Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về! - Chương 103:
Chương trước- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về!
Chương 103:
Theo như cốt truyện gốc, nam chính tuy cưỡng bức nữ phụ chỉ vì nhan sắc của cô quá mức câu hồn, nhưng sau một thời gian thì nam chính cũng dần có tình cảm với nữ phụ.
Và đáng ra theo lẽ thường tình như những bộ tiểu thuyết ngôn tình khác, nếu như không có nữ chính thì có lẽ hai người họ đã thành một đôi. Nhưng do đã có nữ chính xen vào nên nữ phụ liền phải chịu hàng nghìn thống khổ khi bị đưa đến phòng thí nghiệm.
Cũng nhờ sự biến mất của nữ phụ nên nam nữ chính mới có thời gian, cơ hội mà phát triển tình cảm.
Nhưng bây giờ trớ trêu làm sao khi nữ phụ là Long Quân Dao đã quay trở lại vào ngay khoảng thời gian quan trọng nhất. Nó cũng chính là mốc thời gian đáng lẽ ra là dành cho nam chính và nữ chính dùng để bồi đắp tình cảm, thì cô lại xuất hiện trước mặt nam chính sau một khoảng thời gian biến mất.
Và lúc ấy nam chính vẫn chưa hoàn toàn quên mất đi nữ phụ, hắn vẫn còn luôn nhớ nhung cô, vẫn chưa hoàn toàn quên đi được nữ phụ.
Thế nên với tình cảnh bây giờ, những mạch truyện vốn dĩ được dùng để nam chính cùng nữ chính nói mấy lời yêu thương với nhau đều đã bị Long Quân Dao phá cho hỏng hết.
Không có nói mấy lời yêu thương với nhau, không có thời gian bồi dưỡng tình cảm, đã vậy chính bản thân nam chính đáng ra là có thể dần quên được hình bóng của nữ phụ Long Quân Dao, nhưng từ khoảnh khắc nam chính Khương Trạch Dương gặp lại cô thì đoạn tình cảm ngày trước của hắn lại một lần nữa dâng lên cuồn cuộn như sóng lớn, và hắn cũng chẳng còn tâm tư gì để ở chỗ của nữ chính Long Thi Tịnh nữa.
Tình cảm của nam chính dành cho nữ chính vốn là vẫn chưa được mặn nồng, vậy mà nó còn bị sự quay về của Long Quân Dao làm cho ngày càng trở nên mờ nhạt và lạnh dần.
Cảm xúc của Khương Trạch Dương đối với Long Thi Tịnh bây giờ không còn giống như nguyên tác nữa, thế nên bây giờ việc cô ta ngày ngày chạy tới Khương Thị tìm hắn khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đã sinh ra cảm xúc bất mãn với đối phương, thì đó cũng chính là thời khắc nhạy cảm nhất cho mối quan hệ giữa cả hai. Có khi chỉ cần một việc làm nhỏ thì liền có thể khiến cho mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính ngay lập tức trở nên xấu đi.
Và ngay chính lúc này đây, Long Thi Tịnh chạy đến Khương Thị tìm Khương Trạch Dương đúng lúc hắn đang bận họp.
Nữ chính vốn dĩ đã bị chiều đến hư, mang theo tính khí của một vị đại tiểu thư thì làm sao Long Thi Tịnh có đủ kiên nhẫn mà chờ đợi Khương Trạch Dương họp xong.
Long Thi Tịnh đến nơi không được nam chính tiếp đón, cũng như không tìm thấy hắn thì nữ chính đã vô cùng bực bội trong lòng. Như vậy đã đành đi, cô ta còn bị mấy tên nhân viên cản lại không cho vào phòng làm việc của hắn nữa chứ.
Từ nhỏ đến lớn, nữ chính chưa bao giờ phải chịu nhiều ủy khuất đến vậy, cũng do thế mà trong phút chốc bản tính đại tiểu thư của Long Thi Tịnh liền không kiềm được mà bộc phát.
Long Thi Tịnh lúc này chẳng khác gì một nữ nhân điên mà la hét, kêu gào, quát tháo mấy nhân viên xung quanh:
“Các người là ai mà có cái quyền ngăn cản bổn tiểu thư đây đi gặp Trạch Dương hả?”
“Long tiểu thư à, mong cô thông cảm cho bọn tôi, bọn tôi cũng chỉ là nhân viên làm công, nếu cô cứ tiếp tục quấy thì sẽ không hay.” Một nữ nhân viên e dè nói.
“Mấy người nói ai càn quấy? Bổn tiểu thư đến tìm tổng tài của các người, vậy mà các người dám ngăn cản không cho tôi đi? Đã vậy còn không cho tôi vào phòng làm việc của anh ấy để ngồi chờ? Có tin tôi nói với Trạch Dương đuổi hết đám người chết tiệt các người không!” Long Thi Tịnh hất mặt lên trời, còn tay thì chỉ thẳng vào mặt của người nhân viên và miệng thì không ngừng quát lớn.
“Long tiểu thư à, phòng làm việc của tổng tài vốn không phải nơi ai cũng vào được, bên trong đấy có rất nhiều tài liệu quan trọng. Lỡ như tôi cho cô vào mà xảy ra sơ sót gì thì bọn tôi lãnh đủ, nên xin cô đừng làm khó bọn tôi mà. Còn bây giờ Khương tổng đang có một cuộc họp quan trọng nên không thể ra tiếp đón cô ngay được. Mong cô ngồi ngoài sảnh chờ đợi chốc lát.” Một người nhân viên khác nhăn mặt cảm thấy phiền phức chen giọng vào.
“Chờ? Chờ đến lúc nào? Trạch Dương đang họp? Là họp ở phòng nào? Nếu không nói tôi liền bảo anh ấy sa thải mấy người.”
Thấy hết cách với vị tiểu thư này, mấy người nhân viên đành phải chỉ ra căn phòng họp cho nữ chính.
Vốn dĩ người ta là tiểu thư của một gia tộc lớn, còn bọn họ chỉ là dân thường đi làm công cho nhà bạn trai người ta thì làm sao có thể chống đối được cơ chứ.
Vừa được chỉ điểm, Long Thi Tịnh nhanh chân chạy vụt đi, mấy người nhân viên bị hành động của nữ chính làm cho một phen giật mình hoảng hốt rồi gấp gáp đuổi theo cản cô lại.
“Đừng mà Long tiểu thư. Cô đừng vào đấy!” Hai ba người nhân viên lúc này luôn miệng nối tiếp lời của nhau mà khuyên ngăn cùng đưa tay cố giữa nữ chính lại.
Không để ý đến đám người chết tiệt ấy, Long Thi Tịnh vùng vẫy rồi gạt phăng mấy cánh tay của bọn họ, sau đấy thì cô ta nhanh chóng đưa tay đẩy cánh cửa rồi bước vào bên trong.
Khương Trạch Dương đang bàn bạc hội họp với mấy nhân viên cấp cao, đến Khương lão gia cũng có mặt đang ngồi nghe hắn nói thì bị tiếng động lớn phát ra từ ngoài cửa làm cho giật thót mình.
Nam chính nghe thấy ồn ào nên hướng mắt nhìn về phía cửa, ngay tức khắc hắn liền nhìn thấy nữ chính Long Thi Tịnh mặt mày cao ngạo dữ tợn đang cố đẩy mấy người nhân viên đang ra sức cản cô ta.
Khương Trạch Dương khi này trong lòng đã nổi lên cơn bất mãn tột độ đối với cách hành xử, hành động hiện tại của nữ chính.
Giữa đôi mày tướng đã đen lại, nam chính chỉ im lặng nhìn nữ chính không nói lời nào. Và Khương lão gia, cha của nam chính cũng mặt mày trở nên không hài lòng mà nhìn Long Thi Tịnh.
Nhìn thấy người mà bản thân muốn tìm thì Long Thi Tịnh nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, cô ta đưa tay chỉnh lại trang phục cho chỉnh tề rồi mỉm cười ngọt ngào với Khương Trạch Dương.
Lúc ấy, trong mắt nữ chính hình như ngoài nam chính ra thì chẳng còn ai khác, cô ta hoàn toàn không nhìn thấy, không chú ý tới sắc mặt đã đen như đáy nồi của tất cả mọi người bên trong phòng họp.
Khương lão gia khi đó đã tức giận đến mức cả mặt đều đỏ lên, ông đang ngồi trên ghế còn hai tay đặt trên gậy và không nhịn được nữa mà hắng giọng một cái rồi gõ mạnh gậy xuống sàn nhà.
Gậy gỗ chạm mạnh xuống sàn gạch tạo ra thanh âm lanh lảnh rồi truyền đi khắp căn phòng họp.
Khương lão gia chống gậy đứng dậy, ông tức giận thở mạnh một cái rồi nhấc chân rời đi.
Thấy ông bỏ đi thì mấy người khác trong phòng cũng bắt đầu lục tục đứng lên đi ra khỏi phòng họp.
Khương lão gia khi đi ra ngoài cửa lướt qua nữ chính Long Thi Tịnh, ông liếc mắt hững hờ nhìn qua cô ta một cái rồi khịt mũi chán ghét bỏ đi.
Long Thi Tịnh lúc ấy đối mặt với tình huống vừa xảy ra chỉ biết tròn mắt ngẩn người, dường như cô ta vẫn chưa hiểu bản thân đã gây ra lỗi gì mà khiến cho Khương lão gia tức giận.
Nữ chính ban đầu vẫn còn thắc mắc không hiểu sao mọi người lại tức giận, nhưng sau một giây kế tiếp cô ta nhún vai trực tiếp bỏ qua mấy vấn đề đó mà cười nói sà đến chỗ của nam chính.
“Trạch Dương...”
Và đáng ra theo lẽ thường tình như những bộ tiểu thuyết ngôn tình khác, nếu như không có nữ chính thì có lẽ hai người họ đã thành một đôi. Nhưng do đã có nữ chính xen vào nên nữ phụ liền phải chịu hàng nghìn thống khổ khi bị đưa đến phòng thí nghiệm.
Cũng nhờ sự biến mất của nữ phụ nên nam nữ chính mới có thời gian, cơ hội mà phát triển tình cảm.
Nhưng bây giờ trớ trêu làm sao khi nữ phụ là Long Quân Dao đã quay trở lại vào ngay khoảng thời gian quan trọng nhất. Nó cũng chính là mốc thời gian đáng lẽ ra là dành cho nam chính và nữ chính dùng để bồi đắp tình cảm, thì cô lại xuất hiện trước mặt nam chính sau một khoảng thời gian biến mất.
Và lúc ấy nam chính vẫn chưa hoàn toàn quên mất đi nữ phụ, hắn vẫn còn luôn nhớ nhung cô, vẫn chưa hoàn toàn quên đi được nữ phụ.
Thế nên với tình cảnh bây giờ, những mạch truyện vốn dĩ được dùng để nam chính cùng nữ chính nói mấy lời yêu thương với nhau đều đã bị Long Quân Dao phá cho hỏng hết.
Không có nói mấy lời yêu thương với nhau, không có thời gian bồi dưỡng tình cảm, đã vậy chính bản thân nam chính đáng ra là có thể dần quên được hình bóng của nữ phụ Long Quân Dao, nhưng từ khoảnh khắc nam chính Khương Trạch Dương gặp lại cô thì đoạn tình cảm ngày trước của hắn lại một lần nữa dâng lên cuồn cuộn như sóng lớn, và hắn cũng chẳng còn tâm tư gì để ở chỗ của nữ chính Long Thi Tịnh nữa.
Tình cảm của nam chính dành cho nữ chính vốn là vẫn chưa được mặn nồng, vậy mà nó còn bị sự quay về của Long Quân Dao làm cho ngày càng trở nên mờ nhạt và lạnh dần.
Cảm xúc của Khương Trạch Dương đối với Long Thi Tịnh bây giờ không còn giống như nguyên tác nữa, thế nên bây giờ việc cô ta ngày ngày chạy tới Khương Thị tìm hắn khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đã sinh ra cảm xúc bất mãn với đối phương, thì đó cũng chính là thời khắc nhạy cảm nhất cho mối quan hệ giữa cả hai. Có khi chỉ cần một việc làm nhỏ thì liền có thể khiến cho mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính ngay lập tức trở nên xấu đi.
Và ngay chính lúc này đây, Long Thi Tịnh chạy đến Khương Thị tìm Khương Trạch Dương đúng lúc hắn đang bận họp.
Nữ chính vốn dĩ đã bị chiều đến hư, mang theo tính khí của một vị đại tiểu thư thì làm sao Long Thi Tịnh có đủ kiên nhẫn mà chờ đợi Khương Trạch Dương họp xong.
Long Thi Tịnh đến nơi không được nam chính tiếp đón, cũng như không tìm thấy hắn thì nữ chính đã vô cùng bực bội trong lòng. Như vậy đã đành đi, cô ta còn bị mấy tên nhân viên cản lại không cho vào phòng làm việc của hắn nữa chứ.
Từ nhỏ đến lớn, nữ chính chưa bao giờ phải chịu nhiều ủy khuất đến vậy, cũng do thế mà trong phút chốc bản tính đại tiểu thư của Long Thi Tịnh liền không kiềm được mà bộc phát.
Long Thi Tịnh lúc này chẳng khác gì một nữ nhân điên mà la hét, kêu gào, quát tháo mấy nhân viên xung quanh:
“Các người là ai mà có cái quyền ngăn cản bổn tiểu thư đây đi gặp Trạch Dương hả?”
“Long tiểu thư à, mong cô thông cảm cho bọn tôi, bọn tôi cũng chỉ là nhân viên làm công, nếu cô cứ tiếp tục quấy thì sẽ không hay.” Một nữ nhân viên e dè nói.
“Mấy người nói ai càn quấy? Bổn tiểu thư đến tìm tổng tài của các người, vậy mà các người dám ngăn cản không cho tôi đi? Đã vậy còn không cho tôi vào phòng làm việc của anh ấy để ngồi chờ? Có tin tôi nói với Trạch Dương đuổi hết đám người chết tiệt các người không!” Long Thi Tịnh hất mặt lên trời, còn tay thì chỉ thẳng vào mặt của người nhân viên và miệng thì không ngừng quát lớn.
“Long tiểu thư à, phòng làm việc của tổng tài vốn không phải nơi ai cũng vào được, bên trong đấy có rất nhiều tài liệu quan trọng. Lỡ như tôi cho cô vào mà xảy ra sơ sót gì thì bọn tôi lãnh đủ, nên xin cô đừng làm khó bọn tôi mà. Còn bây giờ Khương tổng đang có một cuộc họp quan trọng nên không thể ra tiếp đón cô ngay được. Mong cô ngồi ngoài sảnh chờ đợi chốc lát.” Một người nhân viên khác nhăn mặt cảm thấy phiền phức chen giọng vào.
“Chờ? Chờ đến lúc nào? Trạch Dương đang họp? Là họp ở phòng nào? Nếu không nói tôi liền bảo anh ấy sa thải mấy người.”
Thấy hết cách với vị tiểu thư này, mấy người nhân viên đành phải chỉ ra căn phòng họp cho nữ chính.
Vốn dĩ người ta là tiểu thư của một gia tộc lớn, còn bọn họ chỉ là dân thường đi làm công cho nhà bạn trai người ta thì làm sao có thể chống đối được cơ chứ.
Vừa được chỉ điểm, Long Thi Tịnh nhanh chân chạy vụt đi, mấy người nhân viên bị hành động của nữ chính làm cho một phen giật mình hoảng hốt rồi gấp gáp đuổi theo cản cô lại.
“Đừng mà Long tiểu thư. Cô đừng vào đấy!” Hai ba người nhân viên lúc này luôn miệng nối tiếp lời của nhau mà khuyên ngăn cùng đưa tay cố giữa nữ chính lại.
Không để ý đến đám người chết tiệt ấy, Long Thi Tịnh vùng vẫy rồi gạt phăng mấy cánh tay của bọn họ, sau đấy thì cô ta nhanh chóng đưa tay đẩy cánh cửa rồi bước vào bên trong.
Khương Trạch Dương đang bàn bạc hội họp với mấy nhân viên cấp cao, đến Khương lão gia cũng có mặt đang ngồi nghe hắn nói thì bị tiếng động lớn phát ra từ ngoài cửa làm cho giật thót mình.
Nam chính nghe thấy ồn ào nên hướng mắt nhìn về phía cửa, ngay tức khắc hắn liền nhìn thấy nữ chính Long Thi Tịnh mặt mày cao ngạo dữ tợn đang cố đẩy mấy người nhân viên đang ra sức cản cô ta.
Khương Trạch Dương khi này trong lòng đã nổi lên cơn bất mãn tột độ đối với cách hành xử, hành động hiện tại của nữ chính.
Giữa đôi mày tướng đã đen lại, nam chính chỉ im lặng nhìn nữ chính không nói lời nào. Và Khương lão gia, cha của nam chính cũng mặt mày trở nên không hài lòng mà nhìn Long Thi Tịnh.
Nhìn thấy người mà bản thân muốn tìm thì Long Thi Tịnh nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, cô ta đưa tay chỉnh lại trang phục cho chỉnh tề rồi mỉm cười ngọt ngào với Khương Trạch Dương.
Lúc ấy, trong mắt nữ chính hình như ngoài nam chính ra thì chẳng còn ai khác, cô ta hoàn toàn không nhìn thấy, không chú ý tới sắc mặt đã đen như đáy nồi của tất cả mọi người bên trong phòng họp.
Khương lão gia khi đó đã tức giận đến mức cả mặt đều đỏ lên, ông đang ngồi trên ghế còn hai tay đặt trên gậy và không nhịn được nữa mà hắng giọng một cái rồi gõ mạnh gậy xuống sàn nhà.
Gậy gỗ chạm mạnh xuống sàn gạch tạo ra thanh âm lanh lảnh rồi truyền đi khắp căn phòng họp.
Khương lão gia chống gậy đứng dậy, ông tức giận thở mạnh một cái rồi nhấc chân rời đi.
Thấy ông bỏ đi thì mấy người khác trong phòng cũng bắt đầu lục tục đứng lên đi ra khỏi phòng họp.
Khương lão gia khi đi ra ngoài cửa lướt qua nữ chính Long Thi Tịnh, ông liếc mắt hững hờ nhìn qua cô ta một cái rồi khịt mũi chán ghét bỏ đi.
Long Thi Tịnh lúc ấy đối mặt với tình huống vừa xảy ra chỉ biết tròn mắt ngẩn người, dường như cô ta vẫn chưa hiểu bản thân đã gây ra lỗi gì mà khiến cho Khương lão gia tức giận.
Nữ chính ban đầu vẫn còn thắc mắc không hiểu sao mọi người lại tức giận, nhưng sau một giây kế tiếp cô ta nhún vai trực tiếp bỏ qua mấy vấn đề đó mà cười nói sà đến chỗ của nam chính.
“Trạch Dương...”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172