Cầm Thánh Vương Phi - Chương 128: Con rất khoẻ, có thể lập tức xuất viện
Chương trước- Chương 1: Nàng xuyên không rồi!
- Chương 2: Dung hợp ký ức
- Chương 3: Vớt được nam nhân yêu nghiệt
- Chương 4: Là cô nương đã cứu ta sao?
- Chương 5: Ta giúp huynh thay thuốc
- Chương 6: Vậy... LẤY THÂN BÁO ĐÁP ĐI!
- Chương 7: Thực xin lỗi, ta chỉ đùa một chút mà thôi...
- Chương 8: Chỉ hôn
- Chương 9: Những gì ta nói, nàng có từng để tâm hay không?
- Chương 10: Nàng tin tưởng ta có được hay không?
- Chương 11: Huynh biết thổi sáo không?
- Chương 12: Ta tặng riêng huynh khúc nhạc này
- Chương 13: Nàng có cảm giác gì với ta?
- Chương 14: Tuyết nhi, ta phải đi rồi!
- Chương 15: Tuyết nhi, con trở về rồi
- Chương 16: Muội gọi nó là ghi-ta
- Chương 17: Kỳ Vương trở về rồi
- Chương 18: Đệ đã có ý trung nhân
- Chương 19: Chỉ có Kỳ Vương mới xứng với Tuyết nhi của chúng ta mà thôi
- Chương 20: Muốn ta chế tác nhạc cụ thì phải trải qua khảo nghiệm của ta
- Chương 21: Không bằng cho ta mở rộng tầm mắt
- Chương 22: Làm đệ tử chân truyền của ta
- Chương 23: Thứ con muốn chính là chiếc cầm này
- Chương 24: Chủ tử, trong cung có động tĩnh
- Chương 25: Sắp xếp ám vệ cùng ta đi Bách Hoa sơn trang
- Chương 26: Để đồ NHI TẤU THỬ MỘT KHÚC CHO NGƯỜI NGHE
- Chương 27: Nam Cung Giác đã bắt đầu nghi ngờ nàng
- Chương 28: Vậy gả muội muội ngươi cho hắn thì thế nào?
- Chương 29: Có hứng thú với vị sư muội này của ngươi sao?
- Chương 30: Ngươi khiến vi sư phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác rồi
- Chương 31: Chẳng lẽ vì Hoàng vị mà ta trở thành vật hi sinh sao?
- Chương 32: Với ta, không ai có thể so sánh với nàng
- Chương 33: Tiểu thư của em còn chưa muốn xuất giá đâu
- Chương 34: Hôm nay là ai đùa bỡn ai còn chưa biết được đâu
- Chương 35: Biểu tỷ, mong được tỷ chỉ giáo
- Chương 36: Vậy khanh có biết đồ ĐỆ CHÂN TRUYỀN CỦA NAM CUNG GIÁC HAY KHÔNG?
- Chương 37: Tiểu nữ xin được mạn phép hiến khúc
- Chương 38: Thánh chỉ ban hôn
- Chương 39: Hai huynh muội khanh rất là có duyên đấy!
- Chương 40: Ngươi sẽ không phải vì một đạo thánh chỉ kia mà giở trò đấy chứ?
- Chương 41: Vi sư là đang vì đồ ĐỆ CỦA MÌNH MÀ LO NGHĨ
- Chương 42: Hôm nay trở lại có kinh hỉ gì cho vi sư không?
- Chương 43: Đồ NHI LÀ CƠ TUYẾT MÀ CŨNG KHÔNG PHẢI CƠ TUYẾT
- Chương 44: Giúp ta trang điểm lại, xấu một chút
- Chương 45: Đại hôn
- Chương 46: Rượu giao bôi
- Chương 47: Lăng Kỳ chính là Tiêu Kỳ?
- Chương 48: Sư phụ muốn nói đến phương diện nào? Cả phương diện trên giường à?
- Chương 49: Tình cảm mà hắn đối với ngươi, quá sâu rồi!
- Chương 50: Ván cũng đã đóng thuyền, ngươi muốn lật lọng không chịu trách nhiệm?
- Chương 51: Không phải là trời sinh một đôi à?
- Chương 52: Vì sao muốn ta cùng huynh đến kinh thành?
- Chương 53: Vương phi của Kỳ Vương chỉ có thể là Cơ Tuyết
- Chương 54: Cầm thánh trổ tài
- Chương 55: Thần nữ muốn mở một học viện dạy cầm nghệ
- Chương 56: Thiếp chẳng phải là Vương phi của chàng sao?
- Chương 57: Thiếp giúp chàng lau người nhé!
- Chương 58: Tiêu Kỳ, chàng muốn ta sao?
- Chương 59: Lại chạy rồi! XEM RA TA CÒN CHƯA THOẢ MÃN ĐƯỢC NÀNG
- Chương 60: Muốn đùa bỡn ta sao? Nàng, còn ngây thơ lắm!
- Chương 61: Sư phụ, sao người càng sống càng thụt lùi vậy?
- Chương 62: Nương tử của ta cũng biết ghen rồi?
- Chương 63: Vi phu muốn cùng nàng ân ái, nàng lại nỡ lòng đuổi vi phu sao?
- Chương 64: Gương mặt của vi phu đẹp, hay là thân hình của vi phu đẹp hơn?
- Chương 65: Thất điện hạ Lăng Húc
- Chương 66: Ta chính là Tam ca của hắn
- Chương 67: Không phải ngươi nên đi cứu nàng ta về sao?
- Chương 68: Ngươi tính xử lý tên đồ TỂ NÀY NHƯ THẾ NÀO?
- Chương 69: Huynh rốt cuộc muốn thế nào mới chịu thả người?
- Chương 70: Ta sẽ không động đến nữ nhân của đệ
- Chương 71: Không biết sư phụ có thể cho đồ NHI MỞ MANG TẦM MẮT HAY KHÔNG?
- Chương 72: Vậy thì dàn trống đó giao cho ngươi
- Chương 73: Vậy hoá ra là tiểu tử kia đơn phương à?
- Chương 74: Ngày mai muốn đồ NHI LÀM GÌ?
- Chương 75: Nàng muốn hồng hạnh xuất tường?
- Chương 76: Nàng đang nói với hắn: CHÍNH LÀ NÀNG!
- Chương 77: Được Kình Vương mời rượu là phúc phần của tiểu nữ
- Chương 78: Đừng kéo nàng vào vòng tranh đấu của chúng ta
- Chương 79: Thái tử điện hạ, ngài rốt cuộc đứng về phía bên nào?
- Chương 80: Bổn Vương phi có một nam nhân là đủ rồi
- Chương 81: Ừm, tay ta đau, nàng giúp ta cởi
- Chương 82: Trêu đùa ta như vậy có phải rất vui không?
- Chương 83: Hiện tại nên gọi ông là phụ thân mới đúng
- Chương 84: Xem ra Trẫm cũng làm ông tơ đúng chỗ nhỉ?
- Chương 85: Ngươi có kế hoạch gì sao?
- Chương 86: Vậy vi phu đêm nay liền ở đây bồi nàng
- Chương 87: Nương tử, vi phu đã đủ lưu manh sao?
- Chương 88: Thiếp đúng là quá xem thường độ vô sỉ của chàng rồi
- Chương 89: Giang sơn và mỹ nhân, vi phu chỉ cần nàng!
- Chương 90: Nàng thật sự là muội muội của Cơ Phong sao?
- Chương 91: Nàng là chính nàng, không ai có thể thay thế được!
- Chương 92: Nàng chính là chấp niệm của ta!
- Chương 93: Cẩn thận người bên cạnh ngài
- Chương 94: Chỉ cần có mặt ta, ngươi phải gọi nàng là Kỳ Vương phi
- Chương 95: Ta gọi đó là nhạc Rock
- Chương 96: Phải xem Cửu Hoàng thúc của ngươi có đồng ý hay không
- Chương 97: Tiêu Kỳ, chàng lại ăn giấm
- Chương 98: Người có phải hay không có hỉ rồi?
- Chương 99: Ngươi muốn đưa ta đi đâu?
- Chương 100: Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi
- Chương 101: Bỏ mặc nàng, ta không làm được
- Chương 102: Ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ món quà ta tặng cho ngươi đi
- Chương 103: Nàng bị trúng độc
- Chương 104: Nam Cung gia, xin người cứu Vương phi của tiểu nữ
- Chương 105: Nha đầu, ngươi biết ngươi đang mang thai sao?
- Chương 106: Lâm Tố Sênh vì sao muốn hạ độc ta?
- Chương 107: Chẳng lẽ ông không có cách cứu nàng?
- Chương 108: Lâm Tố Sênh, ngươi cũng xứng sao?
- Chương 109: Ngươi có biết thế nào là sống không bằng chết hay không?
- Chương 110: Mẫu tử ta thật sự không có duyên hay sao?
- Chương 111: Sư phụ, người chẳng lẽ không quan tâm đến sống chết của nàng?
- Chương 112: Nói hắn đêm nay nhất định phải đến gặp ta
- Chương 113: Người chúng ta cần phải giải độc là Vương phi của ngươi
- Chương 114: Tuyết nhi, ta tới rồi!
- Chương 115: Chàng sẽ còn trở lại sao?
- Chương 116: Ngươi định đối phó với phụ tử Lăng Kình như thế nào?
- Chương 117: Liệu đây có phải âm mưu của các người?
- Chương 118: Phụ tử hai người cũng thật là tin tưởng sâu sắc đấy!
- Chương 119: Chủ tử đã đợi từ sớm rồi
- Chương 120: Lăng Kình, ngươi rốt cuộc có ý gì?
- Chương 121: Trong tay ta có giải dược
- Chương 122: Ngươi muốn như thế nào mới chịu thả nàng?
- Chương 123: Một chút đau đớn này chẳng đáng là gì
- Chương 124: Tiêu Kỳ, tạm biệt!
- Chương 125: Ngài đừng tiếp tục hành hạ bản thân mình nữa
- Chương 126: Không tìm thấy bóng dáng của hắn đâu nữa
- Chương 127: Quay trở về thật rồi sao?
- Chương 128: Con rất khoẻ, có thể lập tức xuất viện
- Chương 129: Dì Tiêu muốn kết thông gia với nhà chúng ta
- Chương 130: Dì Tiêu sẽ lập tức trở về
- Chương 131: Sao dì không hỏi con có bạn trai hay chưa?
- Chương 132: Lập tức chuyển về New York
- Chương 133: Tuyết nhi của ông chính là thiên tài
- Chương 134: Vậy thì dùng thân phận Tuyết Kỳ tặng đại lễ cho ông đi
- Chương 135: Con chỉ muốn làm Vương phi thôi
- Chương 136: Bây giờ cậu chính là thần tượng của tớ
- Chương 137: Weibo Tuyết Kỳ của cậu có thể Follow tớ sao?
- Chương 138: Ta chính là ngươi
- Chương 139: Đã qua bảy ngày rồi, chỉ còn lại bốn mươi hai ngày nữa
- Chương 140: Hôm nay tớ chính là Kỳ Vương phi
- Chương 141: Có ai biết con bé là Tuyết Kỳ hay không?
- Chương 142: Tôi biết là thứ gì tác động đến nó rồi
- Chương 143: Tâm nàng đau, tim nàng càng đau
- Chương 144: Cậu muốn tự nguyện hay muốn bị anh ấy cưỡng ép?
- Chương 145: Tôi cho cay chết anh luôn
- Chương 146: Em chính là Tuyết Kỳ
- Chương 147: Hắn phải mau chóng thoát khỏi nơi tối tăm này
- Chương 148: Anh biết mình là ai sao?
- Chương 149: Chỉ cần con khoẻ mạnh bình an là tốt rồi
- Chương 150: Con không đồng ý mối hôn sự này
- Chương 151: Thì ra mẹ đang tính kế con à?
- Chương 152: Là anh ấy tự muốn như thế
- Chương 153: Đây là em tự chuốc lấy
- Chương 154: Anh sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 155: Khổ nhục kế cũng không tác dụng
- Chương 156: Là Tuyết Kỳ
- Chương 157: Sao con lại muốn điều tra về cô bé đó?
- Chương 158: Tuyết nhi, ta tìm được nàng rồi!
- Chương 159: Em định trả lời dì Tiêu thế nào?
- Chương 160: Ta có thể yêu được người khác không?
- Chương 161: Nàng có đồng ý mối hôn sự này không?
- Chương 162: Chữ Kỳ kia là tên tôi
- Chương 163: Vợ của tôi chỉ có thể là Tuyết nhi!
- Chương 164: Chẳng lẽ đây là phu nhân Lăng tổng trong truyền thuyết?
- Chương 165: Nàng tới rồi!
- Chương 166: Tôi nên gọi em là Tuyết Kỳ hay Cơ Tuyết?
- Chương 167: Tôi đã có vị hôn phu
- Chương 168: Tôi hôn em khiến em ghê tởm đến như vậy sao?
- Chương 169: Em mệt mỏi rồi, muốn tìm một người có thể dựa vào
- Chương 170: Tuyết nhi đồng ý mối hôn sự này rồi
- Chương 171: Tuyết nhi, nàng vẫn không thay đổi chút nào
- Chương 172: Vị hôn phu có được xem là bạn trai hay không?
- Chương 173: Cậu muốn có một lễ cưới như thế nào?
- Chương 174: Tặng quà cho vị hôn thê của mình còn cần phải có lý do?
- Chương 175: Sự thực tôi chính là hôn phu của nàng
- Chương 176: Tớ sắp có chị dâu rồi!
- Chương 177: Chưa gì đã nhận người ta làm chồng rồi đấy!
- Chương 178: Nhưng mà vẫn là chưa xứng với em gái tôi cho lắm!
- Chương 179: Cậu thật sự không hối hận chứ?
- Chương 180: Cùng tôi bước lên sân khấu hoàn thành nghi thức đính hôn
- Chương 181: Từ hôm nay trở đi, tôi chính là hôn phu của nàng
- Chương 182: Ai nói anh không yêu em?
- Chương 183: Tiêu Kỳ, là chàng thật sao?
- Chương 184: Tất cả đều là sự thật, không phải là mơ
- Chương 185: Tuyết nhi, ta tìm được nàng rồi!
- Chương 186: Vậy không bằng bây giờ chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa
- Chương 187: Đời này của ta có nàng là đủ rồi!
- Chương 188: Kinh hỉ sao? Để xem kinh hỉ đến mức nào?
- Chương 189: Con và cô ấy đã quen nhau từ rất lâu rồi
- Chương 190: Mẹ muốn thế nào chính là thế ấy
- Chương 191: Tuyết nhi, em càng ngày càng không ngoan rồi!
- Chương 192: Con muốn cùng anh ấy trở về New York
- Chương 193: Tuyết nhi, em đúng là cho anh cái kinh hỉ lớn quá rồi!
- Chương 194: Tất cả cứ thuận theo tự nhiên thôi
- Chương 195: Chỉ cần được ở bên anh là tốt rồi
- Chương 196: Hôm nay em nhất định phải cùng anh lên trên đó
- Chương 197: Ước nguyện thành sự thật
- Chương 198: Em yêu anh, nguyện ý cùng anh làm bất cứ việc gì
- Chương 199: Anh yêu em, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 200: Con nhất định sẽ hạnh phúc
- Chương 201: Tiêu Kỳ, em có thai rồi!
- Chương 202: Bên trong chính là kinh hỉ anh dành cho em
- Chương 203: Đời này kiếp này, ta và nàng chỉ thuộc về nhau
- Chương 204: Ngoại truyện 1: TIÊU KỲ, ANH THẮNG RỒI!
- Chương 205: Ngoại truyện 2: SONG SINH LONG PHƯỢNG
- Chương 206: Ngoại truyện 3: CUỘC CHIẾN KHÔNG CÓ HỒI KẾT
- Chương 207: Ngoại truyện 4: NÀNG BỊ HẮN BỎ MẶC
- Chương 208: Ngoại truyện 5: TUYẾT NHI, NGHỊCH LỬA SẼ CÓ NGÀY BỊ CHẾT CHÁY ĐẤY!
- Chương 209: Ngoại truyện 6: TUYỆT ĐỐI KHÔNG PHỤ EM
- Chương 210: Ngoại truyện 7: ĐÀN ÔNG KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ ĐÓI QUÁ LÂU!
- Chương 211: Ngoại truyện 8: HAI TIỂU TỔ TÔNG TÌM ĐẾN
- Chương 212: Ngoại truyện 9: BÀN ĐIỀU KIỆN
- Chương 213: Ngoại truyện 10: HOÁ RA ĐIỀU KIỆN LÀ ĐÂY
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cầm Thánh Vương Phi
Chương 128: Con rất khoẻ, có thể lập tức xuất viện
Cơ Tuyết nghe vậy thì bất giác rùng mình một cái, tay cầm chai nước cũng khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn người anh trai đáng kính của mình, không vui nói: "Anh hai, là anh nói với họ sao?"
Cơ Phong khoé miệng co giật, chột dạ nói: "Em chẳng lẽ không hiểu tính tình của ông nội? Hôm cuối tuần, em không đến thăm ông, ông gọi điện thoại cho em, anh giúp em nhận, cho nên chỉ có thể nói ra sự thật."
Cơ Tuyết nheo cặp mắt hạnh, chu môi hỏi tiếp: "Vậy còn ba mẹ? Ba mẹ không phải đang ở nước ngoài hay sao?"
Cơ Phong chột dạ lần hai: "Ách, ông nội biết rồi thì em nghĩ xem ba mẹ có biết hay không?"
Đúng là ông nội biết nàng nằm viện là do gọi điện thoại đến, còn ba mẹ là do hắn tự mình gọi đến báo. Bởi vì nếu như để ông nội báo cho ba mẹ, hậu quả là ông nội sẽ nổi trận lôi đình mà hành hạ lỗ tai cả nhà hắn suốt mấy ngày.
Vì sao ư? Đơn giản thôi, bởi vì ông nội hắn - Cơ Minh Vĩ chính là điển hình của trọng nữ khinh nam. Trong mắt lão nhân gia chỉ có duy nhất đứa cháu gái bảo bối là nàng, còn lại thì chẳng có tí phân lượng nào.
Cách đây không lâu hắn được chứng kiến thời khắc lịch sử đó: Cả nhà hắn đang ở nước ngoài đều bị gọi về ngay trong đêm chỉ vì nàng bị sốt. Thế là lỗ tai bị oanh tạc suốt mấy ngày, cho đến khi nàng khỏi hẳn bệnh mới buông tha.
Tình hình của nàng hôm nay lại còn nghiêm gấp mấy lần so với khi đó, ông nội liệu sẽ buông tha cho bọn họ hay sao?
Câu trả lời chỉ có một: tuyệt đối không!
Sự thật chứng minh, khi lão nhân gia trên mặt mang theo sự lo lắng bước vào phòng bệnh, nhìn thấy nàng sắc mặt xanh xao, tay còn truyền dịch thì mày rậm nhíu chặt, quét mắt một lượt từ lớn đến nhỏ, đanh giọng mắng: "Các người nhìn xem bảo bối của ta có đáng thương hay không? Ba mẹ và anh trai đều bỏ mặc nó một mình tự sinh tự diệt. Kiếm tiền nhiều để làm gì hả? Bảo bối của ta có mệnh hệ gì thì các người không xong với ta đâu!"
Cơ Tuyết liếc mắt nhìn Cơ Phong, ánh mắt giao nhau ngầm hiểu.
Ba nàng Cơ Phàm và mẹ nàng Lâm Nhược Giai đứng một bên nhìn lão nhân gia nổi trận lôi đình cũng chỉ biết im lặng lắng nghe. Nếu cứ cố chấp cùng ông nói lý, không khéo ông sẽ tức đến đổ bệnh thì còn khổ hơn.
Chờ lão nhân gia nói xong, Cơ Tuyết lúc này mới lên tiếng vuốt mông ngựa: "Ông nội, ba mẹ và anh trai đâu có bỏ mặc con, hàng ngày vẫn gọi điện thoại cho con mà. Con đổ bệnh họ liền có mặt không phải hay sao? Ông nội, đừng giận nữa mà, là Tuyết nhi khiến ông phải lo lắng, người sai là Tuyết nhi!"
Cơ Minh Vĩ nhìn nàng nở nụ cười hiền từ: "Bảo bối ngoan, con không cần nói đỡ cho họ, ông nội biết con dịu dàng hiếu thuận, nhưng việc gì ra việc đó, trách nhiệm của bản thân thì phải tự biết gánh lấy."
Nàng ôm cánh tay lão nhân gia lắc lắc, cười ngọt ngào lấy lòng: "Được rồi mà ông nội. Hiếm khi cả nhà đoàn viên, ông nội đừng tức giận nữa. Sắp đến đại thọ của người, người nhất định phải giữ gìn sức khoẻ mới được, chờ xem Tuyết nhi tặng cho người đại lễ chứ!"
Lão nhân gia nghe vậy thì trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, liếc mắt nhìn ba người còn lại trong phòng bệnh, sau đó hướng nàng gật đầu: "Được được, ông nội chờ xem đại lễ của con."
Cơ Minh Vĩ ở lại cùng nàng nói chuyện phiếm một hồi cũng trở về. Cơ Phong tiễn ông rồi cũng nối gót đi làm việc của mình, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại ba mẹ nàng.
Lâm Nhược Giai nhìn con gái, tỏ ra áy náy nói: "Tuyết nhi, con không trách mẹ sao?"
Nàng nhìn bà, so với mẫu thân Lâm Ái My ở nơi xa xôi kia cũng không khác biệt nhiều, vẫn trẻ trung xinh đẹp hơn nhiều so với tuổi thật.
Nhờ bảo dưỡng nhan sắc tốt cho nên dù bà có phải lộ mặt trên bàn đàm phán, đầu óc phải vận dụng tối đa để điều hành công ty, bà vẫn giống như thời còn trẻ tuổi mặn mà.
Cơ Tuyết lắc đầu cười: "Mẹ, đừng nói như vậy, con chưa từng oán trách điều gì cả. Mọi người đều có chí hướng của mình, hơn nữa con lớn rồi, không cần phải hàng ngày có người chăm sóc. Lần bệnh này là do con không chú ý chăm sóc bản thân, cho nên mọi người cũng đừng tự trách. Tính tình của ông nội là như vậy, mọi người cũng đừng so đo làm gì."
Nàng bị bệnh đích thực là do bản thân nàng tự chuốc lấy. Nhưng nàng cảm thấy rất đáng giá, bởi vì nàng được trải qua những tháng ngày đáng quý nhất trên đời, dù rằng nàng cũng không biết là bản thân có thực sự trải qua hay chỉ là một giấc mộng kéo dài, nhưng đáng để nàng trân trọng.
Có lẽ nàng phải làm một chút gì đó để lưu lại những gì thuộc về nam nhân mộng ảo kia, giống như một ký ức mãi mãi không thể nào chôn vùi cho đến ngày nàng thật sự nhắm mắt xuôi tay.
Lâm Nhược Giai trìu mến nhìn con gái, mỉm cười: "Cảm ơn con đã thông cảm cho ba mẹ."
"Mẹ, đừng nói như thế. Nếu như người thật sự yêu thương con, chi bằng lần về nước này ở với con lâu một chút. Hoặc là chờ sau đại thọ của ông nội cũng được."
Vợ chồng Cơ Phàm nhìn nhau trao ánh mắt ngầm hiểu ý.
Cơ Phàm lên tiếng: "Được, ba mẹ sẽ ở đây với con cho đến khi con chán thì thôi."
Nàng mỉm cười ngọt ngào: "Sẽ không!"
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cơ Tuyết cảm thấy buồn chán liền mở ti vi.
Chuyển vài kênh, nàng dừng lại tại kênh tin tức. Lúc này vừa vặn đang phát sóng trực tiếp tình cảnh giao thông trên tuyến đường cao tốc.
"Hiện tại chúng tôi đang có mặt tại tuyến đường cao tốc nối liền sân bay thủ đô. Nơi này vừa diễn ra một vụ tai nạn xe liên hoàn khiến cho tuyến đường rời sân bay kẹt cứng. Cảnh sát giao thông đang cấp tốc điều khiển dòng phương tiện lưu thông để xe cứu thương có thể di chuyển tiếp ứng kịp thời các nạn nhân đang bị thương trong vụ tai nạn."
Cơ Tuyết nhíu mày, khẽ lắc đầu nói với Lâm Nhược Giai đang ngồi bên cạnh: "Thật kinh khủng. Mẹ, mẹ phải nói ba khi lái xe nhất định phải chú ý an toàn. Cũng may là ba mẹ đến từ hôm qua, nếu như hôm nay mới trở về... Con thật không dám nghĩ."
Lâm Nhược Giai gật đầu: "Mẹ biết rồi, ba con cũng là người có chừng mực. Anh trai con mới là người phải nói kìa."
Nàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Mẹ nói cũng phải. Cũng may con không thường xuyên lái xe, chỗ con ở chỉ cách trường mười phút đi bộ."
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh nắng không quá gắt, nàng hướng Lâm Nhược Giai nài nỉ: "Mẹ, con xuống bên dưới đi dạo một lúc có được không?"
Lâm Nhược Giai nghe vậy liền đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó gật đầu: "Cũng được, ở trong phòng bệnh suốt cũng ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng giúp ích cho bệnh tình của con."
Dứt lời bà đi đến bên giường, định đưa tay lên đỡ Cơ Tuyết xuống liền bị nàng xua tay: "Mẹ, con chỉ bị sốt chứ có phải mổ xẻ gì đâu. Hiện tại con rất khoẻ, mẹ không cần phải chăm chút con như con nít như vậy đâu."
"Thật sao? Con không gạt mẹ?" Lâm Nhược Giai vẫn còn tỏ ra lo lắng.
Để chứng minh lời mình nói, Cơ Tuyết một mạch nhảy xuống giường, xoay một vòng, nhìn bà cười tươi rói: "Mẹ thấy chưa, con rất khoẻ, có thể lập tức xuất viện."
Lâm Nhược Giai trợn tròn mắt: "Không được, bác sĩ bảo phải theo dõi thêm hai ngày. Có muốn xuất viện cũng phải chờ thêm hai ngày nữa."
Nàng lè lưỡi gật đầu: "Vâng vâng, hai ngày nữa mới xuất viện. Bây giờ mẹ cùng con đi xuống dưới được chưa?"
"Con bé này!"
Lâm Nhược Giai lắc đầu cười, sau đó cùng nàng đi về hướng thang máy xuống tầng trệt.
Phòng bệnh nàng ở thuộc khu Vip của bệnh viện, nằm ở toà nhà chính, mà tầng trệt chính là khoa cấp cứu, cho nên khi cửa thang máy mở ra, đập vào mắt hai người là tràng cảnh ồn ào đông nghịt người.
Băng ca liên tục được chuyển từ xe cứu thương đi vào khoa cấp cứu, tiếng còi xe hú liên thanh không ngừng, các nhân viên y tế cũng liên tục ra ra vào vào không ngừng nghỉ.
Cơ Tuyết nhíu mày hồ nghi nép qua một bên lẳng lặng đứng nhìn. Chợt nghĩ tới tin tức vừa xem trên ti vi, nàng hiểu ra, khẽ lắc đầu.
Đang lúc nàng định quay lưng cùng mẹ mình bước đi thì bất chợt nhìn thấy Cơ Phong hớt hải tiến vào, liền lên tiếng gọi: "Anh hai!"
Cơ Phong nghe tiếng gọi quen thuộc, nhìn quanh thì thấy bóng dáng mẹ cùng em gái. Hắn chạy tới, cất giọng hỏi: "Hai người xuống đây làm gì?"
Nàng trả lời: "Em muốn xuống đi dạo. Còn anh, sao lại vội vã như vậy?"
Cơ Phong liếc nhìn Lâm Nhược Giai, sau đó lại nhìn nàng, trên mặt vẫn không giấu nổi sự lo lắng: "Bạn anh về nước, có thể là nạn nhân của vụ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc."
Cơ Phong khoé miệng co giật, chột dạ nói: "Em chẳng lẽ không hiểu tính tình của ông nội? Hôm cuối tuần, em không đến thăm ông, ông gọi điện thoại cho em, anh giúp em nhận, cho nên chỉ có thể nói ra sự thật."
Cơ Tuyết nheo cặp mắt hạnh, chu môi hỏi tiếp: "Vậy còn ba mẹ? Ba mẹ không phải đang ở nước ngoài hay sao?"
Cơ Phong chột dạ lần hai: "Ách, ông nội biết rồi thì em nghĩ xem ba mẹ có biết hay không?"
Đúng là ông nội biết nàng nằm viện là do gọi điện thoại đến, còn ba mẹ là do hắn tự mình gọi đến báo. Bởi vì nếu như để ông nội báo cho ba mẹ, hậu quả là ông nội sẽ nổi trận lôi đình mà hành hạ lỗ tai cả nhà hắn suốt mấy ngày.
Vì sao ư? Đơn giản thôi, bởi vì ông nội hắn - Cơ Minh Vĩ chính là điển hình của trọng nữ khinh nam. Trong mắt lão nhân gia chỉ có duy nhất đứa cháu gái bảo bối là nàng, còn lại thì chẳng có tí phân lượng nào.
Cách đây không lâu hắn được chứng kiến thời khắc lịch sử đó: Cả nhà hắn đang ở nước ngoài đều bị gọi về ngay trong đêm chỉ vì nàng bị sốt. Thế là lỗ tai bị oanh tạc suốt mấy ngày, cho đến khi nàng khỏi hẳn bệnh mới buông tha.
Tình hình của nàng hôm nay lại còn nghiêm gấp mấy lần so với khi đó, ông nội liệu sẽ buông tha cho bọn họ hay sao?
Câu trả lời chỉ có một: tuyệt đối không!
Sự thật chứng minh, khi lão nhân gia trên mặt mang theo sự lo lắng bước vào phòng bệnh, nhìn thấy nàng sắc mặt xanh xao, tay còn truyền dịch thì mày rậm nhíu chặt, quét mắt một lượt từ lớn đến nhỏ, đanh giọng mắng: "Các người nhìn xem bảo bối của ta có đáng thương hay không? Ba mẹ và anh trai đều bỏ mặc nó một mình tự sinh tự diệt. Kiếm tiền nhiều để làm gì hả? Bảo bối của ta có mệnh hệ gì thì các người không xong với ta đâu!"
Cơ Tuyết liếc mắt nhìn Cơ Phong, ánh mắt giao nhau ngầm hiểu.
Ba nàng Cơ Phàm và mẹ nàng Lâm Nhược Giai đứng một bên nhìn lão nhân gia nổi trận lôi đình cũng chỉ biết im lặng lắng nghe. Nếu cứ cố chấp cùng ông nói lý, không khéo ông sẽ tức đến đổ bệnh thì còn khổ hơn.
Chờ lão nhân gia nói xong, Cơ Tuyết lúc này mới lên tiếng vuốt mông ngựa: "Ông nội, ba mẹ và anh trai đâu có bỏ mặc con, hàng ngày vẫn gọi điện thoại cho con mà. Con đổ bệnh họ liền có mặt không phải hay sao? Ông nội, đừng giận nữa mà, là Tuyết nhi khiến ông phải lo lắng, người sai là Tuyết nhi!"
Cơ Minh Vĩ nhìn nàng nở nụ cười hiền từ: "Bảo bối ngoan, con không cần nói đỡ cho họ, ông nội biết con dịu dàng hiếu thuận, nhưng việc gì ra việc đó, trách nhiệm của bản thân thì phải tự biết gánh lấy."
Nàng ôm cánh tay lão nhân gia lắc lắc, cười ngọt ngào lấy lòng: "Được rồi mà ông nội. Hiếm khi cả nhà đoàn viên, ông nội đừng tức giận nữa. Sắp đến đại thọ của người, người nhất định phải giữ gìn sức khoẻ mới được, chờ xem Tuyết nhi tặng cho người đại lễ chứ!"
Lão nhân gia nghe vậy thì trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, liếc mắt nhìn ba người còn lại trong phòng bệnh, sau đó hướng nàng gật đầu: "Được được, ông nội chờ xem đại lễ của con."
Cơ Minh Vĩ ở lại cùng nàng nói chuyện phiếm một hồi cũng trở về. Cơ Phong tiễn ông rồi cũng nối gót đi làm việc của mình, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại ba mẹ nàng.
Lâm Nhược Giai nhìn con gái, tỏ ra áy náy nói: "Tuyết nhi, con không trách mẹ sao?"
Nàng nhìn bà, so với mẫu thân Lâm Ái My ở nơi xa xôi kia cũng không khác biệt nhiều, vẫn trẻ trung xinh đẹp hơn nhiều so với tuổi thật.
Nhờ bảo dưỡng nhan sắc tốt cho nên dù bà có phải lộ mặt trên bàn đàm phán, đầu óc phải vận dụng tối đa để điều hành công ty, bà vẫn giống như thời còn trẻ tuổi mặn mà.
Cơ Tuyết lắc đầu cười: "Mẹ, đừng nói như vậy, con chưa từng oán trách điều gì cả. Mọi người đều có chí hướng của mình, hơn nữa con lớn rồi, không cần phải hàng ngày có người chăm sóc. Lần bệnh này là do con không chú ý chăm sóc bản thân, cho nên mọi người cũng đừng tự trách. Tính tình của ông nội là như vậy, mọi người cũng đừng so đo làm gì."
Nàng bị bệnh đích thực là do bản thân nàng tự chuốc lấy. Nhưng nàng cảm thấy rất đáng giá, bởi vì nàng được trải qua những tháng ngày đáng quý nhất trên đời, dù rằng nàng cũng không biết là bản thân có thực sự trải qua hay chỉ là một giấc mộng kéo dài, nhưng đáng để nàng trân trọng.
Có lẽ nàng phải làm một chút gì đó để lưu lại những gì thuộc về nam nhân mộng ảo kia, giống như một ký ức mãi mãi không thể nào chôn vùi cho đến ngày nàng thật sự nhắm mắt xuôi tay.
Lâm Nhược Giai trìu mến nhìn con gái, mỉm cười: "Cảm ơn con đã thông cảm cho ba mẹ."
"Mẹ, đừng nói như thế. Nếu như người thật sự yêu thương con, chi bằng lần về nước này ở với con lâu một chút. Hoặc là chờ sau đại thọ của ông nội cũng được."
Vợ chồng Cơ Phàm nhìn nhau trao ánh mắt ngầm hiểu ý.
Cơ Phàm lên tiếng: "Được, ba mẹ sẽ ở đây với con cho đến khi con chán thì thôi."
Nàng mỉm cười ngọt ngào: "Sẽ không!"
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cơ Tuyết cảm thấy buồn chán liền mở ti vi.
Chuyển vài kênh, nàng dừng lại tại kênh tin tức. Lúc này vừa vặn đang phát sóng trực tiếp tình cảnh giao thông trên tuyến đường cao tốc.
"Hiện tại chúng tôi đang có mặt tại tuyến đường cao tốc nối liền sân bay thủ đô. Nơi này vừa diễn ra một vụ tai nạn xe liên hoàn khiến cho tuyến đường rời sân bay kẹt cứng. Cảnh sát giao thông đang cấp tốc điều khiển dòng phương tiện lưu thông để xe cứu thương có thể di chuyển tiếp ứng kịp thời các nạn nhân đang bị thương trong vụ tai nạn."
Cơ Tuyết nhíu mày, khẽ lắc đầu nói với Lâm Nhược Giai đang ngồi bên cạnh: "Thật kinh khủng. Mẹ, mẹ phải nói ba khi lái xe nhất định phải chú ý an toàn. Cũng may là ba mẹ đến từ hôm qua, nếu như hôm nay mới trở về... Con thật không dám nghĩ."
Lâm Nhược Giai gật đầu: "Mẹ biết rồi, ba con cũng là người có chừng mực. Anh trai con mới là người phải nói kìa."
Nàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Mẹ nói cũng phải. Cũng may con không thường xuyên lái xe, chỗ con ở chỉ cách trường mười phút đi bộ."
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh nắng không quá gắt, nàng hướng Lâm Nhược Giai nài nỉ: "Mẹ, con xuống bên dưới đi dạo một lúc có được không?"
Lâm Nhược Giai nghe vậy liền đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó gật đầu: "Cũng được, ở trong phòng bệnh suốt cũng ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng giúp ích cho bệnh tình của con."
Dứt lời bà đi đến bên giường, định đưa tay lên đỡ Cơ Tuyết xuống liền bị nàng xua tay: "Mẹ, con chỉ bị sốt chứ có phải mổ xẻ gì đâu. Hiện tại con rất khoẻ, mẹ không cần phải chăm chút con như con nít như vậy đâu."
"Thật sao? Con không gạt mẹ?" Lâm Nhược Giai vẫn còn tỏ ra lo lắng.
Để chứng minh lời mình nói, Cơ Tuyết một mạch nhảy xuống giường, xoay một vòng, nhìn bà cười tươi rói: "Mẹ thấy chưa, con rất khoẻ, có thể lập tức xuất viện."
Lâm Nhược Giai trợn tròn mắt: "Không được, bác sĩ bảo phải theo dõi thêm hai ngày. Có muốn xuất viện cũng phải chờ thêm hai ngày nữa."
Nàng lè lưỡi gật đầu: "Vâng vâng, hai ngày nữa mới xuất viện. Bây giờ mẹ cùng con đi xuống dưới được chưa?"
"Con bé này!"
Lâm Nhược Giai lắc đầu cười, sau đó cùng nàng đi về hướng thang máy xuống tầng trệt.
Phòng bệnh nàng ở thuộc khu Vip của bệnh viện, nằm ở toà nhà chính, mà tầng trệt chính là khoa cấp cứu, cho nên khi cửa thang máy mở ra, đập vào mắt hai người là tràng cảnh ồn ào đông nghịt người.
Băng ca liên tục được chuyển từ xe cứu thương đi vào khoa cấp cứu, tiếng còi xe hú liên thanh không ngừng, các nhân viên y tế cũng liên tục ra ra vào vào không ngừng nghỉ.
Cơ Tuyết nhíu mày hồ nghi nép qua một bên lẳng lặng đứng nhìn. Chợt nghĩ tới tin tức vừa xem trên ti vi, nàng hiểu ra, khẽ lắc đầu.
Đang lúc nàng định quay lưng cùng mẹ mình bước đi thì bất chợt nhìn thấy Cơ Phong hớt hải tiến vào, liền lên tiếng gọi: "Anh hai!"
Cơ Phong nghe tiếng gọi quen thuộc, nhìn quanh thì thấy bóng dáng mẹ cùng em gái. Hắn chạy tới, cất giọng hỏi: "Hai người xuống đây làm gì?"
Nàng trả lời: "Em muốn xuống đi dạo. Còn anh, sao lại vội vã như vậy?"
Cơ Phong liếc nhìn Lâm Nhược Giai, sau đó lại nhìn nàng, trên mặt vẫn không giấu nổi sự lo lắng: "Bạn anh về nước, có thể là nạn nhân của vụ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nàng xuyên không rồi!
- Chương 2: Dung hợp ký ức
- Chương 3: Vớt được nam nhân yêu nghiệt
- Chương 4: Là cô nương đã cứu ta sao?
- Chương 5: Ta giúp huynh thay thuốc
- Chương 6: Vậy... LẤY THÂN BÁO ĐÁP ĐI!
- Chương 7: Thực xin lỗi, ta chỉ đùa một chút mà thôi...
- Chương 8: Chỉ hôn
- Chương 9: Những gì ta nói, nàng có từng để tâm hay không?
- Chương 10: Nàng tin tưởng ta có được hay không?
- Chương 11: Huynh biết thổi sáo không?
- Chương 12: Ta tặng riêng huynh khúc nhạc này
- Chương 13: Nàng có cảm giác gì với ta?
- Chương 14: Tuyết nhi, ta phải đi rồi!
- Chương 15: Tuyết nhi, con trở về rồi
- Chương 16: Muội gọi nó là ghi-ta
- Chương 17: Kỳ Vương trở về rồi
- Chương 18: Đệ đã có ý trung nhân
- Chương 19: Chỉ có Kỳ Vương mới xứng với Tuyết nhi của chúng ta mà thôi
- Chương 20: Muốn ta chế tác nhạc cụ thì phải trải qua khảo nghiệm của ta
- Chương 21: Không bằng cho ta mở rộng tầm mắt
- Chương 22: Làm đệ tử chân truyền của ta
- Chương 23: Thứ con muốn chính là chiếc cầm này
- Chương 24: Chủ tử, trong cung có động tĩnh
- Chương 25: Sắp xếp ám vệ cùng ta đi Bách Hoa sơn trang
- Chương 26: Để đồ NHI TẤU THỬ MỘT KHÚC CHO NGƯỜI NGHE
- Chương 27: Nam Cung Giác đã bắt đầu nghi ngờ nàng
- Chương 28: Vậy gả muội muội ngươi cho hắn thì thế nào?
- Chương 29: Có hứng thú với vị sư muội này của ngươi sao?
- Chương 30: Ngươi khiến vi sư phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác rồi
- Chương 31: Chẳng lẽ vì Hoàng vị mà ta trở thành vật hi sinh sao?
- Chương 32: Với ta, không ai có thể so sánh với nàng
- Chương 33: Tiểu thư của em còn chưa muốn xuất giá đâu
- Chương 34: Hôm nay là ai đùa bỡn ai còn chưa biết được đâu
- Chương 35: Biểu tỷ, mong được tỷ chỉ giáo
- Chương 36: Vậy khanh có biết đồ ĐỆ CHÂN TRUYỀN CỦA NAM CUNG GIÁC HAY KHÔNG?
- Chương 37: Tiểu nữ xin được mạn phép hiến khúc
- Chương 38: Thánh chỉ ban hôn
- Chương 39: Hai huynh muội khanh rất là có duyên đấy!
- Chương 40: Ngươi sẽ không phải vì một đạo thánh chỉ kia mà giở trò đấy chứ?
- Chương 41: Vi sư là đang vì đồ ĐỆ CỦA MÌNH MÀ LO NGHĨ
- Chương 42: Hôm nay trở lại có kinh hỉ gì cho vi sư không?
- Chương 43: Đồ NHI LÀ CƠ TUYẾT MÀ CŨNG KHÔNG PHẢI CƠ TUYẾT
- Chương 44: Giúp ta trang điểm lại, xấu một chút
- Chương 45: Đại hôn
- Chương 46: Rượu giao bôi
- Chương 47: Lăng Kỳ chính là Tiêu Kỳ?
- Chương 48: Sư phụ muốn nói đến phương diện nào? Cả phương diện trên giường à?
- Chương 49: Tình cảm mà hắn đối với ngươi, quá sâu rồi!
- Chương 50: Ván cũng đã đóng thuyền, ngươi muốn lật lọng không chịu trách nhiệm?
- Chương 51: Không phải là trời sinh một đôi à?
- Chương 52: Vì sao muốn ta cùng huynh đến kinh thành?
- Chương 53: Vương phi của Kỳ Vương chỉ có thể là Cơ Tuyết
- Chương 54: Cầm thánh trổ tài
- Chương 55: Thần nữ muốn mở một học viện dạy cầm nghệ
- Chương 56: Thiếp chẳng phải là Vương phi của chàng sao?
- Chương 57: Thiếp giúp chàng lau người nhé!
- Chương 58: Tiêu Kỳ, chàng muốn ta sao?
- Chương 59: Lại chạy rồi! XEM RA TA CÒN CHƯA THOẢ MÃN ĐƯỢC NÀNG
- Chương 60: Muốn đùa bỡn ta sao? Nàng, còn ngây thơ lắm!
- Chương 61: Sư phụ, sao người càng sống càng thụt lùi vậy?
- Chương 62: Nương tử của ta cũng biết ghen rồi?
- Chương 63: Vi phu muốn cùng nàng ân ái, nàng lại nỡ lòng đuổi vi phu sao?
- Chương 64: Gương mặt của vi phu đẹp, hay là thân hình của vi phu đẹp hơn?
- Chương 65: Thất điện hạ Lăng Húc
- Chương 66: Ta chính là Tam ca của hắn
- Chương 67: Không phải ngươi nên đi cứu nàng ta về sao?
- Chương 68: Ngươi tính xử lý tên đồ TỂ NÀY NHƯ THẾ NÀO?
- Chương 69: Huynh rốt cuộc muốn thế nào mới chịu thả người?
- Chương 70: Ta sẽ không động đến nữ nhân của đệ
- Chương 71: Không biết sư phụ có thể cho đồ NHI MỞ MANG TẦM MẮT HAY KHÔNG?
- Chương 72: Vậy thì dàn trống đó giao cho ngươi
- Chương 73: Vậy hoá ra là tiểu tử kia đơn phương à?
- Chương 74: Ngày mai muốn đồ NHI LÀM GÌ?
- Chương 75: Nàng muốn hồng hạnh xuất tường?
- Chương 76: Nàng đang nói với hắn: CHÍNH LÀ NÀNG!
- Chương 77: Được Kình Vương mời rượu là phúc phần của tiểu nữ
- Chương 78: Đừng kéo nàng vào vòng tranh đấu của chúng ta
- Chương 79: Thái tử điện hạ, ngài rốt cuộc đứng về phía bên nào?
- Chương 80: Bổn Vương phi có một nam nhân là đủ rồi
- Chương 81: Ừm, tay ta đau, nàng giúp ta cởi
- Chương 82: Trêu đùa ta như vậy có phải rất vui không?
- Chương 83: Hiện tại nên gọi ông là phụ thân mới đúng
- Chương 84: Xem ra Trẫm cũng làm ông tơ đúng chỗ nhỉ?
- Chương 85: Ngươi có kế hoạch gì sao?
- Chương 86: Vậy vi phu đêm nay liền ở đây bồi nàng
- Chương 87: Nương tử, vi phu đã đủ lưu manh sao?
- Chương 88: Thiếp đúng là quá xem thường độ vô sỉ của chàng rồi
- Chương 89: Giang sơn và mỹ nhân, vi phu chỉ cần nàng!
- Chương 90: Nàng thật sự là muội muội của Cơ Phong sao?
- Chương 91: Nàng là chính nàng, không ai có thể thay thế được!
- Chương 92: Nàng chính là chấp niệm của ta!
- Chương 93: Cẩn thận người bên cạnh ngài
- Chương 94: Chỉ cần có mặt ta, ngươi phải gọi nàng là Kỳ Vương phi
- Chương 95: Ta gọi đó là nhạc Rock
- Chương 96: Phải xem Cửu Hoàng thúc của ngươi có đồng ý hay không
- Chương 97: Tiêu Kỳ, chàng lại ăn giấm
- Chương 98: Người có phải hay không có hỉ rồi?
- Chương 99: Ngươi muốn đưa ta đi đâu?
- Chương 100: Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi
- Chương 101: Bỏ mặc nàng, ta không làm được
- Chương 102: Ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ món quà ta tặng cho ngươi đi
- Chương 103: Nàng bị trúng độc
- Chương 104: Nam Cung gia, xin người cứu Vương phi của tiểu nữ
- Chương 105: Nha đầu, ngươi biết ngươi đang mang thai sao?
- Chương 106: Lâm Tố Sênh vì sao muốn hạ độc ta?
- Chương 107: Chẳng lẽ ông không có cách cứu nàng?
- Chương 108: Lâm Tố Sênh, ngươi cũng xứng sao?
- Chương 109: Ngươi có biết thế nào là sống không bằng chết hay không?
- Chương 110: Mẫu tử ta thật sự không có duyên hay sao?
- Chương 111: Sư phụ, người chẳng lẽ không quan tâm đến sống chết của nàng?
- Chương 112: Nói hắn đêm nay nhất định phải đến gặp ta
- Chương 113: Người chúng ta cần phải giải độc là Vương phi của ngươi
- Chương 114: Tuyết nhi, ta tới rồi!
- Chương 115: Chàng sẽ còn trở lại sao?
- Chương 116: Ngươi định đối phó với phụ tử Lăng Kình như thế nào?
- Chương 117: Liệu đây có phải âm mưu của các người?
- Chương 118: Phụ tử hai người cũng thật là tin tưởng sâu sắc đấy!
- Chương 119: Chủ tử đã đợi từ sớm rồi
- Chương 120: Lăng Kình, ngươi rốt cuộc có ý gì?
- Chương 121: Trong tay ta có giải dược
- Chương 122: Ngươi muốn như thế nào mới chịu thả nàng?
- Chương 123: Một chút đau đớn này chẳng đáng là gì
- Chương 124: Tiêu Kỳ, tạm biệt!
- Chương 125: Ngài đừng tiếp tục hành hạ bản thân mình nữa
- Chương 126: Không tìm thấy bóng dáng của hắn đâu nữa
- Chương 127: Quay trở về thật rồi sao?
- Chương 128: Con rất khoẻ, có thể lập tức xuất viện
- Chương 129: Dì Tiêu muốn kết thông gia với nhà chúng ta
- Chương 130: Dì Tiêu sẽ lập tức trở về
- Chương 131: Sao dì không hỏi con có bạn trai hay chưa?
- Chương 132: Lập tức chuyển về New York
- Chương 133: Tuyết nhi của ông chính là thiên tài
- Chương 134: Vậy thì dùng thân phận Tuyết Kỳ tặng đại lễ cho ông đi
- Chương 135: Con chỉ muốn làm Vương phi thôi
- Chương 136: Bây giờ cậu chính là thần tượng của tớ
- Chương 137: Weibo Tuyết Kỳ của cậu có thể Follow tớ sao?
- Chương 138: Ta chính là ngươi
- Chương 139: Đã qua bảy ngày rồi, chỉ còn lại bốn mươi hai ngày nữa
- Chương 140: Hôm nay tớ chính là Kỳ Vương phi
- Chương 141: Có ai biết con bé là Tuyết Kỳ hay không?
- Chương 142: Tôi biết là thứ gì tác động đến nó rồi
- Chương 143: Tâm nàng đau, tim nàng càng đau
- Chương 144: Cậu muốn tự nguyện hay muốn bị anh ấy cưỡng ép?
- Chương 145: Tôi cho cay chết anh luôn
- Chương 146: Em chính là Tuyết Kỳ
- Chương 147: Hắn phải mau chóng thoát khỏi nơi tối tăm này
- Chương 148: Anh biết mình là ai sao?
- Chương 149: Chỉ cần con khoẻ mạnh bình an là tốt rồi
- Chương 150: Con không đồng ý mối hôn sự này
- Chương 151: Thì ra mẹ đang tính kế con à?
- Chương 152: Là anh ấy tự muốn như thế
- Chương 153: Đây là em tự chuốc lấy
- Chương 154: Anh sẽ chịu trách nhiệm
- Chương 155: Khổ nhục kế cũng không tác dụng
- Chương 156: Là Tuyết Kỳ
- Chương 157: Sao con lại muốn điều tra về cô bé đó?
- Chương 158: Tuyết nhi, ta tìm được nàng rồi!
- Chương 159: Em định trả lời dì Tiêu thế nào?
- Chương 160: Ta có thể yêu được người khác không?
- Chương 161: Nàng có đồng ý mối hôn sự này không?
- Chương 162: Chữ Kỳ kia là tên tôi
- Chương 163: Vợ của tôi chỉ có thể là Tuyết nhi!
- Chương 164: Chẳng lẽ đây là phu nhân Lăng tổng trong truyền thuyết?
- Chương 165: Nàng tới rồi!
- Chương 166: Tôi nên gọi em là Tuyết Kỳ hay Cơ Tuyết?
- Chương 167: Tôi đã có vị hôn phu
- Chương 168: Tôi hôn em khiến em ghê tởm đến như vậy sao?
- Chương 169: Em mệt mỏi rồi, muốn tìm một người có thể dựa vào
- Chương 170: Tuyết nhi đồng ý mối hôn sự này rồi
- Chương 171: Tuyết nhi, nàng vẫn không thay đổi chút nào
- Chương 172: Vị hôn phu có được xem là bạn trai hay không?
- Chương 173: Cậu muốn có một lễ cưới như thế nào?
- Chương 174: Tặng quà cho vị hôn thê của mình còn cần phải có lý do?
- Chương 175: Sự thực tôi chính là hôn phu của nàng
- Chương 176: Tớ sắp có chị dâu rồi!
- Chương 177: Chưa gì đã nhận người ta làm chồng rồi đấy!
- Chương 178: Nhưng mà vẫn là chưa xứng với em gái tôi cho lắm!
- Chương 179: Cậu thật sự không hối hận chứ?
- Chương 180: Cùng tôi bước lên sân khấu hoàn thành nghi thức đính hôn
- Chương 181: Từ hôm nay trở đi, tôi chính là hôn phu của nàng
- Chương 182: Ai nói anh không yêu em?
- Chương 183: Tiêu Kỳ, là chàng thật sao?
- Chương 184: Tất cả đều là sự thật, không phải là mơ
- Chương 185: Tuyết nhi, ta tìm được nàng rồi!
- Chương 186: Vậy không bằng bây giờ chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa
- Chương 187: Đời này của ta có nàng là đủ rồi!
- Chương 188: Kinh hỉ sao? Để xem kinh hỉ đến mức nào?
- Chương 189: Con và cô ấy đã quen nhau từ rất lâu rồi
- Chương 190: Mẹ muốn thế nào chính là thế ấy
- Chương 191: Tuyết nhi, em càng ngày càng không ngoan rồi!
- Chương 192: Con muốn cùng anh ấy trở về New York
- Chương 193: Tuyết nhi, em đúng là cho anh cái kinh hỉ lớn quá rồi!
- Chương 194: Tất cả cứ thuận theo tự nhiên thôi
- Chương 195: Chỉ cần được ở bên anh là tốt rồi
- Chương 196: Hôm nay em nhất định phải cùng anh lên trên đó
- Chương 197: Ước nguyện thành sự thật
- Chương 198: Em yêu anh, nguyện ý cùng anh làm bất cứ việc gì
- Chương 199: Anh yêu em, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời
- Chương 200: Con nhất định sẽ hạnh phúc
- Chương 201: Tiêu Kỳ, em có thai rồi!
- Chương 202: Bên trong chính là kinh hỉ anh dành cho em
- Chương 203: Đời này kiếp này, ta và nàng chỉ thuộc về nhau
- Chương 204: Ngoại truyện 1: TIÊU KỲ, ANH THẮNG RỒI!
- Chương 205: Ngoại truyện 2: SONG SINH LONG PHƯỢNG
- Chương 206: Ngoại truyện 3: CUỘC CHIẾN KHÔNG CÓ HỒI KẾT
- Chương 207: Ngoại truyện 4: NÀNG BỊ HẮN BỎ MẶC
- Chương 208: Ngoại truyện 5: TUYẾT NHI, NGHỊCH LỬA SẼ CÓ NGÀY BỊ CHẾT CHÁY ĐẤY!
- Chương 209: Ngoại truyện 6: TUYỆT ĐỐI KHÔNG PHỤ EM
- Chương 210: Ngoại truyện 7: ĐÀN ÔNG KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ ĐÓI QUÁ LÂU!
- Chương 211: Ngoại truyện 8: HAI TIỂU TỔ TÔNG TÌM ĐẾN
- Chương 212: Ngoại truyện 9: BÀN ĐIỀU KIỆN
- Chương 213: Ngoại truyện 10: HOÁ RA ĐIỀU KIỆN LÀ ĐÂY