Dược Hương Trùng Sinh - Chương 230: Không vui
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3: Vận mệnh
- Chương 4: Ngăn cản
- Chương 5: Đồng tâm
- Chương 6: Học đường
- Chương 7: Học sinh
- Chương 8: Chuyển lời
- Chương 9
- Chương 10: Viễn Chí
- Chương 11
- Chương 12: Hiệu thuốc bắc
- Chương 13: Ý nghĩ
- Chương 14
- Chương 15: Thiệt giả
- Chương 16: Không bán
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19: Song Hỉ
- Chương 20: Bắt Bò Cạp
- Chương 21: Đưa thuốc
- Chương 22: Luận dược
- Chương 23: Hôn Ước
- Chương 24: Bỏ qua
- Chương 25: Bày tỏ ý tốt
- Chương 26: Thất Tịch
- Chương 27
- Chương 28: Lời mời
- Chương 29: Quyết định
- Chương 30: Chuẩn bị
- Chương 31: Đại hội dược thảo
- Chương 32: Giám định
- Chương 33: Mua dược
- Chương 34: Nhìn thấu
- Chương 35: Hợp Tác
- Chương 36: Thành giao
- Chương 37: Kiện tụng
- Chương 38: Hỏi Ý
- Chương 39: Phân biệt
- Chương 40: Lừa bịp tống tiền
- Chương 41: Điều kiện
- Chương 42: Ân oán
- Chương 43: Thề
- Chương 44: Khai trương
- Chương 45: Buôn bán
- Chương 46: Cự giám
- Chương 47: Lão giả
- Chương 48: Nhận dược (Phân biệt dược)
- Chương 49: Chí học
- Chương 50: Cơ hội
- Chương 51: Bí mật chế tạo
- Chương 52: Mua dược
- Chương 53: Đột nhiên tới
- Chương 54: Vô vi
- Chương 55: Từ biệt
- Chương 56: Khách đến
- Chương 57: Cao đồ
- Chương 58: Phong động
- Chương 59: Tranh mua
- Chương 60: Tạm trú
- Chương 61: Bái kiến
- Chương 62: Cơ hội
- Chương 63: Lộ trình
- Chương 64: Trợ giúp
- Chương 65: Thương nghị
- Chương 66: Nhượng bộ
- Chương 67: Trách tội
- Chương 68: Rửa mắt
- Chương 69: Danh mục quà tặng
- Chương 70: Lặp lại
- Chương 71: Hỏi ý
- Chương 72: Báo ân
- Chương 73: Hiểu lầm
- Chương 74: Lại gặp
- Chương 75: Chỉ điểm
- Chương 76: Thay đổi
- Chương 77: Cầu học
- Chương 78: Chấn kinh
- Chương 79: Nghi hoặc
- Chương 80: Trù bị
- Chương 81: Giận dữ
- Chương 82: Thất bộ
- Chương 83: Ngẫu nhiên gặp
- Chương 84: Giao phong
- Chương 85: Tìm cơ hội
- Chương 86: Suy tư
- Chương 87: Xuất thủ
- Chương 88-1: Thừa nhận (1)
- Chương 88-2: Thừa nhận (2)
- Chương 88-3: Thừa nhận (3)
- Chương 90: Thay đổi vận mệnh
- Chương 91: Nói rõ
- Chương 92-1: Gặp nhau (1)
- Chương 92-2: Gặp nhau (2)
- Chương 93: Bỏ được
- Chương 93-2
- Chương 94-1: Hẹn nói chuyện (1)
- Chương 94-2: Hẹn nói chuyện (2)
- Chương 95-1: Giành trước (1)
- Chương 95-2: Giành trước (2)
- Chương 95-3: Giành trước (3)
- Chương 95-4: Giành trước (4)
- Chương 96-1: Đổi biển (1)
- Chương 96-2: Đổi biển (2)
- Chương 96-3: Đổi biển (3)
- Chương 97-1: Công bố (1)
- Chương 97-2: Công bố (2)
- Chương 98-1: Hạ Yến (1)
- Chương 98-2: Hạ Yến (2)
- Chương 98-3: Hạ Yến (3)
- Chương 99-1: Nghi ngờ, chất vấn (1)
- Chương 99-2: Nghi ngờ, chất vấn (2)
- Chương 100-1: Vô tâm (1)
- Chương 100-2: Vô tâm (2)
- Chương 101-1: Xuân đến (1)
- Chương 101-2: Xuân đến (2)
- Chương 102-1: Thính phật (1)
- Chương 102-2: Thính phật (2)
- Chương 102-3: Thính phật (3)
- Chương 103: Du xuân
- Chương 104: Nhướng mày
- Chương 106: Ly biệt
- Chương 107: Dỗi
- Chương 108: Tha hương
- Chương 109: Tá thế
- Chương 110: Thổ khí
- Chương 111: Vật tạ
- Chương 112: Lợi lai
- Chương 113: Làm mai
- Chương 114: Hứa hẹn
- Chương 115: Trách móc
- Chương 116: Cân nhắc
- Chương 117: Tri ân
- Chương 118: Tiền lộ
- Chương 119: Giao phó
- Chương 120: Dạ khúc
- Chương 121: Ám tư
- Chương 122: Bái kiến
- Chương 123: Quen biết
- Chương 124: Suy đoán
- Chương 125: Đồng tình
- Chương 126: Vô thường
- Chương 127: Trả thù
- Chương 128: Nhất niên
- Chương 129: Lại mặt
- Chương 130: Rửa nhục
- Chương 131: Y cựu (Như cũ)
- Chương 132: Tin tức bất ngờ
- Chương 133: Vào kinh
- Chương 134: Tình thế
- Chương 135: Tương trợ
- Chương 136: Cô độc
- Chương 137: Đưa tin
- Chương 138: Đối thoại
- Chương 139: Dự tính
- Chương 140: Liên lụy
- Chương 141: Rời đi
- Chương 142: Thay đổi dần
- Chương 143: Tình cờ
- Chương 144: Tương hộ
- Chương 145: Không biết
- Chương 146: Lừa gạt
- Chương 147: Hứa hẹn
- Chương 148: Hiện thân
- Chương 149: Giá phải trả
- Chương 150: Dạ hành
- Chương 151: Chuẩn bị
- Chương 152: Bắt đầu
- Chương 153: Thắng lợi ban đầu
- Chương 154: Bất ngờ
- Chương 155: Thất bại
- Chương 156: Hung hãn
- Chương 157: Giành khói
- Chương 158: Chịu thua
- Chương 159: Độc vong
- Chương 160: Dang dở
- Chương 161: Cùng chết
- Chương 162: Quy lai (quay đầu lại)
- Chương 163: Đối lập
- Chương 165: Đối chọi
- Chương 166: Bí mật
- Chương 167: Quyết định
- Chương 168: Buông thả
- Chương 169: Hồi kinh
- Chương 171: Tận lực
- Chương 172: Lời đồn
- Chương 173: Vân khởi
- Chương 174: Sấm động
- Chương 176: Mới bắt đầu
- Chương 178: Không sợ
- Chương 179: Toại nguyện
- Chương 180: Hỗ trợ
- Chương 181: Say
- Chương 182: Yên tĩnh chờ đợi
- Chương 183: Trước thời hạn
- Chương 184: Thay đổi
- Chương 185: Xuất cung
- Chương 186: Phân ưu
- Chương 187: Đạt được
- Chương 188: Điều tra
- Chương 191: Tin tức
- Chương 192: Rạch mặt
- Chương 193: Khách đến
- Chương 194: Đần độn
- Chương 195: Ý nghĩ
- Chương 196: Khốn cục
- Chương 197: Sự cầu xin đáng giá
- Chương 198: Nói chuyện
- Chương 199: Hiểu chuyện
- Chương 202: Thật thật giả giả
- Chương 203: Tiễn đưa
- Chương 204: Thông báo
- Chương 205: Tuyển chọn
- Chương 206: Gặp mặt ban đêm
- Chương 207: Tức giận
- Chương 209: Quy tắc
- Chương 211: Nghe tin bất ngờ
- Chương 212: Điên cuồng
- Chương 213: Nguyên nhân
- Chương 214: Khơi mào
- Chương 215: Xem cuộc vui
- Chương 217: Mở màn
- Chương 220: Vân thủ
- Chương 221: Chiêng trống
- Chương 222: Truy nã
- Chương 223: Giằng co
- Chương 224: Tuyên án
- Chương 225: Giam giữ
- Chương 226: Dò xét
- Chương 228: Đột ngột
- Chương 229: Phản công
- Chương 230: Không vui
- Chương 231: Kết thúc
- Chương 232-1: Ngoại truyện: Chưa nguôi
- Chương 232-2: Ba năm
- Chương 233: Tiếp tục (Đại Kết Cục)
- Chương 234: Ngoại truyện: Ngày tốt
- Chương 235: Ngoại truyện : Động phòng
- Chương 236: Ngoại truyện: Cuối hạ
- Chương 237: Ngoại truyện : Nhất chiêu
- Chương 238: Ngoại truyện: Sinh khí
- Chương 239: Ngoại truyện: Có thai
- Chương 240: Chính văn: Tri kỉ
- Chương 241: Sinh nhi tử
- Chương 242: Dạy con
- Chương 243: Dạy con 2
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Dược Hương Trùng Sinh
Chương 230: Không vui
Edit: nnttrang
Kết quả đến nhanh như vậy, so với dự đoán kiếp trước sớm hơn ba năm, Cố Thập Bát Nương không kìm được luống cuống hô lên, không thể tin được.
Nàng quỳ dưới đất, nói gì cũng không đá lại, nàng biết chính mình cái gì cũng không cần nói, mới vừa rồi luống cuống, nếu ở trước mặt người khác, thì thật không có gì, nhưng người này là Văn Quận Vương, là người nhạy cảm thấu nhân tâm, từng bị nàng dùng lời tiên đoán cưỡng bức cứu ca ca mình…
Không biết bao lâu, Văn Quận Vương bước đến trước mặt nàng, Cố Thập Bát Nương vẫn quỳ trên mặt đất, vùi đầu trên cánh tay, chỉ cảm thấy đầu óc trống rống, nàng cắn nhẹ môi dưới, nước mắt ướt sung ống tay áo.
Không biết qua bao lâu, lại có tiếng bước chân truyền đến, lại có tiếng gọi tên nàng.
“Thập Bát Nương…” Cố Hải xuất hiện trước cửa, nhìn thấy Cố Thập Bát Nương đang dập đầu dưới đát, bước qua, đỡ đầu vai nàng, nghẹn ngào không thành tiếng.
Huynh muội hai người đánh giá lẫn nhau, thấy đối phương đều gầy hơn, tinh thần tiều tụy, nhất là Cố Hải, trên mặt còn có vài vết thương, trong lòng đều là trăm mối ngổn ngang, ôm nhau khóc rống.
“Vì sao…vì sao…vì sao khó như vậy..”Nước mắt Cố Thập Bát Nương tích lũy nửa năm nay tự động tuôn ra.
“Sẽ tốt, nhất định sẽ tốt thôi, ngày càng tốt..” Cố Hải cũng khóc.
Bước lên xe, Cố Thập Bát Nương ngoái đầu nhìn lại nơi nàng đã ở đây ngót nghét nửa năm, vẻ mặt phức tạp.
“Như thế nào? Lại không nỡ rồi hả?” Cố Hải cười hỏi.
Cố Thập Bát Nương cười khổ.
“Mấy thứ này bỏ đi..” Cố Hải nhìn thấy tôi tớ ôm bộ đêm chăn cùng một đống sách từ trong nhà ra, vội ngăn cản lại.
Bọn tôi tớ vâng ạ một tiếng, muốn xoay người đem vứt.
“Giữ lại..” Cố Thập Bát Nương lên tiếng nói.
“Sách thì giữ lại, đệm chăn không cần, như vậy không hay..” Cố Hải nhỏ giọng nói.
Cố Thập Bát Nương chần chừ một khắc, lắc lắc đầu.
Cố Hải có chút kinh ngạc khó hiểu, nhưng không nói nữa, ý bảo bọn họ nghe lời tiểu thư.
Xe ngựa lắc lư mà đi, hai huynh muội bọn họ ngồi đối diện trong xe, chỉ cảm thấy một bụng đầy những điều muốn nói, mà lại nói không nên lời.
“Bình Dương hầu…định tội rồi..” Cố Hải nói nhỏ.
Nàng đã thắng, Cố Thập Bát Nương cũng không có vui sướng như trong dự đoán, ngược lại giống như bị rút hết đi khí lực, từ từ dựa vào thành xe.
“Ca ca, kì thật…nói thẳng ra, hành động của muội cùng với những người muội đã từng căm hận không khác gì nhau..” Khóe môi nàng mấp máy, hiện lên nụ cười yếu ớt, trong mắt có nước mắt từ từ rơi xuống.
“Thẩm An Lâm vì báo thù quét sách, cho nên kiên quyết bỏ đi ta…”
“….Khi đó tộc trưởng khi dễ chúng ta, vì chúng ta không mang đến lợi ích cho ông ấy, ngược lại còn tổn thất..”
“..Cố Bảo Tuyền cũng chính vì dục vọng của bản thân, Cố Lạc Nhi vì sự sung sướng, Bạch Ngọc Quận chúa chèn ép muội vì muội uy hiếp đến lợi ích của nàng ấy…”
“…Bọn họ nhằm vào chúng ta, đều là vì lợi ích chính mình..”
“…Ca ca…mà hành động hiện tại của muội, cũng chẳng phải vì diệt đi mối họa, bảo vệ lợi ích của chính mình sao..”
“Người nào vô tội? Kẻ nào có tội? Kì thật…ta cùng họ có gì khác nhau, đều là một dạng, đều là cá mè một lứa…đều là..ác nhân..”
Cố Hải nhìn nàng, sống mũi cay cay, dời chỗ ngồi sang cạnh Cố Thập Bát Nương nắm lấy tay muội muội.
“Muội không phải người xấu, cho đến bây giờ đều không phải..” Hắn nói với nàng, “Người xấu sẽ không toàn lực hồi báo người có ơn tri ngộ với mình, không tiếc táng gia bại sản…Người xấu sẽ không vì ân nhân mà vứt bỏ có địa vị lẫn thân gia nửa đời còn lại mà báo đáp..người xấu cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đã từng bức mình đến đường chết…người xấu không trong lúc ngàn vạn khó khăn từ chối thối lui bảo toàn thân mình mà tình nguyện lấy thân thử độc…Người xấu chắc chắn không thể dùng chân tâm đối đã với một người tứ cố vô thân vô điều kiện.
Giọng nói của hắn ôn nhụ nhẹ nhàng, cùng với tiếng cọt kẹt của xe ngựa lăn bánh trên đường, giống như một lời hát ru an ủi linh hồn.
“Thập Bát Nương…Chúng ta chưa từng nói chúng ta là người tốt…” Hắn than thở, ôm chặt đầu vai muội muội, “Người tốt hay xấu, không phải ai cũng có thể nói rõ..”
Trần thế như vũng bùn, bước vào không một ai tịnh..
Ban đêm, bên trong Đông Cung sáng trưng dưới ánh đèn lồng, tẩm cung Thái Tử, Hoàng nội thị vội vàng chạy vào.
“Điện hạ ngủ chưa?” Ông nhỏ giọng hỏi.
“Gia gia, cuối cùng người đã tới..” Hai tiểu thái giám thở phảo nói.
“Làm sao vậy?” Hoàng nội thị nhìn vẻ mặt hai người, ngạc nhiên hỏi.
“Giống như tâm trạng điện hạ không tốt…” Một trong hai tiểu thái giám nhỏ giọng nói, một mặt nhìn vào bên trong, cửa điện đóng chặt, ngọn đèn le lói bên trong.
“Bữa tối cũng không dùng…” Một người vội vàng nói thêm.
Thái tử điện hạ là người nghiêm khắc với bản thân, kể cả lúc mang bệnh, đại phu không dặn kiêng ăn, dù khó khăn thế nào, hắn cũng sẽ ăn một ngày ba bữa đúng giờ, đủ lượng.
Xem ra tâm trạng không chỉ không tốt thôi…Trong lòng Hoàng nội thị nhủ thầm, chợt trên mặt hiện lên nụ cười.
Hai tên tiểu thái giám thấy ông cười có chút sợ hãi, tâm tình chủ tử không vui, xui xẻo nhất chính là bọn hạ nhân bọn họ, như thế nào trông gia gia lại cao hứng như vậy?
“Không sao, có tin tốt báo cho thái tử điện hạ..” Hoàng nội thị phẩy phất trần, vội thu lại nụ cười, liếc mắt nhìn hai người một cái, “Nhanh, đi chuẩn bị bữa tối..”
Hai tên tiểu thái giám đáp một tiếng, nhanh như làn khói chạy biến đi.
Hoàng nội thị sửa sang lại y phục, phẩy phất trần bước vào trong điện, thái tử vẫn đang ngồi trước bàn thư án, hai ngọn đèn cung đình chiếu lên mặt đất như một tấm lụa bạc mỏng.
Văn Quận Vương cũng không giống như đang phê chuẩn tấu chương, mà tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Hoàng nội thị thuận tay lấy thêm một lớp áo choàng mỏng nhẹ nhàng phủ lên người hắn.
“Không lạnh như vậy.” Văn Quận Vương mở miệng nói, trong lời nói lộ ra cảm giác mất mát.
Xem ra tâm trạng quả thật không tốt…Hoàng nội thị nói thầm trong bụng, cười đáp vâng một tiếng.
“Điện hạ..” Ông cầm áo choàng trên tay, nhỏ giọng nói, “…Người Bình dương hầu phái người đến báo chúng ta, Yến Yến tiểu thư bị kinh hách, thân thể không khỏe, đã đưa đến chùa Tây Sơn tĩnh dưỡng rồi…”
Bình Dương hầu phủ bị tước đoạt phong hào, biếm làm nhà bình thường, nhưng trước đây thanh danh hiển hách, bây giờ cũng không khác lắm, nhưng quận chúa không có phong hào, cho nên chỉ có thể gọi Khuê danh.
Bình Dương hầu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, Bạch Ngọc quận chúa mơ tưởng làm thái tử phi, đương nhiên cũng không có khả năng tái giá, vào miếu hoặc chùa, là kết cục đương nhiên.
Văn Quận Vương vẫn nhắm mắt như cũ, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào.
“..Nhắc đến Yến Yến cô nương này, tính tình quả thật bị nuông chiều đến hỏng, lần này tốt rồi..Điện hạ người có thể chọn cho mình một người hợp ý…” Hoàng nội thị cười nói.
“Ở đâu ra hợp ý!” Văn Quận Vương không kiên nhẫn lạnh lùng nói.
Những vị trong cung hiện nay đều không hợp ý…còn vị hợp ý kia vẫn chưa có vào..
“Điện hạ…” Hoàng nội thị cười tít mắt nói, “..Hiện giờ chân tướng rõ ràng, Cố nương tử là bị oan uổng…không có tội…Vốn là thái hậu nương nương tuyển định, đương nhiên vẫn muốn nhập cung..”
Ông còn chưa dứt lời, đã nghe Văn Quận Vương hừ lạnh một tiếng.
“Làm sao hợp ý?” Hắn tức giận nói, “Tình tình không tốt, bộ dạng lại xấu, có điểm nào hợp ý!”
Chao ôi, lại giận dỗi như tiểu nữ nhi rồi sao? Trong lòng Hoàng nội thị hiểu ngay, nghĩ đến hôm nay thái tử điện hạ ra ngoài một mình, xem ra là báo tin tốt cho người trong lòng …
Đây quả thật là thời điểm nhu tình mật ý quá tốt, tại sao lại tức giận trở lại.
Nhớ đến lúc Cố Thập Bát Nương nháo với Bạch Ngọc quận chúa, tính tình không tốt, lại bị ủy khuất lâu như vậy, nên bộc lộ tính tình với thái tử điện hạ rồi sao?
Thái tử điện hạ là ai? Từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn nói khép nép trước mặt nữ tử nào, từ trước đến nay chỉ có bọn nữ nhân trăm phương nghìn kế lấy lòng hắn, trước kia không có, hiện tại cũng không có, tương lai lại càng không.
Hoàng nội thị nở nụ cười, “Điện hạ, lão nô nên nói một câu công đạo…Cố nương tử không tính là khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng không thể nói là xấu được…Tính tình hay lễ nghi có thể dạy bảo mà, thay đổi khí chất lẫn thân thể, lâu dần sẽ trở thành quý nhân..”
Văn Quận Vương không nói nữa, hắn từ từ khép mặt lại, trước mặt không ngừng hiện lên những kí ức.
Lần đầu gặp mặt đã không thể nhớ rõ nữa rồi…lần gặp lại nàng là người gây sự bất kính quỳ trước mặt..lần sau bộc lộ phong mang hăng hái ở Đấu dược…
Nàng vốn dĩ không thay đổi, vẫn là một tư thái như vậy..
Tức giận trong lòng Văn Quận Vương từ từ tan đi, về sau nàng vì chữa bệnh cho hắn mà cược bằng mạng sống của mình, cái loại nghĩa khí, kiên quyết lại vô cùng quật cường,…
Khóe miệng Văn Quận Vương không khỏi cong lên nụ cười, nhưng nhanh chóng biến mất đi.
Bên trong cảnh đẹp của rừng mai, mặc dù nói là thưởng trà, nhưng nàng lại nơm nớp lo sợ, trong mắt tràn đầy thấp thỏm lo âu…
Nàng sợ hắn, sợ đến chưa bao giờ dám trực tiếp…
Xung đột, bị phạt, đối kháng, bị tuyên án, hắn lo lắng, nôn nóng, đau lòng bất đắt dĩ, sợ nàng sẽ sợ hãi, sợ nàng sẽ lại khổ sở…
Lại không nhận ra toàn bộ đều nằm trong bàn tay nàng, toàn bộ lo lắng của hắn đều là không đâu.
Văn Quận Vương nắm tay lại, liên tục đập lên bàn.
Hoàng nội thị đang nói đến, “…Bị tội lớn như vậy, để cho Cố Thập Bát Nương trở về trước, sau đó tiến cun, quả thật là việc đáng mừng, vạn sự như ý…” Lại nghe một tiếng bốp vang lên, sợ tới mức thiếu chút nữa ông tự cắn đầu lưỡi mình, ngơ ngẩn nhìn Văn Quận Vương đứng dậy, đi nhanh qua màng che tiến vào trong nội thất.
Này..này…Chiêu vuốt mông ngựa của ông lần này lại thúc nhầm chân ngựa rồi sao?
“Gia gia…” Tiểu thái giám thăm dò, nháy mắt ra hiệu với ông, “Bữa tối đã chuẩn bị, khi nào thì truyền vào..”
“Truyền cài gì truyền!” Hoàng nội thị trừng mắt quát, “Lăn xuống cho ta…”
Tiểu thái giám bị mắng đến mặt mày xám tro lui đầu ra.
Bên trong khôi phục yên tĩnh, Hoàng nội thị đưa mắt nhìn vào bên trong phòng ngủ của điện hạ, ông biết bây giờ không thể đi vào, ngơ ngác đứng tại chỗ không biết làm sao cho đúng, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể tưởng tượng được, đành phải thở dài.
“Tính tình thiếu niên quả thật khó đoán, chẳng biết lúc nào vui lúc nào lại không…lúc nắng lúc mưa..” Ông lẩm bẩm, phẩy phất trần đi ra ngoài đứng một bên đợi phân phó, nói xuong lại cười, nhìn ra bầu trời thu bên ngoài cửa sổ, “Đúng là..thật tốt…”
--- ------ ------ ------ ------ -------
Cuối cùng…cũng đã đến lúc đếm ngược 1,2,3…Tại sao ta lại có chút luyến tiếc..kết cục chắn hẳn trong lòng mọi người đã minh bạch.
Kết quả đến nhanh như vậy, so với dự đoán kiếp trước sớm hơn ba năm, Cố Thập Bát Nương không kìm được luống cuống hô lên, không thể tin được.
Nàng quỳ dưới đất, nói gì cũng không đá lại, nàng biết chính mình cái gì cũng không cần nói, mới vừa rồi luống cuống, nếu ở trước mặt người khác, thì thật không có gì, nhưng người này là Văn Quận Vương, là người nhạy cảm thấu nhân tâm, từng bị nàng dùng lời tiên đoán cưỡng bức cứu ca ca mình…
Không biết bao lâu, Văn Quận Vương bước đến trước mặt nàng, Cố Thập Bát Nương vẫn quỳ trên mặt đất, vùi đầu trên cánh tay, chỉ cảm thấy đầu óc trống rống, nàng cắn nhẹ môi dưới, nước mắt ướt sung ống tay áo.
Không biết qua bao lâu, lại có tiếng bước chân truyền đến, lại có tiếng gọi tên nàng.
“Thập Bát Nương…” Cố Hải xuất hiện trước cửa, nhìn thấy Cố Thập Bát Nương đang dập đầu dưới đát, bước qua, đỡ đầu vai nàng, nghẹn ngào không thành tiếng.
Huynh muội hai người đánh giá lẫn nhau, thấy đối phương đều gầy hơn, tinh thần tiều tụy, nhất là Cố Hải, trên mặt còn có vài vết thương, trong lòng đều là trăm mối ngổn ngang, ôm nhau khóc rống.
“Vì sao…vì sao…vì sao khó như vậy..”Nước mắt Cố Thập Bát Nương tích lũy nửa năm nay tự động tuôn ra.
“Sẽ tốt, nhất định sẽ tốt thôi, ngày càng tốt..” Cố Hải cũng khóc.
Bước lên xe, Cố Thập Bát Nương ngoái đầu nhìn lại nơi nàng đã ở đây ngót nghét nửa năm, vẻ mặt phức tạp.
“Như thế nào? Lại không nỡ rồi hả?” Cố Hải cười hỏi.
Cố Thập Bát Nương cười khổ.
“Mấy thứ này bỏ đi..” Cố Hải nhìn thấy tôi tớ ôm bộ đêm chăn cùng một đống sách từ trong nhà ra, vội ngăn cản lại.
Bọn tôi tớ vâng ạ một tiếng, muốn xoay người đem vứt.
“Giữ lại..” Cố Thập Bát Nương lên tiếng nói.
“Sách thì giữ lại, đệm chăn không cần, như vậy không hay..” Cố Hải nhỏ giọng nói.
Cố Thập Bát Nương chần chừ một khắc, lắc lắc đầu.
Cố Hải có chút kinh ngạc khó hiểu, nhưng không nói nữa, ý bảo bọn họ nghe lời tiểu thư.
Xe ngựa lắc lư mà đi, hai huynh muội bọn họ ngồi đối diện trong xe, chỉ cảm thấy một bụng đầy những điều muốn nói, mà lại nói không nên lời.
“Bình Dương hầu…định tội rồi..” Cố Hải nói nhỏ.
Nàng đã thắng, Cố Thập Bát Nương cũng không có vui sướng như trong dự đoán, ngược lại giống như bị rút hết đi khí lực, từ từ dựa vào thành xe.
“Ca ca, kì thật…nói thẳng ra, hành động của muội cùng với những người muội đã từng căm hận không khác gì nhau..” Khóe môi nàng mấp máy, hiện lên nụ cười yếu ớt, trong mắt có nước mắt từ từ rơi xuống.
“Thẩm An Lâm vì báo thù quét sách, cho nên kiên quyết bỏ đi ta…”
“….Khi đó tộc trưởng khi dễ chúng ta, vì chúng ta không mang đến lợi ích cho ông ấy, ngược lại còn tổn thất..”
“..Cố Bảo Tuyền cũng chính vì dục vọng của bản thân, Cố Lạc Nhi vì sự sung sướng, Bạch Ngọc Quận chúa chèn ép muội vì muội uy hiếp đến lợi ích của nàng ấy…”
“…Bọn họ nhằm vào chúng ta, đều là vì lợi ích chính mình..”
“…Ca ca…mà hành động hiện tại của muội, cũng chẳng phải vì diệt đi mối họa, bảo vệ lợi ích của chính mình sao..”
“Người nào vô tội? Kẻ nào có tội? Kì thật…ta cùng họ có gì khác nhau, đều là một dạng, đều là cá mè một lứa…đều là..ác nhân..”
Cố Hải nhìn nàng, sống mũi cay cay, dời chỗ ngồi sang cạnh Cố Thập Bát Nương nắm lấy tay muội muội.
“Muội không phải người xấu, cho đến bây giờ đều không phải..” Hắn nói với nàng, “Người xấu sẽ không toàn lực hồi báo người có ơn tri ngộ với mình, không tiếc táng gia bại sản…Người xấu sẽ không vì ân nhân mà vứt bỏ có địa vị lẫn thân gia nửa đời còn lại mà báo đáp..người xấu cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đã từng bức mình đến đường chết…người xấu không trong lúc ngàn vạn khó khăn từ chối thối lui bảo toàn thân mình mà tình nguyện lấy thân thử độc…Người xấu chắc chắn không thể dùng chân tâm đối đã với một người tứ cố vô thân vô điều kiện.
Giọng nói của hắn ôn nhụ nhẹ nhàng, cùng với tiếng cọt kẹt của xe ngựa lăn bánh trên đường, giống như một lời hát ru an ủi linh hồn.
“Thập Bát Nương…Chúng ta chưa từng nói chúng ta là người tốt…” Hắn than thở, ôm chặt đầu vai muội muội, “Người tốt hay xấu, không phải ai cũng có thể nói rõ..”
Trần thế như vũng bùn, bước vào không một ai tịnh..
Ban đêm, bên trong Đông Cung sáng trưng dưới ánh đèn lồng, tẩm cung Thái Tử, Hoàng nội thị vội vàng chạy vào.
“Điện hạ ngủ chưa?” Ông nhỏ giọng hỏi.
“Gia gia, cuối cùng người đã tới..” Hai tiểu thái giám thở phảo nói.
“Làm sao vậy?” Hoàng nội thị nhìn vẻ mặt hai người, ngạc nhiên hỏi.
“Giống như tâm trạng điện hạ không tốt…” Một trong hai tiểu thái giám nhỏ giọng nói, một mặt nhìn vào bên trong, cửa điện đóng chặt, ngọn đèn le lói bên trong.
“Bữa tối cũng không dùng…” Một người vội vàng nói thêm.
Thái tử điện hạ là người nghiêm khắc với bản thân, kể cả lúc mang bệnh, đại phu không dặn kiêng ăn, dù khó khăn thế nào, hắn cũng sẽ ăn một ngày ba bữa đúng giờ, đủ lượng.
Xem ra tâm trạng không chỉ không tốt thôi…Trong lòng Hoàng nội thị nhủ thầm, chợt trên mặt hiện lên nụ cười.
Hai tên tiểu thái giám thấy ông cười có chút sợ hãi, tâm tình chủ tử không vui, xui xẻo nhất chính là bọn hạ nhân bọn họ, như thế nào trông gia gia lại cao hứng như vậy?
“Không sao, có tin tốt báo cho thái tử điện hạ..” Hoàng nội thị phẩy phất trần, vội thu lại nụ cười, liếc mắt nhìn hai người một cái, “Nhanh, đi chuẩn bị bữa tối..”
Hai tên tiểu thái giám đáp một tiếng, nhanh như làn khói chạy biến đi.
Hoàng nội thị sửa sang lại y phục, phẩy phất trần bước vào trong điện, thái tử vẫn đang ngồi trước bàn thư án, hai ngọn đèn cung đình chiếu lên mặt đất như một tấm lụa bạc mỏng.
Văn Quận Vương cũng không giống như đang phê chuẩn tấu chương, mà tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Hoàng nội thị thuận tay lấy thêm một lớp áo choàng mỏng nhẹ nhàng phủ lên người hắn.
“Không lạnh như vậy.” Văn Quận Vương mở miệng nói, trong lời nói lộ ra cảm giác mất mát.
Xem ra tâm trạng quả thật không tốt…Hoàng nội thị nói thầm trong bụng, cười đáp vâng một tiếng.
“Điện hạ..” Ông cầm áo choàng trên tay, nhỏ giọng nói, “…Người Bình dương hầu phái người đến báo chúng ta, Yến Yến tiểu thư bị kinh hách, thân thể không khỏe, đã đưa đến chùa Tây Sơn tĩnh dưỡng rồi…”
Bình Dương hầu phủ bị tước đoạt phong hào, biếm làm nhà bình thường, nhưng trước đây thanh danh hiển hách, bây giờ cũng không khác lắm, nhưng quận chúa không có phong hào, cho nên chỉ có thể gọi Khuê danh.
Bình Dương hầu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, Bạch Ngọc quận chúa mơ tưởng làm thái tử phi, đương nhiên cũng không có khả năng tái giá, vào miếu hoặc chùa, là kết cục đương nhiên.
Văn Quận Vương vẫn nhắm mắt như cũ, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào.
“..Nhắc đến Yến Yến cô nương này, tính tình quả thật bị nuông chiều đến hỏng, lần này tốt rồi..Điện hạ người có thể chọn cho mình một người hợp ý…” Hoàng nội thị cười nói.
“Ở đâu ra hợp ý!” Văn Quận Vương không kiên nhẫn lạnh lùng nói.
Những vị trong cung hiện nay đều không hợp ý…còn vị hợp ý kia vẫn chưa có vào..
“Điện hạ…” Hoàng nội thị cười tít mắt nói, “..Hiện giờ chân tướng rõ ràng, Cố nương tử là bị oan uổng…không có tội…Vốn là thái hậu nương nương tuyển định, đương nhiên vẫn muốn nhập cung..”
Ông còn chưa dứt lời, đã nghe Văn Quận Vương hừ lạnh một tiếng.
“Làm sao hợp ý?” Hắn tức giận nói, “Tình tình không tốt, bộ dạng lại xấu, có điểm nào hợp ý!”
Chao ôi, lại giận dỗi như tiểu nữ nhi rồi sao? Trong lòng Hoàng nội thị hiểu ngay, nghĩ đến hôm nay thái tử điện hạ ra ngoài một mình, xem ra là báo tin tốt cho người trong lòng …
Đây quả thật là thời điểm nhu tình mật ý quá tốt, tại sao lại tức giận trở lại.
Nhớ đến lúc Cố Thập Bát Nương nháo với Bạch Ngọc quận chúa, tính tình không tốt, lại bị ủy khuất lâu như vậy, nên bộc lộ tính tình với thái tử điện hạ rồi sao?
Thái tử điện hạ là ai? Từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn nói khép nép trước mặt nữ tử nào, từ trước đến nay chỉ có bọn nữ nhân trăm phương nghìn kế lấy lòng hắn, trước kia không có, hiện tại cũng không có, tương lai lại càng không.
Hoàng nội thị nở nụ cười, “Điện hạ, lão nô nên nói một câu công đạo…Cố nương tử không tính là khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng không thể nói là xấu được…Tính tình hay lễ nghi có thể dạy bảo mà, thay đổi khí chất lẫn thân thể, lâu dần sẽ trở thành quý nhân..”
Văn Quận Vương không nói nữa, hắn từ từ khép mặt lại, trước mặt không ngừng hiện lên những kí ức.
Lần đầu gặp mặt đã không thể nhớ rõ nữa rồi…lần gặp lại nàng là người gây sự bất kính quỳ trước mặt..lần sau bộc lộ phong mang hăng hái ở Đấu dược…
Nàng vốn dĩ không thay đổi, vẫn là một tư thái như vậy..
Tức giận trong lòng Văn Quận Vương từ từ tan đi, về sau nàng vì chữa bệnh cho hắn mà cược bằng mạng sống của mình, cái loại nghĩa khí, kiên quyết lại vô cùng quật cường,…
Khóe miệng Văn Quận Vương không khỏi cong lên nụ cười, nhưng nhanh chóng biến mất đi.
Bên trong cảnh đẹp của rừng mai, mặc dù nói là thưởng trà, nhưng nàng lại nơm nớp lo sợ, trong mắt tràn đầy thấp thỏm lo âu…
Nàng sợ hắn, sợ đến chưa bao giờ dám trực tiếp…
Xung đột, bị phạt, đối kháng, bị tuyên án, hắn lo lắng, nôn nóng, đau lòng bất đắt dĩ, sợ nàng sẽ sợ hãi, sợ nàng sẽ lại khổ sở…
Lại không nhận ra toàn bộ đều nằm trong bàn tay nàng, toàn bộ lo lắng của hắn đều là không đâu.
Văn Quận Vương nắm tay lại, liên tục đập lên bàn.
Hoàng nội thị đang nói đến, “…Bị tội lớn như vậy, để cho Cố Thập Bát Nương trở về trước, sau đó tiến cun, quả thật là việc đáng mừng, vạn sự như ý…” Lại nghe một tiếng bốp vang lên, sợ tới mức thiếu chút nữa ông tự cắn đầu lưỡi mình, ngơ ngẩn nhìn Văn Quận Vương đứng dậy, đi nhanh qua màng che tiến vào trong nội thất.
Này..này…Chiêu vuốt mông ngựa của ông lần này lại thúc nhầm chân ngựa rồi sao?
“Gia gia…” Tiểu thái giám thăm dò, nháy mắt ra hiệu với ông, “Bữa tối đã chuẩn bị, khi nào thì truyền vào..”
“Truyền cài gì truyền!” Hoàng nội thị trừng mắt quát, “Lăn xuống cho ta…”
Tiểu thái giám bị mắng đến mặt mày xám tro lui đầu ra.
Bên trong khôi phục yên tĩnh, Hoàng nội thị đưa mắt nhìn vào bên trong phòng ngủ của điện hạ, ông biết bây giờ không thể đi vào, ngơ ngác đứng tại chỗ không biết làm sao cho đúng, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể tưởng tượng được, đành phải thở dài.
“Tính tình thiếu niên quả thật khó đoán, chẳng biết lúc nào vui lúc nào lại không…lúc nắng lúc mưa..” Ông lẩm bẩm, phẩy phất trần đi ra ngoài đứng một bên đợi phân phó, nói xuong lại cười, nhìn ra bầu trời thu bên ngoài cửa sổ, “Đúng là..thật tốt…”
--- ------ ------ ------ ------ -------
Cuối cùng…cũng đã đến lúc đếm ngược 1,2,3…Tại sao ta lại có chút luyến tiếc..kết cục chắn hẳn trong lòng mọi người đã minh bạch.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3: Vận mệnh
- Chương 4: Ngăn cản
- Chương 5: Đồng tâm
- Chương 6: Học đường
- Chương 7: Học sinh
- Chương 8: Chuyển lời
- Chương 9
- Chương 10: Viễn Chí
- Chương 11
- Chương 12: Hiệu thuốc bắc
- Chương 13: Ý nghĩ
- Chương 14
- Chương 15: Thiệt giả
- Chương 16: Không bán
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19: Song Hỉ
- Chương 20: Bắt Bò Cạp
- Chương 21: Đưa thuốc
- Chương 22: Luận dược
- Chương 23: Hôn Ước
- Chương 24: Bỏ qua
- Chương 25: Bày tỏ ý tốt
- Chương 26: Thất Tịch
- Chương 27
- Chương 28: Lời mời
- Chương 29: Quyết định
- Chương 30: Chuẩn bị
- Chương 31: Đại hội dược thảo
- Chương 32: Giám định
- Chương 33: Mua dược
- Chương 34: Nhìn thấu
- Chương 35: Hợp Tác
- Chương 36: Thành giao
- Chương 37: Kiện tụng
- Chương 38: Hỏi Ý
- Chương 39: Phân biệt
- Chương 40: Lừa bịp tống tiền
- Chương 41: Điều kiện
- Chương 42: Ân oán
- Chương 43: Thề
- Chương 44: Khai trương
- Chương 45: Buôn bán
- Chương 46: Cự giám
- Chương 47: Lão giả
- Chương 48: Nhận dược (Phân biệt dược)
- Chương 49: Chí học
- Chương 50: Cơ hội
- Chương 51: Bí mật chế tạo
- Chương 52: Mua dược
- Chương 53: Đột nhiên tới
- Chương 54: Vô vi
- Chương 55: Từ biệt
- Chương 56: Khách đến
- Chương 57: Cao đồ
- Chương 58: Phong động
- Chương 59: Tranh mua
- Chương 60: Tạm trú
- Chương 61: Bái kiến
- Chương 62: Cơ hội
- Chương 63: Lộ trình
- Chương 64: Trợ giúp
- Chương 65: Thương nghị
- Chương 66: Nhượng bộ
- Chương 67: Trách tội
- Chương 68: Rửa mắt
- Chương 69: Danh mục quà tặng
- Chương 70: Lặp lại
- Chương 71: Hỏi ý
- Chương 72: Báo ân
- Chương 73: Hiểu lầm
- Chương 74: Lại gặp
- Chương 75: Chỉ điểm
- Chương 76: Thay đổi
- Chương 77: Cầu học
- Chương 78: Chấn kinh
- Chương 79: Nghi hoặc
- Chương 80: Trù bị
- Chương 81: Giận dữ
- Chương 82: Thất bộ
- Chương 83: Ngẫu nhiên gặp
- Chương 84: Giao phong
- Chương 85: Tìm cơ hội
- Chương 86: Suy tư
- Chương 87: Xuất thủ
- Chương 88-1: Thừa nhận (1)
- Chương 88-2: Thừa nhận (2)
- Chương 88-3: Thừa nhận (3)
- Chương 90: Thay đổi vận mệnh
- Chương 91: Nói rõ
- Chương 92-1: Gặp nhau (1)
- Chương 92-2: Gặp nhau (2)
- Chương 93: Bỏ được
- Chương 93-2
- Chương 94-1: Hẹn nói chuyện (1)
- Chương 94-2: Hẹn nói chuyện (2)
- Chương 95-1: Giành trước (1)
- Chương 95-2: Giành trước (2)
- Chương 95-3: Giành trước (3)
- Chương 95-4: Giành trước (4)
- Chương 96-1: Đổi biển (1)
- Chương 96-2: Đổi biển (2)
- Chương 96-3: Đổi biển (3)
- Chương 97-1: Công bố (1)
- Chương 97-2: Công bố (2)
- Chương 98-1: Hạ Yến (1)
- Chương 98-2: Hạ Yến (2)
- Chương 98-3: Hạ Yến (3)
- Chương 99-1: Nghi ngờ, chất vấn (1)
- Chương 99-2: Nghi ngờ, chất vấn (2)
- Chương 100-1: Vô tâm (1)
- Chương 100-2: Vô tâm (2)
- Chương 101-1: Xuân đến (1)
- Chương 101-2: Xuân đến (2)
- Chương 102-1: Thính phật (1)
- Chương 102-2: Thính phật (2)
- Chương 102-3: Thính phật (3)
- Chương 103: Du xuân
- Chương 104: Nhướng mày
- Chương 106: Ly biệt
- Chương 107: Dỗi
- Chương 108: Tha hương
- Chương 109: Tá thế
- Chương 110: Thổ khí
- Chương 111: Vật tạ
- Chương 112: Lợi lai
- Chương 113: Làm mai
- Chương 114: Hứa hẹn
- Chương 115: Trách móc
- Chương 116: Cân nhắc
- Chương 117: Tri ân
- Chương 118: Tiền lộ
- Chương 119: Giao phó
- Chương 120: Dạ khúc
- Chương 121: Ám tư
- Chương 122: Bái kiến
- Chương 123: Quen biết
- Chương 124: Suy đoán
- Chương 125: Đồng tình
- Chương 126: Vô thường
- Chương 127: Trả thù
- Chương 128: Nhất niên
- Chương 129: Lại mặt
- Chương 130: Rửa nhục
- Chương 131: Y cựu (Như cũ)
- Chương 132: Tin tức bất ngờ
- Chương 133: Vào kinh
- Chương 134: Tình thế
- Chương 135: Tương trợ
- Chương 136: Cô độc
- Chương 137: Đưa tin
- Chương 138: Đối thoại
- Chương 139: Dự tính
- Chương 140: Liên lụy
- Chương 141: Rời đi
- Chương 142: Thay đổi dần
- Chương 143: Tình cờ
- Chương 144: Tương hộ
- Chương 145: Không biết
- Chương 146: Lừa gạt
- Chương 147: Hứa hẹn
- Chương 148: Hiện thân
- Chương 149: Giá phải trả
- Chương 150: Dạ hành
- Chương 151: Chuẩn bị
- Chương 152: Bắt đầu
- Chương 153: Thắng lợi ban đầu
- Chương 154: Bất ngờ
- Chương 155: Thất bại
- Chương 156: Hung hãn
- Chương 157: Giành khói
- Chương 158: Chịu thua
- Chương 159: Độc vong
- Chương 160: Dang dở
- Chương 161: Cùng chết
- Chương 162: Quy lai (quay đầu lại)
- Chương 163: Đối lập
- Chương 165: Đối chọi
- Chương 166: Bí mật
- Chương 167: Quyết định
- Chương 168: Buông thả
- Chương 169: Hồi kinh
- Chương 171: Tận lực
- Chương 172: Lời đồn
- Chương 173: Vân khởi
- Chương 174: Sấm động
- Chương 176: Mới bắt đầu
- Chương 178: Không sợ
- Chương 179: Toại nguyện
- Chương 180: Hỗ trợ
- Chương 181: Say
- Chương 182: Yên tĩnh chờ đợi
- Chương 183: Trước thời hạn
- Chương 184: Thay đổi
- Chương 185: Xuất cung
- Chương 186: Phân ưu
- Chương 187: Đạt được
- Chương 188: Điều tra
- Chương 191: Tin tức
- Chương 192: Rạch mặt
- Chương 193: Khách đến
- Chương 194: Đần độn
- Chương 195: Ý nghĩ
- Chương 196: Khốn cục
- Chương 197: Sự cầu xin đáng giá
- Chương 198: Nói chuyện
- Chương 199: Hiểu chuyện
- Chương 202: Thật thật giả giả
- Chương 203: Tiễn đưa
- Chương 204: Thông báo
- Chương 205: Tuyển chọn
- Chương 206: Gặp mặt ban đêm
- Chương 207: Tức giận
- Chương 209: Quy tắc
- Chương 211: Nghe tin bất ngờ
- Chương 212: Điên cuồng
- Chương 213: Nguyên nhân
- Chương 214: Khơi mào
- Chương 215: Xem cuộc vui
- Chương 217: Mở màn
- Chương 220: Vân thủ
- Chương 221: Chiêng trống
- Chương 222: Truy nã
- Chương 223: Giằng co
- Chương 224: Tuyên án
- Chương 225: Giam giữ
- Chương 226: Dò xét
- Chương 228: Đột ngột
- Chương 229: Phản công
- Chương 230: Không vui
- Chương 231: Kết thúc
- Chương 232-1: Ngoại truyện: Chưa nguôi
- Chương 232-2: Ba năm
- Chương 233: Tiếp tục (Đại Kết Cục)
- Chương 234: Ngoại truyện: Ngày tốt
- Chương 235: Ngoại truyện : Động phòng
- Chương 236: Ngoại truyện: Cuối hạ
- Chương 237: Ngoại truyện : Nhất chiêu
- Chương 238: Ngoại truyện: Sinh khí
- Chương 239: Ngoại truyện: Có thai
- Chương 240: Chính văn: Tri kỉ
- Chương 241: Sinh nhi tử
- Chương 242: Dạy con
- Chương 243: Dạy con 2