Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh) - Chương 165: Ngôi mộ trắng
Chương trước- Chương 1: Bước chân vào thế giới phép thuật
- Chương 2: Trên tàu tốc hành
- Chương 3: Hogwarts
- Chương 4: Phân loại
- Chương 5: Những buổi học đầu tiên
- Chương 6: Giáo sư Snape
- Chương 7: Cuộc trò chuyện nho nhỏ
- Chương 8: Tiết học bay
- Chương 9: Tầm thủ mới
- Chương 10: Bản đồ Đạo tặc
- Chương 11: Con quái vật tầng 3
- Chương 12: Nimbus 2000
- Chương 13: Quỷ khổng lồ
- Chương 14: Giải cứu Hermione
- Chương 15: Vết thương của giáo sư Snape
- Chương 16: Trận Quidditch đầu tiên
- Chương 17: Mối nghi vấn
- Chương 18: Thiếu
- Chương 19: Giáng Sinh
- Chương 20: Món quà bí ẩn
- Chương 21: Mâu thuẫn nảy sinh
- Chương 22: Tấm gương kì lạ
- Chương 23: Ảo ảnh
- Chương 24: Hòn đá phù thủy
- Chương 25: Bàn thắng rực rỡ
- Chương 26: Cuộc gặp mặt bí mật
- Chương 27: Cấm túc
- Chương 28: Có thể và không thể
- Chương 29: Thời gian đã điểm..
- Chương 30: Tầng ba cấm địa
- Chương 31: Đối đầu
- Chương 32: Người hai mặt
- Chương 33: Những thắc mắc
- Chương 34: Kết thúc năm nhất
- Chương 35: Gia tinh
- Chương 36: Cái tên ba hoa
- Chương 37: Thiếu
- Chương 38: Đũa phép sinh đôi
- Chương 39: Điều bất ngờ
- Chương 40: Bà Noris và dòng chữ máu
- Chương 41: Thiếu
- Chương 42: Đa dịch
- Chương 43: Đấu tay đôi
- Chương 44: Xà khẩu
- Chương 45: Tiếp tục hành động
- Chương 46: Cải trang
- Chương 47: Cuốn nhật ký
- Chương 48: Cuộc gặp mặt với Tom
- Chương 49: Thiếu
- Chương 50: Thêm một nạn nhân
- Chương 51: Mồi nhử
- Chương 52: Phòng chứa bí mật
- Chương 53: Công chúa Gryffindor
- Chương 54: Lại một giáo sư..
- Chương 55: Giám ngục Azkaban
- Chương 56: Bằng Mã
- Chương 57: Ông Kẹ
- Chương 58: Nỗi sợ lạ lùng
- Chương 59: Thiếu
- Chương 60: Thiếu
- Chương 61: Thiếu
- Chương 62: Ổn định
- Chương 63: Bức chân dung Bà Béo
- Chương 64: Một đêm dài..
- Chương 65: Trận đấu tồi tệ
- Chương 66: Thần Hộ mệnh
- Chương 67: Tái đột nhập
- Chương 68: Lời tiên tri
- Chương 69: Crookshanks và con chó đen
- Chương 70: Căn lều hét
- Chương 71: Sự thật
- Chương 72: Một câu chuyện dài. (1)
- Chương 73: Một câu chuyện dài. (2)
- Chương 74: Một câu chuyện dài. (3)
- Chương 75: Con chuột nhát chết
- Chương 76: Phán quyết dành cho Pettigrew
- Chương 77: Người sói biến hình
- Chương 78: "Vũ khí bí mật" của Hermione
- Chương 79: Bóng hình kẻ ẩn danh
- Chương 80: Kì thi cuối năm ba
- Chương 81: Thiếu
- Chương 82: Yêu thương
- Chương 83: Kẻ mang thù hận
- Chương 84: Khóa cảng
- Chương 85: Cúp Quidditch thế giới
- Chương 86: Khai màn
- Chương 87: Dấu hiệu Đen
- Chương 88: Thông báo đầu năm
- Chương 89: Lời nguyền không thể tha thứ
- Chương 90: Cuộc viếng thăm của các phái đoàn
- Chương 91: Chiếc Cốc Lửa
- Chương 92: Vị quán quân không ngờ đến
- Chương 93: Bài thi đầu tiên
- Chương 94: Dạ vũ giáng sinh
- Chương 95: Dưới đáy hồ
- Chương 96: Một nhân cách cao đẹp
- Chương 97: Ông Crouch hóa điên
- Chương 98: Lại một cơn mơ..
- Chương 99: Những phiên tòa
- Chương 100: Máu, thịt và xương
- Chương 101: Hồi sinh
- Chương 102: Kết nối
- Chương 103: "Lâu rồi không gặp"
- Chương 104: Làm rõ
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Quyết định lớn của Eric
- Chương 107
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Umbridge và buổi cấm túc
- Chương 110: "Thanh tra tối cao Hogwarts"
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đạo luật giáo dục số 24
- Chương 113: "weasley is our king"
- Chương 114: Trầm trọng
- Chương 115: Cuộc vượt ngục quy mô lớn
- Chương 116: Thiếu
- Chương 117: Cậu bạn Theodore Nott
- Chương 118: Trốn học
- Chương 119: Sự thật không ngờ đến
- Chương 120: Thiếu
- Chương 121: Huyền thoại nhà Weasley
- Chương 122: Anh bạn khổng lồ
- Chương 123: Càng lúc càng suy yếu
- Chương 124: Bộ Pháp thuật
- Chương 125: Cổng tò vò
- Chương 126: Quả cầu thủy tinh
- Chương 127: Thiếu
- Chương 128: Phơi bày
- Chương 129: Gánh nặng của Harry
- Chương 130: Lại bức thư cú
- Chương 131: Mất niềm tin
- Chương 132: Yên bình trong tăm tối
- Chương 133: Weasley Wizard Wheezes
- Chương 134: Câu lạc bộ Slug
- Chương 135: 1 Slughorn bị dày vò
- Chương 136: Bí ẩn của độc dược
- Chương 137: Người thay thế
- Chương 138: Lần theo quá khứ
- Chương 139: Katie Bell bị ám
- Chương 140: Cô nhi viện
- Chương 141: Tom nhí - Không hề đơn giản
- Chương 142: Cái tên Ron nhiều chuyện
- Chương 143: Vấn đề nảy sinh
- Chương 144: Sự trở lại bất ngờ
- Chương 145: Thiếu
- Chương 146: Gần như gục ngã
- Chương 147: Nhiệm vụ của Draco
- Chương 148: Percy hối lỗi
- Chương 149: Điều bọn họ giấu
- Chương 150: Độc và độc
- Chương 151: Tìm kiếm nguồn gốc
- Chương 152: Hai đoạn ký ức
- Chương 153: Trường Sinh Linh Giá
- Chương 154: Thành thật
- Chương 155: Theo dõi
- Chương 156: Sự lựa chọn đáng ngờ
- Chương 157: Thỉnh cầu của Voldemort
- Chương 158: Huyết lệ lại chảy
- Chương 159: Có ai đó trong phòng
- Chương 160: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 161: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 162: Phượng hoàng than khóc
- Chương 163: Hoa tình yêu
- Chương 164: Nhà
- Chương 165: Ngôi mộ trắng
- Chương 166: Thiếu
- Chương 167: Kế hoạch C
- Chương 168: Bảy Potter
- Chương 169: Sinh nhật thứ 17
- Chương 170: Di chúc của cụ Dumbledore
- Chương 171: Đám cưới tưng bừng
- Chương 172: Hỗn loạn
- Chương 173: Trở lại tổng hành dinh
- Chương 174: Căn phòng bị xáo trộn
- Chương 175: Câu chuyện của Kreacher
- Chương 176: R. A. B
- Chương 177: Chờ đợi
- Chương 178: Buổi ghé thăm của thầy Lupin
- Chương 179: Đứa con của người sói
- Chương 180: Đấu khẩu với thầy
- Chương 181: Tên trộm bẩn thỉu và mụ cóc già
- Chương 182: Ghé thăm Bộ Pháp thuật
- Chương 183: Bước đầu của thành công
- Chương 184: Xung đột khó tránh khỏi
- Chương 185: Được giải phóng
- Chương 186: Thiếu
- Chương 187: Chuyện kể về 3 anh em
- Chương 188: Bảo bối Tử thần
- Chương 189: Ngày Ron trở về
- Chương 190: Bộ não của cụ Dumbledore
- Chương 191: Phủ Malfoy
- Chương 192: Dobby cứu trợ
- Chương 193: Thiếu
- Chương 194: Thiếu
- Chương 195: Thiếu
- Chương 196: Thiếu
- Chương 197: Thiếu
- Chương 198: Thiếu
- Chương 199: Họp mặt
- Chương 200: Đại chiến Hogwarts
- Chương 201: Lời đề nghị của Voldemort
- Chương 202: Đũa phép
- Chương 203: Thời gian lắng đọng
- Chương 204: Bình minh rực cháy
- Chương 205: Thiếu
- Chương 206: Thiếu
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 165: Ngôi mộ trắng
Đủ mọi hạng người kỳ lạ đã ngồi kín một nửa số ghế: Lôi thôi và thanh lịch, người già và người trẻ. Tôi không nhận ra hầu hết những người này, ngoại trừ một số người, trong đó có những thành viên của Hội Phượng Hoàng: Chú Sirius, Kingsley Shacklebolt, thầy Moody "Mắt điên", cô Tonks, thầy Remus Lupin và ông bà Weasley. Tóc cô Tonks đã trở lại màu hồng rực rỡ một cách thần kỳ. Và hình như cô đang nắm tay thầy Lupin. Chú Sirius trông nhợt nhạt hẳn ra, gương mặt hốc hác đầy mệt mỏi. Anh Bill được chị Fleur dìu, theo sau là 2 anh em sinh đôi Fred và George. 2 anh ấy mặc áo khoác da rồng màu đen, khuôn mặt không còn vẻ tươi vui thường thấy. Lại có bà Maxime, một mình ngồi mất hai cái ghế rưỡi. Ngoài ra, trong buổi lễ này còn có cả Tom, chủ quán Cái Vạc Lủng; tài xế Xe đò Hiệp sĩ; bà Malkin, chủ tiệm áo chùng ở Hẻm Xéo; và bà phù thủy đẩy xe bán đồ ăn trên tàu Tốc hành Hogwarts. Những con ma của lâu đài cũng ở đây, hầu như vô hình dưới ánh nắng rực rỡ, chỉ có thể thấy được khi chúng di chuyển: Thấp thoáng, không có thực giữa bầu trời chói sáng.
Tôi ngồi ở hàng ghế đầu với Eric và Tom ở 2 bên. Do đi xuống muộn hơn nên tôi không tìm thấy mọi người. Chợt, tôi nghe thấy tiếng nhạc, huyền bí và siêu phàm, phát ra từ đâu đó. Trí nhớ của tôi lập tức được khơi dậy, và tôi ngó xuống mặt hồ ngay khi ấy. Sâu dưới làn nước trong veo màu xanh lá lấp lánh ánh nắng, cách mặt nước chỉ có vài phân, một dàn hợp xướng nhân ngư đang hát bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ mà hầu hết những người ở đây không thể hiểu. Tôi có xem qua chút ít về thứ ngôn ngữ này, đủ để hiểu được sự mất mát và nỗi tuyệt vọng mà bài hát mang đến. Gương mặt xanh tía của họ nhấp nhô, mái tóc tím phớt trôi lềnh bềnh xung quanh, họ cất lên 1 bài hát tuy không thể gọi là hay, nhưng cũng khiến những người khác hiểu được ý nghĩa. Rồi Tom lay lay nhẹ cánh tay tôi, chỉ về phía bác Hagrid đang bước chậm chạp trên lối đi giữa các hàng ghế. Bác khóc lặng lẽ, gương mặt đã đầm đìa nước mắt. Trong cánh tay bác, được bọc trong vải nhung đỏ tía điểm xuyết những ngôi sao vàng lấp lánh, chính là thi hài của cụ Dumbledore. Tôi đưa mắt nhìn theo thi hài của cụ, nước mắt không thể kìm nén mà tự động chảy ra, đầu ngả vào vai Eric. Cậu ấy xoa nhẹ đầu tôi, mắt nhắm lại, môi mím chặt, thật cũng chẳng thể chịu nổi. Hơi ấm ban ngày đã biến mất. Kính cẩn đặt thi hài của cụ lên chiếc bàn đá, bác quay trở lại lối đi, vừa đi vừa hỉ mũi to như tiếng kèn trumpet. Mắt bác sưng to tới mức việc bác còn nhìn thấy đường quả là điều kì diệu. Nhưng thật ra, khi tôi quay lại đằng sau, tôi đã hiểu thứ gì đã dẫn đường cho bác. Chỉnh tề trong quần dài và áo khoác, mỗi thứ to cỡ 1 chiếc lều bạt nhỏ, chính là em trai Grawp khổng lồ của bác. Cái đầu bự xấu xí trông như tảng đá của nó cúi xuống, ngoan ngoãn, khá giống người. Bác Hagrid ngồi xuống kế bên và Grawp vỗ mạnh lên đầu bác, khiến cho những cái chân ghế bác đang ngồi như muốn gãy. Tôi mỉm cười nhẹ. Bác ấy sẽ ổn với em trai mình nhỉ?
Khi 1 người đàn ông nhỏ con, tóc cột thành chùm, mặc áo chùng đen, bước tới trước thi hài cụ Dumbledore và đọc diễn thuyết, tôi để ý thấy những nhân ngư đã nổi hẳn lên để lắng nghe. Bên cạnh đó, có cái gì đang chuyển động giữa những hàng cây, bởi vì nhân mã đã đến tận đây để bày tỏ lòng kính trọng. Họ không di chuyển ra trảng trống mà đứng bất động, ẩn hiện trong bóng râm, cung tên đeo bên hông, đứng nhìn những pháp sư và phù thủy. Không một lời nào của bài diễn thuyết lọt vô tai tôi cả. Để tránh cái cảm giác dày vò đau đớn này, tôi quay mặt sang hướng khác, tìm cái gì đó để quan sát, nhưng chợt nhận ra cũng chẳng còn gì cả.
Bài diễn văn kết thúc. Nhiều người khóc nức lên. Không ai nói thêm điều gì cả. Những ngọn lửa rực sáng màu trắng bùng lên xung quanh thi hài của cụ Dumbledore cùng chiếc bàn đá: Lửa dâng lên càng lúc càng cao hơn, che khuất mất đi thi hài của cụ. Khói trắng bắt đầu bay lên, không nhanh, không chậm, và xoáy thành cuộn trên không, tạo nên những hình thù kỳ lạ. Trong một thoáng tim ngừng đập, tôi nghĩ mình đã thấy 1 con phượng hoàng vui sướng bay lên bầu trời xanh trong, nhưng chỉ vài giây sau thì ngọn lửa đã biến mất. Ở nơi lửa cháy là 1 ngôi mộ trắng bằng đá hoa cương, ôm trọn thi hài của cụ Dumbledore và chiếc bàn mà cụ đã nằm trên đó.
Thêm nhiều tiếng hốt hoảng rú lên khi một trận mưa cung tên bay vút trên không trung. Tuy nhiên, chúng đáp xuống cách xa đám đông nên cũng chẳng hề gì cả. Có lẽ đó là nghi thức bày tỏ lòng tôn kính của nhân mã, bởi sau đó họ quay đuôi và biến mất vô những hàng cây mát rượi. Đồng thời, những nhân ngư cũng từ từ chìm trở xuống làn nước xanh lá và biến mất khỏi tầm nhìn.
Khi chúng tôi trở về lâu đài, Tom sát lại gần tôi, môi mấp máy.
- Em vẫn còn giấu tôi.
- Về điều gì chứ?
Tôi ngạc nhiên nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tom.
- Quá khứ của em, em vẫn chưa kể đủ. Chuyện gì đã xảy ra trước khi em đến đây?
Giật mình, tôi dừng bước lại, cúi đầu xuống, không nói được gì. Thế nhưng, Eric đã đến bên tôi, bàn tay ôm lấy đầu tôi áp vào ngực cậu.
- Anh muốn biết sao?
Tom không có phản ứng gì nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Anh sẽ không kì thị hay tỏ ra bất kì cảm xúc tiêu cực nào khác đối với cậu ấy chứ?
- Đương nhiên là không rồi. - Tom lắc đầu. - Tôi còn làm nhiều thứ đáng sợ hơn.
- Sẽ ra sao nếu hình tượng 1 Daisy thuần khiết trong lòng anh đổ vỡ?
Nheo mày, Tom khó hiểu hỏi lại:
- Ý cậu là sao?
- Vậy để tôi nói cho anh hay, Daisy mới chính là người đáng thương nhất mà tôi từng thấy, không phải tôi, không phải anh, không phải Harry, hay bất kỳ ai khác. Hoàn cảnh cùng cực của cậu ấy còn tệ hại hơn những gì anh có thể tưởng tượng..
- Đừng mà Eric.. - Tôi nói nhỏ, nhưng dường như Eric không quan tâm.
- Cậu có thể nói rõ hơn không? Quá khứ của Daisy thì làm sao? Nó như thế nào?
Eric dáo dác nhìn quanh, đảm bảo rằng mọi người đã trở về lâu đài hết, rồi kéo tay áo chùng lên cho Tom xem. Anh ta thất thần mất một lúc lâu rồi chậm rãi hỏi tôi:
- Những vết sẹo kia là sao? Chúng đầy rẫy trên cánh tay của em.. Vậy ra.. đây là lí do em luôn ăn mặc kín mít? Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?
Tôi cười gượng, kéo tay áo xuống, đứng thẳng dậy.
- Không có gì đâu. Anh đừng lo. - Đoạn, tôi lại quay sang Eric. - Cậu cũng chẳng cần cho người khác biết..
- Vậy tại sao cậu lại không phản kháng? - Eric hỏi lại, giọng đều đều. - Chẳng phải cậu cũng chẳng muốn giấu Tom sao? Bởi vì cậu đã hứa, và cậu phải tuân thủ lời hứa đó phải không?
- Em vẫn còn nhớ? Em vẫn còn giữ lời? Vậy thì hãy nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Thấy tôi chần chừ, Eric mở miệng nói hộ:
- Vậy anh sẽ phản ứng ra sao khi biết Daisy là kẻ sát nhân?
Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua. Không biết từ đâu tới. Chỉ vài giây sau không khí đã lặng đi, nhưng lại thêm một cơn gió khác xông tới. Tiếng lá xào xạc trong không gian yên tĩnh ấy như có gì đó kì lạ không nói nên lời, như thể linh hồn bên trong nó cũng bất ngờ hết sức. Tom trông như hóa đá, phải mất một lúc mới nói nên lời:
- C-Cậu đùa.. phải không? Daisy.. Daisy làm sao có thể?
- Ngay từ nhỏ Daisy đã phải sống trong rừng, sống trong sự hành hạ và áp bức của cha mẹ. Những vết sẹo này là vì thế mà có. Họ đánh đập Daisy quanh năm suốt tháng, chẳng vì lí do nào cả. Họ coi Daisy chẳng khác nào đứa trẻ xa lạ.
- Bọn họ dám làm thế sao? - Tom nghiến chặt răng, gầm gừ. - Ngay cả con mình cũng đối xử tệ hại như vậy sao? Bị bỏ rơi và sống trong sự chăm sóc của cô nhi viện như tôi còn may mắn hơn..
- Phải. Không được như cha mẹ của Harry, họ là vậy đấy. Daisy sống trong sự ghẻ lạnh, dần hình thành nhân cách đầu tiên của cậu ấy, rất nhút nhát và dễ vỡ. Nhưng tới năm 7 tuổi, Daisy, đúng hơn là nhân cách Lycoris máu lạnh bên trong cậu ấy, chợt xuất hiện và bị tình nghi đã sát hại cha mẹ. Vụ việc xảy ra trong rừng sâu nên không bị phát hiện.
- Hừ! Đáng đời cái ông cha già con mẹ đó lắm! Chỉ bị tình nghi giết 2 người thôi mà, anh còn giết tới tận 6 người, tính đến bây giờ!
- Nhưng Daisy lúc đó hẵng còn nhỏ lắm, cậu ấy vẫn chưa thể nào bình tĩnh được. Còn anh, lúc đó anh đã 16-17 tuổi và có ý thức rồi. Cho đến bây giờ, cậu ấy vẫn chôn sâu cái ám ảnh đó. Tớ nói đúng chứ?
Tôi không nói lời nào. Tất nhiên, không muốn thừa nhận. Thấy tôi không nói, Eric thở dài, nhìn quanh quất đi nơi khác.
- 2 năm liền cậu ấy là tên ăn cắp vặt. Chúng tôi gặp nhau khi Daisy được 9 tuổi. Tôi đã xóa ký ức của cậu ấy bằng một loại công nghệ, nhưng nỗi ám ảnh đó khắc quá sâu đến nỗi cậu ấy vẫn phải nhớ lại. Phát hiện điều đó, cha mẹ tôi tống cổ cậu ấy đi. Tôi vì bảo vệ cậu ấy nên đi theo, bôn ba khắp thế giới và tiếp tục bị lợi dụng.
- Thì ra em đã luôn phải chịu đựng..
Tom từ từ bước đến, dang rộng vòng tay rồi ôm chặt tôi vào lòng.
- Em không cần quá sức thế đâu. Đừng lo chuyện bao đồng nữa. Hãy để anh bảo vệ em.
Tôi không nói. Eric không nói. Bất giác nhìn vào ánh mắt Eric, tôi cảm thấy có gì đó khó mà lí giải.
Tôi ngồi ở hàng ghế đầu với Eric và Tom ở 2 bên. Do đi xuống muộn hơn nên tôi không tìm thấy mọi người. Chợt, tôi nghe thấy tiếng nhạc, huyền bí và siêu phàm, phát ra từ đâu đó. Trí nhớ của tôi lập tức được khơi dậy, và tôi ngó xuống mặt hồ ngay khi ấy. Sâu dưới làn nước trong veo màu xanh lá lấp lánh ánh nắng, cách mặt nước chỉ có vài phân, một dàn hợp xướng nhân ngư đang hát bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ mà hầu hết những người ở đây không thể hiểu. Tôi có xem qua chút ít về thứ ngôn ngữ này, đủ để hiểu được sự mất mát và nỗi tuyệt vọng mà bài hát mang đến. Gương mặt xanh tía của họ nhấp nhô, mái tóc tím phớt trôi lềnh bềnh xung quanh, họ cất lên 1 bài hát tuy không thể gọi là hay, nhưng cũng khiến những người khác hiểu được ý nghĩa. Rồi Tom lay lay nhẹ cánh tay tôi, chỉ về phía bác Hagrid đang bước chậm chạp trên lối đi giữa các hàng ghế. Bác khóc lặng lẽ, gương mặt đã đầm đìa nước mắt. Trong cánh tay bác, được bọc trong vải nhung đỏ tía điểm xuyết những ngôi sao vàng lấp lánh, chính là thi hài của cụ Dumbledore. Tôi đưa mắt nhìn theo thi hài của cụ, nước mắt không thể kìm nén mà tự động chảy ra, đầu ngả vào vai Eric. Cậu ấy xoa nhẹ đầu tôi, mắt nhắm lại, môi mím chặt, thật cũng chẳng thể chịu nổi. Hơi ấm ban ngày đã biến mất. Kính cẩn đặt thi hài của cụ lên chiếc bàn đá, bác quay trở lại lối đi, vừa đi vừa hỉ mũi to như tiếng kèn trumpet. Mắt bác sưng to tới mức việc bác còn nhìn thấy đường quả là điều kì diệu. Nhưng thật ra, khi tôi quay lại đằng sau, tôi đã hiểu thứ gì đã dẫn đường cho bác. Chỉnh tề trong quần dài và áo khoác, mỗi thứ to cỡ 1 chiếc lều bạt nhỏ, chính là em trai Grawp khổng lồ của bác. Cái đầu bự xấu xí trông như tảng đá của nó cúi xuống, ngoan ngoãn, khá giống người. Bác Hagrid ngồi xuống kế bên và Grawp vỗ mạnh lên đầu bác, khiến cho những cái chân ghế bác đang ngồi như muốn gãy. Tôi mỉm cười nhẹ. Bác ấy sẽ ổn với em trai mình nhỉ?
Khi 1 người đàn ông nhỏ con, tóc cột thành chùm, mặc áo chùng đen, bước tới trước thi hài cụ Dumbledore và đọc diễn thuyết, tôi để ý thấy những nhân ngư đã nổi hẳn lên để lắng nghe. Bên cạnh đó, có cái gì đang chuyển động giữa những hàng cây, bởi vì nhân mã đã đến tận đây để bày tỏ lòng kính trọng. Họ không di chuyển ra trảng trống mà đứng bất động, ẩn hiện trong bóng râm, cung tên đeo bên hông, đứng nhìn những pháp sư và phù thủy. Không một lời nào của bài diễn thuyết lọt vô tai tôi cả. Để tránh cái cảm giác dày vò đau đớn này, tôi quay mặt sang hướng khác, tìm cái gì đó để quan sát, nhưng chợt nhận ra cũng chẳng còn gì cả.
Bài diễn văn kết thúc. Nhiều người khóc nức lên. Không ai nói thêm điều gì cả. Những ngọn lửa rực sáng màu trắng bùng lên xung quanh thi hài của cụ Dumbledore cùng chiếc bàn đá: Lửa dâng lên càng lúc càng cao hơn, che khuất mất đi thi hài của cụ. Khói trắng bắt đầu bay lên, không nhanh, không chậm, và xoáy thành cuộn trên không, tạo nên những hình thù kỳ lạ. Trong một thoáng tim ngừng đập, tôi nghĩ mình đã thấy 1 con phượng hoàng vui sướng bay lên bầu trời xanh trong, nhưng chỉ vài giây sau thì ngọn lửa đã biến mất. Ở nơi lửa cháy là 1 ngôi mộ trắng bằng đá hoa cương, ôm trọn thi hài của cụ Dumbledore và chiếc bàn mà cụ đã nằm trên đó.
Thêm nhiều tiếng hốt hoảng rú lên khi một trận mưa cung tên bay vút trên không trung. Tuy nhiên, chúng đáp xuống cách xa đám đông nên cũng chẳng hề gì cả. Có lẽ đó là nghi thức bày tỏ lòng tôn kính của nhân mã, bởi sau đó họ quay đuôi và biến mất vô những hàng cây mát rượi. Đồng thời, những nhân ngư cũng từ từ chìm trở xuống làn nước xanh lá và biến mất khỏi tầm nhìn.
Khi chúng tôi trở về lâu đài, Tom sát lại gần tôi, môi mấp máy.
- Em vẫn còn giấu tôi.
- Về điều gì chứ?
Tôi ngạc nhiên nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tom.
- Quá khứ của em, em vẫn chưa kể đủ. Chuyện gì đã xảy ra trước khi em đến đây?
Giật mình, tôi dừng bước lại, cúi đầu xuống, không nói được gì. Thế nhưng, Eric đã đến bên tôi, bàn tay ôm lấy đầu tôi áp vào ngực cậu.
- Anh muốn biết sao?
Tom không có phản ứng gì nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Anh sẽ không kì thị hay tỏ ra bất kì cảm xúc tiêu cực nào khác đối với cậu ấy chứ?
- Đương nhiên là không rồi. - Tom lắc đầu. - Tôi còn làm nhiều thứ đáng sợ hơn.
- Sẽ ra sao nếu hình tượng 1 Daisy thuần khiết trong lòng anh đổ vỡ?
Nheo mày, Tom khó hiểu hỏi lại:
- Ý cậu là sao?
- Vậy để tôi nói cho anh hay, Daisy mới chính là người đáng thương nhất mà tôi từng thấy, không phải tôi, không phải anh, không phải Harry, hay bất kỳ ai khác. Hoàn cảnh cùng cực của cậu ấy còn tệ hại hơn những gì anh có thể tưởng tượng..
- Đừng mà Eric.. - Tôi nói nhỏ, nhưng dường như Eric không quan tâm.
- Cậu có thể nói rõ hơn không? Quá khứ của Daisy thì làm sao? Nó như thế nào?
Eric dáo dác nhìn quanh, đảm bảo rằng mọi người đã trở về lâu đài hết, rồi kéo tay áo chùng lên cho Tom xem. Anh ta thất thần mất một lúc lâu rồi chậm rãi hỏi tôi:
- Những vết sẹo kia là sao? Chúng đầy rẫy trên cánh tay của em.. Vậy ra.. đây là lí do em luôn ăn mặc kín mít? Rốt cuộc đã xảy chuyện gì?
Tôi cười gượng, kéo tay áo xuống, đứng thẳng dậy.
- Không có gì đâu. Anh đừng lo. - Đoạn, tôi lại quay sang Eric. - Cậu cũng chẳng cần cho người khác biết..
- Vậy tại sao cậu lại không phản kháng? - Eric hỏi lại, giọng đều đều. - Chẳng phải cậu cũng chẳng muốn giấu Tom sao? Bởi vì cậu đã hứa, và cậu phải tuân thủ lời hứa đó phải không?
- Em vẫn còn nhớ? Em vẫn còn giữ lời? Vậy thì hãy nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Thấy tôi chần chừ, Eric mở miệng nói hộ:
- Vậy anh sẽ phản ứng ra sao khi biết Daisy là kẻ sát nhân?
Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua. Không biết từ đâu tới. Chỉ vài giây sau không khí đã lặng đi, nhưng lại thêm một cơn gió khác xông tới. Tiếng lá xào xạc trong không gian yên tĩnh ấy như có gì đó kì lạ không nói nên lời, như thể linh hồn bên trong nó cũng bất ngờ hết sức. Tom trông như hóa đá, phải mất một lúc mới nói nên lời:
- C-Cậu đùa.. phải không? Daisy.. Daisy làm sao có thể?
- Ngay từ nhỏ Daisy đã phải sống trong rừng, sống trong sự hành hạ và áp bức của cha mẹ. Những vết sẹo này là vì thế mà có. Họ đánh đập Daisy quanh năm suốt tháng, chẳng vì lí do nào cả. Họ coi Daisy chẳng khác nào đứa trẻ xa lạ.
- Bọn họ dám làm thế sao? - Tom nghiến chặt răng, gầm gừ. - Ngay cả con mình cũng đối xử tệ hại như vậy sao? Bị bỏ rơi và sống trong sự chăm sóc của cô nhi viện như tôi còn may mắn hơn..
- Phải. Không được như cha mẹ của Harry, họ là vậy đấy. Daisy sống trong sự ghẻ lạnh, dần hình thành nhân cách đầu tiên của cậu ấy, rất nhút nhát và dễ vỡ. Nhưng tới năm 7 tuổi, Daisy, đúng hơn là nhân cách Lycoris máu lạnh bên trong cậu ấy, chợt xuất hiện và bị tình nghi đã sát hại cha mẹ. Vụ việc xảy ra trong rừng sâu nên không bị phát hiện.
- Hừ! Đáng đời cái ông cha già con mẹ đó lắm! Chỉ bị tình nghi giết 2 người thôi mà, anh còn giết tới tận 6 người, tính đến bây giờ!
- Nhưng Daisy lúc đó hẵng còn nhỏ lắm, cậu ấy vẫn chưa thể nào bình tĩnh được. Còn anh, lúc đó anh đã 16-17 tuổi và có ý thức rồi. Cho đến bây giờ, cậu ấy vẫn chôn sâu cái ám ảnh đó. Tớ nói đúng chứ?
Tôi không nói lời nào. Tất nhiên, không muốn thừa nhận. Thấy tôi không nói, Eric thở dài, nhìn quanh quất đi nơi khác.
- 2 năm liền cậu ấy là tên ăn cắp vặt. Chúng tôi gặp nhau khi Daisy được 9 tuổi. Tôi đã xóa ký ức của cậu ấy bằng một loại công nghệ, nhưng nỗi ám ảnh đó khắc quá sâu đến nỗi cậu ấy vẫn phải nhớ lại. Phát hiện điều đó, cha mẹ tôi tống cổ cậu ấy đi. Tôi vì bảo vệ cậu ấy nên đi theo, bôn ba khắp thế giới và tiếp tục bị lợi dụng.
- Thì ra em đã luôn phải chịu đựng..
Tom từ từ bước đến, dang rộng vòng tay rồi ôm chặt tôi vào lòng.
- Em không cần quá sức thế đâu. Đừng lo chuyện bao đồng nữa. Hãy để anh bảo vệ em.
Tôi không nói. Eric không nói. Bất giác nhìn vào ánh mắt Eric, tôi cảm thấy có gì đó khó mà lí giải.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bước chân vào thế giới phép thuật
- Chương 2: Trên tàu tốc hành
- Chương 3: Hogwarts
- Chương 4: Phân loại
- Chương 5: Những buổi học đầu tiên
- Chương 6: Giáo sư Snape
- Chương 7: Cuộc trò chuyện nho nhỏ
- Chương 8: Tiết học bay
- Chương 9: Tầm thủ mới
- Chương 10: Bản đồ Đạo tặc
- Chương 11: Con quái vật tầng 3
- Chương 12: Nimbus 2000
- Chương 13: Quỷ khổng lồ
- Chương 14: Giải cứu Hermione
- Chương 15: Vết thương của giáo sư Snape
- Chương 16: Trận Quidditch đầu tiên
- Chương 17: Mối nghi vấn
- Chương 18: Thiếu
- Chương 19: Giáng Sinh
- Chương 20: Món quà bí ẩn
- Chương 21: Mâu thuẫn nảy sinh
- Chương 22: Tấm gương kì lạ
- Chương 23: Ảo ảnh
- Chương 24: Hòn đá phù thủy
- Chương 25: Bàn thắng rực rỡ
- Chương 26: Cuộc gặp mặt bí mật
- Chương 27: Cấm túc
- Chương 28: Có thể và không thể
- Chương 29: Thời gian đã điểm..
- Chương 30: Tầng ba cấm địa
- Chương 31: Đối đầu
- Chương 32: Người hai mặt
- Chương 33: Những thắc mắc
- Chương 34: Kết thúc năm nhất
- Chương 35: Gia tinh
- Chương 36: Cái tên ba hoa
- Chương 37: Thiếu
- Chương 38: Đũa phép sinh đôi
- Chương 39: Điều bất ngờ
- Chương 40: Bà Noris và dòng chữ máu
- Chương 41: Thiếu
- Chương 42: Đa dịch
- Chương 43: Đấu tay đôi
- Chương 44: Xà khẩu
- Chương 45: Tiếp tục hành động
- Chương 46: Cải trang
- Chương 47: Cuốn nhật ký
- Chương 48: Cuộc gặp mặt với Tom
- Chương 49: Thiếu
- Chương 50: Thêm một nạn nhân
- Chương 51: Mồi nhử
- Chương 52: Phòng chứa bí mật
- Chương 53: Công chúa Gryffindor
- Chương 54: Lại một giáo sư..
- Chương 55: Giám ngục Azkaban
- Chương 56: Bằng Mã
- Chương 57: Ông Kẹ
- Chương 58: Nỗi sợ lạ lùng
- Chương 59: Thiếu
- Chương 60: Thiếu
- Chương 61: Thiếu
- Chương 62: Ổn định
- Chương 63: Bức chân dung Bà Béo
- Chương 64: Một đêm dài..
- Chương 65: Trận đấu tồi tệ
- Chương 66: Thần Hộ mệnh
- Chương 67: Tái đột nhập
- Chương 68: Lời tiên tri
- Chương 69: Crookshanks và con chó đen
- Chương 70: Căn lều hét
- Chương 71: Sự thật
- Chương 72: Một câu chuyện dài. (1)
- Chương 73: Một câu chuyện dài. (2)
- Chương 74: Một câu chuyện dài. (3)
- Chương 75: Con chuột nhát chết
- Chương 76: Phán quyết dành cho Pettigrew
- Chương 77: Người sói biến hình
- Chương 78: "Vũ khí bí mật" của Hermione
- Chương 79: Bóng hình kẻ ẩn danh
- Chương 80: Kì thi cuối năm ba
- Chương 81: Thiếu
- Chương 82: Yêu thương
- Chương 83: Kẻ mang thù hận
- Chương 84: Khóa cảng
- Chương 85: Cúp Quidditch thế giới
- Chương 86: Khai màn
- Chương 87: Dấu hiệu Đen
- Chương 88: Thông báo đầu năm
- Chương 89: Lời nguyền không thể tha thứ
- Chương 90: Cuộc viếng thăm của các phái đoàn
- Chương 91: Chiếc Cốc Lửa
- Chương 92: Vị quán quân không ngờ đến
- Chương 93: Bài thi đầu tiên
- Chương 94: Dạ vũ giáng sinh
- Chương 95: Dưới đáy hồ
- Chương 96: Một nhân cách cao đẹp
- Chương 97: Ông Crouch hóa điên
- Chương 98: Lại một cơn mơ..
- Chương 99: Những phiên tòa
- Chương 100: Máu, thịt và xương
- Chương 101: Hồi sinh
- Chương 102: Kết nối
- Chương 103: "Lâu rồi không gặp"
- Chương 104: Làm rõ
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Quyết định lớn của Eric
- Chương 107
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Umbridge và buổi cấm túc
- Chương 110: "Thanh tra tối cao Hogwarts"
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đạo luật giáo dục số 24
- Chương 113: "weasley is our king"
- Chương 114: Trầm trọng
- Chương 115: Cuộc vượt ngục quy mô lớn
- Chương 116: Thiếu
- Chương 117: Cậu bạn Theodore Nott
- Chương 118: Trốn học
- Chương 119: Sự thật không ngờ đến
- Chương 120: Thiếu
- Chương 121: Huyền thoại nhà Weasley
- Chương 122: Anh bạn khổng lồ
- Chương 123: Càng lúc càng suy yếu
- Chương 124: Bộ Pháp thuật
- Chương 125: Cổng tò vò
- Chương 126: Quả cầu thủy tinh
- Chương 127: Thiếu
- Chương 128: Phơi bày
- Chương 129: Gánh nặng của Harry
- Chương 130: Lại bức thư cú
- Chương 131: Mất niềm tin
- Chương 132: Yên bình trong tăm tối
- Chương 133: Weasley Wizard Wheezes
- Chương 134: Câu lạc bộ Slug
- Chương 135: 1 Slughorn bị dày vò
- Chương 136: Bí ẩn của độc dược
- Chương 137: Người thay thế
- Chương 138: Lần theo quá khứ
- Chương 139: Katie Bell bị ám
- Chương 140: Cô nhi viện
- Chương 141: Tom nhí - Không hề đơn giản
- Chương 142: Cái tên Ron nhiều chuyện
- Chương 143: Vấn đề nảy sinh
- Chương 144: Sự trở lại bất ngờ
- Chương 145: Thiếu
- Chương 146: Gần như gục ngã
- Chương 147: Nhiệm vụ của Draco
- Chương 148: Percy hối lỗi
- Chương 149: Điều bọn họ giấu
- Chương 150: Độc và độc
- Chương 151: Tìm kiếm nguồn gốc
- Chương 152: Hai đoạn ký ức
- Chương 153: Trường Sinh Linh Giá
- Chương 154: Thành thật
- Chương 155: Theo dõi
- Chương 156: Sự lựa chọn đáng ngờ
- Chương 157: Thỉnh cầu của Voldemort
- Chương 158: Huyết lệ lại chảy
- Chương 159: Có ai đó trong phòng
- Chương 160: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 161: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 162: Phượng hoàng than khóc
- Chương 163: Hoa tình yêu
- Chương 164: Nhà
- Chương 165: Ngôi mộ trắng
- Chương 166: Thiếu
- Chương 167: Kế hoạch C
- Chương 168: Bảy Potter
- Chương 169: Sinh nhật thứ 17
- Chương 170: Di chúc của cụ Dumbledore
- Chương 171: Đám cưới tưng bừng
- Chương 172: Hỗn loạn
- Chương 173: Trở lại tổng hành dinh
- Chương 174: Căn phòng bị xáo trộn
- Chương 175: Câu chuyện của Kreacher
- Chương 176: R. A. B
- Chương 177: Chờ đợi
- Chương 178: Buổi ghé thăm của thầy Lupin
- Chương 179: Đứa con của người sói
- Chương 180: Đấu khẩu với thầy
- Chương 181: Tên trộm bẩn thỉu và mụ cóc già
- Chương 182: Ghé thăm Bộ Pháp thuật
- Chương 183: Bước đầu của thành công
- Chương 184: Xung đột khó tránh khỏi
- Chương 185: Được giải phóng
- Chương 186: Thiếu
- Chương 187: Chuyện kể về 3 anh em
- Chương 188: Bảo bối Tử thần
- Chương 189: Ngày Ron trở về
- Chương 190: Bộ não của cụ Dumbledore
- Chương 191: Phủ Malfoy
- Chương 192: Dobby cứu trợ
- Chương 193: Thiếu
- Chương 194: Thiếu
- Chương 195: Thiếu
- Chương 196: Thiếu
- Chương 197: Thiếu
- Chương 198: Thiếu
- Chương 199: Họp mặt
- Chương 200: Đại chiến Hogwarts
- Chương 201: Lời đề nghị của Voldemort
- Chương 202: Đũa phép
- Chương 203: Thời gian lắng đọng
- Chương 204: Bình minh rực cháy
- Chương 205: Thiếu
- Chương 206: Thiếu