Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại - Chương 55: Kiếp trước (8)
Chương trước- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2: Hòn ngọc quý
- Chương 3: Đòi mạng
- Chương 4: Di tình
- Chương 5: Sai chỗ
- Chương 6: Thiên cơ
- Chương 7: Ngắm hoa
- Chương 8: Hoa sen
- Chương 9: Ám vệ
- Chương 10: Kỳ linh
- Chương 11: Ăn mày
- Chương 12: Chế hương
- Chương 13: Tóc đen
- Chương 14: Ức hiếp
- Chương 15: Dục niệm
- Chương 16: Vị hôn phu
- Chương 17: Phóng hỏa
- Chương 18: Trâm ngọc
- Chương 19: Lừa người
- Chương 20: Ham mê nữ sắc
- Chương 21: Rắn rết
- Chương 22: Quay về
- Chương 23: Uyên ương
- Chương 24: Đền mạng
- Chương 25: Cầu tình
- Chương 26: Vui mừng
- Chương 27: Thanh Loan
- Chương 28: Khoét tim
- Chương 29: Trêu chọc
- Chương 30: Trả lại
- Chương 31: Làm bạn với quân
- Chương 32: Làm bạn với cọp
- Chương 33: Niên thiếu
- Chương 34: Tâm bệnh
- Chương 35: Dẫn Tai
- Chương 36: Thiện ác
- Chương 37: Khinh thường phụ bạc
- Chương 38: Đàn sai
- Chương 39: Vui mừng
- Chương 40: Kết tóc
- Chương 41: Cầm ngọc
- Chương 42: Tuyết trên cành cây
- Chương 43: Cảnh trong giấc mơ (1)
- Chương 44: Cảnh trong mơ (H)
- Chương 45: Nữ thần
- Chương 46: Roi đỏ
- Chương 47: Ngôi mộ cổ
- Chương 48: Kiếp trước
- Chương 49: Kiếp trước (2)
- Chương 50: Kiếp trước (3)
- Chương 51: Kiếp Trước (4)
- Chương 52: Kiếp trước (5)
- Chương 53: Kiếp trước (6)
- Chương 54: Kiếp trước (7)
- Chương 55: Kiếp trước (8)
- Chương 56: Kiếp trước (9)
- Chương 57: Kiếp trước (10)
- Chương 58: Kiếp trước (11)
- Chương 59: Kiếp trước (12)
- Chương 60: Kiếp trước (13)
- Chương 61: Kiếp trước (14)
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64: Kiếp trước (17)
- Chương 65: Kết thúc kiếp trước (1)
- Chương 66: Kết thúc kiếp trước (2)
- Chương 67: Đối mặt với cái chết
- Chương 68: Rụt rè
- Chương 69: Thân thế
- Chương 70: Mị dược
- Chương 71: Nũng nịu (H)
- Chương 72: Vỗ về an ủi
- Chương 73: Kim ốc tàng kiều
- Chương 74: Hồng nhan họa thủy
- Chương 75: Giàu có
- Chương 76: Hạnh phúc
- Chương 77: Cấm túc
- Chương 78: Ý đồ Khác
- Chương 79: Bệnh nặng
- Chương 80: Vô tâm
- Chương 81: Hung thủ
- Chương 82: Báo thù
- Chương 83: Vong tình
- Chương 84: Vu cổ
- Chương 85: Phản phệ
- Chương 86: Nhận lỗi
- Chương 87: Tranh cãi
- Chương 88: Sống bàn tay
- Chương 89: Số phận
- Chương 90: Mười kiếp
- Chương 91: Viên mãn
- Chương 92: Đại kết cục
- Chương 93: Ngoại truyện 1
- Chương 94: Phiên ngoại 2
- Chương 95: Phiên ngoại 3
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Chương 55: Kiếp trước (8)
Đại hôn năm thứ tư vừa lúc trùng với đại thọ năm mươi tuổi của Quý phi nương nương.
Vì để lấy lòng phượng nhan, Thẩm Dục sai người dựng sân khấu kịch ở Ngọc Hoa Cung, triệu nhóm đào kép và con hát Ngọc Sinh Yên tiến cung, tụ tập toàn bộ ở đấy, sau đó sẽ xướng diễn ba ngày ba đêm.
Quý phi thích ăn nho, có vị quan nọ thuận theo sở thích của bà, dâng lên chùm mỹ nhân chỉ cao cấp nhất thành Trường An, châu tròn ngọc sáng, quả căng mọng, như ngón tay trắng trẻo thon dài của mỹ nhân.
Nương nương nếm thử một trái, đoạn lắc đầu, nhíu mày nói: “Mặc dù mùi vị ngon, nhưng chung quy vẫn không ngọt bằng chùm mỹ nhân chỉ bổn cung ăn khi tuần du Tây Cương cùng bệ hạ hồi còn trẻ.”
Quan Linh đang ngồi bên cạnh nghe khúc “Trường Sinh Điện” say mê, nghe thấy Quý phi nhắc đến Tây Cương, nàng cũng tò mò bóc một trái nho đưa vào miệng, rồi ghét bỏ nói: “So với nho Tây Cương đúng là kém xa.”
Hoàng đế nghe vậy thì giương mắt nhìn về phía Thẩm Giới, ánh mắt sâu xa: “Trẫm thế mà lại không biết Vương phi của ngươi còn từng đến lãnh thổ Tây Cương đấy.”
Thẩm Giới hơi dừng lại, ánh mắt thoáng liếc qua người Quan Linh, hắn không nhanh không chậm trả lời: “Cũng không phải vậy, chỉ là tháng bảy năm trước Định Viễn tướng quân đã đưa một ít trái cây Tây Cương đến Vương phủ mà thôi.”
Hoàng đế nghe xong, ánh mắt càng sâu: “Ngươi thân với võ tướng đương triều?”
Chỉ bằng một câu nhẹ bẫng như vậy thôi, cũng làm không khí dưới đài thoáng chốc trở nên khẩn trương.
Quan Linh tự biết bản thân nhất thời lỡ miệng, vội vàng mở miệng phản bác thay Thẩm Giới: “Phụ hoàng, người hiểu lầm rồi, nhi thần có một muội muội là con gái của cô mẫu nhi thần, từ nhỏ đã rất thân thiết với nhi thần. Năm trước, muội muội cùng với Đại tướng quân đã lập hôn ước, những trái cây đó đều là do muội muội nhờ Đại tướng quân đưa cho nhi thần.”
Hoàng đế hơi mỉm cười: “Lục Tiệm Chi là tướng tài, trẫm vô cùng coi trọng.” Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Giới: “Lão Thất, nếu các ngươi đã có quan hệ như vậy, sau này có thể qua lại nhiều hơn một chút.”
Thẩm Giới nhàn nhạt đáp lời, bầu không khí giương cung bạt kiếm kia cuối cùng cũng biến mất, sự chú ý của mọi người lại trở về những câu xướng í a.
“Mênh mang sinh tử đã bao năm, hồn phách chưa từng vào giấc mộng.”
“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, xa cách hai nơi không gặp lại.”
Quý phi nương nương nghe thấy hai câu xướng ấy, nụ cười trên mặt dần biến mất, bà cẩn thận giương mắt nhìn thoáng qua Đế vương bên cạnh. Chỉ thấy ánh mắt ông sáng ngời, nhìn chằm chằm vào nữ đào kép trang điểm cầu kỳ trên sân khấu, như muốn xuyên qua thân ảnh lả lướt đơn bạc ấy, tìm kiếm bóng dáng cố nhân.
Vở kịch này rốt cuộc do ai chọn.
Bà bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác cô đơn và bi thương khó nén mà bà đã quen từ lâu. Người phu quân sớm chiều làm bạn hơn hai mươi năm, trong ngày sinh nhật của bà lại công khai tưởng niệm một nữ tử khác đã qua đời mười mấy năm.
Trên mặt Thẩm Giới cũng chẳng có vẻ vui mừng, hí khúc chưa hết, hắn đã dẫn Quan Linh rời khỏi Ngọc Hoa Cung trước.
Hai người ngồi xe trở lại Vương phủ, Thẩm Giới dắt tay Quan Linh đi vào nội viện, phát hiện trong lòng bàn tay nàng toàn là mồ hôi mỏng, bèn trêu chọc nàng: “Nàng sợ phụ hoàng đến vậy sao, dù đã làm Vương phi nhiều năm, nhưng mỗi lần tiến cung diện thánh nàng đều toát mồ hôi lạnh, nếu để người trong thiên hạ biết, chẳng phải lại cười đến rụng răng?”
“Ta cũng không biết tại sao nữa, hình như nỗi sợ với phụ hoàng đã khảm vào xương cốt của ta. Dù cho ta đã cố thử lừa bản thân người là một phụ hoàng hòa ái thân thiện rất nhiều lần, nhưng chỉ cần đụng phải ánh mắt sắc bén của người, chân ta lập tức run.” Quan Linh rút tay về, trả lời vô cùng thẳng thắn.
“Chuyện này không trách nàng được, phụ hoàng ta cũng không thể xem là một vị quân chủ bình dị gần gũi.” Hắn ôm nàng vào lòng, nhìn gương mặt trắng trẻo hồng hào của nàng, bèn không nhịn được mà cúi đầu xuống thơm một cái, rồi nói sang chuyện khác: “Tháng sau ta đưa nàng đến Tây Cương một chuyến được không?”
Quan Linh vui mừng ra mặt, song lại có hơi do dự: “Tại sao chàng lại đột nhiên muốn đưa ta đến Tây Cương?”
“Không phải nàng rất muốn nếm thử nho Tây Cương sao?”
“Chẳng phải đã có người đưa đến rồi sao?”
“Mặc dù đã dùng băng lưu trữ, có thể giữ tươi được một tháng, nhưng dù sao cũng không bằng trái tươi được hái tại nơi.”
Hắn kiên nhẫn dụ dỗ nàng.
Nàng hình như cũng bị cái lý do này thuyết phục, gương mặt căng thẳng thả lỏng, trong mắt lấp lánh ánh sáng, không nhịn được chia sẻ với hắn chuyện khi còn nhỏ.
“Tây Cương trồng rất nhiều nho, còn có rất nhiều kỳ trân dị thảo mà Trung Nguyên chưa thấy bao giờ, nhưng mà có một khuyết điểm chính là hoa sen rất khó tồn tại ở đấy. Phong cảnh ở nơi đó cũng rất độc đáo, giữa hè đâu đâu cũng xanh thẳm, ánh xanh che trời rợp đất. Tới những ngày đông rét chỉ toàn là màu trắng, khắp núi đồi tuyết trắng xóa, thỉnh thoảng khí hậu trở nên cực đoan, cả tòa thành đô sẽ lại biến thành hoang mạc đầy cát vàng…”
Thẩm Giới yên lặng nghe, từng câu từng chữ của nàng như vẽ ra bức tranh phong cảnh nơi dị vực, hiện lên sinh động như thật ngay trước mắt hắn, cùng với vị tướng quân mặt ngọc đến từ Tây Cương đeo trường kiếm hổ phách bên thân - Lục Tiệm Chi.
Khi trước, Thẩm Giới phụng mệnh đi truyền lệnh vào trong quân, trong lúc vô tình đã nhìn thấy chiêu thức múa kiếm của Lục Tiệm Chi. Hắn dừng chân quan sát, thế mà lại nhìn ra một chút bóng dáng dùng kiếm của Vương phi từ dáng người thon dài và võ nghệ tinh vi của người nọ.
Hắn chưa bao giờ hỏi nàng, một thân võ nghệ không phù hợp với tiểu thư thế gia kia rốt cuộc đến từ đâu…
Vì để lấy lòng phượng nhan, Thẩm Dục sai người dựng sân khấu kịch ở Ngọc Hoa Cung, triệu nhóm đào kép và con hát Ngọc Sinh Yên tiến cung, tụ tập toàn bộ ở đấy, sau đó sẽ xướng diễn ba ngày ba đêm.
Quý phi thích ăn nho, có vị quan nọ thuận theo sở thích của bà, dâng lên chùm mỹ nhân chỉ cao cấp nhất thành Trường An, châu tròn ngọc sáng, quả căng mọng, như ngón tay trắng trẻo thon dài của mỹ nhân.
Nương nương nếm thử một trái, đoạn lắc đầu, nhíu mày nói: “Mặc dù mùi vị ngon, nhưng chung quy vẫn không ngọt bằng chùm mỹ nhân chỉ bổn cung ăn khi tuần du Tây Cương cùng bệ hạ hồi còn trẻ.”
Quan Linh đang ngồi bên cạnh nghe khúc “Trường Sinh Điện” say mê, nghe thấy Quý phi nhắc đến Tây Cương, nàng cũng tò mò bóc một trái nho đưa vào miệng, rồi ghét bỏ nói: “So với nho Tây Cương đúng là kém xa.”
Hoàng đế nghe vậy thì giương mắt nhìn về phía Thẩm Giới, ánh mắt sâu xa: “Trẫm thế mà lại không biết Vương phi của ngươi còn từng đến lãnh thổ Tây Cương đấy.”
Thẩm Giới hơi dừng lại, ánh mắt thoáng liếc qua người Quan Linh, hắn không nhanh không chậm trả lời: “Cũng không phải vậy, chỉ là tháng bảy năm trước Định Viễn tướng quân đã đưa một ít trái cây Tây Cương đến Vương phủ mà thôi.”
Hoàng đế nghe xong, ánh mắt càng sâu: “Ngươi thân với võ tướng đương triều?”
Chỉ bằng một câu nhẹ bẫng như vậy thôi, cũng làm không khí dưới đài thoáng chốc trở nên khẩn trương.
Quan Linh tự biết bản thân nhất thời lỡ miệng, vội vàng mở miệng phản bác thay Thẩm Giới: “Phụ hoàng, người hiểu lầm rồi, nhi thần có một muội muội là con gái của cô mẫu nhi thần, từ nhỏ đã rất thân thiết với nhi thần. Năm trước, muội muội cùng với Đại tướng quân đã lập hôn ước, những trái cây đó đều là do muội muội nhờ Đại tướng quân đưa cho nhi thần.”
Hoàng đế hơi mỉm cười: “Lục Tiệm Chi là tướng tài, trẫm vô cùng coi trọng.” Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Giới: “Lão Thất, nếu các ngươi đã có quan hệ như vậy, sau này có thể qua lại nhiều hơn một chút.”
Thẩm Giới nhàn nhạt đáp lời, bầu không khí giương cung bạt kiếm kia cuối cùng cũng biến mất, sự chú ý của mọi người lại trở về những câu xướng í a.
“Mênh mang sinh tử đã bao năm, hồn phách chưa từng vào giấc mộng.”
“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, xa cách hai nơi không gặp lại.”
Quý phi nương nương nghe thấy hai câu xướng ấy, nụ cười trên mặt dần biến mất, bà cẩn thận giương mắt nhìn thoáng qua Đế vương bên cạnh. Chỉ thấy ánh mắt ông sáng ngời, nhìn chằm chằm vào nữ đào kép trang điểm cầu kỳ trên sân khấu, như muốn xuyên qua thân ảnh lả lướt đơn bạc ấy, tìm kiếm bóng dáng cố nhân.
Vở kịch này rốt cuộc do ai chọn.
Bà bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác cô đơn và bi thương khó nén mà bà đã quen từ lâu. Người phu quân sớm chiều làm bạn hơn hai mươi năm, trong ngày sinh nhật của bà lại công khai tưởng niệm một nữ tử khác đã qua đời mười mấy năm.
Trên mặt Thẩm Giới cũng chẳng có vẻ vui mừng, hí khúc chưa hết, hắn đã dẫn Quan Linh rời khỏi Ngọc Hoa Cung trước.
Hai người ngồi xe trở lại Vương phủ, Thẩm Giới dắt tay Quan Linh đi vào nội viện, phát hiện trong lòng bàn tay nàng toàn là mồ hôi mỏng, bèn trêu chọc nàng: “Nàng sợ phụ hoàng đến vậy sao, dù đã làm Vương phi nhiều năm, nhưng mỗi lần tiến cung diện thánh nàng đều toát mồ hôi lạnh, nếu để người trong thiên hạ biết, chẳng phải lại cười đến rụng răng?”
“Ta cũng không biết tại sao nữa, hình như nỗi sợ với phụ hoàng đã khảm vào xương cốt của ta. Dù cho ta đã cố thử lừa bản thân người là một phụ hoàng hòa ái thân thiện rất nhiều lần, nhưng chỉ cần đụng phải ánh mắt sắc bén của người, chân ta lập tức run.” Quan Linh rút tay về, trả lời vô cùng thẳng thắn.
“Chuyện này không trách nàng được, phụ hoàng ta cũng không thể xem là một vị quân chủ bình dị gần gũi.” Hắn ôm nàng vào lòng, nhìn gương mặt trắng trẻo hồng hào của nàng, bèn không nhịn được mà cúi đầu xuống thơm một cái, rồi nói sang chuyện khác: “Tháng sau ta đưa nàng đến Tây Cương một chuyến được không?”
Quan Linh vui mừng ra mặt, song lại có hơi do dự: “Tại sao chàng lại đột nhiên muốn đưa ta đến Tây Cương?”
“Không phải nàng rất muốn nếm thử nho Tây Cương sao?”
“Chẳng phải đã có người đưa đến rồi sao?”
“Mặc dù đã dùng băng lưu trữ, có thể giữ tươi được một tháng, nhưng dù sao cũng không bằng trái tươi được hái tại nơi.”
Hắn kiên nhẫn dụ dỗ nàng.
Nàng hình như cũng bị cái lý do này thuyết phục, gương mặt căng thẳng thả lỏng, trong mắt lấp lánh ánh sáng, không nhịn được chia sẻ với hắn chuyện khi còn nhỏ.
“Tây Cương trồng rất nhiều nho, còn có rất nhiều kỳ trân dị thảo mà Trung Nguyên chưa thấy bao giờ, nhưng mà có một khuyết điểm chính là hoa sen rất khó tồn tại ở đấy. Phong cảnh ở nơi đó cũng rất độc đáo, giữa hè đâu đâu cũng xanh thẳm, ánh xanh che trời rợp đất. Tới những ngày đông rét chỉ toàn là màu trắng, khắp núi đồi tuyết trắng xóa, thỉnh thoảng khí hậu trở nên cực đoan, cả tòa thành đô sẽ lại biến thành hoang mạc đầy cát vàng…”
Thẩm Giới yên lặng nghe, từng câu từng chữ của nàng như vẽ ra bức tranh phong cảnh nơi dị vực, hiện lên sinh động như thật ngay trước mắt hắn, cùng với vị tướng quân mặt ngọc đến từ Tây Cương đeo trường kiếm hổ phách bên thân - Lục Tiệm Chi.
Khi trước, Thẩm Giới phụng mệnh đi truyền lệnh vào trong quân, trong lúc vô tình đã nhìn thấy chiêu thức múa kiếm của Lục Tiệm Chi. Hắn dừng chân quan sát, thế mà lại nhìn ra một chút bóng dáng dùng kiếm của Vương phi từ dáng người thon dài và võ nghệ tinh vi của người nọ.
Hắn chưa bao giờ hỏi nàng, một thân võ nghệ không phù hợp với tiểu thư thế gia kia rốt cuộc đến từ đâu…
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2: Hòn ngọc quý
- Chương 3: Đòi mạng
- Chương 4: Di tình
- Chương 5: Sai chỗ
- Chương 6: Thiên cơ
- Chương 7: Ngắm hoa
- Chương 8: Hoa sen
- Chương 9: Ám vệ
- Chương 10: Kỳ linh
- Chương 11: Ăn mày
- Chương 12: Chế hương
- Chương 13: Tóc đen
- Chương 14: Ức hiếp
- Chương 15: Dục niệm
- Chương 16: Vị hôn phu
- Chương 17: Phóng hỏa
- Chương 18: Trâm ngọc
- Chương 19: Lừa người
- Chương 20: Ham mê nữ sắc
- Chương 21: Rắn rết
- Chương 22: Quay về
- Chương 23: Uyên ương
- Chương 24: Đền mạng
- Chương 25: Cầu tình
- Chương 26: Vui mừng
- Chương 27: Thanh Loan
- Chương 28: Khoét tim
- Chương 29: Trêu chọc
- Chương 30: Trả lại
- Chương 31: Làm bạn với quân
- Chương 32: Làm bạn với cọp
- Chương 33: Niên thiếu
- Chương 34: Tâm bệnh
- Chương 35: Dẫn Tai
- Chương 36: Thiện ác
- Chương 37: Khinh thường phụ bạc
- Chương 38: Đàn sai
- Chương 39: Vui mừng
- Chương 40: Kết tóc
- Chương 41: Cầm ngọc
- Chương 42: Tuyết trên cành cây
- Chương 43: Cảnh trong giấc mơ (1)
- Chương 44: Cảnh trong mơ (H)
- Chương 45: Nữ thần
- Chương 46: Roi đỏ
- Chương 47: Ngôi mộ cổ
- Chương 48: Kiếp trước
- Chương 49: Kiếp trước (2)
- Chương 50: Kiếp trước (3)
- Chương 51: Kiếp Trước (4)
- Chương 52: Kiếp trước (5)
- Chương 53: Kiếp trước (6)
- Chương 54: Kiếp trước (7)
- Chương 55: Kiếp trước (8)
- Chương 56: Kiếp trước (9)
- Chương 57: Kiếp trước (10)
- Chương 58: Kiếp trước (11)
- Chương 59: Kiếp trước (12)
- Chương 60: Kiếp trước (13)
- Chương 61: Kiếp trước (14)
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64: Kiếp trước (17)
- Chương 65: Kết thúc kiếp trước (1)
- Chương 66: Kết thúc kiếp trước (2)
- Chương 67: Đối mặt với cái chết
- Chương 68: Rụt rè
- Chương 69: Thân thế
- Chương 70: Mị dược
- Chương 71: Nũng nịu (H)
- Chương 72: Vỗ về an ủi
- Chương 73: Kim ốc tàng kiều
- Chương 74: Hồng nhan họa thủy
- Chương 75: Giàu có
- Chương 76: Hạnh phúc
- Chương 77: Cấm túc
- Chương 78: Ý đồ Khác
- Chương 79: Bệnh nặng
- Chương 80: Vô tâm
- Chương 81: Hung thủ
- Chương 82: Báo thù
- Chương 83: Vong tình
- Chương 84: Vu cổ
- Chương 85: Phản phệ
- Chương 86: Nhận lỗi
- Chương 87: Tranh cãi
- Chương 88: Sống bàn tay
- Chương 89: Số phận
- Chương 90: Mười kiếp
- Chương 91: Viên mãn
- Chương 92: Đại kết cục
- Chương 93: Ngoại truyện 1
- Chương 94: Phiên ngoại 2
- Chương 95: Phiên ngoại 3