Anh Là Hạnh Phúc Của Em Phải Không - Chương 5

Anh Là Hạnh Phúc Của Em Phải Không Chương 5
Biên tập: Namichan

Lâm Nhược Nhiên dựng thẳng lỗ tai lên, lắng nghe từng tiếng hít thở đều đặn của Âu Dương Vân Thiên.

Giữa đêm hè tĩnh lặng, nhìn ngắm ánh trăng sáng dịu lách qua song cửa sổ nhẹ nhàng chiếu vào gian phòng, suy nghĩ của Lâm Nhược Nhiên lại càng bay cao bay xa.

Từ lúc hai người gặp lại nhau cho đến giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện, Lâm Nhược Nhiên đang nghiền ngẫm lại hết thảy. Giờ phút này cậu thật sự rất muốn hỏi Vân Thiên, rốt cuộc anh đang nghĩ như thế nào về cậu? Cuộc gặp gỡ của hai người giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua, mà không phải là gặp gỡ để cùng chung sống. Điều đó khiến cho tâm tình của cậu giống như đang ngồi trên Yun-night Speed vậy, ( Hán Việt là vân tiêu phi xa, nói cho dễ hiểu hơn là cái trò tàu lượn í ^^), thay đổi rất nhanh, mỗi một lần gặp mặt đều bắt đầu trong niềm vui vẻ trông chờ, để rồi kết thúc trong tâm trạng buồn đau luyến tiếc, vòng quay ấy cứ lặp lại vô tận, cứ dậm chân tại chỗ chẳng biết lúc nào ngừng.

Lâm Nhược Nhiên không nhịn được mà phát ra một tiếng than nhẹ.

“Nhược Nhiên, vẫn chưa ngủ sao?”

Nghe thấy Âu Dương Vân Thiên nhẹ giọng hỏi thăm, Lâm Nhược Nhiên đáp: “Ừ.”

“Bởi vì không quen à?”

Nhiều năm qua Lâm Nhược Nhiên vẫn luôn ngủ một mình, hiện tại nằm ở bên cạnh Âu Dương Vân Thiên, cảm giác thật sự có chút không quen.

“Không phải.”

“Lạ giường không?”

“Cậu biết rồi còn hỏi.”

Âu Dương Vân Thiên khẽ nghiêng người, nhìn Lâm Nhược Nhiên bên cạnh: “Tôi biết cậu sẽ không lạ giường, vậy tại sao lại không ngủ được?”

“Chẳng phải cậu cũng không ngủ được đấy thôi, sao còn hỏi tôi.”

“Đang suy nghĩ gì thế?”

Lâm Nhược Nhiên đang suy nghĩ gì? Cậu đang nhớ đến những chuyện xưa, nhớ đến những kỷ niệm trong quãng thời gian hai người học chung lớp, cuối cùng không thể tránh khỏi việc nhớ đến chuyện năm lớp sáu mà Âu Dương vẫn luôn né tránh.

Dù sao miệng vết thương cũng đã mở ra phân nửa, đau thì cũng đã đau, Lâm Nhược Nhiên cảm thấy dù có nhắc đến thì cũng chẳng sao nữa rồi.

“Lần trước, cậu đã nhắc đến những kỷ niệm hồi tiểu học. Vậy chuyện năm lớp sáu cậu còn nhớ rõ không?”

Nghe thấy Lâm Nhược Nhiên hỏi như vậy, Âu Dương Vân Thiên trầm mặc, không nói gì.

Nhớ được, nhất định là Vân Thiên còn nhớ rõ…



Đó là một ngày nắng ráo, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh sáng rực rỡ chan hòa bao phủ khắp nơi.

Sau khi buổi lễ tốt nghiệp chấp dứt, mọi người chung quanh tản ra, có người chuẩn bị về nhà, có người còn đứng giữa sân trường chụp ảnh kỷ niệm cùng thầy cô bè bạn. Biết Âu Dương Vân Thiên và mình thi đậu cùng một trường trung học, Lâm Nhược Nhiên vô cùng vui vẻ.

Âu Dương Vân Thiên đang chia tay đội bóng của trường, Lâm Nhược Nhiên chạy đi tìm anh, kéo anh ra vườn hoa xinh đẹp phía sau trường học, tính toán sẽ nói ra những tình cảm chất chứa trong lòng mình cho anh biết.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhược Nhiên vì hưng phấn mà đỏ ửng lên, ánh mắt Âu Dương Vân Thiên thật dịu dàng, an tĩnh chờ đợi những điều cậu muốn nói.

“Vân Thiên, tớ thích cậu! Tớ rất thích cậu! Vân Thiên, tớ… thật sự rất thích cậu!”

Trong cuộc sống của Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên đóng rất nhiều vai trò, vừa là bạn học cũng là bạn thân nhất, là thầy giáo nhỏ, là anh trai, còn là anh hùng, thần tượng…

Thật ra thì Lâm Nhược Nhiên còn muốn nói rất nhiều những lời khác, muốn cảm ơn Âu Dương đã luôn chăm sóc mình, muốn biểu đạt sự yêu thích cùng sùng bái… Nhưng mà cuối cùng vẫn không thể nói nên lời, lăn qua lộn lại cũng chỉ có hai câu.

“Vân Thiên, tớ thích cậu! Vân Thiên, tớ… thật sự rất thích cậu!”

Kết quả là hiển nhiên Âu Dương Vân Thiên bị sự bày tỏ nhiệt tình này hù dọa một phen, trên gương mặt luôn không chút biểu tình chợt hiện lên mấy phần kinh hoảng, theo bản năng lui về phía sau một bước, rồi lắp bắp thốt lên: “Cậu đang nói gì thế! Cậu… cậu rất kỳ quái! Cái gì mà thích chứ, tớ là con trai, cậu là biến thái sao! Bỗng dưng lại nói với tớ những lời như thế…”

Biến thái… Biến thái!

Bên tai Lâm Nhược Nhiên vang vọng những lời này, cậu bé nhỏ nhắn ấy sợ đến ngây người. Cậu mang theo một tâm tư đầy nhiệt huyết, muốn bày tỏ với Vân Thiên, lại bị cậu ta gọi là “biến thái”.

Đứng ngây người nguyên tại chỗ, sắc mặt Lâm Nhược Nhiên trở nên trắng bệch. Cậu cảm thấy nhục nhã, ủy khuất, không biết phải làm thế nào, từng giọt nước mắt trong suốt thi nhau rơi xuống.

Âu Dương Vân Thiên nhìn cậu, sau đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy, bóng dáng rất nhanh đã biến mất sau tàng cây.

Từ đó về sau, Âu Dương Vân Thiên bắt đầu trốn tránh Lâm Nhược Nhiên, không bao giờ nói chuyện với cậu nữa, tình bạn ngọt ngào đẹp đẽ ấy cứ thế mà đặt dấu chấm hết.

Mỗi lần Lâm Nhược Nhiên nhớ về vết thương này, đều vừa tức vừa hận.

Lên trung học, Lâm Nhược Nhiên mất đi vòng tay bảo vệ của Âu Dương Vân Thiên, cho nên chính cậu tự chiếu cố lấy mình. Từ một cậu bé ôn hòa an tĩnh, cậu càng ngày càng trở nên tinh quái, tất cả những người bắt nạt cậu, không lâu sau đều bị cậu chỉnh cho một trận nên thân.

Lâm Nhược Nhiên càng ngày càng tinh quái, nụ cười càng ngày càng giảo hoạt, gương mặt càng ngày càng thanh tú, những người bị cậu lừa gạt cũng càng ngày càng nhiều.

Tiểu bạch thỏ ngây thơ trong sáng, giờ đã biến thành một con hồ ly đáng sợ.

Cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Lâm Nhược Nhiên phát hiện cậu không có cảm giác với con gái, chính là cái loại động vật ngực lớn ấy. Thế nhưng những lúc cậu YY con trai với nhau, lại cảm thấy rất khoái trá.

Những năm qua Lâm Nhược Nhiên cũng không thích bất kỳ một người nào khác nữa, toàn bộ thế giới của cậu chỉ có mình Âu Dương Vân Thiên.

Nhưng mà Âu Dương Vân Thiên đã chạy mất, chạy đi mà không thèm ngoảnh đầu lại lấy một lần.



“Hiện tại, cậu còn cảm thấy tôi biến thái không?” Lâm Nhược Nhiên trầm tĩnh hỏi.

Âu Dương Vân Thiên không có lên tiếng.

“Tôi đang nói chuyện với cậu đó!”

Lại qua một hồi lâu, mới nghe được giọng nói của Âu Dương Vân Thiên: “Không có.”

“Gạt người!”

“Tôi không có lừa cậu!”

“Từ lúc tôi còn nhỏ như vậy đã bị cậu gọi là biến thái, hiện tại chỉ sợ cậu sẽ cảm thấy tôi càng thêm biến thái thôi!” Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm trần nhà.

“Không phải mà, Nhược Nhiên, khi đó, tôi…”

“Tôi nói thích cậu, cậu nói tôi biến thái!” Lâm Nhược Nhiên càng nghĩ càng giận, giơ chân hung hăng đá Âu Dương Vân Thiên một cước.

Âu Dương Vân Thiên đau đớn rên nhẹ một tiếng, nhưng không nói gì.

“Hiện tại thì sao? Hiện tại cậu nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào? Chẳng phải là vẫn đang trốn tránh tôi đấy à? Nghe tôi nói một câu thích, liền trốn tôi mấy chục năm, có phải cậu có bệnh tật gì đó hay không thế?” Thấy Âu Dương Vân Thiên chẳng nói một lời nào, khiến Lâm Nhược Nhiên càng thêm tức giận.

“Hiện tại sao? Cứ mỗi lần họp lớp cũ, chẳng phải là cậu đều không tham gia đấy à? Sao bây giờ không tiếp tục trốn tránh tôi nữa đi?”

Nhược Nhiên đang tức giận, chủ động xé mở vết thương cũ khiến cho Âu Dương cảm thấy đau lòng. Chính anh đã khiến Nhược Nhiên tổn thương, anh cảm thấy lúc ấy mình không nên nói cậu như vậy, anh cũng không ngờ mình lại nói ra những lời độc địa đến thế, anh nghĩ đại khái là do mình bị sự bày tỏ của Nhược Nhiên làm cho kinh hoảng, mà còn tồi tệ hơn, mình lại trốn tránh cậu nhiều năm như vậy.

“Bây giờ tôi… đã không nghĩ như vậy nữa.” Âu Dương Vân Thiên do dự, chậm rãi mở miệng.

“Nhược Nhiên, tôi nghĩ bây giờ mình đã có thể thản nhiên đối mặt với cậu rồi. Mỗi người đều có quyền lựa chọn một cuộc sống cho riêng mình, muốn thích người như thế nào, lựa chọn bạn đời ra sao, đều là quyền tự do của bản thân. Hồi ấy đã nói cậu như vậy, lại còn trốn tránh cậu nhiều năm là bởi vì tôi vẫn chưa hiểu rõ ràng. Tôi biết mình sai lầm rồi, chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn bè tốt của nhau được không, Nhược Nhiên?” Vừa nói, Âu Dương Vân Thiên vừa nắm tay Lâm Nhược Nhiên thật chặt.

Cảm giác được hơi ấm tỏa ra từ bàn tay của Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên để cho anh cầm một chút sau đó rút tay lại, cậu đau khổ suy nghĩ: có lẽ những khúc mắc từ hồi ấy đã có thể buông xuống, không cần quay đầu lại so đo làm gì nữa, nhưng mà tình cảm này thì sao đây? Mình có thể buông tay được không? Thật rất muốn hỏi Vân Thiên, nếu như mình còn thích cậu ấy, để cậu ấy biết được tâm ý của mình, thì Vân Thiên còn có thể ôn hòa nhã nhặn với mình nữa không, còn có thể tiếp tục làm bạn bè được không?

Lâm Nhược Nhiên không hỏi ra miệng, cậu sợ biết được đáp án.

Đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, Lâm Nhược Nhiên nói: “Tôi muốn về nhà!”

Âu Dương Vân Thiên ngẩn ra, cũng ngồi dậy: “Cái gì?”

“Tôi nói tôi muốn về nhà.”

Âu Dương Vân Thiên sợ rằng như vậy là kết thúc, liền vội vàng vươn tay kéo Lâm Nhược Nhiên lại: “Đừng, đã trễ thế này rồi, cậu đừng nháo nữa.”

Lâm Nhược Nhiên hất bàn tay đang nắm lấy mình ra, bướng bỉnh nhắc lại: “Tôi muốn về nhà.”

Âu Dương Vân Thiên cảm thấy hiện tại Lâm Nhược Nhiên còn tùy hứng hơn cả một đứa trẻ, nói gió chính là mưa.

“Đã trễ thế này, cậu…”

“Không cần cậu lo!”

Lâm Nhược Nhiên ôm lấy quần áo của mình, vẫn mặc đồ ngủ, thay giày thể thao.

Âu Dương Vân Thiên đi theo sau Lâm Nhược Nhiên, không biết phải làm thế nào mới có thể ngăn cậu lại.

“Cậu ra cửa với bộ dạng này…”

Lâm Nhược Nhiên liếc Âu Dương Vân Thiên một cái: “Thì sao? Chưa từng thấy à? Vậy hôm nay để cho cậu mở mang tầm mắt đó.”

“Cậu không thể lái xe…”

“Bia cũng được coi là rượu à? Với lại uống từ lúc nãy, giờ này thì cồn cũng sớm bay đi mất tiêu rồi, nếu không thì tôi ngồi xe taxi.”

“Nhược Nhiên…”

Mở cửa lớn ra, Lâm Nhược Nhiên quay đầu lại nói: “Xe tôi tạm thời để ở chỗ cậu đã, đồ ngủ tôi mượn về.” Nói xong Lâm Nhược Nhiên liền đóng cửa lại, đi thật.

Một mình Âu Dương Vân Thiên ngồi trong phòng khách tối đen như mực, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Tại sao lại biến thành như vậy chứ… Mỗi lần hẹn gặp đều thật vui vẻ, nhưng cứ đến cuối cùng lại khiến cho Nhược Nhiên thương tâm, tức giận.

Âu Dương Vân Thiên ở trong lòng ai thán.

.

.

Lâm Nhược Nhiên về đến nhà, vẫn chưa bình tĩnh lại được, trực tiếp đi tới trước tủ lạnh, vừa đem mứt hoa quả tống vào trong miệng, vừa âm thầm oán trách trong lòng.

Chẳng lẽ Vân Thiên cũng chỉ muốn làm bạn bè thôi sao?

Lâm Nhược Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy như đưa đám, ảo não thở dài.

***

Nhắc lại câu chuyện ngày xưa, hậu quả là khiến cho hai người lại có một khoảng thời gian không liên lạc với nhau nữa. Cả hai đều có ý nghĩ muốn đánh vỡ cục diện bế tắc, nhưng lại sợ chỉ cần thốt lên một câu nói không ổn thì sẽ khiến đối phương bị tổn thương, rồi cuộc sống sẽ trở lại như trước đây, như khi mà hai người chưa hề gặp lại.

Thậm chí Âu Dương Vân Thiên còn muốn hỏi ý kiến của Ôn Thiên Thiên, rốt cuộc phải làm thế nào để hai người có thể chung sống hòa hợp, nhưng anh lại nghĩ đến chuyện nếu quả thực mở miệng hỏi, thì chắc chắn sẽ bị cái miệng như loa phát thanh của Ôn Thiên Thiên truyền bá khắp viện kiểm sát luôn, khi đó… Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt Âu Dương Vân Thiên đã tràn đầy hắc tuyến rồi, kết quả anh thà rằng cứ một mình ôm lấy phiền não còn hơn.

Chớp mắt đã đến đầu tháng chín.

Một ngày nọ, lúc cùng nhau ăn cơm trưa, Ôn Thiên Thiên ngồi ở bên cạnh Âu Dương Vân Thiên.

Ngồi nghe mấy người ở bàn bên cạnh tám với nhau về thời trang, Ôn Thiên Thiên chợt hỏi Âu Dương Vân Thiên: “Âu Dương, sao gần đây không thấy bạn học cũ tới tìm anh nữa vậy?”

Âu Dương Vân Thiên sửng sốt, sau đó lập tức che dấu tâm tình của mình: “Ah, sao thế?”

“Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy bạn học cũ của anh tuy bằng tuổi nhưng lại nhìn trẻ hơn anh rất nhiều. Âu Dương, không phải là tôi nói anh già đâu nha! Mặc dù thoạt nhìn thì anh rất nghiêm túc, đúng là có cảm giác rất cứng nhắc bảo thủ, còn vị Lâm tiên sinh kia lại biết cách ăn mặc, quần áo trẻ trung hợp mốt, tuyệt đối không giống một người đã ngoài ba mươi tuổi; hơn nữa anh ta còn rất đẹp trai, lông mi lại vừa cong vừa dài. Aizz! Âu Dương, không phải là anh giấu Lâm tiên sinh đi rồi chứ!”

Trong miệng thì nói “Đâu có, nói gì vậy chứ.”, còn trong lòng Âu Dương Vân Thiên vẫn còn đang hoạt động hết công suất, tìm được một cái cớ để hẹn gặp Nhược Nhiên.

Thời điểm nhận được điện thoại của Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên kích động đến mức hô hấp dồn dập, thật ra thì trong lòng cậu đang rất sợ, sợ Vân Thiên lại trốn tránh thêm lần nữa, sợ Vân Thiên sẽ không chịu gặp cậu.

“Sao cơ? Mua quần áo?”

“Ừm, đúng vậy,” bên kia điện thoại, , Âu Dương Vân Thiên nói: “Tôi cảm thấy cậu chọn đồ rất ổn. Cậu cũng biết rồi đấy, bây giờ ngoại trừ những bộ âu phục để lên tòa, quả thực tôi không có đồ bình thường nào mặc cho ra hồn hết á. Vừa lúc trời chớm thu, tôi muốn mua thêm một số quần áo cho hợp mùa, cậu giúp tôi chọn với nhé!”

Lâm Nhược Nhiên cau mày, trong lòng thầm nghĩ: những lời này chẳng giống với phong cách của Vân Thiên chút nào cả. Không ngờ cậu ta lại muốn mua quần áo, không phải tên kia từ đầu đến cuối năm đều chỉ mặc âu phục đấy sao? Lần này lại có ý gì đây? Muốn tiếp tục làm bạn bè hay sao? Tâm tư của cái tên đầu gỗ này, quả thực khó suy đoán lắm ấy.

Cuối cùng cũng đến chủ nhật , Âu Dương Vân Thiên cùng Lâm Nhược Nhiên đi mua đồ.

Thấy Âu Dương Vân Thiên vừa mới bước vào đã chạy lại ngó mấy bộ âu phục màu xanh đen, Lâm Nhược Nhiên nhăn mặt đánh một phát vào tay Vân Thiên: “Không cho phép cậu động vào nó, ngoan ngoãn đi theo tôi là được rồi, không được cầm thứ gì lên hết nhá!”

Cầm một bộ âu phục màu ghi, rồi thêm một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, Lâm Nhược Nhiên đo xem có vừa người Âu Dương Vân Thiên không, rồi lại đặt xuống.

“Nhược Nhiên, đừng chọn bừa nha.” Âu Dương Vân Thiên nhìn Lâm Nhược Nhiên không ngừng cầm lên rồi lại đặt xuống, đứng một bên lo lắng nói.

“Cậu cứ nghe tôi là được!”

Âu Dương Vân Thiên đành phải ngoan ngoãn im miệng.

Cuối cùng Nhược Nhiên chọn một bộ âu phục màu ghi, còn có một chiếc áo sơ mi mỏng màu cà phê.

Nhìn bộ âu phục, Âu Dương Vân Thiên cau mày: “Lúc lên tòa phải mặc đồ màu tối đó.”

“Ngoài việc lên tòa thì cuộc sống của cậu không còn việc gì khác à?”

Phát hiện Lâm Nhược Nhiên tựa hồ muốn lấy một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, Âu Dương Vân Thiên không nhịn được mà kéo cậu lại: “Đừng.”

Lâm Nhược Nhiên liếc Âu Dương Vân Thiên một cái, nở một nụ cười tinh quái: “Cậu đương nhiên là không hợp, cái này là để tôi mặc mà.” Tiếp theo lại hỏi: “Cà vạt thì sao? Cậu muốn mua vài cái không?”

Nghe đề nghị của Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên lắc đầu liên tục, nếu như đồng ý, không biết cậu lại lựa ra mớ cà vạt có hoa văn lòe loẹt thế nào nữa.

Mang theo một túi giấy lớn, hai người rời khỏi shop quần áo, đứng trước cửa, Lâm Nhược Nhiên chợt dừng bước.

“Sao cậu không đi nữa?” Âu Dương Vân Thiên kinh ngạc hỏi.

Lâm Nhược Nhiên hừ nhẹ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm lên nhìn Âu Dương Vân Thiên: “Này, mất công đi chọn quần áo với cậu, có nên mời tôi một bữa cơm không, hửm?”

Âu Dương Vân Thiên đi lấy xe, Lâm Nhược Nhiên xách túi giấy đứng chờ ở bên đường, nụ cười tinh nghịch bất cần đời vừa rồi tắt ngúm, trên mặt cậu toát lên vẻ cô đơn cùng thương cảm.

Một lần nữa mình gặp lại cậu ấy, ngoại trừ một chút lúng túng ban đầu, cả hai chúng ta đều che giấu tâm tình rất giỏi, chẳng ai dám nhắc lại chuyện xưa. Một chiều kia đã mở miệng nói ra, nhưng tại sao bây giờ lại tiếp tục như vậy chứ? Quan hệ giống như bạn nhậu à? Nếu quả thật có thể không chút kiêng kỵ gì mà nói ra tất cả mọi chuyện, vậy thì tốt rồi. Nhưng mà mình dám nói không? Vân Thiên dám nói không?

Thấy Âu Dương Vân Thiên đã lái xe tới chỗ mình, Lâm Nhược Nhiên thoáng cái lại cười thật tươi, rồi lên xe.

Sau khi cùng nhau ăn cơm xong, Âu Dương Vân Thiên đưa Lâm Nhược Nhiên về nhà.

Lúc xe chạy qua quảng trường, Lâm Nhược Nhiên chợt kêu to: “Dừng xe! Dừng xe đi!”

Âu Dương Vân Thiên vội vàng đỗ xe vào lề đường, “Có chuyện gì thế? Nhược Nhiên?”

Lâm Nhược Nhiên nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy đến trước tủ kính của một quán ăn nhanh ven đường, rồi cúi người xuống nhìn không chớp mắt.

Âu Dương Vân Thiên cũng xuống xe, đi tới, muốn nhìn rốt cuộc là thứ gì đã hấp dẫn Lâm Nhược Nhiên đến thế.

Trong tủ kính, một số quà tặng khuyến mãi gần đây của cửa hàng được bày biện rất đẹp mắt —— đồ chơi hình chuột hamtaro (1) được chế tạo bằng nhựa dẻo, mỗi bộ gồm chín bé hamtaro cao khoảng một tấc ( xấp xỉ 10cm), màu sắc khác nhau, tạo hình cũng khác, có bé trên đầu được gắn chiếc nơ com bướm nhỏ xinh, có bé lại đeo một chiếc cà vạt, còn có quần yếm nữa, cực kỳ ngây thơ đáng yêu ấy.

Gương mặt Lâm Nhược Nhiên gần như dán chặt lên tủ kính, say sưa ngắm mấy bé chuột.

“Cậu thích cái này sao?” Âu Dương Vân Thiên tò mò hỏi.

“Ừ.”

Âu Dương Vân Thiên cảm thấy có chút khó hiểu, không biết tại sao mấy con chuột hoạt hình làm bằng nhựa tổng hợp này lại có thể hấp dẫn Lâm Nhược Nhiên đến thế.

Ngắm một hồi lâu, lúc này Lâm Nhược Nhiên mới đứng thẳng người lên.

“Cậu muốn cái này thật à?”

Thấy Lâm Nhược Nhiên gật đầu, Âu Dương Vân Thiên cảm thấy rất hứng thú. Anh không tưởng tượng được một người sĩ diện như Lâm Nhược Nhiên mà lại đến tiệm thức ăn nhanh mua một suất trẻ em, rồi còn hỏi nhân viên cửa hàng muốn có bộ đồ chơi quà tặng ấy thì phải làm như thế nào.

Lâm Nhược Nhiên tay chống cằm, mày nhíu lại, giống như là đang tính toán gì đó vậy.

“Không phải cậu vì món quà tặng ấy mà đi ăn suất trẻ em thật đấy chứ?” Âu Dương Vân Thiên hỏi.

Lâm Nhược Nhiên liếc Âu Dương một cái, giọng nói hết sức không vui: “Đúng đó, thì sao nào?”

“Nhưng cậu là một người đàn ông ba mươi lăm tuổi rồi đó.”

Lâm Nhược Nhiên hừ một tiếng, sau đó thì vênh mặt lên nhìn ra hướng khác.

Âu Dương Vân Thiên nhịn không được lại quay đầu liếc món đồ chơi được bày trong tủ một cái.

Một lần nữa lái xe lên đường, Âu Dương Vân Thiên nắm tay lái, cảm thấy hứng thú hỏi: “Chừng nào thì cậu thích chuột hamtaro thế? Sao trước đây tôi lại không biết nhỉ?”

Lâm Nhược Nhiên trầm giọng cười một tiếng, trong giọng nói có chứa chút buồn phiền: “Những chuyện cậu không biết thì nhiều lắm.”

“Tại sao lại thích vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa, đại khái là vì cảm thấy đáng yêu thôi!”

Nguyên nhân thực sự Lâm Nhược Nhiên thích chuột hamtaro là bởi vì khi xem anime, cậu thấy mấy bé chuột thoạt nhìn rất nhỏ nhắn ngây thơ, bộ dạng rất dễ bắt nạt. Đương nhiên, cái nguyên nhân này cậu không có ý định nói cho Âu Dương Vân Thiên biết.

“Cậu còn thích động vật nhỏ nào nữa không?”

“Không có, chỉ thích hamtaro thôi.”

“Vậy…” Âu Dương Vân Thiên như nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Cậu còn sợ động vật nào không? Hay là vẫn loại đó?”

Lâm Nhược Nhiên vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, gương mặt xám ngắt, hai tay khoanh trước ngực, làm bộ giống như đang muốn nôn: “Không được nói chuyện đó!”

“Biết rồi, biết rồi, không nói nữa là được chứ gì.”

Về đến nhà, Lâm Nhược Nhiên tắm rửa sạch sẽ, để nguyên một đầu ướt nhẹp, ngồi xuống bên chiếc bàn đọc sách bắt đầu viết nhật ký, thỉnh thoảng lại cắn cắn đầu bút.

Hôm nay… Thái độ của Vân Thiên vô cùng bình thường, cũng không còn làm ra những hành động khiến cho mình hiểu lầm nữa. Sau này thì sao? Chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy? Mình vẫn đang độc thân, mỗi tối lại cô đơn ngủ một mình à? Lắc đầu muốn nói không được, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới có thể thay đổi tình hình hiện tại.

.

.

Âu Dương Vân Thiên ở nhà, đầu tựa vào giường, nghĩ tới món đồ chơi hôm nay thấy trong tủ kính, lại nghĩ tới động vật mà Lâm Nhược Nhiên rất sợ… Rắn. Dòng hồi ức của anh chậm rãi hướng về mùa hè năm lớp bốn.

Biểu hiện của Lâm Nhược Nhiên trước mặt các bạn học lúc nào cũng rất gan dạ, cưỡi xe, leo cây, buổi tối kể chuyện ma quỷ, bộ dạng giống như cái gì cũng dám làm. Những trò chơi mà các cậu bé yêu thích cậu cũng chơi không sót trò gì, lúc chơi chỉ cần bị một vết thương nhỏ cậu sẽ khóc, lúc chơi thua cậu cũng khóc, nhưng mà các lần sau cậu lại tiếp tục tham gia.

Một ngày nọ, các cậu bé tụ tập một chỗ chơi trốn tìm, trong lúc đang chơi đùa vui vẻ, không biết là người nào, từ chợ thủy sản gần đó mang đến một con rắn xanh dài chừng một mét.

Vừa nhìn thấy con rắn kia, cậu bé Lâm Nhược Nhiên biến sắc, mặt xanh không thua con rắn là bao, sau đó thì khóc đến kinh thiên động địa, trốn đông nấp tây. Mấy cậu bé khác thấy vậy, cố tình đến gần cậu, thiếu chút nữa thì Nhược Nhiên bị cột vào cây cùng với con rắn.

Âu Dương Vân Thiên ngăn trò đùa quá trớn này lại, túm lấy con rắn quăng đi rất xa, sau đó mang Lâm Nhược Nhiên về nhà.

Lâm Nhược Nhiên khóc đến mức thở không ra hơi, cổ họng khàn đặc, Âu Dương Vân Thiên không muốn để cho cha mẹ cậu trông thấy bộ dạng như vậy, bèn dẫn cậu đến quán kem, vừa ăn vừa an ủi. Ngồi trên ghế, thân thể nhỏ bé mảnh mai của Lâm Nhược Nhiên vẫn run rẩy không ngừng, Âu Dương Vân Thiên đành phải ôm chặt lấy cậu, không ngừng nói với cậu rằng rắn đã không có nữa rồi.

Lâm Nhược Nhiên vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, là học sinh được các thầy cô rất cưng chiều, cho nên những bạn học cũng muốn được thầy cô yêu thích rất ghen tỵ, bọn họ cố ý bắt nạt cậu, hiện tại nắm được cái nhược điểm này, đương nhiên là không dễ dàng bỏ qua rồi.

Sau khi chuyện đó bị đồn thổi rộng rãi, tên của Lâm Nhược Nhiên lập tức được gắn với đại danh từ “tiểu quỷ nhát gan”, các cô bé không sợ rắn cũng xì xào bàn tán sau lưng cậu, sau đó có người còn mang rắn giả đến hù dọa cậu, rồi bỏ hình con rắn vào trong ngăn tủ của cậu, những thứ rắn giả này cũng có thể hù Lâm Nhược Nhiên khóc lớn không ngừng.

Giống như là tìm được một trò vui, mấy trò đùa dai kiểu này càng ngày càng quá trớn, đến khi có người thật sự mang con rắn nhỏ còn sống tới dọa Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên nổi giận.

Lôi mấy bạn học từng dọa Lâm Nhược Nhiên ra đánh một trận, Âu Dương Vân Thiên quăng lại một lời hăm dọa: sau này người nào còn dám làm như vậy, gặp một lần, đánh một lần, chưa đánh tới răng rơi đầy đất thì còn chưa xong.

Trong trường học, Âu Dương Vân Thiên rất có uy nghiêm, hàng năm thành tích đều đứng đầu bảng, khí chất trưởng thành vượt xa số tuổi thực, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc, tác phong thì bất cẩu ngôn tiếu. Có rất nhiều người vừa kính vừa sợ Vân Thiên, hơn nữa anh còn là tiền đạo của đội bóng, có cả một nhóm người ủng hộ, cho nên một khi người luôn luôn xử sự ôn hòa như Âu Dương nổi bão tố, thì không có bất cứ một người nào dám hé miệng nhắc tới một chữ “rắn” nữa.

Âu Dương Vân Thiên theo bản năng giơ tay lên trước mặt mình, vừa nhìn vừa ngẫm nghĩ: hiện tại Nhược Nhiên đã không còn cần mình bảo vệ nữa rồi! Cậu ấy đã là đặc công, tài bắn súng thuộc hạng nhất, thân thủ mạnh mẽ, vậy cậu ấy…Không lẽ còn sợ cái loại động vật nhỏ dài đó à?

Âu Dương Vân Thiên lại nhớ, sau chuyện đó, có đôi lần mình thấy Nhược Nhiên đi học với đôi mắt đỏ hoe, hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, cậu ấy nói là gặp ác mộng, mơ thấy loại động vật đó. Không biết bây giờ Nhược Nhiên có còn gặp ác mộng như vậy nữa không? Nếu như vẫn mơ tới… thì nghiêng mình tiếp tục ngủ? Hay là sợ đến mức cả người phát run, một mình ngồi co ro ở góc tường?

Âu Dương Vân Thiên không nhịn được lại than thở một tiếng, sau đó tính toán phải tìm một cái cớ gì đó để đến nhà Nhược Nhiên quan sát một chút mới được.

Lúc nghe thấy Âu Dương nói muốn đến nhà mình, Lâm Nhược Nhiên sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó ném qua một câu: “Tôi sẽ không nấu cơm đâu.”

Đầu điện thoại bên kia, thanh âm Âu Dương mang theo nụ cười: “Vậy thì tôi sẽ làm.”

Lâm Nhược Nhiên chợt có một loại cảm giác thất bại, giận dỗi nói: “Là cậu nói đó nha, tự mình mua thức ăn đi.”

“Được.”

Thấy đối phương vui vẻ đồng ý như vậy, Nhược Nhiên càng thêm buồn bực, nhỏ giọng nói thầm: “Biết nấu ăn thì có cái gì hơn người chứ.”

.

.

Âu Dương Vân Thiên bước vào nhà Lâm Nhược Nhiên, không phát hiện thấy có chuyện gì bất ngờ xảy ra, không gian nho nhỏ tràn đầy phong cách Lâm Nhược Nhiên, bài trí trong nhà đều là những thứ Lâm Nhược Nhiên yêu thích cùng cá tính của cậu, cũng là những thứ anh thích, từ hình thức cho đến màu sắc.

Âu Dương Vân Thiên không khỏi cười thầm, Nhược Nhiên chính là như vậy, thích thì sẽ nói thích, nếu như không thích, thì cho dù làm thế nào vẫn cứ không thích.

Đi tham quan xung quanh một chút, Âu Dương Vân Thiên phát hiện, thực sự Lâm Nhược Nhiên rất thích chuột hamtaro, khắp nơi đều có bóng dáng của con vật nhỏ nhắn ấy.

Trong phòng khách, một chiếc kệ cổ (2) được dùng để ngăn đôi, tách thư phòng ra. Trên các ngăn kệ, người khác thường trưng bày đồ sứ, đồ trang sức bằng ngọc, còn Lâm Nhược Nhiên thì bày lên đủ mẫu chuột hamtaro đồ chơi, bé thì bằng lông nhung, bé thì bằng nhựa dẻo, cũng có bé được làm từ sứ. Ngay cả chiếc khăn lông, cái cốc súc miệng cậu dùng đều in hình hamtaro; trên tủ lạnh dán hình hamtaro, tấm để chuột máy tính hay dụng cụ vệ sinh bàn phím đều có hình hamtaro, khắp nơi đều là hamtaro.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên dứt khoát lôi bộ đồ ngủ cùng cái áo T-shirt có hình hamtaro của cậu ra.

“A, cái này cũng có nữa!” Âu Dương Vân Thiên không khỏi thốt lên kinh ngạc.

“Cậu thấy thế nào?” Trên mặt Lâm Nhược Nhiên có mấy phần đắc ý.

“Áo T-shirt này, áo ngủ này mà cậu cũng mặc á?” Âu Dương Vân Thiên cảm thấy khó có thể tin.

Lâm Nhược Nhiên cười: “Đương nhiên, nếu không lần sau cùng nhau đi dạo phố, tôi sẽ mặc áo này cho cậu xem.”

“Ế, là cậu nói đó nha.”

Lâm Nhược Nhiên hừ cười: “Nói cho cậu biết, tôi mặc áo này trông rất đẹp trai, cho cậu tức chết luôn.”

Âu Dương Vân Thiên không có nuốt lời, đem thức ăn tới lấy lòng, rửa sạch sẽ, rồi xắn tay áo lên bước vào phòng bếp. Anh nhìn ngó xung quanh tìm kiếm gia vị cùng các dụng cụ nhà bếp, thuận miệng nói: “Bao nhiêu năm rồi cậu không bước chân vào nhà bếp thế hả, may mà tôi có đem một ít gia vị tới, nếu không thì khỏi nấu luôn rồi.”

Lâm Nhược Nhiên ưỡn ngực nghiêm mặt trả lời: “Ngày nào tôi cũng tự nấu nước đó.”

“Như thế mà cậu còn có mặt mũi để khoe nữa hả.”

Người ăn miệng ngắn (ý là em Nhiên ngồi chờ ăn nên đuối lý hơn ấy :”>), Lâm Nhược Nhiên không thèm ngụy biện nữa.

Đầu tiên, Âu Dương Vân Thiên dùng một ít đậu phụ rán, đậu hũ đông lạnh, chà bông, đậu nành, hạt tiêu trộn vào nhau làm thành món rau trộn khai vị, để cho Lâm Nhược Nhiên vừa ngồi uống bia vừa ăn, còn mình thì đem các nguyên vật liệu đã được rửa sạch ra, chuẩn bị nồi để nấu.

Trước kia, Lâm Nhược Nhiên cũng từng tự mình làm rau trộn, nhưng cậu chưa thử trộn thêm hạt tiêu với chà bông vào lần nào, nếm thử một miếng, hương tiêu thơm lừng tan chảy trong miệng, độ mặn ngọt vừa phải, vị cũng khá là ngon. Cậu rót một chén bia cho mình, ngồi xuống chuyên tâm ăn.

“Aizz, tôi thấy nếu cậu không làm kiểm sát trưởng, thì mở một quán ăn cũng được đó.”

Nhìn động tác rất thuần thục của Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên trêu ghẹo nói.

“Ừ, được thì được đó, nhưng mà không có bà chủ.” Âu Dương Vân Thiên nghe Lâm Nhược Nhiên cười giỡn mình, thuận miệng đáp.

Lâm Nhược Nhiên cơ hồ muốn hét lên “Chính là tôi đây nè”, cũng may mà nhịn được, nuốt trở về.

Stop! Sao lại là tôi chứ, cậu cũng có thể làm bà chủ mà, hừ hừ, còn tôi đương nhiên là làm ông chủ rồi. Lâm Nhược Nhiên vừa đem đậu hủ đưa vào trong miệng, vừa cười xấu xa suy nghĩ.

Lúc rau trộn bị Lâm Nhược Nhiên ăn gần hết, đồ ăn nóng cũng đã được dọn lên bàn. Sườn xào chua ngọt, rau xào với giá, tôm rán sốt cà chua, tuy đều là những món ăn gia đình bình thường, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy nhất định là ăn rất ngon.

Xới bát cơm nóng hổi, hai người ngồi đối diện bắt đầu ăn.

Đã từng ăn qua đồ ăn do Âu Dương làm, Lâm Nhược Nhiên biết tay nghề của anh quả thực không tệ, cũng chẳng cần nói thêm những lời khen ngợi làm gì, chỉ cần ăn sạch sành sanh các món ăn chính là khích lệ lớn nhất đối với các đầu bếp cực khổ.

“Ừm, kể ra thì biết nấu ăn tốt hơn thật.” Lâm Nhược Nhiên cảm thấy có chút động tâm.

“Nếu cậu muốn học, tôi có thể dạy cho cậu.”

“Thôi, thôi, không cần đâu.” Lâm Nhược Nhiên lắc đầu, cậu sợ phiền toái, hơn nữa lại lười động tay động chân.

“Đồ lười biếng.” Âu Dương Vân Thiên phun ra kết luận.

“Aizz, cậu có biết đặc công rất cực khổ không hả, tôi mà lười á?”

Âu Dương Vân Thiên hiển nhiên không đem lý do của Lâm Nhược Nhiên để vào trong mắt, “Chẳng lẽ công việc ở viện kiểm sát không khổ cực sao?”

“Cậu thường ngồi trong phòng làm việc mà.”

“Những lúc tôi phải chạy đông chạy tây ở ngoài cậu còn chưa thấy đâu.”

Lâm Nhược Nhiên không nói thêm gì nữa, cậu biết nội dung công việc ở viện kiểm sát, cũng biết Âu Dương Vân Thiên làm việc rất cực khổ.

Ăn cơm xong, hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm. Tám chuyện trên trời dưới đất một hồi lâu, hai người chợt phát hiện, những thứ mà đối phương thích, thì mình cũng rất có hứng thú. Chơi cùng một trò chơi điện tử, đặt cùng một tạp chí, thường xem thời sự lúc chín giờ, hay mua đồ ở cùng một siêu thị, cho dù nói đến những tin tức xã hội gì, thì người kia đều có thể đón nhận đề tài rồi cùng nhau bình luận.

“Chúng ta có rất nhiều điểm chung.” Lâm Nhược Nhiên rút ra kết luận.

“Ừ, cá tính cùng sở thích của chúng ta cũng khá giống nhau đó.”

Mệt mỏi dựa lưng vào ghế sofa, Lâm Nhược Nhiên nói: “Có đôi khi tôi cũng hàn huyên cùng với những người trong cục cảnh sát nhưng lại thấy không hợp nhau, những tin tức tôi quan tâm thì họ không chú ý chút nào cả.”

“Chú ý cập nhật tin tức trên các phương diện thì có thể hỗ trợ công việc tốt hơn đó.”

Âu Dương Vân Thiên thích xem tin tức, nhưng không phải là để tám.

Lâm Nhược Nhiên tay chống cằm, ngẩng đầu hỏi Âu Dương Vân Thiên: “Với trình độ học vấn cùng kinh nghiệm của cậu, làm một luật sư chắc chắn không thành vấn đề, cậu đã từng nghĩ đến chưa?”

Âu Dương Vân Thiên lắc đầu: “Không được.”

“Hơ? Tại sao?”

Vẻ mặt Âu Dương Vân Thiên vốn đang hơi buông lỏng, lại khôi phục thói quen nghiêm túc bình tĩnh thường ngày: “Tôi không thích, nói thẳng ra là không thích cái vòng luẩn quẩn ấy. Tôi chỉ hi vọng được làm một viên chức phục vụ xã hội, chứ không thích làm một luật sư lắm tiền.”

Lâm Nhược Nhiên cười nói: “Không nhất định, cậu cũng có thể làm một luật sư nghĩa hiệp mà.”

Âu Dương Vân Thiên nhìn Lâm Nhược Nhiên: “Cậu ở trong giới cảnh sát chắc cũng ít nhiều nghe qua một số tin tức. Bản thân tôi chỉ muốn giải quyết những vấn đề thiết thực hơn, còn cái chủ nghĩa cá nhân anh hùng ấy, vẫn là để cho những người yêu thích nó thôi.”

Hai người nói chuyện cho đến xế chiều, lúc đó Dương Vân Thiên mới rời đi.

Sau khi anh đi, một lần nữa Lâm Nhược Nhiên ngồi trong phòng khách tĩnh lặng của mình, cậu cảm thấy có chút mất mác.

————————————-

Chú thích: 

(1) Hamtaro là bé này nè:

nhìn iu chít đi dc í, tròn tròn nộn nộn, mún nựng ghê  ≥ω≤



Namichan cũng mún có cả bộ sưu tập như anh Nhiên ;_;

cả tập đoàn hamtaro nè, bé nào cũng siêu cấp đáng iu hết á



(2) Kệ cổ: trong bản raw là “bác cổ”, Namichan hem bít là cái gì, wa baidu search cái hình thì được cái này nè, cho nên edit thành “kệ” lun ^^
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận