Chợt cô tỉnh giấc, ngồi phắt dậy, thở hổn hển, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Cô hướng mắt nhìn ra ngoài cánh cửa sổ ai đó đã mở sẵn từ bao giờ.
Trời đã sáng, đám mây trong xanh trôi bồng bềnh trên không trung. Phía xa xa là ngự hoa viên tướng quân phủ, mỗi sáng thức dậy cô thường đến đó đi dạo để hít thở không khí.
Cô nhìn một lượt quanh phòng. Đồ đạc ở đây đều được một tay A Trúc sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp đâu ra đấy. Những tia nắng ấm áp lọt vào trong căn phòng lạnh lẽo, trống vắng mang lại cho cô cảm giác ấm áp dễ chịu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
"Thì ra tất cả chỉ là mơ. Nhưng tại sao ta lại có cảm giác chân thực như vậy?''
Cô đang mải suy nghĩ thì A Trúc đẩy cánh cửa bước vào, trên tay bê một chậu nước ấm đặt xuống bàn. Cầm lên một cái khăn để sẵn trong chậu rồi vắt nước đi. Y dịu dàng nói:
"Tiểu thư, người dậy rồi ạ?''
"Ừm.''
Y cầm cái khăn bước đến ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cô.
"Tiểu thư lại gặp ác mộng nữa đúng không? Hay là để nô tỳ đi mời đại phu đến bắt mạch cho tiểu thư xem thế nào. Tiểu thư cứ để như vậy nô tỳ sẽ lo lắm người biết không?''
Nhớ lại lúc phụ mẫu sinh ra đã bỏ rơi y, là một tỳ nữ đã nhặt được y mang về nuôi nấng. Ban đầu mới vào phủ, y thường bị các tiểu thư và thiếu gia bắt nạt vì là con rơi xuất thân thấp hèn. Một lần cô đang đi dạo trong ngự hoa viên thì thấy y đang bị một cô bé bắt nạt liền đứng ra bảo vệ y. Từ sau lần đó, cô đã quay về xin cha cho y vào phủ ở cùng cô. Thương con gái ở hay một mình, suốt ngày chỉ biết ra ra vào vào, cũng không có bằng hữu nên đã đồng ý. Hai người họ dần trở nên thân thiết hơn. Có chuyện gì vui, chuyện gì buồn cũng kể cho nhau nghe.
Thấm thoát cũng đã gần 10 năm trôi qua, y cũng không biết được từ bao giờ mà bản thân đã coi cô như người thân duy nhất của mình vậy. Nếu cô có mệnh hệ gì thì y cũng không còn gì để tiếc nuối trên thế gian này nữa. Nghĩ đến đây thôi nước mắt y đã bắt đầu chảy ròng ròng xuống.
Sững sờ nhìn A Trúc đang khóc trước mặt mình, cô cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của y. Đôi bàn tay ấy đang run run, rầu rĩ. Cô lấy tay lau đi dòng nước mắt kia, cất giọng trầm lắng:
''A Trúc, ta biết muội lo lắng cho ta nhưng muội không cần phải như vậy đâu. Ta chỉ là gặp ác mộng thôi, không sao đâu.''
Y vẫn còn lo lắng cho cô, ngập ngừng đáp:
"Hay, hay là để muội mời đạo sĩ đến xem cho tiểu thư nha.''
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của y, cô che miệng lại, bật cười rồi nhéo má y:
''Haha, Trúc Trúc nhà ta sao đáng yêu vậy nè.''
A Trúc e thẹn, quay mặt đi, hai má y ửng hồng.
''Tiểu thư, người lại trêu nô tỷ rồi.''
Sực nhớ ra điều gì, y quay phắt lại, đụng trúng đầu cô:
''Ui da.''
Cô đưa hai tay lên xoa đầu rồi bất chợt nhớ đến A Trúc vừa va vào đầu cô. Cô nhìn sang bên cạnh thấy A Trúc cũng đang ôm đầu, cô xuýt xoa:
''Ối, ta xin lỗi. Muội có đau lắm không?''
Y ngước mặt lên nhìn cô. Khuôn mặt tuy có chút bình thường nhưng ở đôi mắt lại có điểm đặc biệt. Đôi mắt ấy to tròn, sáng tựa vì sao đêm.
''Tiểu thư không cần phải xin lỗi nô tỳ đâu ạ. Là do nô tỳ sơ ý mới va vào tiểu thư, nô tỳ xin lỗi.'' Y cuống quýt.
''Trúc Trúc, muội không cần phải khiêm nhường như vậy đâu. Chúng ta lớn lên từ nhỏ cùng nhau nên ta rất hiểu muội, muội cũng vậy.'' Cô thở dài. ''Haiz, trước mặt ta muội không cần phải như vậy đâu. Có gì giấu ở trong lòng cứ trút hết ra, ta vẫn luôn bên cạnh muội mà.''
A Trúc xúc động ôm chầm lấy cô, đôi mắt ứa lệ:
''Tiểu thư, người tốt với nô tỳ quá!''
Cô vỗ vỗ lưng y an ủi:
''Nào nào, Trúc Trúc của ta không khóc nữa, khóc nhiều không xinh đâu.''
''À đúng rồi.'' Y thả cô ra. ''Tiểu thư, tướng quân và phu nhân đang ngồi ở sảnh đợi người đến diện kiến đấy ạ.''
''Vậy thì muội mau đỡ ta dậy chuẩn bị nhanh lên.''
Nửa canh giờ sau...
Vì thời gian không cho phép nên cô chỉ có thể để mặt mộc rồi mặc đại một bộ bạch y đơn giản bước đến sảnh.
Thường ngày cô vẫn đều đến sảnh diện kiến mọi người, nhưng hôm nay lại khác. Không hiểu tại sao từ lúc bước chân khỏi phủ của mình trong lòng cô cứ thấp thỏm lo âu. Có khi nào vị ''đích mẫu thân yêu'' của cô lại giở trò gì sau lưng cô nữa không?
Mẫu thân lúc sinh cô ra đã bị mất máu quá nhiều rồi qua đời. Từ nhỏ đến lớn cô phải sống trong sự đố kị của các muội muội. Nhờ có sự sủng ái ngoại tổ mẫu, phụ thân và mẫu thân cô mới đứng được ở đây như hôm nay, mới có thể thuận lợi trở thành đích nữ.
Còn đang mải suy nghĩ thì cô đã đứng trước sảnh từ bao giờ. Không suy nghĩ được nhiều, A Trúc dìu cô bước vào. Cô đang định bước vào trong thì liền rụt chân lại khi nghe tiếng tranh cãi bên trong.
''Lão gia, Tịnh Nhi đã bị nó làm thành ra thế này rồi mà ông còn mềm lòng để nó ở lại trong phủ được. Hôm nay nó cả gan hãm hại muội muội của nó thì sớm muộn gì nó cũng sẽ hãm hại cả Lý gia thôi.''
Lý Nhã Tịnh khóc lóc:
''Phụ thân, Tịnh Nhi lúc nào cũng đối xử tốt với tỷ ấy. Cái gì cũng nghĩ đến tỷ ấy, lo lắng cho tỷ ấy mà không ngờ tỷ ấy lại...''
Lý Nhã Tịnh chưa nói hết câu, phụ thân đập bàn: ''Rầm''. Âm thanh phát ra thật lớn khiến mọi người im thin thít. Ông quát lớn:
''Từ khi nào cái nhà này lại loạn lên như vậy? Còn ra thể thống gì nữa hả?''
Cô thong thả bước vào, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
''Ở đây có chuyện gì vậy ạ?'' Nhún chân.''Thỉnh an ngoại tổ mẫu, phụ thân, tam di nương.''
Cô quay sang bên cạnh nhìn Lý Nhã Tịnh vẫn còn rơm rớm nước mắt.
''Nhã Tịnh muội muội cũng ở đây nữa hả?''
''Tỷ tỷ, muội coi tỷ như người thân nhưng tại sao tỷ lại nỡ làm hại muội?'' Cô ta cầm lấy ống tay áo cô giở giọng điệu yếu đuối, cố tỏ vẻ đáng thương.
Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì, quay sang hỏi:
''Mọi người, có chuyện gì vậy ạ?''
Tam di nương tức giận, lớn tiếng:
''Lý Băng Thanh! Ta nuôi ngươi lớn đến ngần này, còn cho ngươi ăn học đàng hoàng. Vậy mà giờ ngươi lại về đây làm loạn cái nhà này lên vậy hả? Rốt cuộc ngươi có coi cái nhà này ra gì không?'' Bà ta chỉ tay vào Lý Nhã Tịnh. ''Ngươi nhìn muội muội của ngươi xem, Tịnh Nhi nó đã làm cái gì khiến ngươi phải hận nó chưa?''
''Con không hề hận muội ấy.'' Cô đáp rất thản nhiên.
Bà ta vẫn lớn giọng:
''Ngươi không hận Tịnh Nhi? Ngươi nói ngươi không hận Tịnh Nhi? Vậy tại sao ngươi lại hãm hại nó như vậy?''
''Con không có.'' Cô khoanh tay lại, quay mặt đi để không phải nhìn thấy mặt hai người họ.
Bà ta nhìn dáng vẻ ngông nghênh của cô mà tức điên lên. Không kiềm chế được, bà ta tát ''bốp'' một cái thật mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp kia. Trên mặt cô in dấu bàn tay đỏ ửng. Mọi người ngồi trong sảnh thấy cảnh tượng đó đều sững sờ, há hốc mồm.
Ngoại tổ mẫu đang ngồi trên ghế thì đi xuống đỡ lấy cô đang lấy bàn tay che đi vết ửng đỏ trên mặt. Cảm giác tê, rát bám lấy má cô.
''Thanh Nhi, con có sao không?'' Rồi quay sang quở trách tam di nương: ''Phương Diêu, cô không coi tôi ra gì nữa hả? Tôi vẫn còn ở đây mà cô dám động tay động chân với Thanh Nhi trước mặt tôi, cô rõ ràng không để bà già này trong mắt nữa mà.''
Tam di nương hoảng hốt nhìn ngoại tổ mẫu rồi lại nhìn vào đôi bàn tay của mình, bà ta vẫn không thể tin được bà vừa tát cô.
''Cô chỉ là một thiếp thân nhỏ bé, vậy mà dám ra tay với đích nữ Lý gia ta, đúng là không còn ra thể thống gì nữa mà.''
Bà ta quỳ sụp xuống.
''Lão, lão phu nhân, rõ, rõ ràng là là do nó.'' Tam di nương chỉ tay vào mặt cô. ''Đúng vậy, tất cả là do nó. Rõ ràng là nó, là nó đã chuốc thuốc Tịnh Nhi.''
Ngoại tổ mẫu quay sang hỏi cô:
''Tối hôm qua con có chuốc thuốc Thanh Nhi không?''
Cô lắc đầu.
''Con không có.''
Bà ta vẫn chỉ tay vào mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ.
''Ngươi đừng có ngụy biện. Hôm qua ngươi lén vào phòng Tịnh Nhi chuốc xuân dược mới thành ra nông nổi này. Nếu không phải tại ngươi thì Tịnh Nhi tương lai nó đã trở thành mẫu nghi thiên hạ được mọi người kính trọng rồi.''
Cô hoảng hốt.
''Cái gì? Xuân dược?''