận hết phỉ nhổ của thế nhân, lưu lại tiếng thối trong sử sách. Việc thứ hai, nâng đỡ tiểu Vương gia bước lên ngôi vị Hoàng Đế để có thể sửa lại án xử sai cho Hoài Vương và phủ Trấn Quốc Công.”
Sở Tu Ninh an tĩnh nghe, không xen mồm.
Hôm nay Tạ Trình hiện thân, chủ động giải thích rõ ràng, mục đích cuối cùng khẳng định sẽ nhằm vào chính mình. Sở Tu Ninh không biết Tạ Trình muốn đối phó với mình thế nào, nhưng trước đó ông cần thiết nghiêm túc nghe xong.
Tạ Trình lại ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Khi Từ thị giao A Diễm tới cho ta, A Diễm thậm chí còn chưa nói được. Lúc ấy toàn bộ quân chính trong triều đều nắm trong tay Định Quốc Công Tống Tích. Tống Tích người này khi bất động trông có vẻ vô hại, nhưng một khi ra tay thì thủ đoạn thật sự lôi đình...”
Tiên Đế băng hà, năm ấy kinh thành rung chuyển, Sở Tu Ninh đang ở kinh thành tận mắt chứng kiến Tống Tích vì quét sạch vây cánh của Hoài Vương và Trấn Quốc Công đã thực hành một tràng thanh tẩy tàn khốc đến cực điểm. Kinh đô và vùng lân cận máu chảy thành sông, mọi người đều thần hồn nát thần tính.
“Chúng ta không dám đem A Diễm về kinh, chỉ có thể nuôi dưỡng ở nơi khác. Nhưng chúng ta hiểu biết tình hình sức khỏe của bản thân, sẽ nuôi dưỡng hắn không được mấy năm, vì thế chúng ta âm thầm liên lạc cựu thần của Phó gia trong danh sách. Thế nhưng theo như chúng ta phân tích, những người này đều mang ý xấu, căn bản không thể có chung một tiếng nói... Chúng ta bèn giấu nhẹm thân phận Hoàng thất của A Diễm, nói dối là cô nhi của phủ Trấn Quốc Công.”
Sở Tu Ninh lại gật đầu tỏ vẻ lý giải. Hiện giờ đám gia thần của phủ Trấn Quốc Công toàn bộ đã thành Sở đảng, ông đương nhiên rõ ràng bọn họ không đáng tin cậy bao nhiêu.
Nếu năm đó Tạ Trình nói rõ Tạ Tòng Diễm là nhi tử của Hoài Vương, những người này tuyệt đối sẽ không nghe theo kiến nghị của Tạ Trình giao tuổi nhỏ Tạ Tòng Diễm tới phủ Thượng thư. Bọn họ nhất định sẽ tranh đoạt quyền quản giáo, mưu toan đem Tạ Tòng Diễm cột vào bên người để giương cao cờ hiệu hiệp trợ Thiên Tử trở thành chư hầu. Sau đó sẽ dạy dỗ Tạ Tòng Diễm thành con rối rồi mưu đồ bí mật đoạt vị, chính mình liền thành Thái Thượng Hoàng.
Nhưng nếu Tạ Tòng Diễm chỉ là cô nhi của phủ Trấn Quốc Công không có dòng máu Hoàng thất, vậy thì hắn chỉ cần trở nên nổi bật ở trong triều giành ích lợi cho bọn họ là được.
Đây là do tư tưởng “Hoàng quyền” dẫn tới, Tạ Tòng Diễm là cô nhi của Hoàng tử hay cô nhi của thần tử sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến trình độ tham lam của bọn họ.
“Nhạc phụ cũng sợ sẽ bị ta phát hiện chứ gì?” Sở Tu Ninh nghe tiếng gõ cửa, đi ra ngoài tiếp nhận trà lò do tâm phúc đưa tới, cầm vào đặt trên bàn pha trà, “Mười hai năm trước nếu ta điều tra ra hắn là cô nhi của Hoài Vương, trọng tội nhận nuôi Hoàng tộc này đại khái sẽ thật sự dọa ta sợ hãi lập tức đi mật báo cho Thánh Thượng, giữ gìn danh vọng mấy trăm năm của Sở gia. Cho dù một đôi nhi nữ có khả năng bị tru di, con đường làm quan của ta hoàn toàn bị hủy cũng ngăn không được ta.”
Tạ Trình hơi mỉm cười, không trả lời thẳng vấn đề: “Cho nên chúng ta muốn chọn tế tử có thể gánh vác trách nhiệm giáo dưỡng tiểu Vương gia, còn phải có thủ đoạn và quyết đoán để ép trụ được đám gia thần kia, ngưng tụ lực lượng của bọn họ để giúp đỡ tiểu Vương gia một lần nữa đoạt lại Tam đại doanh quân quyền ta đã mất đi. Tam đại doanh của kinh đô và vùng lân cận chính là phòng tuyến quan trọng nhất bảo vệ xung quanh kinh thành, cần thiết phải nắm chặt trong tay người một nhà.”
Sở Tu Ninh trầm mặc pha trà, rót chén trà nóng đưa qua cho Tạ Trình rồi hỏi: “Ngài giả chết ẩn lui, Tạ Tòng Diễm thật sự không biết tình huống này?”
Ông tin tưởng Tạ Tòng Diễm nhưng vẫn muốn xác định.
“Hoàn toàn không biết gì cả.” Tạ Trình lắc đầu, “Ta và đệ đệ cũng coi như nuôi dưỡng hắn mấy năm, nhận ra được tâm cơ hắn không quá sâu, sao có thể là đối thủ của ngươi? Thay vì khiến hắn phải khủng hoảng ngầm đối phó với ngươi mà ngăn chặn con đường tiến thân của hắn, chi bằng gạt luôn cả hắn cho xong.”
Sở Tu Ninh nghe vậy an lòng không ít, Tạ Tòng Diễm tính tình cổ quái ông vẫn luôn đoán không ra, tuy nhiên gần đây lại phát hiện tính tình hắn chỉ là khác người mà thôi chứ tâm tư cũng không thâm trầm phức tạp như lúc trước mình đã hiểu lầm.
Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, Sở Tu Ninh ngẩng đầu: “Nhạc phụ, năm đó lão nhân mà A Tiêu Ngu Thanh và Tống Thế Phi nhìn thấy ở cấm địa của phủ Định Quốc Công chính là ngài?”
Tạ Trình không chút nào che lấp: “Là ta.”
Sở Tu Ninh hít sâu một hơi: “Ta không nghĩ ra, đám con cháu Tống Diệc Phong vì sao phải gạt Tống Tích cấu kết với ngài ăn trộm bức họa Núi Sông Vạn Dặm? Trung quân đều ở trong tay bọn chúng, Tống gia có thể nói là nắm binh quyền, mà trong người Thánh Thượng cũng chảy dòng máu Tống gia, thậm chí ngay cả Thái Tử Phi đều là người Tống gia, Tống gia chính là người dành phần thắng lớn nhất. Bọn họ không có bất luận lý do gì để hợp tác với ngài, phản bội phụ thân và Thánh Thượng.”
Chỉ vì muốn trị ho lao cho Thế tử hay sao? Đây hoàn toàn không có khả năng.
Tạ Trình cười lạnh: “Tống Diệc Phong không phải ăn trộm bức họa Núi Sông Vạn Dặm vì giúp ta, là vì chính bọn họ.”
Sở Tu Ninh không rõ nguyên do.
Tạ Trình hỏi ngược lại: “Tiên đế một lòng cầu tiên vấn đạo, mười mấy năm không thượng triều, lại ở lúc tuổi già bỗng nhiên rất là chú ý đến Bắc Nguyên, phái đại quân tấn công Bắc Nguyên dẫn tới dân chúng lầm than, ngươi có biết nguyên nhân?”
“Tin vào lời gièm pha.” Sở Tu Ninh nhắc tới liền nhịn không được siết chặt nắm tay, tiên Đế trọng dụng gian thần Từ Hòa chưa hết, còn nuôi dưỡng bao nhiêu đạo nhân ở trong cung, khiến cho toàn bộ kinh thành chướng khí mù mịt. Vận mệnh quốc gia của Đại Lương chuyển biến bất ngờ, đúng là bắt đầu từ tiên Đế.
Tạ Trình nói: “Vậy ngươi có biết là lời gièm pha gì hay không?”
Sở Tu Ninh lắc đầu.
“Đông Xưởng Lê thiến từng là Tổng quản đại thái giám bên người tiên Đế, hắn biết rõ nguyên nhân. Từ xa xưa Đế vương có được quyền lực chí cao vô thượng, sợ nhất không phải là không quản được giang sơn, mà là bản mệnh không đủ dài để quản. Tiên đế cầu tiên vấn đạo, đơn giản chính là muốn cầu dược trường sinh bất tử mà thôi.” Tạ Trình cười lạnh, “Lúc ấy tiên Đế nuôi dưỡng đạo sĩ, có một kẻ đã báo cho tiên Đế, bức họa Núi Sông Vạn Dặm bị Bắc Nguyên cướp đi thật ra là một bộ bản đồ, chỉ về hướng một bảo tàng ở hải vực trong vùng phụ cận Nam Dương, cất giấu bí phương của dược trường sinh bất tử.”
Sở Tu Ninh chỉ hơi giật mình, đây cũng không phải là tin đồn hiếm lạ gì, trong lịch sử luôn có một số Đế vương chỉ muốn cầu thuật trường sinh bất tử gì đó.
Ngay cả Thái Tổ đều từng hao phí một số tiền tài thật lớn, phái một thái giám tâm phúc suất lĩnh hạm đội tiến ra hải ngoại, vừa nói là tuyên dương quốc uy vừa nói là tìm kiếm thuật trường sinh.
Sở Tu Ninh hiểu được: “Cho nên Lê thiến tặc mới xúi giục Thánh Thượng thân chinh Bắc Nguyên khiến binh bại tại Tháp Nhi Cốc, trở thành một lần bại trận thảm nhất từ khi Đại Lương lập quốc tới nay?”
“Đúng vậy.” Tạ Trình gật đầu, “Nhưng mục đích của Lê thiến cũng không phải vì trường sinh bất tử, hắn nghe nói phương thuốc kia có thể khởi tử hoàn sinh, thay da đổi cốt, hắn cho rằng 'mệnh căn tử' bị cắt đi có lẽ nhờ thuốc kia mà có thể mọc ra lại.”
Nói tới đây, khóe miệng Tạ Trình nhếch lên mang theo một vẻ châm chọc.
Sở Tu Ninh nhíu mày: “ Cho nên huynh đệ Tống Diệc Phong lén Tống Tích hợp tác với ngài, chẳng lẽ cũng là vì phương thuốc bất tử này?”
Không có khả năng, loại tin đồn vớ vẩn này, lôi ra lừa gạt tiểu dân phố phường còn hiểu được, chứ...
Khoan đã!
Sở Tu Ninh chợt minh bạch vì sao huynh đệ Tống gia lại tin -- trong cuộc chiến ở Tháp Nhi Cốc, Tống Diệc Phong cũng nắm giữ ấn soái xuất chinh; thời điểm Tạ Trình chết trận hắn cũng ở ngay bên cạnh, tận mắt chứng kiến. Nhưng Tống Diệc Phong không biết vụ bệnh di truyền của song bào thai, bỗng nhiên một “Tạ Trình” đã trúng mười mấy đao đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, làm hắn tin tưởng trên đời này có dược bất tử tồn tại, phỏng chừng hắn thật sự sẽ tin ngay.
Tựa như vừa rồi Tạ Trình đột nhiên xuất hiện, Sở Tu Ninh thiếu chút nữa đã tin trên đời này có quỷ.
“Ngươi đoán không tồi.” Thần sắc Tạ Trình dần dần lãnh đạm, “Sau khi đệ đệ chết trận, cảm ứng giữa chúng ta bị gián đoạn, tuy rằng ta không còn đau đầu, nhưng thân thể càng ngày càng suy kiệt nhanh hơn, trong một đêm mái tóc đã bạc trắng. Khi đó chớ nói mưu đồ đại sự, cho dù ta có thể sống sót hay không đều rất khó nói. May mắn trong Thiên Ảnh có một thủ hạ là Vu y Nam Cương, tìm được phương thuốc giúp ta trì hoãn suy kiệt. Nhưng phương thuốc này hao phí thật lớn, Thiên Ảnh ở trong chốn giang hồ tuy cũng kiếm được tiền, nhưng chỉ trong vòng hai ba năm đã không đủ sức kham nổi. Khi đó Kim Trấm vẫn còn giúp đỡ Ngu Khang An diệt hải tặc, một nghèo hai trắng còn chưa phải là Đại lão bản trên biển, ta không có kim chủ để có thể dựa vào.”
“Vì thế ngài nghĩ tới Tống gia.”
“Mới đầu ta không thể nghĩ ra được lý do chính đáng. Bởi vì cho dù ta xuất hiện nói cho Tống Diệc Phong ta ăn dược bất tử, nhưng cũng không thể giải thích nếu ta đã bất tử thì vì sao còn muốn tìm kiếm dược này làm chi.” Tạ Trình thở dài thật sâu, “Mãi đến nửa năm khi Tĩnh Xu bị bệnh qua đời, rốt cuộc ta đã nghĩ ra lý do.”
Đầu ngón tay Sở Tu Ninh khẽ run: “Thi thể của Tĩnh Xu là do ngài trộm?”
Tạ Trình ừ một tiếng: “Ngươi mới vừa hạ táng con bé thì ta liền trộm ra, ôm thi thể nó đi gặp Tống Diệc Phong. Phản ứng của hắn cũng giống y như đúc khi vừa rồi ngươi gặp lại ta, cho rằng ta là quỷ. Ta nói cho hắn truyền thuyết của bức họa Núi Sông Vạn Dặm, nói rằng ta biết làm thế nào để phá giải bí mật của bức họa này, bởi vì ta đã từng có cơ duyên xảo hợp ăn qua dược bất tử. Ta nói với hắn mới đầu ta cũng không tin, nhưng sau khi chết đi sống lại ta mới tin, không dám lộ ra bèn trốn vào tổ chức Thiên Ảnh. Hiện tại ái nữ chết bệnh, lòng ta đau đớn khó nhịn, rất muốn tìm được phương thuốc bất tử kia để cho nàng sống lại, hy vọng cùng hắn hợp tác. Ta yêu cầu hắn tìm cho ta một lượng lớn dược liệu và thuốc dẫn ta cần để bảo đảm thi thể Tĩnh Xu không bị thối rữa, để trả thù lao cho hắn, ta cũng sẽ trị liệu ho lao cho thế tử... Thật ra việc bảo trì xác chết Tĩnh Xu không bị phân hủy đối với Vu y mà nói chẳng qua là chuyện nhỏ...”
Sở Tu Ninh cười nhạo: “Do đó những dược liệu quý giá và thuốc dẫn kia là dùng chế dược cho ngài chữa bệnh, thuốc dẫn... chính là những thai nhi trong bụng nữ tử mất tích, dùng để trì hoãn tốc độ già cả của ngài!”
“Không sai.” Tạ Trình cười, “Thật ra chỉ cần là bất kỳ thai nhi nào cũng được, nhưng vụ thai nhi của nữ nhân quý tộc sinh trong tháng hai chỉ là dùng để lừa gạt Tống Diệc Phong, gia tăng một ít tính thần bí. Mấy năm nay, hắn đã hoàn toàn bị ta tẩy não, ngoại trừ Đại nhi tử Tống Thế Quân, các con cháu khác hắn đều không thèm để ý. Ta muốn thân sinh nữ nhi của hắn thì hắn cũng lập tức dâng lên, chỉ vì tin tưởng lời ta nói với hắn -- con nối dõi là kéo dài dòng giống, nhưng nếu chính bản thân được trường sinh bất lão thì con cháu còn có ích lợi gì? Sở dĩ ta yêu thương Tĩnh Xu cũng là vì Tĩnh Xu do ta nuôi lớn mà thôi.”
Kinh thành vẫn đang chìm trong mùa đông giá rét, Sở Tu Ninh nhấc bình trà lên phát hiện trà đã lạnh ngắt. Xưa nay ông đều trực tiếp kêu người vào phòng mang đi đổi bình trà khác, nhưng lần này ông ra mở cửa phân phó: “Nhanh đi mang đến một bếp nhỏ để pha trà.”
“Vâng ạ.”
Sở Tu Ninh một lần nữa trở lại trước án đài, thấy Tạ Trình không còn ho nữa bèn hỏi: “Trong trận chiến ở Tháp Nhi Cốc, thúc phụ thế thân ngài chết trận, còn ngài thì thay thế thúc phụ tiếp quản Thiên Ảnh, âm thầm trù tính vì Tạ Tòng Diễm sao?”
Tạ Trình ừ một tiếng, giọng điệu cực kỳ chậm rãi: “Khi Đại Lương chưa lập quốc, tổ tiên Tạ gia là tử sĩ cho gia tộc Phó thị của Giang Hoài. Theo Thái Tổ lập quốc, Phó gia được ban tước vị Quốc công, tổ tiên nghe theo sự an bài của Phó gia đi ra ngoài tự lập môn hộ dưới sự nâng đỡ của Phó gia. Khi Phó gia đứng vững gót chân ở triều đình, Tạ gia làm ám thần cho phủ Trấn Quốc Công. Trung thành với Phó gia là tổ huấn của Tạ gia chúng ta. Có mấy thế tộc khi lập quốc được phong làm Quốc công đều có ám thần như vậy ở trong triều.”
Điểm này Sở Tu Ninh cũng biết đến.
“Vậy ngươi hẳn cũng đã biết, A Diễm là huyết mạch sống sót duy nhất của Hoài Vương, mà Hoài Vương là ngoại tôn của Trấn Quốc Công, trong thân thể cũng có dòng máu Phó gia. Trước khi Hoài Vương rơi đài, ta vốn phụng mệnh đuổi giết mẫu thân của A Diễm chạy thoát khỏi Giáo Phường Tư, chính là nữ nhi của tiền Nội các Thủ Phụ Từ Hòa. Nhưng khi kinh thành bất ngờ làm phản, trước khi Trấn Quốc Công lâm chung phái tâm phúc giao cho ta một danh sách gia thần trong triều, đánh dấu nhưng kẻ được ông rất tín nhiệm, cũng ra lệnh cho ta làm hai việc.”
Tạ Trình ngừng lại lấy giọng, Sở Tu Ninh đại khái cũng biết đấy là chuyện gì.
Tạ Trình nói tiếp: “Việc thứ nhất, tru sát toàn bộ con cháu của Định Quốc Công Tống Tích, muốn cho Tống gia nhận hết phỉ nhổ của thế nhân, lưu lại tiếng thối trong sử sách. Việc thứ hai, nâng đỡ tiểu Vương gia bước lên ngôi vị Hoàng Đế để có thể sửa lại án xử sai cho Hoài Vương và phủ Trấn Quốc Công.”
Sở Tu Ninh an tĩnh nghe, không xen mồm.
Hôm nay Tạ Trình hiện thân, chủ động giải thích rõ ràng, mục đích cuối cùng khẳng định sẽ nhằm vào chính mình. Sở Tu Ninh không biết Tạ Trình muốn đối phó với mình thế nào, nhưng trước đó ông cần thiết nghiêm túc nghe xong.
Tạ Trình lại ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Khi Từ thị giao A Diễm tới cho ta, A Diễm thậm chí còn chưa nói được. Lúc ấy toàn bộ quân chính trong triều đều nắm trong tay Định Quốc Công Tống Tích. Tống Tích người này khi bất động trông có vẻ vô hại, nhưng một khi ra tay thì thủ đoạn thật sự lôi đình...”
Tiên Đế băng hà, năm ấy kinh thành rung chuyển, Sở Tu Ninh đang ở kinh thành tận mắt chứng kiến Tống Tích vì quét sạch vây cánh của Hoài Vương và Trấn Quốc Công đã thực hành một tràng thanh tẩy tàn khốc đến cực điểm. Kinh đô và vùng lân cận máu chảy thành sông, mọi người đều thần hồn nát thần tính.
“Chúng ta không dám đem A Diễm về kinh, chỉ có thể nuôi dưỡng ở nơi khác. Nhưng chúng ta hiểu biết tình hình sức khỏe của bản thân, sẽ nuôi dưỡng hắn không được mấy năm, vì thế chúng ta âm thầm liên lạc cựu thần của Phó gia trong danh sách. Thế nhưng theo như chúng ta phân tích, những người này đều mang ý xấu, căn bản không thể có chung một tiếng nói... Chúng ta bèn giấu nhẹm thân phận Hoàng thất của A Diễm, nói dối là cô nhi của phủ Trấn Quốc Công.”
Sở Tu Ninh lại gật đầu tỏ vẻ lý giải. Hiện giờ đám gia thần của phủ Trấn Quốc Công toàn bộ đã thành Sở đảng, ông đương nhiên rõ ràng bọn họ không đáng tin cậy bao nhiêu.
Nếu năm đó Tạ Trình nói rõ Tạ Tòng Diễm là nhi tử của Hoài Vương, những người này tuyệt đối sẽ không nghe theo kiến nghị của Tạ Trình giao tuổi nhỏ Tạ Tòng Diễm tới phủ Thượng thư. Bọn họ nhất định sẽ tranh đoạt quyền quản giáo, mưu toan đem Tạ Tòng Diễm cột vào bên người để giương cao cờ hiệu hiệp trợ Thiên Tử trở thành chư hầu. Sau đó sẽ dạy dỗ Tạ Tòng Diễm thành con rối rồi mưu đồ bí mật đoạt vị, chính mình liền thành Thái Thượng Hoàng.
Nhưng nếu Tạ Tòng Diễm chỉ là cô nhi của phủ Trấn Quốc Công không có dòng máu Hoàng thất, vậy thì hắn chỉ cần trở nên nổi bật ở trong triều giành ích lợi cho bọn họ là được.
Đây là do tư tưởng “Hoàng quyền” dẫn tới, Tạ Tòng Diễm là cô nhi của Hoàng tử hay cô nhi của thần tử sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến trình độ tham lam của bọn họ.
“Nhạc phụ cũng sợ sẽ bị ta phát hiện chứ gì?” Sở Tu Ninh nghe tiếng gõ cửa, đi ra ngoài tiếp nhận trà lò do tâm phúc đưa tới, cầm vào đặt trên bàn pha trà, “Mười hai năm trước nếu ta điều tra ra hắn là cô nhi của Hoài Vương, trọng tội nhận nuôi Hoàng tộc này đại khái sẽ thật sự dọa ta sợ hãi lập tức đi mật báo cho Thánh Thượng, giữ gìn danh vọng mấy trăm năm của Sở gia. Cho dù một đôi nhi nữ có khả năng bị tru di, con đường làm quan của ta hoàn toàn bị hủy cũng ngăn không được ta.”
Tạ Trình hơi mỉm cười, không trả lời thẳng vấn đề: “Cho nên chúng ta muốn chọn tế tử có thể gánh vác trách nhiệm giáo dưỡng tiểu Vương gia, còn phải có thủ đoạn và quyết đoán để ép trụ được đám gia thần kia, ngưng tụ lực lượng của bọn họ để giúp đỡ tiểu Vương gia một lần nữa đoạt lại Tam đại doanh quân quyền ta đã mất đi. Tam đại doanh của kinh đô và vùng lân cận chính là phòng tuyến quan trọng nhất bảo vệ xung quanh kinh thành, cần thiết phải nắm chặt trong tay người một nhà.”
Sở Tu Ninh trầm mặc pha trà, rót chén trà nóng đưa qua cho Tạ Trình rồi hỏi: “Ngài giả chết ẩn lui, Tạ Tòng Diễm thật sự không biết tình huống này?”
Ông tin tưởng Tạ Tòng Diễm nhưng vẫn muốn xác định.
“Hoàn toàn không biết gì cả.” Tạ Trình lắc đầu, “Ta và đệ đệ cũng coi như nuôi dưỡng hắn mấy năm, nhận ra được tâm cơ hắn không quá sâu, sao có thể là đối thủ của ngươi? Thay vì khiến hắn phải khủng hoảng ngầm đối phó với ngươi mà ngăn chặn con đường tiến thân của hắn, chi bằng gạt luôn cả hắn cho xong.”
Sở Tu Ninh nghe vậy an lòng không ít, Tạ Tòng Diễm tính tình cổ quái ông vẫn luôn đoán không ra, tuy nhiên gần đây lại phát hiện tính tình hắn chỉ là khác người mà thôi chứ tâm tư cũng không thâm trầm phức tạp như lúc trước mình đã hiểu lầm.
Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, Sở Tu Ninh ngẩng đầu: “Nhạc phụ, năm đó lão nhân mà A Tiêu Ngu Thanh và Tống Thế Phi nhìn thấy ở cấm địa của phủ Định Quốc Công chính là ngài?”
Tạ Trình không chút nào che lấp: “Là ta.”
Sở Tu Ninh hít sâu một hơi: “Ta không nghĩ ra, đám con cháu Tống Diệc Phong vì sao phải gạt Tống Tích cấu kết với ngài ăn trộm bức họa Núi Sông Vạn Dặm? Trung quân đều ở trong tay bọn chúng, Tống gia có thể nói là nắm binh quyền, mà trong người Thánh Thượng cũng chảy dòng máu Tống gia, thậm chí ngay cả Thái Tử Phi đều là người Tống gia, Tống gia chính là người dành phần thắng lớn nhất. Bọn họ không có bất luận lý do gì để hợp tác với ngài, phản bội phụ thân và Thánh Thượng.”
Chỉ vì muốn trị ho lao cho Thế tử hay sao? Đây hoàn toàn không có khả năng.
Tạ Trình cười lạnh: “Tống Diệc Phong không phải ăn trộm bức họa Núi Sông Vạn Dặm vì giúp ta, là vì chính bọn họ.”
Sở Tu Ninh không rõ nguyên do.
Tạ Trình hỏi ngược lại: “Tiên đế một lòng cầu tiên vấn đạo, mười mấy năm không thượng triều, lại ở lúc tuổi già bỗng nhiên rất là chú ý đến Bắc Nguyên, phái đại quân tấn công Bắc Nguyên dẫn tới dân chúng lầm than, ngươi có biết nguyên nhân?”
“Tin vào lời gièm pha.” Sở Tu Ninh nhắc tới liền nhịn không được siết chặt nắm tay, tiên Đế trọng dụng gian thần Từ Hòa chưa hết, còn nuôi dưỡng bao nhiêu đạo nhân ở trong cung, khiến cho toàn bộ kinh thành chướng khí mù mịt. Vận mệnh quốc gia của Đại Lương chuyển biến bất ngờ, đúng là bắt đầu từ tiên Đế.
Tạ Trình nói: “Vậy ngươi có biết là lời gièm pha gì hay không?”
Sở Tu Ninh lắc đầu.
“Đông Xưởng Lê thiến từng là Tổng quản đại thái giám bên người tiên Đế, hắn biết rõ nguyên nhân. Từ xa xưa Đế vương có được quyền lực chí cao vô thượng, sợ nhất không phải là không quản được giang sơn, mà là bản mệnh không đủ dài để quản. Tiên đế cầu tiên vấn đạo, đơn giản chính là muốn cầu dược trường sinh bất tử mà thôi.” Tạ Trình cười lạnh, “Lúc ấy tiên Đế nuôi dưỡng đạo sĩ, có một kẻ đã báo cho tiên Đế, bức họa Núi Sông Vạn Dặm bị Bắc Nguyên cướp đi thật ra là một bộ bản đồ, chỉ về hướng một bảo tàng ở hải vực trong vùng phụ cận Nam Dương, cất giấu bí phương của dược trường sinh bất tử.”
Sở Tu Ninh chỉ hơi giật mình, đây cũng không phải là tin đồn hiếm lạ gì, trong lịch sử luôn có một số Đế vương chỉ muốn cầu thuật trường sinh bất tử gì đó.
Ngay cả Thái Tổ đều từng hao phí một số tiền tài thật lớn, phái một thái giám tâm phúc suất lĩnh hạm đội tiến ra hải ngoại, vừa nói là tuyên dương quốc uy vừa nói là tìm kiếm thuật trường sinh.
Sở Tu Ninh hiểu được: “Cho nên Lê thiến tặc mới xúi giục Thánh Thượng thân chinh Bắc Nguyên khiến binh bại tại Tháp Nhi Cốc, trở thành một lần bại trận thảm nhất từ khi Đại Lương lập quốc tới nay?”
“Đúng vậy.” Tạ Trình gật đầu, “Nhưng mục đích của Lê thiến cũng không phải vì trường sinh bất tử, hắn nghe nói phương thuốc kia có thể khởi tử hoàn sinh, thay da đổi cốt, hắn cho rằng 'mệnh căn tử' bị cắt đi có lẽ nhờ thuốc kia mà có thể mọc ra lại.”
Nói tới đây, khóe miệng Tạ Trình nhếch lên mang theo một vẻ châm chọc.
Sở Tu Ninh nhíu mày: “ Cho nên huynh đệ Tống Diệc Phong lén Tống Tích hợp tác với ngài, chẳng lẽ cũng là vì phương thuốc bất tử này?”
Không có khả năng, loại tin đồn vớ vẩn này, lôi ra lừa gạt tiểu dân phố phường còn hiểu được, chứ...
Khoan đã!
Sở Tu Ninh chợt minh bạch vì sao huynh đệ Tống gia lại tin -- trong cuộc chiến ở Tháp Nhi Cốc, Tống Diệc Phong cũng nắm giữ ấn soái xuất chinh; thời điểm Tạ Trình chết trận hắn cũng ở ngay bên cạnh, tận mắt chứng kiến. Nhưng Tống Diệc Phong không biết vụ bệnh di truyền của song bào thai, bỗng nhiên một “Tạ Trình” đã trúng mười mấy đao đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, làm hắn tin tưởng trên đời này có dược bất tử tồn tại, phỏng chừng hắn thật sự sẽ tin ngay.
Tựa như vừa rồi Tạ Trình đột nhiên xuất hiện, Sở Tu Ninh thiếu chút nữa đã tin trên đời này có quỷ.
“Ngươi đoán không tồi.” Thần sắc Tạ Trình dần dần lãnh đạm, “Sau khi đệ đệ chết trận, cảm ứng giữa chúng ta bị gián đoạn, tuy rằng ta không còn đau đầu, nhưng thân thể càng ngày càng suy kiệt nhanh hơn, trong một đêm mái tóc đã bạc trắng. Khi đó chớ nói mưu đồ đại sự, cho dù ta có thể sống sót hay không đều rất khó nói. May mắn trong Thiên Ảnh có một thủ hạ là Vu y Nam Cương, tìm được phương thuốc giúp ta trì hoãn suy kiệt. Nhưng phương thuốc này hao phí thật lớn, Thiên Ảnh ở trong chốn giang hồ tuy cũng kiếm được tiền, nhưng chỉ trong vòng hai ba năm đã không đủ sức kham nổi. Khi đó Kim Trấm vẫn còn giúp đỡ Ngu Khang An diệt hải tặc, một nghèo hai trắng còn chưa phải là Đại lão bản trên biển, ta không có kim chủ để có thể dựa vào.”
“Vì thế ngài nghĩ tới Tống gia.”
“Mới đầu ta không thể nghĩ ra được lý do chính đáng. Bởi vì cho dù ta xuất hiện nói cho Tống Diệc Phong ta ăn dược bất tử, nhưng cũng không thể giải thích nếu ta đã bất tử thì vì sao còn muốn tìm kiếm dược này làm chi.” Tạ Trình thở dài thật sâu, “Mãi đến nửa năm khi Tĩnh Xu bị bệnh qua đời, rốt cuộc ta đã nghĩ ra lý do.”
Đầu ngón tay Sở Tu Ninh khẽ run: “Thi thể của Tĩnh Xu là do ngài trộm?”
Tạ Trình ừ một tiếng: “Ngươi mới vừa hạ táng con bé thì ta liền trộm ra, ôm thi thể nó đi gặp Tống Diệc Phong. Phản ứng của hắn cũng giống y như đúc khi vừa rồi ngươi gặp lại ta, cho rằng ta là quỷ. Ta nói cho hắn truyền thuyết của bức họa Núi Sông Vạn Dặm, nói rằng ta biết làm thế nào để phá giải bí mật của bức họa này, bởi vì ta đã từng có cơ duyên xảo hợp ăn qua dược bất tử. Ta nói với hắn mới đầu ta cũng không tin, nhưng sau khi chết đi sống lại ta mới tin, không dám lộ ra bèn trốn vào tổ chức Thiên Ảnh. Hiện tại ái nữ chết bệnh, lòng ta đau đớn khó nhịn, rất muốn tìm được phương thuốc bất tử kia để cho nàng sống lại, hy vọng cùng hắn hợp tác. Ta yêu cầu hắn tìm cho ta một lượng lớn dược liệu và thuốc dẫn ta cần để bảo đảm thi thể Tĩnh Xu không bị thối rữa, để trả thù lao cho hắn, ta cũng sẽ trị liệu ho lao cho thế tử... Thật ra việc bảo trì xác chết Tĩnh Xu không bị phân hủy đối với Vu y mà nói chẳng qua là chuyện nhỏ...”
Sở Tu Ninh cười nhạo: “Do đó những dược liệu quý giá và thuốc dẫn kia là dùng chế dược cho ngài chữa bệnh, thuốc dẫn... chính là những thai nhi trong bụng nữ tử mất tích, dùng để trì hoãn tốc độ già cả của ngài!”
“Không sai.” Tạ Trình cười, “Thật ra chỉ cần là bất kỳ thai nhi nào cũng được, nhưng vụ thai nhi của nữ nhân quý tộc sinh trong tháng hai chỉ là dùng để lừa gạt Tống Diệc Phong, gia tăng một ít tính thần bí. Mấy năm nay, hắn đã hoàn toàn bị ta tẩy não, ngoại trừ Đại nhi tử Tống Thế Quân, các con cháu khác hắn đều không thèm để ý. Ta muốn thân sinh nữ nhi của hắn thì hắn cũng lập tức dâng lên, chỉ vì tin tưởng lời ta nói với hắn -- con nối dõi là kéo dài dòng giống, nhưng nếu chính bản thân được trường sinh bất lão thì con cháu còn có ích lợi gì? Sở dĩ ta yêu thương Tĩnh Xu cũng là vì Tĩnh Xu do ta nuôi lớn mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Mật chiếu
- Chương 3: Trên đường
- Chương 4: Tập kích
- Chương 5: Tống tiền
- Chương 6: Cổ quái
- Chương 7: Thực nghiệm
- Chương 8: Diêm vương
- Chương 9: Hồ Sơ
- Chương 10: Sinh bệnh
- Chương 11: Giao việc
- Chương 12: Dụ địch
- Chương 13: Cáo trạng
- Chương 14-1: Khiêu khích (1)
- Chương 14-2: Khiêu khích (2)
- Chương 15-1: Hẹn hò (1)
- Chương 15-2: Hẹn hò (2)
- Chương 16: Nghe lén
- Chương 17: Xuất thân
- Chương 18: Sự thật
- Chương 19: Có độc
- Chương 20: An ủi
- Chương 21-1: Hội thẩm (1)
- Chương 21-2: Hội thẩm (2)
- Chương 22-1: Tụng sư (1)
- Chương 22-2: Tụng sư (2)
- Chương 23: Bà điên
- Chương 24-1: Manh mối (1)
- Chương 24-2: Manh mối (2)
- Chương 25: Dự tiệc
- Chương 26: Vũ nương
- Chương 27: Trận đồ
- Chương 28: Khoe tài
- Chương 29: Bị bắt
- Chương 30-1: Thiện ác (1)
- Chương 30-2: Thiện ác (2)
- Chương 30-3: Thiện ác (3)
- Chương 31: Vào thành
- Chương 32: Được cứu
- Chương 33: Du hồ (1)
- Chương 33-2: Du hồ (2)
- Chương 34: Xoa bóp
- Chương 35: Khúc mắc (1)
- Chương 35-2: Khúc mắc (2)
- Chương 36: Làm quan
- Chương 37: Bái sư (1)
- Chương 37-2: Bái sư (2)
- Chương 38: Ghen tuông
- Chương 39: Bị đánh (1)
- Chương 40: Tới cửa
- Chương 41: Giao phong
- Chương 42: Công kích
- Chương 43
- Chương 44: Giả ngu
- Chương 45: Làm bạn
- Chương 46: Đính ước
- Chương 47-1: Địch hữu (1)
- Chương 47-2: Địch hữu (2)
- Chương 48: Hàng xóm
- Chương 49: Lựa chọn
- Chương 50: Khó xử (1)
- Chương 50-2: Khó xử (2)
- Chương 51: Bắt rắn (phần đầu)
- Chương 52: Bắt rắn (phần giữa)
- Chương 53: Bắt rắn (phần đuôi -1)
- Chương 53-2: Bắt rắn (phần đuôi -2)
- Chương 54: Rắn lớn
- Chương 55: Thần binh
- Chương 56: Lợi dụ (1)
- Chương 56-2: Lợi dụ (2)
- Chương 57: Đính hôn
- Chương 58: Trù bị
- Chương 59: Hôn lễ
- Chương 60: Động phòng (1)
- Chương 60-2: Động phòng (2)
- Chương 61: Thử lại
- Chương 62: Đoạt quyền (1)
- Chương 62-2: Đoạt quyền (2)
- Chương 63: Ra ngoài
- Chương 64: Phục kích
- Chương 65: Bị thương
- Chương 66: Làm khó (1)
- Chương 66-2: Làm khó (2)
- Chương 67: Xuất hiện
- Chương 68: Thách đấu
- Chương 69: Tiểu sử
- Chương 70-1: Tra án (1)
- Chương 70-2: Tra án (2)
- Chương 71: Hung thủ (1)
- Chương 71-2
- Chương 72: Thắng đẹp (1)
- Chương 72-2: Thắng đẹp (2)
- Chương 73: Quý nhân
- Chương 74: Khởi hành
- Chương 75: Rối gỗ
- Chương 75-2: Cải trang
- Chương 76: Bị bắt
- Chương 77: Thần côn
- Chương 78: Xem bói (1)
- Chương 78-2: Xem bói (2)
- Chương 79: Quà tặng (1)
- Chương 79-2: Quà tặng (2)
- Chương 80: Suy luận (1)
- Chương 80-2: Suy luận (2)
- Chương 80-3: Suy luận (3)
- Chương 81: Vu hãm (1)
- Chương 81-2: Vu hãm (2)
- Chương 82: Ly gián (1)
- Chương 82-2: Ly gián (2)
- Chương 83: Chất vấn
- Chương 84: Rối rắm (1)
- Chương 84-2: Rối rắm (2)
- Chương 85: Tỷ tỷ
- Chương 86: Gánh nặng
- Chương 87: Sổ con
- Chương 88: Thế đạo
- Chương 89: Thương nghị
- Chương 90: Hiến thân
- Chương 91: Gặp lại
- Chương 92: Đèn trời (1)
- Chương 92-2: Đèn trời (2)
- Chương 93-1: Đấu kế (1)
- Chương 93-2: Đấu kế (2)
- Chương 94-1: Viện binh (1)
- Chương 94-2: Viện binh (2)
- Chương 95: Công tâm (1)
- Chương 95-2: Công tâm (2)
- Chương 96: Thân thế
- Chương 97: Nhân sinh
- Chương 98: Phu thê
- Chương 99: Thăm dò
- Chương 100: Công đạo
- Chương 101: Trung khuyển
- Chương 102: Thành ý (1)
- Chương 102-2: Thành ý (2)
- Chương 103: Tình địch (1)
- Chương 103-2: Tình địch (2)
- Chương 104: Gạo vàng
- Chương 105: Xuyên tim
- Chương 106: Quản gia
- Chương 107: Giang sơn
- Chương 108: Ngu việt (1)
- Chương 108-2: Ngu việt (2)
- Chương 109: Nhân tâm
- Chương 110: Bày trận
- Chương 111: Thói quen
- Chương 112: Công thành (1)
- Chương 112-2: Công thành (2)
- Chương 113: Cố nhân (1)
- Chương 113-2: Cố nhân (2)
- Chương 114: Đón mời
- Chương 115: Kim trấm
- Chương 116: Uy phong
- Chương 117: Lên đảo
- Chương 118-1: Chơi đùa (1)
- Chương 118-2: Chơi đùa (2)
- Chương 119-1: Tự thẩm (1)
- Chương 119-2: Tự thẩm (2)
- Chương 119-3: Tự thẩm (3)
- Chương 120: Thế giới
- Chương 121: Tồn tại
- Chương 122
- Chương 123: Phụ thân
- Chương 124: Mộ thất
- Chương 125-1: Nhẫn nại (1)
- Chương 125-2: Nhẫn nại (2)
- Chương 126: Làm bạn
- Chương 127: Buồn cười
- Chương 128: Hai cặp (1)
- Chương 128-2: Hai cặp (2)
- Chương 129: Chữa khỏi
- Chương 130: Trùng sinh
- Chương 131: Thiên ảnh (1)
- Chương 131-2: Thiên ảnh (2)
- Chương 132: Liên quân
- Chương 133: Đánh cược
- Chương 134: Kinh doanh
- Chương 135: Kỳ lạ (1)
- Chương 135-2: Kỳ lạ (2)
- Chương 136: Sợ hãi
- Chương 137: Giết ngươi
- Chương 138: Trúng cổ
- Chương 139: Tra vấn (1)
- Chương 139-2: Tra vấn (2)
- Chương 140: Báu vật
- Chương 141: Khích tướng
- Chương 142: Cược mạng
- Chương 143: Tình thế (1)
- Chương 144: Cá mặn (1)
- Chương 145: Giao tình
- Chương 146
- Chương 147: Chứng minh
- Chương 148: Nhi tử
- Chương 149: Phe nào
- Chương 150: Báo ứng
- Chương 151: Lập trường
- Chương 152: Bảo tàng
- Chương 153: Mật đàm
- Chương 154: Lôi đài
- Chương 155: Khuyên bảo
- Chương 156: Tư tưởng
- Chương 157: Giải quyết
- Chương 158: Tầm bảo
- Chương 159: Đối đầu
- Chương 160: Chiến thắng
- Chương 161: Kết cục
- Chương 162: Phiên ngoại 1: Mang họ ai
- Chương 163: Phiên ngoại 2: Ba người bạn
- Chương 164: Phiên ngoại 3: Ba người bạn