........................................
1.
Nếu như có thêm một cơ hội, việc mà cậu muốn làm nhất là gì?
Phó Lê trả lời là, không cần phải quen biết Liễu Ngạn.
2.
Thời điểm Liễu Ngạn tan tầm về đến nhà, Phó Lê đang ngủ. Cổ tay của cậu cùng mắt cá chân đều bị xích sắt khóa lại, trên người chỉ có một kiện áo sơ mi to rộng vừa đủ để che đậy, hai chân thon dài trắng nõn cuộn tròn, thân thể của cậu vẫn duy trì duy nhất một tư thế.
Liễu Ngạn cởi ra áo khoác rồi kéo xuống cà vạt, theo sau là tiếng cởi bỏ nút thắt áo quần, xong rồi mới rón ra rón rén tới gần chiếc giường lớn kia.
Tin tức tố của Phó Lê đã rất phai nhạt, nhưng trong phòng vẫn cứ tràn ngập hương thơm hoa hồng, nghiêng người trước mặt hắn ngủ say, cần cổ trắng nõn lồ lộ ở bên ngoài, trên người mơ hồ có thể thấy được dấu vết hoan ái thật đậm từ mấy ngày trước.
Phó Lê cùng Liễu Ngạn giống nhau, đều là Alpha đỉnh cấp, tin tức tố của hai người là tương phản, trong phòng bị hương hoa hồng nhàn nhạt tràn ngập, Liễu Ngạn cầm lòng không đậu mà xuất ra càng nhiều tin tức tố vị thanh trúc, đem cổ hương thơm kia hoàn toàn che lấp xuống.
Đại khái là tin tức tố của hắn quá mức nồng đậm, người vốn đang ngủ say lập tức nhíu nhíu mày, thực mau liền tỉnh lại từ trong khúc ngủ mơ.
Thời điểm nhìn thấy Liễu Ngạn, Phó Lê hờ hững mà chớp chớp mắt, hàng lông mi sắc sảo ở dưới ánh đèn tràn đầy mị hoặc.
Liễu Ngạn nắm lấy cằm của Phó Lê, cúi đầu hung hăng hôn xuống đôi môi màu hoa hồng kia, động tác nghiền nát phá lệ trở nên mềm nhẹ, cùng sự điên cuồng của ban đêm hoàn toàn như hai người khác nhau.
"Tỉnh? Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?" Liễu Ngạn chưa đã thèm mà ở trên môi Phó Lê không ngừng hôn, ách giọng hỏi.
Người bị đè ở dưới thân không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Liễu Ngạn, đáy mắt là mấy phần hôi bại chi sắc.
"Tôi không đói." Phó Lê hạ mắt xuống, mặc dù trong lòng đối với người này là hận tới cực hạn, nhưng cậu cũng không dám đem cảm xúc của mình để lộ ra ngoài.
3.
Liễu Ngạn tựa như một con chó điên, vì để có được Phó Lê, hắn không tiếc khi phải dùng đến chiêu bẩn để thu mua tâm phúc của Phó gia, đem gia nghiệp vài thập niên của Phó gia toàn bộ giải tỏa, sau đó lấy mạng người của Phó gia làm điều kiện, đem cậu cầm tù ở bên người, rồi làm ra loại sự tình kia không biết bao nhiêu lần.
Ngày qua ngày, không ngừng nghỉ.
......
Bảo mẫu dựa theo phân phó của Liễu Ngạn làm một chén cháo hải sản, Phó Lê nhìn chằm chằm tôm đã bóc vỏ cùng bào ngư trong chén, dạ dày một trận cuồn cuộn, nhịn rồi lại nhịn mới không nhổ ra.
Thấy cậu sắc mặt trắng bệch, Liễu Ngạn lo lắng nói: "Làm sao vậy, không hợp khẩu vị của em sao?"
Trái tim Phó Lê run rẩy, lập tức cầm lấy chén cháo ăn ngấu nghiến, không đến ba phút liền hết.
Mỗi lần Liễu Ngạn ôn nhu với cậu, đều là ở trên giường đòi hỏi vô độ, đủ loại thủ đoạn, không từ cái nào. Phó Lê không nghĩ sẽ bị thương, hoặc là nói -- cậu không nghĩ sẽ ở trên giường đau đến ngất đi.
Cháo đã ăn xong, ngay cả canh Phó Lê cũng không dám để thừa một ngụm, xích sắt trên tay theo động tác phát ra tiếng vang xôn xao, mỗi một tiếng đều đánh thẳng vào trái tim. . Ngôn Tình Tổng Tài
Tâm tình của Liễu Ngạn rất tốt, đem Phó Lê kéo đến trong hoa viên tản bộ.
Nhiệt độ đầu hạ cũng khá nhu hòa, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt đã lâu không thấy ánh dương kia, phảng phất như một viên ngọc chưa nhiễm phải bụi trần, khiến người yêu thích đến nỗi không muốn buông tay.
Trong hoa viên là hoa hồng nở rộ, đang thi nhau khoe sắc, mùi hương nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Hoa hồng này là Liễu Ngạn phái người trồng xuống sau khi Phó Lê tiến vào biệt thự, hắn nói, tin tức tố của Phó Lê là vị hoa hồng, rất dễ ngửi, cho nên muốn ở bốn phía biệt thự trồng đầy hoa hồng, như vậy là luôn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Phó Lê.
Phó Lê đối với tin tức tố của mình cũng không quá mẫn cảm, nhưng lại phi độc chán ghét hương hoa hồng, giờ phút này bị biển hoa vây quanh, dạ dày trào lên một trận ghê tởm, rốt cuộc ức chế không được, cậu tránh đi sự kiềm chế của Liễu Ngạn, chạy đến bên trong bụi cỏ nôn mửa.
⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐
Tác giả có lời muốn nói: Thực đoản, toàn văn 6000 tự.