Trời Sinh Một Đôi - Chương 302: Truy tìm hung thủ
Chương trước- Chương 1: Rơi xuống nước ở Lê Viên
- Chương 2: Biến vụng thành khéo
- Chương 3: Ép gả
- Chương 4: Dạy bảo muội muội
- Chương 5: Thỉnh an
- Chương 6: Cháo hoa đào
- Chương 7: Nhân quả
- Chương 8: Đưa thức ăn
- Chương 9: Làm bánh tráng
- Chương 10: Nổi sóng gió
- Chương 11: Hàng hóa mà thôi
- Chương 12: Hiểu lầm
- Chương 13: Thiện duyên (1)
- Chương 14: Thiện duyên (2)
- Chương 15: Chỗ khác biệt
- Chương 16: Ngỗng trắng
- Chương 17: Chuyện rắc rối
- Chương 18: Biểu ca
- Chương 19: Một con ngỗng gây ra án mạng
- Chương 20: Chuyển biến tốt đẹp
- Chương 21: Cãi nhau
- Chương 22: Sát ý
- Chương 23: Tuyển tỳ
- Chương 24: Âm sai
- Chương 25: Dương Sai
- Chương 26: Tìm ra đầu mối
- Chương 27: Độc
- Chương 28: Lam di nương
- Chương 29: Xuất phủ
- Chương 30: Gặp lại
- Chương 31: Dê xồm
- Chương 32: Hiểu lầm
- Chương 33: Nhục nhã
- Chương 34: Cá cược tiền
- Chương 35: Mẫu Đơn
- Chương 36: Tuyệt phẩm
- Chương 37: Hai người ghét nhau
- Chương 38: Cẩm Ngôn
- Chương 39: Mất tích
- Chương 40: Tưởng thị
- Chương 41: Cà muối chua
- Chương 42: Tiến cung
- Chương 43: Gấm ngầm mưu tính
- Chương 44: Hoàng Hậu
- Chương 45: Thỉnh cầu của công chúa
- Chương 46: Hố lửa
- Chương 47: Chảy máu mũi
- Chương 48: Trở về phủ
- Chương 49: Kiểm kê tài vật
- Chương 50: Suy đoán
- Chương 51: Cải biến
- Chương 52: Thỉnh tội
- Chương 53: Giáng Châu
- Chương 54: Sâu trong rừng trúc
- Chương 55: Có xà
- Chương 56: Quên mất
- Chương 57: Thiếu niên bị đả kích
- Chương 58: Lão Bá gia mời
- Chương 59: Trợn mắt nói dối
- Chương 60: Xe ngựa sơn tường khinh thường thanh thông mã của ngươi
- Chương 61: Tỷ muội
- Chương 62: Uy hiếp
- Chương 63: Sơn tra cao*
- Chương 64: Họa tình
- Chương 65: Đấu ngỗng
- Chương 66: Thịt nướng mật ong
- Chương 67: Đào mệnh (Chạy trốn để thoát chết)
- Chương 68: Nguy cơ
- Chương 69: Lòng người
- Chương 70: Giận dỗi
- Chương 71: Câu hỏi
- Chương 72: Ban thưởng châu báu
- Chương 73: Bệnh tới như núi đổ
- Chương 74: Nghe tin bất ngờ
- Chương 75: Một cái nhìn kia
- Chương 76: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 77: Liên hoàn
- Chương 78: Hoàng thượng giá lâm
- Chương 79: Quân thần
- Chương 80: Chạy như điên
- Chương 81: Hàng vị
- Chương 82: Tỉnh dậy
- Chương 83: Luận tầm quan trọng nữ nhân yếu ớt
- Chương 84: Thái Tử Phi
- Chương 85: Bị gài
- Chương 86: Xoay chuyển
- Chương 87: Bằng hữu
- Chương 88: Nhận thức sai lầm
- Chương 89: Rời đi
- Chương 90: Huyết lệ sử của Lão phu nhân (*)
- Chương 91: Mĩ nhân, nàng đã về rồi
- Chương 92: Thiếu hiệp, đa tạ
- Chương 93: Coi trộm
- Chương 94: Chân Nghiên xuất giá
- Chương 95: Mì cầu vồng
- Chương 96: Quyết định của Lục hoàng tử
- Chương 97: Thuốc
- Chương 98: Dạ hàn lộ trọng* (đêm lạnh sương dày)
- Chương 99: Hoa Nhược tự
- Chương 100: Tiểu hòa thượng
- Chương 101: Làm cá
- Chương 102: Phật châu
- Chương 103: Nói rõ suy nghĩ
- Chương 104: Ước hẹn
- Chương 105: Tin hay không
- Chương 106: Khó tin
- Chương 107: Kẹo lạc
- Chương 108: Cái nhìn thoáng kinh hồng
- Chương 109: Hồ ly trân châu
- Chương 110: Tình cảm dịu dàng
- Chương 111: Con nhím
- Chương 112: Sinh non
- Chương 113: Sinh con trai
- Chương 114: Dạ văn (Đang đêm phát hiện ra)
- Chương 115: Đến thăm
- Chương 116: Thế tử mời khách
- Chương 117: Người chết
- Chương 118: Lột xác
- Chương 119: Không vui
- Chương 120: Cự tuyệt
- Chương 121: Trưởng công chúa
- Chương 122: Phòng bị
- Chương 123: Dạy học
- Chương 124: Khó nói
- Chương 125: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 126: Tương kiến
- Chương 127: Say rượu
- Chương 128: Đánh vào mặt
- Chương 129: Tin dữ
- Chương 130: Kinh hồn
- Chương 131: Giải cứu
- Chương 132: Tin tức
- Chương 133: Ngày mồng tám tháng chạp
- Chương 134: Kim đâm
- Chương 135: Vô tình gặp
- Chương 136: Tiên giáng trần
- Chương 137: So cha
- Chương 138: Đứa nhỏ đầu gấu
- Chương 139: Cháy nhà
- Chương 140: Gắng gượng
- Chương 141: Thúc đẩy
- Chương 142: Lạc định
- Chương 143: Trôi chảy
- Chương 144: Chính Tân
- Chương 145: Tự hạn chế
- Chương 146: Dưới cây ngọc lan
- Chương 147: Dọa ngất
- Chương 148: Đuổi
- Chương 149: Lấy chồng
- Chương 150: Đêm Hoa Chúc
- Chương 151: Đều là nước mắt
- Chương 152: Khúc mắc khó gỡ
- Chương 153: Chó ngáp phải ruồi
- Chương 154: Dâng trà
- Chương 155: Đám người thông phòng
- Chương 156: Heo nướng
- Chương 157: Cạo đầu bằng dao găm
- Chương 158: Lại mặt
- Chương 159: Song hỷ lâm môn
- Chương 160: Thay mận đổi đào
- Chương 161: Làm bằng hữu
- Chương 162: Để ta tới
- Chương 163: Giở trò xấu
- Chương 164: Tiểu sao (kiểu như phao ý)
- Chương 165: Hạ mã uy (Ra oai phủ đầu)
- Chương 166: Mua băng
- Chương 167: Quả nho
- Chương 168: Xích đu
- Chương 169: Bị ngã
- Chương 170: Mua dây buộc mình
- Chương 171: Trời Sinh Một Đôi
- Chương 172: Chu Nhan
- Chương 173: Ở chung
- Chương 174: Nổi giận
- Chương 175: Ngọc Lang Hạ gia
- Chương 176: Hoa quế ngẫu
- Chương 177: Xe ngựa nguy cơ trùng trùng
- Chương 178: Tình thác
- Chương 179: Truyền sai
- Chương 180: Ngoại thất
- Chương 181: Xác định hôn nhân
- Chương 182: Thọ lễ
- Chương 183: Thu đồ đệ
- Chương 184: Tứ hôn
- Chương 185: Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu” (lời mà không kinh động được lòng người thì có chết cũng không nguôi)
- Chương 186: Đóng cửa tính sổ
- Chương 187: Tiến thêm một bước
- Chương 188: Biến mất
- Chương 189: Đi trước một bước
- Chương 190: Món quà
- Chương 191: Kỳ cục
- Chương 192: Bằng lòng
- Chương 193: Khéo gặp
- Chương 194: Trò khôi hài
- Chương 195: Đến nhà
- Chương 196: Xuất hành
- Chương 197: Đậu hũ thối
- Chương 198: Trộm hương
- Chương 199: Phi đao, lại thấy phi đao
- Chương 200: Chút xui xẻo
- Chương 201: Kiểu Kiểu
- Chương 202: Kinh hiểm (kinh sợ, mạo hiểm)
- Chương 203: Sơn động
- Chương 204: Phong khởi vân dũng
- Chương 205: Rối loạn
- Chương 206: Tiến về phía trước
- Chương 207: Trọng Hỉ
- Chương 208: Ngôi miếu đổ nát
- Chương 209: Bầy sói
- Chương 210: Khách điếm bình dân
- Chương 211: Tử sĩ
- Chương 212: Thoát thân
- Chương 213: Rung động
- Chương 214: Hồ Phủ
- Chương 215: Thi triển tài năng
- Chương 216: Kim gia đến nhà
- Chương 217: Tứ thúc
- Chương 218: Tỉnh lại
- Chương 219: Lựa chọn
- Chương 220: Vào kinh
- Chương 221: Về nhà
- Chương 222: Ngọc vỡ
- Chương 223: Ghen
- Chương 224: Trưởng thành rồi
- Chương 225: Mất mặt
- Chương 226: Thái tử
- Chương 227: Khen thưởng
- Chương 228: Bảo vệ tỷ tỷ
- Chương 229: Đám khuê mật không bớt lo
- Chương 230: A Hổ và Thanh Cáp đọ sức
- Chương 231: Xúc động
- Chương 232: Tiêu tai
- Chương 233: Bố trí
- Chương 234: Không thể không báo
- Chương 235: Nhận con nuôi
- Chương 236: Chất vấn
- Chương 237: Bạch trĩ
- Chương 238: Lẩu
- Chương 239: Rốt cuộc có mấy biểu ca
- Chương 240: Vợ chồng
- Chương 241: Cô gái áo xanh
- Chương 242: Khẩu chiến
- Chương 243: Quy củ
- Chương 244: Tốt xấu đều là tiền căn
- Chương 245: Ủy khuất
- Chương 246: Đau lòng
- Chương 247: Khúc mắc
- Chương 248: Có bệnh phải trị
- Chương 249: Trời quang
- Chương 250: Đắc thủ
- Chương 251: Rời Sinh Một Đôi
- Chương 252: Ám vệ
- Chương 253: Thơ
- Chương 254: Nhờ cậy
- Chương 255: Kiếm đi nét bút nghiêng
- Chương 256: Gây khó khăn
- Chương 257: Âm thầm lo lắng
- Chương 258: Kết tóc
- Chương 259: Tự có tâm tư của mình
- Chương 260: Giao phong
- Chương 261: Toàn đau khổ
- Chương 262: Cậy quyền
- Chương 263: Kẻ gây tai họa
- Chương 264: Mèo trắng
- Chương 265: Hòa thuận
- Chương 266: Đập phá
- Chương 267: Tức ngực
- Chương 268: Hiểu lầm
- Chương 269: Lại bị mất mặt
- Chương 270: Mặt sưng phù
- Chương 271: Trái đắng
- Chương 272: Tâm tư khởi (tâm tư nổi dậy)
- Chương 273: Chân Diệu nghi hoặc
- Chương 274: Vắng mặt
- Chương 275: Một cái đùi gà dẫn phát ngộ thương
- Chương 276: Tạm trú trong Cung
- Chương 277: Lại mất thể diện
- Chương 278: Càng ăn càng đói
- Chương 279: Niêm Chua (1. Hương vị chua – mỹ vị; 2. Ăn dấm chua – ghen tỵ.)
- Chương 280: Bất ngờ gặp nhau
- Chương 281: Lâu rồi không gặp
- Chương 282: Gai trong tim
- Chương 283: Bức tranh
- Chương 284: Đau lòng
- Chương 285: Oan gian hoan hỉ
- Chương 286: Tiểu hoàng tôn bị thương
- Chương 287: An quận vương
- Chương 288: Tâm động
- Chương 289: Đăng thị ngẫu ngộ* (vô tình gặp gỡ trong chợ đèn)
- Chương 290: Tự ủ quả đắng
- Chương 291: Hậu quả
- Chương 292: Hương tiêu*
- Chương 293: Tức giận
- Chương 294: Thiên Vị
- Chương 295: Đạo tuy vô tình lại hữu tình
- Chương 296: Dầu Tô bảo loa *
- Chương 297: Biểu Ca Mặc Ngôn
- Chương 298: Nỗi đau tang muội
- Chương 299: Dạ Thám (Đêm khuya tra xét)
- Chương 300: Thế tử tới
- Chương 301: Gãy xương rồi?
- Chương 302: Truy tìm hung thủ
- Chương 303: Cái gọi là ngoại thất
- Chương 304: Phía sau màn
- Chương 305: Hắc, nghe nói ngươi ụp mặt xuống đất
- Chương 306: Thế cục
- Chương 307: Ngày xuân
- Chương 308: Viễn Sơn
- Chương 309: Tín nhiệm
- Chương 310: Nắm giữ trái tim
- Chương 311: Đuổi đi
- Chương 312: Nước rửa chân
- Chương 313: Điền gia sụp đổ
- Chương 314: Xa gả
- Chương 315: Biệt thoại (nói lời từ biệt)
- Chương 316: Bức cung
- Chương 317: Hóa giải
- Chương 318: Chết
- Chương 319: Độc kế
- Chương 320: Cứu sống
- Chương 321: Tịch thu
- Chương 322: Thái tôn thực – giả
- Chương 323: Sơn trà
- Chương 324: Có thai
- Chương 325: Huynh đệ
- Chương 326: Phản bội
- Chương 327: Ô danh
- Chương 328: Nói ra nghi vấn
- Chương 329: Bất ngờ tín nhiệm
- Chương 330: Tam Lang đính hôn
- Chương 331: Lão Phu Nhân Lo Lắng
- Chương 332: Quả Hạch đào chiên giòn
- Chương 333: Chó cắn chó
- Chương 334: Không kẻ nào là người tốt
- Chương 335: Trong hòn non bộ
- Chương 336: Không cam lòng
- Chương 337: Ám sát
- Chương 338: Lòng người khó dò
- Chương 339: Nói ra thân phận
- Chương 340: Tự Làm Tự Chịu
- Chương 341: Lão phu nhân bị bệnh
- Chương 342: Lời của đạo sĩ
- Chương 343: Gây chia rẽ
- Chương 344: Dẫn dụ
- Chương 345: Xung hỉ
- Chương 346: Điền Tuyết vào cửa
- Chương 347: Nhị Vương tử vào kinh
- Chương 348: Kiên nhẫn
- Chương 349: Kết thúc
- Chương 350: Đánh vỡ
- Chương 351: Đây mới gọi là uy hiếp
- Chương 352: Lý thị tới cửa
- Chương 353: Thiệp mời của Thần vương phủ
- Chương 354: Đứa nhỏ giống ai
- Chương 355: Cua hấp cam
- Chương 356: Ôm nhau
- Chương 357: Tin tức tốt
- Chương 358: Không bán
- Chương 359: Khác nhau
- Chương 360: Mua hoa
- Chương 361: Trân quý
- Chương 362: Sinh biến
- Chương 363: Vây Ngụy cứu Triệu
- Chương 364: Lựa chọn khó khăn của La thế tử
- Chương 365: Thẩm mỹ khác biệt
- Chương 366: Mối nhân duyên xấu
- Chương 367: Câu cá
- Chương 368: Công tử Vô Song
- Chương 369: Ước định
- Chương 370: Ô Long
- Chương 371: Đòi A Loan
- Chương 372: Gặp mặt lần nữa
- Chương 373: A loan nhận thân
- Chương 374: Rong huyết
- Chương 375: Tin tức từ kỳ đệ
- Chương 376: Đồng thời đả kích
- Chương 377: Hồ Di Nương xúc động
- Chương 378: Xuân tới
- Chương 379: Tâm sói
- Chương 380: Hoa mầu
- Chương 381: Chuyện Khương công tử
- Chương 382: Báo ứng đúng người
- Chương 383: Nổi điên
- Chương 384: Hạ đòn sát thủ
- Chương 385: Sống hay chết
- Chương 386: Trước lột một lớp da
- Chương 387: Say rượu nói lời thật
- Chương 388: Ngộ nhập Lê Hoa thâm xử
- Chương 389: Có chút bận lòng
- Chương 390: Triệu Phi Thúy phát uy
- Chương 391: Bắt cóc
- Chương 392: Mật thất
- Chương 393: Sấm sét giữa trời quang
- Chương 394: Qua đời
- Chương 395: Đêm khó ngủ
- Chương 396: Sinh tử không sợ hãi
- Chương 397: Thoát khốn
- Chương 398: Về nhà
- Chương 399: Thế cục biến hóa
- Chương 400: Phụng mệnh xuất chinh
- Chương 401: Bánh trôi
- Chương 402: Ý trời và nhân lực
- Chương 403: Chờ tóc ta dài đến eo
- Chương 404: Danh dương
- Chương 405: Triệu Hoàng hậu cho mời
- Chương 406: Tiêu Mặc Vũ và Phó Tướng
- Chương 407: Miến huyết vịt siêu cay
- Chương 408: Diêu đại cô nương
- Chương 409: Cuộc tương phùng không quá tươi đẹp
- Chương 410: Rơi lệ
- Chương 411: Bàn chông
- Chương 412
- Chương 413: Cuộc sống bi thương của La đại tướng quân
- Chương 414: Thăm thương binh
- Chương 415: Gặp gỡ
- Chương 416: Có qua có lại
- Chương 417: Ngày đông sắp tới
- Chương 418: Áo bông
- Chương 419: Loạn trong giặc ngoài
- Chương 420: Có thai
- Chương 421: Ly biệt
- Chương 422: Gặp cố nhân
- Chương 423: Lưu lại
- Chương 424: Đại thắng
- Chương 425: Mạch thượng hoa khai hoãn hoãn quy(*)
- Chương 426: Song hỉ
- Chương 427: Trở dạ
- Chương 428: Sinh con
- Chương 429: Tân sinh
- Chương 430: Tỉnh lại
- Chương 431: Các hữu nhân duyến mạc tiện nhân(*)
- Chương 432: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
- Chương 433: Lý thị xuất thủ
- Chương 434: Bại lộ
- Chương 435: Tội danh lạc định
- Chương 436: Kết quả của Lý thị
- Chương 437: Phiền não của Chân Diệu
- Chương 438: Lễ chọn đồ Vật đoán tương lai biến đổi bất ngờ
- Chương 439: Sinh nhật An Quận Vương phi
- Chương 440: Bộ bộ kinh tâm
- Chương 441: Đám người
- Chương 442: Chuyện cũ
- Chương 443: Bản lĩnh thần kỳ của Phù Phong Chân nhân
- Chương 444: Tìm hiểu nguồn gốc
- Chương 445: Mở miệng
- Chương 446: Đáng chết thì cuối cùng đều chết hết
- Chương 447: Khát nước ba ngày
- Chương 448: Lục Hoàng tử thắng
- Chương 449: Quý Phi không an phận
- Chương 450: Nhớ người đến mức ngẩn ngơ
- Chương 451: Chọc thủng
- Chương 452: Thái phi nhẫn tâm
- Chương 453: Đau lòng người
- Chương 454: Hiểu rõ chân tướng
- Chương 455: Ban cho cái chết
- Chương 456: Chịu chết
- Chương 457: Gài tang vật
- Chương 458: Tâm thanh tự minh
- Chương 459: Trẫm không phải là thằng ngu
- Chương 460: Hôn sự của La Nhị Lang
- Chương 461: La Thiên Trình hồi kinh
- Chương 462: Vợ chồng gặp mặt
- Chương 463: Về nhà
- Chương 464: Không làm không chết
- Chương 465: Bắt tại trận
- Chương 466: Báo ứng
- Chương 467: Xóa tên
- Chương 468: Tâm sự
- Chương 469: Yêu nhau dễ dàng, gần nhau khó khăn
- Chương 470: Dứt khoát
- Chương 471: Ngày thứ hai
- Chương 472: Trường đàm*
- Chương 473: Cuộc sống mới
- Chương 474: Cuối cùng vẫn còn thiếu
- Chương 475: Cầu cứu
- Chương 476 : Triệu Hoàng hậu ra bài không theo lẽ thường
- Chương 477 : Hoàng thượng lại mất hứng
- Chương 478 : Có khí phải xả ra ngay
- Chương 479 : Công dã tràng
- Chương 480 : Nhưng đã đoán sai
- Chương 481: Đánh cuộc
- Chương 482: Giai ngẫu thiên thành
- Chương 483: Phiên ngoại 1: Quần bông nhỏ lại tới nữa rồi
- Chương 484: Phiên ngoại 2: Quang cảnh Man Vỹ
- Chương 485: Phiên ngoại 3: Tin đồn thú vị ở Yến Giang
- Chương 486: Phiên ngoại 4: Phiền não của sự trưởng thành
- Chương 487: Phiên ngoại 5: Đứng lại, hán tử ăn cơm chùa kia!
- Chương 488: Phiên ngoại 6: Tin tưởng sẽ tốt hơn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trời Sinh Một Đôi
Chương 302: Truy tìm hung thủ
Bằng địa vị hiện tại của La Thiên Trình, hắn đến thì Thế tử Kiến An Bá Chân Kiến Văn đều hận không thể túc trực bồi tiếp, Ôn Mặc Ngôn thật sự không cần tiếp khách. Nhưng mà vì chuyện Ôn Nhã Kỳ, xuất phát từ sự ngưỡng mộ với thê tử, nên cũng có thể gặp biểu ca nhà mẹ đẻ.
Có điều Chân Diệu vẫn chần chừ một chút, đêm qua Ôn Mặc Ngôn vẫn không chợp mắt, ban ngày không biết có thể chịu đựng được hay không.
La Thiên Trình đưa tay xoa tóc nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều, thi thể của biểu muội nàng không sao cả.”
“Cái gì?” Chân Diệu kinh hãi.
La Thiên Trình đứng lên: “Chờ ta khi đến, sẽ cùng nói trước mặt Ôn Mặc Ngôn, nàng ngủ thêm một canh giờ nữa đi.”
Chân Diệu nghe xong việc này thì làm sao ngủ được, trong lòng như bị mèo cào, thấy La Thiên Trình sửa sang vạt áo muốn đi, vội vàng đến gần, kéo tay áo của hắn nói: “Cẩn Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chàng nói thêm vài lời đi.”
La Thiên Trình vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng: “Ngoan đi, nghỉ ngơi trước một chút, một lúc sau ta lại đến. Bây giờ nói rồi, đợi lát nữa chẳng phải còn phải nói lại lần nữa à.”
“Nhưng mà, ta làm sao ngủ được......”
Rõ ràng dãy nhà sau kia cháy lớn, thi thể cũng cháy sạch, biến dạng hoàn toàn rồi. Lúc này hắn lại nói cho nàng biết là thi thể không sao, dù là ai cũng không kìm được mà muốn nghe đến cùng.
La Thiên Trình nhướn mày lên: “Hai canh giờ.”
“A?” Chân Diệu liền giật mình, mới nhận ra là hắn lại kéo dài thời gian thêm, lúc này nàng đành trung thực, gục đầu nói: “Một canh giờ thì một canh giờ, ta có thể chờ chàng mà.”
La Thiên Trình ôm nàng vào lòng, lại ra sức vuốt ve mái tóc bóng loáng như lụa, hỏi: “Không biết bình thường nàng có nhớ đến ta như vậy không?”
“Đương nhiên là có.” Chân Diệu không chút do dự nói.
Nếu như có thể, ai lại muốn mỗi ngày ăn cơm một mình chứ. Cả bàn đồ ăn to, còn chưa nếm qua đã lạnh rồi.
Phu quân đại nhân ăn nhiều cơm, mỗi lần nhìn hắn ăn cơm, bất tri bất giác nàng cũng có thể ăn nhiều hơn nửa bát cơm nữa đấy.
Tấm nệm dùng bình nước nóng sưởi ấm, lúc chui vào thì ấm, nhưng ngủ lâu lại cảm thấy trống vắng, đâu có tốt bằng có một người khiến nàng an tâm nằm bên cạnh.
Chân Diệu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vì vậy lại trịnh trọng gật đầu: “Mỗi ngày đều nhớ tới chàng.”
La Thiên Trình có chút bất ngờ, không gạt nổi sự vui mừng trong lòng, một lúc lâu sau mới cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, trầm giọng nói: “Chờ ta.”
Hắn đi tới bên cửa sổ nhìn nhìn, chống bệ cửa sổ rồi lưu loát nhảy ra ngoài.
Chân Diệu nhìn thấy thì tim đập thình thịch không ngừng, lúc này trời đã bắt đầu sáng, hắn cũng không sợ bị bắt gặp sao!
Nàng bước nhanh đuổi theo, ló đầu nhìn, không ngờ đã không thấy được bóng dáng của hắn đâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gọi Thanh Đại đi vào dặn dò: “Ngươi đi tìm biểu thiếu gia. Nói với hắn đừng buồn, thi thể biểu muội vẫn còn.”
Thanh Đại kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Nhân tiện nói huynh ấy an tâm một chút chớ vội, đợi Thế tử gia tới, sẽ hiểu toàn bộ”
Chờ Thanh Đại đi ra ngoài truyền lời, nàng trở về giường ngồi suy nghĩ một chút. Dù có nóng vội cũng không được gì, còn không bằng nghe lời hắn ngủ một lát, tránh cho ban ngày uể oải.
Nàng nằm xuống, kéo áo ngủ bằng gấm qua, vẫn có thể cảm giác được hơi ấm khi hắn từng ngủ ở đây, bất tri bất giác nhắm mắt, lại ngủ rất sâu.
Không biết lúc nào nghe được Tử Tô đang gọi: “Đại nãi nãi, Thế tử gia tới rồi, phu nhân gọi ngài đi qua đấy.”
Chân Diệu rời khỏi giường, được hai người Tử Tô, Thanh Đại hầu hạ, lưu loát thu thập thỏa đáng, đi đến nhà chính tiếp khách.
Chân Tam lão gia đã ở đó, La Thiên Trình ngồi ở dưới tay, đang nói chuyện với Ôn thị: “Tiểu tế thấy khí sắc nhạc mẫu đại nhân tốt hơn nhiều rồi, nếu vị thánh tâm tuyết liên trong canh an thần kia ăn vào tốt, tiểu tế trở về lại đưa qua thêm một chút.”
Trông tinh thần Ôn thị tốt lên rất nhiều, khóe miệng từ đầu tới cuối vẫn ngậm cười: “Tốn kém như vậy làm gì, bây giờ ta khỏe lên nhiều rồi.”
Mấy ngày nay mặc dù La Thiên Trình không đến thăm, nhưng dược liệu thuốc bổ trân quý lại đưa tới như nước chảy, canh an thần tối qua Ôn thị uống chính là dùng thánh tâm tuyết liên hắn đưa tới.
Thánh Tâm Tuyết Liên mọc ở núi Bắc Dịch ít người lui tới, một trăm đóa tuyết liên mới được một đóa thánh tâm tuyết liên, là thứ quý giá nhất.
“Tại sao lại tốn kém, nhạc mẫu đại nhân dùng tốt, cũng là may mắn của đóa tuyết liên kia.”
Giọng hắn ôn hòa, ngay cả mặt mày cũng ít sự lạnh lẽo nghiêm khắc đi vài phần so với bình thường, trở nên nhu hòa hơn. Nắng sớm xuyên qua cánh cửa sổ, rơi trên cẩm bào màu xanh đậm của hắn, lại có loại màu sắc ôn hòa.
Chân Diệu có chút hoảng hốt.
Quen nhìn hắn thích giận dỗi, thỉnh thoảng bệnh tâm thần phát tác, còn ôn hòa hữu lễ như vậy trước mặt trưởng bối, lại là vẻ đẹp bất ngờ.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng quên cả nhấc chân.
Vẫn là Ôn thị nhìn sang, sẳng giọng: “Làm sao bây giờ mới dậy, Thế tử chờ con một lúc lâu rồi đấy.”
Chân Diệu nhìn Cẩm Bình một cái.
Cẩm Bình lắc đầu kín đáo, nàng liền hiểu Ôn thị vẫn chưa biết chuyện tối qua.
Chân Tam lão gia lại càng thú vị, thấy Chân Diệu đi vào, cứ nháy mắt liên tục, dường như sợ nàng nói sai vậy.
Khóe miệng Chân Diệu giật giật.
Phụ thân đại nhân à, nếu mắt ngài vẫn còn rút gân nữa, thì sợ rằng vốn không biết cũng sẽ nghĩ nhiều mất.
Nàng vừa nghĩ như vậy xong, đã nghe Ôn thị hỏi: “Lão gia, mắt ngài sao vậy, nhìn như bị rút gân vậy.”
Chân Tam lão gia lúng túng ho khan một tiếng, thiếu chút nữa bị nghẹn nước miếng, liên tục khoát tay nói: “Không có gì, không có gì, có con côn trùng bay vào mắt.”
Ôn thị thầm nghĩ, lúc này mới đầu xuân mà đã có côn trùng rồi, sao bà không nhìn thấy chứ?
Vừa nghĩ đến tính tình không đáng tin cậy trước giờ của Chân Tam lão gia, Ôn thị cũng lười hỏi nhiều, nói với Chân Diệu: “Hôm nay không thấy Nhị cữu mẫu của con, không biết có phải thân thể có gì không khỏe không, lát nữa con qua xem một chút đi.”
Bà do dự một chút, trước mặt La Thiên Trình, cũng không tiện nói mang mấy bao thuốc bổ hắn đưa tới qua đó.
La Thiên Trình lại đứng lên nói: “Thì ra mợ cũng tới, con không biết, ngược lại đã thất lễ rồi.”
Nói xong vái một cái với Ôn thị: “Nhạc mẫu đại nhân, mợ đi đường xa đến đây, lại chịu nỗi đau mất con, tiểu tế hẳn phải đi bái kiến một chút.”
Nói tới đây thì có chút khó xử: “Nhưng mà tiểu tế đi tay không, chỉ có thể mặt dày chia một ít thuốc hiếu kính cho nhạc mẫu đại nhân ra mang đến trước, mong rằng nhạc mẫu đại nhân chớ trách.”
Lời này nói đến thẳng tâm khảm của Ôn thị, giọng nói của bà lại càng nhu hòa: “Thế tử thật có tâm, mấy người cữu mẫu hôm qua mới đến thôi. Diệu Nhi, vậy con đi cùng Thế tử đi.”
Chân Diệu không nhịn được lặng lẽ quan sát La Thiên Trình một phen.
Hắn trở nên biết điều như vậy từ lúc nào vậy, nàng cứ có cảm giác nhận nhầm người rồi.
Chờ hai người từ biệt Ôn thị, đi về phía Đông sương phòng, La Thiên Trình nghiêng đầu cười hỏi: “Vừa rồi nhìn lén ta làm gì?”
“Ai nhìn lén chứ.” Chân Diệu nhấp môi, một lát sau mới nói: “Cảm thấy hôm nay chàng không giống với bình thường.”
“Trước mặt nhạc mẫu đại nhân cũng nên kính cẩn nghe lời một chút.” Hắn nghĩ nghĩ, săn sóc nói, “A, ta biết nàng không quen. Yên tâm đi, giờ chẳng phải đã biến trở lại như cũ rồi ư.”
Chân Diệu khóc không ra nước mắt.
Đừng biến mà! Nàng thật sự có thể thích ứng điều đó nha!
La Thiên Trình lại vểnh lên khóe miệng, có loại cảm giác cười xấu xa, nắm tay nàng đi.
Đến chỗ Tiêu thị, quả nhiên khí sắc Tiêu thị không tốt, chỉ là nghe nói hai người tới, vẫn cố gắng đứng dậy, bị Chân Diệu nhanh chóng ngăn cản.
“Nhị cữu mẫu, ngài cứ nằm cho khỏe, Thế tử nghe nói ngài và biểu ca đến nên đến bái kiến một chút.”
Tiêu thị là một người ngoài mềm trong cứng, mặc dù đả kích đêm qua làm cho thân thể bà có phần không chịu được, nhưng vẫn không nghe Chân Diệu khuyên, mặc quần áo gặp khách, còn chải lại một búi tóc đơn giản.
Đường đường là Thế tử Trấn Quốc Công, mệnh quan triều đình tam phẩm, đến đây bái kiến một dân phụ như mình, cũng chỉ là vì nể mặt cháu gái. Nếu bà vô lễ, đó mới khiến người ta chê cười.
Chân Diệu bất đắc dĩ, cùng Hình thị đỡ Tiêu thị ra phòng ngoài.
Ôn Mặc Ngôn buổi sáng nhận được tin, ngứa tim ngứa phổi, đã sớm chạy tới phụng bồi nói chuyện với La Thiên Trình.
Nhưng thấy La Thiên Trình không đề cập tới, nên cũng kiềm chế không hỏi.
Hắn buôn bán hơn một năm nay, sớm đã biết có rất nhiều chuyện thoạt nhìn không đơn giản như mặt ngoài, đặc biệt là sự kỳ quặc trong cái chết của muội muội. Đêm qua gian phòng để thi thể còn cháy, nếu thực sự chỉ là do vị Tam cô nãi nãi của quý phủ an bài, hoặc trùng hợp thì đúng là hắn không tin cho lắm. Nhưng nếu không đúng, vậy liên quan trong đó lại càng phức tạp. Hiện giờ La Thế tử không đề cập tới, chắc tự có lý do mới không nhắc đến.
Rốt cục, La Thiên Trình lặng lẽ nhìn Chân Diệu một cái.
Chân Diệu hiểu ý, nói với Tiêu thị: “Nhị mợ, không biết ngài có từng thương lượng với Tứ biểu ca làm sao an trí biểu muội hay không? Chọn một chỗ tốt ở ngoại ô kinh đô chôn cất hay là đưa linh cữu trở về phủ Hải Định?”
Trong mắt Tiêu thị hiện lên sự đau đớn dày đặc, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Chân Diệu nhìn thấy ống tay áo bà run rẩy không ngừng thì trong lòng đau xót.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, loại đau đớn này sao có thể sóng yên gió lặng như bề ngoài nhìn thấy được.
Có người không muốn cho người khác chứng kiến nỗi thống khổ của họ, trên thực tế trong lòng họ đã chịu đủ nỗi đau lăng trì từ lâu rồi.
Tiêu thị đã mở miệng: “Ta và biểu ca cháu đã thương lượng, sẽ chôn cất biểu muội cháu ở ngoại ô kinh thành. Trời rét đường xa, ta không muốn để con bé lại phải chịu xóc nảy, sau này biểu ca con cũng tiện đi thăm.”
Ôn Nhã Kỳ là cô bé chưa lấy chồng, dù về quê cũng không thể nhập vào phần mộ tổ tiên.
Chân Diệu liền nói: “Nếu như thế, vừa lúc Thế tử cũng tới, để chàng góp ý giúp biểu ca chọn một chỗ tốt đi. Mợ, sắc mặt ngài không tốt, vẫn nên tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe, đợi thương lượng xong, biểu ca sẽ bẩm báo kết quả cho ngài.”
Tiêu thị đương nhiên không có ý kiến khác, vừa rồi gắng gượng chịu đựng một lúc, sau lưng bà đã ướt đẫm mồ hôi. Bà đứng lên: “Hình thị, đỡ ta về phòng đi.”
Đứa con dâu này của bà cái gì cũng tốt, là người có thể giữ được gia nghiệp, dù cho quá luồn cúi, làm việc thiếu chút đại khí, nhưng Nhã Kỳ đã đến đường cùng, bà cũng không muốn phát sinh thêm trắc trở gì nữa.
Hình thị có chút tiếc hận.
Mấy ngày nay nàng ở đây, cũng xem như biết rõ thân phận địa vị của vị biểu muội này, không nói đến việc gả cho dòng dõi số một số hai kinh hành, lại còn là Huyện chủ Hoàng Thượng thân phong, tiến cung dễ dàng như các nàng đi dạo cửa hàng son phấn vậy!
Chỉ tiếc mấy ngày nay nàng bận rộn hầu hạ bà bà, Nhị biểu muội bận rộn hầu hạ mẫu thân, nên không có cơ hội thân cận.
Nhớ ngày đó ở Hải Định, Ôn gia suy sụp như vậy, cũng không phải dựa vào việc nàng tham gia mấy yến hội, hao tâm tổn trí quen biết mấy phu nhân có thể diện, mới dần gỡ ra chút cục diện à.
Chỉ tiếc không biết người một nhà nghĩ như thế nào, thường ngày đều không cho nói nhiều về chuyện của cô mẫu, khiến đại đa số gia đình có thể diện đều không nhớ nổi Ôn gia còn có một vị cô nãi nãi gả đến kinh thành, hôm nay đã có tiền đồ như vậy.
Nàng nhớ vị lão phu nhân trong nhà từng nói: “Cô mẫu các ngươi ở kinh thành xa xôi, một mình cũng khó khăn, nhà mẹ đẻ không giúp sức gì được cho nàng, thì ít nhất ở bên ngoài đừng có dùng tên nàng nói chuyện, tránh rước phiền toái gì đó.”
Hình thị lại không cho là đúng, trong mắt nàng, nữ nhi từ khi sinh ra đến khi lấy chồng, còn không phải đều do nhà mẹ đẻ cho ư? Bây giờ đắc ý rồi thì sao không thể kéo ngược lại nhà mẹ đẻ một cái chứ.
Có một lần tham gia yến hội, nàng vờ vô tình nói một câu, quả nhiên ánh mắt đám phu nhân kia nhìn nàng đều nhiệt tình hơn.
Hình thị lưu luyến không rời nhìn La Thiên Trình và Chân Diệu một cái, mới đỡ Tiêu thị đi.
Chân Diệu đuổi mấy nha đầu ra ngoài, lúc này Ôn Mặc Ngôn mới không nhịn được, một chân quỳ trên đất nói: “Thế tử, muội muội ta chết oan, rốt cuộc chân tướng là gì, xin ngài báo cho biết một hai.”
“Biểu ca, huynh làm gì vậy.” Chân Diệu cũng ngẩn cả người, theo bản năng đưa tay muốn kéo hắn.
La Thiên Trình ho nhẹ một tiếng.
Động tác của Chân Diệu hơi ngưng lại, La Thiên Trình đã đứng dậy đi đến đỡ: “Biểu ca như vậy trở về Diệu Nhi trách ta mất.”
Ôn Mặc Ngôn cũng biết bộ dạng của mình có phần khiến cho tình hình xấu hổ, nhân đó đứng lên, hỏi: “Thế tử, ngài nói thi thể muội muội của ta không sao, là chuyện gì?”
La Thiên Trình cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Diệu Nhi ở tại quý phủ, ta lo lắng cho sự an toàn của nàng, nên phái ám vệ đi theo. Sau đó các người đến dãy nhà sau, ám vệ kia cũng trông thấy, vì vậy lúc phát hiện có người âm thầm phóng hỏa, đã đổi thi thể của biểu cô nương đi.”
La Thiên Trình để ám vệ lại bảo vệ an toàn cho Chân Diệu, nhưng cái chuyện treo đầu dê bán thịt chó này cũng do hắn phân phó, bằng không ám vệ phát hiện cháy nhà mà không có chủ tử phân phó cũng sẽ không vọng động.
“Vậy, vậy thi thể muội muội ta ——”
“Đã để ở một chỗ ổn thỏa, cũng đã nghiệm thi, quả thực không phải lệnh muội treo cổ tự vẫn mà bị xiết cổ chết.” Nói tới đây La Thiên Trình hơi híp mắt, người ra tay không chỉ tàn nhẫn mà còn tương đối gian xảo.
Người kia hiểu gia đình nhà cao cửa rộng thích làm ra vẻ ta đây, cô nương trong nhà tìm chết, che lấp còn không kịp, thì có ai nghĩ tới việc mời người khám nghiệm tử thi đâu. Nếu không vì Ôn Mặc Ngôn, chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không ai biết được chân tướng. Ngay cả hắn là chưởng quản ám vệ Cẩm Lân Vệ, cũng làm sao mà nghĩ đến việc đi xem. Chẳng may bị người ta biến thành kẻ biến thái thì sao đây?
Hắn nói tiếp đi: “Kẻ phóng hỏa chính là hạ nhân quý phủ, sợ các ngươi biết lại lộ dấu vết, nên ta không nói. Người kia đã bị theo dõi chặt chẽ, chờ có người đến diệt khẩu có lẽ có thể tìm được nguồn gốc. Cho nên dù mọi người có biết chuyện thi thể biểu cô nương không sao, cũng xin nhắc cữu mẫu đừng để lộ manh mối.”
“Thế tử cảm thấy hung thủ kia là ai?” Ôn Mặc Ngôn nắm chặt nắm tay, vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
Chân Diệu không hỏi hung thủ phía sau có phải Chân Tịnh hay không.
Ban đầu nàng không nghĩ kỹ, phản ứng vô thức cũng nghĩ là vì bị Chân Tịnh sỉ nhục, nên trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập Ôn Nhã Kỳ, nàng ấy mới tìm cái chết, cho nên mới đi tìm Chân Tịnh tính sổ. Nhưng từ sau khi biết Ôn Nhã Kỳ không tự sát, tỉnh táo nghĩ kỹ lại, mới thấy đây không giống điều Chân Tịnh có thể làm.
Tại sao? Vì cái được không bù nổi cái mất!
Nếu như nói vừa bắt đầu Chân Tịnh đã tính kế với Ôn Nhã Kỳ, muốn nàng ấy gả cho Nhị thiếu gia cửa hàng quan tài, là nhục nhã nàng và Ôn thị, xa cách với phủ Kiến An Bá, nhưng Ôn Nhã Kỳ vừa chết, nếu như nàng nhận định Chân Tịnh là hung thủ, vậy chắc chắn sẽ xé rách mặt. Lục Hoàng tử che chở tiểu thiếp, sẽ trở mặt với vợ chồng họ, còn nếu đứng về phía bọn họ, thì Chân Tịnh sẽ thất sủng.
Mạo hiểm như vậy, Chân Tịnh làm sao liều đây?
“Quý phủ cháy chính là thời điểm rối ren, người kia rất nhanh sẽ có hành động thôi.”
Quả nhiên khi đêm xuống đã có người lén vào phủ Kiến An Bá, ngay cả khi hắn giết người diệt khẩu thì ám vệ mà La Thiên Trình sắp xếp cũng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chờ hắn đắc thủ rời đi, ám vệ theo sát đến một phủ đệ, chỉ thấy hắn âm thầm tiến vào từ cửa sau.
Có điều Chân Diệu vẫn chần chừ một chút, đêm qua Ôn Mặc Ngôn vẫn không chợp mắt, ban ngày không biết có thể chịu đựng được hay không.
La Thiên Trình đưa tay xoa tóc nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều, thi thể của biểu muội nàng không sao cả.”
“Cái gì?” Chân Diệu kinh hãi.
La Thiên Trình đứng lên: “Chờ ta khi đến, sẽ cùng nói trước mặt Ôn Mặc Ngôn, nàng ngủ thêm một canh giờ nữa đi.”
Chân Diệu nghe xong việc này thì làm sao ngủ được, trong lòng như bị mèo cào, thấy La Thiên Trình sửa sang vạt áo muốn đi, vội vàng đến gần, kéo tay áo của hắn nói: “Cẩn Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chàng nói thêm vài lời đi.”
La Thiên Trình vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng: “Ngoan đi, nghỉ ngơi trước một chút, một lúc sau ta lại đến. Bây giờ nói rồi, đợi lát nữa chẳng phải còn phải nói lại lần nữa à.”
“Nhưng mà, ta làm sao ngủ được......”
Rõ ràng dãy nhà sau kia cháy lớn, thi thể cũng cháy sạch, biến dạng hoàn toàn rồi. Lúc này hắn lại nói cho nàng biết là thi thể không sao, dù là ai cũng không kìm được mà muốn nghe đến cùng.
La Thiên Trình nhướn mày lên: “Hai canh giờ.”
“A?” Chân Diệu liền giật mình, mới nhận ra là hắn lại kéo dài thời gian thêm, lúc này nàng đành trung thực, gục đầu nói: “Một canh giờ thì một canh giờ, ta có thể chờ chàng mà.”
La Thiên Trình ôm nàng vào lòng, lại ra sức vuốt ve mái tóc bóng loáng như lụa, hỏi: “Không biết bình thường nàng có nhớ đến ta như vậy không?”
“Đương nhiên là có.” Chân Diệu không chút do dự nói.
Nếu như có thể, ai lại muốn mỗi ngày ăn cơm một mình chứ. Cả bàn đồ ăn to, còn chưa nếm qua đã lạnh rồi.
Phu quân đại nhân ăn nhiều cơm, mỗi lần nhìn hắn ăn cơm, bất tri bất giác nàng cũng có thể ăn nhiều hơn nửa bát cơm nữa đấy.
Tấm nệm dùng bình nước nóng sưởi ấm, lúc chui vào thì ấm, nhưng ngủ lâu lại cảm thấy trống vắng, đâu có tốt bằng có một người khiến nàng an tâm nằm bên cạnh.
Chân Diệu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vì vậy lại trịnh trọng gật đầu: “Mỗi ngày đều nhớ tới chàng.”
La Thiên Trình có chút bất ngờ, không gạt nổi sự vui mừng trong lòng, một lúc lâu sau mới cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, trầm giọng nói: “Chờ ta.”
Hắn đi tới bên cửa sổ nhìn nhìn, chống bệ cửa sổ rồi lưu loát nhảy ra ngoài.
Chân Diệu nhìn thấy thì tim đập thình thịch không ngừng, lúc này trời đã bắt đầu sáng, hắn cũng không sợ bị bắt gặp sao!
Nàng bước nhanh đuổi theo, ló đầu nhìn, không ngờ đã không thấy được bóng dáng của hắn đâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gọi Thanh Đại đi vào dặn dò: “Ngươi đi tìm biểu thiếu gia. Nói với hắn đừng buồn, thi thể biểu muội vẫn còn.”
Thanh Đại kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Nhân tiện nói huynh ấy an tâm một chút chớ vội, đợi Thế tử gia tới, sẽ hiểu toàn bộ”
Chờ Thanh Đại đi ra ngoài truyền lời, nàng trở về giường ngồi suy nghĩ một chút. Dù có nóng vội cũng không được gì, còn không bằng nghe lời hắn ngủ một lát, tránh cho ban ngày uể oải.
Nàng nằm xuống, kéo áo ngủ bằng gấm qua, vẫn có thể cảm giác được hơi ấm khi hắn từng ngủ ở đây, bất tri bất giác nhắm mắt, lại ngủ rất sâu.
Không biết lúc nào nghe được Tử Tô đang gọi: “Đại nãi nãi, Thế tử gia tới rồi, phu nhân gọi ngài đi qua đấy.”
Chân Diệu rời khỏi giường, được hai người Tử Tô, Thanh Đại hầu hạ, lưu loát thu thập thỏa đáng, đi đến nhà chính tiếp khách.
Chân Tam lão gia đã ở đó, La Thiên Trình ngồi ở dưới tay, đang nói chuyện với Ôn thị: “Tiểu tế thấy khí sắc nhạc mẫu đại nhân tốt hơn nhiều rồi, nếu vị thánh tâm tuyết liên trong canh an thần kia ăn vào tốt, tiểu tế trở về lại đưa qua thêm một chút.”
Trông tinh thần Ôn thị tốt lên rất nhiều, khóe miệng từ đầu tới cuối vẫn ngậm cười: “Tốn kém như vậy làm gì, bây giờ ta khỏe lên nhiều rồi.”
Mấy ngày nay mặc dù La Thiên Trình không đến thăm, nhưng dược liệu thuốc bổ trân quý lại đưa tới như nước chảy, canh an thần tối qua Ôn thị uống chính là dùng thánh tâm tuyết liên hắn đưa tới.
Thánh Tâm Tuyết Liên mọc ở núi Bắc Dịch ít người lui tới, một trăm đóa tuyết liên mới được một đóa thánh tâm tuyết liên, là thứ quý giá nhất.
“Tại sao lại tốn kém, nhạc mẫu đại nhân dùng tốt, cũng là may mắn của đóa tuyết liên kia.”
Giọng hắn ôn hòa, ngay cả mặt mày cũng ít sự lạnh lẽo nghiêm khắc đi vài phần so với bình thường, trở nên nhu hòa hơn. Nắng sớm xuyên qua cánh cửa sổ, rơi trên cẩm bào màu xanh đậm của hắn, lại có loại màu sắc ôn hòa.
Chân Diệu có chút hoảng hốt.
Quen nhìn hắn thích giận dỗi, thỉnh thoảng bệnh tâm thần phát tác, còn ôn hòa hữu lễ như vậy trước mặt trưởng bối, lại là vẻ đẹp bất ngờ.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng quên cả nhấc chân.
Vẫn là Ôn thị nhìn sang, sẳng giọng: “Làm sao bây giờ mới dậy, Thế tử chờ con một lúc lâu rồi đấy.”
Chân Diệu nhìn Cẩm Bình một cái.
Cẩm Bình lắc đầu kín đáo, nàng liền hiểu Ôn thị vẫn chưa biết chuyện tối qua.
Chân Tam lão gia lại càng thú vị, thấy Chân Diệu đi vào, cứ nháy mắt liên tục, dường như sợ nàng nói sai vậy.
Khóe miệng Chân Diệu giật giật.
Phụ thân đại nhân à, nếu mắt ngài vẫn còn rút gân nữa, thì sợ rằng vốn không biết cũng sẽ nghĩ nhiều mất.
Nàng vừa nghĩ như vậy xong, đã nghe Ôn thị hỏi: “Lão gia, mắt ngài sao vậy, nhìn như bị rút gân vậy.”
Chân Tam lão gia lúng túng ho khan một tiếng, thiếu chút nữa bị nghẹn nước miếng, liên tục khoát tay nói: “Không có gì, không có gì, có con côn trùng bay vào mắt.”
Ôn thị thầm nghĩ, lúc này mới đầu xuân mà đã có côn trùng rồi, sao bà không nhìn thấy chứ?
Vừa nghĩ đến tính tình không đáng tin cậy trước giờ của Chân Tam lão gia, Ôn thị cũng lười hỏi nhiều, nói với Chân Diệu: “Hôm nay không thấy Nhị cữu mẫu của con, không biết có phải thân thể có gì không khỏe không, lát nữa con qua xem một chút đi.”
Bà do dự một chút, trước mặt La Thiên Trình, cũng không tiện nói mang mấy bao thuốc bổ hắn đưa tới qua đó.
La Thiên Trình lại đứng lên nói: “Thì ra mợ cũng tới, con không biết, ngược lại đã thất lễ rồi.”
Nói xong vái một cái với Ôn thị: “Nhạc mẫu đại nhân, mợ đi đường xa đến đây, lại chịu nỗi đau mất con, tiểu tế hẳn phải đi bái kiến một chút.”
Nói tới đây thì có chút khó xử: “Nhưng mà tiểu tế đi tay không, chỉ có thể mặt dày chia một ít thuốc hiếu kính cho nhạc mẫu đại nhân ra mang đến trước, mong rằng nhạc mẫu đại nhân chớ trách.”
Lời này nói đến thẳng tâm khảm của Ôn thị, giọng nói của bà lại càng nhu hòa: “Thế tử thật có tâm, mấy người cữu mẫu hôm qua mới đến thôi. Diệu Nhi, vậy con đi cùng Thế tử đi.”
Chân Diệu không nhịn được lặng lẽ quan sát La Thiên Trình một phen.
Hắn trở nên biết điều như vậy từ lúc nào vậy, nàng cứ có cảm giác nhận nhầm người rồi.
Chờ hai người từ biệt Ôn thị, đi về phía Đông sương phòng, La Thiên Trình nghiêng đầu cười hỏi: “Vừa rồi nhìn lén ta làm gì?”
“Ai nhìn lén chứ.” Chân Diệu nhấp môi, một lát sau mới nói: “Cảm thấy hôm nay chàng không giống với bình thường.”
“Trước mặt nhạc mẫu đại nhân cũng nên kính cẩn nghe lời một chút.” Hắn nghĩ nghĩ, săn sóc nói, “A, ta biết nàng không quen. Yên tâm đi, giờ chẳng phải đã biến trở lại như cũ rồi ư.”
Chân Diệu khóc không ra nước mắt.
Đừng biến mà! Nàng thật sự có thể thích ứng điều đó nha!
La Thiên Trình lại vểnh lên khóe miệng, có loại cảm giác cười xấu xa, nắm tay nàng đi.
Đến chỗ Tiêu thị, quả nhiên khí sắc Tiêu thị không tốt, chỉ là nghe nói hai người tới, vẫn cố gắng đứng dậy, bị Chân Diệu nhanh chóng ngăn cản.
“Nhị cữu mẫu, ngài cứ nằm cho khỏe, Thế tử nghe nói ngài và biểu ca đến nên đến bái kiến một chút.”
Tiêu thị là một người ngoài mềm trong cứng, mặc dù đả kích đêm qua làm cho thân thể bà có phần không chịu được, nhưng vẫn không nghe Chân Diệu khuyên, mặc quần áo gặp khách, còn chải lại một búi tóc đơn giản.
Đường đường là Thế tử Trấn Quốc Công, mệnh quan triều đình tam phẩm, đến đây bái kiến một dân phụ như mình, cũng chỉ là vì nể mặt cháu gái. Nếu bà vô lễ, đó mới khiến người ta chê cười.
Chân Diệu bất đắc dĩ, cùng Hình thị đỡ Tiêu thị ra phòng ngoài.
Ôn Mặc Ngôn buổi sáng nhận được tin, ngứa tim ngứa phổi, đã sớm chạy tới phụng bồi nói chuyện với La Thiên Trình.
Nhưng thấy La Thiên Trình không đề cập tới, nên cũng kiềm chế không hỏi.
Hắn buôn bán hơn một năm nay, sớm đã biết có rất nhiều chuyện thoạt nhìn không đơn giản như mặt ngoài, đặc biệt là sự kỳ quặc trong cái chết của muội muội. Đêm qua gian phòng để thi thể còn cháy, nếu thực sự chỉ là do vị Tam cô nãi nãi của quý phủ an bài, hoặc trùng hợp thì đúng là hắn không tin cho lắm. Nhưng nếu không đúng, vậy liên quan trong đó lại càng phức tạp. Hiện giờ La Thế tử không đề cập tới, chắc tự có lý do mới không nhắc đến.
Rốt cục, La Thiên Trình lặng lẽ nhìn Chân Diệu một cái.
Chân Diệu hiểu ý, nói với Tiêu thị: “Nhị mợ, không biết ngài có từng thương lượng với Tứ biểu ca làm sao an trí biểu muội hay không? Chọn một chỗ tốt ở ngoại ô kinh đô chôn cất hay là đưa linh cữu trở về phủ Hải Định?”
Trong mắt Tiêu thị hiện lên sự đau đớn dày đặc, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Chân Diệu nhìn thấy ống tay áo bà run rẩy không ngừng thì trong lòng đau xót.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, loại đau đớn này sao có thể sóng yên gió lặng như bề ngoài nhìn thấy được.
Có người không muốn cho người khác chứng kiến nỗi thống khổ của họ, trên thực tế trong lòng họ đã chịu đủ nỗi đau lăng trì từ lâu rồi.
Tiêu thị đã mở miệng: “Ta và biểu ca cháu đã thương lượng, sẽ chôn cất biểu muội cháu ở ngoại ô kinh thành. Trời rét đường xa, ta không muốn để con bé lại phải chịu xóc nảy, sau này biểu ca con cũng tiện đi thăm.”
Ôn Nhã Kỳ là cô bé chưa lấy chồng, dù về quê cũng không thể nhập vào phần mộ tổ tiên.
Chân Diệu liền nói: “Nếu như thế, vừa lúc Thế tử cũng tới, để chàng góp ý giúp biểu ca chọn một chỗ tốt đi. Mợ, sắc mặt ngài không tốt, vẫn nên tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe, đợi thương lượng xong, biểu ca sẽ bẩm báo kết quả cho ngài.”
Tiêu thị đương nhiên không có ý kiến khác, vừa rồi gắng gượng chịu đựng một lúc, sau lưng bà đã ướt đẫm mồ hôi. Bà đứng lên: “Hình thị, đỡ ta về phòng đi.”
Đứa con dâu này của bà cái gì cũng tốt, là người có thể giữ được gia nghiệp, dù cho quá luồn cúi, làm việc thiếu chút đại khí, nhưng Nhã Kỳ đã đến đường cùng, bà cũng không muốn phát sinh thêm trắc trở gì nữa.
Hình thị có chút tiếc hận.
Mấy ngày nay nàng ở đây, cũng xem như biết rõ thân phận địa vị của vị biểu muội này, không nói đến việc gả cho dòng dõi số một số hai kinh hành, lại còn là Huyện chủ Hoàng Thượng thân phong, tiến cung dễ dàng như các nàng đi dạo cửa hàng son phấn vậy!
Chỉ tiếc mấy ngày nay nàng bận rộn hầu hạ bà bà, Nhị biểu muội bận rộn hầu hạ mẫu thân, nên không có cơ hội thân cận.
Nhớ ngày đó ở Hải Định, Ôn gia suy sụp như vậy, cũng không phải dựa vào việc nàng tham gia mấy yến hội, hao tâm tổn trí quen biết mấy phu nhân có thể diện, mới dần gỡ ra chút cục diện à.
Chỉ tiếc không biết người một nhà nghĩ như thế nào, thường ngày đều không cho nói nhiều về chuyện của cô mẫu, khiến đại đa số gia đình có thể diện đều không nhớ nổi Ôn gia còn có một vị cô nãi nãi gả đến kinh thành, hôm nay đã có tiền đồ như vậy.
Nàng nhớ vị lão phu nhân trong nhà từng nói: “Cô mẫu các ngươi ở kinh thành xa xôi, một mình cũng khó khăn, nhà mẹ đẻ không giúp sức gì được cho nàng, thì ít nhất ở bên ngoài đừng có dùng tên nàng nói chuyện, tránh rước phiền toái gì đó.”
Hình thị lại không cho là đúng, trong mắt nàng, nữ nhi từ khi sinh ra đến khi lấy chồng, còn không phải đều do nhà mẹ đẻ cho ư? Bây giờ đắc ý rồi thì sao không thể kéo ngược lại nhà mẹ đẻ một cái chứ.
Có một lần tham gia yến hội, nàng vờ vô tình nói một câu, quả nhiên ánh mắt đám phu nhân kia nhìn nàng đều nhiệt tình hơn.
Hình thị lưu luyến không rời nhìn La Thiên Trình và Chân Diệu một cái, mới đỡ Tiêu thị đi.
Chân Diệu đuổi mấy nha đầu ra ngoài, lúc này Ôn Mặc Ngôn mới không nhịn được, một chân quỳ trên đất nói: “Thế tử, muội muội ta chết oan, rốt cuộc chân tướng là gì, xin ngài báo cho biết một hai.”
“Biểu ca, huynh làm gì vậy.” Chân Diệu cũng ngẩn cả người, theo bản năng đưa tay muốn kéo hắn.
La Thiên Trình ho nhẹ một tiếng.
Động tác của Chân Diệu hơi ngưng lại, La Thiên Trình đã đứng dậy đi đến đỡ: “Biểu ca như vậy trở về Diệu Nhi trách ta mất.”
Ôn Mặc Ngôn cũng biết bộ dạng của mình có phần khiến cho tình hình xấu hổ, nhân đó đứng lên, hỏi: “Thế tử, ngài nói thi thể muội muội của ta không sao, là chuyện gì?”
La Thiên Trình cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Diệu Nhi ở tại quý phủ, ta lo lắng cho sự an toàn của nàng, nên phái ám vệ đi theo. Sau đó các người đến dãy nhà sau, ám vệ kia cũng trông thấy, vì vậy lúc phát hiện có người âm thầm phóng hỏa, đã đổi thi thể của biểu cô nương đi.”
La Thiên Trình để ám vệ lại bảo vệ an toàn cho Chân Diệu, nhưng cái chuyện treo đầu dê bán thịt chó này cũng do hắn phân phó, bằng không ám vệ phát hiện cháy nhà mà không có chủ tử phân phó cũng sẽ không vọng động.
“Vậy, vậy thi thể muội muội ta ——”
“Đã để ở một chỗ ổn thỏa, cũng đã nghiệm thi, quả thực không phải lệnh muội treo cổ tự vẫn mà bị xiết cổ chết.” Nói tới đây La Thiên Trình hơi híp mắt, người ra tay không chỉ tàn nhẫn mà còn tương đối gian xảo.
Người kia hiểu gia đình nhà cao cửa rộng thích làm ra vẻ ta đây, cô nương trong nhà tìm chết, che lấp còn không kịp, thì có ai nghĩ tới việc mời người khám nghiệm tử thi đâu. Nếu không vì Ôn Mặc Ngôn, chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không ai biết được chân tướng. Ngay cả hắn là chưởng quản ám vệ Cẩm Lân Vệ, cũng làm sao mà nghĩ đến việc đi xem. Chẳng may bị người ta biến thành kẻ biến thái thì sao đây?
Hắn nói tiếp đi: “Kẻ phóng hỏa chính là hạ nhân quý phủ, sợ các ngươi biết lại lộ dấu vết, nên ta không nói. Người kia đã bị theo dõi chặt chẽ, chờ có người đến diệt khẩu có lẽ có thể tìm được nguồn gốc. Cho nên dù mọi người có biết chuyện thi thể biểu cô nương không sao, cũng xin nhắc cữu mẫu đừng để lộ manh mối.”
“Thế tử cảm thấy hung thủ kia là ai?” Ôn Mặc Ngôn nắm chặt nắm tay, vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
Chân Diệu không hỏi hung thủ phía sau có phải Chân Tịnh hay không.
Ban đầu nàng không nghĩ kỹ, phản ứng vô thức cũng nghĩ là vì bị Chân Tịnh sỉ nhục, nên trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập Ôn Nhã Kỳ, nàng ấy mới tìm cái chết, cho nên mới đi tìm Chân Tịnh tính sổ. Nhưng từ sau khi biết Ôn Nhã Kỳ không tự sát, tỉnh táo nghĩ kỹ lại, mới thấy đây không giống điều Chân Tịnh có thể làm.
Tại sao? Vì cái được không bù nổi cái mất!
Nếu như nói vừa bắt đầu Chân Tịnh đã tính kế với Ôn Nhã Kỳ, muốn nàng ấy gả cho Nhị thiếu gia cửa hàng quan tài, là nhục nhã nàng và Ôn thị, xa cách với phủ Kiến An Bá, nhưng Ôn Nhã Kỳ vừa chết, nếu như nàng nhận định Chân Tịnh là hung thủ, vậy chắc chắn sẽ xé rách mặt. Lục Hoàng tử che chở tiểu thiếp, sẽ trở mặt với vợ chồng họ, còn nếu đứng về phía bọn họ, thì Chân Tịnh sẽ thất sủng.
Mạo hiểm như vậy, Chân Tịnh làm sao liều đây?
“Quý phủ cháy chính là thời điểm rối ren, người kia rất nhanh sẽ có hành động thôi.”
Quả nhiên khi đêm xuống đã có người lén vào phủ Kiến An Bá, ngay cả khi hắn giết người diệt khẩu thì ám vệ mà La Thiên Trình sắp xếp cũng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chờ hắn đắc thủ rời đi, ám vệ theo sát đến một phủ đệ, chỉ thấy hắn âm thầm tiến vào từ cửa sau.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Rơi xuống nước ở Lê Viên
- Chương 2: Biến vụng thành khéo
- Chương 3: Ép gả
- Chương 4: Dạy bảo muội muội
- Chương 5: Thỉnh an
- Chương 6: Cháo hoa đào
- Chương 7: Nhân quả
- Chương 8: Đưa thức ăn
- Chương 9: Làm bánh tráng
- Chương 10: Nổi sóng gió
- Chương 11: Hàng hóa mà thôi
- Chương 12: Hiểu lầm
- Chương 13: Thiện duyên (1)
- Chương 14: Thiện duyên (2)
- Chương 15: Chỗ khác biệt
- Chương 16: Ngỗng trắng
- Chương 17: Chuyện rắc rối
- Chương 18: Biểu ca
- Chương 19: Một con ngỗng gây ra án mạng
- Chương 20: Chuyển biến tốt đẹp
- Chương 21: Cãi nhau
- Chương 22: Sát ý
- Chương 23: Tuyển tỳ
- Chương 24: Âm sai
- Chương 25: Dương Sai
- Chương 26: Tìm ra đầu mối
- Chương 27: Độc
- Chương 28: Lam di nương
- Chương 29: Xuất phủ
- Chương 30: Gặp lại
- Chương 31: Dê xồm
- Chương 32: Hiểu lầm
- Chương 33: Nhục nhã
- Chương 34: Cá cược tiền
- Chương 35: Mẫu Đơn
- Chương 36: Tuyệt phẩm
- Chương 37: Hai người ghét nhau
- Chương 38: Cẩm Ngôn
- Chương 39: Mất tích
- Chương 40: Tưởng thị
- Chương 41: Cà muối chua
- Chương 42: Tiến cung
- Chương 43: Gấm ngầm mưu tính
- Chương 44: Hoàng Hậu
- Chương 45: Thỉnh cầu của công chúa
- Chương 46: Hố lửa
- Chương 47: Chảy máu mũi
- Chương 48: Trở về phủ
- Chương 49: Kiểm kê tài vật
- Chương 50: Suy đoán
- Chương 51: Cải biến
- Chương 52: Thỉnh tội
- Chương 53: Giáng Châu
- Chương 54: Sâu trong rừng trúc
- Chương 55: Có xà
- Chương 56: Quên mất
- Chương 57: Thiếu niên bị đả kích
- Chương 58: Lão Bá gia mời
- Chương 59: Trợn mắt nói dối
- Chương 60: Xe ngựa sơn tường khinh thường thanh thông mã của ngươi
- Chương 61: Tỷ muội
- Chương 62: Uy hiếp
- Chương 63: Sơn tra cao*
- Chương 64: Họa tình
- Chương 65: Đấu ngỗng
- Chương 66: Thịt nướng mật ong
- Chương 67: Đào mệnh (Chạy trốn để thoát chết)
- Chương 68: Nguy cơ
- Chương 69: Lòng người
- Chương 70: Giận dỗi
- Chương 71: Câu hỏi
- Chương 72: Ban thưởng châu báu
- Chương 73: Bệnh tới như núi đổ
- Chương 74: Nghe tin bất ngờ
- Chương 75: Một cái nhìn kia
- Chương 76: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 77: Liên hoàn
- Chương 78: Hoàng thượng giá lâm
- Chương 79: Quân thần
- Chương 80: Chạy như điên
- Chương 81: Hàng vị
- Chương 82: Tỉnh dậy
- Chương 83: Luận tầm quan trọng nữ nhân yếu ớt
- Chương 84: Thái Tử Phi
- Chương 85: Bị gài
- Chương 86: Xoay chuyển
- Chương 87: Bằng hữu
- Chương 88: Nhận thức sai lầm
- Chương 89: Rời đi
- Chương 90: Huyết lệ sử của Lão phu nhân (*)
- Chương 91: Mĩ nhân, nàng đã về rồi
- Chương 92: Thiếu hiệp, đa tạ
- Chương 93: Coi trộm
- Chương 94: Chân Nghiên xuất giá
- Chương 95: Mì cầu vồng
- Chương 96: Quyết định của Lục hoàng tử
- Chương 97: Thuốc
- Chương 98: Dạ hàn lộ trọng* (đêm lạnh sương dày)
- Chương 99: Hoa Nhược tự
- Chương 100: Tiểu hòa thượng
- Chương 101: Làm cá
- Chương 102: Phật châu
- Chương 103: Nói rõ suy nghĩ
- Chương 104: Ước hẹn
- Chương 105: Tin hay không
- Chương 106: Khó tin
- Chương 107: Kẹo lạc
- Chương 108: Cái nhìn thoáng kinh hồng
- Chương 109: Hồ ly trân châu
- Chương 110: Tình cảm dịu dàng
- Chương 111: Con nhím
- Chương 112: Sinh non
- Chương 113: Sinh con trai
- Chương 114: Dạ văn (Đang đêm phát hiện ra)
- Chương 115: Đến thăm
- Chương 116: Thế tử mời khách
- Chương 117: Người chết
- Chương 118: Lột xác
- Chương 119: Không vui
- Chương 120: Cự tuyệt
- Chương 121: Trưởng công chúa
- Chương 122: Phòng bị
- Chương 123: Dạy học
- Chương 124: Khó nói
- Chương 125: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 126: Tương kiến
- Chương 127: Say rượu
- Chương 128: Đánh vào mặt
- Chương 129: Tin dữ
- Chương 130: Kinh hồn
- Chương 131: Giải cứu
- Chương 132: Tin tức
- Chương 133: Ngày mồng tám tháng chạp
- Chương 134: Kim đâm
- Chương 135: Vô tình gặp
- Chương 136: Tiên giáng trần
- Chương 137: So cha
- Chương 138: Đứa nhỏ đầu gấu
- Chương 139: Cháy nhà
- Chương 140: Gắng gượng
- Chương 141: Thúc đẩy
- Chương 142: Lạc định
- Chương 143: Trôi chảy
- Chương 144: Chính Tân
- Chương 145: Tự hạn chế
- Chương 146: Dưới cây ngọc lan
- Chương 147: Dọa ngất
- Chương 148: Đuổi
- Chương 149: Lấy chồng
- Chương 150: Đêm Hoa Chúc
- Chương 151: Đều là nước mắt
- Chương 152: Khúc mắc khó gỡ
- Chương 153: Chó ngáp phải ruồi
- Chương 154: Dâng trà
- Chương 155: Đám người thông phòng
- Chương 156: Heo nướng
- Chương 157: Cạo đầu bằng dao găm
- Chương 158: Lại mặt
- Chương 159: Song hỷ lâm môn
- Chương 160: Thay mận đổi đào
- Chương 161: Làm bằng hữu
- Chương 162: Để ta tới
- Chương 163: Giở trò xấu
- Chương 164: Tiểu sao (kiểu như phao ý)
- Chương 165: Hạ mã uy (Ra oai phủ đầu)
- Chương 166: Mua băng
- Chương 167: Quả nho
- Chương 168: Xích đu
- Chương 169: Bị ngã
- Chương 170: Mua dây buộc mình
- Chương 171: Trời Sinh Một Đôi
- Chương 172: Chu Nhan
- Chương 173: Ở chung
- Chương 174: Nổi giận
- Chương 175: Ngọc Lang Hạ gia
- Chương 176: Hoa quế ngẫu
- Chương 177: Xe ngựa nguy cơ trùng trùng
- Chương 178: Tình thác
- Chương 179: Truyền sai
- Chương 180: Ngoại thất
- Chương 181: Xác định hôn nhân
- Chương 182: Thọ lễ
- Chương 183: Thu đồ đệ
- Chương 184: Tứ hôn
- Chương 185: Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu” (lời mà không kinh động được lòng người thì có chết cũng không nguôi)
- Chương 186: Đóng cửa tính sổ
- Chương 187: Tiến thêm một bước
- Chương 188: Biến mất
- Chương 189: Đi trước một bước
- Chương 190: Món quà
- Chương 191: Kỳ cục
- Chương 192: Bằng lòng
- Chương 193: Khéo gặp
- Chương 194: Trò khôi hài
- Chương 195: Đến nhà
- Chương 196: Xuất hành
- Chương 197: Đậu hũ thối
- Chương 198: Trộm hương
- Chương 199: Phi đao, lại thấy phi đao
- Chương 200: Chút xui xẻo
- Chương 201: Kiểu Kiểu
- Chương 202: Kinh hiểm (kinh sợ, mạo hiểm)
- Chương 203: Sơn động
- Chương 204: Phong khởi vân dũng
- Chương 205: Rối loạn
- Chương 206: Tiến về phía trước
- Chương 207: Trọng Hỉ
- Chương 208: Ngôi miếu đổ nát
- Chương 209: Bầy sói
- Chương 210: Khách điếm bình dân
- Chương 211: Tử sĩ
- Chương 212: Thoát thân
- Chương 213: Rung động
- Chương 214: Hồ Phủ
- Chương 215: Thi triển tài năng
- Chương 216: Kim gia đến nhà
- Chương 217: Tứ thúc
- Chương 218: Tỉnh lại
- Chương 219: Lựa chọn
- Chương 220: Vào kinh
- Chương 221: Về nhà
- Chương 222: Ngọc vỡ
- Chương 223: Ghen
- Chương 224: Trưởng thành rồi
- Chương 225: Mất mặt
- Chương 226: Thái tử
- Chương 227: Khen thưởng
- Chương 228: Bảo vệ tỷ tỷ
- Chương 229: Đám khuê mật không bớt lo
- Chương 230: A Hổ và Thanh Cáp đọ sức
- Chương 231: Xúc động
- Chương 232: Tiêu tai
- Chương 233: Bố trí
- Chương 234: Không thể không báo
- Chương 235: Nhận con nuôi
- Chương 236: Chất vấn
- Chương 237: Bạch trĩ
- Chương 238: Lẩu
- Chương 239: Rốt cuộc có mấy biểu ca
- Chương 240: Vợ chồng
- Chương 241: Cô gái áo xanh
- Chương 242: Khẩu chiến
- Chương 243: Quy củ
- Chương 244: Tốt xấu đều là tiền căn
- Chương 245: Ủy khuất
- Chương 246: Đau lòng
- Chương 247: Khúc mắc
- Chương 248: Có bệnh phải trị
- Chương 249: Trời quang
- Chương 250: Đắc thủ
- Chương 251: Rời Sinh Một Đôi
- Chương 252: Ám vệ
- Chương 253: Thơ
- Chương 254: Nhờ cậy
- Chương 255: Kiếm đi nét bút nghiêng
- Chương 256: Gây khó khăn
- Chương 257: Âm thầm lo lắng
- Chương 258: Kết tóc
- Chương 259: Tự có tâm tư của mình
- Chương 260: Giao phong
- Chương 261: Toàn đau khổ
- Chương 262: Cậy quyền
- Chương 263: Kẻ gây tai họa
- Chương 264: Mèo trắng
- Chương 265: Hòa thuận
- Chương 266: Đập phá
- Chương 267: Tức ngực
- Chương 268: Hiểu lầm
- Chương 269: Lại bị mất mặt
- Chương 270: Mặt sưng phù
- Chương 271: Trái đắng
- Chương 272: Tâm tư khởi (tâm tư nổi dậy)
- Chương 273: Chân Diệu nghi hoặc
- Chương 274: Vắng mặt
- Chương 275: Một cái đùi gà dẫn phát ngộ thương
- Chương 276: Tạm trú trong Cung
- Chương 277: Lại mất thể diện
- Chương 278: Càng ăn càng đói
- Chương 279: Niêm Chua (1. Hương vị chua – mỹ vị; 2. Ăn dấm chua – ghen tỵ.)
- Chương 280: Bất ngờ gặp nhau
- Chương 281: Lâu rồi không gặp
- Chương 282: Gai trong tim
- Chương 283: Bức tranh
- Chương 284: Đau lòng
- Chương 285: Oan gian hoan hỉ
- Chương 286: Tiểu hoàng tôn bị thương
- Chương 287: An quận vương
- Chương 288: Tâm động
- Chương 289: Đăng thị ngẫu ngộ* (vô tình gặp gỡ trong chợ đèn)
- Chương 290: Tự ủ quả đắng
- Chương 291: Hậu quả
- Chương 292: Hương tiêu*
- Chương 293: Tức giận
- Chương 294: Thiên Vị
- Chương 295: Đạo tuy vô tình lại hữu tình
- Chương 296: Dầu Tô bảo loa *
- Chương 297: Biểu Ca Mặc Ngôn
- Chương 298: Nỗi đau tang muội
- Chương 299: Dạ Thám (Đêm khuya tra xét)
- Chương 300: Thế tử tới
- Chương 301: Gãy xương rồi?
- Chương 302: Truy tìm hung thủ
- Chương 303: Cái gọi là ngoại thất
- Chương 304: Phía sau màn
- Chương 305: Hắc, nghe nói ngươi ụp mặt xuống đất
- Chương 306: Thế cục
- Chương 307: Ngày xuân
- Chương 308: Viễn Sơn
- Chương 309: Tín nhiệm
- Chương 310: Nắm giữ trái tim
- Chương 311: Đuổi đi
- Chương 312: Nước rửa chân
- Chương 313: Điền gia sụp đổ
- Chương 314: Xa gả
- Chương 315: Biệt thoại (nói lời từ biệt)
- Chương 316: Bức cung
- Chương 317: Hóa giải
- Chương 318: Chết
- Chương 319: Độc kế
- Chương 320: Cứu sống
- Chương 321: Tịch thu
- Chương 322: Thái tôn thực – giả
- Chương 323: Sơn trà
- Chương 324: Có thai
- Chương 325: Huynh đệ
- Chương 326: Phản bội
- Chương 327: Ô danh
- Chương 328: Nói ra nghi vấn
- Chương 329: Bất ngờ tín nhiệm
- Chương 330: Tam Lang đính hôn
- Chương 331: Lão Phu Nhân Lo Lắng
- Chương 332: Quả Hạch đào chiên giòn
- Chương 333: Chó cắn chó
- Chương 334: Không kẻ nào là người tốt
- Chương 335: Trong hòn non bộ
- Chương 336: Không cam lòng
- Chương 337: Ám sát
- Chương 338: Lòng người khó dò
- Chương 339: Nói ra thân phận
- Chương 340: Tự Làm Tự Chịu
- Chương 341: Lão phu nhân bị bệnh
- Chương 342: Lời của đạo sĩ
- Chương 343: Gây chia rẽ
- Chương 344: Dẫn dụ
- Chương 345: Xung hỉ
- Chương 346: Điền Tuyết vào cửa
- Chương 347: Nhị Vương tử vào kinh
- Chương 348: Kiên nhẫn
- Chương 349: Kết thúc
- Chương 350: Đánh vỡ
- Chương 351: Đây mới gọi là uy hiếp
- Chương 352: Lý thị tới cửa
- Chương 353: Thiệp mời của Thần vương phủ
- Chương 354: Đứa nhỏ giống ai
- Chương 355: Cua hấp cam
- Chương 356: Ôm nhau
- Chương 357: Tin tức tốt
- Chương 358: Không bán
- Chương 359: Khác nhau
- Chương 360: Mua hoa
- Chương 361: Trân quý
- Chương 362: Sinh biến
- Chương 363: Vây Ngụy cứu Triệu
- Chương 364: Lựa chọn khó khăn của La thế tử
- Chương 365: Thẩm mỹ khác biệt
- Chương 366: Mối nhân duyên xấu
- Chương 367: Câu cá
- Chương 368: Công tử Vô Song
- Chương 369: Ước định
- Chương 370: Ô Long
- Chương 371: Đòi A Loan
- Chương 372: Gặp mặt lần nữa
- Chương 373: A loan nhận thân
- Chương 374: Rong huyết
- Chương 375: Tin tức từ kỳ đệ
- Chương 376: Đồng thời đả kích
- Chương 377: Hồ Di Nương xúc động
- Chương 378: Xuân tới
- Chương 379: Tâm sói
- Chương 380: Hoa mầu
- Chương 381: Chuyện Khương công tử
- Chương 382: Báo ứng đúng người
- Chương 383: Nổi điên
- Chương 384: Hạ đòn sát thủ
- Chương 385: Sống hay chết
- Chương 386: Trước lột một lớp da
- Chương 387: Say rượu nói lời thật
- Chương 388: Ngộ nhập Lê Hoa thâm xử
- Chương 389: Có chút bận lòng
- Chương 390: Triệu Phi Thúy phát uy
- Chương 391: Bắt cóc
- Chương 392: Mật thất
- Chương 393: Sấm sét giữa trời quang
- Chương 394: Qua đời
- Chương 395: Đêm khó ngủ
- Chương 396: Sinh tử không sợ hãi
- Chương 397: Thoát khốn
- Chương 398: Về nhà
- Chương 399: Thế cục biến hóa
- Chương 400: Phụng mệnh xuất chinh
- Chương 401: Bánh trôi
- Chương 402: Ý trời và nhân lực
- Chương 403: Chờ tóc ta dài đến eo
- Chương 404: Danh dương
- Chương 405: Triệu Hoàng hậu cho mời
- Chương 406: Tiêu Mặc Vũ và Phó Tướng
- Chương 407: Miến huyết vịt siêu cay
- Chương 408: Diêu đại cô nương
- Chương 409: Cuộc tương phùng không quá tươi đẹp
- Chương 410: Rơi lệ
- Chương 411: Bàn chông
- Chương 412
- Chương 413: Cuộc sống bi thương của La đại tướng quân
- Chương 414: Thăm thương binh
- Chương 415: Gặp gỡ
- Chương 416: Có qua có lại
- Chương 417: Ngày đông sắp tới
- Chương 418: Áo bông
- Chương 419: Loạn trong giặc ngoài
- Chương 420: Có thai
- Chương 421: Ly biệt
- Chương 422: Gặp cố nhân
- Chương 423: Lưu lại
- Chương 424: Đại thắng
- Chương 425: Mạch thượng hoa khai hoãn hoãn quy(*)
- Chương 426: Song hỉ
- Chương 427: Trở dạ
- Chương 428: Sinh con
- Chương 429: Tân sinh
- Chương 430: Tỉnh lại
- Chương 431: Các hữu nhân duyến mạc tiện nhân(*)
- Chương 432: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
- Chương 433: Lý thị xuất thủ
- Chương 434: Bại lộ
- Chương 435: Tội danh lạc định
- Chương 436: Kết quả của Lý thị
- Chương 437: Phiền não của Chân Diệu
- Chương 438: Lễ chọn đồ Vật đoán tương lai biến đổi bất ngờ
- Chương 439: Sinh nhật An Quận Vương phi
- Chương 440: Bộ bộ kinh tâm
- Chương 441: Đám người
- Chương 442: Chuyện cũ
- Chương 443: Bản lĩnh thần kỳ của Phù Phong Chân nhân
- Chương 444: Tìm hiểu nguồn gốc
- Chương 445: Mở miệng
- Chương 446: Đáng chết thì cuối cùng đều chết hết
- Chương 447: Khát nước ba ngày
- Chương 448: Lục Hoàng tử thắng
- Chương 449: Quý Phi không an phận
- Chương 450: Nhớ người đến mức ngẩn ngơ
- Chương 451: Chọc thủng
- Chương 452: Thái phi nhẫn tâm
- Chương 453: Đau lòng người
- Chương 454: Hiểu rõ chân tướng
- Chương 455: Ban cho cái chết
- Chương 456: Chịu chết
- Chương 457: Gài tang vật
- Chương 458: Tâm thanh tự minh
- Chương 459: Trẫm không phải là thằng ngu
- Chương 460: Hôn sự của La Nhị Lang
- Chương 461: La Thiên Trình hồi kinh
- Chương 462: Vợ chồng gặp mặt
- Chương 463: Về nhà
- Chương 464: Không làm không chết
- Chương 465: Bắt tại trận
- Chương 466: Báo ứng
- Chương 467: Xóa tên
- Chương 468: Tâm sự
- Chương 469: Yêu nhau dễ dàng, gần nhau khó khăn
- Chương 470: Dứt khoát
- Chương 471: Ngày thứ hai
- Chương 472: Trường đàm*
- Chương 473: Cuộc sống mới
- Chương 474: Cuối cùng vẫn còn thiếu
- Chương 475: Cầu cứu
- Chương 476 : Triệu Hoàng hậu ra bài không theo lẽ thường
- Chương 477 : Hoàng thượng lại mất hứng
- Chương 478 : Có khí phải xả ra ngay
- Chương 479 : Công dã tràng
- Chương 480 : Nhưng đã đoán sai
- Chương 481: Đánh cuộc
- Chương 482: Giai ngẫu thiên thành
- Chương 483: Phiên ngoại 1: Quần bông nhỏ lại tới nữa rồi
- Chương 484: Phiên ngoại 2: Quang cảnh Man Vỹ
- Chương 485: Phiên ngoại 3: Tin đồn thú vị ở Yến Giang
- Chương 486: Phiên ngoại 4: Phiền não của sự trưởng thành
- Chương 487: Phiên ngoại 5: Đứng lại, hán tử ăn cơm chùa kia!
- Chương 488: Phiên ngoại 6: Tin tưởng sẽ tốt hơn