Độc Sủng Nhất Thê - Chương 3:Chap 3
Chương trước- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Độc Sủng Nhất Thê
Chương 3:Chap 3
Chốc lát sau, mười mấy người từ trên trực thăng nhảy xuống, trực thăng bay đi. Mười mấy người đi đứng trên sân thượng đối diện, lẩm bẩm mấy câu ngoại quốc, liền biến mất không thấy.
Người đàn ông ngồi dậy, lấy đèn pin bỏ túi ra chiếu, góc giường không dính máu.
“Những người đó đang tìm anh, anh còn không mau đi?” Lăng Vi siết tay thành quả đấm, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trong suốt lóe lên tia sáng.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, không lên tiếng.
Đứng lên, nhìn chung quanh, che vết thương máu tươi đầm đìa, hỏi cô: “Có thể băng bó không?”
“…” Lăng Vi nhíu mày.
Cô cắn răng nghiến lợi: “Đầu óc anh không đập trúng cái gì chứ? Vừa vô lễ với tôi xong, còn hy vọng tôi cứu anh?”
Người đàn ông không lên tiếng, lạnh lùng liếc cô.
Anh từ từ cầm súng lên, lên đạn.
Mặc dù không chỉa vào cô, nhưng Lăng Vi chợt run, không dám nói nhảm nữa, mà chạy ra phòng khách lấy hộp thuốc cảm đi vào.
Tiện tay ném cho anh.
Anh nhìn chằm chằm hộp thuốc kia, chân mày nhíu chặt: “Còn có gì khác không?”
“Không có…”
Người đàn ông cắn răng. Lăng Vi biết anh biết anh nhất định vô cùng tức giận, nhưng cô thật sự không có thuốc khác.
“Anh còn cần gì? Tôi có thể lấy giúp anh.” Bất kể nói thế nào, cô cũng không muốn anh chết trong nhà cô. Không nói bị cảnh sát biết, mà nhóm người kia biết, cô cũng không sống được.
Lăng Vi thích ứng bóng tối, lúc này, loáng thoáng thấy rõ dáng vẻ anh.
Mặt mũi người đàn ông này cũng không phải loại lạnh lùng không có tình người, chẳng qua có vẻ kiêu ngạo, cho người khác cảm giác cao ngạo, tựa như thế giới chung quanh bị chặn bởi một bức tường trong suốt, đưa người ta đi ra ngàn dặm.
Gương mặt cao quý anh tuấn, đôi mắt phượng híp lại thành một đường, vô cùng quyến rũ, sợi tóc xoắn che chân mày hơi nhíu, môi mỏng màu trắng mím chặt, đáy mắt sâu thẳm tràn đầy đau đớn.
Người này thích hợp làm nam chính cho manga của cô.
Lăng Vi nhìn chăm chú vào mặt anh.
Khuôn mặt anh tuấn của anh hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ! Đặc biệt là đôi mắt phượng đen như mực kia, sáng ngời, sắc bén. Vô cùng có lực uy hiếp.
Áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen tôn lên thân hình thon dài khỏe đẹp của anh. Người đàn ông này bị thương rất nặng nhưng trên mặt vẫn lộ ra khí chất sang trọng hoa lệ khó che giấu, tuấn mỹ chết người!
Người này cao ngạo nhưng không lộ vẻ khắt khe. Sợi tóc anh hơi xoắn, vô cùng thời thượng.
Chẳng qua, làm người khác không dám đến gần.
“Có kéo không?” Giọng nói dễ nghe của anh khẽ run, hiển nhiên vết thương đạn bắn cực kỳ đau.
Lăng Vi chạy vào bếp lấy kéo.
“Bật lửa, khăn lông mới!”
Lăng Vi vội chạy đi lấy đồ. Cô không nói nhảm câu nào, nghiêm túc phối hợp với anh.
Anh có súng! Anh không nhanh chóng băng bó vết thương xong, sẽ không đi!
Bây giờ cô chỉ hy vọng anh mau băng bó xong, sau đó, vui vẻ cút ra ngoài. Nếu anh chết ở nhà, dù cô có một trăm cái miệng cũng không nói được.
Hơn nữa, người đàn ông này hung tợn, nhưng ít ra bây giờ cô an toàn. Vì nếu người đàn ông này muốn giết cô, đã sớm ra tay.
Cô nhìn thấy mặt anh, anh cũng không động sát tâm, chứng tỏ người đàn ông này không vô cùng hung ác.
Bây giờ Lăng Vi chỉ sợ nhóm người kia tìm tới!
Nếu để cho nhóm người kia phát hiện cô che giấu người này, vậy cũng khó mà nói!
“Thuốc khử trùng!”
“…” Lăng Vi cau mày, đứng không nhúc nhích.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhướng mày, tựa như đang hỏi cô tại sao không động?
Cô thành thật trả lời: “Không có… Không có thuốc khử trùng.”
Anh trợn mắt: “Rượu cồn?”
“…” Cô mím môi, cau mày.
“Rượu thì có chứ?” Giọng cực kỳ không kiên nhẫn.
“Tôi không uống rượu.”
“Dung dịch oxy già?! Có thể khử trùng!”
Lăng Vi nuốt nước miếng, chạy ra ngoài, nhanh chóng lấy chai “giấm lão Trần” đưa cho anh.
Mẹ nó! “Giấm lão Trần” có thể khử trùng vết thương?
Anh nổi lên gân xanh, hận không thể một cước đá chết cô!
Không bị đạn bắn chết, mà thiếu chút nữa bị người phụ nữ này chọc tức chết!
Trên sắc mặt trắng bệch của người đàn ông tái xanh, mắt vì đau đớn mà hơi híp, tóc thời thượng hơi xoắn, đều là dáng vẻ bị chọc giận…
Anh đứng lên, lảo đảo đi vào bếp, lấy chút đồ anh muốn, lại đi vào phòng tắm.
Anh cầm kéo cắt áo sơ mi trắng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Phí sức cởi ra, tiện tay ném xuống đất.
Lăng Vi đi theo anh vào phòng tắm, thân trên người đàn ông không che đậy hiện rõ trước mắt cô!
Cô theo bản năng trợn to mắt… nhìn chăm chú.
Người đàn ông xoay người đối mặt với cô.
Eo anh có tám cơ bụng, đường nét rõ ràng…
Bắp thịt quyến rũ có lực, đường cong cực kỳ ưu mỹ, làn da màu lúc mạch đẹp mắt, lộ ra vẻ quyến rũ mê người.
Vết dao, vết đạn lung tung. Không chỉ không phá hư mỹ cảm, ngược lại tấn công thị giác người khác!
Ánh mắt cô lóe sáng, lộ ra tia sáng kinh ngạc!
Lần đầu tiên thấy thân thể người đàn ông thật, Lăng Vi lập tức đỏ mặt, hít thở không thông.
Nhưng cô không né tránh, mà theo bản năng mở to hai mắt nhìn chăm chú.
Đôi mắt hoa đòa óng ánh nhìn chằm chằm eo anh, tầm mắt lại hướng xuống, liền thấy hai tuyến nhân ngư mê người lõm sâu vào trong quần tây màu đen.
Lăng Vi đột nhiên ngứa tay, trong lòng ngứa ngáy. Cô muốn cầm bút lên vẽ, muốn vẽ người đàn ông trước mặt lên giấy!
Bắp thịt và đường cong của anh quá đẹp, eo hẹp đều đặn, tràn đầy sức mạnh.
Nếu biến anh thành nhân vật manga, nhất định sẽ bắt sống một số lượng lớn thiếu nữ! Chỉ suy nghĩ một chút đã làm tim cô đập rộn lên!
Anh vịn tường, xoay người, đưa lưng về phía cô.
Đường cong sau lưng anh càng đẹp mắt.
Vai rộng eo hẹp thành hình tam giác, hoàn mỹ.
Anh mở vòi nước, khó khăn khom người, phun nước lên đầu mình.
Hiển nhiên anh muốn áp chế dục vọng trong thân thể.
Nước từ vòi sen trược xuống theo sống lưng anh, bắp thịt màu lúa mạch mơ hồ run rẩy, thấm ướt máu đỏ tươi.
Hình ảnh này quả đẹp, Lăng Vi mở to hai mắt, nhìn không chớp mắt.
Đến khi anh tắt vòi, ngã ngồi trên bồn cầu: “Nhìn đủ chưa?”
Người đàn ông ngồi dậy, lấy đèn pin bỏ túi ra chiếu, góc giường không dính máu.
“Những người đó đang tìm anh, anh còn không mau đi?” Lăng Vi siết tay thành quả đấm, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trong suốt lóe lên tia sáng.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, không lên tiếng.
Đứng lên, nhìn chung quanh, che vết thương máu tươi đầm đìa, hỏi cô: “Có thể băng bó không?”
“…” Lăng Vi nhíu mày.
Cô cắn răng nghiến lợi: “Đầu óc anh không đập trúng cái gì chứ? Vừa vô lễ với tôi xong, còn hy vọng tôi cứu anh?”
Người đàn ông không lên tiếng, lạnh lùng liếc cô.
Anh từ từ cầm súng lên, lên đạn.
Mặc dù không chỉa vào cô, nhưng Lăng Vi chợt run, không dám nói nhảm nữa, mà chạy ra phòng khách lấy hộp thuốc cảm đi vào.
Tiện tay ném cho anh.
Anh nhìn chằm chằm hộp thuốc kia, chân mày nhíu chặt: “Còn có gì khác không?”
“Không có…”
Người đàn ông cắn răng. Lăng Vi biết anh biết anh nhất định vô cùng tức giận, nhưng cô thật sự không có thuốc khác.
“Anh còn cần gì? Tôi có thể lấy giúp anh.” Bất kể nói thế nào, cô cũng không muốn anh chết trong nhà cô. Không nói bị cảnh sát biết, mà nhóm người kia biết, cô cũng không sống được.
Lăng Vi thích ứng bóng tối, lúc này, loáng thoáng thấy rõ dáng vẻ anh.
Mặt mũi người đàn ông này cũng không phải loại lạnh lùng không có tình người, chẳng qua có vẻ kiêu ngạo, cho người khác cảm giác cao ngạo, tựa như thế giới chung quanh bị chặn bởi một bức tường trong suốt, đưa người ta đi ra ngàn dặm.
Gương mặt cao quý anh tuấn, đôi mắt phượng híp lại thành một đường, vô cùng quyến rũ, sợi tóc xoắn che chân mày hơi nhíu, môi mỏng màu trắng mím chặt, đáy mắt sâu thẳm tràn đầy đau đớn.
Người này thích hợp làm nam chính cho manga của cô.
Lăng Vi nhìn chăm chú vào mặt anh.
Khuôn mặt anh tuấn của anh hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ! Đặc biệt là đôi mắt phượng đen như mực kia, sáng ngời, sắc bén. Vô cùng có lực uy hiếp.
Áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen tôn lên thân hình thon dài khỏe đẹp của anh. Người đàn ông này bị thương rất nặng nhưng trên mặt vẫn lộ ra khí chất sang trọng hoa lệ khó che giấu, tuấn mỹ chết người!
Người này cao ngạo nhưng không lộ vẻ khắt khe. Sợi tóc anh hơi xoắn, vô cùng thời thượng.
Chẳng qua, làm người khác không dám đến gần.
“Có kéo không?” Giọng nói dễ nghe của anh khẽ run, hiển nhiên vết thương đạn bắn cực kỳ đau.
Lăng Vi chạy vào bếp lấy kéo.
“Bật lửa, khăn lông mới!”
Lăng Vi vội chạy đi lấy đồ. Cô không nói nhảm câu nào, nghiêm túc phối hợp với anh.
Anh có súng! Anh không nhanh chóng băng bó vết thương xong, sẽ không đi!
Bây giờ cô chỉ hy vọng anh mau băng bó xong, sau đó, vui vẻ cút ra ngoài. Nếu anh chết ở nhà, dù cô có một trăm cái miệng cũng không nói được.
Hơn nữa, người đàn ông này hung tợn, nhưng ít ra bây giờ cô an toàn. Vì nếu người đàn ông này muốn giết cô, đã sớm ra tay.
Cô nhìn thấy mặt anh, anh cũng không động sát tâm, chứng tỏ người đàn ông này không vô cùng hung ác.
Bây giờ Lăng Vi chỉ sợ nhóm người kia tìm tới!
Nếu để cho nhóm người kia phát hiện cô che giấu người này, vậy cũng khó mà nói!
“Thuốc khử trùng!”
“…” Lăng Vi cau mày, đứng không nhúc nhích.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhướng mày, tựa như đang hỏi cô tại sao không động?
Cô thành thật trả lời: “Không có… Không có thuốc khử trùng.”
Anh trợn mắt: “Rượu cồn?”
“…” Cô mím môi, cau mày.
“Rượu thì có chứ?” Giọng cực kỳ không kiên nhẫn.
“Tôi không uống rượu.”
“Dung dịch oxy già?! Có thể khử trùng!”
Lăng Vi nuốt nước miếng, chạy ra ngoài, nhanh chóng lấy chai “giấm lão Trần” đưa cho anh.
Mẹ nó! “Giấm lão Trần” có thể khử trùng vết thương?
Anh nổi lên gân xanh, hận không thể một cước đá chết cô!
Không bị đạn bắn chết, mà thiếu chút nữa bị người phụ nữ này chọc tức chết!
Trên sắc mặt trắng bệch của người đàn ông tái xanh, mắt vì đau đớn mà hơi híp, tóc thời thượng hơi xoắn, đều là dáng vẻ bị chọc giận…
Anh đứng lên, lảo đảo đi vào bếp, lấy chút đồ anh muốn, lại đi vào phòng tắm.
Anh cầm kéo cắt áo sơ mi trắng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Phí sức cởi ra, tiện tay ném xuống đất.
Lăng Vi đi theo anh vào phòng tắm, thân trên người đàn ông không che đậy hiện rõ trước mắt cô!
Cô theo bản năng trợn to mắt… nhìn chăm chú.
Người đàn ông xoay người đối mặt với cô.
Eo anh có tám cơ bụng, đường nét rõ ràng…
Bắp thịt quyến rũ có lực, đường cong cực kỳ ưu mỹ, làn da màu lúc mạch đẹp mắt, lộ ra vẻ quyến rũ mê người.
Vết dao, vết đạn lung tung. Không chỉ không phá hư mỹ cảm, ngược lại tấn công thị giác người khác!
Ánh mắt cô lóe sáng, lộ ra tia sáng kinh ngạc!
Lần đầu tiên thấy thân thể người đàn ông thật, Lăng Vi lập tức đỏ mặt, hít thở không thông.
Nhưng cô không né tránh, mà theo bản năng mở to hai mắt nhìn chăm chú.
Đôi mắt hoa đòa óng ánh nhìn chằm chằm eo anh, tầm mắt lại hướng xuống, liền thấy hai tuyến nhân ngư mê người lõm sâu vào trong quần tây màu đen.
Lăng Vi đột nhiên ngứa tay, trong lòng ngứa ngáy. Cô muốn cầm bút lên vẽ, muốn vẽ người đàn ông trước mặt lên giấy!
Bắp thịt và đường cong của anh quá đẹp, eo hẹp đều đặn, tràn đầy sức mạnh.
Nếu biến anh thành nhân vật manga, nhất định sẽ bắt sống một số lượng lớn thiếu nữ! Chỉ suy nghĩ một chút đã làm tim cô đập rộn lên!
Anh vịn tường, xoay người, đưa lưng về phía cô.
Đường cong sau lưng anh càng đẹp mắt.
Vai rộng eo hẹp thành hình tam giác, hoàn mỹ.
Anh mở vòi nước, khó khăn khom người, phun nước lên đầu mình.
Hiển nhiên anh muốn áp chế dục vọng trong thân thể.
Nước từ vòi sen trược xuống theo sống lưng anh, bắp thịt màu lúa mạch mơ hồ run rẩy, thấm ướt máu đỏ tươi.
Hình ảnh này quả đẹp, Lăng Vi mở to hai mắt, nhìn không chớp mắt.
Đến khi anh tắt vòi, ngã ngồi trên bồn cầu: “Nhìn đủ chưa?”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chap 1
- Chương 2:Chap 2
- Chương 3:Chap 3
- Chương 4:Chap 4
- Chương 5:Chap 5
- Chương 6:Chap 6
- Chương 7:Chap 7
- Chương 8:Chap 8
- Chương 9:Chap 9
- Chương 10:Chap 10
- Chương 11:Chap 11
- Chương 12:Chap 12
- Chương 13:Chap 13
- Chương 14:Chap 14
- Chương 15:Chap 15
- Chương 16:Chap 16
- Chương 17:Chap 17
- Chương 18:Chap 18
- Chương 19:Chap 19
- Chương 20:Chap 20
- Chương 21:Chap 21
- Chương 22:Chap 22
- Chương 23:Chap 23
- Chương 24:Chap 24
- Chương 25:Chap 25
- Chương 26:Chap 26
- Chương 27:Chap 27
- Chương 28:Chap 28
- Chương 29:Chap 29
- Chương 30:Chap 30
- Chương 31:Chap 31
- Chương 32:Chap 32
- Chương 33:Chap 33
- Chương 34:Chap 34
- Chương 35:Chap 35
- Chương 36:Chap 36
- Chương 37:Chap 37
- Chương 38:Chap 38
- Chương 39:Chap 39
- Chương 40:Chap 40
- Chương 41:Chap 41
- Chương 42:Chap 42
- Chương 43:Chap 43
- Chương 44:Chap 44
- Chương 45:Chap 45
- Chương 46:Chap 46
- Chương 47:Chap 47
- Chương 48:Chap 48
- Chương 49:Chap 49
- Chương 50:Chap 50
- Chương 51:Chap 51
- Chương 52:Chap 52
- Chương 53:Chap 53
- Chương 54:Chap 54
- Chương 55:Chap 55
- Chương 56:Chap 56
- Chương 57:Chap 57
- Chương 58:Chap 58
- Chương 59:Chap 59
- Chương 60:Chap 60
- Chương 61:Chap 61
- Chương 62:Chap 62
- Chương 63:Chap 63
- Chương 64:Chap 64
- Chương 65:Chap 65
- Chương 66:Chap 66
- Chương 67:Chap 67
- Chương 68:Chap 68
- Chương 69:Chap 69
- Chương 70:Chap 70
- Chương 71:Chap 71
- Chương 72:Chap 72
- Chương 73:Chap 73
- Chương 74:Chap 74
- Chương 75:Chap 75
- Chương 76:Chap 76
- Chương 77:Chap 77
- Chương 78:Chap 78
- Chương 79:Chap 79
- Chương 80:Chap 80
- Chương 81:Lịch ra chap
- Chương 82:Chap 81
- Chương 83:Chap 82
- Chương 84:Chap 83
- Chương 85:Chap 84
- Chương 86:Chap 85
- Chương 87:Chap 86
- Chương 88:Chap 87
- Chương 89:Chap 88
- Chương 90:Chap 89
- Chương 91:Chap 90
- Chương 92:Chap 91
- Chương 93:Chap 92
- Chương 94:Chap 93
- Chương 95:Chap 94
- Chương 96:Chap 95
- Chương 97:Chap 96
- Chương 98:Chap 97
- Chương 99:Chap 98
- Chương 100:Chap 99
- Chương 101:Chap 100
- Chương 102:Chap 101
- Chương 103:Chap 102
- Chương 104:Chap 103
- Chương 105:Chap 104
- Chương 106:Chap 105
- Chương 107:Chap 106
- Chương 108:Chap 107
- Chương 109:Chap 108
- Chương 110:Chap 109
- Chương 111:Chap 110
- Chương 112:Chap 111
- Chương 113:Chap 112
- Chương 114:Chap 113
- Chương 115:Chap 114
- Chương 116:Chap 115
- Chương 117:Chap 116
- Chương 118:Chap 117
- Chương 119:Chap 118
- Chương 120:Chap 119
- Chương 121:Chap 120
- Chương 122:Chap 121
- Chương 123:Chap 122
- Chương 124:Thông báo! Thông báo!
- Chương 125:Chap 123
- Chương 126:Chap 124
- Chương 127:Chap 125
- Chương 128:Chap 126
- Chương 129:Chap 127
- Chương 130:Chap 128
- Chương 131:Chap 129
- Chương 132:Chap 130
- Chương 133:Chap 131
- Chương 134:Chap 132
- Chương 135:Chap 133
- Chương 136:Chap 134
- Chương 137:Chap 135
- Chương 138:Chap 136
- Chương 139:Chap 137
- Chương 140:Chap 138
- Chương 141:Chap 139
- Chương 142:Chap 140
- Chương 143:Chap 141
- Chương 144:Chap 142
- Chương 145:Chap 143
- Chương 146:Chap 144
- Chương 147:Chap 145
- Chương 148:Chap 146
- Chương 149:Chap 147
- Chương 150:Chap 148
- Chương 151:Chap 149
- Chương 152:Chap 150
- Chương 153:Chap 151
- Chương 154:Chap 152
- Chương 155:Chap 153
- Chương 156:Chap 154
- Chương 157:Chap 155
- Chương 158:Chap 156
- Chương 159:Chap 157
- Chương 160:Chap 158