Đúng Lúc Gặp Được Anh - Chương 73
Chương trước- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đúng Lúc Gặp Được Anh
Chương 73
Ngay khi Thẩm Loan vẫn đang kinh ngạc, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô là ai?”
Theo tiếng nhìn lại, cô chỉ thấy ở trong hồ nước nóng sương mù đang lượn lờ có một người đàn ông trần trụi nửa người, khuôn mặt như phong cảnh mùa thu, lông mày tựa núi xa, mũi túi mật, đôi môi mỏng đỏ lên không bình thường, cộng với nét ửng hồng trên má, anh ta đẹp đến mức động lòng người.
Chỉ là đôi mắt sáng rực kia lại giống như Sói, sắc bén, lạnh lùng, giống như hai tảng băng ngàn năm không tan, nên rất dễ dàng khiến người ta bỏ qua dung mạo tuyệt sắc kia.
Người đàn ông này rất đẹp, đẹp đến kinh người, vẻ đẹp của anh ta như đến từ thiên đường vậy, đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Loan.
Đồng thời, người đàn ông này cũng rất nguy hiểm, bất cứ lúc anh ta cũng có thể bóp chết cô, đây là phản ứng thứ hai của Thẩm Loan.
“Xin lỗi, không phải là tôi cố ý xông vào đâu.” Cô cúi đầu, tránh tiếp xúc trực tiếp với ánh mắt của người đàn ông kia.
“Ra ngoài.”
“Có người muốn hại tôi, cho nên tôi muốn mượn chỗ của ngài trốn một chút.” Người phụ nữ một mực cúi đầu, cổ rũ xuống, hình thành một độ cong duyên dáng, trắng nõn, mảnh khảnh, rất khiến người ta vô ý thức mà hạ thấp phòng bị.
Đáng tiếc, người cô gặp phải không phải là Thẩm Khiêm, càng không phải Thẩm Xuân Giang, giả bộ yếu đuối cũng vô dụng, mà điều này càng khiến cho vẻ lạnh băng trong đáy mắt Quyền Hãn Đình càng lạnh hơn, khí tức trên người anh ta cũng càng thêm nguy hiểm.
“Đừng để tôi phải nói lần hai.” Anh còn chưa nói hết, người phụ nữ kia đã giống như một mũi tên được bắn ra khỏi cung, trong nháy mắt đã vọt tới phía sau anh.
Có thứ gì đó đâm vào gáy của Quyền Hãn Đình, sau đó xuyên thủng vào da thịt, cả người anh cứng đờ, sau đó anh lại trở nên tức giận.
“Ha, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nên rút ra.” Thẩm Loan cười nhạt một tiếng, dáng vẻ dịu dàng không có tính công kích trước kia đã không còn, mà giờ từ lông mày đến đôi mắt đều hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Cô khẽ nhúc nhích mũi, ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc đắng chát, nụ cười càng thêm thâm trầm: “Nếu anh đang ngâm thuốc, vậy tôi tin rằng anh đối với dược lý của y học cổ truyền cũng không phải là không biết, cho nên anh chắc hẳn cũng biết vừa rồi tôi đã đâm vào huyệt vị gì.”
“Ah, bản thân đã khó bảo toàn, còn muốn uy hϊếp người khác?” Anh ta cười lạnh, không chút sợ hãi.
Thẩm Loan cắn răng một cái, dưới thính giác nhạy bén của người đàn ông, đương nhiên anh đã phát hiện ra hô hấp của cô rối loạn, nếu không phải do đông y, thì chính là bị thương rất nghiêm trọng.
Quyền Hãn Đình không ngửi thấy mùi máu tươi, vì vậy, khả năng mà anh suy đoán ở vế trước càng lớn hơn.
“Rắc.” Tiếng rắc rắc phát ra từ miệng Thẩm Loan, cô cảm thấy trong người như có một ngọn lửa đang đốt cháy, bụng dưới truyền đến một luồng nhiệt, mùi hương đọng lại ở chóp mũi càng ngày càng nồng đậm, khiến cô không còn phân biệt được đâu là thực và đâu là ảo giác.
Cho đến khi, người đàn ông khẽ lẩm bẩm.
“Xa Hương cao cấp.”
“Anh biết đây là loại thuốc gì?” Cô giữ cổ anh ta, mạnh mẽ sử dụng sức.
“Không phải cô đã sớm biết sẽ xuất hiện loại phản ứng này sao, ngoài thuốc kí©ɧ ɖụ© loại mạnh, còn có thể là cái gì?”
Thẩm Loan cắn răng, móng tay đâm sâu vào trong da thịt của người đàn ông: “Tôi hỏi là dược lý, làm sao mới giải được.”
“Không có thuốc để giải.”
“Anh.”
Quyền Hãn Đình nhếch môi, nhưng một giây sau, nụ cười đó đã hoàn toàn cứng đờ trên môi, trên môi anh ngưng đọng thành một đường cong vừa kinh ngạc vừa kinh hãi, bên cổ anh truyền đến xúc cảm mềm mại, mang theo ướŧ áŧ cùng nóng bỏng, đó là môi của người phụ nữ kia.
Đầu óc dần trở nên mơ hồ, anh nhanh chóng rút ngân châm sau gáy ra, anh vung tay ra, ‘bang’ một cái bạt tai vang dội rơi vào trên mặt người phụ nữ kia.
“ĐÁNG, CHẾT.”
Thẩm Loan dừng một chút, nửa người chống xuống đất, đôi mắt đen láy lấp lánh xuất hiện vẻ xinh đẹp kiều diễm, giống như hai đóa hoa từ địa ngục nở rộ, sau đó cô giơ tay lên, còn cho anh ta một cái bạt tai, ‘bang’.
“HÈN, HẠ.”
Quyền Hãn Đình khó có thể tin được, mình vừa rồi bị một người phụ nữ đang tràn đầy tức giận tát vào mặt, anh đang chuẩn bị ra tay cho người phụ nữ này một chút bài học, thì lại phát hiện ra, mình vốn dĩ không thể động đậy.
“Ha ha, vô dụng thôi.” Thẩm Loan cười ra tiếng, “Tôi chỉ chọn bừa một chỗ để đâm, tuy đó không phải chỗ chí mạng gì, nhưng trên kim có thuốc tê, đâm vào da càng lâu, hiệu quả của thuốc sẽ lan ra càng nhanh, cho dù bây giờ anh đã rút nó ra, nhưng mà cũng vô ích thôi, bởi vì lúc anh do dự, là lúc anh mất đi thời cơ tốt nhất để phản kháng. À, còn nữa nha, cửa đã bị tôi dùng dấu vân tay khóa rồi, kể cả anh có hét đến rách họng, thì cái đầu nấm ở bên ngoài cũng không thể nghe thấy đâu.”
“Mục đích của cô là gì?” Đôi mắt sắc bén của anh ta giống như diều hâu, đang toát ra hơi thở chết chóc.
Nhưng Thẩm Loan không để ý, ghé vào cổ anh ta hôn một cái, “Ngủ cùng anh.”
------ ngoài lề ------
Vừa gặp mặt đã tát vào mặt nhau, một người đáng chết, một người hèn hạ, xin hỏi mọi người có cảm thấy khó chịu không? Câu hỏi tới rồi đây, hắc hắc.
Một đêm mấy lần?
A. 3
B. 5
C. 7
D. Đếm không hết.
Theo tiếng nhìn lại, cô chỉ thấy ở trong hồ nước nóng sương mù đang lượn lờ có một người đàn ông trần trụi nửa người, khuôn mặt như phong cảnh mùa thu, lông mày tựa núi xa, mũi túi mật, đôi môi mỏng đỏ lên không bình thường, cộng với nét ửng hồng trên má, anh ta đẹp đến mức động lòng người.
Chỉ là đôi mắt sáng rực kia lại giống như Sói, sắc bén, lạnh lùng, giống như hai tảng băng ngàn năm không tan, nên rất dễ dàng khiến người ta bỏ qua dung mạo tuyệt sắc kia.
Người đàn ông này rất đẹp, đẹp đến kinh người, vẻ đẹp của anh ta như đến từ thiên đường vậy, đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Loan.
Đồng thời, người đàn ông này cũng rất nguy hiểm, bất cứ lúc anh ta cũng có thể bóp chết cô, đây là phản ứng thứ hai của Thẩm Loan.
“Xin lỗi, không phải là tôi cố ý xông vào đâu.” Cô cúi đầu, tránh tiếp xúc trực tiếp với ánh mắt của người đàn ông kia.
“Ra ngoài.”
“Có người muốn hại tôi, cho nên tôi muốn mượn chỗ của ngài trốn một chút.” Người phụ nữ một mực cúi đầu, cổ rũ xuống, hình thành một độ cong duyên dáng, trắng nõn, mảnh khảnh, rất khiến người ta vô ý thức mà hạ thấp phòng bị.
Đáng tiếc, người cô gặp phải không phải là Thẩm Khiêm, càng không phải Thẩm Xuân Giang, giả bộ yếu đuối cũng vô dụng, mà điều này càng khiến cho vẻ lạnh băng trong đáy mắt Quyền Hãn Đình càng lạnh hơn, khí tức trên người anh ta cũng càng thêm nguy hiểm.
“Đừng để tôi phải nói lần hai.” Anh còn chưa nói hết, người phụ nữ kia đã giống như một mũi tên được bắn ra khỏi cung, trong nháy mắt đã vọt tới phía sau anh.
Có thứ gì đó đâm vào gáy của Quyền Hãn Đình, sau đó xuyên thủng vào da thịt, cả người anh cứng đờ, sau đó anh lại trở nên tức giận.
“Ha, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nên rút ra.” Thẩm Loan cười nhạt một tiếng, dáng vẻ dịu dàng không có tính công kích trước kia đã không còn, mà giờ từ lông mày đến đôi mắt đều hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Cô khẽ nhúc nhích mũi, ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc đắng chát, nụ cười càng thêm thâm trầm: “Nếu anh đang ngâm thuốc, vậy tôi tin rằng anh đối với dược lý của y học cổ truyền cũng không phải là không biết, cho nên anh chắc hẳn cũng biết vừa rồi tôi đã đâm vào huyệt vị gì.”
“Ah, bản thân đã khó bảo toàn, còn muốn uy hϊếp người khác?” Anh ta cười lạnh, không chút sợ hãi.
Thẩm Loan cắn răng một cái, dưới thính giác nhạy bén của người đàn ông, đương nhiên anh đã phát hiện ra hô hấp của cô rối loạn, nếu không phải do đông y, thì chính là bị thương rất nghiêm trọng.
Quyền Hãn Đình không ngửi thấy mùi máu tươi, vì vậy, khả năng mà anh suy đoán ở vế trước càng lớn hơn.
“Rắc.” Tiếng rắc rắc phát ra từ miệng Thẩm Loan, cô cảm thấy trong người như có một ngọn lửa đang đốt cháy, bụng dưới truyền đến một luồng nhiệt, mùi hương đọng lại ở chóp mũi càng ngày càng nồng đậm, khiến cô không còn phân biệt được đâu là thực và đâu là ảo giác.
Cho đến khi, người đàn ông khẽ lẩm bẩm.
“Xa Hương cao cấp.”
“Anh biết đây là loại thuốc gì?” Cô giữ cổ anh ta, mạnh mẽ sử dụng sức.
“Không phải cô đã sớm biết sẽ xuất hiện loại phản ứng này sao, ngoài thuốc kí©ɧ ɖụ© loại mạnh, còn có thể là cái gì?”
Thẩm Loan cắn răng, móng tay đâm sâu vào trong da thịt của người đàn ông: “Tôi hỏi là dược lý, làm sao mới giải được.”
“Không có thuốc để giải.”
“Anh.”
Quyền Hãn Đình nhếch môi, nhưng một giây sau, nụ cười đó đã hoàn toàn cứng đờ trên môi, trên môi anh ngưng đọng thành một đường cong vừa kinh ngạc vừa kinh hãi, bên cổ anh truyền đến xúc cảm mềm mại, mang theo ướŧ áŧ cùng nóng bỏng, đó là môi của người phụ nữ kia.
Đầu óc dần trở nên mơ hồ, anh nhanh chóng rút ngân châm sau gáy ra, anh vung tay ra, ‘bang’ một cái bạt tai vang dội rơi vào trên mặt người phụ nữ kia.
“ĐÁNG, CHẾT.”
Thẩm Loan dừng một chút, nửa người chống xuống đất, đôi mắt đen láy lấp lánh xuất hiện vẻ xinh đẹp kiều diễm, giống như hai đóa hoa từ địa ngục nở rộ, sau đó cô giơ tay lên, còn cho anh ta một cái bạt tai, ‘bang’.
“HÈN, HẠ.”
Quyền Hãn Đình khó có thể tin được, mình vừa rồi bị một người phụ nữ đang tràn đầy tức giận tát vào mặt, anh đang chuẩn bị ra tay cho người phụ nữ này một chút bài học, thì lại phát hiện ra, mình vốn dĩ không thể động đậy.
“Ha ha, vô dụng thôi.” Thẩm Loan cười ra tiếng, “Tôi chỉ chọn bừa một chỗ để đâm, tuy đó không phải chỗ chí mạng gì, nhưng trên kim có thuốc tê, đâm vào da càng lâu, hiệu quả của thuốc sẽ lan ra càng nhanh, cho dù bây giờ anh đã rút nó ra, nhưng mà cũng vô ích thôi, bởi vì lúc anh do dự, là lúc anh mất đi thời cơ tốt nhất để phản kháng. À, còn nữa nha, cửa đã bị tôi dùng dấu vân tay khóa rồi, kể cả anh có hét đến rách họng, thì cái đầu nấm ở bên ngoài cũng không thể nghe thấy đâu.”
“Mục đích của cô là gì?” Đôi mắt sắc bén của anh ta giống như diều hâu, đang toát ra hơi thở chết chóc.
Nhưng Thẩm Loan không để ý, ghé vào cổ anh ta hôn một cái, “Ngủ cùng anh.”
------ ngoài lề ------
Vừa gặp mặt đã tát vào mặt nhau, một người đáng chết, một người hèn hạ, xin hỏi mọi người có cảm thấy khó chịu không? Câu hỏi tới rồi đây, hắc hắc.
Một đêm mấy lần?
A. 3
B. 5
C. 7
D. Đếm không hết.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 1
- Chương 2: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 2
- Chương 3: Làm Đàn Ông Điên Cuồng 3
- Chương 4: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 1
- Chương 5: Một Đóa Tiểu Bạch Hoa 2
- Chương 6: Một Chiếc Khăn Thêu Lấy Được Lòng Người
- Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2
- Chương 8: Nuông Chiều 1
- Chương 9: Nuông Chiều 2
- Chương 10: Thẩm Khiêm Dạy Cô Bài Học Đầu Tiên
- Chương 11: Thẩm Loan Cho Ông Ta Cảm Giác Thành Tựu
- Chương 12: Xương Rồng Cảnh, Bé Shota
- Chương 13: Phép Khích Tướng, Khổ Nhục Kế
- Chương 14: Rút Củ Cải Mang Ra Bùn
- Chương 15: Thông Minh Như Yêu Quái, Còn Yêu Quái Thì Ăn Thịt Người
- Chương 16: Hay Cô Cũng Nếm Thử Cảm Giác Này?
- Chương 17: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 18: Hạ Hoài
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 19: A Khiêm, Nghe Nói Cậu Có Một Đứa Em Gái À?
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 20: Là Lục Gia
- Chương 21: Giở Trò
- Chương 22: Thật Thật Giả Giả
- Chương 23: Anh Đẹp Trai Trong Tiệm Bánh Ngọt
- Chương 24: Xảo Quyệt
- Chương 25: Chu Trì
- Chương 26: Hoa Sen Mọc Lên Từ Nước Trong
- Chương 27: Thiếu Niên Ngồi Xe Lăn Đời Trước
- Chương 28: Cô Muốn Cứu Cậu Ấy!
- Chương 29: Ai Là Bạn Bè Với Cô? Cậu Chứ Ai!
- Chương 30: Chìa Khóa Chìa Khóa Đâu
- Chương 31: Không Đánh Thức Được Một Người Đang Giả Vờ Ngủ
- Chương 32: Nhất Định Sẽ Không Đi Lên Vết Xe Đổ
- Chương 33: Thay Mận Đổi Đào
- Chương 34: Bạch Liên Loan Online
- Chương 35: Bạch Liên Loan Tiến Công
- Chương 36: Anh Ta Mềm Lòng
- Chương 37: Tốt Nhất Cô Ấy Đừng Lừa Tôi
- Chương 38: Bất Lực Trở Về
- Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà
- Chương 40: Dường Như Đã To Gan Hơn Một Chút
- Chương 41: Phố Đồng Thau
- Chương 42: Chẳng sợ giết người phóng hỏa
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87