Trí Hoán Hung Đồ - Chương 105: Ngoại truyện Weibo: Về việc Tiểu Hà đã yêu đương thế nào
Chương trước- Chương 1: Đêm mưa u hồn
- Chương 2: Hung thủ biến mất
- Chương 3: Sự ồn ào ngắn ngủi
- Chương 4: Kéo tơ bóc kén
- Chương 5: Chuyện xưa giấu kín
- Chương 6: Sóng trước vừa yên, sóng sau đã nổi
- Chương 7: Hiện trường vụ bắn súng
- Chương 8: Một hiện trường khác
- Chương 9: Có lẽ cùng ngành
- Chương 10: Anh em sinh đôi
- Chương 11: Nghệ sĩ dương cầm không đơn giản
- Chương 12: Tội ác bất khả thi
- Chương 13: Người thứ ba
- Chương 14: Sự khác biệt của nạn nhân
- Chương 15: Phòng 404 khu Tương Lai
- Chương 16: Cùng một người, hai cuộc đời
- Chương 17: “Lần gặp mặt đầu tiên” không vui vẻ
- Chương 18: Nghe thấy
- Chương 19: Thà rằng tin là có
- Chương 20: “Hàng xóm” không nhìn thấy
- Chương 21: Tấn công trực diện
- Chương 22: Sơ thẩm người chết Trình Trạch Sinh
- Chương 23: Thế giới song song
- Chương 24: Nghiện ăn vụng rồi hả?
- Chương 25: Trao đổi thông tin
- Chương 26: Trình tự gen
- Chương 27: Cố vấn và người chỉ điểm
- Chương 28: Bại lộ hành tung
- Chương 29: Thiếu
- Chương 30: Chứng cứ phân ly
- Chương 31: “Hello” “Xin chào”
- Chương 32: Không tích cực nghỉ ngơi
- Chương 33: Cậu là Trình Trạch Sinh duy nhất mà tôi quen
- Chương 34: Truy bắt
- Chương 35: Anh và “anh ta”
- Chương 36: Sơ thẩm Trình Quyến Thanh
- Chương 37: Bản thân chân thật
- Chương 38: Phát hiện bất ngờ
- Chương 39: Thiếu
- Chương 40: Đêm nằm mơ
- Chương 41: Sống lại
- Chương 42: Có biết làm ấm giường không?
- Chương 43: Liên Cảnh Uyên
- Chương 44: Cục
- Chương 45: Ma quỷ cái gì?
- Chương 46: Án giết người liên hoàn
- Chương 47: Không được
- Chương 48: Tiếp xúc hữu hạn
- Chương 49: Bạn cùng phòng bình thường
- Chương 50: Bạn gái của tên tội phạm lẩn trốn
- Chương 51: Cậu thích tôi à?
- Chương 52: Hoa hồng Champagne
- Chương 53: Manh mối
- Chương 54: Khó
- Chương 55: Xuất hiện một người
- Chương 56: L.o.v.e
- Chương 57: Kết thúc vụ án
- Chương 58: Thật thật giả giả
- Chương 59: Đêm sao chổi tới
- Chương 60: Ngày cá tháng tư
- Chương 61: Cậu đã từng giúp tôi
- Chương 62: Mâu thuẫn ẩn tàng
- Chương 63: Nghệ sĩ dương cầm ở thế giới này
- Chương 64: Hóa ra
- Chương 65: Xin lỗi
- Chương 66: Nghịch lý ông nội
- Chương 67: Hiệu ứng bươm bướm
- Chương 68: Again
- Chương 69: Cân não
- Chương 70: Tỏ tình và hy vọng
- Chương 71: Nguyên nhân
- Chương 72: Trí hoán hung đồ
- Chương 73: Biến số
- Chương 74: Bước tiến dài của yêu thầm
- Chương 75: Nghĩ cách cứu viện
- Chương 76: Hiểu thấu
- Chương 77: Giằng co
- Chương 78: Quy tắc nghịch biện
- Chương 79: Lựa chọn
- Chương 80: Lần nữa gặp lại
- Chương 81: Hiện tại và tương lai
- Chương 82: Bỗng dưng thích anh
- Chương 83: Biến cố bất ngờ
- Chương 84: Ván cược cuối cùng
- Chương 85: Dải Mobius đứt đoạn
- Chương 86: Không có gặp gỡ
- Chương 87: Giấc mộng dài
- Chương 88: Thế giới đứt gãy
- Chương 89: Phát triển từ hai bên
- Chương 90: Khác biệt giữa mơ và thực
- Chương 91: Vết nứt
- Chương 92: Câu chuyện không có bắt đầu
- Chương 93: Tín hiệu
- Chương 94: Một người bạn tốt ở thế giới khác
- Chương 95: Tìm được anh trai
- Chương 96: Tuần hoàn
- Chương 97: Quay về vị trí ban đầu
- Chương 98: Hoan nghênh trở về
- Chương 99: Happy Ending
- Chương 100: Ngoại truyện 1: Nhiệm vụ đặc biệt
- Chương 101: Ngoại truyện 2: Người một nhà (1)
- Chương 102: Ngoại truyện 2: Người một nhà (2)
- Chương 103: Ngoại truyện 2: Người một nhà (3)
- Chương 104: Ngoại truyện 3: Hai thế giới
- Chương 105: Ngoại truyện Weibo: Về việc Tiểu Hà đã yêu đương thế nào
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trí Hoán Hung Đồ
Chương 105: Ngoại truyện Weibo: Về việc Tiểu Hà đã yêu đương thế nào
Hà Nguy vừa được điều từ Hải Tĩnh về Thăng Châu, vào Đội Hình sự số 1. Trình Trạch Sinh đứng ngồi không yên, kể từ khi nụ hôn đầu bị cướp mất, hai người vẫn chưa chính thức xác định quan hệ với nhau, bây giờ người ta đã đuổi đến tận đội rồi, không thể cứ tiếp tục giả ngu mãi như vậy đấy chứ?
Nói về vấn đề yêu đương, Trình Trạch Sinh đã không giỏi rồi, bây giờ còn yêu đương với một người đàn ông thì càng không biết gì hơn.
Tan làm ngày hôm ấy, Hà Nguy gọi Trình Trạch Sinh lại:
– Tối nay ăn chung nhé?
Trình Trạch Sinh bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, trong đầu mô phỏng vài câu ứng đối khi chứng thực quan hệ, kết quả trong suốt bữa cơm, Hà Nguy đều chỉ nói đến công việc nội bộ của Đội Hình sự Cục Cảnh sát Thăng Châu, đứng đắn nghiêm túc đến mức Trình Trạch Sinh cho rằng đây là một buổi tọa đàm với lãnh đạo.
Mấy ngày sau xảy ra một vụ án, kết thúc công việc Hà Nguy tháo găng tay ra, Kha Đông Tỏa thu thập hồ sơ của người bị hại trình lên cho anh, anh quay sang hỏi Trình Trạch Sinh:
– Lát nữa đi điều tra xung quanh cùng tôi không?
Trình Trạch Sinh gật đầu, suốt quãng đường đi cứ lo Hà Nguy sẽ nói gì đó, lần này quả thực Hà Nguy đã nói đến chuyện ngoài công việc, nhưng chủ đề toàn liên quan đến anh trai hắn mà thôi.
Cuối tuần, Trình Trạch Sinh có một buổi nghỉ ngơi ở nhà hiếm hoi, hắn sắp nhìn xuyên màn hình điện thoại đến nơi mà vẫn không nhận được tin nhắn nào từ Hà Nguy.
Một tuần mới bắt đầu, hành trình lặp lại hệt như tuần trước. Hà Nguy gọi hắn đi ăn cơm, bàn chuyện công việc, nói về vụ án, ăn xong ai về nhà nấy. Có vụ án thì cần mẫn hơn nhiều, ra ngoài làm việc, đến phòng giải phẫu, bắt đối tượng tình nghi, làm gì cũng gọi hắn đi cùng, nói xong chuyện anh trai thì nói đến chuyện bố hắn, nhưng lại chẳng hề nói gì đến chuyện hai người họ.
Không thể không nói, Hà Nguy quá ưu tú, quá xuất sắc, giống như một khối nam châm hút chặt lấy sự chú ý của Trình Trạch Sinh, không kéo ra được. Cộng thêm anh là người bày tỏ trước, Trình Trạch Sinh càng nôn nóng hơn, chuyện này là sao đây, còn không đề cập tới chuyện tìm hiểu nhau, hôn xong là thôi đấy à?
Hai tháng thấm thoát trôi qua, Trình Trạch Sinh bình tĩnh hơn, nhưng cũng hậm hực hơn.
Hắn cảm thấy mình là chú mèo Tom đáng thương, bị Hà Nguy da trắng mặt xinh đùa bỡn trong lòng bàn tay.
***
Buổi tối một ngày nọ, Tạ Văn Hề đến trước Cục Cảnh sát ngồi rình Trình Trạch Sinh, muốn kiếm ít tư liệu sống từ hắn, thuận tiện giới thiệu đối tượng cho hắn luôn.
Nghe thấy hai từ “đối tượng” là Trình Trạch Sinh lại phiền lòng, phất tay từ chối luôn. Tạ Văn Hề vẫn quyết tâm lôi hắn đi. Hai người giằng co trước Cục Cảnh sát đúng lúc Hà Nguy cũng bước ra.
– Giới thiệu gì? Cậu ấy có người yêu rồi.
Tạ Văn Hề nghe danh Hà Nguy đã lâu, bây giờ nhìn thấy người thật thì hét lên, nói năng lộn xộn, mấy giây sau mới phản ứng lại, chỉ vào Trình Trạch Sinh:
– Ông ấy yêu đương rồi hả? Với ai thế ạ?
Hà Nguy cười cười:
– Với tôi.
Tin tức nặng đô này đã đánh cho Tạ Văn Hề mất hết hồn vía.
Hôm nay Hà Nguy không lái xe, nhờ Trình Trạch Sinh tiễn mình một đoạn. Vừa ngồi lên xe, ánh mắt sáng quắc của Trình Trạch Sinh đã nhìn chòng chọc anh:
– … Chúng ta đã xác định quan hệ khi nào?
– Hả? – Hà Nguy ngạc nhiên – Chúng ta vẫn luôn trong mối quan hệ yêu đương mà, cậu không thừa nhận hả?
??? Trình Trạch Sinh như mất ký ức, hoàn toàn không có cảm giác như mình đang yêu đương.
Hà Nguy khẽ ho một tiếng:
– Chẳng phải tôi vẫn hay hẹn cậu đó ư?
– Hay hẹn? Không phải là rủ đi ăn mấy bữa nhưng chưa nắm tay lần nào sao?
– Còn làm cả những chuyện khác nữa mà.
Trình Trạch Sinh sợ hãi:
– … Làm việc bên ngoài, đến phòng giải phẫu, cũng tính là hẹn hò ấy hả?
Hà Nguy trưng ra biểu cảm vô tội, công việc của bọn họ rất bận, thời gian ở cạnh nhau không nhiều cho nên anh đã cố gắng hết sức vừa hẹn hò vừa làm việc. Vốn dĩ những chuyện này đều có thể giao cho người khác làm nhưng anh vẫn gọi Trình Trạch Sinh đi cùng đó thôi, anh thể hiện ý đồ cá nhân còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Trình Trạch Sinh kinh ngạc, từ biểu cảm của Hà Nguy, hắn đưa ra kết luận – Anh ấy không nói dối, anh ấy thực sự nghĩ như vậy.
***
Tới bãi đỗ xe ngầm, Hà Nguy tháo đai an toàn, nhưng lại bị ấn xuống ghế. Trình Trạch Sinh bừng bừng khí thế, ánh mắt đáng sợ.
– Sao thế? – Hà Nguy cảm thấy không ổn vội an ủi – Là lỗi của tôi, đáng lẽ ra tôi phải nói với cậu ngay từ đầu, nếu cậu cảm thấy tiến triển nhanh quá thì chúng ta… ưm…
Trình Trạch Sinh ấn anh xuống hung tợn hôn lên môi anh. Tiến triển nhanh gì chứ, anh muốn em sốt ruột chết luôn có đúng không.
– …! Trình Trạch Sinh!
– Đừng cử động, để em dạy anh yêu đương thế nào.
Hết
Nói về vấn đề yêu đương, Trình Trạch Sinh đã không giỏi rồi, bây giờ còn yêu đương với một người đàn ông thì càng không biết gì hơn.
Tan làm ngày hôm ấy, Hà Nguy gọi Trình Trạch Sinh lại:
– Tối nay ăn chung nhé?
Trình Trạch Sinh bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, trong đầu mô phỏng vài câu ứng đối khi chứng thực quan hệ, kết quả trong suốt bữa cơm, Hà Nguy đều chỉ nói đến công việc nội bộ của Đội Hình sự Cục Cảnh sát Thăng Châu, đứng đắn nghiêm túc đến mức Trình Trạch Sinh cho rằng đây là một buổi tọa đàm với lãnh đạo.
Mấy ngày sau xảy ra một vụ án, kết thúc công việc Hà Nguy tháo găng tay ra, Kha Đông Tỏa thu thập hồ sơ của người bị hại trình lên cho anh, anh quay sang hỏi Trình Trạch Sinh:
– Lát nữa đi điều tra xung quanh cùng tôi không?
Trình Trạch Sinh gật đầu, suốt quãng đường đi cứ lo Hà Nguy sẽ nói gì đó, lần này quả thực Hà Nguy đã nói đến chuyện ngoài công việc, nhưng chủ đề toàn liên quan đến anh trai hắn mà thôi.
Cuối tuần, Trình Trạch Sinh có một buổi nghỉ ngơi ở nhà hiếm hoi, hắn sắp nhìn xuyên màn hình điện thoại đến nơi mà vẫn không nhận được tin nhắn nào từ Hà Nguy.
Một tuần mới bắt đầu, hành trình lặp lại hệt như tuần trước. Hà Nguy gọi hắn đi ăn cơm, bàn chuyện công việc, nói về vụ án, ăn xong ai về nhà nấy. Có vụ án thì cần mẫn hơn nhiều, ra ngoài làm việc, đến phòng giải phẫu, bắt đối tượng tình nghi, làm gì cũng gọi hắn đi cùng, nói xong chuyện anh trai thì nói đến chuyện bố hắn, nhưng lại chẳng hề nói gì đến chuyện hai người họ.
Không thể không nói, Hà Nguy quá ưu tú, quá xuất sắc, giống như một khối nam châm hút chặt lấy sự chú ý của Trình Trạch Sinh, không kéo ra được. Cộng thêm anh là người bày tỏ trước, Trình Trạch Sinh càng nôn nóng hơn, chuyện này là sao đây, còn không đề cập tới chuyện tìm hiểu nhau, hôn xong là thôi đấy à?
Hai tháng thấm thoát trôi qua, Trình Trạch Sinh bình tĩnh hơn, nhưng cũng hậm hực hơn.
Hắn cảm thấy mình là chú mèo Tom đáng thương, bị Hà Nguy da trắng mặt xinh đùa bỡn trong lòng bàn tay.
***
Buổi tối một ngày nọ, Tạ Văn Hề đến trước Cục Cảnh sát ngồi rình Trình Trạch Sinh, muốn kiếm ít tư liệu sống từ hắn, thuận tiện giới thiệu đối tượng cho hắn luôn.
Nghe thấy hai từ “đối tượng” là Trình Trạch Sinh lại phiền lòng, phất tay từ chối luôn. Tạ Văn Hề vẫn quyết tâm lôi hắn đi. Hai người giằng co trước Cục Cảnh sát đúng lúc Hà Nguy cũng bước ra.
– Giới thiệu gì? Cậu ấy có người yêu rồi.
Tạ Văn Hề nghe danh Hà Nguy đã lâu, bây giờ nhìn thấy người thật thì hét lên, nói năng lộn xộn, mấy giây sau mới phản ứng lại, chỉ vào Trình Trạch Sinh:
– Ông ấy yêu đương rồi hả? Với ai thế ạ?
Hà Nguy cười cười:
– Với tôi.
Tin tức nặng đô này đã đánh cho Tạ Văn Hề mất hết hồn vía.
Hôm nay Hà Nguy không lái xe, nhờ Trình Trạch Sinh tiễn mình một đoạn. Vừa ngồi lên xe, ánh mắt sáng quắc của Trình Trạch Sinh đã nhìn chòng chọc anh:
– … Chúng ta đã xác định quan hệ khi nào?
– Hả? – Hà Nguy ngạc nhiên – Chúng ta vẫn luôn trong mối quan hệ yêu đương mà, cậu không thừa nhận hả?
??? Trình Trạch Sinh như mất ký ức, hoàn toàn không có cảm giác như mình đang yêu đương.
Hà Nguy khẽ ho một tiếng:
– Chẳng phải tôi vẫn hay hẹn cậu đó ư?
– Hay hẹn? Không phải là rủ đi ăn mấy bữa nhưng chưa nắm tay lần nào sao?
– Còn làm cả những chuyện khác nữa mà.
Trình Trạch Sinh sợ hãi:
– … Làm việc bên ngoài, đến phòng giải phẫu, cũng tính là hẹn hò ấy hả?
Hà Nguy trưng ra biểu cảm vô tội, công việc của bọn họ rất bận, thời gian ở cạnh nhau không nhiều cho nên anh đã cố gắng hết sức vừa hẹn hò vừa làm việc. Vốn dĩ những chuyện này đều có thể giao cho người khác làm nhưng anh vẫn gọi Trình Trạch Sinh đi cùng đó thôi, anh thể hiện ý đồ cá nhân còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Trình Trạch Sinh kinh ngạc, từ biểu cảm của Hà Nguy, hắn đưa ra kết luận – Anh ấy không nói dối, anh ấy thực sự nghĩ như vậy.
***
Tới bãi đỗ xe ngầm, Hà Nguy tháo đai an toàn, nhưng lại bị ấn xuống ghế. Trình Trạch Sinh bừng bừng khí thế, ánh mắt đáng sợ.
– Sao thế? – Hà Nguy cảm thấy không ổn vội an ủi – Là lỗi của tôi, đáng lẽ ra tôi phải nói với cậu ngay từ đầu, nếu cậu cảm thấy tiến triển nhanh quá thì chúng ta… ưm…
Trình Trạch Sinh ấn anh xuống hung tợn hôn lên môi anh. Tiến triển nhanh gì chứ, anh muốn em sốt ruột chết luôn có đúng không.
– …! Trình Trạch Sinh!
– Đừng cử động, để em dạy anh yêu đương thế nào.
Hết
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đêm mưa u hồn
- Chương 2: Hung thủ biến mất
- Chương 3: Sự ồn ào ngắn ngủi
- Chương 4: Kéo tơ bóc kén
- Chương 5: Chuyện xưa giấu kín
- Chương 6: Sóng trước vừa yên, sóng sau đã nổi
- Chương 7: Hiện trường vụ bắn súng
- Chương 8: Một hiện trường khác
- Chương 9: Có lẽ cùng ngành
- Chương 10: Anh em sinh đôi
- Chương 11: Nghệ sĩ dương cầm không đơn giản
- Chương 12: Tội ác bất khả thi
- Chương 13: Người thứ ba
- Chương 14: Sự khác biệt của nạn nhân
- Chương 15: Phòng 404 khu Tương Lai
- Chương 16: Cùng một người, hai cuộc đời
- Chương 17: “Lần gặp mặt đầu tiên” không vui vẻ
- Chương 18: Nghe thấy
- Chương 19: Thà rằng tin là có
- Chương 20: “Hàng xóm” không nhìn thấy
- Chương 21: Tấn công trực diện
- Chương 22: Sơ thẩm người chết Trình Trạch Sinh
- Chương 23: Thế giới song song
- Chương 24: Nghiện ăn vụng rồi hả?
- Chương 25: Trao đổi thông tin
- Chương 26: Trình tự gen
- Chương 27: Cố vấn và người chỉ điểm
- Chương 28: Bại lộ hành tung
- Chương 29: Thiếu
- Chương 30: Chứng cứ phân ly
- Chương 31: “Hello” “Xin chào”
- Chương 32: Không tích cực nghỉ ngơi
- Chương 33: Cậu là Trình Trạch Sinh duy nhất mà tôi quen
- Chương 34: Truy bắt
- Chương 35: Anh và “anh ta”
- Chương 36: Sơ thẩm Trình Quyến Thanh
- Chương 37: Bản thân chân thật
- Chương 38: Phát hiện bất ngờ
- Chương 39: Thiếu
- Chương 40: Đêm nằm mơ
- Chương 41: Sống lại
- Chương 42: Có biết làm ấm giường không?
- Chương 43: Liên Cảnh Uyên
- Chương 44: Cục
- Chương 45: Ma quỷ cái gì?
- Chương 46: Án giết người liên hoàn
- Chương 47: Không được
- Chương 48: Tiếp xúc hữu hạn
- Chương 49: Bạn cùng phòng bình thường
- Chương 50: Bạn gái của tên tội phạm lẩn trốn
- Chương 51: Cậu thích tôi à?
- Chương 52: Hoa hồng Champagne
- Chương 53: Manh mối
- Chương 54: Khó
- Chương 55: Xuất hiện một người
- Chương 56: L.o.v.e
- Chương 57: Kết thúc vụ án
- Chương 58: Thật thật giả giả
- Chương 59: Đêm sao chổi tới
- Chương 60: Ngày cá tháng tư
- Chương 61: Cậu đã từng giúp tôi
- Chương 62: Mâu thuẫn ẩn tàng
- Chương 63: Nghệ sĩ dương cầm ở thế giới này
- Chương 64: Hóa ra
- Chương 65: Xin lỗi
- Chương 66: Nghịch lý ông nội
- Chương 67: Hiệu ứng bươm bướm
- Chương 68: Again
- Chương 69: Cân não
- Chương 70: Tỏ tình và hy vọng
- Chương 71: Nguyên nhân
- Chương 72: Trí hoán hung đồ
- Chương 73: Biến số
- Chương 74: Bước tiến dài của yêu thầm
- Chương 75: Nghĩ cách cứu viện
- Chương 76: Hiểu thấu
- Chương 77: Giằng co
- Chương 78: Quy tắc nghịch biện
- Chương 79: Lựa chọn
- Chương 80: Lần nữa gặp lại
- Chương 81: Hiện tại và tương lai
- Chương 82: Bỗng dưng thích anh
- Chương 83: Biến cố bất ngờ
- Chương 84: Ván cược cuối cùng
- Chương 85: Dải Mobius đứt đoạn
- Chương 86: Không có gặp gỡ
- Chương 87: Giấc mộng dài
- Chương 88: Thế giới đứt gãy
- Chương 89: Phát triển từ hai bên
- Chương 90: Khác biệt giữa mơ và thực
- Chương 91: Vết nứt
- Chương 92: Câu chuyện không có bắt đầu
- Chương 93: Tín hiệu
- Chương 94: Một người bạn tốt ở thế giới khác
- Chương 95: Tìm được anh trai
- Chương 96: Tuần hoàn
- Chương 97: Quay về vị trí ban đầu
- Chương 98: Hoan nghênh trở về
- Chương 99: Happy Ending
- Chương 100: Ngoại truyện 1: Nhiệm vụ đặc biệt
- Chương 101: Ngoại truyện 2: Người một nhà (1)
- Chương 102: Ngoại truyện 2: Người một nhà (2)
- Chương 103: Ngoại truyện 2: Người một nhà (3)
- Chương 104: Ngoại truyện 3: Hai thế giới
- Chương 105: Ngoại truyện Weibo: Về việc Tiểu Hà đã yêu đương thế nào