Triệu Tây Chính cảm thấy không nên.
Mọi chuyện không nên đi theo hướng nằm ngoài tầm kiểm soát.
Bởi vì đây là Lê Tiện Nam.
Tình hình của Lê gia cũng phức tạp hơn trong nhà của đám người bọn họ, đặc biệt là mấy năm nay càng không yên ổn, Lê Tiện Nam càng là lạnh nhạt, chuyện không liên quan đến mình, thì ngày lễ ngày tết cũng không quay về.
Cả đám người bọn họ cũng không quay về, là bởi vì trong nhà quản thúc quá phiền phức, nhưng bình thường chỉ cần có một cuộc điện thoại trong nhà gọi đến hay là nên trở về thì phải lập tức trở về.
Nhưng Lê Tiện Nam thì không giống như vậy, một năm anh cũng không trở về nhà được một chuyến, trong căn nhà ở Tây Giao cũng trống rỗng, cả đám người Triệu Tây Chính sợ một mình anh ở như vậy lâu sẽ không tốt, cho nên đi đến chỗ nào cũng sẽ gọi anh đi cùng.
Tốt xấu gì cũng có thêm chút sức sống.
Triệu Tây Chính há miệng, còn muốn nói gì nữa, Lê Tiện Nam ném khăn ném về lại trên bàn, vẫn là một khuôn mặt tươi cười như vậy, khách sao nói lời tạm biệt với người trên bàn, nói còn có việc bận phải đi.
Có thể có chuyện gì bận đây.
Triệu Tây Chính còn ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng Lê Tiện Nam trực tiếp rời đi, trực giác càng mạnh hơn——
Lúc này tuyệt đối không thích hợp.
Diệp Phi ở xưởng in ký tên cả ngày, đau lưng mỏi cổ, tay cũng vô cùng mỏi, ký 3000 chữ ký là rất nhiều, nếu như chữ ký bình thường thì có thể chẳng là gì, nhưng mà chữ ký của Lộc Phan Đạt mảnh rất khó viết, phải viết từng nét từng nét một, không viết liền mạch được.
Xưởng in cũng đã sắp đến giờ tan tầm.
Nhân viên công tác nhìn thấy cô còn chưa làm xong, nói đi trước, bảo vệ sẽ đi tuần tra, lúc đi thì cứ đóng cửa lại, sau đó nói với bảo vệ một tiếng.
Diệp Phi gật đầu nói được.
Lúc xưởng in không có một bóng người thật sự làm cho người ta sợ hãi đến mức dựng tóc gáy, tất cả xung quanh đều là hết chồng giấy này đến chồng giấy khác, trên mặt đất còn có một vài tấm bảng hình người, những ô cửa kính kiểu cũ kêu cót két khi có gió thổi qua.
Diệp Phi cũng không dám suy nghĩ, ước lượng một chút, còn mấy trăm tờ nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy được điểm cuối.
Tay cô đông lạnh đến mức không chịu nổi, bưng cái ly giấy dùng một lần đi đến chỗ máy lọc nước rót nước, ngoài cửa sổ có một chút ánh sáng, Diệp Phi duỗi đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ liếc mắt một cái, bỗng dưng tầm mặt có chút không dời đi được.
Bóng đêm tối đen như mực, ánh trăng mông lung, ngoài cửa sổ có một chiếc Rolls-Royce quen thuộc đỗ ở đó, đèn trong xe sáng lên quang, Lê Tiện Nam dựa vào đầu xe, mặc áo khoác dáng dài, một tay đút vào trong túi, giữa ngón tay phải có ánh một một đốm lửa lập lòe.
Gió thổi qua, làn khói màu trắng xanh ngập tràn, Diệp Phi nhìn anh, thậm chí cảm thấy hình như mùa đông này không còn lạnh như vậy nữa.
“Kẽo kẹt ——”
Cửa sổ lung lay một chút.
Lê Tiện Nam ngẩng đầu lên nhìn, đụng phải ánh mắt của cô.
“Còn chưa làm xong việc sao?”
Thật ra khoảng cách rất gần, cũng chỉ có hai ba bước.
Anh tiện tay dập tắt điếu thuốc, cười nhìn sang.
“Còn chưa đâu, còn hai ba trăm tờ nữa.”
Diệp Phi đem đẩy cửa sổ ra một chút, nghiêng người ra bên ngoài nhìn anh.
Lê Tiện Nam đi tới —— thật ra không muốn chạy đến đây, chỉ là nhìn thấy Diệp Phi đứng ở bên cửa sổ, hôm nay tóc buộc một nửa, một vài sợi tóc con bị gió thổi có hơi loạn, lúc nhìn thấy anh đi đến đây, đôi mắt cong lên, cười khiến người ta thích.
Lê Tiện Nam bước vài bước đến đây, găng tay da màu đen mới tháo ra một cái, anh cũng tháo nốt bên kia ra, hai ngón tay nhéo khuôn mặt của cô rồi hôn lên.
Diệp Phi nhón chân nghiêng ra ngoài, không khí lạnh lẽo bị anh thở ra, biến thành một loại hơi thở kéo dài cùng với đó là mùi thuốc lá thoang thoảng, ánh mắt Diệp Phi còn không biết nhìn đi đâu, đảo quanh, lông mi của anh vừa dài vừa dày, giống như là lướt qua đầu quả tim cô.
Phía sau thật sự có bảo vệ —— cầm đèn pin, ánh sáng rung rung, Diệp Phi duỗi tay đẩy đẩy anh, “Có người……”
Lê Tiện Nam cười một tiếng, “Tôi đi vào được không?”
“Được chứ, nhưng mà chỗ này cũng rất lạnh, máy sưởi không có tác dụng gì.”
“Chờ một chút.”
Lê Tiện Nam xoa xoa mặt cô, tìm cửa chính đi vào.
Khắp nơi đều là mùi giấy và mực, trong văn phòng, trên xe kéo chồng rất nhiều giấy đã ký xong, cô bắt chước nét bút mảnh ra dáng ra hình, dùng hết hơn mười mấy cây bút.
“Tôi ký xong hết mới có thể về cùng anh,” Diệp Phi chỉ chỉ những xấp giấy kia, “Anh ngồi ở chỗ này một lúc đi, tôi viết nhanh hơn một chút.”
“Được.”
Lê Tiện Nam kéo một cái ghế đến đây, mặt sàn xi măng, ánh đèn lập lòe, chỉ có một bóng đèn trên đầu cô sáng, đèn xung quanh đều đã tắt hết.
Hôm nay Diệp Phi vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, quần jean ôm, đôi chân thẳng tắp, mặc một cái áo len có hơi rộng, này áo lông là thấp lãnh, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, bên ngoài mặc một cái áo khoác lông cừu màu trắng, cũng không che cổ.
Lê Tiện Nam nghiêng người về phía trước dựa vào, mu bàn tay dán vào sau cổ cô.
Diệp Phi bị dọa sợ nhảy dựng lên, cầm bút, suýt chút nữa vẽ ra một đường.
“Lạnh như vậy.”
Quả nhiên là lạnh, Lê Tiện Nam dịch ghế lại gần phía trước hơn một chút, Diệp Phi đứng ở đó khom lưng ký tên, anh nhìn cô viết từng nét mới xong một cái tên, sau đó ôm ngang người lại.
Trong tay Diệp Phi còn cầm bút, Lê Tiện Nam lấy xuống cho cô, hai tay vòng qua từ phía sau cô, bao bọc lấy tay cô, lòng bàn tay của anh ấm áp và khô ráo, làm cho cô ấm áp ngay trong nháy mắt.
Diệp Phi nghiêng đầu, tóc của hơi dài, cái trán trơn bóng, đường nét rõ ràng anh tuấn, lông mi dài cụp xuống, trong ánh mắt có chút thờ ơ, anh nắm tay cô đưa đến bên môi thổi hơi, bởi vì gần gũi, giọng nói trầm thấp giống như dán vào vành tai như có dòng điện chạy qua.
“Phi Phi thật đáng thương, ở chỗ này bị lạnh cả một ngày.” Lê Tiện Nam sưởi ấm tay cho cô, sau đó mười ngón tay cùng đan vào nhau dán vào bên mặt cọ cọ một chút, nhìn thấy cô nhìn mình, anh ngước mắt lên, cười nhạt, ánh mắt nhìn anh, “Trái tim còn rất tàn nhẫn, cũng không gửi tin nhắn cho tôi, có nhớ tôi không?”
Diệp Phi bị anh ôm lên ngồi trên đùi, lời nói thân mật khăng khít này, giống như trời sinh tự mang theo ma lực hấp dẫn người ta đắm chìm vào đó.
Làm sao lại có thể không chứ?
“Được rồi, tay xem như đã ấm hơn một chút rồi, tiếp tục ký tên đi, ký xong sẽ đưa em về.”
Lê Tiện Nam không làm phiền cô, nhưng mà lại ôm không buông tay.
Diệp Phi chỉ có thể đi nghiêng người về phía trước, cầm bút, tiếp tục ký.
—— Hiếm khi được thấy lúc Lê Tiện Nam không quá đứng đắn, cô chuyên tâm ký tên, một đôi hơi lạnh chui vào trong áo len của cô, cứ như vậy dán ở trên eo cô, cô nhạy cảm ngồi ngay ngắn, lại bị anh cười.
“Anh đừng quấy rối nữa, tôi ký xong sớm một chút rồi về……”
“Quấy rối gì chứ, là làm ấm tay.”
Tiếng cười biếng nhác của anh lại mê người, âm điệu cao lên.
Diệp Phi không nói thêm gì nữa, tiếp tục nghiêm túc ký tên, tay Lê Tiện Nam cứ như vậy đặt ở trên eo cô, đốt ngón tay hơi cuộn lại một chút, “Thứ bảy, đừng quên.”
“Không quên, đi đâu?”
“Dẫn em đi dạo.” Lê Tiện Nam lại lấy tay ra, câu lấy mái tóc dài của cô, bởi vì tĩnh điện, có vài sợi không nghe lời dựng thẳng lên, bị ánh sáng mờ mịt này mạ lên một lớp màu vàng, “Tổng biên tập kia của em còn làm khó dễ em nữa không?”
“Cũng xem như không tính là làm khó…… Lần trước nói công ty chuẩn bị có một bút danh mới, muốn tôi nghĩ ra một câu chuyện, bảo tôi suy nghĩ một chút, nhưng tất cả đều nói không tốt lắm.” Diệp Phi tỉ mỉ viết chữ, thuận miệng đáp.
“Sau đó thì sao?”
“Cũng không còn sau đó nữa…… Chỉ nói là công ty muốn đẩy một bút danh khác lên, nói sức ảnh hưởng của công ty vẫn còn đó.”
Lời vừa này nói ra, đã chọc cho Lê Tiện Nam bật cười một tiếng.
Ngón tay anh móc lấy một sợi tóc dài của cô, nói, “Nghe giống như là một người đàn ông cặn bã vẽ cho em một cái bánh nướng lớn vậy.”
Diệp Phi còn không rõ vì sao anh lại cảm thấy như thế.
“Lúc những nhà tư bản vẽ cho người ta một cái bánh, còn không phải là vì kéo em nhập bọn sao, nói với em nhiều thứ tương lai tươi sáng, chính là bọn họ muốn ngọn cỏ đơn thuần như bọn em,” Lê Tiện Nam bình tĩnh nói, “Có gì khác người đàn ông cặn bã đâu chứ? Lừa gạt một cô gái như em, dùng tình cảm vẽ bánh, lừa sắc lừa tiền của người ta.”
Diệp Phi hơi buồn bực một chút, “Công việc này, có cái gì tốt mà lừa gạt tôi.”
Lê Tiện Nam cười mà không nói, tay móc lấy tóc cô lại buông ra, ngược lại nhéo nhéo vào trên vai cô, “Đây không phải là phủ định giá trị sao, khống chế nhân viên về mặt tinh thần.”
Diệp Phi thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cũng cảm thấy có chút đạo lý, nhưng lúc đó Diệp Phi là vì còn xem Hoàng Linh là tổng biên tập ngôi sao trong nghề nên đối với chị ta có một chút tôn trọng.
“Vì sao anh nói như vậy?” Diệp Phi vẫn hỏi tiếp anh một câu nữa.
“Sếp bảo em tăng ca, làm thêm đến rạng sáng, đã trả lại bản thảo của em biết bao nhiêu lần, lần trước lúc em đi tắm rửa, tôi nhìn thấy mấy chú thích trên máy tính của em, chỉnh sửa toàn bộ đều đỏ hết, còn nói cái gì là vì tốt cho em, thế này còn không phải là đang chèn ép em sao,” Lê Tiện Nam nói, “Phi Phi, giá trị của em đâu chỉ có thể dừng lại ở đây chứ.”
Diệp Phi mím môi, thấp giọng hỏi một câu, “Nhưng tôi cũng chính là một người tốt nghiệp đại học bình thường, còn có thể làm cái gì nữa đâu.”
“Không phải là muốn ở lại Yến Kinh sao,” Lê Tiện Nam nói, “Em vẫn còn trẻ, muốn sau này vẫn có thể ở lại nơi này, em còn phải tiến lên trên một chút nữa, Yến Kinh là ngõ nhỏ hay là thành phố rộng lớn có nhiều người nước ngoài ở, còn phải xem em nhìn từ chỗ nào.”
Diệp Phi đã ký tên xong chữ ký lên tờ giấy cuối cùng.
Làm sao lại có thể không cam lòng được, chỉ là có đôi khi cũng cảm thấy cuộc sống cứ như vậy.
Không cạnh tranh thì không thể có được công việc tốt, bước ra từ Đại học Yến Kinh nhìn thì rất xa hoa, nhưng xa hơn một chút, có nghiên cứu sinh, có thạc sĩ, có ra nước ngoài mạ vàng, ở ngay thành phố lớn này, hiện thực lại rất tàn khốc.
Một ngày trước khi gặp được Lê Tiện Nam, vừa vặn cô đang chuẩn bị chấp nhận số mệnh.
“Suy nghĩ thật kỹ, là muốn tìm một công việc kiếm tiền, hay là thật sự thích cái nghề này,” Lê Tiện Nam vỗ nhẹ vào eo cô, “Kịp thời ngăn chặn tổn hại, đừng tiêu hao chính thanh xuân của mình như vậy.”
–
Ngày thứ bảy đó, cuối cùng Diệp Phi cũng không tăng ca nữa, trong văn phòng trống rỗng, ngày đó Diệp Phi dành thời giờ gửi một bản thảo khác.
Lúc bước vào phòng làm việc, đúng lúc Hoàng Linh vừa tắt một giao diện trò chuyện, thu lại ý cười, “Tôi đã nhìn thấy bản thảo cô gửi cho tôi ngày hôm qua, cũng không tệ lắm, nhưng vẫn là quá khô cứng, cô lại sửa chữa lại một chút, đây đều là vì tốt cho cô, người khác cũng sẽ không nói với cô những thứ này. À đúng rồi, cô sửa xong rồi gửi cho tôi xem, còn nữa, hợp đồng đây, cô xem đi.”
Nói xong, Hoàng Linh đưa tới một bản hợp đồng đã được đóng dấu hoàn chỉnh giao cho Diệp Phi.
Diệp Phi nhận lấy, trở về vị trí xem thoáng qua, trên hợp đồng đều là thuật ngữ chuyên nghiệp, xem không hiểu lắm, nghĩ đến mấy quyển văn xuôi của giáo sư Bồ Nhạc Sinh, Diệp Phi do dự vài giây, hỏi Bồ Nhạc Sinh một chút.
Bồ Nhạc Sinh trả lời rất nhanh, trực tiếp gọi điện thoại cho cô, chắc là còn đang lái xe, nói, “Bản hợp đồng này không được, đây không phải là trò chơi chữ sao, chính là nói mấy ngàn là đã mua đứt được một bản thảo của em, sau này sẽ không còn quan hệ gì với em nữa.”
Diệp Phi “A” một tiếng.
Bồ Nhạc Sinh nói, “Sinh viên các em vì còn chưa hiểu được mấy trò chơi chữ vòng vo này lắm. Làm sao thể, có ý định đi theo hướng sáng tác à? Diệp Phi, nếu em suy xét đến hiện thực, đây cũng không phải là lựa chọn tốt, chu kỳ thuế sách báo bản thảo quá dài, em không chờ nổi.”
“Không ạ, là một người bạn gửi.” Diệp Phi bất giác nghĩ đến lời Lê Tiện Nam nói ngày hôm qua, sự cân bằng trong lòng hơi rung lay một chút, “Sẽ không, em chỉ là gửi cho thầy xem một chút thôi ạ.”
“Vậy được rồi, đừng để rớt xuống rãnh.”
Bồ Nhạc Sinh lại hỏi ý vài chuyện liên quan đến luận văn rồi mới cúp điện thoại.
Diệp Phi cầm điện thoại, nhìn hợp đồng trên bàn —— đêm qua cô còn coi như là nghe Lê Tiện Nam nói một chút, kết quả hôm nay phải suy nghĩ lại một cách rõ ràng.
Cô đến văn hóa Day and Night thực tập cũng đã được mấy tháng, kỳ thực tập không có cách nào chuyển thành chính thức, một tháng nhận còn không đến hai ngàn, còn phải tiền thuê nhà, chi phí của Diệp Đồng…… Kỳ thật mấy ngày gần đây thu nhập của cô gần như là âm, ít nhiều gì trong trường học còn có một chút trợ cấp, co mới có thể cân bằng được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn không phải là giải pháp.
Diệp Phi cân nhắc hợp đồng kia, suy nghĩ, quyết định nhân lúc hôm nay hỏi Hoàng Linh rõ ràng một chút, ví dụ như thời gian thực tập của mình khi nào chuyển chính thức, huống hồ cô cũng chỉ là ứng tuyển cho biên tập, chứ không phải là làm việc của tác giả.
Phòng làm việc của Hoàng Linh một bức tường trống rỗng, ở bên ngoài có thể nghe thấy âm thanh bên trong.
Diệp Phi cầm hợp đồng đi đến cửa, Hoàng Linh đang gọi điện thoại.
Giọng nói mang theo tiếng cười, không biết là đang nói chuyện với ai.
“ÔI, đúng vậy, gần đây tôi có một người tốt nghiệp khoa văn học Đại học Yên Kinh, cách hành văn khá tốt, nhưng mà tâm tư của cô gái này đơn thuần, thấy điều kiện cũng bình thường, tôi sợ Millie làm cho cô ấy lệch lạc, đả kích nhiều mới có thể làm cho cô ấy thật sự ngoan ngoãn nghe lời tôi, đến lúc đó chèn ép giá cách, để cho cô ấy viết thêm mấy quyển cho tôi, tôi lại đẩy một bút danh mới khác lên, đến lúc đó sau hai năm tôi đi ăn máng khác, cái bút danh này chính là thành tích do tôi dẫn dắt……”
Nói như thế nào nhỉ?
Diệp Phi đứng ở bên ngoài, vào khoảnh khắc đó thế mà lại không có phẫn nộ hay là mất mát, chỉ là nghĩ đến Lê Tiện Nam —— kỳ thật những chuyện này, Lê Tiện Nam đã nhắc nhở cô từ trước đó, lời anh nói mơ hồ, vì dù sao thì đó cũng là công việc của cô, anh sẽ không nhúng tay vào.
Ngày đó Diệp Phi không nói một tiếng nào với Hoàng Linh, trực tiếp xách túi đi.
Chỉ là lúc cô đi ra, vừa đúng hơn bốn giờ chiều, lại vào đúng cuối tuần, trước quảng trường mua sắm người đến người đi.
Các tòa nhà cao tầng san sát, mùa đông trời tối sớm, thời gian này đèn trong trung tâm mua sắm đều sáng lên lộng lẫy, xe cộ qua lại như nước chảy, trên màn hình LED là quảng cáo trang sức.
Đột nhiên cô cảm thấy mình giống như đang lãng phí những ngày thực tập, chẳng làm nên trò trống gì, trong phù phiếm thăng trầm cũng không tìm được một chút mục tiêu và dũng khí nào, cô lo trước lo sau, do dự, cũng luôn là buồn lo vô cớ.
Chuông điện thoại của cô vang lên, nhìn thấy dãy số kia, tự nhiên Diệp Phi cảm thấy có chút khổ sở.
“Có bận rộn không, người bận rộn.” Giọng điệu của Lê Tiện Nam hờ hững, mơ hồ có hơi khàn khàn.
“Tôi về sớm, anh đến đây đón tôi đi, tôi quảng trường bên cạnh ga tàu điện ngầm.”
“Mười phút.”
“Được.”
Bên này không phải là chỗ thích hợp để dừng xe, Diệp Phi lại đi về phía trước vài bước, đứng ở ven đường cái chờ anh.
Con đường rất rộng, xe cộ qua lại, ánh mắt của cô mờ mịt mà nhìn bên kia đường cái, bỗng dưng nhìn thấy một chiếc quen thuộc xe rẽ qua từ phía đối diện, một thành phố phồn hoa lạnh lùng như vậy, rốt cuộc cũng có người đến đón cô.
Lê Tiện Nam dừng xe ở ven đường, trong xe hệ thống sưởi, anh nghiêng người sang mở cửa xe cho cô.
“Sao lại thấy chán nản vậy?” Lê Tiện Nam cười một tiếng, tự mình thắt dây an toàn cho cô.
Diệp Phi quả thật có chút không vui —— chỉ là rất tình cờ nghe được cuộc điện thoại của Hoàng Linh, cô không tức giận, chỉ là cảm thấy khổ sở, dù sao cũng đã hai mươi hai tuổi, còn chưa bước vào xã hội, phát hiện thứ trước kia mình vô cùng ngưỡng mộ thật ra chỉ là một cái ruột bông rách, trong lòng cũng cảm thấy mất mát.
“Lê Tiện Nam, anh nói đúng.” Diệp Phi rầu rĩ, nghe ra đã biết là rất không vui.
“Sao thế?”
Anh không vội vàng lái xe, vốn chỉ là dừng ở ven đường, phía trước có biển đỗ xe.
Dứt khoát tắt máy, cứ như vậy chăm chú nhìn cô.
Diệp Phi thật sự không muốn nói với anh những chuyện vặt vãnh này, nhưng lúc này cảm xúc lại nghẹn ở trong lòng, trong đầu cô hiện lên hai chữ từ chức, nhưng cũng thật sự lo trước lo sau quá nhiều thứ, nghĩ đến từ chức lỡ như không tìm thấy được công việc nào thích hợp thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến lỡ như làm Hoàng Linh không vui thì làm sao bây giờ?
Diệp Phi không nhịn được nữa, nói với Lê Tiện Nam, “Chỉ là tôi cũng thật sự cảm thấy giống như mình cứ như vậy……”
“Làm sao có thể chứ, Phi Phi,” Lê Tiện Nam duỗi tay ra, lòng bàn tay ấm áp cọ qua má cô, lau đi một chút nước mắt vừa mới rơi, “Em chỉ mới hai mươi hai tuổi, có gì mà không thể? Muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, nếu em thích, cái gì cũng được, người sống cũng không phải là để làm niềm vui của người khác, Phi Phi, phải học được cách sống chung hòa bình với bản thân mình.”
Diệp Phi đưa tay lên lau lau nước mắt, cảm thấy có hơi chật vật, chuyển đề tài nói, “Hôm nay muốn anh muốn đưa tôi đến chỗ nào rất quan trọng sao? Nếu không tôi đi sắp xếp đồ đạc một chút?”
Lê Tiện Nam không trả lời cô, một tay nhéo cằm cô lắc lắc.
Bình thường Diệp Phi rất ít khóc, không nhịn được thì rơi vài giọt nước mắt rồi lau đi, cuộc sống còn phải tiếp tục, đâu còn có nhiều thời gian để cho cô khóc như vậy nữa chứ.
Lần đầu tiên cô như vậy ở trước mặt anh, Diệp Phi cảm thấy có hơi mất mặt, cúi thấp tầm mắt không nhìn anh.
Lê Tiện Nam nhéo cằm cô, lòng bàn tay cọ cọ vào môi cô, ánh mắt nhìn anh, nhìn vài giây, nói, “Phi Phi, dù em có từ chức, trời cũng không sập được, cuộc sống dù có không tốt như thế nào, không phải là cũng còn có tôi sao?”
Lúc ấy phản ứng đầu tiên ở trong đầu Diệp Phi —— nhưng lại có thể có anh bao lâu đây?
Nhưng những lời này căn bản đều không nói ra, cô cũng rất không thích bản thân mình như vậy, một bên bị mê hoặc, một bên lại lý trí.
Giống như tất cả đều bị trật khớp.
Ngày đó Lê Tiện Nam dẫn cô đi ăn cơm, càng giống như là một bữa tiệc nhỏ, là Triệu Tây Mi tổ chức, như là một bữa tiệc từ thiện nhỏ ở trong giới của bọn họ.
Lúc vào cửa phải ký tên, Lê Tiện Nam cứ như vậy nghênh ngang đưa cô vào trong, Diệp Phi cẩn thận, đi theo bên cạnh Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam nắm lấy tay cô, lúc nghiêng người lại nói, “Nếu muốn phát triển được trong nghề này, không bằng có thời gian rảnh đi theo trò chuyện cùng với Triệu Tây Mi.”
“Cô ấy là?” Diệp Phi càng mờ mịt.
Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, duỗi tay vuốt chóp mũi cô một cái, dẫn cô đi vào.
Cô không nhận ra được nhiều người lắm, trong này cũng chỉ có Lê Tiện Nam, Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi xem như là đã gặp qua hai lần.
Triệu Tây Mi trời sinh có một khuôn mặt ngự tỷ mặt, hơi nhướng mày, váy tay dài màu đen, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ.
Diệp Phi rất khó cảm thấy Triệu Tây Mi và Triệu Tây Chính là hai anh em —— Triệu Tây Chính trời sinh có một khuôn mặt đa tình, phong lưu phóng khoáng, giọng Bắc Kinh bị anh ta nói ra giống như là lời tán tỉnh tục tĩu.
Diệp Phi cũng không quen biết ai, chỉ biết ở bên cạnh Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam cũng không quá kiêng kị, ghé sát vào nói với cô ——
“Triệu Tây Chính xem như là con lai một phần tám, bà nội của cậu ta là người Pháp.”
Diệp Phi liếc mắt nhìn một cái, Triệu Tây Chính lười nhác nằm trên sô pha, cổ áo sơ mi mở ra một chút, tiếng cười vang vọng, còn pha trò thô tục với người phụ nữ ở bên cạnh.
Diệp Phi tiến đến gần Lê Tiện Nam theo bản năng, như là phân rõ một giới hạn.
Nhưng Lê Tiện Nam không phải là lúc nào cũng ở bên cạnh cô, có người tới nói chuyện với anh, Diệp Phi thức thời đứng dậy, vừa vặn lúc này Triệu Tây Mi cũng vẫy tay với cô.
“Phi Phi?” Triệu Tây Ni nhìn cô lập tức mỉm cười, nghe không ra là giọng Bắc Kinh.
Diệp Phi hơi xấu hổ, “Chị cứ gọi tôi là Diệp Phi là được.”
“Làm sao có thể chứ, Lê Tiện Nam cũng gọi em là Phi Phi, muốn ăn cái gì thì cứ tùy ý, không cần quá câu nệ.”
“Được.”
Diệp Phi gật gật đầu, đúng lúc có một nhân viên phục vụ đi ngang qua, Triệu Tây Mi bưng một dĩa bánh ngọt đặt ở trước mặt Diệp Phi, trên ghế sô pha dài có đặt mấy quyển sách, Diệp Phi liếc mắt nhìn một cái ——
Là sách mới của Tây Mạn.
Tây Mạn……
Diệp Phi đưa tay ra cầm lấy một quyển, hai chữ Tây Mạn, thanh mảnh nhưng mạnh mẽ.
Cô có hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Triệu Tây Mi.
Triệu Tây Mi lười nhác ngồi trên sô pha, “Lê Tiện Nam đã nói với tôi một lần, là em rất thích nghề này, muốn cho em đi đường vòng một chút, nhưng anh ấy lại không tiện nói với em, làm như thế giống như là nhúng tay vào cuộc sống của em vậy.”
“……”
“Cái người Hoàng Linh này không được, không hề có một chút nhiệt tình và sự yêu thích nào đối với sách báo, chỉ muốn kiếm lợi nhuận nhanh chóng, mấy năm trước những tác giả của Day and Night cũng đều là bị hợp đồng lừa lấy mất bút danh hai mươi năm, hiện tại đều là dùng bản thảo súng nhét vào, nếu em thật sự muốn ở lại trong nghề này, đề nghị em nên rời xa Hoàng nữ sĩ, chị ta thật sự là người rất giỏi trong việc ăn bớt.” Triệu Tây Mi mở túi xách ra, đưa qua một tấm danh thiếp, “Lê Tiện Nam cho tôi xem những thứ em viết, khá tốt, nếu muốn làm nghề này, thì đến nhà này thử xem, trước kia biên tập của của Day and Night đều từ chức, rồi cùng nhau làm một công ty.”
Diệp Phi vẫn còn ngơ ngác, nhận lấy, gật đầu.
Triệu Tây Mi phụt một tiếng cười, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Diệp Phi tiến đến gần,
Hương nước hoa hồng thoang thoảng, không hiểu sao lại giống như nữ yêu tinh trong bụi gai.
“Tôi thật sự đã đọc những thứ em viết, tôi cũng có chút việc riêng, em em giúp tôi một chút cũng được, tiền lương tôi trả cho em.”
“Chị cứ nói……”
“Có mấy cái ứng dụng mạng xã hội văn bản gì đó, em viết viết hẳn là không quá tốn sức, tôi thêm WeChat của em, rồi gửi cho em.”
“Được.”
Diệp Phi như là có chút thụ sủng nhược kinh, sau khi Triệu Tây Mi quét WeChat của cô, lại ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Diệp Phi cảm thấy Triệu Tây Mi cũng không khó tiếp xúc như vẻ ngoài.
“Lê Tiện Nam đối xử với em rất tốt.”
Triệu Tây Mi cũng chỉ nói như vậy, nhưng thật ra không nói nửa sau, hoặc là nói, có nửa sau, nhưng nói cũng không có gì ý nghĩa gì.
Nhưng trước khi Triệu Tây Mi đi, vẫn là lắm miệng nói thêm một câu ——
“Lúc anh ấy đối xử tốt với em, thì em cũng đừng quá đơn thuần, tôi nói không phải là tiền, nắm chắc cơ hội, không phải người nào cũng có cơ hội như vậy.”
Lời này đã gần như rõ ràng.
Ở trong giới này, so với tiền thứ càng đáng giá hơn chính là quan hệ với người khác.
Lê Tiện Nam chịu đưa cô đến đây, đó chính là ngầm đồng ý.
Nhưng Diệp Phi ngồi ở kia, cầm danh thiếp Triệu Tây Mi đưa cho cô ——
Cô muốn cái gì đây?
Ước mơ của Diệp Phi từ trước đến nay cũng không lớn, có thể có một công việc, có thể kiếm tiền mua một căn nhà của mình, điều trị cho Diệp Đồng thật tốt, chính là tất cả ước mơ của cô.
Nhiều hơn nữa, chính là hy vọng xa vời.
Diệp Phi lặng lẽ liếc mắt nhìn Lê Tiện Nam ở bên kia, bên kia có người nói chuyện với anh, Lê Tiện Nam lại bưng ly thấp ở miệng vuông lên, viên đá trong suốt bên trong va chạm, anh cười nhạt, lúc nói chuyện với người khác thì lạnh lùng cô độc.
“Em nói này, anh Nam, đưa đến đây như thế này là có ý gì, ngày mai chắc chắn ba anh sẽ biết, con trai Ngô Thiên Huệ không phải sắp trở về sao sao?” Triệu Tây Chính thấy Diệp Phi cũng đi theo đến, nhiều ít gì cũng có chút không vui.
Bữa tiệc hôm nay là Triệu Tây Mi đặc biệt tổ chức, người tham gia đều là người trong giới bọn họ, bình thường thấy Lê Tiện Nam một mình đã quen, bất ngờ có thêm người, ngày mai chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài.
“Biết hay không biết?” Lê Tiện Nam liếc anh ta một cái, “Sao cậu nói nhiều lời như thế?”
“Anh Nam, thật sự không phải em nói rồi sao, chuyện của Tông Ngọc vẫn còn đó chưa xong đâu, có biết bao nhiêu phụ nữ muốn mượn con thượng vị, có một cô gái cũng đã sinh ba, không phải là cho đến bây giờ Tông gia cũng chưa nhận sao?” Triệu Tây Chính nói, “Có một vài người phụ nữ, chỉ có thể nói chuyện yêu đương.”
“Triệu Tây Chính.”
Lê Tiện Nam chờ anh ta nói hết, mới mở miệng, gọi thẳng tên của Triệu Tây Chính.
Hai người cũng đã quen biết nhau được mười mấy năm, số lần Lê Tiện Nam gọi thẳng cả họ lẫn tên của anh ta không nhiều lắm.
Lúc Lê Tiện Nam tức giận cũng không nhìn ra được, khuôn mặt của anh vốn dĩ đã không có quá nhiều biểu cảm, cười cũng không nhiều lắm, một đôi mắt cứ như vậy nhìn mọi người, lại tự dưng giống như vun băng, làm cho người ta không tự chủ được ngồi thẳng người.
“Cậu nhìn cho thật kỹ, cô ấy và những người cậu đưa đến này giống nhau sao?” Lê Tiện Nam còn bưng ly rượu, giọng nói không nặng không nhẹ, mấy người đàn ông xung quanh đều không nhịn được ngậm miệng.
Diệp Phi ngồi ở bàn cách đó không xa, Triệu Tây Mi lười nhác ngồi ở đối diện cô, côc cứ như vậy yên tĩnh ăn một miếng bánh ngọt, thỉnh thoảng Triệu Tây Mi sẽ nói gì đó với cô, cô liền cười cười.
Không có cảm giác tồn tại.
Nhưng mặc dù chỉ ngồi ở đó, cũng có loại khí chất khó hiểu.
Không có son phấn, cũng không có tiếng cười khoa trương phụ họa, cũng không tranh không đoạt, lúc cô chỉ cười, làm cho người ta cảm thấy có một phương yên tĩnh khác.
“Cô ấy có lý tưởng, có tài hoa, không phải chỉ có thể bị đùa bỡn cảm tình,” Lê Tiện Nam đặt ly rượu xuống, giọng nói rất nhẹ, “Lúc cô ấy ở bên cạnh tôi, có thể mạo hiểm, có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, Diệp Phi không có định nghĩa, cũng sẽ không bị định nghĩa.”
–
Kỳ thật sau khi Triệu Tây Mi nói với cô xong, Diệp Phi cũng mới hậu tri hậu giác, Lê Tiện Nam thật sự dẫn cô đi vào vòng cao hơn, nhưng Diệp Phi cũng không có lý tưởng gì quá lớn.
Lúc Lê Tiện Nam đang nói chuyện với người khác, cô cũng không quấy rầy.
Yên lặng mà ngồi ở một bên, nhìn Triệu Tây Mi gửi đồ đến ——
Cũng không phải văn bản gì quá phức tạ, Triệu Tây Mi nói rất hàm hồ, lúc ấy Diệp Phi cũng thẳng thắn, hỏi sao cô ấy lại không viết?
Triệu Tây Mi cười lạnh một tiếng, nói bởi người chủ mưu này là một người không biết tốt xấu là gì, không trả nổi tiền nhuận bút của cô ấy.
Sau đó đại tiểu thư nói đến đây, giống bị dẫm phải đuôi, lên mặt cầm áo khoác rời đi, sau khi đi còn quay lại gõ gõ bàn, nói, “Em đừng để ở trong lòng, cũng không phải là tôi nổi giận với em đâu.”
Diệp Phi ngơ ngác gật đầu.
Triệu Tây Mi nháy mắt với cô, Diệp Phi cũng không hiểu sao lại cảm thấy Triệu Tây Mi là người rất hảo.
Cô cứ ngồi ở đó nghiên cứu những văn bản đó, kỳ thật là còn một ứng dụng mạng xã hội còn chưa lên kệ, nhưng đáng tiếc ứng dụng này còn chưa có hình thức ban đầu, chỉ định vị chia sẻ cuộc sống, đoán chừng là muốn viết một vài văn bản thử nghiệm.
Xung quanh người đến người đi, Diệp Phi cũng không quá chú ý, cứ như vậy ở chỗ này dốc lòng nghiên cứu.
Lê Tiện Nam ngồi ở xa nhìn đến chỗ cô, không thể không cười.
Đúng là một cô gái đơn thuần.
Lúc kết thúc, Lê Tiện Nam có uống một chút rượu, bảo Kha Kỳ lái xe.
Kha Kỳ lái xe ổn định, trên đường Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam, nhớ tới lần trước Kha Kỳ nói sau khi anh uống rượu xong sẽ đau đầu, do dự có nên hỏi xem trong nhà có Ibuprofen hay không, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, hình như Lê Tiện Nam có phát hiện ra, chậm rãi mở mắt, giống như đá đen nhánh, nhẹ nhàng chuyển động, mờ mịt có thêm một chút ái muội.
“Nghĩ cái gì vậy?” Lê Tiện Nam tiến đến gần hỏi cô, người dựa sang bên cạnh, cứ như vậy dựa vào trên người cô.
Trên áo khoác của anh vẫn còn mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng.
“Anh có bị đau đầu không? Tôi thấy phía trước có một hiệu thuốc, có muốn mua cho anh một chút Ibuprofen không?” Diệp Phi nhẹ giọng hỏi anh.
“Không cần, chỉ uống một ngụm.” Lê Tiện Nam kéo tay cô lại, cứ như vậy đặt lên trên đùi, ngón tay cọ vào lòng bàn tay, thấp giọng hỏi cô, “Hôm nay sao lại không nói lời nào?”
“Lê Tiện Nam.”
“Nghe đây.”
“Tôi không muốn quen biết bất kỳ người có thế lực nào, thật sự, khả năng theo đuổi của tôi không cao chút nào, tôi chỉ muốn có được một công việc tốt là được.” Diệp Phi dừng một chút, cúi đầu nhìn ngón tay bị anh móc lấy, tay anh rất đẹp, lúc ngón tay vuốt ve trong lòng bàn tay cô, vừa ngứa vừa nhẹ, giống như có cái gì đó lướt qua trong lòng một chút.
“Lê Tiện Nam, tôi cũng không muốn xem anh là bàn đạp để tôi bước vào một vòng tròn khác, nếu không về sau người khác nhắc tới tôi, đều sẽ nói đó là công lao của anh.” Diệp Phi dùng giọng đùa giỡn nói.
Kỳ thật lời này còn có một lớp ý tứ khác không nói ra, cho dù có thật bước vào, mặc dù cho đến ngày kết thúc, cô cũng vĩnh viễn không vứt bỏ được sạch sẽ cái bóng trên người anh.
Lúc đến không rõ ràng, lúc bứt ra, cũng ngàn vạn đừng quá vương vấn.
Lê Tiện Nam nghiêng đầu nhìn cô, hơi híp mắt, hoảng hốt nhớ tới một vài hình ảnh đã trở nên rất mờ nhạt.
Có một người phụ nữ đã chết, cũng có một đôi mắt hạnh nhân như vậy.
Trái tim cũng rất tàn nhẫn.
“Phi Phi, trái tim của em thật tàn nhẫn như vậy?”
“Hả?” Diệp Phi không hiểu vì sao anh lại nói như vậy.
“Một chút quan hệ cũng không muốn dính líu đến tôi sao?”
“Không phải,” Diệp Phi có hơi ngạc nhiên, “Sao anh lại nghĩ như thế, là tôi không có gì để theo đuổi…… Cho nên không bao giờ nghĩ đến việc đi vào vòng tròn cao hơn. Tôi cảm thấy như vậy đã tốt rồi.”
Lê Tiện Nam chầm chậm nhắm mắt lại không nói tiếp.
Diệp Phi cảm thấy là anh hiểu lầm, nhéo nhéo lòng bàn tay anh, “Lê Tiện Nam, thật sự không có.”
Giọng điệu nghe ra nghiêm túc.
“Không có gì?” Anh cố ý hỏi.
“Không phải không muốn liên quan gì đến anh.”
“Tôi như thế nào, không quá tin đâu,” Lê Tiện Nam dựa vào trên người cô, cố ý tiến sát vào bên cạnh cô, “Em hôn tôi một cái thì tôi miễn cưỡng tin.”
Người là đột nhiên tiến sát vào, mùi rượu rất nhạt, anh thật sự chỉ uống một ngụm Whiskey, người vẫn còn tỉnh táo, đó cũng chỉ là một chút mùi rượu, hợp lại ở trên người anh, hòa tan thành một tầng hết sức mê người và hấp dẫn.
“Anh Lê, đã đến nơi, vậy tôi đi trước.”
Kha Kỳ dựng xe lại, lễ phép nói một tiếng.
Lê Tiện Nam cũng không để ý, Kha Kỳ tự giác xuống xe rời đi.
“Lê Tiện Nam.”
Khuôn mặt Diệp Phi đỏ lên, hoàn toàn đã quên phía trước còn có một tài xế là Kha Kỳ.
“Hửm?”
“…… Kha Kỳ như vậy là đi à, anh ta có thể về được sao? Tàu điện ngầm cũng ngừng hoạt động rồi đúng không?”
“Lo cho cậu ta làm gì.” Lê Tiện Nam hơi chống người lên, tay phải nắm lấy cằm cô, vuốt ve vài cái, giọng điệu gợi cảm, “Thật sự chuẩn bị làm kẻ lừa đảo sao?”
Lời này nói, cực kỳ mập mờ.
Nội thất trong xe được định chế, màu đen trầm.
Tây Giao nơi này thật sự không có bao nhiêu người sinh sống, cực kỳ yên tĩnh, chỉ có đèn trong sân nhà anh sáng.
Như vậy một ánh sáng mờ nhạt, mạ ở trên người anh, lại càng giống như là khoác lên một lớp dụ dỗ.
Lông mi Diệp Phi giật giật, khuôn mặt của Lê Tiện Nam cứ như vậy ở trước mắt cô, hôm nay anh không đeo cà vạt, là áo sơ mi sọc trắng xanh đậm, áo sơ mi được sơ vin gọn gàng, nơi đó có một cái khuy kim loại, cứng rắn lạnh lẽo, hơi cọ vào eo cô.
“Phi Phi, đừng tính toán rõ ràng với tôi như vậy.” Rõ ràng là Lê Tiện Nam tỉnh táo, nhưng giọng nói lại nhiễm một chút giai điệu mê ly, không quá chân thật, nhưng nhiệt độ cọ qua cổ cô, rồi lại mãnh liệt như vậy, “Em như thế nào cũng được, đừng để lại tiếc nuối, em muốn như thế nào tôi cũng sẽ làm theo em, nhất định phải đồng ý với tôi một điều…… Phi Phi, đừng nói tạm biệt với tôi.”
Cả người Diệp Phi căng ra, gật đầu nói được.
Lê Tiện Nam chỉ tiến đến gần, đôi môi ấm áp hôn lên môi cô, dọc theo xuống phía dưới, là dừng ở trên cằm và cổ cô.
Trong không gian xe chật hẹp, gió nóng cuồn cuộn không ngừng.
Ngăn cách toàn bộ âm thanh ở bên ngoài, nhưng cũng làm cho giác quan của cô trở nên mẫn cảm.
Nghe được tiếng hít thở của anh, cảm nhận được nụ hôn của anh, mười ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau, nhiệt độ từ lòng bàn tay của anh làm cho trái tim của cô tan chảy.
Lê Tiện Nam khẽ cười, “Căng thẳng à?”
“Không……”
Diệp Phi dời tầm mắt đi, ao cá ngoài cửa sổ tĩnh lặng, có mấy con cá Koi không quá nghe lời nhảy ra khỏi mặt nước, bọt nước bắn xuống mặt nước tĩnh lặng.
“Làm sao có thể để em lưu lại một ký ức khó chịu như vậy được chứ,” Lê Tiện Nam hôn lên cằm cô, “Đi thôi, xuống xe.”
Lê Tiện Nam cử động, trên cổ anh đeo một chiếc khăn quàng cổ, anh tháo xuống, tỉ mỉ quấn quanh cổ cô.
“Cứ như vậy đi vài bước thôi mà, không sao đâu.”
“Vài bước cũng không được, bị cảm không tốt.” Lê Tiện Nam cười, bàn tay đột nhiên nâng lên, sờ sờ trán cô.
Chính bản thân cô cũng không phát hiện, mình đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Diệp Phi bị anh nắm tay bước xuống xe, trong sân yên tĩnh, cái Koi rồng đỏ ở dưới nước chậm rãi bơi qua bơi lại, trong nước cũng là có tạo cảnh, có chút thực vật thủy sinh triền miên quấn quýt lẫn nhau, trôi theo dòng nước chảy.
Bóng cây hải đường đổ xuống trên mặt nước.
Lê Tiện Nam nắm tay cô đi vào bên trong, nói, “Cây hải đường phải tháng bốn tháng năm mới nở hoa, chờ đến lúc đó em và tôi cùng đi ngắm.”
“Lê Tiện Nam, anh có cảm thấy tôi rất kỳ quái không……”
“Vì sao?”
“Tôi không theo đuổi, lo trước lo sau, luôn nghĩ rất nhiều……”
“……”
“Lê Tiện Nam, tôi……”
Còn chưa dứt lời, bước chân Lê Tiện Nam đã dừng lại.
Phiến đá xanh nhỏ hẹp, nước gợn sóng nhộn nhạo, cá Koi bơi qua bơi lại ở phía dưới.
Đột nhiên Lê Tiện Nam quay đầu lại nhìn cô, một đôi mắt xinh đẹp nhìn cô.
Ánh trăng và ánh nước, mắt thâm tình trong mắt nh càng khó giấu.
“Phi Phi, em có như thế nào tôi cũng chấp nhận,” Lê Tiện Nam nắm tay cô, “Em có tôi thiên vị.”
Những lời trong cổ họng Diệp Phi đều nghẹn lại ở đó.
Cánh môi mấp máy, cuối cùng đến một câu cũng không nói ra.
Lê Tiện Nam cứ như vậy nhìn cô.
Người vốn dĩ lạnh lùng cô độc kia, lúc nắm tay cô luôn ấm áp.
“Được, tháng bốn tháng năm tôi sẽ đi ngắm hoa hải đường nở cùng với anh,” Diệp Phi hít vào, trên khăn quàng cổ còn sót lại độ ấm và hương vị của anh, “Tôi cũng sẽ vĩnh viễn không nói tạm biệt với anh.”