Dây Leo - Quyển 1 - Chương 27: Cắt đứt hy vọng
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Đường mạn (1)
- Quyển 1 - Chương 2: Đường mạn (2)
- Quyển 1 - Chương 3: Không phải đàn ông nào cũng xấu xa
- Quyển 1 - Chương 4: Chim én nhỏ và thiên nga
- Quyển 1 - Chương 5: Cuộc hẹn đầu tiên
- Quyển 1 - Chương 6: Người tôi thích là anh
- Quyển 1 - Chương 7: Mong muốn lớn nhất là được ăn cơm mềm
- Quyển 1 - Chương 8: Nụ hôn hoa anh đào
- Quyển 1 - Chương 9: Tình yêu và mâu thuẫn
- Quyển 1 - Chương 10: Sự đột kích dịu dàng (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Sự đột kích dịu dàng (2)
- Quyển 1 - Chương 12: Trừng trị con chó mẹ không vâng lời
- Quyển 1 - Chương 13: Anh cho rằng kết hôn giống như đi tắm sao?
- Quyển 1 - Chương 14: Anh tìm vợ chứ không phải tìm bạn giường
- Quyển 1 - Chương 15: Ân cần và lừa dối (1)
- Quyển 1 - Chương 16: Ân cần và lừa dối (2)
- Quyển 1 - Chương 17: Ân cần và lừa dối (3)
- Quyển 1 - Chương 18: Em không thích anh nhưng lại yêu anh
- Quyển 1 - Chương 19: Người tình và người vợ
- Quyển 1 - Chương 20: Tình yêu chưa nở đã tàn
- Quyển 1 - Chương 21: Anh và cô ấy ở chung với nhau
- Quyển 1 - Chương 22: Anh là tên lừa đảo
- Quyển 1 - Chương 23: Con người anh thật không biết xấu hổ
- Quyển 1 - Chương 24: Sự hãm hại của người tình (1)
- Quyển 1 - Chương 25: Sự hãm hại của người tình (2)
- Quyển 1 - Chương 26: Sự hãm hại của người tình (3)
- Quyển 1 - Chương 27: Cắt đứt hy vọng
- Quyển 1 - Chương 28: Anh là kiếp trước của em
- Quyển 1 - Chương 29: Anh phụ tôi
- Quyển 1 - Chương 30: Cô có khỏe không?
- Quyển 1 - Chương 31: Hóa ra anh cũng yêu em
- Quyển 1 - Chương 32: Tôi không phải là khán giả tốt nhất của anh
- Quyển 1 - Chương 33: Chia phòng
- Quyển 1 - Chương 34: Không cho phép đi làm
- Quyển 1 - Chương 35: Chúng ta ly hôn đi (1)
- Quyển 1 - Chương 36: Chúng ta ly hôn đi (2)
- Quyển 1 - Chương 37: Nhận lỗi với tôi
- Quyển 1 - Chương 38: Tình dục không tình yêu
- Quyển 1 - Chương 39: Xem ai có thể cứng rắn đến cùng
- Quyển 1 - Chương 40: Có duyên gặp lại (1)
- Quyển 1 - Chương 41: Có duyên gặp lại (2)
- Quyển 1 - Chương 42: Đồ đàn ông dối trá thối tha
- Quyển 1 - Chương 43: Nói em yêu tôi
- Quyển 1 - Chương 44: Anh làm cho người khác bấn loạn (1)
- Quyển 1 - Chương 45: Anh làm cho người khác bấn loạn (2)
- Quyển 1 - Chương 46: Cuộc chiến trong phòng tắm
- Quyển 1 - Chương 47: Nhường chồng cô ra đây
- Quyển 1 - Chương 48
- Quyển 1 - Chương 49: Anh là thằng khốn nạn
- Quyển 1 - Chương 50: Sự ân cần của anh
- Quyển 1 - Chương 51: Sát thủ xinh đẹp
- Quyển 1 - Chương 52: Trong lòng yêu em
- Quyển 1 - Chương 53: Một gia đình hòa thuận
- Quyển 1 - Chương 54: Anh là người phong lưu trong quân tử
- Quyển 2 - Chương 1: Tôi làm người thân của em
- Quyển 2 - Chương 2: Có thể ôm anh hay không?
- Quyển 2 - Chương 3: Bước ngoặt
- Quyển 2 - Chương 4: Đổi trắng thay đen
- Quyển 2 - Chương 5: Đường Mạn xảy ra chuyện
- Quyển 2 - Chương 6
- Quyển 2 - Chương 7
- Quyển 2 - Chương 8
- Quyển 2 - Chương 9
- Quyển 2 - Chương 10
- Quyển 2 - Chương 11
- Quyển 2 - Chương 12
- Quyển 2 - Chương 13: Hoạn nạn gặp chân tình (2)
- Quyển 2 - Chương 14
- Quyển 2 - Chương 15
- Quyển 2 - Chương 16
- Quyển 2 - Chương 17
- Quyển 2 - Chương 18
- Quyển 2 - Chương 19
- Quyển 2 - Chương 20
- Quyển 2 - Chương 21
- Quyển 2 - Chương 22
- Quyển 2 - Chương 23
- Quyển 2 - Chương 24
- Quyển 2 - Chương 25
- Quyển 2 - Chương 26
- Quyển 2 - Chương 27
- Quyển 2 - Chương 28
- Quyển 2 - Chương 29
- Quyển 2 - Chương 30
- Quyển 2 - Chương 31
- Quyển 2 - Chương 32
- Quyển 2 - Chương 33
- Quyển 2 - Chương 34
- Quyển 2 - Chương 35
- Quyển 2 - Chương 36
- Quyển 2 - Chương 37
- Quyển 2 - Chương 38
- Quyển 2 - Chương 39
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Dây Leo
Quyển 1 - Chương 27: Cắt đứt hy vọng
Trương Khải Hiên nhận được điện thoại thì chạy đến bệnh việntrước tiên, Đường Mạn ở trên giường bệnh, sắc mặt đã tái mét, mồ hôi chảy ròngròng, cô vươn tay từ trong chăn ra, Trương Khải Hiên chụp lấy tay cô, trên mặtanh cũng đầy vẻ lo âu, “Đường Mạn.” Nhìn thấy Đường Mạn đau đớn, giọng nói củaanh cũng run rẩy.
Đường Mạn cầm lấy tay anh, khóc không ngừng, “Khải Hiên, cứu,cứu em, cầu xin anh, đừng động đến con.”
Ngay lúc này đây, cô không thể kiên cường được nữa, cô chỉlà một cọng cỏ nhỏ bất lực, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng giẫm đạp lên, mà côlúc này, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là chồng của cô.
Trương Khải Hiên nhìn vợ, cô thực sự muốn đấu tranh, muốn cốgắng, trên mặt viết đầy những hy vọng bất lực, anh rớt nước mắt.
“Đường Mạn.” Anh cúi người xuống, đau đớn nói bên tai cô:“Anh đã biết rồi, lúc sáng bác sĩ nói cho anh biết rồi, buông tay đi, chúng tahãy từ bỏ đứa con này đi, anh cũng không muốn em đeo mang đau khổ thế này, cũngkhông muốn sau này nó ra đời thì phải đối mặt với những ánh mắt khác thường,khiến trong lòng nó có bóng ma, buông tay đi! Đường Mạn.”
Đường Mạn khóc, cô ra sức lắc đầu: “Khải Hiên! Không được!Không được làm như vậy! Em không thể làm như vậy đâu! Nó đã cử động, nó có nhịptim, có hô hấp, tuy rằng nó khiếm khuyết, nhưng nó vẫn là hy vọng, là con củaanh, cầu xin anh! Khải Hiên, anh nghe đi! Nó đang nói, mẹ ơi, mẹ cứu con! Mẹơi, mẹ ơi, em nghe thấy nó đang khóc! Em xin anh mà!”
Đường Mạn khóc rống lên, nước mắt hòa cùng mồ hôi làm ướttóc ở bên tai cô, cuối cùng, cô đau đớn đến không còn hơi sức, tiếng khóc im bặt,cô ngất đi.
Bác sĩ nói với anh: “Anh Trương, vợ anh đã xuất huyết rấtnhiều, đứa bé có khả năng không qua khỏi, hiện giờ thể trạng của cô ấy cũng kémvô cùng, chúng tôi đề nghị cô ấy không nên tiếp tục giữ lại đứa bé này.”
Trương Khải Hiên nhắm mắt lại, khó khăn lên tiếng: “Bỏ đi, bỏđứa bé, giữ lại vợ tôi.”
Bác sĩ cầm giấy thông báo phẫu thuật đưa cho anh, anh nhận lấy,bàn tay đang run rẩy, đứa bé kia là hy vọng, là hy vọng có thể cứu lấy anh,nhưng đứa bé kia, nó bị khiếm khuyết, cắn răng một cái, anh đặt bút ký tên, bácsĩ nhận lại.
Anh hệt như một hồn ma, ngồi phịch xuống chiếc ghế ở hànhlang, bác sĩ và y tá đẩy Đường Mạn vào phòng phẫu thuật, trong tích tắc tiếnvào phòng phẫu thuật đó, Đường Mạn đột nhiên bừng tỉnh, cô hét lên: “Trương KhảiHiên, anh không được làm như vậy, Khải Hiên.” Cô khóc la: “Đừng mà, Khải hiên,cầu xin anh, đừng động đến con của em mà! Khải Hiên, cầu xin anh.”
Bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh của cô vào phòng phẫu thuật,Đường Mạn đau đớn la khóc, cô liều mạng với tay về phía anh, muốn làm một chútđấu tranh cuối cùng, thế nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng đấu tranh, sự đau đớnđến rách tim rách phổi, làm bong tróc tâm trí cô, cuối cùng, cô lịm đi.
Trương Khải Hiên ngẩng đầu, sau cùng cũng chạm trán với ánhmắt tuyệt vọng của Đường Mạn, trái tim anh như bị xé nát, “Đường Mạn, xin lỗi.”Anh rớt nước mắt, “Thật xin lỗi em, tha thứ cho anh.”
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, tầm mắt của anh bị chắn ởbên ngoài, bên trong là vợ anh, cô đang trải qua một kiếp sinh tử, mà kiếp sốnày cũng do anh mà ra, nếu anh không cưới cô, tất cả chuyện này cũng sẽ không xảyra.
Là anh, anh mới chính là kẻ giết người, anh là nhà đạo diễnthiên tài, sáng tạo ra mọi chuyện, tạo ra nỗi thống khổ của hai người phụ nữ.
Anh ở bên ngoài phòng phẫu thuật không ngừng cầu nguyện,trong lòng cuồng loạn bồn chồn, căng thẳng khiến anh gần như ngạt thở, ông trời,cầu xin ông phù hộ, để cho Đường Mạn bình an vô sự, cho dù mai đây anh có chết,cho dù không có đứa bé này, không còn hy vọng, anh cũng không muốn Đường Mạn xảyra chuyện.
Anh ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, nướcmắt rớt xuống như mưa.
Bà Trương và Trương Thụy Hằng hoang mang hoảng hốt chạy đến,bà Trương như phát điên túm lấy anh, hỏi không ngừng, “Đứa bé thế nào? Sao ĐườngMạn lại bị như thế?”
Ánh mắt của Trương Khải Hiên dán chặt vào cánh cửa kia, giọngnói trống rỗng mệt mỏi, “Đứa bé đã không còn nữa, mẹ, đứa bé đó bị khiếm khuyết,không thể giữ lại!”
Đường Mạn cầm lấy tay anh, khóc không ngừng, “Khải Hiên, cứu,cứu em, cầu xin anh, đừng động đến con.”
Ngay lúc này đây, cô không thể kiên cường được nữa, cô chỉlà một cọng cỏ nhỏ bất lực, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng giẫm đạp lên, mà côlúc này, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là chồng của cô.
Trương Khải Hiên nhìn vợ, cô thực sự muốn đấu tranh, muốn cốgắng, trên mặt viết đầy những hy vọng bất lực, anh rớt nước mắt.
“Đường Mạn.” Anh cúi người xuống, đau đớn nói bên tai cô:“Anh đã biết rồi, lúc sáng bác sĩ nói cho anh biết rồi, buông tay đi, chúng tahãy từ bỏ đứa con này đi, anh cũng không muốn em đeo mang đau khổ thế này, cũngkhông muốn sau này nó ra đời thì phải đối mặt với những ánh mắt khác thường,khiến trong lòng nó có bóng ma, buông tay đi! Đường Mạn.”
Đường Mạn khóc, cô ra sức lắc đầu: “Khải Hiên! Không được!Không được làm như vậy! Em không thể làm như vậy đâu! Nó đã cử động, nó có nhịptim, có hô hấp, tuy rằng nó khiếm khuyết, nhưng nó vẫn là hy vọng, là con củaanh, cầu xin anh! Khải Hiên, anh nghe đi! Nó đang nói, mẹ ơi, mẹ cứu con! Mẹơi, mẹ ơi, em nghe thấy nó đang khóc! Em xin anh mà!”
Đường Mạn khóc rống lên, nước mắt hòa cùng mồ hôi làm ướttóc ở bên tai cô, cuối cùng, cô đau đớn đến không còn hơi sức, tiếng khóc im bặt,cô ngất đi.
Bác sĩ nói với anh: “Anh Trương, vợ anh đã xuất huyết rấtnhiều, đứa bé có khả năng không qua khỏi, hiện giờ thể trạng của cô ấy cũng kémvô cùng, chúng tôi đề nghị cô ấy không nên tiếp tục giữ lại đứa bé này.”
Trương Khải Hiên nhắm mắt lại, khó khăn lên tiếng: “Bỏ đi, bỏđứa bé, giữ lại vợ tôi.”
Bác sĩ cầm giấy thông báo phẫu thuật đưa cho anh, anh nhận lấy,bàn tay đang run rẩy, đứa bé kia là hy vọng, là hy vọng có thể cứu lấy anh,nhưng đứa bé kia, nó bị khiếm khuyết, cắn răng một cái, anh đặt bút ký tên, bácsĩ nhận lại.
Anh hệt như một hồn ma, ngồi phịch xuống chiếc ghế ở hànhlang, bác sĩ và y tá đẩy Đường Mạn vào phòng phẫu thuật, trong tích tắc tiếnvào phòng phẫu thuật đó, Đường Mạn đột nhiên bừng tỉnh, cô hét lên: “Trương KhảiHiên, anh không được làm như vậy, Khải Hiên.” Cô khóc la: “Đừng mà, Khải hiên,cầu xin anh, đừng động đến con của em mà! Khải Hiên, cầu xin anh.”
Bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh của cô vào phòng phẫu thuật,Đường Mạn đau đớn la khóc, cô liều mạng với tay về phía anh, muốn làm một chútđấu tranh cuối cùng, thế nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng đấu tranh, sự đau đớnđến rách tim rách phổi, làm bong tróc tâm trí cô, cuối cùng, cô lịm đi.
Trương Khải Hiên ngẩng đầu, sau cùng cũng chạm trán với ánhmắt tuyệt vọng của Đường Mạn, trái tim anh như bị xé nát, “Đường Mạn, xin lỗi.”Anh rớt nước mắt, “Thật xin lỗi em, tha thứ cho anh.”
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, tầm mắt của anh bị chắn ởbên ngoài, bên trong là vợ anh, cô đang trải qua một kiếp sinh tử, mà kiếp sốnày cũng do anh mà ra, nếu anh không cưới cô, tất cả chuyện này cũng sẽ không xảyra.
Là anh, anh mới chính là kẻ giết người, anh là nhà đạo diễnthiên tài, sáng tạo ra mọi chuyện, tạo ra nỗi thống khổ của hai người phụ nữ.
Anh ở bên ngoài phòng phẫu thuật không ngừng cầu nguyện,trong lòng cuồng loạn bồn chồn, căng thẳng khiến anh gần như ngạt thở, ông trời,cầu xin ông phù hộ, để cho Đường Mạn bình an vô sự, cho dù mai đây anh có chết,cho dù không có đứa bé này, không còn hy vọng, anh cũng không muốn Đường Mạn xảyra chuyện.
Anh ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, nướcmắt rớt xuống như mưa.
Bà Trương và Trương Thụy Hằng hoang mang hoảng hốt chạy đến,bà Trương như phát điên túm lấy anh, hỏi không ngừng, “Đứa bé thế nào? Sao ĐườngMạn lại bị như thế?”
Ánh mắt của Trương Khải Hiên dán chặt vào cánh cửa kia, giọngnói trống rỗng mệt mỏi, “Đứa bé đã không còn nữa, mẹ, đứa bé đó bị khiếm khuyết,không thể giữ lại!”
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Đường mạn (1)
- Quyển 1 - Chương 2: Đường mạn (2)
- Quyển 1 - Chương 3: Không phải đàn ông nào cũng xấu xa
- Quyển 1 - Chương 4: Chim én nhỏ và thiên nga
- Quyển 1 - Chương 5: Cuộc hẹn đầu tiên
- Quyển 1 - Chương 6: Người tôi thích là anh
- Quyển 1 - Chương 7: Mong muốn lớn nhất là được ăn cơm mềm
- Quyển 1 - Chương 8: Nụ hôn hoa anh đào
- Quyển 1 - Chương 9: Tình yêu và mâu thuẫn
- Quyển 1 - Chương 10: Sự đột kích dịu dàng (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Sự đột kích dịu dàng (2)
- Quyển 1 - Chương 12: Trừng trị con chó mẹ không vâng lời
- Quyển 1 - Chương 13: Anh cho rằng kết hôn giống như đi tắm sao?
- Quyển 1 - Chương 14: Anh tìm vợ chứ không phải tìm bạn giường
- Quyển 1 - Chương 15: Ân cần và lừa dối (1)
- Quyển 1 - Chương 16: Ân cần và lừa dối (2)
- Quyển 1 - Chương 17: Ân cần và lừa dối (3)
- Quyển 1 - Chương 18: Em không thích anh nhưng lại yêu anh
- Quyển 1 - Chương 19: Người tình và người vợ
- Quyển 1 - Chương 20: Tình yêu chưa nở đã tàn
- Quyển 1 - Chương 21: Anh và cô ấy ở chung với nhau
- Quyển 1 - Chương 22: Anh là tên lừa đảo
- Quyển 1 - Chương 23: Con người anh thật không biết xấu hổ
- Quyển 1 - Chương 24: Sự hãm hại của người tình (1)
- Quyển 1 - Chương 25: Sự hãm hại của người tình (2)
- Quyển 1 - Chương 26: Sự hãm hại của người tình (3)
- Quyển 1 - Chương 27: Cắt đứt hy vọng
- Quyển 1 - Chương 28: Anh là kiếp trước của em
- Quyển 1 - Chương 29: Anh phụ tôi
- Quyển 1 - Chương 30: Cô có khỏe không?
- Quyển 1 - Chương 31: Hóa ra anh cũng yêu em
- Quyển 1 - Chương 32: Tôi không phải là khán giả tốt nhất của anh
- Quyển 1 - Chương 33: Chia phòng
- Quyển 1 - Chương 34: Không cho phép đi làm
- Quyển 1 - Chương 35: Chúng ta ly hôn đi (1)
- Quyển 1 - Chương 36: Chúng ta ly hôn đi (2)
- Quyển 1 - Chương 37: Nhận lỗi với tôi
- Quyển 1 - Chương 38: Tình dục không tình yêu
- Quyển 1 - Chương 39: Xem ai có thể cứng rắn đến cùng
- Quyển 1 - Chương 40: Có duyên gặp lại (1)
- Quyển 1 - Chương 41: Có duyên gặp lại (2)
- Quyển 1 - Chương 42: Đồ đàn ông dối trá thối tha
- Quyển 1 - Chương 43: Nói em yêu tôi
- Quyển 1 - Chương 44: Anh làm cho người khác bấn loạn (1)
- Quyển 1 - Chương 45: Anh làm cho người khác bấn loạn (2)
- Quyển 1 - Chương 46: Cuộc chiến trong phòng tắm
- Quyển 1 - Chương 47: Nhường chồng cô ra đây
- Quyển 1 - Chương 48
- Quyển 1 - Chương 49: Anh là thằng khốn nạn
- Quyển 1 - Chương 50: Sự ân cần của anh
- Quyển 1 - Chương 51: Sát thủ xinh đẹp
- Quyển 1 - Chương 52: Trong lòng yêu em
- Quyển 1 - Chương 53: Một gia đình hòa thuận
- Quyển 1 - Chương 54: Anh là người phong lưu trong quân tử
- Quyển 2 - Chương 1: Tôi làm người thân của em
- Quyển 2 - Chương 2: Có thể ôm anh hay không?
- Quyển 2 - Chương 3: Bước ngoặt
- Quyển 2 - Chương 4: Đổi trắng thay đen
- Quyển 2 - Chương 5: Đường Mạn xảy ra chuyện
- Quyển 2 - Chương 6
- Quyển 2 - Chương 7
- Quyển 2 - Chương 8
- Quyển 2 - Chương 9
- Quyển 2 - Chương 10
- Quyển 2 - Chương 11
- Quyển 2 - Chương 12
- Quyển 2 - Chương 13: Hoạn nạn gặp chân tình (2)
- Quyển 2 - Chương 14
- Quyển 2 - Chương 15
- Quyển 2 - Chương 16
- Quyển 2 - Chương 17
- Quyển 2 - Chương 18
- Quyển 2 - Chương 19
- Quyển 2 - Chương 20
- Quyển 2 - Chương 21
- Quyển 2 - Chương 22
- Quyển 2 - Chương 23
- Quyển 2 - Chương 24
- Quyển 2 - Chương 25
- Quyển 2 - Chương 26
- Quyển 2 - Chương 27
- Quyển 2 - Chương 28
- Quyển 2 - Chương 29
- Quyển 2 - Chương 30
- Quyển 2 - Chương 31
- Quyển 2 - Chương 32
- Quyển 2 - Chương 33
- Quyển 2 - Chương 34
- Quyển 2 - Chương 35
- Quyển 2 - Chương 36
- Quyển 2 - Chương 37
- Quyển 2 - Chương 38
- Quyển 2 - Chương 39