Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 77: Sáu bước sai
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 77: Sáu bước sai
Phùng thị nhìn cô ta ngẩn ra một lát, bà ta không nhớ ra mình có quen tiểu thư nhà giàu bao giờ.
Nguyệt Mai nhiệt tình nói: “ Vú Phùng, cháu là con gái của Tào Linh Xảo, cô còn nhớ cháu không? Lúc còn nhỏ cô từng ôm cháu mà.”
Phùng thị nhìn ngang nhìn dọc một hồi, thấy bên môi cô ta có nốt ruồi đen, mới “Ai nha” một tiếng bừng tỉnh: “Hóa ra là Nguyệt Mai!”
Năm đó hai mẹ con cô ta bị đuổi khỏi Thường phủ, Nguyệt Mai vẫn là cô bé gái, trên đầu vẫn còn buộc tóc hai chỏm, lúc đi còn lôi kéo A Chi khóc như sinh ly tử biệt.
“Mẹ cháu bây giờ như nào rồi? Nếu A Chi biết cháu tới không biết vui thế nào đâu!” Phùng thị có chút ngượng ngập, năm đó trong Thường phủ bà thân thiết nhất với Tào Linh Xảo, sau khi nghe nói bà ta lưu lạc thành gái châm thuốc ở Yên Hoa quán, thì cũng không đến thăm hỏi một lần nào.
“Mẹ cháu vẫn tốt!” Nguyệt Mai giả vờ như không biết, nói một câu cho có lệ, lại cười nói: “Mấy năm nay A Chi vẫn luôn liên lạc với cháu, chơi với nhau, vú Phùng không biết sao?”
Hai tay Phùng thị vỗ hai tay vào nhau, nghiến răng nói: “Con bé bướng bỉnh đã thành thói quen, cũng không hề nhắc tới chuyện này, làm cô chẳng hay biết gì, nói với cô thì sao chứ, chẳng nhẽ lại có thể cấm cản hai đứa chơi với nhau? Chờ con bé trở về, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, còn giấu cô bao nhiêu chuyện chứ!”
Nguyệt Mai hỏi: “Vú Phùng có biết Chu Hi Thánh không?” Thấy Phùng thị mù mờ lắc đầu, nhấp miệng cười nhạt một câu: “A Chi cũng giấu cô chuyện này sao.”
Phùng thị vội vàng truy hỏi: “Chu Hi Thánh là ai?”
Nguyệt Mai thở dài: “Chu Hi Thánh là bạn trai của A Chi! Quen biết ở trong trường, anh ta ở ngay dãy nhà trọ trong ngõ ở đường cái đối diện, tuổi trẻ tuấn tú có học thức, bình thường lúc nào cũng cùng nhau ngồi xe điện, tình cảm khá tốt!”
Phùng thị không tin bĩu môi: “Con bé sao lại tìm cái đứa bạn trai nghèo khổ chứ? Không thể nào!” Nhân trung long phượng như Thường Nhị gia ở trước mặt, A Chi lại không mù.
Nguyệt Mai rất kiên định nói: “Vú Phùng chắc cũng hiểu tình tình của A Chi, thông minh lại tự trọng cao, bạn ấy vì muốn đi học mà ủy thân cho Thường Nhị gia để lấy học phí, cũng không chịu làm hầu gái trong phủ muốn ra bên ngoài tìm việc đứng đắn, tay làm hàm nhai. Bạn ấy đã từng nói qua kiên quyết không làm thiếp, thân phận của Thường Nhị gia thì như vậy, muốn cưới cũng phải là tiểu thư nhà môn đăng hộ đối, trong lòng A Chi không vượt qua được khoảng cách đó cho nên mới tìm Chu Hi Thánh làm bạn trai, sau này anh ta sẽ cưới bạn ấy làm vợ như vậy là đủ rồi.”
Phùng thị nhớ tới ngày thường tình tình A Chi đã bướng bỉnh cố chấp sẵn, không muốn tới biệt thự của Thường Nhị gia, chỉ chịu lấy đủ tiền học phí, có chút bán tín bán nghi: “Chờ A Chi trở về, cô sẽ hỏi lại con bé cho rõ ràng.”
“Bạn ấy sẽ không trở về.” Nguyệt Mai dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc kẹp ở hai ngón tay, hút một hơi rồi phun ra một vòng khói: “Sáng nay Chu Hi Thánh đã dẫn theo mẹ anh ta và bạn ấy đi thuyền tới Hong Kong rồi, chính cháu mang hành lý cho bạn ấy, bạn ấy cũng nói đã tìm được một công việc không tệ ở bên kia rồi, nếu cuộc sống thuận lợi thì sẽ mua phòng định cư ở bên đó, không quay lại Thượng Hải nữa.”
Trong phút chốc Phùng thị thay đổi sắc mặt, trong lòng vừa tức vừa hoảng, nước mắt rơi lã chã: “A Chi là một đứa xấu xa, dù gì tôi cũng mang thai mười tháng sinh ra nó nuôi dưỡng nó, sau khi chồng chết, cho dù khó khăn cũng không hề vứt bỏ nó bán nó đi kiếm tiền, dẫn theo nó lên Thượng Hải kiếm ăn, cực cực khổ khổ nuôi lớn nó, bây giờ cánh cứng liền bay đi, ngay cả mẹ cũng không cần. Đồ táng tẫn lương tâm! Trời cao có mắt sẽ đánh ngũ lôi oanh đỉnh! Thường gia muốn đuổi tôi ra khỏi cửa, A Chi chỉ biết tự mình chạy trốn, tôi biết làm sao bây giờ, còn lại một mình với con đường chết sao….”
Nguyệt Mai vừa hút thuốc vừa nghe bà ta khóc.
Phùng thị bỗng nhiên dùng tay áo lau lau đôi mắt, căm hận nói: “Tôi muốn đi cảnh sát cục báo án, nhờ cục cảnh sát tìm A Chi trở về, tôi muốn kiện nó tội vứt bỏ cha mẹ.” Nói xong liền cất bước muốn đi.
Nguyệt Mai vội vàng kéo bà ta: “Vú Phùng đừng nóng vội, cháu còn có chuyện chưa nói xong!” Cô ném tàn thuốc xuống giẫm dưới chân, cúi người lấy túi xách từ trong xe ra, móc ra một tấm ngân phiếu đưa cho Phùng thị.
Phùng thị nhận lấy săm soi, không khỏi ngẩn ngơ: “Đây là, đây là…” Bà ta sống nửa đời còn chưa từng thấy nhiều tiền như thế.
Nguyệt Mai cười nói: “Đây là A Chi lúc gần đi nhờ cháu chuyển lại cho cô, nói cho cùng thì vẫn là mẹ con ruột thịt, bạn ấy cũng hy vọng cô sống thật tốt. Chỉ là nếu như cô kiên quyết muốn đi báo án vậy cháu không thể đưa cho cô được.”
Cô lại dừng một chút mới nói tiếp: “Hong Kong cách Thượng Hải cả một biển lớn, thời thế lại hỗn loạn, cảnh sát làm gì đồng ý đi Hong Kong tìm người giúp cô, cho dù có đồng ý thì phí thuyền bè đi lại cũng do cô tự mình bỏ ra, lại còn một khoản phí thù lao của họ nữa, cũng không biết chừng cuối cùng lại thành công dã tràng, coi như tìm được A Chi về thì sao chứ, bạn ấy cũng đã gả cho người ta rồi, phải chăm sóc chồng con và mẹ chồng, cô cũng không có chỗ nào tốt? Không bằng cô cầm số tiền này, quay về Tô Châu sống cuộc sống an nhàn, sau này cô ấy muốn về thăm cô, hai bên khách khí với nhau, không phải tốt hơn sao?”
Phùng thị vốn là người yêu tiền như mạng, bị cô ta nói một tràng như vậy thì rất vui lòng chấp nhận, nói cho cùng thì đây là một khoản lớn mà bà ta chưa bao giờ nghĩ tới là mình sẽ có… Cuối cùng bà ta cẩn thận gấp lại nhét vào trong tay áo, trong miệng thì thầm: “Coi như A Chi còn có chút lương tâm!”
Nguyệt Mai lại khuyến khích nói: “Cháu khuyên cô nên lén lút trốn nhanh đi, đừng nên chờ Thường Nhị gia về, đó là người khôn khéo cỡ nào, cô làm sao chịu được ông ta tra khảo, một khi nhỡ miệng để ông ta biết được lúc ông ta và A Chi vẫn còn quan hệ tốt mà A Chi còn thông đồng với tình nhân khác bên ngoài, chuyện sỉ nhục như vậy ông ta nhất định không chịu đâu, nhất định sẽ bắt cô lại tra hỏi, ép cho một tội danh nào đó, nhốt cô vào trong nhà lao sống không bằng chết, dù cô có nhiều tiền cũng đều uổng phí cả.”
Cô ta nhìn Phùng thị mặt xám như tro tàn mới cảm thấy an tâm, nói hai câu tạm biệt rồi ngồi vào trong xe rời đi.
Phùng thị sờ sờ ngân phiếu trong tay áo rồi quay người vào nhà, càng nghĩ đến chuyện Nguyệt Mai nói trong lòng càng sợ hãi, bước vào trong phòng, những người làm đều biết bà ta đã thất thế, đều nhàn nhạt câu được câu không mà nói chuyện nhưng lại thiếu sự nhiệt tình như trước kia, bà ta cũng mặc kệ người ta cười chê, vẫn cứ trái lo phải nghĩ, cuối cùng thì sửa sang lại quần áo và tiền tài của chính mình, thừa dịp đêm hôm khuya khoắt, xách theo một cái rương đi ra khỏi phủ, ngồi xe đến bến tàu mười sáu mua vé lên thuyền về quê ở Tô Châu.
Nguyệt Mai nhiệt tình nói: “ Vú Phùng, cháu là con gái của Tào Linh Xảo, cô còn nhớ cháu không? Lúc còn nhỏ cô từng ôm cháu mà.”
Phùng thị nhìn ngang nhìn dọc một hồi, thấy bên môi cô ta có nốt ruồi đen, mới “Ai nha” một tiếng bừng tỉnh: “Hóa ra là Nguyệt Mai!”
Năm đó hai mẹ con cô ta bị đuổi khỏi Thường phủ, Nguyệt Mai vẫn là cô bé gái, trên đầu vẫn còn buộc tóc hai chỏm, lúc đi còn lôi kéo A Chi khóc như sinh ly tử biệt.
“Mẹ cháu bây giờ như nào rồi? Nếu A Chi biết cháu tới không biết vui thế nào đâu!” Phùng thị có chút ngượng ngập, năm đó trong Thường phủ bà thân thiết nhất với Tào Linh Xảo, sau khi nghe nói bà ta lưu lạc thành gái châm thuốc ở Yên Hoa quán, thì cũng không đến thăm hỏi một lần nào.
“Mẹ cháu vẫn tốt!” Nguyệt Mai giả vờ như không biết, nói một câu cho có lệ, lại cười nói: “Mấy năm nay A Chi vẫn luôn liên lạc với cháu, chơi với nhau, vú Phùng không biết sao?”
Hai tay Phùng thị vỗ hai tay vào nhau, nghiến răng nói: “Con bé bướng bỉnh đã thành thói quen, cũng không hề nhắc tới chuyện này, làm cô chẳng hay biết gì, nói với cô thì sao chứ, chẳng nhẽ lại có thể cấm cản hai đứa chơi với nhau? Chờ con bé trở về, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, còn giấu cô bao nhiêu chuyện chứ!”
Nguyệt Mai hỏi: “Vú Phùng có biết Chu Hi Thánh không?” Thấy Phùng thị mù mờ lắc đầu, nhấp miệng cười nhạt một câu: “A Chi cũng giấu cô chuyện này sao.”
Phùng thị vội vàng truy hỏi: “Chu Hi Thánh là ai?”
Nguyệt Mai thở dài: “Chu Hi Thánh là bạn trai của A Chi! Quen biết ở trong trường, anh ta ở ngay dãy nhà trọ trong ngõ ở đường cái đối diện, tuổi trẻ tuấn tú có học thức, bình thường lúc nào cũng cùng nhau ngồi xe điện, tình cảm khá tốt!”
Phùng thị không tin bĩu môi: “Con bé sao lại tìm cái đứa bạn trai nghèo khổ chứ? Không thể nào!” Nhân trung long phượng như Thường Nhị gia ở trước mặt, A Chi lại không mù.
Nguyệt Mai rất kiên định nói: “Vú Phùng chắc cũng hiểu tình tình của A Chi, thông minh lại tự trọng cao, bạn ấy vì muốn đi học mà ủy thân cho Thường Nhị gia để lấy học phí, cũng không chịu làm hầu gái trong phủ muốn ra bên ngoài tìm việc đứng đắn, tay làm hàm nhai. Bạn ấy đã từng nói qua kiên quyết không làm thiếp, thân phận của Thường Nhị gia thì như vậy, muốn cưới cũng phải là tiểu thư nhà môn đăng hộ đối, trong lòng A Chi không vượt qua được khoảng cách đó cho nên mới tìm Chu Hi Thánh làm bạn trai, sau này anh ta sẽ cưới bạn ấy làm vợ như vậy là đủ rồi.”
Phùng thị nhớ tới ngày thường tình tình A Chi đã bướng bỉnh cố chấp sẵn, không muốn tới biệt thự của Thường Nhị gia, chỉ chịu lấy đủ tiền học phí, có chút bán tín bán nghi: “Chờ A Chi trở về, cô sẽ hỏi lại con bé cho rõ ràng.”
“Bạn ấy sẽ không trở về.” Nguyệt Mai dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc kẹp ở hai ngón tay, hút một hơi rồi phun ra một vòng khói: “Sáng nay Chu Hi Thánh đã dẫn theo mẹ anh ta và bạn ấy đi thuyền tới Hong Kong rồi, chính cháu mang hành lý cho bạn ấy, bạn ấy cũng nói đã tìm được một công việc không tệ ở bên kia rồi, nếu cuộc sống thuận lợi thì sẽ mua phòng định cư ở bên đó, không quay lại Thượng Hải nữa.”
Trong phút chốc Phùng thị thay đổi sắc mặt, trong lòng vừa tức vừa hoảng, nước mắt rơi lã chã: “A Chi là một đứa xấu xa, dù gì tôi cũng mang thai mười tháng sinh ra nó nuôi dưỡng nó, sau khi chồng chết, cho dù khó khăn cũng không hề vứt bỏ nó bán nó đi kiếm tiền, dẫn theo nó lên Thượng Hải kiếm ăn, cực cực khổ khổ nuôi lớn nó, bây giờ cánh cứng liền bay đi, ngay cả mẹ cũng không cần. Đồ táng tẫn lương tâm! Trời cao có mắt sẽ đánh ngũ lôi oanh đỉnh! Thường gia muốn đuổi tôi ra khỏi cửa, A Chi chỉ biết tự mình chạy trốn, tôi biết làm sao bây giờ, còn lại một mình với con đường chết sao….”
Nguyệt Mai vừa hút thuốc vừa nghe bà ta khóc.
Phùng thị bỗng nhiên dùng tay áo lau lau đôi mắt, căm hận nói: “Tôi muốn đi cảnh sát cục báo án, nhờ cục cảnh sát tìm A Chi trở về, tôi muốn kiện nó tội vứt bỏ cha mẹ.” Nói xong liền cất bước muốn đi.
Nguyệt Mai vội vàng kéo bà ta: “Vú Phùng đừng nóng vội, cháu còn có chuyện chưa nói xong!” Cô ném tàn thuốc xuống giẫm dưới chân, cúi người lấy túi xách từ trong xe ra, móc ra một tấm ngân phiếu đưa cho Phùng thị.
Phùng thị nhận lấy săm soi, không khỏi ngẩn ngơ: “Đây là, đây là…” Bà ta sống nửa đời còn chưa từng thấy nhiều tiền như thế.
Nguyệt Mai cười nói: “Đây là A Chi lúc gần đi nhờ cháu chuyển lại cho cô, nói cho cùng thì vẫn là mẹ con ruột thịt, bạn ấy cũng hy vọng cô sống thật tốt. Chỉ là nếu như cô kiên quyết muốn đi báo án vậy cháu không thể đưa cho cô được.”
Cô lại dừng một chút mới nói tiếp: “Hong Kong cách Thượng Hải cả một biển lớn, thời thế lại hỗn loạn, cảnh sát làm gì đồng ý đi Hong Kong tìm người giúp cô, cho dù có đồng ý thì phí thuyền bè đi lại cũng do cô tự mình bỏ ra, lại còn một khoản phí thù lao của họ nữa, cũng không biết chừng cuối cùng lại thành công dã tràng, coi như tìm được A Chi về thì sao chứ, bạn ấy cũng đã gả cho người ta rồi, phải chăm sóc chồng con và mẹ chồng, cô cũng không có chỗ nào tốt? Không bằng cô cầm số tiền này, quay về Tô Châu sống cuộc sống an nhàn, sau này cô ấy muốn về thăm cô, hai bên khách khí với nhau, không phải tốt hơn sao?”
Phùng thị vốn là người yêu tiền như mạng, bị cô ta nói một tràng như vậy thì rất vui lòng chấp nhận, nói cho cùng thì đây là một khoản lớn mà bà ta chưa bao giờ nghĩ tới là mình sẽ có… Cuối cùng bà ta cẩn thận gấp lại nhét vào trong tay áo, trong miệng thì thầm: “Coi như A Chi còn có chút lương tâm!”
Nguyệt Mai lại khuyến khích nói: “Cháu khuyên cô nên lén lút trốn nhanh đi, đừng nên chờ Thường Nhị gia về, đó là người khôn khéo cỡ nào, cô làm sao chịu được ông ta tra khảo, một khi nhỡ miệng để ông ta biết được lúc ông ta và A Chi vẫn còn quan hệ tốt mà A Chi còn thông đồng với tình nhân khác bên ngoài, chuyện sỉ nhục như vậy ông ta nhất định không chịu đâu, nhất định sẽ bắt cô lại tra hỏi, ép cho một tội danh nào đó, nhốt cô vào trong nhà lao sống không bằng chết, dù cô có nhiều tiền cũng đều uổng phí cả.”
Cô ta nhìn Phùng thị mặt xám như tro tàn mới cảm thấy an tâm, nói hai câu tạm biệt rồi ngồi vào trong xe rời đi.
Phùng thị sờ sờ ngân phiếu trong tay áo rồi quay người vào nhà, càng nghĩ đến chuyện Nguyệt Mai nói trong lòng càng sợ hãi, bước vào trong phòng, những người làm đều biết bà ta đã thất thế, đều nhàn nhạt câu được câu không mà nói chuyện nhưng lại thiếu sự nhiệt tình như trước kia, bà ta cũng mặc kệ người ta cười chê, vẫn cứ trái lo phải nghĩ, cuối cùng thì sửa sang lại quần áo và tiền tài của chính mình, thừa dịp đêm hôm khuya khoắt, xách theo một cái rương đi ra khỏi phủ, ngồi xe đến bến tàu mười sáu mua vé lên thuyền về quê ở Tô Châu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục