Nhưng hạt giống nghi hoặc một khi xuất hiện liền sẽ chậm rãi mọc rễ nảy mầm.
Hai ngày này Seidou mọi người phát hiện quan hệ của Sawamura cùng Chris ngày càng tốt, biểu hiện cụ thể ở việc Sawamura lúc nào cũng lớn giọng.
"Chris-senpai, thỉnh dùng khăn lông!"
"Chris-senpai, thỉnh giúp giúp em tiếp bóng!"
"Chris-senpai, có thể giúp em nhìn tư thế ném bóng sao?"
"Chris-senpai......"
" Chris-seipai......."
"................"
Nhìn ánh sáng trong mắt Chris càng ngày càng sáng, biểu tình một ngày so với một ngày sinh động, năm hai năm ba không cấm vì điều này cảm thấy vui vẻ.
Takashima Rei ở một bên thở dài, cư nhiên là cảm tình thiếu hụt Sawamura cứu rỗi Chris, này thật là...... Ai, nếu có người có thể cứu rỗi Sawamura thì tốt rồi......
Takashima Rei là người dẫn Sawamura đến Seidou cho nên tự nhiên mà trở thành người giám hộ của cậu,theo lệ thường hướng phụ huynh báo cáo tình hình gần đây của Sawamura là trức trách của cô, " Alo, ngài hảo, là mẹ của Sawamura???"
"Đúng vậy, ngài hảo, Takashima tiểu thư." mẹ Sawamura trả lời.
Khi nói xong tình hình của Sawamura gần đây, Cô vốn định cứ như vậy kết thúc trò chuyện, nhưng đúng lúc này đột nhiên nghe thấy mẹ Sawamura có chút chần chờ thanh âm hỏi, "Takashima tiểu thư, cái kia..... ừm... thằng bé Eijun... Có kết dao bằng hữu không?"
Takashima giật mình, ngay sau đó cô nghĩ thầm mẹ Sawamura chắc hẳn là lo lắng Sawamura không hợp Seidou đi, cô cười cười nói "Đương nhiên, Sawamura đồng học tính cách phi thường lạc quan, mọi người đều thực thích cậu ấy."
".........." Điện thoại lại bên kia một mảnh lặng im.
"Mẹ Sawamura??"
"Cái kia...... Là cái dạng này, Eijun kỳ thật từ nhỏ bẩm sinh cảm tình thiếu hụt, chúng tôii dẫn thằng bé đii khám bác sĩ tâm lí, bác sĩ nói muốn dựa vào chúng tôii từng chút dẫn đường thằng bé. Đứa nhỏ kia rất thông minh, vì không cho chúng tôiii lo lắng, nó vẫn luôn quan sát học tập biểu cảm của người khác, nhiều năm như vậy nó đều là như thế. Nhưng liền tính nó học như thế nào hoàn hảo, làm mẹ nó, tôii sao có thể không nhìn ra nó có thực sự tươi cười hay khôngg? Lâu như vậy cho tới nay tôii chỉ thấy khi nó đánh bóng chày thời điểm mới lộ ra cảm xúc chân thật của bản thânn, cho nên tôii mới có thể duy trì thằng bé tới Tokyo."
"...... Cảm, cảm tình thiếu hụt?"
"Đúng vậy, cho nên có đôi khi lời nói của đứa nhỏ kia có khả năng sẽ làm các ngươi cảm thấy không thoải mái, hy vọng các ngươi có thể thông cảm nhiều hơn cho thằng bé."
"......" Hồi lâu Takashima Rei mới tìm về thanh âm của chính mình, "Vâng. "
"Mặt khác tôii còn hy vọng cô có thể làm bộ không biết chuyện này, bởi vì đứa nhỏ kia đã thực nỗ lực mà nở nụ cười...... Tôii chỉ hy vọng nó có thể hảo hảo vượt qua 3 năm cao trung này......"
"Vâng, tôi đã biết." Sau khi cắt đứt điện thoại, Takashima Rei có chút thất thần, một người rộng rãi phóng khoáng như Sawamura đồng học cư nhiên......
Nhìn nơi xa, Sawamura vây quanh Chris, Takashima Rei than ra một hơi, ngay sau đó ánh mắt kiên định lên, Sawamura đồng học ở Seidou nhất định có thể tìm được chân thật chính mình, rốt cuộc Sawamura chính ace mà cô nhìn trúng a!
Miyuki dựa vào phía trênn rào chắn, dùng tay chống cầm như suy tư gì, Rei-chan, đang xem Sawamura sao?
Đột nhiên biểu tình của Sawamura ngày đó lại hiện lên trong đầu Miyuki, anh nhìn Sawamura đang ngây ngô cười, hai hình ảnh gương mặt ẩn ẩn hòa làm một, rõ ràng là hoàn toàn bất đồng biểu tình, rồi lại có địa phương tương đồng.
Đôi mắt, là đôi mắt!!!! Mặc kệ là biểu cảm gì,ánh mắt Sawamura đều không một tia gợn sống. Miyuki đang định quan sát rõ ràng hơn một chút, lại bị Kuramochi đột nhiên nhảy ra vừa vặn ngăn cản.
"Lại trốn ở chỗ này lười biếng, Furuya tìm ngươi thật lâu." Kuramochi giơ gậy đánh bóng, biểu tình bất thiện nhìn Miyuki.
Khuôn mặt Miyuki cuối xuống, "Uy uy, tha ta đi ~ tên kia hôm nay cũng không thể ném bóng."
"Vậy điii luyện tập đánh bóng a hỗn đản, trừ phi lũy bao có người nếu không đều đánh khôngg ra, ngươi cư nhiên khônggg biết xấu hổ ở chỗ này lười biếng!"
"Được được! Ta đã biết, hiện tại liền đi ~"
Miyuki lười nhác đem mu bàn đặt tay ở sau đầu, xoay người đii đến khu đánh bóng. Phía sau Kuramochi ánh mắt có chút ngưng trọng, tên kia, là phát hiện cái gì rồi sao?
Miyuki lần thứ hai phát hiện Sawamura không thích hợp là ở trong trận đấu với yakushi, khi đối đầu với Todoroki Raichi bị cậu ta đánh ra home run, bị thay xuống khỏi bục ném.
Sawamura giơ tay che lại hai mắt của mình, cắn chặt hàm răng đi trở về khu nghĩ nghơi, cậu ngồi ở trong một góc, ngửa đầu đem khăn lông để trên mặt của mình.
Thay thế lên sân khấu là Pitcher năm hai Kawakami, Miyuki xảo diệu vận dụng bóng biến hóa khiến cho Yakushi hạ vị đánh tuyến bất lực trở về.
Trở lại khu nghĩ ngơi bổ sung hơi nước, đôi mắt Miyuki liếc về hướng Sawamura đang ngồi trong một góc, ha hả, tên kia tuyệt đối đang khóc đi, liền tính tâm tính có bao nhiêu mạnh mẽ, nhưng lại bị đánh ra Homerun chắc chắn khôngg có khả năng vẫn còn mạnh mẽ như cũ được.
Đang lúc anh chuẩn bị đi lên khích lệ cậu, Sawamura bỗng nhiên động, cậu duỗi tay đem khăn lông tháo xuống, trên mặt biểu tình ngoài ý muốn bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sân bóng, không mang theo một tia cảm xúc.
Rõ ràng bị đánh ra Homerun, rõ ràng bản thân chấp nhất không muốn đem bục ném nhường lại, vậy vì cái gì biểu cảm lại như vậy? Vì cái gì sẽ làm người nhìn cực kì khó chịu đâu.......
Trong lòng Miyuki căng thẳng, "Uy! Này... Sawa......"
Đột nhiên, thiếu niên đứng lên,cong cong đôi mắt, nhếch môi đii lên phía trước cười cười, lớn tiếng nói, "Kawakami tiền bối, nice pitch!"
"Không đúng, không phải như thế!" Nhìn trên mặt thiếu niên tươi cười cứng đờ, Miyuki không biết vì sao trong lòng có chút tức giận.
"Uy, chuẩn bị lên sân kìa!" Kuramochi đi tới nhắc nhở nói.
Miyuki đem dụng cụ bảo hộ của Catcher mặc tốt, sắc mặt thập phần âm trầm, sự tức giận hiện lên trong mắt khiến ngay cả Kuramochi đều cảm thấy có chút kinh hãi. Anh nghi hoặc chụp xuống bả vai Miyuki, "Này! Ngươi đang tức giận?"
"Không có a."
" Này! Ngươi gia hỏa này, rõ ràng là đang tức giận "
"Không có a."
Thi đấu rõ ràng thắng, nhưng Miyuki biểu tình vô cùng âm trầm lại làm mọi người không cấm cảm thấy, trận này thua chính là bọn họ. Trên đường về ngồi trên xe buýt, Miyuki ngồi một mình ở hàng phía sau, biểu tình khủng bố nhìn Sawamura, ánh mắt thẳng lăng lăng như là quái vật đang tập trung vào con mồi của bản thân vậy.
Sau khi ăn xong, Sawamura giống như bình thường kéo lốp xe ở sân thể dục chạy, không chú ý tới trong một chỗ tối có một đôi mắt vẫn luôn ở quan sát bản thân.
Cuối cùng kết thúc mười vòng chạy, Sawamura đứng ở tại chỗ cố gắng lấy lại hô hấp, sau đó chậm rãi dựa vào lốp xe ngồi xuống,trênn sân thể dục đã không còn một bóng người, cậu dỡ xuống ngụy trang, tùy tay đem mồ hôi trên trán lao bỏ, có chút thất thần nhìn không trung.
Hôm nay ném bóng...... Quả nhiên là bởi vì thực lực của cậu không đủ a, bởi vì nhỏ yếu, cho nên bóng mới sẽ bị đánh đi ra ngoài, bởi vì nhỏ yếu, cho nên mới sẽ làm mất điểm, bởi vì nhỏ yếu, cho nên mới sẽ bị thay xuống...... ( ?: (。•́︿•̀。))
Cậu không nghĩ nhìn đến người khác đứng trên bục ném, phi thường không muốn, nơi kia là thuộc về cậu, cậu không muốn đem bục ném nhường cho bất kì ai!!! Thiếu niên chậm rãi đem tay đặt ở trước ngực, khó hiểu rũ xuống mi mắt, kỳ quái, đây là cảm giác gì?
"Cậu ngày thường đều là giả vờ đi." Thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, khiến Sawamura giật mình, lui ra từ suy nghĩ của bản thân mà nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Cậu chậm rãi quay đầu, chỉ thấy Miyuki đứng ở cạnh cây cột gần đó với ánh đèn lờ mờ, phản xạ ánh sáng khiến cho Sawamura không thể nhìn rõ biểu tình của đối phương.
Trầm mặc hồi lâu, Sawamura mới nói, "Miyuki tiền bối đang nói cái gì vậy?Tôii không hiểu!?"
"Cậu ngày thường đều là diễn để ứng phó chúng tôii sao?"
Miyuki chậm rãi đi lên trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sawamura. Người sau lại nhàn nhạt liếc Miyuki một cái, cũng không có trả lời, trên mặt biểu cảm hờ hững cùng bình thường cái con người ồn ào nhốn nháo lại ngốc ngốc kia tương phản hoàn toàn.
Đang lúc hai người chi gian giằng co, Kuramochi đột nhiên từ phía sau chạy ra, anh đầu tiên là đạp Sawamura một cái, ngữ khí không kiên nhẫn, " Tên nhóc ngu ngốc, ngươi gan lớn thật a! Cư nhiên làm tiền bối tự mình ra tới tìm ngươi!"
Biểu cảm của Sawamura biến đổi, tức giận hô lớn, "Kuramochi tiền bối, rất đau a!"
"Thiếu dong dài! Mau cút trở về tắm rửa!"
Thẳng đến khi thân ảnh của Sawamura biến mất ở chỗ rẽ chỗ, Kuramochi mới xoay người hướng mặt về phía Miyuki, biểu tình nghiêm túc nói "Mặc kệ cậu phát giác đến cái gì, đều đừng nói ra!"
Miyuki có chút kinh ngạc, "Kuramochi, cậu cũng?"
Kuramochi gật gật đầu, "Kỳ thật tôii cũng không thể xác định, chỉ là ẩn ẩn cảm giác tên nhóc Sawamura về phương diện cảm tình có chướng ngại."
"Cảm tình...... Chướng ngại!? Uy! Đừng nói giỡn, người đó chính là Sawamura a!"
Kuramochi nhíu nhíu mày, "Không phải chính cậu phát hiện sao? Hiện tại mới kinh ngạc cũng quá muộn đi!"
"......"
Kuramochi không kiên nhẫn nói tiếp " Tên ngốc Sawamura kia mỗi một cái biểu tình đều là đối với gương luyện tập thật lâu, cho nên liền tính cậu nhìn không quen cũng câm miệng cho tôii!"
"Luyện tập.... với gương!!???"
"Haizz, bởi vì cậu phát giác ra rồi, cho nên tôii chỉ nói cho một người là cậu, nhưng lúc sau vẫn là muốn làm bộ không biết! " Kuramochi nhìn Miyuki thở dài, "Tuy rằng tôii cũng thực tức giận, nhưng là tên nhóc kia còn không phải thực tín nhiệm chúng ta, từ từ tới đi, đừng buộc cậu ấy."
Miyuki trầm trọng gật gật đầu, "Hảo, tôii biết rồi."
Kuramochi xoay người, trong miệng lẩm bẩm nói, "Không biết trong mắt của Sawamura chúng ta người là như thế nào?"
"......"
Sáng sớm mọi người ở Seidou còn chưa đi đến sân bóng, liền nghe thấy âm thanh ầm ĩ của Sawamura, bọn họ lắc lắc đầu, thầm than trong lòng "Sawamura thật đúng là có sức sống a ".
"Chris-senpai! Anh xem đường bóng này như thế nào?? Đây chính là quyết thắng cầu của em!!!!! "
"Đó là cái ball."
" Vậy bóng Fastball này thế nào? Số lần xoay tròn rất nhiều đi!!! Làm Batter đánh không tốt Fastball, a ha ha ha ha ha ha ha!"
"Đường bóng còn quá ngọt."
"Ha... Ha... Ha..." Sawamura cười gượng ý đồ lừa dối qua đi.
Chris bất đắc dĩ thở dài, "Từ từ tới, không cần quá nôn nóng, từ cái từng cái một, nhìn vào găng tay của tôii rồi ném lại đâyy ".
Sawamura gật gật đầu, lớn tiếng nói " Vâng, sư phụ!"
"Đều nói bao nhiêu lần, đừng gọi tôii là sư phụ."
" Dạ, sư phụ!"
"......"
Bóng thẳng tắp bay vào bao tay, Chris trầm ngâm một lát, "Đường bóng vẫn còn quá cao."
" Vângg!"
Sau khi ném xong 110 lượt, ở một bênn Sawamura hô hấp nặng nề đang tiến hành thả lỏng, ở trạng thái mỏi mệt cậu thường thường không có tinh lực lại đi ngụy trang chính mình, ngày thường luôn là treo lên gương mặt tươi cười giờ đây không tồn tại một biểu cảm nào, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn về phương hướng của khu nhà tập dành cho Pitcher.
Ánh mắt Chris phức tạp nhìn Sawamura, đột nhiên đi lên phía trước ngăn trở tầm mắt của cậu, đối diện ánh mắt lãnh đạm của thiếu niên, anh không chút để ý duỗi tay xoa xoa mái tóc của Sawamura, mở miệng nói: "Sawamura, cậu tin tưởng tôii sao?"