Thứ Nữ Hữu Độc - Chương 95-2
Chương trước- Chương 1: Lãnh cung phế hậu
- Chương 2: Thứ nữ bị vứt bỏ
- Chương 3: Cơm canh đạm bạc
- Chương 4: Xử lý Lưu thị
- Chương 5: Heo chạy hết rồi
- Chương 6: Gặp lại cố nhân
- Chương 7: Quay về Lí phủ
- Chương 8: Mẫu từ nữ hiếu
- Chương 9: Hoa cỏ vây quanh
- Chương 10: Đại tỷ Lí Trường Nhạc
- Chương 11: Trừng phạt nhẹ cảnh cáo
- Chương 12: Kỹ thuật pha trà
- Chương 13: Mượn lực đánh trả
- Chương 14: Mẹ cả nhỏ máu
- Chương 15: Thiết kế bẫy
- Chương 16: Nhẫn tâm tuyệt tình
- Chương 17: Giết người diệt khẩu
- Chương 18: Che giấu lẫn nhau
- Chương 19: Mệnh khắc tinh
- Chương 20: Dung nhan bị huỷ
- Chương 21: Đều đang diễn trò
- Chương 22: Lửa cháy đổ thêm dầu
- Chương 23: Mèo con Uyên Ương
- Chương 24: Tơ lụa đều huỷ
- Chương 25: Ai mới là con hát
- Chương 26: Làm các ngươi nghẹn chết
- Chương 27: Thù hận đã sâu
- Chương 28: Lãng tử giữa hoa
- Chương 29: Thư mời trong mưa
- Chương 30: Ra sức đánh lãng tử
- Chương 31: Kiêu ngạo ngang ngược
- Chương 32: Chuốc hoạ lên người
- Chương 33: Kín đáo dạy dỗ con gái
- Chương 34: Hòn ngọc quý trên tay
- Chương 35: Gặp lại cố nhân
- Chương 36: Kẻ thù gặp mặt
- Chương 37: Huynh muội đồng mưu
- Chương 38: Dụng tâm kín đáo
- Chương 39: Âm thầm cấu kết
- Chương 40: Phong ba đáp lễ
- Chương 41: Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích
- Chương 42: Bán chủ cầu vinh
- Chương 43: Chứng cớ vô cùng xác thực
- Chương 44: Lật tay nắm càn khôn
- Chương 45: Đảo khách thành chủ
- Chương 46: Quỳ xuống nhận sai
- Chương 47: Cặn bã nam tặng lễ
- Chương 48: Mẫu nghi thiên hạ
- Chương 49: Tất cả các mưu đồ
- Chương 50: Câu cá trong tuyết
- Chương 51: Lấy làm của riêng
- Chương 52: Gió thổi trong nhà
- Chương 53: Chính là chôn sống ngươi
- Chương 54: Trong hiểm cảnh cầu phú quý
- Chương 55: Hào quang hiện ra
- Chương 56: An Bình Huyện chủ
- Chương 57: Mưu đồ thất bại
- Chương 58: Yến hội chúc mừng
- Chương 59: Gió chợt nổi lên
- Chương 60: Xuân thuỷ lăn tăn
- Chương 61: Sóng lớn nổi lên
- Chương 62: Đồi phong bại tục
- Chương 63: Giam cầm thành hoạ
- Chương 64: Âm hiểm độc ác
- Chương 65: Trong kế có kế
- Chương 66: Đào hố chôn ngươi
- Chương 67: Mệnh treo một đường
- Chương 68: Không thể buông tha
- Chương 69: Giữa đường hiến nghệ
- Chương 70: Náo động lớn
- Chương 71-1
- Chương 71-2
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 73-1
- Chương 73-2
- Chương 74: Lạnh băng như đao
- Chương 75: Có tâm cơ khác
- Chương 76: Vận mệnh điên đảo
- Chương 77: Cháy lớn đêm khuya
- Chương 78: Ác quỷ đòi mạng
- Chương 79: Không thể buông tha
- Chương 80: Đối chọi gay gắt
- Chương 81-1
- Chương 81-2
- Chương 82-1: Đột nhiên phát điên
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 84-1
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 85-1
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 86-1
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 87-1
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 91-1
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 92-1
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 93-1
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 93-4
- Chương 94-1
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96: Tương đương phản nghịch
- Chương 97-1: Tứ tử Tưởng gia
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 98: Thân càng thêm thân
- Chương 99: Không khí vui mừng
- Chương 100: Thiên sư vô địch
- Chương 101: Phu nhân chính thất
- Chương 102
- Chương 103: Cao thủ dùng độc
- Chương 104: Thần y nửa đêm
- Chương 105: Đại tỷ huỷ dung
- Chương 106: Không rét mà run
- Chương 107: Tính toán như ý
- Chương 108: Thối rữa đến cùng
- Chương 109: Thân thế ly kỳ
- Chương 110: Yêu tinh hiện thế
- Chương 111: Trời quang sét đánh
- Chương 112: Tổn thất nặng nề
- Chương 113: Đã tìm tới cửa
- Chương 114: Nên duyên Tần Tấn
- Chương 115: Không cần nể mặt
- Chương 116: Trong bẫy có bẫy
- Chương 117: Đối chất Kim điện
- Chương 118: Tiệc không yên bình
- Chương 119: Chúc thọ chết yểu
- Chương 120: Đối tượng công kíc
- Chương 121: Ám sát đêm khuya
- Chương 122: Từng bước ép sát
- Chương 123: Vở kịch luân lý
- Chương 124: Thiên đao vạn quả
- Chương 125: Đúng là thổ lộ
- Chương 126: Điên cuồng giết hại
- Chương 127: Hình phạt tàn khốc
- Chương 128: Dê non đợi mổ
- Chương 129: Ghen tị thành cuồng
- Chương 130: Chỉ vì tư lợi
- Chương 131: Tiến dần từng bước
- Chương 132: Là ngày đại hỉ
- Chương 133: Cạm bẫy trùng trùng
- Chương 134: Nợ sau tính sổ
- Chương 135: Hoàng tử mạc bắc
- Chương 136: Chọn người hòa thân
- Chương 137: Bỏ đá xuống giếng
- Chương 138: Đức phi chết thảm
- Chương 139: Đạo lý theo đuổi
- Chương 140: Long trời lở đất
- Chương 141: Bố trí nghi trận
- Chương 142: Đại họa ngập trời
- Chương 143: Tưởng gia bị diệt
- Chương 144: Bỏ đá xuống giếng
- Chương 145: Bại lộ bí mật
- Chương 146: Giằng co đại điện
- Chương 147: An Bình Quận chúa
- Chương 148: Việt Tây công chúa
- Chương 149: Cái gọi là hoán thân
- Chương 150: Con tin kiêu ngạo
- Chương 151: Quả nhiên có bệnh
- Chương 152: Họa Thủy Đông Dẫn
- Chương 153: Mọi chuyện đã ngã ngũ
- Chương 154: Bí mật am ni cô
- Chương 155: Không khí vui mừng
- Chương 156: Ai là hung thủ?
- Chương 157: Đối chọi gay gắt
- Chương 158: Cạm bẫy trùng trùng
- Chương 159: Thanh tẩy triều đình
- Chương 160: An Quốc gặp tai ương
- Chương 161: Họa càng thêm họa
- Chương 162: Nhất tiễn tam điêu
- Chương 163: Ám dạ tử thần
- Chương 164: Vạn trùng gặm thân thể
- Chương 165: Hỷ đường phía trên
- Chương 166: Sợ bóng sợ gió
- Chương 167: Liệt hỏa phanh du
- Chương 168: An Quốc chết thảm
- Chương 169: Vạn kiếp bất phục
- Chương 170: Tra tấn trọn đời
- Chương 171: Nước đổ khó hốt
- Chương 172: Gánh hát Thiên Hương
- Chương 173: Gặp lại cố nhân
- Chương 174: Phật châu huyền bí
- Chương 175: Kinh hồng thoáng nhìn
- Chương 176: Quách gia ái nữ
- Chương 177: Húc Vương điện hạ
- Chương 178: Thái công câu cá
- Chương 179: Vĩnh tuyệt hậu đoạn
- Chương 180: Nguyên Dục bỏ mạng
- Chương 181: Nợ máu trả bằng máu
- Chương 182: Lâm An Công Chúa
- Chương 183: Hồng Môn Vũ Yến
- Chương 184: Mãng xà kinh hồn
- Chương 185: Ung Văn Thái Tử
- Chương 186: Việt Tây hoàng hậ
- Chương 187: Hoàng tử mặt cười
- Chương 188: Sớm có hôn ước
- Chương 189: Tiến cung thăm thân
- Chương 190: Nhị vị hoàng tử
- Chương 191: Quân tử hảo cầu
- Chương 192: Hoài Khánh thiệt mạng
- Chương 193: Cạm bẫy trùng trùng
- Chương 194: Tủng người nghe nói (Lời nói khiến người ta kinh sợ)
- Chương 195: Đại Danh phát điên
- Chương 196: Việt Tây hoàng đế
- Chương 197: Nữ Nhi khó gả
- Chương 198: Chịu đòn nhận tội
- Chương 199: Mỹ nhân đến cửa
- Chương 200: Hổ lạc đồng bằng
- Chương 201: Diễn một trò hay
- Chương 202: Quách phủ đại yến
- Chương 203: Tĩnh Vương cầu hôn
- Chương 204: Tưởng Nam chết thảm
- Chương 205: Yêu ma quỷ quái
- Chương 206: Huệ Phi thăm viếng
- Chương 207: Uy hiếp trí mạng
- Chương 208: Quỷ kế bại lộ
- Chương 209: Kết thúc mối hận cũ
- Chương 210: Cả nhà gặp họa
- Chương 211: Thất bại trong gang tấc
- Chương 212: Lâm An chết thảm
- Chương 213: Phong ba nổi dậy
- Chương 214: Hiềm khích mới phát sinh
- Chương 215: Thái tử thịnh yến
- Chương 216: Mưu kế thâm độc
- Chương 217: Cực phẩm nham hiểm
- Chương 218: Một đi không trở lại
- Chương 219: Điên cuồng săn bắn
- Chương 220: Chết vì háo sắc
- Chương 221: Bùi Bạch chết thảm
- Chương 222: Ám tiễn đả thương người
- Chương 223: Bùi Dương cũng chết
- Chương 224: Bùi Hiến chết
- Chương 225: Thập đại gia tộc
- Chương 226: Đêm mưa kinh hồn
- Chương 227: Đại Quân chết
- Chương 228: Đại vị chi tranh
- Chương 229: Lang băm hại người
- Chương 230: Vở diễn hấp dẫn
- Chương 231: Tất cả mang ý xấu
- Chương 232: Nguồn ánh sáng lạ
- Chương 233: Tiêu dao chi độc
- Chương 234: Tân phòng có biến
- Chương 235: Tàn khốc tra thẩm Bùi Huy
- Chương 236: Bùi Huy chết
- Chương 237: Lòng đầy căm phẫn
- Chương 238: Xét nhà diệt tộc
- Chương 239: Đánh cờ miệng
- Chương 240: Mưa thuận gió hoà
- Chương 241: Triệt để quyết liệt
- Chương 242: Đại náo một hồi
- Chương 243: Nguyện giả mắc câu
- Chương 244: Lùng bắt bốn phía
- Chương 245: Liều chết phản bác
- Chương 246: Lãnh khốc đến cùng
- Chương 247: Mánh khóe thông thiên
- Chương 248: Triệu gia bị diệt
- Chương 249: Con kiến hẳn phải chết
- Chương 250: Tâm thuật bất chính
- Chương 251: Dẫn xà xuất động
- Chương 252: Thịnh thế thơ văn hoa mỹ
- Chương 253: Tâm đủ ngoan
- Chương 254: Thị uy chi chiến
- Chương 254-1: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 1: Việt Tây hoàng hậu (thượng)
- Chương 254-2: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 2: Việt Tây hoàng hậu (trung)
- Chương 254-3: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 3: Việt Tây hoàng hậu (hạ)
- Chương 254-4: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 4: Bí ẩn cung đình
- Chương 254-5: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 5: Tê Hà chết
- Chương 254-6: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 6: Sinh tử mê hoặc
- Chương 254-7: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 7: Tranh đấu tàn khốc
- Chương 254-8: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 8: Bí ẩn thân thế
- Chương 254-9: Thứ nữ hữu độc - Phiên ngoại 9 - Kiếp trước kiếp này
- Chương 254-10: Thứ nữ hữu độc - Phiên ngoại 10 - Trừng phạt đúng tội
- Chương 254-11: [Ngoại truyện 11] Thứ nữ hữu độc - Đoàn tụ sum vầy (Hoàn)
- Chương 255: Tàn hoa bại liễu
- Chương 256-1
- Chương 256-2
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259: Tiệc mừng bóng ma
- Chương 260: Trộm long tráo phượng
- Chương 261: Phía sau hiểm kế
- Chương 262: Trong lòng run sợ
- Chương 263: Ám tên đả thương người
- Chương 264: Chính là âm ngươi
- Chương 265: Bùi Bật chết
- Chương 266: Đánh gãy chân chó
- Chương 267: Huyết quang tai ương
- Chương 268: Vương Diên chết
- Chương 269: Thái tử vô năng
- Chương 270: Nồi đen trên lưng
- Chương 271: Gang bàn tay đoạt ăn
- Chương 272: Xua đuổi chi lệnh
- Chương 273: Mỹ nhân như sói
- Chương 274: Cá lớn mắc câu
- Chương 275: Dòng nước xiết bắt đầu khởi động (1)
- Chương 275-2: Dòng nước xiết bắt đầu khởi động (2)
- Chương 276-1: Xuất kỳ bất ý (1)
- Chương 276-2: Xuất kỳ bất ý (2)
- Chương 276-3: Xuất kỳ bất ý (3)
- Chương 277-1: Công tâm mà làm (1)
- Chương 277-2: Công tâm mà làm (2)
- Chương 278-1: Báo thù đáng sợ (1)
- Chương 278-2: Báo thù đáng sợ (2)
- Chương 279: Ai độc hơn ai
- Chương 280-1: Phạt người vô hình (1)
- Chương 280-2: Phạt người vô hình (2)
- Chương 281: Bất tử chi thân
- Chương 282: Ngự giá thân chinh
- Chương 283: Hỏa trung thủ lật (mình làm người khác hưởng)
- Chương 284: Phản khách làm chủ
- Chương 285: Nỗi khổ hoạn quan
- Chương 286: Ba người thành hổ
- Chương 287: Thiên Thủ Quan Âm
- Chương 288: Lấy mệnh làm tiền cược
- Chương 289: Bừng bừng dã tâm
- Chương 290: Thanh thế đoạt người
- Chương 291: Dựa vào bản sự riêng
- Chương 292: Biểu diễn bằng kỹ xảo
- Chương 293-1: Đại kết cục (thượng) (1)
- Chương 293-2: Đại kết cục (thượng) (2)
- Chương 293-3: Đại kết cục (thượng) (3)
- Chương 293-4: Đại kết cục (thượng) (4)
- Chương 293-5: Đại kết cục (thượng) (5)
- Chương 294-1: Đại kết cục (hạ) (1)
- Chương 294-2: Đại kết cục (hạ) (2)
- Chương 294-3: Đại kết cục (hạ) (3)
- Chương 294-4: Đại kết cục (hạ) (4)
- Chương 294-5: Đại kết cục (hạ) (5)
- Chương 294-6: Đại kết cục (hạ) (6)
- Chương 294-7: Đại kết cục (hạ) (end)
- Chương 295: [Ngoại truyện] Việt Tây hoàng hậu
- Chương 296: [Ngoại truyện] Bí ẩn cung đình
- Chương 297: [Ngoại truyện] - Tê Hà chết
- Chương 298: [Ngoại truyện] - Sinh tử mê hoặc
- Chương 299: [Ngoại truyện] - Tranh đấu tàn khốc
- Chương 300: [Ngoại truyện] - Bí ẩn thân thế
- Chương 301: [Ngoại Truyện] - Kiếp trước kiếp này
- Chương 302: [Ngoại Truyện] - Trừng phạt đúng tội
- Chương 303: [Ngoại truyện] - Đoàn tụ sum vầy (Hoàn)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thứ Nữ Hữu Độc
Chương 95-2
: Vô tình vô nghĩa
Hiền phi biến sắc, một tia sáng lạnh lướt qua trong mắt.
Đưa ngọc bội đính hôn cho Lí Trường Nhạc, chỉ để ổn định Lí gia, cũng vì mượn sức Tưởng gia, mà thực ra bà không hề hài lòng với Lí Trường Nhạc. Nếu Lí Trường Nhạc vẫn là trưởng nữ Lí gia toả sáng vô hạn, tìm cách để Thác Bạt Chân cưới về làm Chính phi là kế hoạch tốt, nhưng mà Lí Trường Nhạc bản thân ngu xuẩn, chạy tới hiến kế cho Hoàng đế, đâu đâu cũng không được lòng người, ngay cả Ngũ Hoàng tử muốn lấy nàng ta, còn bị Hoàng đế mắng cho một trận, hiện tại nếu bàn đến hôn sự của Thác Bạt Chân với nàng ta, chẳng biết sẽ gặp phải bao nhiêu phiền toái. Nhưng cho dù phiền toái, vẫn tốt hơn nhiều so với Thác Bạt Chân nhân lúc nhà người ta tang mẹ làm chuyện cẩu thả với Đại tiểu thư Lí gia, nếu lúc đó Hiền phi khoanh tay đứng nhìn, để chuyện lan ra ngoài thì Thác Bạt Chân bị đánh một kích thật mạnh làm sao thắng nổi Lí gia. Hiền phi bất đắc dĩ mới đem tặng khối ngọc bội, coi như kế sách kéo dài thời gian. Hiện giờ Lí Vị Ương nói đến chuyện này, Hiền phi càng thêm bực bội, nhưng không thể để lộ ra manh mối, đành âm thầm ảo não.
“Hài tử ngốc, ta đang nói con đấy, Đại tỷ con tất nhiên có phụ thân con quan tâm, ta vừa nhìn con đã thấy vừa ý mới quan tâm như vậy, nói thêm vài câu, con đừng quá để ý.” Chỉ trong nháy, Hiền phi đã khôi phục sắc mặt lúc trước.
“Hiền phi tỷ tỷ thật hào hứng, sáng sớm đã ở đây làm gì thế?” Một giọng nói vang lên, Hiền phi ngẩn người, sau đó quay đầu, cười rộ lên: “Hoá ra là Đức phi muội muội.”
Trương Đức phi mặc một thân áo dài lụa hoa mỏng màu tím khói sương, trên tóc cài trâm mã não đỏ sậm có dây rua nghiêng nghiêng, tóc mai bay theo gió, nhìn qua chói mắt hơn nhiều so với Hiền phi có vẻ điềm tĩnh thanh nhã. Được các vị nữ quan vây quanh bà bước vào trong đình, sắc mặt tĩnh lặng như nước sâu, không một gợn sóng, ngay cả sợi rua màu xanh biếc rủ xuống cũng chớp lên theo từng bước chân nhẹ nhàng, loé ra ánh sáng xanh bạc lấp lánh. Nhìn thấy Lí Vị Ương ở đây, bà cười nhẹ: “Sao Huyện chủ sáng sớm đã tiến cung rồi.”
Lí Vị Ương cúi đầu hành lễ, trong lòng lại âm thầm lắc đầu, từ lúc mình vừa tiến cung chỉ sợ tin tức đã truyền khắp nơi, Hoàng cung trước giờ chưa từng là một nơi giữ bí mật, hôm nay bất luận là Hiền phi hay Đức phi đều có chuẩn bị mà đến. Lời vừa rồi của Hiền phi, nói rõ bà chỉ thăm dò nội tình, còn Đức phi thì sao? Mục đích của bà ta là gì? Sau khi mình nói rõ không hề liên quan đến Thất Hoàng tử, chẳng lẽ bà ta còn có ý định gì khác? Tâm tình một người mẫu thân muốn bảo vệ con nàng có thể hiểu được, nhưng nếu quá đáng, nàng sẽ không thể không đánh trả, đến lúc đó chắc chắn sẽ liên luỵ đến Thác Bạt Ngọc, ngược lại với ý định ban đầu, không đến lúc bất đắc dĩ, nàng không muốn phá huỷ nước cờ này.
“Ta thấy Huyện chủ thanh thuần đáng yêu, giữ Huyện chủ lại nói thêm đôi câu, vừa khéo muội muội đến đây.” Võ Hiền phi cười xinh đẹp khéo léo.
Trương Đức phi cũng cười, Lí Vị Ương nhìn như một đứa nhỏ đơn thuần, nhưng chỉ là vẻ ngoài, nàng ta căn bản là nữ hài lòng dạ rất sâu. Lần trước giao tranh mình nhất thời sơ sót, lại bị tiểu nha đầu này đùa giỡn một phen, tuổi còn nhỏ đã có tâm cơ như vậy, quả nhiên không phải thứ đơn giản. Đáng tiếc giữa bọn họ đã kết thù, bằng không, chắc chắn đã có sự trợ giúp lớn. Chuyện này, mình làm rất liều lĩnh. Nếu cần thiết, đôi khi, một bước sai, từng bước sai, trong mắt Đức phi lướt qua sự tàn nhẫn. Không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy thiếu nữ này, thấy nàng ta đáp lời mình rất bình thản, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường. Lí Vị Ương luôn miệng nói cần một phu quân chung tình, không cho phép nam tử nạp thiếp, cho nên Ngọc nhi càng kiên trì muốn lấy nàng ta thì càng không thể giữ lại nàng ta, bằng không tương lai Ngọc nhi thật sự bị mê hoặc quên đi nghiệp lớn, sẽ tai hoạ vô cùng!
Mà Võ Hiền phi bên kia lạnh mắt nhìn, chuỗi vòng tay hoa sen bằng vàng khảm hạt phỉ thuý, dưới nắng sớm lộ ra vẻ sáng bóng lộng lẫy như nước mùa thu, trò diễn này, bà thấy rất hứng thú, ban đầu cảm nhận rằng Lí Vị Ương chỉ là tiểu nha đầu có tâm kế, nhưng nhìn bộ dáng Đức phi có vẻ hơi kiêng kị.
Đôi mắt đẹp của Trương Đức phi dừng ở chỗ Lí Vị Ương, nở nụ cười, nhưng trong tươi cười kia hàm chứa ý lạnh vô hạn.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám bưng hộp phỉ thuý nạm vàng thản nhiên từ bên kia hoa viên đi tới. Hắn đi tới thỉnh an Đức phi và Hiền phi, sau đó nói: “Bệ hạ ban thưởng Đức phi nương nương một cây trâm vàng phượng hoàng tám đuôi, Hiền phi nương nương một cây đèn lưu ly phỉ thuý.”
Mở hộp ra, quả nhiên nhìn thấy một câu trâm cài bằng vàng chói mắt, trên trâm điêu khắc phượng hoàng tám đuôi rất sống động, bên cạnh còn có cây đèn lưu ly phỉ thuý xanh biếc.
Trương Đức phi cười, phân phó thái giám kia tiến lên, bàn tay trắng nõn lấy trâm vàng ra, ngắm nghía một lát, sau đó cười nói: “Ta từng này tuổi rồi, bệ hạ còn coi ta là tiểu cô nương, trâm vàng này đẹp có đẹp thật, nhưng bảo thạch bên trên là đá lưu ly bảy màu, trẻ tuổi như Huyện chủ cài còn được.” Nói xong, tiện tay chỉ lên đầu Lí Vị Ương, như thể có ý ban trâm vàng cho nàng.
Lí Vị Ương lui ra sau một bước, cung kính nói: “Trong lòng bệ hạ, nương nương vĩnh viễn tuổi trẻ mỹ mạo, Vị Ương thân phận hèn mọn, không dám hy vọng xa vời.”
Trương Đức phi cười, từ chối cho ý kiến đặt trâm vàng lại trong hộp, giả bộ như vô tình nói: “Được rồi, Lan nhi, đưa Huyện chủ ra ngoài đi.”
Một nữ quan có khuôn mặt xinh đẹp bước ra lên tiếng đáp lời, mỉm cười dẫn Lí Vị Ương ra ngoài.
Nữ quan tên Lan nhi này, dung mạo phổ thông nhưng lại rất hoà hợp, đi đường luôn nhẹ giọng nói: “Huyện chủ cẩn thận dưới chân.” “Huyện chủ đi chậm một chút.” Thỉnh thoảng, nàng còn giới thiệu ít phong cảnh trong cung cho Lí Vị Ương, “Đây là cúc Phượng vĩ Đức phi nương nương thích nhất, đó là mẫu đơn Ngũ diệp Hoàng hậu thích nhất…” Lúc nói chuyện, giọng nói mềm nhẹ, uyển chuyển êm tai, như có năng lực đặc biệt.
Lí Vị Ương nhìn nàng ấy, trầm tư, nàng tin mình không nhìn lầm, ánh sáng lạnh trong mắt Trương Đức phi là sát khí. Bà ta muốn tính mạng của mình! Mà hôm nay vì sao lại bỏ qua cơ hội một cách dễ dàng thế này?
“Huyện chủ đang suy nghĩ gì vậy?” Lan nhi cười hỏi.
Lí Vị Ương thản nhiên nhìn nàng ta, như vô tình nói: “Ta đang nghĩ, nữ quan dẫn đường trong cung Thái hậu vừa rồi không biết đã đi đâu?”
Tươi cười của Lan nhi hơi thu lại, nói chuyện như bình thường: “Nương nương chúng ta hôm qua thêu một quyển Kinh Phật cho Thái hậu, sáng sớm hôm nay định tự mình mang đến chỗ Thái hậu, mà vừa hay gặp Hiền phi nương nương trong hoa viên, nói thêm đôi ba câu, đành phân phó cung nữ kia chuyển Kinh Phật cho Thái hậu, tránh cho người sốt ruột chờ đợi.”
“Ồ, hoá ra là vậy.” Lí Vị Ương như hiểu ra.
Lan nhi cười đến dịu hiền: “Huyện chủ, mời đi bên này.”
Lí Vị Ương giả bộ không biết, tiếp tục đi về phía trước, đây là đường ra khỏi cung, Lí Vị Ương tất nhiên không lầm đường, Hoàng cung này, nàng đã đi vô số lần, Lam nhi không mượn cơ hội dẫn nàng đến chỗ khác, như vậy, hôm nay Trương Đức phi cố ý sắp đặt Lan nhi đưa mình ra ngoài, là vì cái gì? Định giết mình ở ngoài cung sao, không có khả năng.
Hiền phi biến sắc, một tia sáng lạnh lướt qua trong mắt.
Đưa ngọc bội đính hôn cho Lí Trường Nhạc, chỉ để ổn định Lí gia, cũng vì mượn sức Tưởng gia, mà thực ra bà không hề hài lòng với Lí Trường Nhạc. Nếu Lí Trường Nhạc vẫn là trưởng nữ Lí gia toả sáng vô hạn, tìm cách để Thác Bạt Chân cưới về làm Chính phi là kế hoạch tốt, nhưng mà Lí Trường Nhạc bản thân ngu xuẩn, chạy tới hiến kế cho Hoàng đế, đâu đâu cũng không được lòng người, ngay cả Ngũ Hoàng tử muốn lấy nàng ta, còn bị Hoàng đế mắng cho một trận, hiện tại nếu bàn đến hôn sự của Thác Bạt Chân với nàng ta, chẳng biết sẽ gặp phải bao nhiêu phiền toái. Nhưng cho dù phiền toái, vẫn tốt hơn nhiều so với Thác Bạt Chân nhân lúc nhà người ta tang mẹ làm chuyện cẩu thả với Đại tiểu thư Lí gia, nếu lúc đó Hiền phi khoanh tay đứng nhìn, để chuyện lan ra ngoài thì Thác Bạt Chân bị đánh một kích thật mạnh làm sao thắng nổi Lí gia. Hiền phi bất đắc dĩ mới đem tặng khối ngọc bội, coi như kế sách kéo dài thời gian. Hiện giờ Lí Vị Ương nói đến chuyện này, Hiền phi càng thêm bực bội, nhưng không thể để lộ ra manh mối, đành âm thầm ảo não.
“Hài tử ngốc, ta đang nói con đấy, Đại tỷ con tất nhiên có phụ thân con quan tâm, ta vừa nhìn con đã thấy vừa ý mới quan tâm như vậy, nói thêm vài câu, con đừng quá để ý.” Chỉ trong nháy, Hiền phi đã khôi phục sắc mặt lúc trước.
“Hiền phi tỷ tỷ thật hào hứng, sáng sớm đã ở đây làm gì thế?” Một giọng nói vang lên, Hiền phi ngẩn người, sau đó quay đầu, cười rộ lên: “Hoá ra là Đức phi muội muội.”
Trương Đức phi mặc một thân áo dài lụa hoa mỏng màu tím khói sương, trên tóc cài trâm mã não đỏ sậm có dây rua nghiêng nghiêng, tóc mai bay theo gió, nhìn qua chói mắt hơn nhiều so với Hiền phi có vẻ điềm tĩnh thanh nhã. Được các vị nữ quan vây quanh bà bước vào trong đình, sắc mặt tĩnh lặng như nước sâu, không một gợn sóng, ngay cả sợi rua màu xanh biếc rủ xuống cũng chớp lên theo từng bước chân nhẹ nhàng, loé ra ánh sáng xanh bạc lấp lánh. Nhìn thấy Lí Vị Ương ở đây, bà cười nhẹ: “Sao Huyện chủ sáng sớm đã tiến cung rồi.”
Lí Vị Ương cúi đầu hành lễ, trong lòng lại âm thầm lắc đầu, từ lúc mình vừa tiến cung chỉ sợ tin tức đã truyền khắp nơi, Hoàng cung trước giờ chưa từng là một nơi giữ bí mật, hôm nay bất luận là Hiền phi hay Đức phi đều có chuẩn bị mà đến. Lời vừa rồi của Hiền phi, nói rõ bà chỉ thăm dò nội tình, còn Đức phi thì sao? Mục đích của bà ta là gì? Sau khi mình nói rõ không hề liên quan đến Thất Hoàng tử, chẳng lẽ bà ta còn có ý định gì khác? Tâm tình một người mẫu thân muốn bảo vệ con nàng có thể hiểu được, nhưng nếu quá đáng, nàng sẽ không thể không đánh trả, đến lúc đó chắc chắn sẽ liên luỵ đến Thác Bạt Ngọc, ngược lại với ý định ban đầu, không đến lúc bất đắc dĩ, nàng không muốn phá huỷ nước cờ này.
“Ta thấy Huyện chủ thanh thuần đáng yêu, giữ Huyện chủ lại nói thêm đôi câu, vừa khéo muội muội đến đây.” Võ Hiền phi cười xinh đẹp khéo léo.
Trương Đức phi cũng cười, Lí Vị Ương nhìn như một đứa nhỏ đơn thuần, nhưng chỉ là vẻ ngoài, nàng ta căn bản là nữ hài lòng dạ rất sâu. Lần trước giao tranh mình nhất thời sơ sót, lại bị tiểu nha đầu này đùa giỡn một phen, tuổi còn nhỏ đã có tâm cơ như vậy, quả nhiên không phải thứ đơn giản. Đáng tiếc giữa bọn họ đã kết thù, bằng không, chắc chắn đã có sự trợ giúp lớn. Chuyện này, mình làm rất liều lĩnh. Nếu cần thiết, đôi khi, một bước sai, từng bước sai, trong mắt Đức phi lướt qua sự tàn nhẫn. Không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy thiếu nữ này, thấy nàng ta đáp lời mình rất bình thản, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường. Lí Vị Ương luôn miệng nói cần một phu quân chung tình, không cho phép nam tử nạp thiếp, cho nên Ngọc nhi càng kiên trì muốn lấy nàng ta thì càng không thể giữ lại nàng ta, bằng không tương lai Ngọc nhi thật sự bị mê hoặc quên đi nghiệp lớn, sẽ tai hoạ vô cùng!
Mà Võ Hiền phi bên kia lạnh mắt nhìn, chuỗi vòng tay hoa sen bằng vàng khảm hạt phỉ thuý, dưới nắng sớm lộ ra vẻ sáng bóng lộng lẫy như nước mùa thu, trò diễn này, bà thấy rất hứng thú, ban đầu cảm nhận rằng Lí Vị Ương chỉ là tiểu nha đầu có tâm kế, nhưng nhìn bộ dáng Đức phi có vẻ hơi kiêng kị.
Đôi mắt đẹp của Trương Đức phi dừng ở chỗ Lí Vị Ương, nở nụ cười, nhưng trong tươi cười kia hàm chứa ý lạnh vô hạn.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám bưng hộp phỉ thuý nạm vàng thản nhiên từ bên kia hoa viên đi tới. Hắn đi tới thỉnh an Đức phi và Hiền phi, sau đó nói: “Bệ hạ ban thưởng Đức phi nương nương một cây trâm vàng phượng hoàng tám đuôi, Hiền phi nương nương một cây đèn lưu ly phỉ thuý.”
Mở hộp ra, quả nhiên nhìn thấy một câu trâm cài bằng vàng chói mắt, trên trâm điêu khắc phượng hoàng tám đuôi rất sống động, bên cạnh còn có cây đèn lưu ly phỉ thuý xanh biếc.
Trương Đức phi cười, phân phó thái giám kia tiến lên, bàn tay trắng nõn lấy trâm vàng ra, ngắm nghía một lát, sau đó cười nói: “Ta từng này tuổi rồi, bệ hạ còn coi ta là tiểu cô nương, trâm vàng này đẹp có đẹp thật, nhưng bảo thạch bên trên là đá lưu ly bảy màu, trẻ tuổi như Huyện chủ cài còn được.” Nói xong, tiện tay chỉ lên đầu Lí Vị Ương, như thể có ý ban trâm vàng cho nàng.
Lí Vị Ương lui ra sau một bước, cung kính nói: “Trong lòng bệ hạ, nương nương vĩnh viễn tuổi trẻ mỹ mạo, Vị Ương thân phận hèn mọn, không dám hy vọng xa vời.”
Trương Đức phi cười, từ chối cho ý kiến đặt trâm vàng lại trong hộp, giả bộ như vô tình nói: “Được rồi, Lan nhi, đưa Huyện chủ ra ngoài đi.”
Một nữ quan có khuôn mặt xinh đẹp bước ra lên tiếng đáp lời, mỉm cười dẫn Lí Vị Ương ra ngoài.
Nữ quan tên Lan nhi này, dung mạo phổ thông nhưng lại rất hoà hợp, đi đường luôn nhẹ giọng nói: “Huyện chủ cẩn thận dưới chân.” “Huyện chủ đi chậm một chút.” Thỉnh thoảng, nàng còn giới thiệu ít phong cảnh trong cung cho Lí Vị Ương, “Đây là cúc Phượng vĩ Đức phi nương nương thích nhất, đó là mẫu đơn Ngũ diệp Hoàng hậu thích nhất…” Lúc nói chuyện, giọng nói mềm nhẹ, uyển chuyển êm tai, như có năng lực đặc biệt.
Lí Vị Ương nhìn nàng ấy, trầm tư, nàng tin mình không nhìn lầm, ánh sáng lạnh trong mắt Trương Đức phi là sát khí. Bà ta muốn tính mạng của mình! Mà hôm nay vì sao lại bỏ qua cơ hội một cách dễ dàng thế này?
“Huyện chủ đang suy nghĩ gì vậy?” Lan nhi cười hỏi.
Lí Vị Ương thản nhiên nhìn nàng ta, như vô tình nói: “Ta đang nghĩ, nữ quan dẫn đường trong cung Thái hậu vừa rồi không biết đã đi đâu?”
Tươi cười của Lan nhi hơi thu lại, nói chuyện như bình thường: “Nương nương chúng ta hôm qua thêu một quyển Kinh Phật cho Thái hậu, sáng sớm hôm nay định tự mình mang đến chỗ Thái hậu, mà vừa hay gặp Hiền phi nương nương trong hoa viên, nói thêm đôi ba câu, đành phân phó cung nữ kia chuyển Kinh Phật cho Thái hậu, tránh cho người sốt ruột chờ đợi.”
“Ồ, hoá ra là vậy.” Lí Vị Ương như hiểu ra.
Lan nhi cười đến dịu hiền: “Huyện chủ, mời đi bên này.”
Lí Vị Ương giả bộ không biết, tiếp tục đi về phía trước, đây là đường ra khỏi cung, Lí Vị Ương tất nhiên không lầm đường, Hoàng cung này, nàng đã đi vô số lần, Lam nhi không mượn cơ hội dẫn nàng đến chỗ khác, như vậy, hôm nay Trương Đức phi cố ý sắp đặt Lan nhi đưa mình ra ngoài, là vì cái gì? Định giết mình ở ngoài cung sao, không có khả năng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lãnh cung phế hậu
- Chương 2: Thứ nữ bị vứt bỏ
- Chương 3: Cơm canh đạm bạc
- Chương 4: Xử lý Lưu thị
- Chương 5: Heo chạy hết rồi
- Chương 6: Gặp lại cố nhân
- Chương 7: Quay về Lí phủ
- Chương 8: Mẫu từ nữ hiếu
- Chương 9: Hoa cỏ vây quanh
- Chương 10: Đại tỷ Lí Trường Nhạc
- Chương 11: Trừng phạt nhẹ cảnh cáo
- Chương 12: Kỹ thuật pha trà
- Chương 13: Mượn lực đánh trả
- Chương 14: Mẹ cả nhỏ máu
- Chương 15: Thiết kế bẫy
- Chương 16: Nhẫn tâm tuyệt tình
- Chương 17: Giết người diệt khẩu
- Chương 18: Che giấu lẫn nhau
- Chương 19: Mệnh khắc tinh
- Chương 20: Dung nhan bị huỷ
- Chương 21: Đều đang diễn trò
- Chương 22: Lửa cháy đổ thêm dầu
- Chương 23: Mèo con Uyên Ương
- Chương 24: Tơ lụa đều huỷ
- Chương 25: Ai mới là con hát
- Chương 26: Làm các ngươi nghẹn chết
- Chương 27: Thù hận đã sâu
- Chương 28: Lãng tử giữa hoa
- Chương 29: Thư mời trong mưa
- Chương 30: Ra sức đánh lãng tử
- Chương 31: Kiêu ngạo ngang ngược
- Chương 32: Chuốc hoạ lên người
- Chương 33: Kín đáo dạy dỗ con gái
- Chương 34: Hòn ngọc quý trên tay
- Chương 35: Gặp lại cố nhân
- Chương 36: Kẻ thù gặp mặt
- Chương 37: Huynh muội đồng mưu
- Chương 38: Dụng tâm kín đáo
- Chương 39: Âm thầm cấu kết
- Chương 40: Phong ba đáp lễ
- Chương 41: Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích
- Chương 42: Bán chủ cầu vinh
- Chương 43: Chứng cớ vô cùng xác thực
- Chương 44: Lật tay nắm càn khôn
- Chương 45: Đảo khách thành chủ
- Chương 46: Quỳ xuống nhận sai
- Chương 47: Cặn bã nam tặng lễ
- Chương 48: Mẫu nghi thiên hạ
- Chương 49: Tất cả các mưu đồ
- Chương 50: Câu cá trong tuyết
- Chương 51: Lấy làm của riêng
- Chương 52: Gió thổi trong nhà
- Chương 53: Chính là chôn sống ngươi
- Chương 54: Trong hiểm cảnh cầu phú quý
- Chương 55: Hào quang hiện ra
- Chương 56: An Bình Huyện chủ
- Chương 57: Mưu đồ thất bại
- Chương 58: Yến hội chúc mừng
- Chương 59: Gió chợt nổi lên
- Chương 60: Xuân thuỷ lăn tăn
- Chương 61: Sóng lớn nổi lên
- Chương 62: Đồi phong bại tục
- Chương 63: Giam cầm thành hoạ
- Chương 64: Âm hiểm độc ác
- Chương 65: Trong kế có kế
- Chương 66: Đào hố chôn ngươi
- Chương 67: Mệnh treo một đường
- Chương 68: Không thể buông tha
- Chương 69: Giữa đường hiến nghệ
- Chương 70: Náo động lớn
- Chương 71-1
- Chương 71-2
- Chương 72-1
- Chương 72-2
- Chương 73-1
- Chương 73-2
- Chương 74: Lạnh băng như đao
- Chương 75: Có tâm cơ khác
- Chương 76: Vận mệnh điên đảo
- Chương 77: Cháy lớn đêm khuya
- Chương 78: Ác quỷ đòi mạng
- Chương 79: Không thể buông tha
- Chương 80: Đối chọi gay gắt
- Chương 81-1
- Chương 81-2
- Chương 82-1: Đột nhiên phát điên
- Chương 82-2
- Chương 82-3
- Chương 82-4
- Chương 83-1
- Chương 83-2
- Chương 83-3
- Chương 84-1
- Chương 84-2
- Chương 84-3
- Chương 85-1
- Chương 85-2
- Chương 85-3
- Chương 85-4
- Chương 86-1
- Chương 86-2
- Chương 86-3
- Chương 86-4
- Chương 87-1
- Chương 87-2
- Chương 87-3
- Chương 87-4
- Chương 88-1
- Chương 88-2
- Chương 88-3
- Chương 88-4
- Chương 89-1
- Chương 89-2
- Chương 89-3
- Chương 89-4
- Chương 90-1
- Chương 90-2
- Chương 90-3
- Chương 90-4
- Chương 91-1
- Chương 91-2
- Chương 91-3
- Chương 91-4
- Chương 92-1
- Chương 92-2
- Chương 92-3
- Chương 92-4
- Chương 93-1
- Chương 93-2
- Chương 93-3
- Chương 93-4
- Chương 94-1
- Chương 94-2
- Chương 94-3
- Chương 94-4
- Chương 95-1
- Chương 95-2
- Chương 95-3
- Chương 95-4
- Chương 96: Tương đương phản nghịch
- Chương 97-1: Tứ tử Tưởng gia
- Chương 97-2
- Chương 97-3
- Chương 97-4
- Chương 98: Thân càng thêm thân
- Chương 99: Không khí vui mừng
- Chương 100: Thiên sư vô địch
- Chương 101: Phu nhân chính thất
- Chương 102
- Chương 103: Cao thủ dùng độc
- Chương 104: Thần y nửa đêm
- Chương 105: Đại tỷ huỷ dung
- Chương 106: Không rét mà run
- Chương 107: Tính toán như ý
- Chương 108: Thối rữa đến cùng
- Chương 109: Thân thế ly kỳ
- Chương 110: Yêu tinh hiện thế
- Chương 111: Trời quang sét đánh
- Chương 112: Tổn thất nặng nề
- Chương 113: Đã tìm tới cửa
- Chương 114: Nên duyên Tần Tấn
- Chương 115: Không cần nể mặt
- Chương 116: Trong bẫy có bẫy
- Chương 117: Đối chất Kim điện
- Chương 118: Tiệc không yên bình
- Chương 119: Chúc thọ chết yểu
- Chương 120: Đối tượng công kíc
- Chương 121: Ám sát đêm khuya
- Chương 122: Từng bước ép sát
- Chương 123: Vở kịch luân lý
- Chương 124: Thiên đao vạn quả
- Chương 125: Đúng là thổ lộ
- Chương 126: Điên cuồng giết hại
- Chương 127: Hình phạt tàn khốc
- Chương 128: Dê non đợi mổ
- Chương 129: Ghen tị thành cuồng
- Chương 130: Chỉ vì tư lợi
- Chương 131: Tiến dần từng bước
- Chương 132: Là ngày đại hỉ
- Chương 133: Cạm bẫy trùng trùng
- Chương 134: Nợ sau tính sổ
- Chương 135: Hoàng tử mạc bắc
- Chương 136: Chọn người hòa thân
- Chương 137: Bỏ đá xuống giếng
- Chương 138: Đức phi chết thảm
- Chương 139: Đạo lý theo đuổi
- Chương 140: Long trời lở đất
- Chương 141: Bố trí nghi trận
- Chương 142: Đại họa ngập trời
- Chương 143: Tưởng gia bị diệt
- Chương 144: Bỏ đá xuống giếng
- Chương 145: Bại lộ bí mật
- Chương 146: Giằng co đại điện
- Chương 147: An Bình Quận chúa
- Chương 148: Việt Tây công chúa
- Chương 149: Cái gọi là hoán thân
- Chương 150: Con tin kiêu ngạo
- Chương 151: Quả nhiên có bệnh
- Chương 152: Họa Thủy Đông Dẫn
- Chương 153: Mọi chuyện đã ngã ngũ
- Chương 154: Bí mật am ni cô
- Chương 155: Không khí vui mừng
- Chương 156: Ai là hung thủ?
- Chương 157: Đối chọi gay gắt
- Chương 158: Cạm bẫy trùng trùng
- Chương 159: Thanh tẩy triều đình
- Chương 160: An Quốc gặp tai ương
- Chương 161: Họa càng thêm họa
- Chương 162: Nhất tiễn tam điêu
- Chương 163: Ám dạ tử thần
- Chương 164: Vạn trùng gặm thân thể
- Chương 165: Hỷ đường phía trên
- Chương 166: Sợ bóng sợ gió
- Chương 167: Liệt hỏa phanh du
- Chương 168: An Quốc chết thảm
- Chương 169: Vạn kiếp bất phục
- Chương 170: Tra tấn trọn đời
- Chương 171: Nước đổ khó hốt
- Chương 172: Gánh hát Thiên Hương
- Chương 173: Gặp lại cố nhân
- Chương 174: Phật châu huyền bí
- Chương 175: Kinh hồng thoáng nhìn
- Chương 176: Quách gia ái nữ
- Chương 177: Húc Vương điện hạ
- Chương 178: Thái công câu cá
- Chương 179: Vĩnh tuyệt hậu đoạn
- Chương 180: Nguyên Dục bỏ mạng
- Chương 181: Nợ máu trả bằng máu
- Chương 182: Lâm An Công Chúa
- Chương 183: Hồng Môn Vũ Yến
- Chương 184: Mãng xà kinh hồn
- Chương 185: Ung Văn Thái Tử
- Chương 186: Việt Tây hoàng hậ
- Chương 187: Hoàng tử mặt cười
- Chương 188: Sớm có hôn ước
- Chương 189: Tiến cung thăm thân
- Chương 190: Nhị vị hoàng tử
- Chương 191: Quân tử hảo cầu
- Chương 192: Hoài Khánh thiệt mạng
- Chương 193: Cạm bẫy trùng trùng
- Chương 194: Tủng người nghe nói (Lời nói khiến người ta kinh sợ)
- Chương 195: Đại Danh phát điên
- Chương 196: Việt Tây hoàng đế
- Chương 197: Nữ Nhi khó gả
- Chương 198: Chịu đòn nhận tội
- Chương 199: Mỹ nhân đến cửa
- Chương 200: Hổ lạc đồng bằng
- Chương 201: Diễn một trò hay
- Chương 202: Quách phủ đại yến
- Chương 203: Tĩnh Vương cầu hôn
- Chương 204: Tưởng Nam chết thảm
- Chương 205: Yêu ma quỷ quái
- Chương 206: Huệ Phi thăm viếng
- Chương 207: Uy hiếp trí mạng
- Chương 208: Quỷ kế bại lộ
- Chương 209: Kết thúc mối hận cũ
- Chương 210: Cả nhà gặp họa
- Chương 211: Thất bại trong gang tấc
- Chương 212: Lâm An chết thảm
- Chương 213: Phong ba nổi dậy
- Chương 214: Hiềm khích mới phát sinh
- Chương 215: Thái tử thịnh yến
- Chương 216: Mưu kế thâm độc
- Chương 217: Cực phẩm nham hiểm
- Chương 218: Một đi không trở lại
- Chương 219: Điên cuồng săn bắn
- Chương 220: Chết vì háo sắc
- Chương 221: Bùi Bạch chết thảm
- Chương 222: Ám tiễn đả thương người
- Chương 223: Bùi Dương cũng chết
- Chương 224: Bùi Hiến chết
- Chương 225: Thập đại gia tộc
- Chương 226: Đêm mưa kinh hồn
- Chương 227: Đại Quân chết
- Chương 228: Đại vị chi tranh
- Chương 229: Lang băm hại người
- Chương 230: Vở diễn hấp dẫn
- Chương 231: Tất cả mang ý xấu
- Chương 232: Nguồn ánh sáng lạ
- Chương 233: Tiêu dao chi độc
- Chương 234: Tân phòng có biến
- Chương 235: Tàn khốc tra thẩm Bùi Huy
- Chương 236: Bùi Huy chết
- Chương 237: Lòng đầy căm phẫn
- Chương 238: Xét nhà diệt tộc
- Chương 239: Đánh cờ miệng
- Chương 240: Mưa thuận gió hoà
- Chương 241: Triệt để quyết liệt
- Chương 242: Đại náo một hồi
- Chương 243: Nguyện giả mắc câu
- Chương 244: Lùng bắt bốn phía
- Chương 245: Liều chết phản bác
- Chương 246: Lãnh khốc đến cùng
- Chương 247: Mánh khóe thông thiên
- Chương 248: Triệu gia bị diệt
- Chương 249: Con kiến hẳn phải chết
- Chương 250: Tâm thuật bất chính
- Chương 251: Dẫn xà xuất động
- Chương 252: Thịnh thế thơ văn hoa mỹ
- Chương 253: Tâm đủ ngoan
- Chương 254: Thị uy chi chiến
- Chương 254-1: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 1: Việt Tây hoàng hậu (thượng)
- Chương 254-2: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 2: Việt Tây hoàng hậu (trung)
- Chương 254-3: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 3: Việt Tây hoàng hậu (hạ)
- Chương 254-4: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 4: Bí ẩn cung đình
- Chương 254-5: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 5: Tê Hà chết
- Chương 254-6: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 6: Sinh tử mê hoặc
- Chương 254-7: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 7: Tranh đấu tàn khốc
- Chương 254-8: [Ngoại truyện] Thứ nữ hữu độc - Chương 8: Bí ẩn thân thế
- Chương 254-9: Thứ nữ hữu độc - Phiên ngoại 9 - Kiếp trước kiếp này
- Chương 254-10: Thứ nữ hữu độc - Phiên ngoại 10 - Trừng phạt đúng tội
- Chương 254-11: [Ngoại truyện 11] Thứ nữ hữu độc - Đoàn tụ sum vầy (Hoàn)
- Chương 255: Tàn hoa bại liễu
- Chương 256-1
- Chương 256-2
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259: Tiệc mừng bóng ma
- Chương 260: Trộm long tráo phượng
- Chương 261: Phía sau hiểm kế
- Chương 262: Trong lòng run sợ
- Chương 263: Ám tên đả thương người
- Chương 264: Chính là âm ngươi
- Chương 265: Bùi Bật chết
- Chương 266: Đánh gãy chân chó
- Chương 267: Huyết quang tai ương
- Chương 268: Vương Diên chết
- Chương 269: Thái tử vô năng
- Chương 270: Nồi đen trên lưng
- Chương 271: Gang bàn tay đoạt ăn
- Chương 272: Xua đuổi chi lệnh
- Chương 273: Mỹ nhân như sói
- Chương 274: Cá lớn mắc câu
- Chương 275: Dòng nước xiết bắt đầu khởi động (1)
- Chương 275-2: Dòng nước xiết bắt đầu khởi động (2)
- Chương 276-1: Xuất kỳ bất ý (1)
- Chương 276-2: Xuất kỳ bất ý (2)
- Chương 276-3: Xuất kỳ bất ý (3)
- Chương 277-1: Công tâm mà làm (1)
- Chương 277-2: Công tâm mà làm (2)
- Chương 278-1: Báo thù đáng sợ (1)
- Chương 278-2: Báo thù đáng sợ (2)
- Chương 279: Ai độc hơn ai
- Chương 280-1: Phạt người vô hình (1)
- Chương 280-2: Phạt người vô hình (2)
- Chương 281: Bất tử chi thân
- Chương 282: Ngự giá thân chinh
- Chương 283: Hỏa trung thủ lật (mình làm người khác hưởng)
- Chương 284: Phản khách làm chủ
- Chương 285: Nỗi khổ hoạn quan
- Chương 286: Ba người thành hổ
- Chương 287: Thiên Thủ Quan Âm
- Chương 288: Lấy mệnh làm tiền cược
- Chương 289: Bừng bừng dã tâm
- Chương 290: Thanh thế đoạt người
- Chương 291: Dựa vào bản sự riêng
- Chương 292: Biểu diễn bằng kỹ xảo
- Chương 293-1: Đại kết cục (thượng) (1)
- Chương 293-2: Đại kết cục (thượng) (2)
- Chương 293-3: Đại kết cục (thượng) (3)
- Chương 293-4: Đại kết cục (thượng) (4)
- Chương 293-5: Đại kết cục (thượng) (5)
- Chương 294-1: Đại kết cục (hạ) (1)
- Chương 294-2: Đại kết cục (hạ) (2)
- Chương 294-3: Đại kết cục (hạ) (3)
- Chương 294-4: Đại kết cục (hạ) (4)
- Chương 294-5: Đại kết cục (hạ) (5)
- Chương 294-6: Đại kết cục (hạ) (6)
- Chương 294-7: Đại kết cục (hạ) (end)
- Chương 295: [Ngoại truyện] Việt Tây hoàng hậu
- Chương 296: [Ngoại truyện] Bí ẩn cung đình
- Chương 297: [Ngoại truyện] - Tê Hà chết
- Chương 298: [Ngoại truyện] - Sinh tử mê hoặc
- Chương 299: [Ngoại truyện] - Tranh đấu tàn khốc
- Chương 300: [Ngoại truyện] - Bí ẩn thân thế
- Chương 301: [Ngoại Truyện] - Kiếp trước kiếp này
- Chương 302: [Ngoại Truyện] - Trừng phạt đúng tội
- Chương 303: [Ngoại truyện] - Đoàn tụ sum vầy (Hoàn)