Sáng Sớm Trầm Miên - Chương 29: Đi trước (3)
Chương trước- Chương 1: Tốt nghiệp
- Chương 2: Tốt nghiệp (2)
- Chương 3: Tốt nghiệp (3)
- Chương 4: Tốt nghiệp (4)
- Chương 5: Khởi hành (1)
- Chương 6: Khởi hành (2)
- Chương 7: Khởi hành (3)
- Chương 8: Khởi hành (4)
- Chương 9: Bất ngờ (1)
- Chương 10: Bất ngờ (2)
- Chương 11: Bất ngờ (3)
- Chương 12: Pháo đài (1)
- Chương 13: Pháo đài (2)
- Chương 14: Pháo đài (3)
- Chương 15: Trận chiến mở màn (1)
- Chương 16: Trận chiến mở màn (2)
- Chương 17: Trận chiến mở màn (3)
- Chương 18: Vỏ đạn (1)
- Chương 19: Vỏ đạn (2)
- Chương 20: Vỏ đạn (3)
- Chương 21: Phẫn nộ (1)
- Chương 22: Phẫn nộ (2)
- Chương 23: Phẫn nộ (3)
- Chương 24: Á Chủng (1)
- Chương 25: Á Chủng (2)
- Chương 26: Á Chủng (3)
- Chương 27: Đi trước (1)
- Chương 28: Đi trước (2)
- Chương 29: Đi trước (3)
- Chương 30: Tàn dư tinh thể (1)
- Chương 31: Tàn dư tinh thể (2)
- Chương 32: Tàn dư tinh thể (3)
- Chương 33: Luận công (1)
- Chương 34: Luận công (2)
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Kết thúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sáng Sớm Trầm Miên
Chương 29: Đi trước (3)
Vài phút sau, Kích điện dưới trạng thái phi hành từ không trung rơi xuống, Đường Trấn điều khiển cơ giáp hạ xuống địa điểm đã hẹn.
Nhưng khi hắn nhìn về phía hẻm núi đối diện chỉ có ba chiếc cơ giáp Kích điện, sắc mặt Đường Trấn chợt trở nên xanh trắng.
Hắn hậu tri hậu giác mà nhìn thoáng qua con trỏ định vị, run giọng hỏi: "...... Tiểu Khương đâu?"
Trong kênh đội ngũ, Joe cùng Eri đều bị dọa đến tê rần, căn bản không dám nói lời nào.
Lý Hữu Phương cắn chặt răng: "Cậu ấy......"
Ngay lúc này kênh thông tin lóe lên.
Đầu tiên là bên trong truyền đến âm thanh hỗn loạn, sau đó là tiếng mỉm cười của Khương Kiến Minh: "Ở cùng nhau sao? Tớ xem tọa độ định vị, hẳn là đã gặp nhau rồi, tình huống của Mạn Nhi thế nào rồi, có khỏe không."
Vốn dĩ cả người Đường Trấn đều căng chặt, lúc này vừa nghe thấy thanh âm của Khương Kiến Minh, liền lập tức nổ tung: "Khương Kiến Minh!! Cậu con mẹ nó ở đâu vậy!?"
"Còn có, định vị của cậu đâu? Sao tớ không tìm thấy tọa độ của cậu —— rốt cuộc là cậu ở đâu!?"
"Hử?"
Khương Kiến Minh ở phía đối diện trả lời vô cùng có lệ, mang điểm ý cười lười nhác, "Ba người bọn họ không nói gì với cậu sao?"
......
Đầu kia của hẻm núi bị chặn bởi đá.
Cơ giáp màu đen bị cơ giáp vùi lấp hơn một nửa, một bên bị hõm sâu xuống, dâng lên khói đen nhàn nhạt.
Khương Kiến Minh cố hết sức mà mở to mắt, tầm nhìn của cậu cũng mờ đi, cậu từ khe hở của cơ giáp nhìn thấy được bầu trời tuyết.
Trên màn hình khoang điều khiển có một vết nứt, giọng nói của trí não Seth Henry đã bị cậu tắt đi, chỉ có những hàng văn tự đang không ngừng chớp động.
〈 khẩn cấp, khẩn cấp! Độ tổn hại của cơ giáp 43%〉
〈M- kích điện 18 đã không cách nào khởi động bình thường 〉
〈 Mong chủ nhân nhanh chóng rời khỏi cơ giáp, mong chủ nhân nhanh chóng rời khỏi cơ giáp, gâu gâu......〉
Máu từ trên trán cậu chảy xuống, dọc theo xương trán một đường chảy xuống chiếc cằm tái nhợt.
Khương Kiến Minh nằm ngửa trong cơ giáp đã bị tàn phá, không thể động đậy —— cánh tay của Kích điện đã bị đứt gãy, ngăn chặn vai phải cậu.
Cậu mỉm cười nói chuyện: "Tớ thay đổi cơ giáp...... Cơ giáp Tuyết Cưu không trang bị hệ thống định vị của Ngân Bắc Đẩu, cậu đương nhiên nhìn không thấy."
Đường Trấn ở phía thông tin đối diện thở phào nhẹ nhõm.
Khương Kiến Minh dùng tay trái vặn cánh tay máy móc đang áp xuống, thử chút lực đạo.
Trong miệng lại như không có việc gì mà nói: "Tớ lưu lại quan sát một chút, xác định nó đã rời đi mới trở lại."
"Quan sát?" Đường Trấn phía đối diện bị tức đến bật cười, "Quan sát cái rắm! Khương Kiến Minh, cậu thật sự cho rằng mình rất có năng lực đúng không."
Bên ngoài hẻm núi, bốn cơ giáp Kích điện đứng thẳng bất động.
Đường Trấn vừa mới bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này nhịn không được bực nói: "Tớ nói này cậu có thể tự hiểu lấy mình được không, nói đến cùng, cậu chỉ là một Tàn tinh nhân, làm đến cuối cùng không phải cũng là người khác chùi đít cho cậu sao, cậu mau lăn trở về đây cho tớ!"
"Đường Trấn!"
Lý Hữu Phương nhịn không được kêu lên một tiếng, ánh mắt hắn nhìn xa xăm, yết hầu nghẹn ngào, "Cậu, cậu...... Cậu đừng nói nữa."
Đường Trấn hướng hắn trợn trắng mắt, hừ nói: "Thế nào, được Tiểu Khương cứu một lần, hiện tại bắt đầu che chở cậu ấy? Tôi nói cho cậu, chỉ cần cậu chơi thân với cậu ấy chút thôi, liền biết người này căn bản không khiến người bớt lo."
Lý Hữu Phương nói không ra lời, hai tay hắn run run.
Bên trong khoang điều khiển, trước mặt trên hiện lên ba câu, rõ ràng là từ kênh thông tin thu được tin tức từ xa:
〈 đi trước 〉
〈 đừng quay đầu lại 〉
〈 lần này ngoan ngoãn nghe lời tôi nói 〉
Lý Hữu Phương đột nhiên nhắm lại mắt —— hắn biết, giờ phút này trên màn hình Joe cùng Eri cũng đồng thời hiện lên tin tức.
Là Khương Kiến Minh...... Kêu bọn họ đừng quay đầu lại......
"Được rồi, Đường thiếu đừng nóng giận, tớ trở về ngay đây......!"
Khương Kiến Minh cắn răng dùng sức, ầm một tiếng, cánh tay cơ giáp đang đè lên rốt cuộc bị cậu đẩy xuống.
Trước mắt trở nên trống trải, cậu rốt cuộc nhìn thấy con nhện Á Chủng khổng lồ kia.
Nó hình như cũng bị đá đập xuống, trên người tăng thêm không ít thương tích. Nhưng âm thanh vừa rồi vẫn khiến nó quay đầu lại, lại là hai hàng mắt màu xanh lục kia.
Khương Kiến Minh hơi thở hổn hển, đè nặng giọng nói: "Các cậu giữ nguyên kế hoạch đi về phía trước, ít nhất là tiếp tục chạy thêm nửa giờ...... Tìm một nơi an toàn để hạ trại, tớ sẽ mau chóng tới gặp các cậu."
Đường Trấn: "Được rồi, nhưng cậu phải nhanh lên một chút."
Khương Kiến Minh "Ừ" một tiêng, tắt kênh thông tin.
Cậu cũng không hoảng loạn, ngược lại thập phần bình tĩnh.
Nhớ rõ mấy năm trước, khi Trần lão nguyên soái lôi kéo cậu nói chuyện từng nói qua một chuyện: chiến trường luôn thay đổi nhanh chóng, cho dù là một chỉ huy giỏi đến đâu, cũng không thể luôn đoán trước được mọi tình huống.
Cho nên, dù là tướng lĩnh hay thống soái, tố chất quan trọng nhất không phải là liệu sự như thần ——
Mà là, tùy cơ ứng biến.
Cậu thở hổn hển, cầm Tuyết Cưu đã bị gấp thành vòng tay. Còn may Tuyết Cưu vẫn còn dư thừa năng lượng, vấn đề không lớn.
Chỉ cần......
Hiện tại chỉ cần leo lên Tuyết Cưu...... Rồi bay đến bên kia hẻm núi......
"Khụ khụ...... Khụ......!"
Khương Kiến Minh đột nhiên bị nghẹn và ho dữ dội, các cơ quan nội tạng và xương của cậu đều bị đau nhói.
Đến lúc này, thân thể cậu đã không chịu nổi nữa.
Quá mệt mỏi...... Cũng quá đau.
Từng trận đau không phải ngoại thương, mà là lục phủ ngũ tạng.
Khương Kiến Minh đau đến nhịn không co thân thể lại, đôi mắt đen của cậu phủ đầy nước mắt sinh lý, một vài giọt máu cậu ho ra rơi xuống chiếc vòng bạc..
Lớp tuyết trắng như lông ngỗng như cuộn xoáy vào tâm trí cậu, một khoảng trắng bao la.
Như thể thổi bay hết đau đớn và mệt mỏi, Khương Kiến Minh hơi thất thần.
Cậu chậm rãi hô hấp, rồi nhìn chằm chằm vết máu dính ở vòng tay Tuyết Cưu, lại nhìn Á Chủng khổng lồ cách đó không xa.
Bỗng nhiên.
Một ý niệm kỳ quái xuất hiện trong đầu cậu.
Kỳ quái, chính mình vì cái gì......
Bỗng nhiên ký ức hỗn loạn.
Một giọng nói trong trẻo của đứa trẻ, ở một thời gian xa xăm vang lên.
"Vì cái gì......"
......
Ngoài cửa sổ là vũ trụ bao la, là một tinh cầu lớn có màu tím, nơi đây chính là Tinh Thành Tử Ti Trù của tinh hệ thứ hai, là tinh cầu mậu thương quan trọng nhất của đế quốc.
Ben trong kho hàng của tinh hạm dân dụng, thiếu niên tóc đen khép quyển sách trong tay lại, nghiêng đầu, con ngươi trong trẻo: "Tại sao phải chạy trốn?"
......
Tuyết lớn, khắp nơi đều là gió tuyết thổi qua.
Khương Kiến Minh ngơ ngẩn nằm ngửa trong chiếc cơ giáp bị hỏng, cậu dường như cảm nhận được hơi ấm từ chiếc nhẫn treo trên cổ.
Bóng đêm buông xuống, con Nhện Á Chủng khổng lồ điều khiển bốn cái chân chạy vọt tới, cái miệng của nó đang khép mở chuẩn bị tiếp tục phun tơ.
Khương Kiến Minh gắt gao nắm chặt Tuyết Cưu, hô hấp dần trở nên khó khăn, trước mắt đen kịt, trái tim đập vô cùng nhanh.
Lại không đi...... Liền không kịp......
Nhưng, việc này rất kỳ quái.
Nói đến cùng, tại sao cậu phải đi chứ?
Đối với Á Chủng cấp B đột nhiên xuất hiện này, nếu không dùng để huấn luyện thì không phải là quá phí rồi sao, Bối Mạn Nhi đã bị chặt đứt đùi phải, chính cậu cũng mệt mỏi như vậy, còn đau thành bộ dạng dở sống dở chết này.
M- kích điện 18 bị tổn hại, nguồn năng lương của Tuyết Cưu cùng vũ khí mới cũng sắp hao hết rồi, còn có các loại thuốc và thuốc an thần......
Bọn họ một đường chiến đấu hăng hái phá vòng vây đến tận đây, cũng thành công làm cho con Á Chủng này chảy máu cả một đường.
Hiện tại các đồng đội bình an rời đi, không còn phải lo lắng nữa.
Cậu vì cái gì ——
Trong ký ức vừa lóe qua, thiếu niên ngồi trong chiến hạm dân dụng...... Khương Kiến Minh 13 tuổi tò mò chống cằm, mỉm cười đặt câu hỏi:
"Tại sao không giết hết kẻ địch?"
Đồng tử Khương Kiến Minh nhẹ nhàng co rụt lại.
Ngay lập tức, tơ nhện phun ra đánh gãy ký ức cũ!
Có tiếng kim loại va chạm lanh lảnh vang lên, ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện, cơ giáp Tuyết Cưu cuối cùng cũng được mở ra, đôi cánh trắng như một tấm khiên chắn ngang tơ nhện của Á Chủng.
Khương Kiến Minh ngã vào ghế điều khiển!
Trong lúc bối rối, cậu dường như trở về lúc còn nhỏ khi ở Tinh Thành Tử Ti Trù, thấy được bóng dáng cha nuôi kéo hành lý đi ra cửa.
Là người dạy cậu biết đọc biết viết, dạy cậu đánh súng chơi cơ giáp, là người mặc tạp dề nấu đồ ăn, vui tươi hớn hở nuôi cậu lớn lên...
Là người đều tiên hứa với cậu sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, là ba ba của cậu.
Nhưng cuối cùng vì hiệu lệnh đi Viễn Tinh Tế, mà vĩnh viễn chôn thân ở biển sao.
〈 khẩn cấp, khẩn cấp, cơ giáp tổn hại 4%......10%! 〉
Càng ngày càng nhiều tơ nhện dính lên cơ giáp, Tuyết Cưu giống như một con chim bị nhốt trong tơ nhện, treo lơ lửng trên vách núi!
〈Á Chủng cấp B đang nhanh chóng tiếp cận, nhanh chóng hành đồng, nhanh chóng hành động. 〉
Con nhện Á Chủng kêu lên, nó không ngừng phun ra nọc độc cùng tơ nhện màu trắng, đem cơ giáp vây càng chặt, cho đến khi nó nhấc bổng con chim bồ câu tuyết lên giữa không trung.
〈Phát hiện dấu hiệu sinh mệnh của người điều khiển đang giảm xuống mức an toàn, mời lập tức tiền khoang điều khiển để trị liệu! 〉
〈 gâu gâu...... Gâu gâu! 〉
Khương Kiến Minh nằm trong khoang điều khiển đang phát ánh sáng đỏ, cậu quá suy yếu, cả người đều không cách nào khống chế mà phát run, đã không có cách nào giữ chặt cần điều khiển.
Nhưng trong tay cậu nắm một quả lựu đạn màu đen, đó là một quả bom nổ hạt tinh thể mà cậu đã lấy ra từ túi chiến đấu bên cạnh trong vài giây cuối cùng trước khi bồ câu tuyết triển khai.
"Khụ...... Khụ khụ......"
Thân thể càng đau, càng nhiều máu từ khóe môi ào ạt chảy ra.
Giờ khắc này, ánh mắt Khương Kiến Minh không có tiêu cự, dường như cậu lại thấy được bóng dáng Ryan lúc rời đi.
Mái tóc dài bạch kim tung bay, hoàng tử nhìn lại lần cuối rồi từ từ biến mất vào vũ trụ thăm thẳm tăm tối.
Đây là người thứ hai trong cuộc đời cậu, hứa sẽ mãi mãi đồng hành cùng cậu.
Nhưng ba năm trước đã chia tay với cậu......
Tiểu điện hạ của cậu lựa chọn như vậy?
Ba ba cậu năm đó cũng như vậy sao?
Biết rõ cường địch ngay trước mặt, chỉ cần quay đầu lại, chỉ cần quay đầu rút lu, phía sau chính là ngôi nhà vô cùng an toàn, là có người đang chờ đón chiến giả trở về.
Nhưng nhìn vào lịch sử hàng ngàn năm vấp ngã của nền văn minh nhân loại, bất kể khi nào và ở đâu, sẽ luôn có một số linh hồn bướng bỉnh——
—— tiếp tục chọn con đường đẫm máu.
Giữa các vách đá phía trước hẻm núi, mạng nhện đã bất ngờ thành hình.
Con nhện Á Chủng khổng lồ nhanh chóng hướng về M- Tuyết Cưu không cách nào nhúc nhích, hướng về vị trí khoang điều khiển, phụt lên tơ nhện cuối cùng.
Tơ nhện sẽ dần ăn mòn kim loại cứng rắn, ngay sau đó, phần miệng cứng của nó sẽ cắn mở cửa buồng lái, kéo người lái ra ngoài.
Đầu tiên nó sẽ hút bộ não ngon lành ra trước, sau đó phun ra dịch tiêu hóa, đem nhân loại nhỏ bé này ăn mòn thành thịt nát, rồi lại nuốt vào trong bụng, ăn no nê.
"......"
Khương Kiến Minh cắn răng, cậu rưng rưng cười khẽ.
Kỳ thật cậu chưa từng thật sự oán hận vì Ryan chết, chỉ có điều là không thể bình tĩnh lại ——
Cậu thấp giọng nói: "...... Sao anh không đưa em theo, cứ bắt ém cố sức đuổi theo."
Anh hẳn phải nên biết, em và anh là người giống nhau.
Sau đó.
Mạng nhện trên người Tuyết Cưu biến mất.
Không...... Cũng không phải biến mất, mà là cơ giáp bị cưỡng chế thu thành hình thái gấp.
Sợi tơ nhện ở giữa mất đi vật thể trói buộc, lập tức mềm nhũn treo lơ lửng, hóa thành một quả cầu đung đưa trong gió.
Khương Kiến Minh rơi xuống.
Gió lạnh hòa cùng hàng vạn bông tuyết từ sau lưng như sóng biển thổi tới.
Cậu nhìn thấy những sợi tơ nhện trắng vắt ngang qua bầu trời, lần lượt lướt qua xung quanh cậu.
Đó là......
Đó là xiềng xích vận mệnh muốn trói buộc ở trên người cậu sao?
Cậu còn thấy được hàm dưới của con nhện Á Chủng, mỗi một sợi lông tơ, thậm chí từng nếp gấp mai đều rõ rành mạch.
Như vậy, khiến cho tất cả những thứ này đểu hủy diệt đi.
Một tiếng vang nhỏ, Khương Kiến Minh ở giữa không trung kéo vòng an toàn của quả bom và ném nó vào kẻ thù đang ở gần.
Cậu không dùng quá nhiều lực, bởi vì cậu không còn sức nữa.
Nhưng vì khoảng cách đã đủ gần, cậu lấy chính mình làm mồi hấp dẫn con Á Chủng tới trình độ mặt đối mặt, hiện tại cho dù để cho một đứa nhỏ ném tới, cũng không cách nào ném lếch.
Quả bom nổ mạnh quả nhiên dừng ở trên bụng con nhện Á Chủng, có ánh sáng chợt lóe lên.
Ngay sau đó, quả cầu lửa màu đỏ tươi nhanh chóng lan rộng.
Quả cầu bao vây con nhện Á Chủng. Sóng nhiệt do nổ mạnh, nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán.
Khương Kiến Minh lẳng lặng nhìn sóng nhiệt hướng chính mình đánh úp tới.
Trong lòng cậu lại một mảnh an bình.
Sẽ không chết, nhiều nhất chỉ là trọng thương.
Đả thương địch 1000 tự tổn hại 800, vậy cũng đáng.
Cho đến khi trong tầm nhìn, vô số chân tinh màu vàng đỏ đâm ra từ không trung, chặn đà lao tới trước mặt cậu.
"!?"
———— Bùm!!!
Tiêng nổ lớn làm chấn động sơn cốc khoan thai tới muộn.
Phanh! Thân thể đang rơi xuống của Khương Kiến Minh được Thật tinh đỡ lấy chắn vào giữa, sau đó mới dừng ở vùng đất núi lạnh băng.
Cậu kêu lên một tiếng, cho dù lúc rơi xuống đã được đỡ lấy bảy tám phần, nhưng lục phủ ngũ tạng vẫn chịu một trận đau nhức.
Khương Kiến Minh lại bất chấp tất cả, ngẩng đầu lên.
Màn đêm dường như cũng đã ngưng đọng, khu vực bên ngoài hẻm núi đã thay đổi diện mạo..
Khói và lửa dày đặc phủ lên khắp nơi trên mặt đất cháy sém, tứ chi của những con nhện khổng lồ từ trên trời rơi xuống, máu tuôn như mưa.
Gió mạnh mang theo mù khét, mùi máu tươi và mùi hôi thối......
Nếu mười tám tầng Địa Ngục được mô tả trong thần học phương Đông của hành tinh xanh xa xưa thực sự tồn tại, có lẽ cũng không so được với cảnh tượng trước mắt.
Nhưng mà, ngay trong cái thảm cảnh này, lại xuất hiện một thân ảnh cao dài.
Garcia ngoái đầu nhìn lại ánh lửa, ngọn gió hỗn loạn thổi bay mái tóc dài màu bạch kim của y, vẫn là đôi mắt lạnh lùng màu ngọc lục bảo lay động tâm hồn.
Tại một thời điểm đó, một chiếc máy bay đen kịt lơ lửng trên bầu trời, chắn ngang những ô uế bẩn thỉ cho hoàng tử điện hạ.
Bên trong máu và thi thể của con nhện, y như một vị thần sa ngã.
Tác giả có lời muốn nói: "Bình ( từ) bình ( nhỏ) vô ( liền) kỳ ( tàn nhẫn)"
Tiểu điện hạ tới sớm không bằng tới đúng lúc, công huân giết Á Chủng đều để cho Khương Khương, mà y chỉ có thể làm anh hùng xuất hiện cứu lấy mỹ nhân yếu đuối *1
Nhưng khi hắn nhìn về phía hẻm núi đối diện chỉ có ba chiếc cơ giáp Kích điện, sắc mặt Đường Trấn chợt trở nên xanh trắng.
Hắn hậu tri hậu giác mà nhìn thoáng qua con trỏ định vị, run giọng hỏi: "...... Tiểu Khương đâu?"
Trong kênh đội ngũ, Joe cùng Eri đều bị dọa đến tê rần, căn bản không dám nói lời nào.
Lý Hữu Phương cắn chặt răng: "Cậu ấy......"
Ngay lúc này kênh thông tin lóe lên.
Đầu tiên là bên trong truyền đến âm thanh hỗn loạn, sau đó là tiếng mỉm cười của Khương Kiến Minh: "Ở cùng nhau sao? Tớ xem tọa độ định vị, hẳn là đã gặp nhau rồi, tình huống của Mạn Nhi thế nào rồi, có khỏe không."
Vốn dĩ cả người Đường Trấn đều căng chặt, lúc này vừa nghe thấy thanh âm của Khương Kiến Minh, liền lập tức nổ tung: "Khương Kiến Minh!! Cậu con mẹ nó ở đâu vậy!?"
"Còn có, định vị của cậu đâu? Sao tớ không tìm thấy tọa độ của cậu —— rốt cuộc là cậu ở đâu!?"
"Hử?"
Khương Kiến Minh ở phía đối diện trả lời vô cùng có lệ, mang điểm ý cười lười nhác, "Ba người bọn họ không nói gì với cậu sao?"
......
Đầu kia của hẻm núi bị chặn bởi đá.
Cơ giáp màu đen bị cơ giáp vùi lấp hơn một nửa, một bên bị hõm sâu xuống, dâng lên khói đen nhàn nhạt.
Khương Kiến Minh cố hết sức mà mở to mắt, tầm nhìn của cậu cũng mờ đi, cậu từ khe hở của cơ giáp nhìn thấy được bầu trời tuyết.
Trên màn hình khoang điều khiển có một vết nứt, giọng nói của trí não Seth Henry đã bị cậu tắt đi, chỉ có những hàng văn tự đang không ngừng chớp động.
〈 khẩn cấp, khẩn cấp! Độ tổn hại của cơ giáp 43%〉
〈M- kích điện 18 đã không cách nào khởi động bình thường 〉
〈 Mong chủ nhân nhanh chóng rời khỏi cơ giáp, mong chủ nhân nhanh chóng rời khỏi cơ giáp, gâu gâu......〉
Máu từ trên trán cậu chảy xuống, dọc theo xương trán một đường chảy xuống chiếc cằm tái nhợt.
Khương Kiến Minh nằm ngửa trong cơ giáp đã bị tàn phá, không thể động đậy —— cánh tay của Kích điện đã bị đứt gãy, ngăn chặn vai phải cậu.
Cậu mỉm cười nói chuyện: "Tớ thay đổi cơ giáp...... Cơ giáp Tuyết Cưu không trang bị hệ thống định vị của Ngân Bắc Đẩu, cậu đương nhiên nhìn không thấy."
Đường Trấn ở phía thông tin đối diện thở phào nhẹ nhõm.
Khương Kiến Minh dùng tay trái vặn cánh tay máy móc đang áp xuống, thử chút lực đạo.
Trong miệng lại như không có việc gì mà nói: "Tớ lưu lại quan sát một chút, xác định nó đã rời đi mới trở lại."
"Quan sát?" Đường Trấn phía đối diện bị tức đến bật cười, "Quan sát cái rắm! Khương Kiến Minh, cậu thật sự cho rằng mình rất có năng lực đúng không."
Bên ngoài hẻm núi, bốn cơ giáp Kích điện đứng thẳng bất động.
Đường Trấn vừa mới bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này nhịn không được bực nói: "Tớ nói này cậu có thể tự hiểu lấy mình được không, nói đến cùng, cậu chỉ là một Tàn tinh nhân, làm đến cuối cùng không phải cũng là người khác chùi đít cho cậu sao, cậu mau lăn trở về đây cho tớ!"
"Đường Trấn!"
Lý Hữu Phương nhịn không được kêu lên một tiếng, ánh mắt hắn nhìn xa xăm, yết hầu nghẹn ngào, "Cậu, cậu...... Cậu đừng nói nữa."
Đường Trấn hướng hắn trợn trắng mắt, hừ nói: "Thế nào, được Tiểu Khương cứu một lần, hiện tại bắt đầu che chở cậu ấy? Tôi nói cho cậu, chỉ cần cậu chơi thân với cậu ấy chút thôi, liền biết người này căn bản không khiến người bớt lo."
Lý Hữu Phương nói không ra lời, hai tay hắn run run.
Bên trong khoang điều khiển, trước mặt trên hiện lên ba câu, rõ ràng là từ kênh thông tin thu được tin tức từ xa:
〈 đi trước 〉
〈 đừng quay đầu lại 〉
〈 lần này ngoan ngoãn nghe lời tôi nói 〉
Lý Hữu Phương đột nhiên nhắm lại mắt —— hắn biết, giờ phút này trên màn hình Joe cùng Eri cũng đồng thời hiện lên tin tức.
Là Khương Kiến Minh...... Kêu bọn họ đừng quay đầu lại......
"Được rồi, Đường thiếu đừng nóng giận, tớ trở về ngay đây......!"
Khương Kiến Minh cắn răng dùng sức, ầm một tiếng, cánh tay cơ giáp đang đè lên rốt cuộc bị cậu đẩy xuống.
Trước mắt trở nên trống trải, cậu rốt cuộc nhìn thấy con nhện Á Chủng khổng lồ kia.
Nó hình như cũng bị đá đập xuống, trên người tăng thêm không ít thương tích. Nhưng âm thanh vừa rồi vẫn khiến nó quay đầu lại, lại là hai hàng mắt màu xanh lục kia.
Khương Kiến Minh hơi thở hổn hển, đè nặng giọng nói: "Các cậu giữ nguyên kế hoạch đi về phía trước, ít nhất là tiếp tục chạy thêm nửa giờ...... Tìm một nơi an toàn để hạ trại, tớ sẽ mau chóng tới gặp các cậu."
Đường Trấn: "Được rồi, nhưng cậu phải nhanh lên một chút."
Khương Kiến Minh "Ừ" một tiêng, tắt kênh thông tin.
Cậu cũng không hoảng loạn, ngược lại thập phần bình tĩnh.
Nhớ rõ mấy năm trước, khi Trần lão nguyên soái lôi kéo cậu nói chuyện từng nói qua một chuyện: chiến trường luôn thay đổi nhanh chóng, cho dù là một chỉ huy giỏi đến đâu, cũng không thể luôn đoán trước được mọi tình huống.
Cho nên, dù là tướng lĩnh hay thống soái, tố chất quan trọng nhất không phải là liệu sự như thần ——
Mà là, tùy cơ ứng biến.
Cậu thở hổn hển, cầm Tuyết Cưu đã bị gấp thành vòng tay. Còn may Tuyết Cưu vẫn còn dư thừa năng lượng, vấn đề không lớn.
Chỉ cần......
Hiện tại chỉ cần leo lên Tuyết Cưu...... Rồi bay đến bên kia hẻm núi......
"Khụ khụ...... Khụ......!"
Khương Kiến Minh đột nhiên bị nghẹn và ho dữ dội, các cơ quan nội tạng và xương của cậu đều bị đau nhói.
Đến lúc này, thân thể cậu đã không chịu nổi nữa.
Quá mệt mỏi...... Cũng quá đau.
Từng trận đau không phải ngoại thương, mà là lục phủ ngũ tạng.
Khương Kiến Minh đau đến nhịn không co thân thể lại, đôi mắt đen của cậu phủ đầy nước mắt sinh lý, một vài giọt máu cậu ho ra rơi xuống chiếc vòng bạc..
Lớp tuyết trắng như lông ngỗng như cuộn xoáy vào tâm trí cậu, một khoảng trắng bao la.
Như thể thổi bay hết đau đớn và mệt mỏi, Khương Kiến Minh hơi thất thần.
Cậu chậm rãi hô hấp, rồi nhìn chằm chằm vết máu dính ở vòng tay Tuyết Cưu, lại nhìn Á Chủng khổng lồ cách đó không xa.
Bỗng nhiên.
Một ý niệm kỳ quái xuất hiện trong đầu cậu.
Kỳ quái, chính mình vì cái gì......
Bỗng nhiên ký ức hỗn loạn.
Một giọng nói trong trẻo của đứa trẻ, ở một thời gian xa xăm vang lên.
"Vì cái gì......"
......
Ngoài cửa sổ là vũ trụ bao la, là một tinh cầu lớn có màu tím, nơi đây chính là Tinh Thành Tử Ti Trù của tinh hệ thứ hai, là tinh cầu mậu thương quan trọng nhất của đế quốc.
Ben trong kho hàng của tinh hạm dân dụng, thiếu niên tóc đen khép quyển sách trong tay lại, nghiêng đầu, con ngươi trong trẻo: "Tại sao phải chạy trốn?"
......
Tuyết lớn, khắp nơi đều là gió tuyết thổi qua.
Khương Kiến Minh ngơ ngẩn nằm ngửa trong chiếc cơ giáp bị hỏng, cậu dường như cảm nhận được hơi ấm từ chiếc nhẫn treo trên cổ.
Bóng đêm buông xuống, con Nhện Á Chủng khổng lồ điều khiển bốn cái chân chạy vọt tới, cái miệng của nó đang khép mở chuẩn bị tiếp tục phun tơ.
Khương Kiến Minh gắt gao nắm chặt Tuyết Cưu, hô hấp dần trở nên khó khăn, trước mắt đen kịt, trái tim đập vô cùng nhanh.
Lại không đi...... Liền không kịp......
Nhưng, việc này rất kỳ quái.
Nói đến cùng, tại sao cậu phải đi chứ?
Đối với Á Chủng cấp B đột nhiên xuất hiện này, nếu không dùng để huấn luyện thì không phải là quá phí rồi sao, Bối Mạn Nhi đã bị chặt đứt đùi phải, chính cậu cũng mệt mỏi như vậy, còn đau thành bộ dạng dở sống dở chết này.
M- kích điện 18 bị tổn hại, nguồn năng lương của Tuyết Cưu cùng vũ khí mới cũng sắp hao hết rồi, còn có các loại thuốc và thuốc an thần......
Bọn họ một đường chiến đấu hăng hái phá vòng vây đến tận đây, cũng thành công làm cho con Á Chủng này chảy máu cả một đường.
Hiện tại các đồng đội bình an rời đi, không còn phải lo lắng nữa.
Cậu vì cái gì ——
Trong ký ức vừa lóe qua, thiếu niên ngồi trong chiến hạm dân dụng...... Khương Kiến Minh 13 tuổi tò mò chống cằm, mỉm cười đặt câu hỏi:
"Tại sao không giết hết kẻ địch?"
Đồng tử Khương Kiến Minh nhẹ nhàng co rụt lại.
Ngay lập tức, tơ nhện phun ra đánh gãy ký ức cũ!
Có tiếng kim loại va chạm lanh lảnh vang lên, ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện, cơ giáp Tuyết Cưu cuối cùng cũng được mở ra, đôi cánh trắng như một tấm khiên chắn ngang tơ nhện của Á Chủng.
Khương Kiến Minh ngã vào ghế điều khiển!
Trong lúc bối rối, cậu dường như trở về lúc còn nhỏ khi ở Tinh Thành Tử Ti Trù, thấy được bóng dáng cha nuôi kéo hành lý đi ra cửa.
Là người dạy cậu biết đọc biết viết, dạy cậu đánh súng chơi cơ giáp, là người mặc tạp dề nấu đồ ăn, vui tươi hớn hở nuôi cậu lớn lên...
Là người đều tiên hứa với cậu sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, là ba ba của cậu.
Nhưng cuối cùng vì hiệu lệnh đi Viễn Tinh Tế, mà vĩnh viễn chôn thân ở biển sao.
〈 khẩn cấp, khẩn cấp, cơ giáp tổn hại 4%......10%! 〉
Càng ngày càng nhiều tơ nhện dính lên cơ giáp, Tuyết Cưu giống như một con chim bị nhốt trong tơ nhện, treo lơ lửng trên vách núi!
〈Á Chủng cấp B đang nhanh chóng tiếp cận, nhanh chóng hành đồng, nhanh chóng hành động. 〉
Con nhện Á Chủng kêu lên, nó không ngừng phun ra nọc độc cùng tơ nhện màu trắng, đem cơ giáp vây càng chặt, cho đến khi nó nhấc bổng con chim bồ câu tuyết lên giữa không trung.
〈Phát hiện dấu hiệu sinh mệnh của người điều khiển đang giảm xuống mức an toàn, mời lập tức tiền khoang điều khiển để trị liệu! 〉
〈 gâu gâu...... Gâu gâu! 〉
Khương Kiến Minh nằm trong khoang điều khiển đang phát ánh sáng đỏ, cậu quá suy yếu, cả người đều không cách nào khống chế mà phát run, đã không có cách nào giữ chặt cần điều khiển.
Nhưng trong tay cậu nắm một quả lựu đạn màu đen, đó là một quả bom nổ hạt tinh thể mà cậu đã lấy ra từ túi chiến đấu bên cạnh trong vài giây cuối cùng trước khi bồ câu tuyết triển khai.
"Khụ...... Khụ khụ......"
Thân thể càng đau, càng nhiều máu từ khóe môi ào ạt chảy ra.
Giờ khắc này, ánh mắt Khương Kiến Minh không có tiêu cự, dường như cậu lại thấy được bóng dáng Ryan lúc rời đi.
Mái tóc dài bạch kim tung bay, hoàng tử nhìn lại lần cuối rồi từ từ biến mất vào vũ trụ thăm thẳm tăm tối.
Đây là người thứ hai trong cuộc đời cậu, hứa sẽ mãi mãi đồng hành cùng cậu.
Nhưng ba năm trước đã chia tay với cậu......
Tiểu điện hạ của cậu lựa chọn như vậy?
Ba ba cậu năm đó cũng như vậy sao?
Biết rõ cường địch ngay trước mặt, chỉ cần quay đầu lại, chỉ cần quay đầu rút lu, phía sau chính là ngôi nhà vô cùng an toàn, là có người đang chờ đón chiến giả trở về.
Nhưng nhìn vào lịch sử hàng ngàn năm vấp ngã của nền văn minh nhân loại, bất kể khi nào và ở đâu, sẽ luôn có một số linh hồn bướng bỉnh——
—— tiếp tục chọn con đường đẫm máu.
Giữa các vách đá phía trước hẻm núi, mạng nhện đã bất ngờ thành hình.
Con nhện Á Chủng khổng lồ nhanh chóng hướng về M- Tuyết Cưu không cách nào nhúc nhích, hướng về vị trí khoang điều khiển, phụt lên tơ nhện cuối cùng.
Tơ nhện sẽ dần ăn mòn kim loại cứng rắn, ngay sau đó, phần miệng cứng của nó sẽ cắn mở cửa buồng lái, kéo người lái ra ngoài.
Đầu tiên nó sẽ hút bộ não ngon lành ra trước, sau đó phun ra dịch tiêu hóa, đem nhân loại nhỏ bé này ăn mòn thành thịt nát, rồi lại nuốt vào trong bụng, ăn no nê.
"......"
Khương Kiến Minh cắn răng, cậu rưng rưng cười khẽ.
Kỳ thật cậu chưa từng thật sự oán hận vì Ryan chết, chỉ có điều là không thể bình tĩnh lại ——
Cậu thấp giọng nói: "...... Sao anh không đưa em theo, cứ bắt ém cố sức đuổi theo."
Anh hẳn phải nên biết, em và anh là người giống nhau.
Sau đó.
Mạng nhện trên người Tuyết Cưu biến mất.
Không...... Cũng không phải biến mất, mà là cơ giáp bị cưỡng chế thu thành hình thái gấp.
Sợi tơ nhện ở giữa mất đi vật thể trói buộc, lập tức mềm nhũn treo lơ lửng, hóa thành một quả cầu đung đưa trong gió.
Khương Kiến Minh rơi xuống.
Gió lạnh hòa cùng hàng vạn bông tuyết từ sau lưng như sóng biển thổi tới.
Cậu nhìn thấy những sợi tơ nhện trắng vắt ngang qua bầu trời, lần lượt lướt qua xung quanh cậu.
Đó là......
Đó là xiềng xích vận mệnh muốn trói buộc ở trên người cậu sao?
Cậu còn thấy được hàm dưới của con nhện Á Chủng, mỗi một sợi lông tơ, thậm chí từng nếp gấp mai đều rõ rành mạch.
Như vậy, khiến cho tất cả những thứ này đểu hủy diệt đi.
Một tiếng vang nhỏ, Khương Kiến Minh ở giữa không trung kéo vòng an toàn của quả bom và ném nó vào kẻ thù đang ở gần.
Cậu không dùng quá nhiều lực, bởi vì cậu không còn sức nữa.
Nhưng vì khoảng cách đã đủ gần, cậu lấy chính mình làm mồi hấp dẫn con Á Chủng tới trình độ mặt đối mặt, hiện tại cho dù để cho một đứa nhỏ ném tới, cũng không cách nào ném lếch.
Quả bom nổ mạnh quả nhiên dừng ở trên bụng con nhện Á Chủng, có ánh sáng chợt lóe lên.
Ngay sau đó, quả cầu lửa màu đỏ tươi nhanh chóng lan rộng.
Quả cầu bao vây con nhện Á Chủng. Sóng nhiệt do nổ mạnh, nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán.
Khương Kiến Minh lẳng lặng nhìn sóng nhiệt hướng chính mình đánh úp tới.
Trong lòng cậu lại một mảnh an bình.
Sẽ không chết, nhiều nhất chỉ là trọng thương.
Đả thương địch 1000 tự tổn hại 800, vậy cũng đáng.
Cho đến khi trong tầm nhìn, vô số chân tinh màu vàng đỏ đâm ra từ không trung, chặn đà lao tới trước mặt cậu.
"!?"
———— Bùm!!!
Tiêng nổ lớn làm chấn động sơn cốc khoan thai tới muộn.
Phanh! Thân thể đang rơi xuống của Khương Kiến Minh được Thật tinh đỡ lấy chắn vào giữa, sau đó mới dừng ở vùng đất núi lạnh băng.
Cậu kêu lên một tiếng, cho dù lúc rơi xuống đã được đỡ lấy bảy tám phần, nhưng lục phủ ngũ tạng vẫn chịu một trận đau nhức.
Khương Kiến Minh lại bất chấp tất cả, ngẩng đầu lên.
Màn đêm dường như cũng đã ngưng đọng, khu vực bên ngoài hẻm núi đã thay đổi diện mạo..
Khói và lửa dày đặc phủ lên khắp nơi trên mặt đất cháy sém, tứ chi của những con nhện khổng lồ từ trên trời rơi xuống, máu tuôn như mưa.
Gió mạnh mang theo mù khét, mùi máu tươi và mùi hôi thối......
Nếu mười tám tầng Địa Ngục được mô tả trong thần học phương Đông của hành tinh xanh xa xưa thực sự tồn tại, có lẽ cũng không so được với cảnh tượng trước mắt.
Nhưng mà, ngay trong cái thảm cảnh này, lại xuất hiện một thân ảnh cao dài.
Garcia ngoái đầu nhìn lại ánh lửa, ngọn gió hỗn loạn thổi bay mái tóc dài màu bạch kim của y, vẫn là đôi mắt lạnh lùng màu ngọc lục bảo lay động tâm hồn.
Tại một thời điểm đó, một chiếc máy bay đen kịt lơ lửng trên bầu trời, chắn ngang những ô uế bẩn thỉ cho hoàng tử điện hạ.
Bên trong máu và thi thể của con nhện, y như một vị thần sa ngã.
Tác giả có lời muốn nói: "Bình ( từ) bình ( nhỏ) vô ( liền) kỳ ( tàn nhẫn)"
Tiểu điện hạ tới sớm không bằng tới đúng lúc, công huân giết Á Chủng đều để cho Khương Khương, mà y chỉ có thể làm anh hùng xuất hiện cứu lấy mỹ nhân yếu đuối *1
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tốt nghiệp
- Chương 2: Tốt nghiệp (2)
- Chương 3: Tốt nghiệp (3)
- Chương 4: Tốt nghiệp (4)
- Chương 5: Khởi hành (1)
- Chương 6: Khởi hành (2)
- Chương 7: Khởi hành (3)
- Chương 8: Khởi hành (4)
- Chương 9: Bất ngờ (1)
- Chương 10: Bất ngờ (2)
- Chương 11: Bất ngờ (3)
- Chương 12: Pháo đài (1)
- Chương 13: Pháo đài (2)
- Chương 14: Pháo đài (3)
- Chương 15: Trận chiến mở màn (1)
- Chương 16: Trận chiến mở màn (2)
- Chương 17: Trận chiến mở màn (3)
- Chương 18: Vỏ đạn (1)
- Chương 19: Vỏ đạn (2)
- Chương 20: Vỏ đạn (3)
- Chương 21: Phẫn nộ (1)
- Chương 22: Phẫn nộ (2)
- Chương 23: Phẫn nộ (3)
- Chương 24: Á Chủng (1)
- Chương 25: Á Chủng (2)
- Chương 26: Á Chủng (3)
- Chương 27: Đi trước (1)
- Chương 28: Đi trước (2)
- Chương 29: Đi trước (3)
- Chương 30: Tàn dư tinh thể (1)
- Chương 31: Tàn dư tinh thể (2)
- Chương 32: Tàn dư tinh thể (3)
- Chương 33: Luận công (1)
- Chương 34: Luận công (2)
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Kết thúc