Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn! - Chương 81: Lời nguyền chắp lẹo
Chương trước- Chương 1: Lần sau đừng say rượu!
- Chương 2: Trọn kiếp nô tài
- Chương 3: À, thì ra ngươi chọn cái chết
- Chương 4: Tiểu nhị, dâng trà
- Chương 5: Làm trâu làm ngựa
- Chương 6: SỨ GIẢ hay sứ GIẢ
- Chương 7: Ma chẩn
- Chương 8: Chữ người tử tù
- Chương 9: Máu đổ!
- Chương 10: Khóc một dòng sông
- Chương 11: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
- Chương 12: Sai một li đi một dặm
- Chương 13: "Động phòng"
- Chương 14: Cháy nhà ra mặt chuột
- Chương 15: Man Cử Long
- Chương 16: Làm ơn mắc oán
- Chương 17: Quan san hiểm ải
- Chương 18: Binh bất yếm trá
- Chương 19: Vuốt mắt
- Chương 20: Nguy cấp (1)
- Chương 21: Nguy cấp (2)
- Chương 22: Theo chàng về dinh
- Chương 23: Học lễ học nghĩa
- Chương 24: Chân tướng
- Chương 25: Hổ phụ sinh hổ tử
- Chương 26: Bắt đầu một bi (hài) kịch
- Chương 27: Bắt đầu một bi (hài) kịch (2)
- Chương 28: Những kẻ võ biền
- Chương 29: Thức khuya ta tỉnh bằng trà
- Chương 30: Thức khuya ta tỉnh bằng trà (2)
- Chương 31: Mộng ảo
- Chương 32: Trứng rồng lại nở ra rồng
- Chương 33: Tai bay vạ gió
- Chương 34: Tai bay vạ gió (2)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 36: Một đoá hồng mai
- Chương 37: Bạn hay bè?
- Chương 38: Ai nợ ai?
- Chương 39: Tôi không phải thần y
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 42: Không lối thoát
- Chương 43: Không lối thoát (2)
- Chương 44: Thiên la địa võng
- Chương 45: Hiện nguyên hình
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 47: Thử hài
- Chương 48: Hội đua thuyền (1)
- Chương 49: Hội đua thuyền (2)
- Chương 50: Bằng lòng toại ý
- Chương 51: Bằng lòng toại ý (2)
- Chương 52: Chạm mặt
- Chương 53: Bánh hạt dẻ (1)
- Chương 54: Bánh hạt dẻ (2)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 56: Thanh Đình (2)
- Chương 57: Lịch Vũ xấu hổ
- Chương 58: Đam yêu say đắm
- Chương 59: Đam yêu say đắm (2)
- Chương 60: Học cưỡi ngựa (1)
- Chương 61: Học cưỡi ngựa (2)
- Chương 62: Sắm Tết (1)
- Chương 63: Sắm Tết (2)
- Chương 64: Sắm Tết (3)
- Chương 65: Trọng thương
- Chương 66: Suy luận của Long Đĩnh
- Chương 67: Suy luận của Long Đĩnh (2)
- Chương 68: Hôn mê
- Chương 69: Chúa tể bá dơ
- Chương 70: Tư duy toán học
- Chương 71: Ô ăn quan
- Chương 72: Tăm tối
- Chương 73: Trầm cảm có đau không?
- Chương 74: Đến lúc về nhà rồi!
- Chương 75: Chiếc lá thần kỳ
- Chương 76: Sập bẫy rồi!
- Chương 77: Dưới tán bồ đề (1)
- Chương 78: Dưới tán bồ đề (2)
- Chương 79: Cứu nạn ở Hoan Châu
- Chương 80: Cứu nạn ở Hoan Châu (2)
- Chương 81: Lời nguyền chắp lẹo
- Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!
- Chương 83: Đồ háo sắc (1)
- Chương 84: Đồ háo sắc (2)
- Chương 85: Chuyện ở Mai Vị (1)
- Chương 86: Chuyện ở Mai Vị (2)
- Chương 87: Đam ngủ với ai? (1)
- Chương 88: Đam ngủ với ai? (2)
- Chương 89: Đam ngủ với ai? (3)
- Chương 90: Biến cố (1)
- Chương 91: Biến cố (2)
- Chương 92: Biến cố (3)
- Chương 93: Không khuất phục (1)
- Chương 94: Không khuất phục (2)
- Chương 95: Ai đã cứu Đam?
- Chương 96: Bạo quân Lê Long Đĩnh
- Chương 97: Xuống tóc (1)
- Chương 98: Xuống tóc (2)
- Chương 99: Chạy đâu cho khỏi nắng (1)
- Chương 100: Chạy đâu cho khỏi nắng (2)
- Chương 101: Chạy đâu cho khỏi nắng(3)
- Chương 102: Chạy đâu cho khỏi nắng (4)
- Chương 103: Quốc hồn quốc tuý (1)
- Chương 104: Quốc hồn quốc tuý (2)
- Chương 105: Nghênh đón
- Chương 106: Nghênh đón (2)
- Chương 107: Bất phân thắng bại
- Chương 108: Bất phân thắng bại (2)
- Chương 109: Chiếu tướng
- Chương 110: Chiếu tướng (2)
- Chương 111: Qua điền lý hạ
- Chương 112: Qua điền lý hạ (2)
- Chương 113: Qua điền lý hạ (3)
- Chương 114: Gia huấn
- Chương 115: Gia huấn (2)
- Chương 116: Rượu ngọt làm ta đắm say
- Chương 117: Rượu ngọt làm ta đắm say(2)
- Chương 118: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 119: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (2)
- Chương 120: Ba cây đổi lấy một đồng
- Chương 121: Ba cây đổi lấy một đồng (2)
- Chương 122: [Phiên ngoại Valentine]
- Chương 123: Kim tử vinh lộc đại phu (1)
- Chương 124: Kim tử vinh lộc đại phu (2)
- Chương 125: Kỳ duyên hạnh ngộ (1)
- Chương 126: Kỳ duyên hạnh ngộ (2)
- Chương 127: Kỳ duyên hạnh ngộ (3)
- Chương 128: Kỳ duyên hạnh ngộ (4)
- Chương 129: Kỳ duyên hạnh ngộ (5)
- Chương 130: Mời trầu (1)
- Chương 131: Mời trầu (2)
- Chương 132: Vọng nguyệt (1)
- Chương 133: Vọng nguyệt (2)
- Chương 134: Vọng nguyệt (3)
- Chương 135: Vọng nguyệt (4)
- Chương 136: Vọng nguyệt (5)
- Chương 137: Nga nga lưỡng nga nga
- Chương 138: Cáo biệt
- Chương 139: Chân hạnh phúc
- Chương 140: Ly sinh hỷ lạc
- Chương 141: Ly sinh hỷ lạc (2)
- Chương 142: Ca nhiên
- Chương 143: Ca nhiên (2)
- Chương 144: Nhất hồ bạch tửu tiêu trần lự
- Chương 145: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (1)
- Chương 146: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (2)
- Chương 147: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (3)
- Chương 148: Quy hồi
- Chương 149: Quy hồi (2)
- Chương 150: Quy hồi (3)
- Chương 151: Hoạ vô đơn chí
- Chương 152: Hoạ vô đơn chí (2)
- Chương 153: Hoạ vô đơn chí (3)
- Chương 154: Hoạ vô đơn chí (4)
- Chương 155: Thuyết bàn tay vô hình
- Chương 156: Thuyết bàn tay vô hình (2)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!
Chương 81: Lời nguyền chắp lẹo
Một trong những ưu điểm lớn nhất của tôi là hay cười nhưng đây cũng được coi như nhược điểm chí mạng, đặc biệt là trong những hoàn cảnh tồi tệ như thế này. Trước đây tôi luôn mơ được tự chủ tài chính, giờ tất cả những gì tôi cần là làm chủ cơ mặt của mình. Tôi phải giả vờ nhồm nhoàm nhai nuốt mấy lần để điều chỉnh lại nhưng vẫn không ăn thua, chỉ cần liếc nhìn Long Đĩnh một cái, vẻ mặt vẫn cau có khó ở nghìn năm không đổi nhưng mắt trái sưng húp híp như vừa bị ai đấm tôi lại thấy hả hê, không nén được mà phì cười.
Tôi khốn nạn quá, tôi lỡ cười trên đau khổ của bệnh nhân rồi. Không biết Thiên Đàng có cho đi cửa sau không, tôi muốn lo lót.
"Nàng cười gì đấy?" - Long Đĩnh thấy tôi cứ vừa chẩn bệnh chốc chốc lại khúc khích cười một mình như kẻ điên liền trầm giọng hỏi.
"Dạ không!" - Tôi tỉnh queo mím chặt môi, nhìn người đầy uy quyền trước mặt mình bằng ánh mắt ngây thơ vô tội - "Đam có cười đâu ạ?"
"Ta đã thấy hết rồi."
Tôi hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ vô cùng thảo mai thảo mỏ:
"Bẩm chúa thượng, là Đam vui quá."
"Chúa thượng bị như vậy có gì đáng để vui" - Bạch Vỹ xen vào đổ thêm dầu vào lửa.
"Dạ bẩm, Đam vui cho niềm vui của con dân Đại Cồ Việt, giữa cơn nguy nan khốn cùng vẫn được thiên tử che chở."
Bạch Vỹ "xuỳ" một tiếng rõ to, đoán chừng y tự nghe được trong câu nói của tôi có đến chín phần là dối trá. Tôi giả điếc, đuổi Bạch Vỹ ra ngoài để chẩn bệnh cho Long Đĩnh. Gì thì gì có một kẻ chuyên chọc gậy bánh xe ở đây tôi không thể nào an tâm được.
Tôi giữ đầu của Long Đĩnh thẳng, ngồi đối diện với y. Mắt trái sưng to, bờ mi có mụn đỏ. Tôi ghé sát lại gần, khẽ ấn tay vào vùng quanh mắt kiểm tra.
"Chúa thượng, người thấy gì không?"
"Có."
"Thấy gì ạ?" - Tôi hỏi.
"Thấy nàng." - Long Đĩnh trả lời gọn lỏn.
Tôi sững lại, ý tôi không phải vậy. Câu trả lời kia hoàn toàn nằm ngoài dự liệu đẩy tôi lâm vào thế bí. Tôi hết giả vờ quay ra kiểm tra thuốc rồi lại kiểm tra mắt, rồi lại kiểm tra thuốc, một loạt động tác vô cùng thừa thãi nối tiếp nhau. Mãi một hồi khi tự trấn an lại mình, tôi đáp:
"Không... không. Ý Đam là nếu ấn thế này người có thấy đau không ạ?"
"Một chút."
Tôi "Dạ" khe khẽ, quay sang đậy hộp thuốc lại, kính cẩn tâu:
"Bẩm chúa thượng, đây là chứng du chàm nhãn hay dân gian còn gọi là chắp lẹo."
"Chắp lẹo à?" - Long Đĩnh hỏi giọng bỗng dưng đanh lại.
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Long Đĩnh tôi cố nén cơn cười, dằn lòng cấu đùi mình mấy cái đau điếng. Mẹ nó, tôi mà cười ở đây, cười trên bệnh chắp lẹo của Long Đĩnh thì chắc chắn y sẽ đánh tôi còn hơn Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh nữa.
Lẹo là viêm cấp tính của các tuyến nhầy bờ mi hoặc các nang lông mi, thường là do cầu khuẩn gây nên. Chắp là viêm mạn tính hay cấp tính tuyến Meibomius của sụn mi, gây ra bởi tụ cầu trùng Staphylococcus. Đấy là xét về khía cạnh khoa học hiện đại còn ở thời cổ đại, người ta coi chắp lẹo là chung một bệnh mà buồn cười ở chỗ, tất cả bệnh kiểu này đều được quy về do nhìn thấy những thứ "không sạch sẽ" mà thành.
Cụ thể hơn, những thứ "không sạch sẽ" ở đây chính là những "cảnh nóng bỏng mắt" bất kể của người hay vật. Chỉ cần nhìn thấy một lần, "lời nguyền chắp lẹo" kia ngay lập tức ứng vào.
Thấy mặt Long Đĩnh đen như đít nồi tôi vừa thương vừa buồn cười, cố gắng tỏ ra mình là Thái y sứ tận tâm chuyên nghiệp, không màng chuyện khác, tiếp tục nói:
"Chứng chắp lẹo này do tỳ kinh có phong, vị kinh có nhiệt, hai thứ kết hợp với nhau độc khí đưa lên mi mắt sinh ra mụn sưng nhỏ. Lúc đầu thì ngứa, còn dễ tiêu rồi sau đỏ lại đau nhức, nhiệt quá thì sưng cứng khó tan, mà trở nên làm mủ. Về bệnh này chốc nữa tiểu chức sẽ bẩm báo lại với Thái y Lý An Tường."
Long Đĩnh làm thinh, đưa tay rót tách trà trên bàn rồi uống một ngụm. Mãi đến khi hai chân mày giãn ra đôi chút y mới bảo:
"An Tường còn nhiều chuyện phải lo, để hắn chuyên tâm cứu người."
Ý của câu này là gì vậy? Là Tường bận rộn cứu người còn tôi rảnh rang chắc? Dù trong lòng có ngàn vạn câu hỏi vì sao nhưng tôi không dại gì mà hỏi. Bệnh chắp lẹo này cũng chẳng có gì là cấp bách hay nguy hiểm, vậy mà Bạch Vỹ tìm tôi làm loạn cả lên, đúng là "Nhà giàu dẫm phải cái gai, bằng nhà khó gãy hai xương sườn". Bệnh này dân gian thường dùng lông gáy con lợn thông tuyến nước mắt ở khoé trong mắt, làm cho nhiệt độc theo nước mắt mà ra là có thể tiêu được. Nhưng cách này tôi chưa thử qua, nghe chừng dùng cho Long Đĩnh cũng không thích hợp lắm. Tôi cúi đầu, chắp tay trước ngực:
"Bẩm chúa thượng, vậy thì một ngày tiểu chức sẽ qua chẩn bệnh cho người hai lần vào sáng sớm và buổi tối trước giờ dùng thiện. Trước mắt Đam kê Thanh vị tán gia Đại hoàng để thông lợi, một bài thuốc sắc lên xông ở mắt. Đợi khi cứng sưng làm mủ, lẹo ở trong mi mắt nên sẽ phải chích cạo ra, đoán chừng trong khoảng năm đến bảy ngày nữa ạ."
Long Đĩnh rút một tờ giấy trên bàn, đặt bút viết, không nhìn tôi mà chỉ bảo:
"Vậy thì một ngày nàng qua một lần buổi tối là được rồi. Buổi sáng ta còn có chính sự cần xử lí."
Buổi sáng "còn có chính sự cần xử lí" vậy thì buổi tối định làm gì?
Xử lí tôi ư?
Phải chăng tôi đã biết quá nhiều nên cần diệt khẩu?
Tôi khốn nạn quá, tôi lỡ cười trên đau khổ của bệnh nhân rồi. Không biết Thiên Đàng có cho đi cửa sau không, tôi muốn lo lót.
"Nàng cười gì đấy?" - Long Đĩnh thấy tôi cứ vừa chẩn bệnh chốc chốc lại khúc khích cười một mình như kẻ điên liền trầm giọng hỏi.
"Dạ không!" - Tôi tỉnh queo mím chặt môi, nhìn người đầy uy quyền trước mặt mình bằng ánh mắt ngây thơ vô tội - "Đam có cười đâu ạ?"
"Ta đã thấy hết rồi."
Tôi hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ vô cùng thảo mai thảo mỏ:
"Bẩm chúa thượng, là Đam vui quá."
"Chúa thượng bị như vậy có gì đáng để vui" - Bạch Vỹ xen vào đổ thêm dầu vào lửa.
"Dạ bẩm, Đam vui cho niềm vui của con dân Đại Cồ Việt, giữa cơn nguy nan khốn cùng vẫn được thiên tử che chở."
Bạch Vỹ "xuỳ" một tiếng rõ to, đoán chừng y tự nghe được trong câu nói của tôi có đến chín phần là dối trá. Tôi giả điếc, đuổi Bạch Vỹ ra ngoài để chẩn bệnh cho Long Đĩnh. Gì thì gì có một kẻ chuyên chọc gậy bánh xe ở đây tôi không thể nào an tâm được.
Tôi giữ đầu của Long Đĩnh thẳng, ngồi đối diện với y. Mắt trái sưng to, bờ mi có mụn đỏ. Tôi ghé sát lại gần, khẽ ấn tay vào vùng quanh mắt kiểm tra.
"Chúa thượng, người thấy gì không?"
"Có."
"Thấy gì ạ?" - Tôi hỏi.
"Thấy nàng." - Long Đĩnh trả lời gọn lỏn.
Tôi sững lại, ý tôi không phải vậy. Câu trả lời kia hoàn toàn nằm ngoài dự liệu đẩy tôi lâm vào thế bí. Tôi hết giả vờ quay ra kiểm tra thuốc rồi lại kiểm tra mắt, rồi lại kiểm tra thuốc, một loạt động tác vô cùng thừa thãi nối tiếp nhau. Mãi một hồi khi tự trấn an lại mình, tôi đáp:
"Không... không. Ý Đam là nếu ấn thế này người có thấy đau không ạ?"
"Một chút."
Tôi "Dạ" khe khẽ, quay sang đậy hộp thuốc lại, kính cẩn tâu:
"Bẩm chúa thượng, đây là chứng du chàm nhãn hay dân gian còn gọi là chắp lẹo."
"Chắp lẹo à?" - Long Đĩnh hỏi giọng bỗng dưng đanh lại.
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Long Đĩnh tôi cố nén cơn cười, dằn lòng cấu đùi mình mấy cái đau điếng. Mẹ nó, tôi mà cười ở đây, cười trên bệnh chắp lẹo của Long Đĩnh thì chắc chắn y sẽ đánh tôi còn hơn Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh nữa.
Lẹo là viêm cấp tính của các tuyến nhầy bờ mi hoặc các nang lông mi, thường là do cầu khuẩn gây nên. Chắp là viêm mạn tính hay cấp tính tuyến Meibomius của sụn mi, gây ra bởi tụ cầu trùng Staphylococcus. Đấy là xét về khía cạnh khoa học hiện đại còn ở thời cổ đại, người ta coi chắp lẹo là chung một bệnh mà buồn cười ở chỗ, tất cả bệnh kiểu này đều được quy về do nhìn thấy những thứ "không sạch sẽ" mà thành.
Cụ thể hơn, những thứ "không sạch sẽ" ở đây chính là những "cảnh nóng bỏng mắt" bất kể của người hay vật. Chỉ cần nhìn thấy một lần, "lời nguyền chắp lẹo" kia ngay lập tức ứng vào.
Thấy mặt Long Đĩnh đen như đít nồi tôi vừa thương vừa buồn cười, cố gắng tỏ ra mình là Thái y sứ tận tâm chuyên nghiệp, không màng chuyện khác, tiếp tục nói:
"Chứng chắp lẹo này do tỳ kinh có phong, vị kinh có nhiệt, hai thứ kết hợp với nhau độc khí đưa lên mi mắt sinh ra mụn sưng nhỏ. Lúc đầu thì ngứa, còn dễ tiêu rồi sau đỏ lại đau nhức, nhiệt quá thì sưng cứng khó tan, mà trở nên làm mủ. Về bệnh này chốc nữa tiểu chức sẽ bẩm báo lại với Thái y Lý An Tường."
Long Đĩnh làm thinh, đưa tay rót tách trà trên bàn rồi uống một ngụm. Mãi đến khi hai chân mày giãn ra đôi chút y mới bảo:
"An Tường còn nhiều chuyện phải lo, để hắn chuyên tâm cứu người."
Ý của câu này là gì vậy? Là Tường bận rộn cứu người còn tôi rảnh rang chắc? Dù trong lòng có ngàn vạn câu hỏi vì sao nhưng tôi không dại gì mà hỏi. Bệnh chắp lẹo này cũng chẳng có gì là cấp bách hay nguy hiểm, vậy mà Bạch Vỹ tìm tôi làm loạn cả lên, đúng là "Nhà giàu dẫm phải cái gai, bằng nhà khó gãy hai xương sườn". Bệnh này dân gian thường dùng lông gáy con lợn thông tuyến nước mắt ở khoé trong mắt, làm cho nhiệt độc theo nước mắt mà ra là có thể tiêu được. Nhưng cách này tôi chưa thử qua, nghe chừng dùng cho Long Đĩnh cũng không thích hợp lắm. Tôi cúi đầu, chắp tay trước ngực:
"Bẩm chúa thượng, vậy thì một ngày tiểu chức sẽ qua chẩn bệnh cho người hai lần vào sáng sớm và buổi tối trước giờ dùng thiện. Trước mắt Đam kê Thanh vị tán gia Đại hoàng để thông lợi, một bài thuốc sắc lên xông ở mắt. Đợi khi cứng sưng làm mủ, lẹo ở trong mi mắt nên sẽ phải chích cạo ra, đoán chừng trong khoảng năm đến bảy ngày nữa ạ."
Long Đĩnh rút một tờ giấy trên bàn, đặt bút viết, không nhìn tôi mà chỉ bảo:
"Vậy thì một ngày nàng qua một lần buổi tối là được rồi. Buổi sáng ta còn có chính sự cần xử lí."
Buổi sáng "còn có chính sự cần xử lí" vậy thì buổi tối định làm gì?
Xử lí tôi ư?
Phải chăng tôi đã biết quá nhiều nên cần diệt khẩu?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lần sau đừng say rượu!
- Chương 2: Trọn kiếp nô tài
- Chương 3: À, thì ra ngươi chọn cái chết
- Chương 4: Tiểu nhị, dâng trà
- Chương 5: Làm trâu làm ngựa
- Chương 6: SỨ GIẢ hay sứ GIẢ
- Chương 7: Ma chẩn
- Chương 8: Chữ người tử tù
- Chương 9: Máu đổ!
- Chương 10: Khóc một dòng sông
- Chương 11: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
- Chương 12: Sai một li đi một dặm
- Chương 13: "Động phòng"
- Chương 14: Cháy nhà ra mặt chuột
- Chương 15: Man Cử Long
- Chương 16: Làm ơn mắc oán
- Chương 17: Quan san hiểm ải
- Chương 18: Binh bất yếm trá
- Chương 19: Vuốt mắt
- Chương 20: Nguy cấp (1)
- Chương 21: Nguy cấp (2)
- Chương 22: Theo chàng về dinh
- Chương 23: Học lễ học nghĩa
- Chương 24: Chân tướng
- Chương 25: Hổ phụ sinh hổ tử
- Chương 26: Bắt đầu một bi (hài) kịch
- Chương 27: Bắt đầu một bi (hài) kịch (2)
- Chương 28: Những kẻ võ biền
- Chương 29: Thức khuya ta tỉnh bằng trà
- Chương 30: Thức khuya ta tỉnh bằng trà (2)
- Chương 31: Mộng ảo
- Chương 32: Trứng rồng lại nở ra rồng
- Chương 33: Tai bay vạ gió
- Chương 34: Tai bay vạ gió (2)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 36: Một đoá hồng mai
- Chương 37: Bạn hay bè?
- Chương 38: Ai nợ ai?
- Chương 39: Tôi không phải thần y
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 42: Không lối thoát
- Chương 43: Không lối thoát (2)
- Chương 44: Thiên la địa võng
- Chương 45: Hiện nguyên hình
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 47: Thử hài
- Chương 48: Hội đua thuyền (1)
- Chương 49: Hội đua thuyền (2)
- Chương 50: Bằng lòng toại ý
- Chương 51: Bằng lòng toại ý (2)
- Chương 52: Chạm mặt
- Chương 53: Bánh hạt dẻ (1)
- Chương 54: Bánh hạt dẻ (2)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 56: Thanh Đình (2)
- Chương 57: Lịch Vũ xấu hổ
- Chương 58: Đam yêu say đắm
- Chương 59: Đam yêu say đắm (2)
- Chương 60: Học cưỡi ngựa (1)
- Chương 61: Học cưỡi ngựa (2)
- Chương 62: Sắm Tết (1)
- Chương 63: Sắm Tết (2)
- Chương 64: Sắm Tết (3)
- Chương 65: Trọng thương
- Chương 66: Suy luận của Long Đĩnh
- Chương 67: Suy luận của Long Đĩnh (2)
- Chương 68: Hôn mê
- Chương 69: Chúa tể bá dơ
- Chương 70: Tư duy toán học
- Chương 71: Ô ăn quan
- Chương 72: Tăm tối
- Chương 73: Trầm cảm có đau không?
- Chương 74: Đến lúc về nhà rồi!
- Chương 75: Chiếc lá thần kỳ
- Chương 76: Sập bẫy rồi!
- Chương 77: Dưới tán bồ đề (1)
- Chương 78: Dưới tán bồ đề (2)
- Chương 79: Cứu nạn ở Hoan Châu
- Chương 80: Cứu nạn ở Hoan Châu (2)
- Chương 81: Lời nguyền chắp lẹo
- Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!
- Chương 83: Đồ háo sắc (1)
- Chương 84: Đồ háo sắc (2)
- Chương 85: Chuyện ở Mai Vị (1)
- Chương 86: Chuyện ở Mai Vị (2)
- Chương 87: Đam ngủ với ai? (1)
- Chương 88: Đam ngủ với ai? (2)
- Chương 89: Đam ngủ với ai? (3)
- Chương 90: Biến cố (1)
- Chương 91: Biến cố (2)
- Chương 92: Biến cố (3)
- Chương 93: Không khuất phục (1)
- Chương 94: Không khuất phục (2)
- Chương 95: Ai đã cứu Đam?
- Chương 96: Bạo quân Lê Long Đĩnh
- Chương 97: Xuống tóc (1)
- Chương 98: Xuống tóc (2)
- Chương 99: Chạy đâu cho khỏi nắng (1)
- Chương 100: Chạy đâu cho khỏi nắng (2)
- Chương 101: Chạy đâu cho khỏi nắng(3)
- Chương 102: Chạy đâu cho khỏi nắng (4)
- Chương 103: Quốc hồn quốc tuý (1)
- Chương 104: Quốc hồn quốc tuý (2)
- Chương 105: Nghênh đón
- Chương 106: Nghênh đón (2)
- Chương 107: Bất phân thắng bại
- Chương 108: Bất phân thắng bại (2)
- Chương 109: Chiếu tướng
- Chương 110: Chiếu tướng (2)
- Chương 111: Qua điền lý hạ
- Chương 112: Qua điền lý hạ (2)
- Chương 113: Qua điền lý hạ (3)
- Chương 114: Gia huấn
- Chương 115: Gia huấn (2)
- Chương 116: Rượu ngọt làm ta đắm say
- Chương 117: Rượu ngọt làm ta đắm say(2)
- Chương 118: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 119: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (2)
- Chương 120: Ba cây đổi lấy một đồng
- Chương 121: Ba cây đổi lấy một đồng (2)
- Chương 122: [Phiên ngoại Valentine]
- Chương 123: Kim tử vinh lộc đại phu (1)
- Chương 124: Kim tử vinh lộc đại phu (2)
- Chương 125: Kỳ duyên hạnh ngộ (1)
- Chương 126: Kỳ duyên hạnh ngộ (2)
- Chương 127: Kỳ duyên hạnh ngộ (3)
- Chương 128: Kỳ duyên hạnh ngộ (4)
- Chương 129: Kỳ duyên hạnh ngộ (5)
- Chương 130: Mời trầu (1)
- Chương 131: Mời trầu (2)
- Chương 132: Vọng nguyệt (1)
- Chương 133: Vọng nguyệt (2)
- Chương 134: Vọng nguyệt (3)
- Chương 135: Vọng nguyệt (4)
- Chương 136: Vọng nguyệt (5)
- Chương 137: Nga nga lưỡng nga nga
- Chương 138: Cáo biệt
- Chương 139: Chân hạnh phúc
- Chương 140: Ly sinh hỷ lạc
- Chương 141: Ly sinh hỷ lạc (2)
- Chương 142: Ca nhiên
- Chương 143: Ca nhiên (2)
- Chương 144: Nhất hồ bạch tửu tiêu trần lự
- Chương 145: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (1)
- Chương 146: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (2)
- Chương 147: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (3)
- Chương 148: Quy hồi
- Chương 149: Quy hồi (2)
- Chương 150: Quy hồi (3)
- Chương 151: Hoạ vô đơn chí
- Chương 152: Hoạ vô đơn chí (2)
- Chương 153: Hoạ vô đơn chí (3)
- Chương 154: Hoạ vô đơn chí (4)
- Chương 155: Thuyết bàn tay vô hình
- Chương 156: Thuyết bàn tay vô hình (2)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)