Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn - Chương 7: Tỳ bà
Chương trước- Chương 1: Sắc phong
- Chương 2: Yết kiến
- Chương 3: Diện thánh
- Chương 4: Châm chọc
- Chương 5: Chiêu nghi
- Chương 6: Thư phòng
- Chương 7: Tỳ bà
- Chương 8: Âm mưu
- Chương 9: Hoàng đằng
- Chương 10: Mục đích
- Chương 11: Hàm Ngọc
- Chương 12: Mồng tám tháng chạp
- Chương 13: Mê hồn
- Chương 14: Tâm kế
- Chương 15: Yến tiệc
- Chương 16: Giải vây
- Chương 17: Đọc sách
- Chương 18: Thải Linh
- Chương 19: Trắng đen
- Chương 20: Chép kinh
- Chương 21: Thuận Phi
- Chương 22: Âm mưu
- Chương 23: Ngày giỗ
- Chương 24: Đoạt quyền
- Chương 25: Đâm lén
- Chương 26: Trang sức
- Chương 27: Hồ ly
- Chương 28: Bối rối
- Chương 29: Đoan ngọ
- Chương 30: Vãn tuồng
- Chương 31: Thẩm vấn
- Chương 32: Mừng công
- Chương 33: Đi chợ
- Chương 34: tửu lâu
- Chương 35: Cắn càn
- Chương 36: Sinh nhật
- Chương 37: Lễ vật
- Chương 38: Phong hào
- Chương 39: Ăn nho
- Chương 40: Động thai
- Chương 41: Sinh non
- Chương 42: Rối bời
- Chương 43: Bị đâm
- Chương 44: Trung thu
- Chương 45: Múa kiếm
- Chương 46: Ghen tuông
- Chương 47: Thẻ bài
- Chương 48: Thị tẩm
- Chương 49: Đổ máu
- Chương 50: Than bạc
- Chương 51: Lò sưởi
- Chương 52: Thăm bệnh
- Chương 53: Điều tra
- Chương 54: Cung khai
- Chương 55: Tính sổ
- Chương 56: Bát tiên
- Chương 57: Bày tỏ
- Chương 58: Hòa thân
- Chương 59: Hòa cơ
- Chương 60: Ăn tết
- Chương 61: Có con
- Chương 62: Cái thai
- Chương 63: Mua chuộc
- Chương 64: Mất mặt
- Chương 65: Yến tiệc
- Chương 66: Mất con
- Chương 67: Nhân quả
- Chương 68: Êm chuyện
- Chương 69: Chiêm tinh
- Chương 70: Tuyển tú
- Chương 71: Diệp thị
- Chương 72: Đoàn viên
- Chương 73: Biến động
- Chương 74: Khôi phục
- Chương 75: Tranh chấp
- Chưng 76: Mách tội
- Chương 77: Có thai
- Chương 78: Bất ngờ
- Chương 79: Hỗn loạn
- Chương 80: Sinh nở
- Chương 81: Yểu Phi
- Chương 82: Tranh Hoa
- Chương 83: Sòng bạc
- Chương 84: Ba tháng mười ngày
- Chương 85: Trẻ khóc
- Chương 86: Lời đồn
- Chương 87: Diễn kịch
- Chương 88: Giăng bẫy
- Chương 89: Thành công
- Chương 90: Không đi
- Chương 91: Thất sủng
- Chương 92: Gặp lại
- Chương 93: Phục sủng
- Chương 94: Rối rắm
- Chương 95: Ám thị
- Chương 96: Nguy hiểm
- Chương 97: Hai phe
- Chương 98: Tống thị
- Chương 99: Chuyện xưa
- Chương 100: Sắp xếp
- Chương 101: Đánh cờ (2)
- Chương 102: Thay máu
- Chương 103: Sáu cục (2)
- Chương 104: Thâm tình
- Chương 105: Sắc phong
- Chương 106: Tề thị
- Chương 107: Phá án
- Chương 108: Ra tay trước
- Chương 109: Thỏi mực
- Chương 110: Hai bên
- Chương 111: Ngọn ngành
- Chương 112: Điện tuyển
- Chương 113: Vẽ tranh
- Chương 114: Tua rua
- Chương 115: Lễ Phật
- Chương 116: Quốc sự
- Chương 117: Gặng hỏi
- Chương 118: Tin vui
- Chương 119: Rơi xuống nước
- Chương 120: Ban thưởng
- Chương 121: Dưỡng mẫu
- Chương 122: Chuẩn bị
- Chương 123: Phục kích
- Chương 124: Mở màn
- Chương 125: Giao chiến
- Chương 126: Bị loại
- Chương 127: Yên Chi
- Chương 128: Mạnh yếu
- Chương 129: Canh cá
- Chương 130: Chuyện cũ
- Chương 131: Lật mặt
- Chương 132: Kẻ điên
- Chương133: Sự thật
- Chương 134: Hoảng hốt
- Chương 135: Hải đường
- Chương 136: Nước cờ
- Chương 137: Ninh Cửu
- Chương 138: Chọc tức
- Chương 139: Thuyết phục
- Chương 140: Vinh quang
- Chương 141: Bánh giầy
- Chương 142: Suối nước nóng
- Chương 143: Được cứu
- Chương 144: Gặp lại
- Chương 145: Tình nguyện
- Chương 146: Chiêm tinh
- Chương 147: Thanh toán
- Chương 148: Rượu ngon
- Chương 149: Quá sức
- Chương 150: Đấu khẩu
- Chương 151: Ngàn hoa
- Chương 152: Bồi bổ
- Chương 153: Ra tay
- Chương 154: Tĩnh Song
- Chương 155: Dạy dỗ
- Chương 156: Hoảng hốt
- Chương 157: Bệnh tình
- Chương 158: Chăm bệnh
- Chương 159: Đặt bẫy
- Chương 160: Nhường ngôi
- Chương 161: Thái phi
- Chương 162: Kết thúc
- Chương 163: Kết thúc (2)
- Chương 164: Tỷ muội cùng trọng sinh
- Chương 165: Tỷ muội cùng trọng sinh (2)
- Chương 166: Tỷ muội cùng trọng sinh (3)
- Chương 167: Tỷ muội cùng trọng sinh (4)
- Chương 168: Tỷ muội cùng trọng sinh (5)
- Chương 169: Tỷ muội cùng trọng sinh (6)
- Chương 170: Tỷ muội cùng trọng sinh (7)
- Chương 171: Tỷ muội cùng trọng sinh (8)
- Chương 172: Tỷ muội cùng trọng sinh (9)
- Chương 173: Tỷ muội cùng trọng sinh (10) [Toàn văn hoàn]
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn
Chương 7: Tỳ bà
Tiếng đàn rào rạt như vũ bão. Hoàng đế đang định đi vào phòng cũng phải dừng bước.
Phàn Ưng Đức cũng vội vàng đứng lại, liếc nhìn vẻ ngẩn ngơ của hoàng đế, dỏng tai lắng nghe, mồ hôi lạnh tuôn xối xả. Ngự thư phòng trước nay chỉ có tiếng đàn tỳ bà của một người duy nhất, đó chính là Giai Huệ hoàng hậu. Cây đàn tỳ bà đặt trong căn nhà trúc phía sau cũng là di vật của nàng, bình thường ngoại trừ nhạc sư lấy ra để chỉnh dây đàn, gảy vài tiếng để không bị hỏng vì để quá lâu thì không ai dám động đến.
Hôm nay là ai lên cơn điên đến nỗi dám đụng vào di vật của hoàng hậu!
Phàn Ưng Đức định gọi thuộc hạ lôi người kia ra ngoài nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy hoàng đế thất thần đi vào trong đó. Hắn không dám tự ý ra lệnh nên đành phấp phỏng đi theo. Băng qua dãy nhà, đi vào rừng trúc, tiếng đàn văng vẳng xa xa dần trở nên to rõ hơn, hoàn toàn khác với khúc nhạc nhẹ nhàng êm dịu mà Giai Huệ hoàng hậu thích trước kia. Khí thế mạnh mẽ ấy có thể triển hiện phần nào chí khí của người đánh đàn.
Dù Phàn Ưng Đức không thông hiểu về âm nhạc cũng có thể nghe ra được đây là khúc Thập diện mai phục được tấu rất hoàn hảo. Hắn không khỏi thầm thở dài, nghĩ bụng bất luận người này là ai, hôm nay e là phải bỏ mạng nơi này. Thật là tiếc cho tài năng xuất sắc như thế.
Không lâu sau, căn nhà trúc xuất hiện trước mắt, bước chân của hoàng đế bất chợt trở nên loạng choạng đôi chút. Y cất từng bước một theo quán tính. Phàn Ưng Đức nín thở mà nhìn, cố gắng phân tích cảm xúc của đấng cửu ngũ chí tôn lúc này nhưng lại không giải mã được.
Đối với người hậu hạ cận kề hoàng đế, không đoán được thánh ý còn khiến người ta hoảng hốt hơn cả tiếng tỳ bà ngày càng dồn dập kia.
Hạ Huyền Thời cũng bất giác hít thở thật nhẹ. Đã rất lâu rồi y không nghe được tiếng tỳ bà ở trong này nhưng âm thanh vừa cất lên, y vẫn có thể lập tức nhận ra đây là tiếng phát ra từ cây đàn tỳ bà ấy.
Là ai?
Dám động vào di vật của hoàng hậu.
Đàn cũng điêu luyện lắm.
Khúc nhạc đang đến hồi cao trào, réo rắt như có thiên binh vạn mã kéo tới, không khí loạn lạc của chốn sa trường mờ mịt khiến lòng người cũng rối bời theo.
Cố trấn định tinh thần, cuối cùng Hạ Huyền Thời cũng đến trước cửa căn nhà trúc. Hít một hơi thật dài, y ngẩng đầu lên.
Cửa không đóng, phía trong cửa có một tấm rèm bằng kim sa đang rũ xuống. Xuyên qua tầm rèm mỏng, y nhìn một thấy bóng dáng xinh đẹp đang ngồi ở đó.
Nàng ngồi đưa lưng về phía cửa, chỉ để lộ bóng lưng yêu kiều. Nàng mặc một chiếc váy màu tím lam sặc sỡ, cây trâm cài trên tóc khẽ đung đưa, trong cung hiếm khi thấy ai lộng lẫy lóa mắt đến vậy.
Nàng không hề phát hiện đằng sau có người, chỉ chăm chú gảy đàn, những giai điệu phát ra từ mười ngón tay ngọc lan tỏa cả gian nhà, quẩn quanh bên tai.
Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, lúc mạnh lúc nhẹ làm cho tâm trạng của người nghe cũng phập phồng dao động theo. Lúc lên cao oán hận ngút trời, lúc xuống thấp sầu thương khắp chốn…
Cuối cùng, lúc cao trào réo rắt nhất, tiếng đàn im bặt.
Tiếng đàn đã dứt, nhưng dư âm thì vang mãi.
Chiếc cổ thon dài khẽ rụt lại, dường như nàng thở phào thả lỏng.
Nàng đứng dậy, treo cây đàn tỳ bà lên bức tường trúc đối diện, động tác nhẹ nhàng nâng niu như hàm chứa vô vàn trân trọng.
Hơi thở của Hạ Huyền Thời bỗng trở nên hơi dồn dập. Y cố kiềm chế cảm xúc bối rối của mình, ngước mắt lên, một lúc mới tập trung nhìn rõ bóng dáng kia.
Trong một vài giây trôi qua có vẻ rất chậm kia, y vô thức nghĩ đến khá nhiều khả năng.
Chẳng hạn như nàng ấy không biết đây là di vật của Giai Huệ hoàng hậu, mà không biết thì không có tội. Hoặc là động tác của nàng rất cẩn thận, không hề có ý bất kính, vậy cũng đâu khác gì những nhạc sư bình thường hay đến chỉnh đàn, gảy thử…
Ma xui quỷ khiến y đã tìm lý do biện hộ cho nàng, còn nàng thì từ từ quay người lại.
Đầu tiên là góc nghiêng cực xinh đẹp. Y nín thở, chăm chú mà nhìn.
Nàng quay thêm vài độ nữa, đôi mắt đẹp sững sờ, cuối cùng cũng nhìn thấy ngoài cửa có người.
Cách bức rèm, Hạ Vân Tự nhún gối hành lễ. “Hoàng thượng vạn an.”
Lúc cụp mắt xuống, nàng liếc thấy thân thể của người đứng bên ngoài run lên một cái.
Một âm thanh như cuốn gió vang lên, bức rèm bị y vén ra.
Y bước nhanh về phía trước, đỡ nàng dậy: “Tứ muội muội…”
Hạ Vân Tự cảm nhận được rất rõ trong tiếng thở phào của y có mang theo tiếng cười. Nàng đứng dậy, cúi đầu, mặt đượm chút sầu thương vì hoài niệm tỷ tỷ đã khuất. “Sao tỷ phu lại đến đây lúc này?”
“Trẫm vốn…” Trong lòng bỗng nảy sinh một cảm xúc không nên có, y đè nén nó lại rồi tiếp tục nói: “Vốn định đến đọc sách, nghe được tiếng tỳ bà nên liền sang đây xem thử.”
Nàng vờ như hoàn toàn không phát hiện tâm trạng phức tạp của y, chỉ nghiêng đầu qua nhìn cây đàn tỳ bà trên tường. “Thần thiếp cứ ngỡ cây đàn này được đặt trong cung Tiêu Phòng, không ngờ nó lại ở đây.”
“Ừ.” Y cười gượng gạo, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc của mình. “Trước kia hoàng hậu thường chơi đàn tỳ bà ở đây nên nó vẫn được đặt ở chỗ này.”
Hạ Vân Tự hơi ngước mắt lên, khi tầm mắt của nàng chạm vào khuôn mặt anh tuấn của y thì khóe mắt ửng đỏ. Nàng đã tập luyện biểu cảm này rất nhiều lần, tính toán chiều cao và tầm mắt của y chỉ vì muốn dùng giọt lệ rơm rớm kia khiến y phải sinh lòng thương tiếc.
Nàng nghẹn ngào nói: “Lúc thần thiếp mới học tỳ bà, tỷ tỷ đã dùng cây đàn này dạy thần thiếp.”
Nói xong, những hạt lệ đúng lúc tuôn rơi khiến y lập tức trở nên bối rối. “Đừng khóc…”
Hạ Huyền Thời mãi mãi cũng không biết, những giọt nước mắt đánh vào lòng y này được trút ra vì nỗi oán hận và không cam tâm của tỷ tỷ nàng trước khi lâm chung.
Nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt, Hạ Vân Tự mỉm cười ngượng nghịu. “Thần thiếp thất lễ.”
Hạ Huyền Thời khẽ thở dài. Nàng hơi ngước mắt lên, nhìn thấy sự dịu dàng vô hạn trong đáy mắt y.
Hạ Vân Tự đã hiểu tại sao tỷ tỷ lại yêu y say đắm đến vậy. Sự dịu dàng ấy, ngay cả nàng cũng suýt bị mê hoặc cơ mà.
Nàng cứ nghĩ rắng y sẽ bảo mình đàn thêm một khúc nhưng không có, chắc là vì để tâm đến cảm xúc của nàng. Hai người chỉ ngồi trong nhà một lát, nhấp chén trà và nói vài chuyện vu vơ.
Uống hết chén trà, nàng ngước mắt lên, mỉm cười: “Tỷ phu bận rộn trăm công nghìn việc, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi đến đọc sách, thần thiếp không dám quấy rầy nữa.”
Nói xong nàng liền đứng dậy, nhún người hành lễ rồi lui ra ngoài không chút do dự.
“Tứ muội.” Khi nàng sắp lui ra ngoài, y gọi nàng lại.
Nàng hơi ngẩng đầu lên, nụ cười mang chút nghi hoặc và ngỡ ngàng, yên lặng lắng nghe. Y cố trấn tĩnh, bảo: “Cây đàn tỳ bà này… muội cầm lấy đi.” Y dừng lại một chút. “Có muội trông nom nó còn tốt hơn là nhạc sư.”
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Vân Tự nhếch lên. “Vâng.”
Không tạ ơn hay hành động dư thừa, nàng tiếp tục lui ra.
Y mấp máy môi, rõ ràng là vô thức muốn giữ nàng lại nhưng vừa định thốt ra thì không biết phải nói thế nào. Giữa lúc y chần chừ, nàng đã ra khỏi cửa.
Quay người lại, Hạ Vân Tự chậm rãi đi ra khỏi rừng trúc.
Bóng dáng nàng vốn thướt tha, bước đi uyển chuyển len lỏi qua những đình đài lầu các khiến ai đó ngẩn ngơ mà nhìn. Lúc này rừng trúc xung quanh trở thành bức nền tươi đẹp, tấm rèm ngoài cửa tạo thành một màn chắn mông lung. Nàng biết y nhất định sẽ dõi mắt nhìn theo.
Vừa ra khỏi cổng sau của ngự thư phòng, Oanh Thời lập tức ra đón, đưa tay nắm chặt tay nàng. “Nương tử…” Tay Oanh Thời lạnh ngắt, lại ướt đầm mồ hôi, lo lắng nhìn nàng từ đầu đến chân xong mới nói: “Nương tử không sao chứ? Nô tỳ sốt ruột chết được, muốn bảo Tiểu Lộc Tử đi nhìn xem nhưng lại không dám.”
Hạ Vân Tự lắc đầu, đáp: “Không sao.”
Tất cả đều nằm trong dự định, thậm chí còn tốt hơn cả mong đợi.
Oanh Thời thở phào nhẹ nhõm, vừa theo nàng đi ra ngoài vừa nói khẽ: “Sao nương tử phải đàn Thập diện mai phục… Theo nô tỳ biết, Giai Huệ hoàng hậu không thích những khúc nhạc như thế.”
“Đúng vậy, chính vì tỷ tỷ không thích nên mới đàn.” Nàng mỉm cười, không nói gì thêm.
Nàng muốn thông qua tỷ tỷ để khiến y động lòng, muốn y phải nhớ đến tỷ tỷ mãi mãi, nhưng muốn thành công thì nàng không thể trở thành thế thân của tỷ tỷ. Địa vị của thế thân rất nặng, nhưng cũng rất nhẹ, sẽ khiến y mê đắm, sẽ khiến y lưu luyến nhưng nếu một ngày nào đó y tỉnh táo lại, nàng sẽ không là gì cả.
Thứ nàng muốn chính là y gửi gắm tình cảm đối với tỷ tỷ vào nàng, nhưng lại nhớ rõ nàng là Hạ Vân Tự, không phải Hạ Vân Chước. Chỉ có như thế, y mới thật sự động chân tình với nàng. Chỉ có như thế, y mới thật sự để ý đến cảm nhận của nàng. Ngoài ra, nàng còn muốn tâm trạng của y phụ thuộc vào mình, vui buồn vì mình, nàng muốn trở thành nguyên nhân làm ảnh hưởng đến mọi cảm xúc của y.
Đương nhiên, điều này cần có thời gian. Vừa nãy nàng khiến y tức giận vì có người mạo phạm hoàng hậu, cuối cùng lại vui mừng vì người ấy là nàng, đó chính là thử nghiệm đầu tiên.
……
Từ sau hôm đó, nàng không đến Tử Thần Điện, cũng không đi ngự thư phòng nữa mà ngày ngày ở trong phòng luyện tỳ bà. Mỗi lần nàng đều đàn nửa canh giờ, phần lớn là những khúc nhạc mạnh mẽ, cao trào như Thập diện mai phục.
Ba bốn ngày sau, Chu Diệu lại được thị tẩm, thế là chuyện luyện đàn lại rơi vào tai hoàng đế. Vì vậy hôm sau dùng bữa sáng xon, Hạ Vân Tự đang dựa vào hành lang, ôm đàn luyện tập thì có hai hoạn quan vội vàng đi đến. Thoáng ngước mắt lên, Hạ Vân Tự nhận ra cách phục sức của hoạn quan hầu hạ hoàng đế nên dừng tay lại. Hai người bước tới, vái chào: “Hạ tài nhân, xin hãy chuẩn bị tiếp giá.”
“Ta biết rồi.” Hạ Vân Tự gật đầu. “Đa tạ.”
Hai người không đợi ban thưởng liền khom người lui ra.
Oanh Thời bước tới định giúp Hạ Vân Tự cất cây đàn tỳ bà đi nhưng nàng khẽ lắc đầu, ôm đàn đi thẳng ra ngoài cổng, đứng đó đợi. Ngẫm nghĩ một lát, nàng gỡ một chiếc lược cài xuống, giao cho Oanh Thời. Lát sau, một đoàn người rầm rộ đi tới. Hạ Vân Tự nhún người hành lễ, cây đàn tỳ bà ôm trong lòng làm nàng tăng thêm vẻ yêu kiều, lọn tóc đen bị mất chiếc lược cài cố định nên rũ xuống, mềm mại dán vào má nàng. Tóc huyền da trắng, môi đỏ tay thon, tất cả đều mê đắm lòng người.
“Đừng đa lễ.” Hoàng đế đưa tay đỡ nàng dậy. Nàng đứng thẳng người lên, tuy không ngước mắt nhưng ánh cười trong đó đã lọt vào mắt y. “Sao tỷ phu lại đến đây.”
Sau phút im lặng ngắn ngủi, nàng nghe y hỏi: “Chu tài nhân nói mỗi ngày nàng đều gảy đàn?”
“Tỷ phu muốn nghe à?” Nàng ngẩng đầu, nụ cười rạng rỡ lóa mắt.
Y gật đầu, nụ cười của nàng càng tươi tắn hơn. “Được, thần thiếp đàn cho tỷ phu nghe!”
Trong tiếng cười vui vẻ, nàng nhanh chóng xoay người đi, chỉ để lại cho hoàng đế bóng lưng thướt tha. Điều này không đúng với lễ nghi nhưng chiếc trâm cài vàng kim lấp lánh chợt lay động trước mắt, làn hương tươi mát phất qua trước mặt làm y thất thần, di theo nàng vào trong.
Trông nàng rất vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá với nụ cười rạng rỡ, Đôi mắt cong cong liếc nhìn y một cái, mười ngón tay thon thả đặt lên dây đàn.
……
“Tiện nhân!” Trong Kiểu Nguyệt Điện – Cẩm Hoa Cung, chén trà bằng sứ trắng bị ném xuống đất, văng vãi tứ tung.
Phàn Ưng Đức cũng vội vàng đứng lại, liếc nhìn vẻ ngẩn ngơ của hoàng đế, dỏng tai lắng nghe, mồ hôi lạnh tuôn xối xả. Ngự thư phòng trước nay chỉ có tiếng đàn tỳ bà của một người duy nhất, đó chính là Giai Huệ hoàng hậu. Cây đàn tỳ bà đặt trong căn nhà trúc phía sau cũng là di vật của nàng, bình thường ngoại trừ nhạc sư lấy ra để chỉnh dây đàn, gảy vài tiếng để không bị hỏng vì để quá lâu thì không ai dám động đến.
Hôm nay là ai lên cơn điên đến nỗi dám đụng vào di vật của hoàng hậu!
Phàn Ưng Đức định gọi thuộc hạ lôi người kia ra ngoài nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy hoàng đế thất thần đi vào trong đó. Hắn không dám tự ý ra lệnh nên đành phấp phỏng đi theo. Băng qua dãy nhà, đi vào rừng trúc, tiếng đàn văng vẳng xa xa dần trở nên to rõ hơn, hoàn toàn khác với khúc nhạc nhẹ nhàng êm dịu mà Giai Huệ hoàng hậu thích trước kia. Khí thế mạnh mẽ ấy có thể triển hiện phần nào chí khí của người đánh đàn.
Dù Phàn Ưng Đức không thông hiểu về âm nhạc cũng có thể nghe ra được đây là khúc Thập diện mai phục được tấu rất hoàn hảo. Hắn không khỏi thầm thở dài, nghĩ bụng bất luận người này là ai, hôm nay e là phải bỏ mạng nơi này. Thật là tiếc cho tài năng xuất sắc như thế.
Không lâu sau, căn nhà trúc xuất hiện trước mắt, bước chân của hoàng đế bất chợt trở nên loạng choạng đôi chút. Y cất từng bước một theo quán tính. Phàn Ưng Đức nín thở mà nhìn, cố gắng phân tích cảm xúc của đấng cửu ngũ chí tôn lúc này nhưng lại không giải mã được.
Đối với người hậu hạ cận kề hoàng đế, không đoán được thánh ý còn khiến người ta hoảng hốt hơn cả tiếng tỳ bà ngày càng dồn dập kia.
Hạ Huyền Thời cũng bất giác hít thở thật nhẹ. Đã rất lâu rồi y không nghe được tiếng tỳ bà ở trong này nhưng âm thanh vừa cất lên, y vẫn có thể lập tức nhận ra đây là tiếng phát ra từ cây đàn tỳ bà ấy.
Là ai?
Dám động vào di vật của hoàng hậu.
Đàn cũng điêu luyện lắm.
Khúc nhạc đang đến hồi cao trào, réo rắt như có thiên binh vạn mã kéo tới, không khí loạn lạc của chốn sa trường mờ mịt khiến lòng người cũng rối bời theo.
Cố trấn định tinh thần, cuối cùng Hạ Huyền Thời cũng đến trước cửa căn nhà trúc. Hít một hơi thật dài, y ngẩng đầu lên.
Cửa không đóng, phía trong cửa có một tấm rèm bằng kim sa đang rũ xuống. Xuyên qua tầm rèm mỏng, y nhìn một thấy bóng dáng xinh đẹp đang ngồi ở đó.
Nàng ngồi đưa lưng về phía cửa, chỉ để lộ bóng lưng yêu kiều. Nàng mặc một chiếc váy màu tím lam sặc sỡ, cây trâm cài trên tóc khẽ đung đưa, trong cung hiếm khi thấy ai lộng lẫy lóa mắt đến vậy.
Nàng không hề phát hiện đằng sau có người, chỉ chăm chú gảy đàn, những giai điệu phát ra từ mười ngón tay ngọc lan tỏa cả gian nhà, quẩn quanh bên tai.
Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, lúc mạnh lúc nhẹ làm cho tâm trạng của người nghe cũng phập phồng dao động theo. Lúc lên cao oán hận ngút trời, lúc xuống thấp sầu thương khắp chốn…
Cuối cùng, lúc cao trào réo rắt nhất, tiếng đàn im bặt.
Tiếng đàn đã dứt, nhưng dư âm thì vang mãi.
Chiếc cổ thon dài khẽ rụt lại, dường như nàng thở phào thả lỏng.
Nàng đứng dậy, treo cây đàn tỳ bà lên bức tường trúc đối diện, động tác nhẹ nhàng nâng niu như hàm chứa vô vàn trân trọng.
Hơi thở của Hạ Huyền Thời bỗng trở nên hơi dồn dập. Y cố kiềm chế cảm xúc bối rối của mình, ngước mắt lên, một lúc mới tập trung nhìn rõ bóng dáng kia.
Trong một vài giây trôi qua có vẻ rất chậm kia, y vô thức nghĩ đến khá nhiều khả năng.
Chẳng hạn như nàng ấy không biết đây là di vật của Giai Huệ hoàng hậu, mà không biết thì không có tội. Hoặc là động tác của nàng rất cẩn thận, không hề có ý bất kính, vậy cũng đâu khác gì những nhạc sư bình thường hay đến chỉnh đàn, gảy thử…
Ma xui quỷ khiến y đã tìm lý do biện hộ cho nàng, còn nàng thì từ từ quay người lại.
Đầu tiên là góc nghiêng cực xinh đẹp. Y nín thở, chăm chú mà nhìn.
Nàng quay thêm vài độ nữa, đôi mắt đẹp sững sờ, cuối cùng cũng nhìn thấy ngoài cửa có người.
Cách bức rèm, Hạ Vân Tự nhún gối hành lễ. “Hoàng thượng vạn an.”
Lúc cụp mắt xuống, nàng liếc thấy thân thể của người đứng bên ngoài run lên một cái.
Một âm thanh như cuốn gió vang lên, bức rèm bị y vén ra.
Y bước nhanh về phía trước, đỡ nàng dậy: “Tứ muội muội…”
Hạ Vân Tự cảm nhận được rất rõ trong tiếng thở phào của y có mang theo tiếng cười. Nàng đứng dậy, cúi đầu, mặt đượm chút sầu thương vì hoài niệm tỷ tỷ đã khuất. “Sao tỷ phu lại đến đây lúc này?”
“Trẫm vốn…” Trong lòng bỗng nảy sinh một cảm xúc không nên có, y đè nén nó lại rồi tiếp tục nói: “Vốn định đến đọc sách, nghe được tiếng tỳ bà nên liền sang đây xem thử.”
Nàng vờ như hoàn toàn không phát hiện tâm trạng phức tạp của y, chỉ nghiêng đầu qua nhìn cây đàn tỳ bà trên tường. “Thần thiếp cứ ngỡ cây đàn này được đặt trong cung Tiêu Phòng, không ngờ nó lại ở đây.”
“Ừ.” Y cười gượng gạo, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc của mình. “Trước kia hoàng hậu thường chơi đàn tỳ bà ở đây nên nó vẫn được đặt ở chỗ này.”
Hạ Vân Tự hơi ngước mắt lên, khi tầm mắt của nàng chạm vào khuôn mặt anh tuấn của y thì khóe mắt ửng đỏ. Nàng đã tập luyện biểu cảm này rất nhiều lần, tính toán chiều cao và tầm mắt của y chỉ vì muốn dùng giọt lệ rơm rớm kia khiến y phải sinh lòng thương tiếc.
Nàng nghẹn ngào nói: “Lúc thần thiếp mới học tỳ bà, tỷ tỷ đã dùng cây đàn này dạy thần thiếp.”
Nói xong, những hạt lệ đúng lúc tuôn rơi khiến y lập tức trở nên bối rối. “Đừng khóc…”
Hạ Huyền Thời mãi mãi cũng không biết, những giọt nước mắt đánh vào lòng y này được trút ra vì nỗi oán hận và không cam tâm của tỷ tỷ nàng trước khi lâm chung.
Nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt, Hạ Vân Tự mỉm cười ngượng nghịu. “Thần thiếp thất lễ.”
Hạ Huyền Thời khẽ thở dài. Nàng hơi ngước mắt lên, nhìn thấy sự dịu dàng vô hạn trong đáy mắt y.
Hạ Vân Tự đã hiểu tại sao tỷ tỷ lại yêu y say đắm đến vậy. Sự dịu dàng ấy, ngay cả nàng cũng suýt bị mê hoặc cơ mà.
Nàng cứ nghĩ rắng y sẽ bảo mình đàn thêm một khúc nhưng không có, chắc là vì để tâm đến cảm xúc của nàng. Hai người chỉ ngồi trong nhà một lát, nhấp chén trà và nói vài chuyện vu vơ.
Uống hết chén trà, nàng ngước mắt lên, mỉm cười: “Tỷ phu bận rộn trăm công nghìn việc, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi đến đọc sách, thần thiếp không dám quấy rầy nữa.”
Nói xong nàng liền đứng dậy, nhún người hành lễ rồi lui ra ngoài không chút do dự.
“Tứ muội.” Khi nàng sắp lui ra ngoài, y gọi nàng lại.
Nàng hơi ngẩng đầu lên, nụ cười mang chút nghi hoặc và ngỡ ngàng, yên lặng lắng nghe. Y cố trấn tĩnh, bảo: “Cây đàn tỳ bà này… muội cầm lấy đi.” Y dừng lại một chút. “Có muội trông nom nó còn tốt hơn là nhạc sư.”
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Vân Tự nhếch lên. “Vâng.”
Không tạ ơn hay hành động dư thừa, nàng tiếp tục lui ra.
Y mấp máy môi, rõ ràng là vô thức muốn giữ nàng lại nhưng vừa định thốt ra thì không biết phải nói thế nào. Giữa lúc y chần chừ, nàng đã ra khỏi cửa.
Quay người lại, Hạ Vân Tự chậm rãi đi ra khỏi rừng trúc.
Bóng dáng nàng vốn thướt tha, bước đi uyển chuyển len lỏi qua những đình đài lầu các khiến ai đó ngẩn ngơ mà nhìn. Lúc này rừng trúc xung quanh trở thành bức nền tươi đẹp, tấm rèm ngoài cửa tạo thành một màn chắn mông lung. Nàng biết y nhất định sẽ dõi mắt nhìn theo.
Vừa ra khỏi cổng sau của ngự thư phòng, Oanh Thời lập tức ra đón, đưa tay nắm chặt tay nàng. “Nương tử…” Tay Oanh Thời lạnh ngắt, lại ướt đầm mồ hôi, lo lắng nhìn nàng từ đầu đến chân xong mới nói: “Nương tử không sao chứ? Nô tỳ sốt ruột chết được, muốn bảo Tiểu Lộc Tử đi nhìn xem nhưng lại không dám.”
Hạ Vân Tự lắc đầu, đáp: “Không sao.”
Tất cả đều nằm trong dự định, thậm chí còn tốt hơn cả mong đợi.
Oanh Thời thở phào nhẹ nhõm, vừa theo nàng đi ra ngoài vừa nói khẽ: “Sao nương tử phải đàn Thập diện mai phục… Theo nô tỳ biết, Giai Huệ hoàng hậu không thích những khúc nhạc như thế.”
“Đúng vậy, chính vì tỷ tỷ không thích nên mới đàn.” Nàng mỉm cười, không nói gì thêm.
Nàng muốn thông qua tỷ tỷ để khiến y động lòng, muốn y phải nhớ đến tỷ tỷ mãi mãi, nhưng muốn thành công thì nàng không thể trở thành thế thân của tỷ tỷ. Địa vị của thế thân rất nặng, nhưng cũng rất nhẹ, sẽ khiến y mê đắm, sẽ khiến y lưu luyến nhưng nếu một ngày nào đó y tỉnh táo lại, nàng sẽ không là gì cả.
Thứ nàng muốn chính là y gửi gắm tình cảm đối với tỷ tỷ vào nàng, nhưng lại nhớ rõ nàng là Hạ Vân Tự, không phải Hạ Vân Chước. Chỉ có như thế, y mới thật sự động chân tình với nàng. Chỉ có như thế, y mới thật sự để ý đến cảm nhận của nàng. Ngoài ra, nàng còn muốn tâm trạng của y phụ thuộc vào mình, vui buồn vì mình, nàng muốn trở thành nguyên nhân làm ảnh hưởng đến mọi cảm xúc của y.
Đương nhiên, điều này cần có thời gian. Vừa nãy nàng khiến y tức giận vì có người mạo phạm hoàng hậu, cuối cùng lại vui mừng vì người ấy là nàng, đó chính là thử nghiệm đầu tiên.
……
Từ sau hôm đó, nàng không đến Tử Thần Điện, cũng không đi ngự thư phòng nữa mà ngày ngày ở trong phòng luyện tỳ bà. Mỗi lần nàng đều đàn nửa canh giờ, phần lớn là những khúc nhạc mạnh mẽ, cao trào như Thập diện mai phục.
Ba bốn ngày sau, Chu Diệu lại được thị tẩm, thế là chuyện luyện đàn lại rơi vào tai hoàng đế. Vì vậy hôm sau dùng bữa sáng xon, Hạ Vân Tự đang dựa vào hành lang, ôm đàn luyện tập thì có hai hoạn quan vội vàng đi đến. Thoáng ngước mắt lên, Hạ Vân Tự nhận ra cách phục sức của hoạn quan hầu hạ hoàng đế nên dừng tay lại. Hai người bước tới, vái chào: “Hạ tài nhân, xin hãy chuẩn bị tiếp giá.”
“Ta biết rồi.” Hạ Vân Tự gật đầu. “Đa tạ.”
Hai người không đợi ban thưởng liền khom người lui ra.
Oanh Thời bước tới định giúp Hạ Vân Tự cất cây đàn tỳ bà đi nhưng nàng khẽ lắc đầu, ôm đàn đi thẳng ra ngoài cổng, đứng đó đợi. Ngẫm nghĩ một lát, nàng gỡ một chiếc lược cài xuống, giao cho Oanh Thời. Lát sau, một đoàn người rầm rộ đi tới. Hạ Vân Tự nhún người hành lễ, cây đàn tỳ bà ôm trong lòng làm nàng tăng thêm vẻ yêu kiều, lọn tóc đen bị mất chiếc lược cài cố định nên rũ xuống, mềm mại dán vào má nàng. Tóc huyền da trắng, môi đỏ tay thon, tất cả đều mê đắm lòng người.
“Đừng đa lễ.” Hoàng đế đưa tay đỡ nàng dậy. Nàng đứng thẳng người lên, tuy không ngước mắt nhưng ánh cười trong đó đã lọt vào mắt y. “Sao tỷ phu lại đến đây.”
Sau phút im lặng ngắn ngủi, nàng nghe y hỏi: “Chu tài nhân nói mỗi ngày nàng đều gảy đàn?”
“Tỷ phu muốn nghe à?” Nàng ngẩng đầu, nụ cười rạng rỡ lóa mắt.
Y gật đầu, nụ cười của nàng càng tươi tắn hơn. “Được, thần thiếp đàn cho tỷ phu nghe!”
Trong tiếng cười vui vẻ, nàng nhanh chóng xoay người đi, chỉ để lại cho hoàng đế bóng lưng thướt tha. Điều này không đúng với lễ nghi nhưng chiếc trâm cài vàng kim lấp lánh chợt lay động trước mắt, làn hương tươi mát phất qua trước mặt làm y thất thần, di theo nàng vào trong.
Trông nàng rất vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá với nụ cười rạng rỡ, Đôi mắt cong cong liếc nhìn y một cái, mười ngón tay thon thả đặt lên dây đàn.
……
“Tiện nhân!” Trong Kiểu Nguyệt Điện – Cẩm Hoa Cung, chén trà bằng sứ trắng bị ném xuống đất, văng vãi tứ tung.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Sắc phong
- Chương 2: Yết kiến
- Chương 3: Diện thánh
- Chương 4: Châm chọc
- Chương 5: Chiêu nghi
- Chương 6: Thư phòng
- Chương 7: Tỳ bà
- Chương 8: Âm mưu
- Chương 9: Hoàng đằng
- Chương 10: Mục đích
- Chương 11: Hàm Ngọc
- Chương 12: Mồng tám tháng chạp
- Chương 13: Mê hồn
- Chương 14: Tâm kế
- Chương 15: Yến tiệc
- Chương 16: Giải vây
- Chương 17: Đọc sách
- Chương 18: Thải Linh
- Chương 19: Trắng đen
- Chương 20: Chép kinh
- Chương 21: Thuận Phi
- Chương 22: Âm mưu
- Chương 23: Ngày giỗ
- Chương 24: Đoạt quyền
- Chương 25: Đâm lén
- Chương 26: Trang sức
- Chương 27: Hồ ly
- Chương 28: Bối rối
- Chương 29: Đoan ngọ
- Chương 30: Vãn tuồng
- Chương 31: Thẩm vấn
- Chương 32: Mừng công
- Chương 33: Đi chợ
- Chương 34: tửu lâu
- Chương 35: Cắn càn
- Chương 36: Sinh nhật
- Chương 37: Lễ vật
- Chương 38: Phong hào
- Chương 39: Ăn nho
- Chương 40: Động thai
- Chương 41: Sinh non
- Chương 42: Rối bời
- Chương 43: Bị đâm
- Chương 44: Trung thu
- Chương 45: Múa kiếm
- Chương 46: Ghen tuông
- Chương 47: Thẻ bài
- Chương 48: Thị tẩm
- Chương 49: Đổ máu
- Chương 50: Than bạc
- Chương 51: Lò sưởi
- Chương 52: Thăm bệnh
- Chương 53: Điều tra
- Chương 54: Cung khai
- Chương 55: Tính sổ
- Chương 56: Bát tiên
- Chương 57: Bày tỏ
- Chương 58: Hòa thân
- Chương 59: Hòa cơ
- Chương 60: Ăn tết
- Chương 61: Có con
- Chương 62: Cái thai
- Chương 63: Mua chuộc
- Chương 64: Mất mặt
- Chương 65: Yến tiệc
- Chương 66: Mất con
- Chương 67: Nhân quả
- Chương 68: Êm chuyện
- Chương 69: Chiêm tinh
- Chương 70: Tuyển tú
- Chương 71: Diệp thị
- Chương 72: Đoàn viên
- Chương 73: Biến động
- Chương 74: Khôi phục
- Chương 75: Tranh chấp
- Chưng 76: Mách tội
- Chương 77: Có thai
- Chương 78: Bất ngờ
- Chương 79: Hỗn loạn
- Chương 80: Sinh nở
- Chương 81: Yểu Phi
- Chương 82: Tranh Hoa
- Chương 83: Sòng bạc
- Chương 84: Ba tháng mười ngày
- Chương 85: Trẻ khóc
- Chương 86: Lời đồn
- Chương 87: Diễn kịch
- Chương 88: Giăng bẫy
- Chương 89: Thành công
- Chương 90: Không đi
- Chương 91: Thất sủng
- Chương 92: Gặp lại
- Chương 93: Phục sủng
- Chương 94: Rối rắm
- Chương 95: Ám thị
- Chương 96: Nguy hiểm
- Chương 97: Hai phe
- Chương 98: Tống thị
- Chương 99: Chuyện xưa
- Chương 100: Sắp xếp
- Chương 101: Đánh cờ (2)
- Chương 102: Thay máu
- Chương 103: Sáu cục (2)
- Chương 104: Thâm tình
- Chương 105: Sắc phong
- Chương 106: Tề thị
- Chương 107: Phá án
- Chương 108: Ra tay trước
- Chương 109: Thỏi mực
- Chương 110: Hai bên
- Chương 111: Ngọn ngành
- Chương 112: Điện tuyển
- Chương 113: Vẽ tranh
- Chương 114: Tua rua
- Chương 115: Lễ Phật
- Chương 116: Quốc sự
- Chương 117: Gặng hỏi
- Chương 118: Tin vui
- Chương 119: Rơi xuống nước
- Chương 120: Ban thưởng
- Chương 121: Dưỡng mẫu
- Chương 122: Chuẩn bị
- Chương 123: Phục kích
- Chương 124: Mở màn
- Chương 125: Giao chiến
- Chương 126: Bị loại
- Chương 127: Yên Chi
- Chương 128: Mạnh yếu
- Chương 129: Canh cá
- Chương 130: Chuyện cũ
- Chương 131: Lật mặt
- Chương 132: Kẻ điên
- Chương133: Sự thật
- Chương 134: Hoảng hốt
- Chương 135: Hải đường
- Chương 136: Nước cờ
- Chương 137: Ninh Cửu
- Chương 138: Chọc tức
- Chương 139: Thuyết phục
- Chương 140: Vinh quang
- Chương 141: Bánh giầy
- Chương 142: Suối nước nóng
- Chương 143: Được cứu
- Chương 144: Gặp lại
- Chương 145: Tình nguyện
- Chương 146: Chiêm tinh
- Chương 147: Thanh toán
- Chương 148: Rượu ngon
- Chương 149: Quá sức
- Chương 150: Đấu khẩu
- Chương 151: Ngàn hoa
- Chương 152: Bồi bổ
- Chương 153: Ra tay
- Chương 154: Tĩnh Song
- Chương 155: Dạy dỗ
- Chương 156: Hoảng hốt
- Chương 157: Bệnh tình
- Chương 158: Chăm bệnh
- Chương 159: Đặt bẫy
- Chương 160: Nhường ngôi
- Chương 161: Thái phi
- Chương 162: Kết thúc
- Chương 163: Kết thúc (2)
- Chương 164: Tỷ muội cùng trọng sinh
- Chương 165: Tỷ muội cùng trọng sinh (2)
- Chương 166: Tỷ muội cùng trọng sinh (3)
- Chương 167: Tỷ muội cùng trọng sinh (4)
- Chương 168: Tỷ muội cùng trọng sinh (5)
- Chương 169: Tỷ muội cùng trọng sinh (6)
- Chương 170: Tỷ muội cùng trọng sinh (7)
- Chương 171: Tỷ muội cùng trọng sinh (8)
- Chương 172: Tỷ muội cùng trọng sinh (9)
- Chương 173: Tỷ muội cùng trọng sinh (10) [Toàn văn hoàn]