Bắt Tang Thi Về Làm Ruộng - Chương 16: Khắp Nơi Trên Thế Giới Đều Là Mẹ Cô

Bắt Tang Thi Về Làm Ruộng

Chương 16: Khắp Nơi Trên Thế Giới Đều Là Mẹ Cô

Chương - Khắp Nơi Trên Thế Giới Đều Là Mẹ Cô

Edit - Syeol

Mưa to giống như nổi điên ào ạt trút xuống, trời đất như bị bao phủ bởi một tấm màn mờ mịt. Mưa càng lúc càng lớn, giống như có ai đó đổ một bồn nước lớn từ trên trời xuống.

Mà trong cơn mưa to, hai tang thi cao cấp giống như cổ máy giết chóc, tàn sát vô tình những tang thi cấp hai chung quanh. Động tác kia giống như nông dân được mùa đang gặt hái thóc lúa trên ruộng đồng.

Không quá ba phút, trên mặt đất chỉ còn một đống xác chết tang thi, Cải Cải thu thập tinh hạch trên xác tang thi mà Đại Lực thì đi đến bên cạnh Tô Nguyễn Nguyễn, chăm chú bảo hộ cô.

"Đại Lực, đá văng cửa lớn đi!" Vào thời điểm như thế này, cô cũng không dám đi mở cửa. Vạn nhất những người đó cho rằng cô là tang thi, ngộ thương đến cô thì làm sao bây giờ.

Đại Lực một chân đá văng cửa lớn đi vào trước một bước, Tô Nguyễn Nguyễn đi phía sau nghe được bên trong truyền đến thanh âm hoảng sợ của phụ nữ: "Anh muốn làm gì?"

Đại Lực không để ý đến cô ta, đi vào đứng sang một bên, chờ mệnh lệnh tiếp theo của Tô Nguyễn Nguyễn.

"Ta tới cứu người!" Tô Nguyễn Nguyễn không khách khí nói, "Các người tốt nhất đừng động thủ, bởi vì bằng hữu các người không chờ được nữa!"

Ba người, hai nam một nữ, một người nằm, một người đứng, vừa mới nói chuyện là cô gái trong nhóm, lúc này đang cuộn tròn ở trong góc, thân thể run lên nhè nhẹ.

Nhìn bề ngoài, tuổi tác ba người đều không lớn, nữ hai mươi mấy tuổi, hai người đàn ông chừng 25-26 tuổi.

Ba người, một thân hàng hiệu, giá trị lên đến trăm vạn, trước mạt thế nhất định thuộc dạng khá giá, giàu có hoặc quyền quý.

Người đàn ông cao hơn 1 mét 8, bề ngoài nhìn bình thường, nhưng cô gái kia lại có ngũ quan tinh xảo, cao 1 mét 65 còn mang theo một tia nhu nhược đáng thương, đủ để cho cánh đàn ông vừa nhìn liền sinh ra ý muốn che chở.

Vốn dĩ trên người không có nhiều quần áo, hiện tại dính nước mưa càng đem dáng người hoàn mỹ của cô gái phác hoạ đến vô cùng sinh động.

Dáng người ma quỷ, hơn nữa còn có khuôn mặt thiên sứ dụ hoặc, ai mà không mê đắm a!

Đến Tô Nguyễn Nguyễn là phụ nữ còn muốn nhìn nhiều thêm vài lần.

"Các người đừng sợ, ta tới đây để trợ giúp các người." Tô Nguyễn Nguyễn hiếm khi ôn nhu nói.

"Chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng cô?" Thân thể cô gái run lên bần bật, nhưng miệng lại rất cứng: "Vạn nhất cô muốn nhân lúc chúng ta không ở đây, giết chết anh ta, lấy tinh hạch của anh ta thì sao?"

"Ta đối với tinh hạch cấp thấp của các người, một chút cũng không có hứng thú!" Hảo cảm của Tô Nguyễn Nguyễn đối với cô gái, nháy mắt biến mất không còn chút gì: "Muốn bằng hữu các người sống, bây giờ hai người lập tức đi ra ngoài. Còn nếu muốn bằng hữu các người chết, vậy hai người cứ tiếp tục ngốc ở đây đi!"

Nói thật, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ Hệ thống, lúc này Tô Nguyễn Nguyễn đã muốn quay đầu bỏ chạy lấy người.

"Chị ơi!" Cải Cải ôm một đống tinh hạch thò đầu tới, đưa cho Tô Nguyễn Nguyễn, mỗi một viên đều rất sạch sẽ, nhìn sơ qua liền biết Cải Cải đã dùng nước mưa rửa sạch.

Nhìn thấy hành động này của Cải Cải, Đại Lực cũng vội vàng đem tinh hạch cấp bốn lấy ra, đưa cho Tô Nguyễn Nguyễn.

Mà hai người bên cạnh đã kinh ngạc đến không khép được miệng: "Các người đã xử lý toàn bộ tang thi bên ngoài sao?" Người đàn ông hỏi.



"Ân, như anh nhìn thấy!" Tô Nguyễn Nguyễn thưởng thức tinh hạch cấp bốn trong tay, khinh miệt nói: "Cho nên, ta đối với tinh hạch cấp hai của bằng hữu các người không có một chút hứng thú. Thức thời thì nhanh chạy ra ngoài đi, đừng chậm trễ ta!"

"Hừ, đi ra ngoài thì đi ra ngoài!" Cô gái đứng lên dậm chân rời đi, lúc đi ngang qua bên người Tô Nguyễn Nguyễn, còn không quên huých vào vai cô một cái.

Người đàn ông thấy thế, tiến lên xin lỗi Tô Nguyễn Nguyễn: "Mỹ nữ, cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với Lạc Lạc, ta sẽ nhắc nhở em ấy, xin cô hãy chữa trị cho em trai ta!"

Nói xong người đàn ông cũng đi ra ngoài, Cải Cải thấy thế đi ra theo.

Phòng nghỉ chỉ còn thừa lại Tô Nguyễn Nguyễn, Đại Lực, còn có người đang nằm dài trên mặt đất.

Tô Nguyễn Nguyễn cắn rách ngón tay mình, để Đại Lực banh rộng miệng của người đàn ông kia ra, từ ngón tay cô chảy xuống mười mấy giọt máu vào trong miệng hắn.

Sắc mặt người đàn ông rất nhanh đã chuyển biến tốt hơn, lúc này nghe được Hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ đã hoàn thành, đã phát khen thưởng.

Nhiệm vụ hoàn thành, Tô Nguyễn Nguyễn mang theo Đại Lực đi ra ngoài, vừa mới nhìn thấy bọn họ đi ra, người đàn ông vẫn luôn chờ ở một bên lập tức chạy lại.

"Nhanh như vậy? Em trai ta, hắn......" Thân thể người đàn ông run rẩy, phảng phất như sức lực toàn thân bị rút cạn, giọng nói tắt nghẹn, gian nan hỏi: "Không cứu được sao?"

"Nói bậy gì đó?" Tô Nguyễn Nguyễn nói: "Đã chữa trị xong, để anh ta nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, tang thi ở đây đã bị chúng ta dọn sạch, trước mắt rất an toàn, các người có thể ở lại một thời gian ngắn!"

"Cảm ơn cô!" Người đàn ông nắm lấy tay Tô Nguyễn Nguyễn, quỳ xuống: "Ta thật sự không có thứ gì để cảm tạ cô, chỉ có thể cho cô một cái dập đầu. Đại ân đại đức của cô, ngày sau ta chắc chắn sẽ liều mạng báo đáp."

"Đừng đừng đừng!" Tô Nguyễn Nguyễn vội vàng đỡ hắn: "Anh mau vào trong đó chiếu cố em trai mình đi, ta không cần anh dập đầu, càng không cần anh liều mạng báo đáp."

Mà bên kia, cô gái còn đang cùng Cải Cải nói gì đó, vẻ mặt Cải Cải chăm chú lắng nghe vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn cười rất vui vẻ.

Tô Nguyễn Nguyễn đi qua, đúng lúc nghe thấy giọng nói Cải Cải trở nên trầm thấp, thanh âm mang theo từ tính mê hoặc cô gái nhỏ: "Cô thật sự nguyện ý để ta làm gì cũng được sao?"

Cô gái gật gật đầu, mắc cỡ đỏ mặt, có thể thu được nhiều tinh hạch vào tay như vậy, lớn lên còn rất soái, quần áo mặc trên người cũng rất sạch sẽ, khẳng định thực lực rất cường đại, vật tư cũng rất phong phú.

"Vậy ta sẽ không khách khí!" Cải Cải cười cười với cô gái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, đang muốn xuống tay móc lấy tinh hạch trong đầu đã bị Tô Nguyễn Nguyễn gọi lại.

"Cải Cải! Ngươi con mẹ nó đang làm cái gì vậy?" (*=))))) )

Tô Nguyễn Nguyễn mắng. Tốt lắm! Bên kia cô vừa nói không cần người ta cảm tạ, nó bên này thì hay rồi, muốn mở đầu cô nương nhà người ta ra lấy tinh hạch?

Tô Nguyễn Nguyễn tức giận nói: "Còn không đi?"

Thấy sắc mặt Tô Nguyễn Nguyễn không tốt, Cải Cải liền biết không làm chuyện này được, đành phải ngượng ngùng thu tay lại.

"Chị ơi, chờ ta!" Cải Cải bước nhanh cặp chân dài theo sát phía sau.

Cô gái kia còn đang chìm đắm trong ôn như của Cải Cải cùng những ảo tưởng bổ não(*tự luyến, tự biên tự diễn) của mình, thấy bọn họ sắp rời đi, vội vàng đuổi theo: "Tiểu ca ca, chờ ta!"

Tô Nguyễn Nguyễn lười quản đến, trực tiếp mang theo Đại Lực đi đến trạm nạp điện, lấy pin sạc điện.



Trước mạt thế muốn đổi pin mới cần phải gỡ xuống pin hết điện của mình ra, sau đó quét mã, hệ thống sẽ tự động bắn ra pin đã sạc đầy, chỉ cần kéo pin mới ra, sau đó nhét pin hết điện vào là được.

Nhưng hiện tại đã là mạt thế, không điện, không internet, tất nhiên cũng không có cách nào quét mã.

Không thể quét mã, chỉ có thể mạnh mẽ mở ra.

Loại chuyện này đương nhiên để cho Đại Lực có thể lực cường hãn làm là hợp lý nhất.

Đại Lực mạnh mẽ nện xuống vài đấm, đã đem chỗ nạp điện đập thành cái hố. Sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, đã lấy được pin ở bên trong.

Tổng cộng lấy ra tám cục pin.

Hai người mỗi người lấy bốn cái, nhiều hơn cũng không có chỗ chứa, Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy vẫn nên tìm một chiếc xe, bằng không lúc vận chuyển vật tư rất bất tiện.

Cải Cải nhìn thấy Đại Lực làm việc, vội vàng chạy đến giúp đỡ, sợ không có cơ hội biểu hiện tốt ở trước mặt Tô Nguyễn Nguyễn.

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Tô Nguyễn Nguyễn một tay ôm một thi đang chuẩn bị cất cánh bay, cô gái kia cũng đã đuổi đến đây.

"Các người muốn đi đâu? Các người cứ như vậy bỏ chúng ta lại mà rời đi sao?" Cô gái nhìn về phía Tô Nguyễn Nguyễn, chỉ trích nói: "Sao cô lại có thể ích kỷ như vậy!"

"Ta ích kỷ như thế nào?" Tô Nguyễn Nguyễn nhướng mày, "Vốn dĩ ta tới nơi này chỉ để tìm pin, ta đại phát từ bi ra tay cứu người trong nhóm các cô, kết quả cô nói ta ích kỷ?"

Tô Nguyễn Nguyễn vung tay lên, hung tợn nói: "Nếu cô còn nói thêm một câu, có tin ta xé rách miệng cô ra không!"

"Cô, cô...," Cô gái trốn ra phía sau Cải Cải, lôi kéo cánh tay nó, khóc lóc kể lể nói: "Tiểu ca ca, anh nhìn đi, chị gái thật hung dữ a!"

Cải Cải nhanh chóng rút tay về, ôm pin nhảy lên trên nóc nhà trạm nạp điện, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô ta.

Chê cười, nó chỉ muốn tinh hạch cô ta, lại không nghĩ tới chị gái không những không cần, còn vì thế mà mắng hắn. Hiện tại hắn căn bản không muốn nhìn thấy cô ta nữa, có được không!

"Chị ơi, chúng ta mau trở về thôi!"

Tô Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, "Đi!"

Tay cô vòng qua hông Đại Lực, mang theo nó bay lên nóc nhà.

"Không được, các người không thể đi," cô gái điên cuồng kêu loạn, nhưng Tô Nguyễn Nguyễn cũng không muốn để ý tới cô ta. Trực tiếp mang theo hai tang thi bay về phía tiểu viện.

Loại người được nuôi trong nhà kính(*ý chỉ được nuôi trong sự bao bọc, chiều chuộng) đã quen, cho nên cảm thấy trên khắp thế giới này đều là mẹ của mình, đều phải chiều chuộng mình.

Sau này sẽ có rất nhiều người dạy cô ta cách làm người, Tô Nguyễn Nguyễn cũng lười cùng cô ta phí thời gian.

Suy cho cùng có một số người sống quá suôn sẻ thuận lợi, cần phải bước ra tiếp thu những đòn hiểm ngoài xã hội!

(*Zời ạ! Edit xong bấm nút lưu không bấm lại bấm nút xoá. Phải edit lại, mà chương này lại dài 2k world nữa chớ! >.< Cầu bình chọn - cầu 5* cho tui có động lực với ạ.)
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận