Đợi Năm Nào - Chương 96
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Phiên ngoại một: Quan ghi chép sinh hoạt thường ngày Lưu Duật
- Chương 125: Phiên ngoại hai: Lang kị trúc mã lai
- Chương 126: Phiên ngoại ba: Nhân gian khó có một lần gặp gỡ vui mừng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đợi Năm Nào
Chương 96
Thời điểm Triệu Hủ tỉnh lại, Bùi Tuyển đã bị Hiên Viên Hối chuyển cho Túc Trữ Ân, lúc việc phát sinh hắn vẫn mê man nên hoàn toàn không biết. Hỏi Hiên Viên Hối, người sau cũng nói lời mù mờ, chỉ bảo hắn không quản thứ vụ, yên tâm an dưỡng.
Triệu Hủ tuy là nghi hoặc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tính toán thấy không quá quan trọng, cũng không hỏi thêm nữa.
Chờ Triệu Hủ có thể ngồi dậy, Hiên Viên Hối đi chuẩn bị xa mã, chậm rãi hành quân về phía nam.
“Thế nào, hay là đi Hoài Nam đạo? Đặng Phúc Vũ ra sao rồi?” Triệu Hủ hơi vén mành xe lên, nhìn ngoài xe nắng gió đẹp trời, tâm tình cũng rất tốt.
Hiên Viên Hối cười lạnh: “Thủ cấp của hắn, ta đã sai người đưa cho Đặng Tường, đây là đại lễ ta mừng lão đăng cơ xưng đế!”
Triệu Hủ chợt nhớ tới bảy, tám năm trước mình và Hiên Viên Hối đi tới đất phiên, Đặng Phúc Vũ hình như còn muốn đùa giỡn mình, không khỏi bật cười.
Hiên Viên Hối liếc nhìn hắn, cũng bật cười, tựa hồ là cùng nghĩ tới chuyện xưa: “Lúc trước lăng trì sống hắn, ta còn có chút băn khoăn, bây giờ xem ra, không cần.”
Triệu Hủ dừng lại, nhìn Hiên Viên Hối, chỉ thấy ý cười của y chưa đến đáy mắt, trên mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, không khỏi buông tiếng thở dài: “Vương gia tâm loạn.”
Hiên Viên Hối nắm lấy tay hắn, lạnh lùng nói: “Nước mất nhà tan, còn suýt nữa góa vợ, tâm ta làm sao có thể không loạn?”
Nhớ tới người nhà mình gần như chết không còn một mống, lại thêm vừa vong quốc, mặc dù đã sớm chuẩn bị, cũng khó tránh khỏi thương gân động cốt, Triệu Hủ đành dịu lời: “Nói đi cũng phải nói lại, Vương gia chuẩn bị tự thân trấn đạo đại quân nào?”
Bây giờ Túc Quân chia thành mấy đường, ngang dọc tung hoành trên đất Cửu Châu —— Túc Trữ Ân mấy ngày nay tập kết binh mã, từ Dân Châu lao thẳng tới Lương Châu, nếu như có thể thuận lợi chiếm cứ Lương Châu, tiện thể giữ không cho Đặng đảng tây tiến vào Túc Châu, từ đây không cần lo về sau; Đậu Lập còn ở Hoài Nam đạo, sẵn sàng ra trận chuẩn bị tiến quân tới Giang Nam; Trương Nhân Bảo trông coi Sơn Nam Đạo, bên trái có thể cùng Túc Trữ Ân uy hiếp rùa rụt cổ tại kinh đô và quân Đặng Tường ở vùng lân cận, bên phải nếu như cùng Đậu Lập hợp binh, có thể càn quét toàn bộ đại giang nam.
Thiên hạ Cửu Châu, có thể nói Túc vương đã lấy năm phần, Đặng đảng tuy vẫn có bốn phần, cũng đã bị đánh vỡ vỡ vụn vụn, khó có thành tựu.
“Vốn là nghĩ tự mình xuống Giang Nam, nhưng lại thấy Giang Nam đường xa, còn không bằng lưu tại trung nguyên, ngày khác giành về đế kinh.” Hiên Viên Hối hùng tâm bừng bừng.
Triệu Hủ gật đầu, mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua gần mười năm, mỗi ngày mỗi đêm đều lo lắng hết lòng, bây giờ rảnh rỗi, đối ngược cảm thấy cả người không khỏe.
Không bao lâu trước còn khúc thủy lưu thương (tiệc rượu bên suối), thơ rượu đáp lời nhàn hạ thoải mái, bây giờ rốt cuộc là không về được.
Hiên Viên Hối thấy hắn hao gầy, thần sắc ảm đạm, lòng cũng không dễ chịu, bèn cố ý tán gẫu kiếm việc vui: “Lúc trước không phải Triệu Khôi từ Dân Châu về Túc? Thiên hạ này không biết ngày nào có thể xác định, Thẩm tiểu thư so với hắn còn lớn hơn một tuổi, ta sợ Thẩm Mịch chờ sốt ruột, lần này thẳng thắn lợi dụng danh nghĩa của ta để ban hôn, cũng đã cho không ít hạ nghi (lễ vật chúc mừng), coi như bọn họ không sinh con, cũng đủ để bọn họ sử dụng đến già.”
Triệu Hủ nhíu mày: “Đại sự cỡ này, Vương gia bây giờ mới nói?”
Hiên Viên Hối không xấu hổ trả lời: “Lúc trước, chuyện nào không phải đại sự? Lần này tuy rằng chúng ta không kịp tới xem lễ, nhưng thể diện nên có vẫn là cho đủ…”
Triệu Hủ tức còn muốn nói cái gì nữa, đã nghe ngoài xe Hàn Thập Nhị đột nhiên xuất hiện, hai tay trình lên mật hàm.
Hiên Viên Hối tiếp nhận mật hàm kia, liếc mắt, đưa cho Triệu Hủ: “Cẩm thư (thư tình) từ đồng môn tốt của ngươi, ta cũng không dám xoay loạn.”
Mặc kệ y, Triệu Hủ mở mật hàm kia, đọc nhanh như gió, cười lạnh: “Thật cho là Sĩ tộc ta không có ai? Khinh người quá đáng!”
Hiên Viên Hối nghiêng đầu: “Sao thế?”
“Hai việc, một là con trai độc nhất của Thôi phò mã cùng Hiếu Huệ đại trưởng công chúa bị đưa làm con nuôi, Thôi phò mã thương tâm quá độ, bệnh nặng một hồi, bây giờ ngựa cũng không lên được, ẩn lui hồi hương.”
“Di hoa tiếp mộc (tiện thể đánh tráo) thôi, đứa con của hoàng đế hay đứa cháu của bản vương lúc đó chẳng phải là có như vậy? Thế nào, vị Vương gia Đặng gia nào nhận con nuôi dòng dõi cho Đặng Kinh Lôi?” Thời điểm Hiên Viên Hối nói tới hai chữ “Vương gia” quả thực nghiến răng nghiến lợi.
Đặng thị không biết có phải làm đủ trò xấu hay không, Đặng Quan Tinh con của Đặng Cao chưa lưu lại dòng dõi, trong mấy đứa con của Đặng Tường, Đặng Kinh Lôi bị Bạch hổ của Hiên Viên Hoàn giết chết, chỉ để lại cho Hiếu Huệ đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, thê thiếp của Đặng Phiên Vân tạm thời cũng chưa thấy gì, Đặng Thừa Phong tuổi còn quá nhỏ chưa cưới vợ, ngược lại là Đặng Phúc Vũ mới bị Hiên Viên Hối lăng trì đã có một trai một gái.
Triệu Hủ cười cười: “Con nối dõi này, chính là do thị thiếp Nhu nương của Đặng Phiên Vân tiếp nhận.”
Hiên Viên Hối bật cười: “Nhu Nghi tỷ tỷ thực sự số khổ, còn phải nuôi con trai cho Hiếu Huệ. Thật không, Thôi Tĩnh Hốt chuẩn bị về Bác Lăng làm vườn nuôi chim, hắn cũng nhịn được?”
“Bây giờ Sĩ tộc có hơn nửa đều đứng về phía chúng ta, Đặng thị đối với Thôi Tĩnh Hốt chưa chắc đã có nhiều tín nhiệm, hơn nữa chuyện của Hiếu Huệ công chúa, ta thấy dễ là hắn đang bị người giam lỏng. Nhưng hắn gian xảo như cáo, tất có kế thoát thân, Vương gia không cần lo lắng cho hắn.”
“Ta lo lắng cho hắn?” Hiên Viên Hối hừ lạnh một tiếng: “Ta và hắn cũng không có tình nghĩa đồng môn, còn chưa nói tới không cùng chung chí hướng, miễn cưỡng xem như là em rể thôi, sợ còn hữu danh vô thực, dùng tính tình của Hiếu Huệ, còn không biết bây giờ đến cùng ta có mấy em rể tốt…”
Triệu Hủ không nhịn được chọt trán y: “Lúc trước nghĩ muốn cưới người ta chính là ngươi, bây giờ rũ sạch can hệ cũng là ngươi. Nhưng phải nói thật, bàn luận mưu lược, Thôi Trường Ninh không thua gì ta, bàn luận dung mạo, hắn lại càng trên ta. Vương gia nếu như có hối hận, đợi đến lúc đại vị đã định, phế bỏ ta cưới hắn, có lời vô cùng.”
Hiên Viên Hối lại gần, chôn mặt trong ngực Triệu Hủ: “Bản vương là loại người ai cũng cưới như vậy?”
Triệu Hủ hôn hôn gò má của y, trong lòng chưa bao giờ hoang mang: “Đã tìm thấy hai vị tiểu Thế tử Lang Gia vương phủ chưa?”
“Chưa từng.” Hiên Viên Hối buồn bực nói.
Hiên Viên tôn thất bây giờ có thể nói là héo tàn khó khăn, đặc biệt là mạch Hoài Tông cha đẻ của Hiên Viên Hối, hiển nhiên chỉ còn dư lại một mình Hiên Viên Hối. Nhánh tổ phụ Đức Tông của y, thêm vào Hiên Viên Hối cũng cùng lắm là hai người.
Gần như có thể nghĩ đến, đợi ngày tân đế đăng cơ, tất cả mọi người sẽ tiếp cận dòng dõi hậu cung, buộc hoàng đế khai chi tán diệp.
Triệu Hủ nhẹ nhàng vuốt ve mặt y, trong mắt lại chợt lóe một tia tàn khốc —— nam nhân cao bảy thước, phải làm thê thất đã là vô cùng nhục nhã, còn phải bàn luận cùng người khác lấy chung một chồng?
Đặng Tường đang xưng đế, Đặng Phúc Vũ bị bẻ mất, bây giờ chỉ còn dư lại Đặng Phiên Vân cùng con trai thứ hai Đặng Thừa Phong.
Cũng không biết có phải là duyên cớ gần đây Đặng thị xui xẻo, Đặng Tường định quốc hiệu tân triều là “Thuận”, Hiên Viên Hối từng trào phúng —— không biết, còn tưởng rằng triều đại Thuận này do một nông dân chân đất như Trương Nhân Bảo xây dựng.
Tiểu hoàng đế noi theo Nghiêu Thuấn nhường ngôi đi trên đường bất ổn liền thành tiên đế, bị phong làm “Đức nghĩa công”, bảo lưu tôn hào của Đặng thái hoàng thái hậu cùng Hiếu Huệ đại trưởng công chúa; phong Đặng Phiên Vân đang chinh chiến làm Thái tử, Đặng Thừa Phong vẫn làm Chiêu vương…
Liên tiếp mất đất, vẫn còn vội vàng đại phong tôn thất, số mệnh Đặng thị chỉ đến như thế mà thôi.
Mũi kiếm của Hiên Viên Hối xẹt qua bản đồ, cuối cùng nhắm thẳng vào Trường An.
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói: tuyến nội dung kịch tiến mạnh
Bên này là di hoa tiếp mộc đem con hờ của Thôi Tĩnh Hốt làm con nuôi cho Đặng Kinh Lôi.
Triệu Hủ tuy là nghi hoặc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tính toán thấy không quá quan trọng, cũng không hỏi thêm nữa.
Chờ Triệu Hủ có thể ngồi dậy, Hiên Viên Hối đi chuẩn bị xa mã, chậm rãi hành quân về phía nam.
“Thế nào, hay là đi Hoài Nam đạo? Đặng Phúc Vũ ra sao rồi?” Triệu Hủ hơi vén mành xe lên, nhìn ngoài xe nắng gió đẹp trời, tâm tình cũng rất tốt.
Hiên Viên Hối cười lạnh: “Thủ cấp của hắn, ta đã sai người đưa cho Đặng Tường, đây là đại lễ ta mừng lão đăng cơ xưng đế!”
Triệu Hủ chợt nhớ tới bảy, tám năm trước mình và Hiên Viên Hối đi tới đất phiên, Đặng Phúc Vũ hình như còn muốn đùa giỡn mình, không khỏi bật cười.
Hiên Viên Hối liếc nhìn hắn, cũng bật cười, tựa hồ là cùng nghĩ tới chuyện xưa: “Lúc trước lăng trì sống hắn, ta còn có chút băn khoăn, bây giờ xem ra, không cần.”
Triệu Hủ dừng lại, nhìn Hiên Viên Hối, chỉ thấy ý cười của y chưa đến đáy mắt, trên mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, không khỏi buông tiếng thở dài: “Vương gia tâm loạn.”
Hiên Viên Hối nắm lấy tay hắn, lạnh lùng nói: “Nước mất nhà tan, còn suýt nữa góa vợ, tâm ta làm sao có thể không loạn?”
Nhớ tới người nhà mình gần như chết không còn một mống, lại thêm vừa vong quốc, mặc dù đã sớm chuẩn bị, cũng khó tránh khỏi thương gân động cốt, Triệu Hủ đành dịu lời: “Nói đi cũng phải nói lại, Vương gia chuẩn bị tự thân trấn đạo đại quân nào?”
Bây giờ Túc Quân chia thành mấy đường, ngang dọc tung hoành trên đất Cửu Châu —— Túc Trữ Ân mấy ngày nay tập kết binh mã, từ Dân Châu lao thẳng tới Lương Châu, nếu như có thể thuận lợi chiếm cứ Lương Châu, tiện thể giữ không cho Đặng đảng tây tiến vào Túc Châu, từ đây không cần lo về sau; Đậu Lập còn ở Hoài Nam đạo, sẵn sàng ra trận chuẩn bị tiến quân tới Giang Nam; Trương Nhân Bảo trông coi Sơn Nam Đạo, bên trái có thể cùng Túc Trữ Ân uy hiếp rùa rụt cổ tại kinh đô và quân Đặng Tường ở vùng lân cận, bên phải nếu như cùng Đậu Lập hợp binh, có thể càn quét toàn bộ đại giang nam.
Thiên hạ Cửu Châu, có thể nói Túc vương đã lấy năm phần, Đặng đảng tuy vẫn có bốn phần, cũng đã bị đánh vỡ vỡ vụn vụn, khó có thành tựu.
“Vốn là nghĩ tự mình xuống Giang Nam, nhưng lại thấy Giang Nam đường xa, còn không bằng lưu tại trung nguyên, ngày khác giành về đế kinh.” Hiên Viên Hối hùng tâm bừng bừng.
Triệu Hủ gật đầu, mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua gần mười năm, mỗi ngày mỗi đêm đều lo lắng hết lòng, bây giờ rảnh rỗi, đối ngược cảm thấy cả người không khỏe.
Không bao lâu trước còn khúc thủy lưu thương (tiệc rượu bên suối), thơ rượu đáp lời nhàn hạ thoải mái, bây giờ rốt cuộc là không về được.
Hiên Viên Hối thấy hắn hao gầy, thần sắc ảm đạm, lòng cũng không dễ chịu, bèn cố ý tán gẫu kiếm việc vui: “Lúc trước không phải Triệu Khôi từ Dân Châu về Túc? Thiên hạ này không biết ngày nào có thể xác định, Thẩm tiểu thư so với hắn còn lớn hơn một tuổi, ta sợ Thẩm Mịch chờ sốt ruột, lần này thẳng thắn lợi dụng danh nghĩa của ta để ban hôn, cũng đã cho không ít hạ nghi (lễ vật chúc mừng), coi như bọn họ không sinh con, cũng đủ để bọn họ sử dụng đến già.”
Triệu Hủ nhíu mày: “Đại sự cỡ này, Vương gia bây giờ mới nói?”
Hiên Viên Hối không xấu hổ trả lời: “Lúc trước, chuyện nào không phải đại sự? Lần này tuy rằng chúng ta không kịp tới xem lễ, nhưng thể diện nên có vẫn là cho đủ…”
Triệu Hủ tức còn muốn nói cái gì nữa, đã nghe ngoài xe Hàn Thập Nhị đột nhiên xuất hiện, hai tay trình lên mật hàm.
Hiên Viên Hối tiếp nhận mật hàm kia, liếc mắt, đưa cho Triệu Hủ: “Cẩm thư (thư tình) từ đồng môn tốt của ngươi, ta cũng không dám xoay loạn.”
Mặc kệ y, Triệu Hủ mở mật hàm kia, đọc nhanh như gió, cười lạnh: “Thật cho là Sĩ tộc ta không có ai? Khinh người quá đáng!”
Hiên Viên Hối nghiêng đầu: “Sao thế?”
“Hai việc, một là con trai độc nhất của Thôi phò mã cùng Hiếu Huệ đại trưởng công chúa bị đưa làm con nuôi, Thôi phò mã thương tâm quá độ, bệnh nặng một hồi, bây giờ ngựa cũng không lên được, ẩn lui hồi hương.”
“Di hoa tiếp mộc (tiện thể đánh tráo) thôi, đứa con của hoàng đế hay đứa cháu của bản vương lúc đó chẳng phải là có như vậy? Thế nào, vị Vương gia Đặng gia nào nhận con nuôi dòng dõi cho Đặng Kinh Lôi?” Thời điểm Hiên Viên Hối nói tới hai chữ “Vương gia” quả thực nghiến răng nghiến lợi.
Đặng thị không biết có phải làm đủ trò xấu hay không, Đặng Quan Tinh con của Đặng Cao chưa lưu lại dòng dõi, trong mấy đứa con của Đặng Tường, Đặng Kinh Lôi bị Bạch hổ của Hiên Viên Hoàn giết chết, chỉ để lại cho Hiếu Huệ đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, thê thiếp của Đặng Phiên Vân tạm thời cũng chưa thấy gì, Đặng Thừa Phong tuổi còn quá nhỏ chưa cưới vợ, ngược lại là Đặng Phúc Vũ mới bị Hiên Viên Hối lăng trì đã có một trai một gái.
Triệu Hủ cười cười: “Con nối dõi này, chính là do thị thiếp Nhu nương của Đặng Phiên Vân tiếp nhận.”
Hiên Viên Hối bật cười: “Nhu Nghi tỷ tỷ thực sự số khổ, còn phải nuôi con trai cho Hiếu Huệ. Thật không, Thôi Tĩnh Hốt chuẩn bị về Bác Lăng làm vườn nuôi chim, hắn cũng nhịn được?”
“Bây giờ Sĩ tộc có hơn nửa đều đứng về phía chúng ta, Đặng thị đối với Thôi Tĩnh Hốt chưa chắc đã có nhiều tín nhiệm, hơn nữa chuyện của Hiếu Huệ công chúa, ta thấy dễ là hắn đang bị người giam lỏng. Nhưng hắn gian xảo như cáo, tất có kế thoát thân, Vương gia không cần lo lắng cho hắn.”
“Ta lo lắng cho hắn?” Hiên Viên Hối hừ lạnh một tiếng: “Ta và hắn cũng không có tình nghĩa đồng môn, còn chưa nói tới không cùng chung chí hướng, miễn cưỡng xem như là em rể thôi, sợ còn hữu danh vô thực, dùng tính tình của Hiếu Huệ, còn không biết bây giờ đến cùng ta có mấy em rể tốt…”
Triệu Hủ không nhịn được chọt trán y: “Lúc trước nghĩ muốn cưới người ta chính là ngươi, bây giờ rũ sạch can hệ cũng là ngươi. Nhưng phải nói thật, bàn luận mưu lược, Thôi Trường Ninh không thua gì ta, bàn luận dung mạo, hắn lại càng trên ta. Vương gia nếu như có hối hận, đợi đến lúc đại vị đã định, phế bỏ ta cưới hắn, có lời vô cùng.”
Hiên Viên Hối lại gần, chôn mặt trong ngực Triệu Hủ: “Bản vương là loại người ai cũng cưới như vậy?”
Triệu Hủ hôn hôn gò má của y, trong lòng chưa bao giờ hoang mang: “Đã tìm thấy hai vị tiểu Thế tử Lang Gia vương phủ chưa?”
“Chưa từng.” Hiên Viên Hối buồn bực nói.
Hiên Viên tôn thất bây giờ có thể nói là héo tàn khó khăn, đặc biệt là mạch Hoài Tông cha đẻ của Hiên Viên Hối, hiển nhiên chỉ còn dư lại một mình Hiên Viên Hối. Nhánh tổ phụ Đức Tông của y, thêm vào Hiên Viên Hối cũng cùng lắm là hai người.
Gần như có thể nghĩ đến, đợi ngày tân đế đăng cơ, tất cả mọi người sẽ tiếp cận dòng dõi hậu cung, buộc hoàng đế khai chi tán diệp.
Triệu Hủ nhẹ nhàng vuốt ve mặt y, trong mắt lại chợt lóe một tia tàn khốc —— nam nhân cao bảy thước, phải làm thê thất đã là vô cùng nhục nhã, còn phải bàn luận cùng người khác lấy chung một chồng?
Đặng Tường đang xưng đế, Đặng Phúc Vũ bị bẻ mất, bây giờ chỉ còn dư lại Đặng Phiên Vân cùng con trai thứ hai Đặng Thừa Phong.
Cũng không biết có phải là duyên cớ gần đây Đặng thị xui xẻo, Đặng Tường định quốc hiệu tân triều là “Thuận”, Hiên Viên Hối từng trào phúng —— không biết, còn tưởng rằng triều đại Thuận này do một nông dân chân đất như Trương Nhân Bảo xây dựng.
Tiểu hoàng đế noi theo Nghiêu Thuấn nhường ngôi đi trên đường bất ổn liền thành tiên đế, bị phong làm “Đức nghĩa công”, bảo lưu tôn hào của Đặng thái hoàng thái hậu cùng Hiếu Huệ đại trưởng công chúa; phong Đặng Phiên Vân đang chinh chiến làm Thái tử, Đặng Thừa Phong vẫn làm Chiêu vương…
Liên tiếp mất đất, vẫn còn vội vàng đại phong tôn thất, số mệnh Đặng thị chỉ đến như thế mà thôi.
Mũi kiếm của Hiên Viên Hối xẹt qua bản đồ, cuối cùng nhắm thẳng vào Trường An.
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói: tuyến nội dung kịch tiến mạnh
Bên này là di hoa tiếp mộc đem con hờ của Thôi Tĩnh Hốt làm con nuôi cho Đặng Kinh Lôi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Phiên ngoại một: Quan ghi chép sinh hoạt thường ngày Lưu Duật
- Chương 125: Phiên ngoại hai: Lang kị trúc mã lai
- Chương 126: Phiên ngoại ba: Nhân gian khó có một lần gặp gỡ vui mừng